Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ng Peabody đã đúng về New Castle. Một trung tâm thương mại, các thương gia và các nhà buôn đã xuất hiện trên con sông chảy cùng với tiền và những người chăn nuôi gia súc đổ đến từ Hares Comer, tụ tập trên các con phố hình chữ V và các quảng trường Hà Lan. Nó đã từng là thủ đô của thuộc địa này trước chiến tranh, nhưng với sự tràn vào của người Anh và các trận đánh quanh Philadelphia, những người trong chính phủ bỏ chạy đến Dover, để lại phía sau một thành phố ngập trong kỷ niệm u sầu chính xác là khách hàng tìm kiếm sự cuốn hút từ một gánh xiếc lưu diễn.
Amos và bà Ryzhkova làm việc cả ngày lẫn đêm cho tới khi dòng khách hàng lắng xuống.
- Những người mong ước sống trong giấc mơ quá khứ cũng nhiều như cho tương lai. - Bà Ryzhkova nói khi đang nhấm nháp cốc bia sủi bọt mà Amos đã mua. Người cố vấn của anh thích uống bia đắng.
- Họ mong muốn quá khứ và tương lại sẽ là một. - Mắt bà ấy trở nên dịu đi và lờ đờ, và chẳng mấy chốc bà ấy ngả xuống đệm và bắt đầu ngáy.
Anh kéo chăn lên vai Ryzhkova và đặt cốc bia cẩn thận sang một bên để không đánh thức bà ấy. Họ đã thấy những khách hàng cuối cùng của mình; lúc này anh không có bổn phận gì. Bồn nước của Evangeline đã được tháo sạch nước để cho chuyến đi sớm mai. Amos nhận ra cơ hội.
Anh không nghĩ đến việc nói dối khi anh tìm kiếm các lá bài hay chính hành động đó đang vi phạm một lời hứa. Lá bài anh có được mang một ý nghĩa tinh tế, một lá bài mà anh hy vọng Evangeline sẽ thấy không còn sợ những người hâm mộ. Lá bài Sức Mạnh. Nó mang hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp với hai tay cô ấy đặt trên đầu của một con sư tử. Con thú này đang nhìn chằm chằm cô với sự tôn thờ, trong khi cô vừa vuốt ve vừa chinh phục nó. Anh rút nó ra khỏi bộ bài và bắt đầu đóng chiếc hộp lại khi anh nghĩ nhiều hơn đến nó và lấy ra lá bài Nữ hoàng Kiếm một phụ nữ ngồi thẳng lưng với mái tóc đen, có vài điểm giống Evangeline. Tốt nhất là triệt để. Cô ấy cần phải hiểu.
Vào những ngày này kể từ khi thốt ra những tiếng ồn khó chịu, anh đã kiểm tra giọng của mình, chỉ thấy nó không có khả năng tạo ra âm thanh thoả đáng. Ban đầu, ông Peabody vui mừng với những nỗ lực của Amos và đề nghị giúp đỡ sau khi bắt Amos kêu ộp ộp phía sau tấm rèm nhung trong xe ông. Ông đã ngồi đối diện với Amos và giải thích cách thích hợp để hỗ trợ âm thanh, bằng cách sử dụng tất cả các cơ bụng để đẩy không khí ra ngoài. - Giống như một ống thổi lửa, - Ông nói khi vỗ tay vào bụng. Bụng Peabody phình lên và rỗng, nhưng khi Amos cố gắng bắt chước, tất cả những gì tạo ra chỉ là tiếng lốp bốp mà việc luyện tập không cải thiện. Họ thử nuốt, huýt sáo và thổi o o bằng môi. Ông Peabody tin rằng việc lưỡi không hoạt động của Amos khiến anh ấy im lặng. - Nó giữ âm thanh lại trong ngực cháu. - Ông ấy biểu lộ bằng cái ngáp và đảo lưỡi. Amos nhớ lại con lạc đà làm giống như vậy trước khi nhổ nước dãi. Lưỡi của Amos không tuân theo.
Sự nhiệt tình của Peabody với dự án này giảm dần.
- Hãy tập luyện, chàng trai của ta. Và cả kiên nhẫn nữa. - Ông ấy nói trước khi nghỉ ngơi một tối. Ông xoa mắt và treo mũ lên chiếc móc đồng phía trên đầu giường. Lớp nhung bắt đầu rủ xuống khỏi vành mũ, và Amos tưởng tượng rằng bên trong cổ họng ông ấy cũng như vậy thô, mỏng.
- Người ta không thể học một nghệ thuật trong một ngày. Không được nản chí. - Ông nói khi mở cuốn sách và bắt đầu ghi chép các sự việc trong ngày.
Những lá bài của bà Ryzhkova đã mang đến cho Amos cơ hội nói chuyện tốt nhất, cầm những lá bài được chọn trong tay, anh cảm thấy mục đích dâng tràn trong anh, mạnh hơn cả cơn đói.
Bị bỏ mặc, bồn nước của Evangeline đang khô dần để chuẩn bị đi ngủ. Amos đặt hai lá bài này vào giữa hai mấu gỗ để chúng có thể đứng và kéo tấm vải sơn dầu xuống để không ai trừ cô ấy nhìn thấy anh làm gì. Sau đó anh đi đến chiếc xe ngựa nhỏ và ngồi ở bậc cửa để chờ Evangeline quay về. Anh tiếc vì không có quả táo nào cho Sugar Nip, nhưng nó hài lòng khi được vuốt ve mũi và không để bận tâm đến việc anh đã ngửi thấy mùi ngải cháy. Anh giữ cho bàn tay của mình không run bằng việc chải bờm của nó.
Nửa tiếng trôi qua khi Benno đến gần chỗ náu của Amos, New Castle làm Benno mệt mỏi; dáng đi nhún nhẩy thường ngày của anh ta được thay bằng dáng đi lê bước của ông già. Amos thường quan sát bạn anh làm việc, uốn cong chân, tay và lưng thành một vòng cung liên tục, đi xung quanh trên đầu ngón tay, hay nâng cả trọng lượng cơ thể của mình bằng các khóp của một tay.
Dù Benno thực hiện có vẻ dễ dàng, nhưng không phải vậy. Benno đu người vào trong xe để ngồi bên cạnh Amos, đang đung đưa chân sang một bên.
- Tôi nghĩ cậu dành quá nhiều thời gian với việc quan sát. - Anh ta nói. Từng từ nhấn mạnh trọng âm, nguyên âm sắc nét. Khoé miệng không có vết sẹo của Benno tạo thành một nụ cưòi.
Amos cười toét. Không có cách nào để giải thích rằng anh đang dở câu chuyện với Evangeline, chỉ là cô ấy vẫn chưa nhận thức ra. Anh chỉ về phía chân Benno và diễn tả cách đi đau đớn của anh ta.
Một hơi thở ngắn. - À, ừ, chúng tôi không còn trẻ như cậu. Hơn nữa, đối với cậu mọi thị trấn đều giống nhau. Còn với tôi? - Anh ta đưa tay ra, bị xây xát và thô ráp,với một móng tay đen như hạt hướng dương.
- Đường phố bằng gạch không tốt như một đường phố bẩn.
Amos nghĩ đến những ngón tay cong của Ryzhkova. Nghề của anh sẽ có bất lợi riêng của nó. Anh uốn cong ngón cái của mình để chỉ cho Benno.
- Cậu có nhiều năm trước cả điều đó. Người phụ nữ đó dành cả ba cuộc đời cho cậu, chắc chắn vậy. Nói về phụ nữ, - anh ta tiếp tục -Melina hỏi thăm cậu đấy. Hãy đến gặp cô ấy. Xem xem liệu cô ấy có cho cậu đi nhờ xe không. - Anh ta vỗ nhẹ vai Amos - Dũng cảm lên.
Amos lắc đầu.
- Người cá không dành cho anh. - Anh ta nói khẽ - Melina hay Susanna phù hợp hơn, những phụ nữ vui vẻ. Một người đàn ông im lặng cần một người phụ nữ vui vẻ. Evangeline, cô ấy giấu nỗi buồn của mình ở sau cô ấy như một con mèo làm với cái đuôi của nó.
Amos đập nhẹ lên tay Benno, liếc nhìn anh ta. Một cử chỉ ngắn nhưng nói rõ.
Benno khẽ gật đầu. - Tôi hiểu. Nơi tôi đến người ta sẽ gọi cô ấy là yêu tinh nửa cá, nửa người.
Với cái khịt mũi khẽ của Amos, anh ta lại tiếp tục, dù vậy nhẹ nhàng hơn. - Ngốc nghếch, tôi biết nhưng cô ấy chơi với người chết, Amos. Và cô ấy chẳng nói gì về việc cô ấy đến từ đâu. Có một sợi dây. - Anh ta nói khi lần theo một vết bẩn trên sàn xe - Một sợi dây chạy giữa cái sống và cái chết. Nó mỏng manh và muốn đứt.
Amos bận rộn với đôi tay để cho thấy anh không muốn nói chuyện nữa. Họ ngồi cùng nhau và nhìn Nat kéo những chiếc va li quần áo lên xe, những cơ bắp dày căng lên, còn Melina bên đống lửa, đang ngâm đôi tay đau của mình trong một chậu nước muối. Sau đó Nat trở lại xe của ông, Susanna ngồi bên cạnh Melina va khơi mào một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. Sau một lúc Benno trèo xuống xe. - Cậu là bạn tôi và cậu là người tử tế. - Anh ta nói khẽ - Còn hơn cả tốt. Tôi đã được dạy để chăm sóc những con người hiền hậu, vì họ không thông minh để chăm sóc chính họ.
Trong một lúc, đôi mắt anh ta ánh lên sự nghiêm trọng, nhưng rồi nó biến mất nhanh chóng cùng với nụ cười nửa vời lạ lùng.
- Tôi đã nói quá nhiều. Thứ lỗi cho tôi. - Anh ta nói và bắt đầu lê bước khó nhọc đến xe của mình - Hãy can đảm lên. Những người phụ nữ vui vẻ rất tốt cho những con người tử tế.
Amos chờ đợi.
Cô ấy từ thị trấn trở về mang theo vài chai nhỏ trong chiếc váy tạp dề của mình. Anh nhớ chiếc váy của cô vì giống của Susanna, dù màu xanh sáng hơn váy của Evangeline. Làn da cô ấy hồng lên từ những chuyến đi và những lọn tóc quăn ôm lấy mặt cô; trừ những lúc cô ấy ở dưới nước trong chiếc váy trắng. Amos chưa bao giờ thấy cô xinh đẹp hơn. Anh mỉm cười cho tới khi cô đi qua hết chiều dài các lều trại, đi qua chỗ anh ngồi, để gõ cửa xe Nat. Nat trả lời, khi thò đầu ra và Amos cố căng tai để nghe họ nói gì. Evangeline đưa những chiếc chai cho người đàn ông to béo này dầu bạc hà, dầu xoa bóp chữa đau lưng. Anh đã thấy Nat dùng chúng trước đây; dầu, dầu thảo mộc, những thứ đậm mùi được xoa mạnh trên da. Anh nhìn họ trêu nhau và một sự bực bội khiến bụng anh thắt lại. Nat cười lớn và Amos buộc phải quay đi. Con Sugar Nip cọ vào lưng anh nhưng anh không thấy thoải mái.
Anh không thấy Nat đóng cửa, Evangeline vẫn đứng bên ngoài, cũng không đưa cô ấy đến bồn nước của cô ấy. Anh cảm thấy mình là một kẻ ngốc vì đã không bỏ đi và vứt bỏ các lá bài, trả lại chúng cho Ryzhkova và tuyên bố mình chấm dứt với chúng. Anh co người bên vách ngăn, nhắm mắt lại. Anh thở chậm, lắng nghe buổi tối quanh mình, làm chậm nhịp tim và cố gắng biến mất vào trong vách xe. Thậm chí khi đã nhắm chặt mắt, anh vẫn nhìn thấy cô ấy đang đưa một chiếc lọ tối màu cho Nat, những ngón tay của họ chạm vào nhau như thế nào. Tim anh nhói lên.
Anh nghe thấy tên mình. Lúc đầu bên xe của Ryzhkova, sau đó là xe của Susanna. Evangeline cũng đang gọi anh. Anh nghe thấy Melina nhưng không thể nghe thấy từ gì. Tên anh lẫn với tiếng lách tách của ngọn lửa. Nếu anh ở cùng với Sugar Nip, cô ấy có thể không tìm thấy anh. Anh sẽ lấy trộm lại các lá bài. Những ngón tay anh nhẹ nhàng, bàn chân anh yên tĩnh và nếu anh di chuyển đủ nhanh anh sẽ không đánh thức cô ấy dậy.
Nhưng Evangeline sẽ biết. Sugar Nip nhai đuôi khăn của anh và anh xua nó đi. Anh không thể chịu đựng có thêm những ngày cúi đầu, khi biết rằng cô ấy nghĩ anh thật lố bịch. Anh cảm thấy đã đủ ốm rồi. Anh nghe thấy Susanna đang nói chuyện với Evangeline; cô ấy lúc này đang ở rất gần. Nếu anh không làm gì, cô ấy sẽ thấy các lá bài. Con ngựa nhỏ dí mũi vào cánh tay anh. Nếu anh chỉ cho cô ấy, nếu anh cố gắng, cô ấy có thể hiểu. Cô ấy không phải yêu anh, nhưng cô ấy phải hiểu. Anh sẽ là con sư tử.
Anh nhìn thẳng cánh cửa xe va đấm mạnh vào tấm ván. Anh lắc lắc cửa cho tới khi anh nhìn thấy cô ấy quay lại, đang tìm nơi tiếng ồn phát ra. Anh chờ và theo dõi, chân anh khoanh lại, như khi anh đọc các lá bài. Evangeline đã thấy anh, nhưng nét mặt của cô ấy là nét mặt mà ông Peabody không dạy cho anh biết. Anh nhìn thấy các lá bài trong tay cô ấy, mặt sau màu cam quen thuộc và tự hỏi đó là gì mà anh đã nghĩ muốn giành lại chúng.
- Anh, - cô ấy nói khi tiến về phía anh - anh đang trốn tôi sao?
- Anh lắc đầu và chỉ về phía Sugar Nip.
- Anh tốt với nó. Vì bạn bè, tôi sẽ mạo hiểm.
Anh nhún vai, dịch chuyển không thoải mái.
Evangeline nhìn xuống những lá bài trong tay mình. - Anh đã để lại những thứ này cho tôi phải không? - Giọng cô cứng rắn nhưng không phải không tử tế.
Anh gật đầu. Không thể nhìn vào mắt cô ấy, thay vì vậy anh nhìn chăm chăm vào lá bài Nữ Hoàng Kiếm. Miệng anh khô ran, lưỡi anh xám lại.
- Tôi xin lỗi! - Cô ấy nói - Chúng khá đẹp nhưng tôi không thể giữ chúng. Tôi chắc chắn bà Ryzhkova sẽ nhớ chúng.
Khi Amos không có phản ứng gì để lấy lại lá bài, cô ấy nói:
- Tôi không muốn bà ấy tức giận với anh. Bà ấy khá đáng sợ.
- Anh vẫn im lặng.
- Anh rất tốt với tôi. - Cô ấy đánh bạo nói khi đang cúi xuống chỗ các lá bài đặt bên cạnh anh.
Anh nhìn những lá bài và nhìn ý nghĩa của chúng, suốt cả ngày và đêm, những ngón tay anh đã chạm lên chúng, nghiên cứu chúng rõ hơn cả anh biết rõ về mình. Amos đặt tay mình lên tay cô ấy, những lá bài bên dưới. Anh lắc đầu.
- Amos, tôi sẽ không lấy chúng đâu.
Anh nhẹ nhàng lấy các lá bài từ cô ấy, cẩn thận không chạm vào cô nữa, vì sợ rằng anh mất tinh thần. Trước khi cô ấy rời đi, anh giơ lá bài Nữ Hoàng Kiếm lên, đưa cho cô ấy xem. Anh chỉ vào mái tóc đen của người phụ nữ trong hình, sau đó chạm vào mái tóc đen của Evangeline. Dù anh không muốn, nhưng những ngón tay của anh run lên. Mái tóc của cô mềm mượt như anh có thể nhớ.
- Tôi trông giống người phụ nữ này phải không?
Còn hơn cả điều đó, anh gật đầu. Anh cho cô ấy xem lá bài thứ hai, lá bài Sức Mạnh. Anh chỉ vào hình người phụ nữ đang giữ con sư tử phục tùng, một đầu ngón tay di trên bàn tay được vẽ rất đẹp. Bây giờ bình tĩnh hơn. Cô ấy không chạy. Anh cắn má và sau đó chạm vào tay Evangeline, xoa xoa khớp tay cô. Anh chỉ cho cô ấy bờm cam của con sư tử và áp tay anh lên ngực mình.
- Tôi không hiểu. - Tuy nhiên cô ấy vẫn không bỏ chạy. Anh vui vì cô ấy không chạy.
Anh đặt lá bài lên sàn xe và nhảy xuống đất. Evangeline nhảy lên bởi cú nhảy đột ngột của anh. Anh giơ tay lên, lòng bàn tay mở ra, ra hiệu cho cô ấy đợi. Cô làm theo. Anh quỳ xuống mặt đất mềm trước mặt cô, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô. Anh cầm tay cô, sau đó đặt chúng lên đầu mình.
Họ cứ đứng như vậy rất lâu im lặng, bất động không nói gì.
Khi Evangeline rút tay lại, anh đứng lên.
- Anh là sư tử ư?
Anh chạm trán vào vai cô và cô ôm anh theo cách an ủi của người phụ nữ. - Còn tôi là...
Khi cô nói ra sự hiểu của mình, ồ điều đó chẳng quan trọng lắm. Hành động đã nói lên tất cả.
Sau đó, trong bóng tối của bồn nước cạn khô của người cá, họ tháo tóc bện của anh ra. Evangeline kinh ngạc sự bóng mượt và màu sắc của nó. Amos không nhận ra cô ấy thấy nó đẹp; những suy nghĩ của anh rời rạc, anh bị cuốn theo bởi đường cong giữa hông và eo của cô ấy; mùi da ngọt và mặn trên cổ tay cô, bên trong cánh tay cô; những mạch máu rung rung trên cổ cô. Anh chỉ biết cơ thể đói, lao động, chạy và làm việc, anh không biết chúng có thể cảm nhận được những xúc cảm như vậy từ cơ thể khác. Trước đó anh ôm cô để an ủi và để vỗ về, bây giờ cô ôm anh để thoả mãn và làm dịu. Anh sợ rằng anh sẽ kêu lên, sẽ tạo ra thứ âm thanh khủng khiếp như anh đã làm trong rừng nhưng, may mắn thay, anh vẫn im lặng.
Khi đã xong và họ nằm mệt lả trên nền, được ốp bởi ván của bồn nước, Evangeline di cạnh móng tay sắc dọc theo xương đòn của anh. Con người thật đẹp làm sao, như những ngôi nhà, có khung và những cái khung này cũng rất đẹp. Họ đã làm việc này, Will Aben đã nghĩ làm việc này với cô. Nếu cô chưa bao giờ nói chuyện với Will, cô sẽ không biết người đàn ông cô nằm cùng. Mình là một kẻ giết người. Khi cô run lên, cánh tay anh siết chặt quanh người cô. Một kẻ giết người nằm với một con sư tử. Cô mỉm cười. Thật kỳ lạ là sự chia tách đó lại có hai ý nghĩa khác nhau như vậy; cô biết cắt và xé, nhưng bây giờ cô mới biết bám. Cô đặt má lên chỗ hõm vai và ngực của anh. Amos tỉnh dậy khi ánh sáng chiếu xướng dưới mép vải dầu. Anh thề rằng da mình vẫn bị bỏng từ nơi cô ấy chạm vào một khoái cảm sâu sắc tới mức nó thu nhỏ mọi thứ lại. Gần như vậy. Anh mỉm cười ương mái tóc của Evangeline, hài lòng với cuộc sống hơn anh có thể nghĩ. Anh sẽ tìm cách để nói.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri