TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Mê Cung
rong hồ nước tối đen, trên binh khí của mọi người đều ánh lên quang mang đủ mọi màu sắc của Tiên thiên chân nguyên trông đầy vẻ thê lãnh, hiện đang cùng công kích thẳng vào đỉnh chóp của Thiên Hồng Thủy Cung. Mà một đám người còn lại chưa đạt tới Tiên thiên Kim Đan cũng đang ở một bên quan khán.
Đằng Thanh Sơn chú ý tới ba vị hòa thượng của Ma Ni Tự: "Cao thủ Phật tông đích xác kỳ lạ, bên trên thanh tử hồng sắc thiết côn đều ẩn hiện hào quang màu vàng nhàn nhạt."
Oanh long long ~~~.
Trên đỉnh chóp chấn động kịch liệt, mơ hồ có một luồng ánh sáng xanh đậm đang nhanh chóng toát ra từ lỗ hổng.
Mười hai siêu cấp cường giả đánh xuống tạo ra một cái lỗ hổng rộng chừng một trượng rưỡi.
"Các vị, cái lỗ hổng đang thu nhỏ lại, mọi người nhanh chóng vào đi!"
Doanh Hạo Giang tiếng nói vừa dứt, liền cùng các siêu cấp cường giả khác vây xung quanh cái lỗ hổng, nhanh chóng liên tục nhảy xuống.
"Mau."
"Lỗ hổng đang nhỏ lại kìa!"
Một đám Tiên thiên cường giả miệng nói xong, cũng đồng thời nhanh nhảy vào trong lỗ hổng. Đương nhiên Đằng Thanh Sơn cũng nhanh chóng nhảy vào cái lỗ hổng trên đỉnh chóp. Tại thời điểm Đằng Thanh Sơn nhảy xuống lỗ hổng đã thu nhỏ lại chỉ còn rộng khoảng một trượng.
Chân vừa rơi xuống đất, Đằng Thanh Sơn liền lập tức hướng di chuyển sang bên cạnh. Liền sau đó lại có một người khác nhảy xuống chỗ hắn vừa đứng.
"Một mảnh tối đen." Đằng Thanh Sơn quan sát chung quanh.
Hiện tại, hai bên trái phải quanh mình và đám người kia toàn bộ vách tường đều là màu xanh đậm. Tất cả mọi người đều ở trong một con đường nhỏ. Phía trước có ba thông đạo. Bất quá... Không quản là vách tường, hay là mặt đất, đều mang một màu xanh đậm giống nhau.
"Thông đạo nơi này sao giống như trong trò chơi CS của kiếp trước." Là một sát thủ tuyệt đỉnh thì đương nhiên phải biết và hiểu một vài kiến thức căn bản của xã hội. Thậm chí còn phải am hiểu một vài nghi lễ xã giao ...vân vân... Đây chính là cách thức ngụy trang bắt buộc.
Mà trò chơi CS là trò chơi tương đối lưu hành lúc Đằng Thanh Sơn còn sống trên đời. Hắn cũng đã chơi qua mấy lần, đối với trò chơi này cũng có nhận biết.
Hôm nay, trong Thiên Hồng Thủy Cung chỉ là một mảnh tối đen, người khác có lẽ thấy không rõ, nhưng lấy thị lực của Đằng Thanh Sơn trong đêm tối có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mặt đất màu xanh đậm, vách tường màu xanh đậm, ngay cả đỉnh chóp cũng mang một màu xanh đậm cùng với đường tắt thẳng tắp, hoàn toàn phong kín địa phương này. Ở bên trong, không có bất kì vật tham chiếu nào để phân biệt phương hướng.
"Tiên thiên cường giả cho dù cảm nhận phương hướng tốt đến đâu, thì trong cái địa phương rẽ hai rẽ ba này, phỏng chừng cũng không thể phân biệt được phương hướng!" Trong đầu Đằng Thanh Sơn nháy mắt liền hiện lên suy nghĩ này. Nhưng từ lúc Đằng Thanh Sơn nhảy xuống đất cho đến bây giờ, cũng chỉ mất thời gian khoảng hai cái hô hấp. Hiển nhiên, Đằng Thanh Sơn suy nghĩ rất nhanh.
"Mọi người cũng đã xuống dưới cả rồi!" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên trên. Lỗ hổng giờ phút này đã thu nhỏ lại rộng chỉ còn khoảng ba thước.
Trong Thiên Hồng Thủy Cung, ở trên một con đường tắt tối đen, ước chừng có năm mươi ba cường giả đang tụ tập tại đây.
"Bên trong Thiên Hồng Thủy Cung này, không ngờ lại không có nước!" Một gã cao thủ của Xạ Nhật Thần Sơn thốt lên một tiếng kinh hô.
"Sư huynh, chuyện này có gì kỳ quái. Ban nãy khi Thú Vương Ô Hầu tiến vào Thiên Hồng Thủy Cung không phải đã nói trong Thiên Hồng Thủy Cung không có nước."
"Ta đương nhiên nhớ rõ. Nhưng, sư đệ, điểm kỳ quái nhất chính là, mặt trên vừa rồi bị chúng ta phá ra lỗ hổng lớn, vì cái gì mà nước không theo lỗ hổng đó chảy xuống đây?"
Ban đầu bởi vì Thiên Hồng Thủy Cung tối đen một mảnh, tất cả mọi người trong lòng đều cảnh giác, e sợ sẽ có yêu thú gì đó nên cả đám không ai phát hiện ra điểm này.
Rõ ràng có lỗ hổng, vì sao, nước không chảy xuống được?
"Thật đúng là như vậy." Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu cũng thấy, lúc này lỗ hổng đã thu lại, kích thước chỉ còn bằng một trái dưa hấu nhỏ, mơ hồ có cỗ ánh sáng màu xanh đậm đang lưu động, nhưng lại không có một giọt nước nào chảy xuống.
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi.
"Không khí thật trong lành!" Đằng Thanh Sơn đáy lòng càng cảm thấy quái dị hơn. Trước tiên, Thiên Hồng Thủy Cung, cửa cung rõ ràng vẫn mở rộng, lại còn động khẩu bị đánh thủng nữa, nhưng lại không có nước chảy vào. Tiếp theo, một cung điện lớn như vậy nằm ở dưới đáy nước tối đen, vì sao không khí lại trong lành như vậy?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nhìn chung quanh, hết thảy mọi chuyện đều có vẻ rất là kì quái.
"Đây có lẽ là thủ đoạn của Vũ Hoàng!"
Doanh Hạo Giang đưa ánh mắt đảo chung quanh: "Chuyện này không cần bàn nữa, lúc này, trọng yếu nhất là tìm được Vũ Hoàng bảo tàng, lấy được bảo tàng, liền rời khỏi nơi này. Tam ca, mấy người các ngươi phân tán ra quan sát tình hình chung quanh."
"Hảo."
Doanh Thị gia tộc có sáu vị hắc y chấp pháp liền phân tán ra. Một đám đều dựa vào ánh sáng phát ra từ Tiên thiên chân nguyên bên ngoài thân thể, miễn cưỡng thấy được khoảng cách gần mười trượng. Trong Thiên Hồng Thủy Cung không có nước nên mọi người có thể nhìn xa hơn một chút. Nếu ở trong hồ nước, bình thường chỉ có thể nhìn thấy được phạm vi khoảng mấy trượng.
"Sư đệ, các ngươi phân ra chung quanh quan sát tình hình." Tiêu Dao Cung bên kia cũng bắt đầu phân tán.
"Sư điệt, bốn người các ngươi cũng đi chung quanh nhìn xem." Thanh Hồ Đảo Vũ Văn Lưu Phong điểm hai lọn tóc mai màu hoa râm, lạnh nhạt phân phó. Nhất thời, bốn gã Tiên thiên Thực Đan đều phân tán ra thăm dò chung quanh.
Các thế lực cũng chưa vội vã đi lung tung, mà rất cẩn thận thăm dò chung quanh.
"Tần Lang huynh, chúng ta cũng đi xem một chút." Lưu Tú mặc áo bào trắng cũng nhịn không được muốn đi thăm dò.
"Ân."
Đằng Thanh Sơn lập tức đi đến con đường tắt thẳng tắp phía trước, khoảng hai mươi trượng phía trước có một cái ngã tư thông đạo, nếu tiếp tục tiến về phía trước là một cái ngõ cụt. Đằng Thanh Sơn không cần đi qua, chỉ dùng mắt liếc một cái có thể thấy ngoài ba mươi trượng là vách tường dày đặc, hoàn toàn chặn đứng ngõ nhỏ này.
Đứng ở giữa ngã tư đường. Đằng Thanh Sơn nhìn hai hướng trái phải vừa thấy...
Vẫn là vách tường màu xanh đậm, trong đường tắt bên trái cũng có một cái ngã ba thông đạo, nhưng nếu đi thẳng về phía trước lại chính là ngõ cụt. Mà đường tắt bên phải lại có...
Bốn ngã ba thông đạo, nếu vẫn đi về phía trước, đồng dạng cũng là ngõ cụt.
"Mê cung!"
Đằng Thanh Sơn chỉ cần liếc mắt một cái, hoàn toàn đoán được: "Nếu ta đoán không lầm, toàn bộ đường đi Thiên Hồng Thủy Cung này, phỏng chừng tạo nên một cái mê cung. Đường tắt rộng ba trượng có khi là ngõ cụt, mà có khi lại là ngã ba thông đạo. Vách tường, mặt đất, đỉnh chóp đều là màu xanh đậm!"
Đằng Thanh Sơn ngồi xuống hít một ngụm lương khí.
Mê cung loại này rất phiền toái! Bình thường, chỉ có một con đường sống, những đường khác đều là tuyệt lộ! Sai bước đầu, toàn bộ các bước sau đều sai cả! Ở tiền thế, huấn luyện mê cung loại này, bình thường chỉ có lúc nghỉ ngơi Đằng Thanh Sơn mới luyện một chút.
"Trong Thiên Hồng Thủy Cung, phạm vi ít nhất là hơn mười dặm. Bình thường cứ khoảng hai mươi trượng trái phải sẽ có một đường tắt... Nếu tính toán như vậy, đường tắt bên trong, ít nhất phải tới một vạn đường! Mà con số này vẫn chưa tính chính xác những ngỏ tắt nhỏ..." Đằng Thanh Sơn nháy mắt tính ra con số ước chừng, không khỏi sắc mặt khẽ biến.
Cho dù hắn dùng trí nhớ và cả năng lực huấn luyện đặc biệt khi xưa, nhưng nếu như không có bản đồ, chỉ muốn dựa vào phép loại trừ, ghi lại từng lộ tuyến một, loại bỏ từng cái tìm ra sinh lộ, chỉ sợ tìm liên tục trong một năm rưỡi cũng không nhất định sẽ thành công. Thời gian dài như vậy, sợ rằng bản thân đã sớm chết đói.
"Nếu đi vào từ cửa chính, ta loại trừ từ từ, tìm kiếm thông đạo duy nhất, mất thời gian khoảng mười ngày nửa tháng có lẽ có thể thành. Bởi vì đường tắt tại lối vào cửa cung, khẳng định đúng. Mà lúc này là bên trong mê cung...sẽ phiền toái."
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người Thanh Hồ Đảo Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trường lão còn đang tụ tập một chỗ: "Bọn họ muốn chạy trốn. Không có khả năng trốn nhanh khiến cho người khác không chú ý."
Đằng Thanh Sơn lập tức chạy tới chỗ rẽ kế tiếp, thoáng quan sát một lần, quả nhiên...
Đồng dạng, đều là đường tắt loại này.
"Trở về!"
Đằng Thanh Sơn nhanh chóng chạy trở về, chỗ đường tắt ban đầu. Giờ phút này hai người Vũ Văn Lưu Phong vẫn đang đứng. Đằng Thanh Sơn liền nghe được tiếng đàm luận kịch liệt từ rất xa: "Làm sao đều giống nhau! Tối đen một mảnh, có đường tắt đi đến đều là tử lộ!"
"Là mê cung!"
"Căn bản không biết nên đi vào đường nào."
"Vừa rồi ta mới đi tới hai ngã ba thông đạo, chính là xoay người bốn phía nhìn xem, giống như bị lạc phương hướng vậy. Nếu không phải nghe thanh âm nói chuyện của mọi người bên này, chỉ sợ ta tìm khắp nơi cũng không đến được nơi này."
"Mê cung này, vách tường đều giống nhau, rất dễ lạc đường a."
Nhóm Tiên thiên cường giả này, có người vừa rồi thăm dò một lần hoàn toàn bị tình hình thông đạo chung quanh hù dọa.
"Ta có thể dựa vào ánh mắt nhìn thấy rất xa, hơn nữa đối với mê cung loại này, ta có bí quyết. Nhưng liên tục trong một năm rưỡi, ta cũng không nhất định tìm được đường ra. Bọn họ, ánh mắt đều nhìn không được xa..."
Đằng Thanh Sơn suy nghĩ: "Mê cung kiểu này, khẳng định Vũ Hoàng có lưu lại bản đồ!"
Đằng Thanh Sơn quét ánh mắt về phía đám người Thanh Hồ Đảo.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn thoáng cười lạnh, liền hướng đám người đang hội hợp bước tới.
...
Ban đầu Vũ Văn Lưu Phong cùng với Hồ trường lão, phân phó bốn gã tiên thiên Thực Đan đồng thời thăm dò, cũng bí mật phân phó nói: "Các ngươi chia ra đi thăm dò, lúc sau cùng chúng ta tụ tập, không cần đến đây mà hãy đến ngã ba đầu đường bên trái phía trước, hội hợp cùng chúng ta ở chỗ đó."
Những cao thủ tông phái khác còn tưởng rằng người của Thanh Hồ Đảo đang thăm dò.
Kỳ thật, bọn họ đều lén lút dời đi nơi khác. Bốn gã Tiên thiên Thực Đan đều chuyển dời đến ngã ba đầu đường bên trái phía trước, mà hai người Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trường lão còn lại là đang nhìn tình hình, chuẩn bị tìm cơ hội dời đi.
Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trường lão hai người đã đến nơi tương đối xa, cách đám người kia chừng bảy tám trượng xa. Cũng chỉ có một số ít người chú ý đên hai người bọn họ.
"Đi!"
Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trường lão hai người cơ hồ đồng thời thu liễm Tiên thiên chân nguyên trên người, nhất thời trở nên tối đen.
Hô! Hô!
Hai người nhanh chóng hướng phía bên trái lặng yên đi tới, trong hoàn cảnh tối đen, bên ngoài thân bọn họ cũng phát ra Tiên thiên chân nguyên, những người khác căn bản không nhìn thấy. Hơn nữa lúc này hai người cũng cẩn thận nhớ kỹ lộ tuyến phía trước, tuy rằng nhìn không thấy, cũng có thể chạy tới chỗ hội hợp.
"Thanh Hồ Đảo hai vị, các ngươi muốn trốn?" Một đạo âm thanh vang dội vang lên chấn động con đường tắt trong cung điện, thanh âm không ngừng quanh quẩn.
"Bọn họ muốn chạy thoát!"
"Thanh Hồ Đảo bỏ trốn!"
Một đám Tiên thiên cường giả, ngoài thân phát ra quang vựng từ bốn phía chạy tới.
Cơ hồ chỉ trong thời gian một cái hô hấp, ba gã Tiên thiên cường giả, có cả Đằng Thanh Sơn ở trong đó, đã chạy đến ngã ba thông đạo bên trái phía trước. Còn đám người khác giống như người mù, Đằng Thanh Sơn thấy đám người đó đang chạy đến một ngã ba thông đạo ở phía xa.
Mà giờ phút này, sáu người Thanh Hồ Đảo vẫn đang còn trong đường tắt.
"Bọn họ ở đây!"
Tiếng la vang lên! Một đám Tiên thiên cường giả nhanh chóng chạy đến. Đằng Thanh Sơn đạm mạc nhìn Thanh Hồ Đảo sáu người bên trong thông đạo. Trên mặt cả sáu người đều hiện lên vẻ kinh sợ. Bọn họ không thấy đường phía trước nếu không phát ra quang vựng chạy loạn giống như người mù rất dễ bị đụng phải vách tường.
Mà nếu phát ra quang vựng, lại làm cho người khác thấy mình dễ dàng.
"Tại sao phản ứng nhanh như vậy?" Đám người Vũ Văn Lưu Phong không thể tin được.
"Tai sao bọn họ muốn trốn?"
"Mê cung này mà muốn đi ra ngoài, khó như lên trời! Khẳng định chúng có bản đồ mê cung!" Tiếng nghị luận của một đám vang lên, nghe nói như thế trên mặt Đằng Thanh Sơn không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký