The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Ngày 17 Tháng 7
ôi có một tuần. Cuốn sách này là một cánh cửa sổ đẹp bị hỏng với một tầm nhìn bị che khuất về thứ gì đó đang giết chết chúng tôi. Đó không chỉ là nỗi buồn đặc thù của gia đình tôi. Hôm qua tôi tìm thấy một bức ảnh của bà tôi trên một tờ báo hai ngày trước khi bà mất. Bà là một thiên thần trẻ đẹp trong bộ áo tắm mang thương hiệu Esther Williams, đang cười rạng rỡ tới mức đau đớn. Hạnh phúc thật sự, sau đó chẳng là gì. Enola đang ở nhà, đang mải mê với các lá bài tarot.
Nhưng tôi vẫn sống sót ở dưới nước. Dưới đáy biển nhung nhúc những con cua móng ngựa. Tính đến bây giờ chúng đã ở đây hơn một tuần, lâu hơn mùa giao phối của chúng. Có thể trái đất đang nóng lên. Mùa hè này nóng hơn và những đợt thủy triều đang chần chừ tới nơi có triều thấp, nơi tôi có thể đến chỗ những tảng đá với đôi chân khô ráo. Tôi bắt đầu thất nghiệp và mỗi ngày có thêm nhiều thạch cao trên sàn nhà. Một con cua bò qua chân tôi. Quắp chặt rồi buông ra.
Lavinia Collins chết đuối năm 186, ở Bridgeport, vùng đất của Barnum. Nếu tôi nhìn qua mặt nước tôi có thể thấy nơi bà ấy đã chết. Sinh ngày 3 tháng 2 năm 1846, Clara Petrova, con gái của Bess Visser đã chết đuối. Lavinia mất ở tuổi 30. Mọi thứ sau khi cô ấy sinh ra chỉ có trong những trang giấy bị tàn phá, biến mất trên những trang giấy và mực vấy bẩn.
Không có một đầu mối nào về trò chơi ngốc nghếch này. Tối qua, Churchwarry đã nhắc đến gánh xiếc Wallendas Bay. Những diễn viên đi bộ trên dây, một gia đình diễn xiếc cách đây 400 năm, với một loạt các cú ngã và thảm kịch tai nạn đủ để được gọi là một lời nguyền. Những người đi bộ trên dây bị ngã, sống cùng thế giới như những người cá đuối nước. Một gói bưu phẩm đến sáng nay, mùi giấy mốc rõ rệt, với một dòng chữ nhỏ từ Churchwarry.
Tôi nghĩ thứ này đã trở lại, dù không ao ước. Tôi để cậu giữ nó, nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta không ai có khả năng đó. Marie sẽ la mắng tôi cho tới khi đôi tai tôi rụng rời. Nó khá hiếm hoi.
Một cuốn sách rất nặng, Mối liên hệ giữa ma thuật và bùa chú có một vẻ ngoài đáng sợ, một bìa da dày màu đen, tiêu đề rập nổi nhưng không mạ vàng, các trang giấy nhẹ nhiều dầu từ đầu ngón tay của những ngưôi tò mò. Tôi chạm vào nó và cũng cảm thấy run rẩy như khi tôi chạm vào cuốn sách này cuốn sách của chúng ta. Tôi sẽ ngồi với nó khi đầu óc tôi thông thoáng.
Thứ gì đó túm lấy tóc tôi và giật mạnh khỏi chân tóc. Một luồng khí làm mờ mắt tôi. Tôi đạp sang một bên và một bàn tay nắm chặt quanh cánh tay tôi. Tôi cố gắng giật mạnh thoát ra, nhưng nước làm tôi chậm lại. Cái nắm tay siết chặt. Những ngón tay rời khỏi tóc tôi và túm tay kia của tôi. Ruột gan tôi thắt lại và hơi thở cuối cùng ở trước mặt tôi. Những cánh tay khóa dưới vai tôi. Tôi kéo nhưng chúng không dịch chuyển. Một cú đánh đập vào lưỡi tôi, mạnh hơn. Tôi đá. Ánh sáng ngày càng nhiều hơn và sáng hơn khi tôi được kéo lên phía trên.
Tôi ngạt thở khi cố gắng thoát ra, nhưng bị kéo lại ra sau, bụng ngửa lên trời, nước đổ vào tôi. Những cánh tay đưa lên cao hơn, bóp nghẹt cổ tôi, khiến tôi không thở được. Tôi cào cấu. Không thở nổi. Không thể nhổ nước ra ngoài. Bóng tối len lỏi vào trong. Những cái bóng lốm đốm di chuyển cho tới khi chỉ còn một màu đen. Tôi đập vụt. Cố gắng thoát ra. Thở. Thở.
Chết tiệt, chúng tôi bị lời nguyền.
Tôi đang nằm ngửa, một con bọ cát đang bò trên vai tôi. Cái gì đó ở phía xa. Một giọng nói. Một bàn tay vỗ lên mặt tôi. Hai mắt mở ra. Một cái đầu che mặt trời, những bóng râm che mờ nét mặt. Không phải bóng râm một hình xăm. Doyle.
- Này, anh. Anh ổn chứ? Tôi đã siết mạnh hơn là tôi nghĩ. Thực sự xin lỗi.
Tôi nhìn cậu ấy. Tôi bật dậy rất nhanh nhưng không đứng vững.
Những ngón tay như xúc tu tóm chặt nắm đấm của tôi, ngay gần mặt cậu ấy. Cậu ấy giữ nó, vặn tay tôi như thể đang kiểm tra màu xanh của mỗi tĩnh mạch. Cậu ấy nói gì đó; nghe như là - Bình tĩnh nào, anh trai.
- Cậu đang cố gắng giết tôi sao? - Tôi nhổ nước miếng. Vung tay trái lên. Cậu ấy gạt đi.
- Chết tiệt. - Cậu ấy nói - Anh suýt chết đuối đấy. - Cậu ấy nói một cách bình tĩnh, như chúng ta nói chuyện về bia. Tôi đẩy ra, nhưng cậu ấy vặn tay tôi ra sau lưng - Anh trai, anh không muốn đánh tôi đấy chứ. - Cậu ấy khóa tôi bằng một cái ôm thật chặt -Bình tĩnh nào anh. Anh chỉ là hơi bối rối. Không có không khí. Khiến đầu anh hoàn toàn không ổn định. - Cậu ấy thậm chí không thở mạnh.
Từ phía trên vách đá, một tiếng la cất lên. Enola. Các bậc cầu thang phải mất đúng một phút để chạy trên chúng và tiếng thình thịch có nghĩa con bé đã bắt đầu. Tôi vùng vẫy nhưng chỉ là chiến đấu với nỗi xấu hổ. Một cú đấm. Tôi thậm chí không thể có được một cú đấm.
- Ông anh, tôi thấy anh đi xuống dưới đó. Tôi hét lên nhưng anh không nghe. Anh đã ở dưới đó quá lâu, ông anh ạ.
- Tôi chẳng sao cả.
Khi Enola chạy đến chỗ chúng tôi, con bé đấm vào vai Doyle.
- Buông anh ấy ra mau.
Cậu ấy buông tay và con bé ôm chặt tôi. Tôi có thể cảm nhận hơi thở hổn hển và sự run rẩy của con bé.
- Anh ổn chứ? Có chuyện gì vậy?
- Bạn trai em cố gắng giết anh. - Con bé buông tôi ra nhanh tới mức tôi mất thăng bằng, rồi sau đó nó đánh liên tiếp vào cánh tay tôi dù không mạnh nhưng nếu cứ đánh lâu như vậy, cánh tay tôi sẽ tê liệt.
- Anh ấy không vậy. Anh ấy sẽ không làm việc đó. - Những gì còn lại là tiếng hét âm độ cao. Tôi tóm chặt tay con bé và giữ chúng lại ở hai bên sườn con bé. Doyle đứng phía sau vài mét. Tôi có thể cảm nhận cậu ấy đang cười.
- Bình tĩnh nào, Chim Nhỏ của anh. - Cậu ấy nói.
Con bé không bình tĩnh. Tôi không bình tĩnh. Chúng tôi sẽ không bao giờ thấy bình tĩnh.
Khi con bé nhận ra tôi không có ý định buông ra, con bé cắn vào vai tôi. Tôi hét lên và con bé chạy đến xem những vết bầm của Doyle. Cậu ấy lẩm bẩm, - Anh không sao.
Tôi kiểm tra vai tôi. Có những vết răng của Enola. - Anh thề cậu ấy đã bóp cổ anh. - Tôi nói.
Con bé quay về phía Doyle, nắm đấm sẵn sàng.
- Anh ấy suýt chết đuối, anh đã kéo anh ấy lên. - Hai tay khua trong không khí, ngây thơ.
- Đừng có ngốc thế. Anh trai em không chết đuối.
Chẳng để ý gì đến bản thân, tôi cười gằn. - Đó là những gì anh đã nói với cậu ấy.
- Anh ấy biết bơi. - Con bé nói - Anh ấy có thể nín thở trong một khoảng thời gian thực sự rất dài.
- Dài mười phút? - Cậu ấy bật ra một tiếng sáo qua răng.
- Mười phút? - Những lời tố cáo hoàn hảo.
- Cậu ấy cố gắng bóp cổ anh.
- Doyle là một người theo chủ nghĩa hòa bình. - Đây là điều nực cười nhất tôi đã nghe con bé nói - Em bảo anh ấy đến đón anh. Có một chủ thầu đang chờ ở nhà. Bác Frank đã cử đến. Anh cần nói chuyện với ông ta.
Chúng tôi đi lên bậc thang, Doyle đang leo lên trước chúng tôi với sự thoải mái như khỉ, khi đó con bé đánh vào vai tôi. - Anh đã làm việc đó nhiều lần rồi phải không?
- Bị bóp cổ bởi bạn trai em ư? Không. Em nên về nhà nhiều hơn. Suýt chết rất thú vị.
- Mười phút nguy hiểm thậm chí cả với anh. - Con bé nói.
Tôi muốn nói rằng Doyle đã phóng đại nhưng tôi không biết tôi đã chìm bao lâu. Hai tay con bé xục xạo trong túi. Tôi thấy nhanh một lá bài với cái gì đó giống như một cái chân có móng guốc. Lá bài Thần Chết? Nhưng không giống lá bài trong cỗ bài Tennet. Enola giấu nó đi.
- Chắc chắn rồi. - Tôi nói.
Ông chủ thầu là Pete Pelewski, một người đàn ông to béo chắc nịch với mái tóc muối tiêu rậm. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô với đai đeo dập nổi và viết bằng cây bút chì của thợ thủ công, một trang phục đáng tin cậy được thiết kế để giảm bớt sức nặng. Không có điều gì mà chủ thầu nói đến lại không phiền nhiễu.
- Một trăm năm mươi ngàn đô la. - Ông ta nói. Tiếng thở hổn hển của tôi có thể nghe thấy rõ, nhưng ông ta lao tới - Nhưng đó là việc sửa chữa vách ngăn cơ bản và một sự khỏi công trên nền đất cao. Ngôi nhà này. - Ông ta lắc đầu - Móng rất tệ. Anh sẽ cần thợ xây và người làm vườn để tránh bị lừa đảo. Tôi làm việc với một số người. Tôi sẽ không có một ước tính đầy đủ cho đến khi nói chuyện với họ, nhưng tôi nghĩ thêm một trăm ngàn đô la nữa. Tối thiểu. - Ông ta gõ nhẹ chiếc bút chì lên cuốn sổ ghi chép của mình - Và anh cần tiến hành nhanh. Chúng tôi có thể đưa xe tải đến bãi biển, và đất đủ cứng để giảm bớt độ dốc.
Tôi đang nói những điều thích hợp, khi hỏi có bao nhiêu xe tải (bốn nếu thị trấn này cho phép), mất bao lâu (hàng tuần, hàng tháng, phụ thuộc vào những chiếc xe), tôi có thể sống ở đây trong khi tiến hành hay không (cho tới khi khởi công móng được bắt đầu), và lúc này tôi đang bắt tay, đang yêu cầu một ước tính bằng văn bản, và đang buông những lời pha trò: Ông Frank chẳng phải tuyệt vời lắm sao? Đúng vậy, rất tuyệt vời, người bạn lâu năm nhất của gia đình tôi.
Và khi Pete Pelewski đã ra về, tôi đứng dựa vào tường bếp, gần với các móc khóa. Giấy dán tường biến màu bởi những dấu tay, dấu tay của bố, của mẹ, của tôi, của Enola, đã chạm vào tường khi chúng tôi treo chìa khóa của mình trong nhiều năm.
Bốn, ba, hai, một.
- Anh cần hỏi bác Frank tiền. - Enola nói từ chiếc bàn bếp. Con bé đang ngồi ở chỗ mẹ, nơi sợi dây của túi trà treo lơ lửng trên tách trà, xoay tròn, khi con bé chạm chiếc thìa lên tách sứ.
- Anh sẽ thử nhờ Hiệp Hội Lịch Sử, xem liệu họ có giới hạn khôi phục khoản trợ cấp hay không.
- Nghe có vẻ như sẽ mất một khoảng thời gian, - Con bé nói.
- Anh giỏi về trợ cấp. Đó là việc anh làm.
- Vâng. Nếu anh hỏi Frank có lẽ ông ấy sẽ nói có.
- Anh không muốn.
- Tại sao?
- Sao em lại quan tâm? - Có những điều khó hơn tôi có thể nói, những điều tôi đã biên soạn và lưu giữ, mỗi một điều có một thẻ liệt kê.
- Em không biết. Bố đã sống ở đây. Em đã sống ở đây. - Thì quá khứ.
- Em không còn sống nữa. - Các tảng cỏ trên sàn từ chiếc ghế, những thứ này là của tôi. Chiếc chăn bạc màu là của con bé. Quần áo mà con bé không lấy. Một con gấu bông một mắt. Những thứ con bé đã bỏ lại.
- Nó vẫn là của em. - Con bé đút hai tay vào túi, xáo trộn các lá bài.
- Tốt, chúng ta hãy chơi trực tiếp. - Chuyện gì với các lá bài của em? Anh thấy em chơi chúng và em đã xé bức tranh đó từ cuốn sách của anh.
Doyle đáp. - Gần đây cô ấy có kiểu bói bài thực sự tệ. Kiểu rối loạn.
- Chúa ơi, Doyle. - Con bé giậm chân. Chân ghế làm xước vải sơn lót nhà - Em không nói về điều đó. Điều đó có nghĩa anh không được nói về nó. - Con bé giật mở cửa bếp và đi ra sân sau.
Doyle nhăn nhó, kéo đầu xúc tua xuống, những cái bóng lẫn với mực.
- Cô ấy rất hay giận dỗi.
- Bao lâu rồi?
- Hai tháng.
Chết tiệt. Và tôi có một tuần. - Lý do gì?
- Cô ấy chỉ nói cô ấy lo lắng.
Tôi ngồi trên ghế của mình, chiếc ghế đối diện với cha tôi. Nó sẽ luôn là chiếc bàn của cha tôi dù ông ấy đã mất hơn mười năm. Tôi không cần nhắm mắt để thấy ông, chỗ Doyle, đang chờ dù ông sẽ không bao giờ nói điều đó mẹ trở về.
Năm tôi 19 tuổi, Enola 14 tuổi và ông là người chết đầu tiên chúng tôi thấy. Đôi mắt đỏ ngầu, dừng lại trên một tờ báo ông sẽ không bao giờ đọc hết. Enola vừa đi học về và phát hiện ra ông. Một cơn đột quỵ, một mạch máu nhỏ bị tắc sau đó vỡ ra như một sợi dây bị đứt. Ông đã chết kể từ ngày mẹ tôi bỏ đi.
Chúng tôi không khóc cho tới sau khi thi hài ông được hoả táng.
Con bé ngồi trên ghế sofa, hai đầu gối chạm vào nhau tạo thành hình chữ V ngược, nhìn chằm chằm ra ngoài biển. Kể từ đó con bé là người khác duy nhất biết chúng tôi lớn lên như thế nào, nấu món bít tết như bố thế nào, cảm nhận như thế nào khi bố tôi gõ đầu chúng tôi, người duy nhất hiểu sự cô đơn này.
- Em ghét anh. - Con bé nói.
- Anh biết.
- Em ghét ông ấy. - Chúng tôi nhìn vào những bức tường. Dấu hiệu vết nứt đầu tiên.
- Anh cũng thế. - Tôi đáp.
- Chuyện gì sẽ xảy ra? - Con bé hỏi. Trong bóng tối, tôi nói - Anh sẽ chăm sóc em.
Doyle và tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Enola không ở đó. Cậu ấy nhai nhai ngón tay cái của mình. Trước đây tôi không để ý, nhưng những ngón tay của cậu ấy giống như của tôi, bị gặm nhấm thành hình những trái tim.
- Con bé sẽ không đi xa, - tôi nói - chẳng có gì để làm ở Napawset.
Có lẽ tôi nên nói với cậu ấy rằng hầu hết các mối quan hệ với em gái tôi đều liên quan đến việc bỏ đi. Ngoài những xúc tu hình elip và hàng giờ đau đớn, hình xăm này làm cho khó thấy cậu ấy.
- Cậu bao nhiêu tuổi? - Tôi hỏi.
- Hai mươi tư.
Tôi đã nghĩ cậu ấy gần bằng tuổi tôi, ba mươi tuổi hay có lẽ già hơn.
- Tôi phải hỏi cậu đang làm gì với em gái tôi. - Tôi cẩn thận không nói từ ý định, bởi vì nói vậy giống như một người cha.
- Bất kể cô ấy muốn gì miễn là cô ấy cho phép tôi. - Một câu trả lời đúng với một câu hỏi mà chẳng ra câu hỏi - Chuyện gì xảy ra với anh và việc anh ở dưới nước lâu như vậy?
- Đó là một việc của gia đình. Mẹ chúng tôi đã dạy tôi. Bà ấy cũng là một diễn viên xiếc và biểu diễn ở lễ hội một thời gian.
- Bà ấy đã chết đuối đúng không?
- Việc đó khác.
Doyle lắc đầu và con mực trườn nhẹ qua cổ họng cậu ấy. - Anh trai, tôi không biết. Gia đình tôi tất cả đều là thợ lắp đường ống nước. - Cậu ấy cười và bẻ cổ kêu răng rắc. Tôi bắt đầu thích cậu ấy, điều này là không thể.
Tiếng cửa sổ kêu cọt kẹt, tiếng ai đó đang ngồi xuống bên một chiếc bàn ăn ngoài trời đã bị mục một nửa. Cả hai chúng tôi nhìn ra. Enola đang khoanh chân trên chiếc bàn mà cha tôi đã đóng, không phải ghế băng quay lưng lại phía chúng tôi, lưng cong xuống.
- Tôi rất lo lắng cho cô ấy. - Doyle nói khẽ - Cô ấy ngày càng trở nên hơi kỳ lạ với các lá bài.
- Tôi sẽ nói chuyện với con bé.
- Ok anh.
Bê tông trên mái hiên sau đã bị nứt, vì vậy con bé nghe thấy tôi đang đi đến và nhặt bất kỳ lá bài nào trên bàn. Mặt giấy trông rách nát và ố vàng, rất cũ, bạc màu. Tôi có thể thấy hình một cánh tay xương xương, đã bị rách một nửa, trước khi con bé vơ vội những lá bài và nhét chúng vào trong áo của mình. Con bé xoay người lại nhìn tôi. Tôi ngồi trên một trong những chiếc ghế băng và cảm thấy mặt gỗ cũ bị võng xuống dưới sức nặng của tôi.
- Đó có phải là cỗ bài Marseille không? - Đó là những gì trong cỗ bài Tennet. Tôi cũng đã thấy cỗ bài Waite, được minh họa những năm 1990. Những hình ảnh tinh tế. Cái này không phải.
- Không. Và em không muốn nói về nó. - Con bé nói.
- Chắc chắn rồi.
Con bé duỗi chân và ngả người ra sau qua chiếc bàn. - Sao bố lại làm cái này nhỉ? Nó không giống như chúng ta đã từng ăn ở ngoài trời.
- Chúng ta có ăn một hai lần.
- Không có sau khi mẹ mất, đúng không?
- Không. - Mọi thứ ngừng lại sau khi mẹ mất. - Doyle tốt đấy. - Tôi nói.
Con bé cạo một mảng cỏ nhỏ mọc trên bàn. - Anh ấy thích em. Em biết đôi khi điều đó thật khó.
- Em không khủng khiếp như vậy. Dù vậy cậu ấy trông kỳ quặc. Ngay cả đối với em.
- Em biết, - con bé mỉm cười - đó là lý do tại sao em ở bên anh ấy.
- Các em đi đâu vậy? Tôi muốn con bé nói chuyện. Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi dành thời gian bên con bé mà cảm thấy vui khi nghe con bé nói. Điều mà tôi không nhớ về thư viện này là sự im lặng giữa những ngày đông khi chẳng có gì để nghe ngoại trừ tiếng xì xì của máy sưởi, tiếng u u của máy tính, tiếng lật giở những trang giấy. Tại sao tôi chưa bao giờ kéo Alice sang một bên để nói chuyện?
- Mùa đông năm ngoái gánh xiếc Rose đã đi sâu vào Georgia. Việc bói bài ở đó có thể tiến triển chậm. Những người quá sùng đạo. - Con bé đảo mắt - Những ngôi nhà ở dưới đó rất tuyệt vời. Anh sẽ thích chúng. Em đã có một tour săn ma ở một ngôi nhà cũ kỹ xây bằng gạch trên một con sông chảy ra biển.
Hai bên bờ đầy những con hàu xếp chồng lên nhau như viền ăng ten của những chiếc quần con. - Con bé từ từ vươn vai - Chưa bao giờ em thấy bất cứ thứ gì đẹp như vậy.
Các bản thảo không khác nhiều so với viền ăng ten; cả hai cần có sự chạm nhẹ. Tôi nghĩ về công việc ở Savannah. Sáng nay Liz đã gửi một email cho biết Cục lưu trữ Sander-Beecher đã gọi cho cô ấy nói về một tài liệu tham khảo. Cô ấy đã rầy la tôi vì đã sắp xếp nó quá dày cho họ, nhưng cũng nói rằng cô ấy đã chứng thực các tài liệu của tôi. Tôi cũng làm như vậy cho cô ấy. Liz và tôi luôn hiểu nhau. Tôi nhìn em gái tôi, Enola, người mà rốt cuộc tôi không hiểu hết.
- Show diễn của em thế nào rồi?
- Cơ bản. Nhàm chán. Lễ hội này đúng như những gì anh nghĩ, hầu như vậy. Đánh đu, đập chuột, mọi thứ. Chương trình kỳ dị.
- Doyle tham gia chứ?
- Vâng. Có một mê cung cừu Cyclop và thú nhún. Chúng em đã dùng những con khỉ nhồi bông làm thành cặp chó Xiêm song sinh. Giống như khi vấp phải một con chó khổng lồ anh cần phải nhìn chằm chằm. Ý em là làm thế quái nào anh chuyển được những bộ khung khỉ đến cho mình?
Con bé nhìn về phía cửa sổ bếp, có lẽ là nhìn Doyle. - Chúng em có một người nuôi chim nhạn, Leo. Biểu diễn với kiếm và lửa. Anh ấy ok và gần như bình thường. Những người vợ, trẻ em, những người trung niên xếp hàng dài. Chúng em cũng có một người xỏ lỗ, một tiết mục ghê sợ, trừ phi anh biết nhiều về giải phẫu.
Con bé cạy một ít bẩn từ móng tay của mình. - Anh ta treo những quả bóng lên núm ti của anh ta, xỏ kim qua cánh tay anh ta, đại loại là vậy. Vào những show diễn tối, nếu anh trả thêm tiền anh có thể được xem anh ta nhấc đồ bằng dương vật của chính anh ta. George ông ta là một người đàn ông to béo quản lý tiền. Doyle làm việc chủ yếu vào buổi tối.
Điều đó có ý nghĩa. - Anh nghĩ, những chiếc đèn có hiệu quả hơn trong bóng tối hoàn toàn.
- Vâng. Ban ngày anh ấy hoạt động bình thường, nhưng tối thì khác. Anh hiểu tại sao anh ấy có những hình xăm. trong bóng tối, anh ấy thực sự không phải là người. Anh nhìn thấy những bóng đèn nhưng thực sự ánh sáng lại phát ra từ anh ấy, như thể một phần con người anh ấy là những ngôi sao, một phần là nước. Anh nhìn và nghĩ rằng có lẽ anh có làn da đó, di chuyển như thế và ánh sáng cũng phát ra từ mình. Đôi lúc em nghĩ loại mực giữ ánh sáng này là để giúp em có thể nhìn thấy anh ấy, hay có lẽ anh ấy làm vậy bởi vì anh ấy muốn em, người nào đó như em, nhìn thấy anh ấy.
Con bé luồn ngón tay qua tóc, gãi đầu. Tôi nhớ đã cắt một đoạn tóc dính keo và hồ của con bé.
- Anh ấy thực sự rất giỏi. Giỏi hơn em.
Điện thoại của tôi rung trong túi.
Đó là Alice, giọng cô ấy dứt khoát. - Em cần anh giải thích một chuyện.
- Chào em, có chuyện gì vậy? - Tôi rời khỏi bàn và Enola đi theo nghe ngóng. Con bé hỏi:
- Alice à? Tôi giơ một tay lên nhưng con bé đu lên vai tôi.
- Tại sao anh lấy trộm của thư viện?
- Anh xin lỗi, nhưng gì cơ?
- Đừng xin lỗi. Mà hãy giải thích. Marci đã thấy anh lấy sách và đã nói với Janice. Em đã bị nghe giảng giải nửa tiếng đồng hồ về việc ăn trộm tài sản, như thể em phải chịu trách nhiệm cho anh. Bởi vì chúng ta đã gặp nhau. Mọi người biết bởi vì không có bí mật nào ở nơi này. Anh đang nghĩ quái quỷ gì thế?
- Anh không biết. Chết tiệt. Anh sẽ mang trả lại.
Cô ấy im lặng một phút.
- Em vẫn ở đó chứ?
- Anh không tức giận vì em vẫn còn việc đấy chứ? Bởi vì đó sẽ là một vấn đề.
- Không, lạy Chúa, không. Anh xin lỗi. Anh thực sự, anh cần những cuốn sách này và anh đã không nghĩ đến.
Enola nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.
- Anh xin lỗi nếu anh biết em bị chỉ trích nặng nề vì chuyện này...
- Anh đừng có xin lỗi. Anh hãy mang trả lại những quyển sách đó ngay.
Ý nghĩ đến thư viện sau khi bị buộc tội thật xấu hổ, chưa nói tới việc đến trả lại những cuốn sách đã ăn cắp.
- Anh sẽ mang chúng cho em tối nay.
- Sẽ tệ hơn nếu em mang đến. - Cô ấy thở mạnh kéo dài - Anh mang chúng đến thư viện, được không? Vì em. Hơn nữa, bố em đang khó chịu với em vì sắp đến giờ ăn tối.
Ngụ ý này rõ ràng. Ngồi đối diện với Frank và Leah là Alice đang để tay ở dưới bàn. Tôi thốt ra tiếng cằn nhằn vô thưởng vô phạt.
- Vâng, em biết. Nó sẽ rất kỳ cục, nhưng chúng ta sẽ vượt qua. -Cô ấy gác máy mà tôi nghĩ là tốt. Bất kể tôi đã nói gì cũng sẽ chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn.
Tiếng cười khúc khích của Enola làm tôi giật mình.
- Chết tiệt. - Con bé nói trong hơi thở hổn hển. - Chết... tiệt. Em biết tại sao anh không hỏi tiền bác Frank. Anh không thể. Anh đã quan hệ với Alice.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri