Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Ngày 23 Tháng 7
ó gần như là một yêu cầu kỳ cục, nhưng bất kể những gì anh có thể làm sẽ được đánh giá cao.
Tôi nghe cô ấy tạm dừng nhưng Liz Reed là một thủ thư tài giỏi, và nhảy line dancing (Nhảy đơn theo hàng) giữa bạn và người quen.
- Tôi đã cố gắng tự kiểm tra, nhưng tôi bị chặn từ các hệ thống của thư viện Grainger. Janice đã xóa ID của tôi. - Tôi nói.
- Kupferman đã chặn anh sao?
- Tôi đã bỏ việc hai tuần và giữ vài tài liệu lâu hơn một chút so với quy định.
Liz không thất vọng. - Bà ấy vẫn thô lỗ như vậy. Anh cần gì vậy?
- Tôi muốn kiểm tra điều gì đó. Đó là một tai nạn tàu trên sông, kiểu một con tàu đi lưu diễn. Tôi đang tìm kiếm năm 1825. New Orlean, khi con sông Mississippi bị lũ lụt. Tôi đang tìm kiếm tên của con tàu này, các chương trình biểu diễn, những người sống sót bất kể cái gì cô có thể có.
- Được rồi, điều đó thật kỳ cục. Có lý do đặc biệt nào không?
- Đang cố gắng gây ấn tượng với một nhà tuyển dụng tiềm năng.
- Sanders-Beecher thử tài anh?
- Kiểu như vậy.
Cô ấy hỏi tôi có kế hoạch dự trù nào không.
- Có lẽ tôi đi du lịch cùng với em gái một thời gian, ồ, nếu cô gọi điện đến nhà tôi. Điện thoại của tôi hết pin.
Tôi cảm ơn cô ấy khi cô ấy hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra với Alice McAvoy?
- Không, sao vậy?
- Tôi đã nói chuyện với cô ấy hôm qua và cô ấy nghe có vẻ rất rầu rĩ. Hai người rất thần thiết; cô ấy có nói chuyện gì đã xảy ra không?
- Tôi không biết gì cả. - Lời nói dối này cảm thấy trơn tru trên lưỡi tôi. Tôi cảm ơn cô ấy lần nữa rồi gác máy, gạch chéo tên Liz Reed khỏi danh sách của tôi, và tiếp tục. Raina ở Shoreham và sau đó Elisabeth Booker ở Center là những người tiếp theo ở danh sách năm người tất cả những người này tôi đã giúp tìm sách, ngồi với nhau qua nhũng buổi hội thảo, than thở về ngân sách, tiếc nuối với việc xóa bỏ danh mục thẻ. Họ an tâm khi thấy tôi vẫn không xin việc. Nếu tôi không xem điều đó cùng với hy vọng công việc đó tồn tại cho nhũng người như chúng tôi. Một tiếng sau đó tôi có một đội quân nhỏ tìm kiếm Peabody, và những người quá cố của cháu gái bà Ryzhkova, Greta Mullins, Tennen, Bonn, Duvel, Trammel, Petrova, Visser cuối cùng gia đình kỳ lạ của tôi không quá khó để lần theo. Thậm chí trong một biển tên, một người cá đuối nước có một cách thức để nổi bật.
Tôi sẽ sớm có nhiều câu trả lời hơn, nhung ngay lúc này tôi biết rằng Alice nghe có vẻ không ổn. Và có khả năng tôi là nguyên nhân.
Đèn vẫn sáng bên nhà ông Frank. Chúng không bao giờ tắt. Cuối cùng những cái bóng di chuyển, Leah đầu tiên, sau đó rất lâu là Frank; một phần trong tôi hy vọng bà ấy đã làm tan nát những gì còn lại của trái tim ông ấy. Không ai vào trong hay ra ngoài, dù đã là giữa buổi sáng. Alice có thể ở đó cùng với họ. Đã có một nỗi buồn kiệt sức với cô ấy khi tay cô ấy chạm vào tay tôi khi chúng tôi dựa vào chiếc xe.
Tôi thử gọi cho Churchwarry, nhưng đường dây bị nhiễu sóng nặng.
Cuốn sách được mở ra, gáy sách bị nứt, bị lạm dụng trong một cách thức mà không ai cùng với sự tôn trọng những trang sách nên làm. Đó không phải là một cuốn Kinh thánh Gutenberg, mà là thứ gì đó cũ kỹ đã được xử lý cẩn thận. Một thợ đóng sách đã có nó, đã khâu và dán nó. Bìa cứng, da thuộc, giấy đẹp hơn cùng với mực, bị trầy xước bởi bút lông, đầu ngòi bút và thậm chí cả móng tay. Dù có vẻ như nó không liên quan đến quá khứ của chúng tôi theo kiểu một bài báo viết tay, nhưng nó cảm thấy đúng, một câu trả lời hài lòng cho câu hỏi mà tôi đã luôn muốn hỏi. Cuốn sách đã được chuyển từ tay người này sang tay người khác, từ cha đến con trai mà dường như, cho tới khi bị thất lạc, nó đã xuất hiện trở lại trong cuộc đấu giá bất động sản của Churchwarry.
Những vụ chết đuối của gia đình tôi đã âm thầm xảy ra qua nhiều thế hệ. Đó có phải vì chúng tôi lang thang, vì những dấu chân của chúng tôi được cuốn trôi? trong những tiếng giá lạnh đầu tiên ở dưới nước khi chúng tôi nín thở, Enola và tôi biết rằng chúng tôi khác biệt. Đuối nước ở tận trong xương tuỷ chúng tôi. Mẹ chúng tôi biết bà khác biệt. Bà tìm thấy cái tên Bess Visser và biết rằng không chỉ có mẹ bà bị chết đuối. trong khoảnh khắc phát hiện ra quá khứ nguyền rủa này, phải chăng bà đã cảm nhận được kết cục của chính mình, chết đuối như những người trước bà.
Để phá bỏ một lời nguyền bạn phá hủy cả nguồn gốc. Mục đích của tôi là xóa bỏ lịch sử của chúng tôi, tất cả chứng minh rằng tôi và Enola là hậu duệ của sự khác thường. Cuốn sách này là bản ghi chép duy nhất của một gia đình mà tôi sẽ không bao giờ biết một anh con trai bị câm, một người cá, một thầy bói bài và một phần trong tôi sẽ bị mất với sự phá hủy này. Tuy nhiên đó là bản ghi chép không đầy đủ. Có một Celine Duvel hay Verona Bonn trong những trang sách. Tên mẹ tôi cũng ở trong đó. Các thế hệ của những người phụ nữ đuối nước và những thầy bói mất tích không có trong câu chuyện của nó. Công việc đứt đoạn, lời nguyền rủa này là phần duy nhất của chúng tôi, chỉ là một sự khởi đầu.
Nhưng đó là một bản đồ.
Tôi viết mọi thứ tôi có thể, từng trang một, trong nhiều giờ, cho tới khi tay tôi bị chuột rút. Tôi lắc lắc tay và lại bắt đầu. Những cái tên, ngày tháng, địa điểm, vài dòng mà Peabody thấy thú vị. Đơn giản là con cừu non đã biến con sói thành kẻ xưng tội của nó. Những thành phố đã đến New York, Philadelphia, New Castle, Burlington, Bến phà Tanner, Charlotte. Visser, Ryzhkova, Koenig và những người mà tên của họ không có mối liên hệ với cái cuối cùng những nguồn không biết đến. Bất kỳ câu hỏi nào về việc sao chép thông tin đều trở nên im hơi lặng tiếng bởi những gì tôi đã đọc trong cuốn Mối liên hệ phép thuật.Thứ tạo ra một lời nguyền không phải là những từ ngữ, mà là ý trí tạo ra chúng, mà muốn kết hợp với mực và bi kịch. Một nốt rộp ở lớp da giữa ngón cái và ngón trỏ của tôi vỡ ra, một giọt nước rơi xuống làm bẩn một từ. Tôi có thể phá bỏ lời nguyền mà vẫn bảo vệ được lịch sử.
Một chiếc xe tấp vào đường lái xe, theo đó là một tiếng ầm ầm kéo dài không thể không nhận ra sự tức giận của nó.
- Cửa mở!
Enola giậm mạnh chân đi vào cùng với Doyle sau con bé, một sự hiện diện nặng nề.
- Em đã bảo anh quay lại. Anh đã ở nơi chết tiệt nào vậy? Em đã cố gắng gọi cho anh nhưng nó chỉ chuyển đến thư thoại.
- Nó đã hết pin. Chú ý cái sàn. - Tôi chỉ về phía cái hố.
- Đêm trước có cái hố đó đâu nhỉ? Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?
- Ổ gà, - Doyle nói và cười toe toét.
Enola lượn quanh phòng khách, hết nhìn sàn nhà rồi đến tường nhà - Em nghĩ anh không muốn trở lại đây. Đó là điều chúng em đồng tình. Thom nói ông ấy rất vui để nhận anh khi anh sẵn sàng. -Con bé dừng lại bên bức ảnh chụp con bé và mẹ, bức ảnh này Frank đã chụp.
- Anh không thể ở đây được nữa. Hãy lấy đồ của anh và đi cùng với bọn em một thời gian. Sẽ rất thú vị.
- Chim Nhỏ của anh, sự khác biệt của một ngày sẽ tạo ra cái gì? Anh ấy có thể bắt kịp chúng ta.
Quay sang tôi, Doyle nói - Bọn em sẽ đi thẳng tới Croton trong tháng 8 trước khi bọn em lại quay trở lại phía nam. Mùa thu bọn em tới thành phố Atlantic trong một thời gian, rồi sau đó xuống phía nam. - Cậu ấy tựa người vào cánh cửa và gác hai chân lên khung cửa, gót giày mòn cho thấy đây là một vị trí yêu thích.
Con bé bắn cho cậu ấy một cái nhìn.
- Anh sẽ đi cùng với hai đứa. - Tôi nói - Có một công việc quản lý ở Savannah mà anh đang cân nhắc. Trước tiên anh cần lấy vài thứ.
- Nếu đó là cuốn sách thì dừng ngay lại, anh Simon. Anh đang làm em lo lắng. Nếu đó là Frank và mẹ hãy bỏ đi. Bà đã mất và chẳng còn gì để ông ấy có thể lấy lại. - Như thể một lời nói bóng gió, chiếc xe tải của Frank khởi động. Chúng tôi nhìn nó lăn bánh ra khỏi đường lái xe và đi xuống phố đi qua bến tàu, quán bar, tới bất kỳ nơi nào những người đàn ông đau buồn đã quan hệ với vợ của người bạn thân nhất sẽ đến.
- Anh nghĩ chúng ta nên đốt lửa trại lần cuối cùng trước khi chúng ta đi. - Ý tưởng này đến nhanh, tự nhiên, gần như nổi bật -Em còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ và chúng ta đã từng đi dạo và ăn ngoài trời không?
- Không. - Con bé nói. Doyle đứng lên ở ngưỡng cửa, khi đang chà hai tay lên hai vai của cô.
- Nó rất tuyệt. Ngô và xúc xích, bánh mỳ kẹp thịt, và cả tôm hùm. Bố và ông Frank đốt một đống lửa và cho chúng ta nướng kẹo dẻo. Chúng ta nướng kẹo dẻo chỉ có Alice và tôi. Thậm chí sau đó chúng tôi có cuộc sống sẻ chia và song song cùng nhau, khi đứng nhìn nhau trong khi những viên đường cháy thành than và bột ngô bắn lên bầu trời.
- Anh muốn có một lửa trại cuối cùng. Anh muốn có một kỷ niệm đẹp ở đây. Chúng ta xứng đáng có một kỷ niệm đẹp.
- Như thể một lửa trại có thể sửa chữa nó, - Con bé nói.
Tôi hình dung Alice đi qua đống lửa đó, Alice đang đứng trên bậu cửa nhà tôi, giận dữ, Alice ở nhà hàng chờ tôi trong khi tôi nói chuyện với Enola, Alice hẹn hò với tôi, mà không phải là tôi.
- Anh không ở đây mỗi lần em gọi đúng không? Anh luôn không trả lời, ngay cả khi đó là 3 giờ sáng và em cần anh lái xe đến đâu đó để đón em? Anh đã luôn không làm vậy? Anh đã cõng em khi em đang chảy máu. Anh đã giảng hòa với em và anh chờ em trở lại. Có phải em không biết đó là lý do tại sao anh ở lại? Anh đã nghĩ em sẽ trở lại nhưng em chưa bao giờ trở lại. - Enola không bao giờ bị bỏ rơi; Tôi thì có. Tôi có quyền phạm lỗi. - Anh muốn có một đêm lửa trại cuối cùng.
Con bé rút khỏi hai tay Doyle và ngồi phịch xuống ghế. Sàn nhà kêu cọt kẹt và tất cả chúng tôi nín thở để xem chuyện gì xảy ra. Nhưng không có gì. Tôi hiểu con bé; con bé giận dữ, suýt khóc và đang nghĩ đến một trăm thứ để la hét tôi, nhưng tôi có con bé. Enola nhìn Doyle, sau đó nhìn tôi.
- Sau đó anh sẽ đi cùng với em chứ?
- Sau đó anh sẽ đi cùng với em.
- Tốt.
- Tuyệt, tuyệt. - Doyle lẩm bẩm.
- Tốt. Cảm on, - Tôi nói. Tôi đứng dậy, thử trọng lượng lên mắt cá chân, vẫn còn đau, dù không còn rõ như hôm qua.
- Tôi muốn nó hoàn hảo. - Tôi quay về phía Doyle - Tôi cần cậu giúp lấy vài thứ.
Doyle và tôi đứng bên ngoài xưởng của Frank. Enola đang ở trong nhà với vợ Frank, khi từ chối tham gia vào các hoạt động này. Con bé đang ngăn bà Leah lại, để xem con bé làm như thế nào và tiếp tục làm bà ấy sao lãng như thế nào. Khi Leah để con bé vào trong, Doyle và tôi đến chỗ chuồng ngựa. Cậu ấy đưa vai ra cho tôi khi mắt cá chân của tôi đe dọa bị chệch. Cậu ấy không phản đối với những gì chúng tôi định làm.
- Tôi hiểu rồi, ông anh. Quý ông này đã ném một quả cầu thép vào gia đình anh để anh muốn đốt vài thứ của ông ta. Tôi hoàn toàn đã hiểu. Được rồi.
Phía trước xưởng không ổn. Một ổ khóa lớn treo trên then cửa, bị gỉ sắt và đầy hăm dọa. Tất nhiên nó đã bị khóa. Tại sao tôi lại nghĩ nó sẽ không khóa nhỉ?
- Chúng ta cần một chiếc kìm cắt bu lông. - Tôi lẩm bẩm.
Anh chàng đứng gần tôi nghiêng đầu, vung một cánh tay ra sau cổ và vai co lên trong một sự co thắt khủng khiếp của động vật chân đầu.
- Không. - Cậu ấy nói - Chúng ta ổn. Tôi biết nó. Hãy chờ chút.
Cậu ấy biến mất trong vài phút, để lại tôi một mình với cái đầu thiếu suy nghĩ mà dường như kèm theo việc ăn trộm sắp xảy ra. Cuối cùng cậu ấy trở lại, vừa chạy vừa nhảy cẫng lên, tay trống không.
- Xe - cậu ấy nói theo kiểu giải thích. Tôi chắc trông bối rối lắm bởi vì cậu ấy nói thêm, - chiếc ghim giấy - Và lấy ra một chiếc ghim giấy to màu bạc từ trong túi quần soóc hộp của mình - Luôn có vài cái.
Trước khi tôi có thể phản ứng cậu ấy đã bẻ thẳng chiếc ghim, uốn thẳng một đầu, đầu kia để lại một cái móc lớn, rõ ràng là thứ gì đó cậu ấy đã làm trước đây. Doyle cúi xuống chỗ ổ khóa và bắt đầu đưa phần đầu được uốn thẳng vào bên trong thật nhẹ nhàng. Lưỡi cậu đặt ở một bên khoé miệng. Cậu ấy đập đập phần trên ổ khóa, như thể cảm nhận sự chuyển động. Đột nhiên Doyle đẩy nhẹ cổ tay mình và ổ khóa xoay mở, bật ra. Cậu ấy xoay tròn chiếc ghim giấy trên đầu ngón tay và nhét nó trở lại vào túi quần.
- Dù lâu không làm nhưng anh thực sự sẽ không bao giờ quên.
- Doyle, sao cậu biết làm như vậy?
Một cái nhún vai và hơi nhíu mày. - Tôi từng chơi với thứ này khi tôi còn nhỏ. Muốn xem tôi có thể vào nhà như thế nào. Tôi đã bắt đầu bởi vì tôi luôn quên chìa khóa. Hãy tưởng tượng đó là một ý tưởng để thực hiện vì vậy tôi không cần đến những chiếc chìa khóa. - Cậu ấy mở cửa. - Cậu đã từng ăn trộm tiền từ bốt điện thoại trả tiền tự động phải không?
Doyle nháy mắt và cười, đủ để trở nên quyến rũ. - Tại sao tôi lại làm thế?
Không chắc liệu em gái tôi đã tìm được người phù hợp hoàn hảo của con bé hay không.
Xưởng của Frank rải rác những chai bia rỗng, mới chất đống kể từ khi tôi ở đây lần cuối cùng.
- Tôi sẽ lấy những bức tranh. Cậu làm việc với những tấm rèm.
Chúng tôi chất đống tất cả, chân dung và rèm lên trên khung của chiếc thuyền mà Frank đang làm. Nó cần phải biến mất, mọi thứ đã được vẽ trong cuốn sách, bởi vì nó cũng được đánh dấu bởi bi kịch, nếu không muốn. Tôi đang chuyển một cách chậm rãi, lúng túng, nhưng Doyle sắp xếp các tấm rèm với sự uyển chuyển của một người nhào lộn, nhảy và kéo, quăng những tấm rèm trên vai.
- Anh biết đấy, anh đang làm cho Enola lo lắng. - Cậu ấy nói khi đang quăng một tấm rèm dài lên khung con thuyền.
- Tôi không có ý đó.
- Vâng, tôi biết. Nhưng chỉ là tôi không biết. Tôi hơi lo cho cô ấy, vậy thôi? Cô ấy nói chuyện giống như hai người thực sự rất thân thiết. Tôi nghĩ việc cô ấy đến đây và gặp anh sẽ làm cho mọi việc trở nên tốt hơn, nhưng anh không thân thiết và anh cũng không tốt. Điều này làm cho cô ấy tồi tệ hơn.
- Tồi tệ hơn như thế nào? - Tôi xếp chồng những bức tranh lên nhau, những khuôn mặt có râu xếp chồng lên nhau, những người trông lạnh lùng, những người Slavic lơ đãng.
- Anh đã nhìn thấy. Cô ấy không làm việc đó, không phải cho trẻ con. Thỉnh thoảng cô ấy lãng phí thời gian với những người đần độn, nhưng cô ấy không bao giờ bói bài như vậy cho những đứa trẻ. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cô ấy nói như vậy trước đây.
Tôi nói với cậu ấy không phải lo lắng, bởi vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi không chắc liệu tôi có thể giải thích việc đốt cháy vài thứ sẽ làm cho mọi việc trở nên tốt hơn như thế nào, hay có bao nhiêu thứ này được gắn kết với hy vọng. - Chúng ta hãy đưa những thứ này đến bãi biển. Con bé có thể không nhớ ra, nhưng con bé thích lửa trại. Chúng rất tốt cho tâm hồn.
Doyle mang những thứ này xuống bãi biển, nơi chúng tôi chất đống tất cả trên một tấm ván phảng để giữ nó không bị những con cua móng ngựa tụ lại. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào đám đông đang sục sạo.
- Không phải lo lắng. - Cậu ấy nói - Tôi sẽ tìm ít gỗ và đốt lửa và xem tôi có thể làm được gì. Còn anh đi tìm Enola, tôi sẽ làm việc này.
- Cảm ơn cậu!
- Nhanh nào. Mùi như sét đánh. - Cậu ấy cúi xuống vách ngăn và kéo ra từ đó một mảnh gỗ trôi giạt mà kẹt giữa tấm ván và cột. Anh chàng người Điện này không chỉ biết tung hứng những bóng đèn mà còn có thể phá khóa và ngửi mùi sét. Một tiếng cười lớn cất lên.
Enola vui hơn cả được giải cứu. Frank đã nói với vợ ông ấy mọi chuyện, từ chuyện về việc xem tay, đến việc mẹ tôi đã mang cho ông ấy cà phê vào mỗi buổi sáng như thế nào, và cả về ngôi nhà. Khi bà Leah mở cửa, khuôn mặt bà ấy nhợt nhạt khi nhìn thấy tôi và trong tích tắc tôi nghĩ bà ấy bị ốm. Tôi đã nghĩ tôi cũng có thể bị ốm.
- Cháu xin lỗi! - Tôi nói với bà.
- Về cái gì? - Bà Leah nói - Đó không như thể cháu đã làm việc đó.
- Bác ổn chứ? - Tôi hỏi, bởi vì đó là những gì bạn nghĩ để hỏi, và theo những động thái được mô tả đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.
Bà ấy cười, to và rõ ràng. - Bác sẽ ổn. Có vẻ như bác không có sự lựa chọn nào khác. Có vẻ như bác không có lựa chọn. - Bà tựa người vào cửa - Bác có thể cho ông ấy mọi thứ, cháu biết rồi đấy. Bác có thể đá bỏ ông ấy. Nhưng ngay lúc này, chính lúc này, bác muốn xem việc trở lại của ông ấy sẽ như thế nào sau một tuần ngủ ở xưởng. Vậy thì, chúng ta hãy chờ xem. Không ai yêu quý cháu như người đã xin lỗi. - Bà ấy mỉm cười. - Chúng ta hãy chờ xem.
Trong chốc lát tôi tưởng tượng cái lưng thẳng của Alice, đang nghiền cà phê, và Frank, nằm cuộn tròn bên trong cái khung tàu trong xưởng, chìm vào trong khung tàu.
Sau đó em gái tôi xuất hiện phía sau bà ấy và chúng tôi bỏ lại bà Leah một mình.
- Bà ấy đã dành cả đêm qua và sáng này uống hết rượu, - Enola nói khi chúng tôi đi xuống đường lái xe. - Em cũng không có ý nói một chai. Bà ấy uống tất cả rượu của họ. Em rất ngạc nhiên khi bà ấy không chết.
- Trông như thể Frank cũng đã làm như vậy. Xưởng đầy chai bia. Alice có ở đó không?
- Không.
- Tốt.
- Những cái kẹo này. - Con bé nói khẽ - Em rất thích chúng. Ý em là, anh không muốn trở thành con của họ thậm chí dù chỉ là một chút, thậm chí dù chỉ một lần phải không?
- Chắc chắn rồi. - Tôi nói - Một lần trong một khoảng thời gian. Không thể chịu đựng được điều đó - Nhưng vậy thì, có lẽ việc trở thành chúng tôi sẽ không quá khủng khiếp nếu đó không phải vì Frank.
- Leah sẽ ổn. - Tôi nói.
- Bà ấy cứng rắn, - Enola trả lời. Sau một lúc: Anh có biết anh đến vì điều gì không?
Tôi gật đầu. - Doyle đã phá khóa xưởng của Frank. Em có biết bạn trai em là một tên trộm không?
- Tất cả chúng ta muốn trở thành gì đó. - Cô ấy nói.
Trời đã chạng vạng tối và Doyle dường như đã đúng sấm sét đang đẩy đến từ phía tây. Tốt nhất chúng tôi nên di chuyển. Tôi nói với Enola rằng tôi sẽ gặp cô ấy ở dưới bãi biển; tôi cần quay lại nhà để lấy vài thứ.
Việc leo từ các thanh thang xuống bãi biển rất khó khăn với sách và một chai nước nhẹ hơn dưới cánh tay của tôi. Sẽ dễ dàng hơn để thả mọi thứ xuống, nhưng cuốn sách này sẽ bị giày xéo bởi các con cua, và điều cuối cùng mà tôi cần đó là có thứ gì đó thật ẩm mà nó sẽ không cháy.
Và có lẽ tôi muốn giữ nó lâu hơn một chút, đây là dịp cuối của chúng tôi.
Khi bạn giữ một cuốn sách và thực sự thích nó, bạn sẽ không bao giờ nhớ cảm giác về nó, trọng lượng của nó, cách nó nằm trong tay bạn. Ngón cái của tôi biết sự sần sùi của lớp da cuốn sách, bụi khô của mực đỏ len lỏi trên gáy sách, mỗi tờ vẫy của mỗi trang sách nắm giữ một bí mật nhỏ hay một trong những nét cong bay bướm của Peabody. Một quản lý thư viện nhớ mùi hương đặc biệt của hồ dán và bụi bẩn, mùi của giấy da, khá thơm, mềm hơn cả bột giấy hay vải bông. Chúng tôi sẽ vùi mình trong những cuốn sách cho tới khi da thịt và giấy trở thành một và mực và máu cuối cùng hòa vào nhau. Vì vậy có lẽ tay tôi siết quá chặt vào gáy sách. Tôi có thể không bao giờ được cầm cuốn sách khác lại nữa, cuốn sách cũ này hay cuốn sách với một lời thì thầm của tôi trong đó.
Nhưng em gái tôi đang đứng trên bãi biển. Con bé không có trong cuốn sách của tôi, và kiểu người nào sẽ chọn những từ ngữ mà đã được viết lên thứ gì có thể tồn tại? Khi tôi cõng con bé, chân nó xoè ra.
- Anh sẽ chăm sóc em. - Tôi đã luôn nói vậy. Thậm chí điều đó làm tổn thương tôi.
Tôi sục bên chân khỏe mạnh của tôi vào trong cát để giữ thăng bằng.
Doyle đã dựng lên một chiếc lều từ những ván gỗ trôi giạt, ở phía dưới những tấm rèm và những bức tranh được xếp chồng lên nhau. Enola lèn cỏ khô dưới các nếp gấp, dán lại các mảnh ở bất kỳ nơi nào họ sẽ ở.
Tôi cảm ơn cậu ấy và cậu ấy nhún vai. - Không biết nó có cháy hay không. Tôi đã để các thứ này cùng với dây xích ở phía dưới. Hãy tưởng tượng xem điều này sẽ giúp tránh được bất kỳ sự ẩm ướt nào trong cát.
Tôi lắc chai nước nhẹ hơn. - Hy vọng sẽ không có vấn đề gì. - Đôi mắt cậu ấy sáng lên.
Những con cua bò xung quanh chúng tôi. Enola vừa đá vào chúng vừa chửi thề. Đúng vậy, tôi nhớ đã xuống biển, chúng đã bò lên người tôi như thế nào và có cảm giác như một cơn ngứa cần được gãi. Và tôi nhớ con bé ngồi quay lưng lại với bờ, đầu gối tựa vào cằm, bất động.
Tôi sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn.
Tôi dội nước lên gỗ, và những tấm rèm, ép kiệt cho tới chai nước chỉ còn giọt cuối cùng. Khói đủ mạnh khiến những con cua lùi lại, tạo thành một vòng tròn quanh chúng tôi. Tôi xé một trang sách, sau đó nhét cuốn sách lên phần trên cùng của đống đồ, đặt nó nằm giữa một tấm rèm và một khúc gỗ. Trang sách bị phá hủy, mực xanh và nâu lẫn lộn không thể đọc được, không thể nói những cái tên nào được viết trên đó. Tôi cuộn chặt trang sách và bật lửa của Enola cho nó.
Tôi chỉ cần chạm tờ giấy đang cháy này vào những tấm rèm. Một vách nóng đẩy lại khi đống chất cao này trở thành một bông hoa hóa học sáng rực rỡ. Lông mày và lông mi cháy xém và tôi ngã xuống. Enola và Doyle kéo vai tôi lên, kéo tôi khỏi địa ngục. Có một mùi hôi thối bốc lên mùi khói và mùi mục nát lẫn với nhau. Lông trên cánh tay tôi bị cháy sém và mùi hôi thối phủ tàn tro lên da tôi.
- Chết tiệt. - Enola hét lên. Con bé nhắc lại như một câu thần chú chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Ngay sau đó là tiếng cười lớn. Các hóa chất đã cháy hết và ngọn lửa bắt đầu rên rỉ chậm lại như đống bùi nhùi cháy âm ỉ và những khúc gỗ bắt lửa. Tôi nhìn thứ dính dáng của lời nguyền biến thành tro tàn.
Những con cua lùi xa đống lửa, rút về phía nước, Enola và Doyle ngồi trên cát bên cạnh tôi. Trông như thể một trong những đống lửa mà Frank và cha tôi đã dựng lên. Nếu tôi chỉ hơi nghiêng về phía kia tôi có thể thấy Alice, ánh lửa nhảy nhót trên những nốt tàn nhang của cô ấy. Nếu tôi nhìn về phía nước, tôi có thể thấy mẹ tôi đang bơi hay nghe thấy bà đang gọi tôi.Simon.
- Anh đã đốt cuốn sách đó. - Enola nói. Co bé chạm nhanh trán xuống vai tôi. Cái chạm nhẹ nhàng này là lời cảm ơn của con bé. Những lời mà con bé luôn bối rối.
- Anh đã đốt mọi thứ. Anh đã dính líu với nó bởi vì anh đã mất việc.
- Tốt rồi. Anh cảm thấy tốt hơn không?
- Ừ. - Mắt cá chân của tôi lại đau và đầu tôi vẫn đau tù lúc tôi bị đập đầu, mắt tôi đỏ ngầu. Tôi thấy đau quặn khi phá hủy một cuốn sách vô giá, và tôi gần như đã tự thiêu mình. Tôi cảm thấy tốt đáng kể.
Chúng tôi nhìn thấy ngọn lửa thiêu hủy nốt phần còn lại của những tấm rèm, chẳng còn gì ngoài sợi dây xích, như những con rắn lấp lánh trong cát. Gió thổi lên và mang những tàn lửa qua bãi biển và rơi xuống dưới nước. Phần tro tàn còn lại của bản viết tay của Peabody.
Doyle khịt mũi. Một tiếng tách cắt qua không khí, một ngọn lửa xanh thẫm bị tấn công bởi sấm. Sau đó trời bắt đầu mưa.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri