Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ự trở mình của người cá khiến Amos tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say. Nhịp tim đập mạnh choán đầy ngực anh khi anh nhớ lại đôi mắt sợ hãi của cô gái, cách anh ôm cô và cảm giác vô cùng hài lòng khi da anh chạm vào một làn da khác. Evangeline chớp mắt, đôi mắt lờ mờ vì ngái ngủ và ánh sáng của buổi sớm mai. Anh chải tóc cô xuống vai và mỉm cười, nét mặt có cảm giác như bị kéo căng và không quen. Anh ấn những ngón tay mình vào đường cong xương đòn của cô gái rồi đến của mình.
Evangeline kêu lên và bò ra khỏi bồn nước, đẩy Amos ngã về phía sau và đập xương vào những tấm ván cong. Cô chạy mất, váy tung bay thành một dải phía sau.
Amos chờ đợi. Cô sẽ quay trở lại, bởi vì không có nơi nào để đi. Dù việc dạy dỗ của Peabody và bà Ryzhkova đã đem đến cho anh một vẻ bề ngoài khá lịch sự, anh vẫn không thể kiên nhẫn được lâu. Mười lăm phút sau anh đã tìm kiếm cô gái. Tìm thấy cô không phải là một việc khó khăn, độ ẩm cao khiến cho mặt đất mềm đến nỗi mỗi bước chân đều để lại một dấu vết hoàn hào, đường cong dưới ức bàn chân. Anh đi theo những bước chân của cô gái.
Anh tìm thấy cô ở bên dưới một cây du, đang khóc và còng lưng như một miếng vải bỏ đi. Quá nhiều nước trong một người phụ nữ, như thể trong cô có chứa cả một hồ nước, trái tim thú của anh biết rằng anh và cô là hai con người khác nhau. Anh vẫy tay chào, nhưng đầu cô vẫn cúi xuống hai đầu gối. Anh muốn gọi to lên, để cảm nhận tên cô sẽ đem đến cảm giác như thế nào trên môi anh. Để cho cô biết rằng anh vô hại, Amos nghiêng đầu và chạm nhẹ vào vai cô.
Evangeline phủi tay anh ra.
- Làm ơn hãy đi đi.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Cô bối rối, khóc lóc, từ chối chạm mặt anh. Anh vòng tay ôm lấy cô, vừa đủ nhẹ để dứt ra phòng trường hợp cô đánh anh. Cô thở hổn hển, nghe như một con sông chảy xiết.
Meixel thủ thỉ với lũ ngựa sau khi đi qua những thị trấn ồn ào, Peabody vừa viết lách vừa hát, và Benno ngâm nga khi đang sửa trục xe - Amos muốn những việc này cho mình. Anh ôm Evangeline, tì trán mình vào vai cô, và thở theo những tiếng thổn thức lên xuống của cô. Từ cổ họng của anh phát ra một âm thanh nghe như tiếng ễnh trong lộp bộp và tiếng những cỗ xe cót két; âm thanh, chứ không phải giọng nói. Giật mình, anh ngậm chặt miệng lại và giấu mặt đi.
- Có phải đó là giọng của anh không? - Một câu hỏi nhẹ nhàng cất lên.
Anh lắc đầu, ép chặt hai môi vào nhau cho tới khi anh thấy đau.
- Anh đã phát ra một âm thanh. Tôi nghe thấy rồi.
Anh lắc đầu, đó là tất cả những gì anh có thể làm, nhưng đó gần như là không đủ.
- Từ âm thanh sẽ có giọng nói. - Evangeline nói.
Anh muốn đó là sự thật, nhưng anh biết rằng cái lưỡi của anh không sẵn sàng, và tâm trí anh không thể triệu tập được âm thanh, hay không biết được làm thế nào để khiến nó dễ chịu. Anh nhắm chặt mắt lại trước một nỗi đau khác lạ.
Evangeline bắt đầu gỡ mình khỏi vòng tay anh, cô nói:
- Chúng ta không thể như thế này. Tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi, phòng khi chúng ta bị nhìn thấy. Không ai trong chúng ta cần phải nhắc đến chuyện đã xảy ra.
Amos muốn cô ở lại cho đến khi hơi thở của anh trở lại bình thường, nhưng cô lau nước mắt và đứng dậy. Trước khi rời đi cô dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ tò mò:
- Anh đừng chăm sóc tôi nữa, Amos ạ. Không ai cần chăm sóc tôi cả.
Amos quan sát cô gái len lỏi qua hàng cây đi về phía những cỗ xe ngựa, và anh thấy ruột gan mình nóng bừng lên, anh đã từng cảm thấy như vậy - xấu hổ. Anh cố gắng khiến cho tim mình đập chậm lại và trở về trạng thái bình thường, nhưng không được. Nản lòng, anh cố gắng hét lên, nhưng không một âm thanh nào phát ra. Anh phải nói được. Anh trăn trở vấn đề này suốt nhiều tiếng đồng hồ cho đến khi câu trả lời xuất hiện dưới dạng một hình ảnh: Chàng Khờ.
Anh chạy thật nhanh về phía những cỗ xe. Thỉnh thoảng bàn chân anh lại giẫm vào những dấu chân của Evangeline, và hơi ấm của cô ngấm vào anh.
Ăn trộm lá bài không phải là một việc khó. Tiếng chửi thề khó nghe từ cỗ xe của Peabody cho Amos biết rằng bà Ryzhkova đang thanh toán tiền nong. Mỗi khi rời một thị trấn Peabody đều cần kiểm kê lại chi phí và khoản thu của mỗi hành trình. Tất cả vấn đề tài chính đều được giải quyết trong cỗ xe của ông chủ gánh xiếc, và bà Ryzhkova giữ chặt tiền của mình như ông Peabody vậy. Những lá bài hiện không có ai để mắt tới.
Amos lục tìm trong đống khăn choàng, những bó xô thơm và những đồ linh tinh khác cho đến khi anh tìm thấy cái hộp. Một lần nọ, khi bị mắc kẹt trong con bão, bà Ryzhkova đã kể cho anh nghe câu chuyện về hình vẽ trên nắp hộp, về chuyện Ivan Tsarevich kéo lông đuôi chim Lửa, về thứ nước hồi phục cơ thể người chết, và thứ nước khiến họ hồi sinh. Khi ngón tay anh chạm vào những lá bài, làn da anh cảm thấy rất kích thích.
Anh cúi gập người trong góc, tay lần tìm điên cuồng khắp cỗ bài, tìm kiếm một bức tranh cụ thể mà anh biết rất rõ ý nghĩa của nó. Ryzhkova đã dạy anh mỉm cười khi lật lá bài lên, ánh mắt của phụ nữ sẽ trở nên mềm mại thế nào khi nó xuất hiện trong vận mệnh của họ, và rằng nếu anh cầm tay người phụ nữ sau khi tiết lộ lá bài, họ sẽ trả anh thêm tiền. Anh nhét lá bài vào khăn quàng của mình, đặt tất cả những lá bài còn lại vào túi quần, rồi đi tìm Evangeline, song lại đâm sầm vào Peabody, đang bước xuống khỏi cỗ xe và trông có vẻ tức giận
- Những chân trời rộng mở, Amos. Lựa chọn nhiều như sao trên trời. - Ông ấy nói, như thể đang tiếp tục một cuộc chuyện trò trước đó. Ông ấy đập mạnh vào lưng Amos, huých khuỷu tay vào anh -Cũng như với cô gái đó, à đúng rồi, người cá của ta, một sự tương xứng tuyệt vời. Lựa chọn giỏi lắm, chàng trai của ta. - Peabody vỗ vào bụng mình và lẩm bẩm điều gì đó. Amos nghe thấy từ miếng ngon. Bà Ryzhkova từ cánh cửa cỗ xe nhìn ra. Anh trở nên căng thẳng và tập trung vào Peabody.
Peabody nhoài người và nói vào tai Amos:
- Một lời khuyên cho cháu. Một chút lịch sự sẽ giúp ích cho cháu. Một chút thôi, Chàng trai Hoang Dã à. - Ông ấy lờ mờ ra hiệu về phía bộ phận sinh dục của Amos, rồi lại chui vào cỗ xe của mình. Amos tìm thấy Evangeline khi cô đang buộc dây vào một thân cây lanh. Cạnh đó, Benno đang kéo căng cơ thể, ngồi gập chân theo kiểu chữ w, chạm cả hai bàn tay vào một bàn chân chĩa lên, đang nói chuyện với cô. vết sẹo của Benno gần như biến mất khi anh ta cười. Evangeline mỉm cười. Amos tiến đến chỗ họ, khiến cuộc nói chuyện đó tan dần vào im lặng. Evangeline bắt đầu lên tiếng, song Amos giơ lòng bàn tay lên. Dừng lại. Làm ơn! Anh lấy lá bài ra khỏi chiếc khăn quàng và ấn vào tay cô, nhanh như chớp, hầu như không chạm vào tay cô.
Cô gái nhíu mày. Anh đã sai sao? Anh đợi Evangeline lật lá bài, nín thở khi cô lật nó lên, để lộ một hình vẽ đẹp đẽ về một vóc dáng như thiên thần đang quan sát hai người - một đàn ông và một phụ nữ trong tình trạng không mảnh vải che thân, đứng bất động một lát trước khi chạy tới ôm chầm lấy nhau. Anh thấy Evangeline đỏ mặt.
Benno liếc nhìn hai người. Anh ta hắng giọng:
- Ba người không bao giờ hòa hợp với nhau bằng hai người. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, được chứ Amos? - Anh ta cúi chào Evangeline - Xin chào!
Amos không tỏ ra là đã thấy bạn mình. Lá bài đã chiếm hết toàn bộ tâm trí anh. Phía dưới lá bài là dòng chữ của bà Ryzhkova: Tình Nhân.
Amos không biết chữ, nhưng Evangeline thì có. Bà Visser đã bắt cô học chữ cái và một chút về mật mã, việc này ngăn Peabody lừa dối cô và cho phép cô đọc được những từ ngữ. Da cô trở nên ửng đỏ hơn. Amos chạm một tay vào ngực mình, rồi vào ngực cô trước khi chạm vào lá bài, những ngón tay anh dừng lại ở giữa hai hình người loã lồ.
- Chắc chắn là không. - Evangeline nói.
Anh đưa lá bài lên ngực. Cô gái cắn môi, nhưng không ngăn Amos lại khi anh áp lòng bàn tay kia vào tim cô.
- Xin hãy đi đi. - Cô thì thầm - Tôi xin lỗi, nhưng xin anh hãy đi đi.
Amos lấy lá bài của cô, mặt anh bừng bừng, và lảo đảo chạy về phía cỗ xe của Sugar Nip. Hình ảnh đó rất rõ ràng. Bà Ryzhkova đã giải thích một ý nghĩa của nó là một tình yêu định mệnh, do định mệnh nhân từ chỉ lối. Anh biết họ được dẫn dắt đến với nhau. Anh đã làm điều gì đó sai lầm.
Chuyến đi trong ngày đã đưa gánh xiếc đến New Castle, nơi những ngôi nhà được xây bằng gạch hơn là bằng gỗ đất sét đỏ được đào từ những quả đồi Pennsylavnia. Những cấu trúc vững chắc có vẻ kỳ cục so với những chiếc xe kéo tạm, nhưng ông Peabody quả quyết rằng gạch có nghĩa là tiền, đặc biệt rất gần với Philadelphia như vậy. Benno cười to trong khi anh ta và Amos đang tháo móc xe.
- Gạch nghĩa là nhà bị phá đổ. Càng có nhiều đá hơn để ném chúng ta.
Những con ngựa được ăn uống và tắm táp. Meixel dẫn con lạc đà ra ngoài thị trấn để tránh nhũng con mắt tò mò. Nat dắt con Sugar Nip bằng một tay và đưa con ngựa nhỏ đến dòng sông, trong khi Amos và Benno quét dọn xe động vật. Quần áo và trang phục được giũ sạch và treo ra ngoài cho thoáng. Bồn nước của Evangeline được kiểm tra chỗ rò và được sửa chữa. trong khi họ vươn vai, dọn dẹp và cất giấu những việc chưa giải quyết của những ngày rong ruổi trên đường, ông Peabody nghiên cứu cuốn sách của mình, xem xét diễn viên nào phù hợp để có thể thoả mãn bất kỳ nhu cầu cơ bản nào trong thị trấn Susanna đã đi mòn đôi dép lê, Melina muốn có những con dao để luyện tập. Nat cần một bao kiều mạch để ngủ cho cái lưng đau của ông ấy và chia số tiền kiếm được cho mỗi người. Amos nhận được phần nhỏ của bà Ryzhkova, nhưng tiền không phải là vấn đề vì bà Ryzhkova đã mua quần áo cho anh và ông Peabody chu cấp đầy đủ cho anh từ số tiền riêng của ông ấy. Anh không cần gì nhiều nhưng điều anh mong muốn càng ngày không thể xảy ra.
Bà Ryzhkova đã vội vàng kiếm khách. Bà yêu cầu Amos treo lên tất cả khăn lụa trong xe của bà ngay khi gần đến noi.
- Nhanh lên, nhanh lên. - Bà nói - Thị trấn đầy câu hỏi. Chúng ta phải trả lời.
Amos không vui. Sau khi nói chuyện với Evangeline, anh đã hy vọng được hỗ trợ trong tiết mục biểu diễn dưới nước và xin lỗi. Từ trong xe, anh nhìn ra ngoài về phía hàng diễn viên qua lại dưới nước. Benno đi xách nước một mình. Lần thứ hai trong nhiều ngày, Amos mong ước mình ở vị trí đó. Thay vì vậy anh phải chuẩn bị hàng giờ để lắng nghe và tráo bài. Rất lâu trước khi bồn nước được đổ đầy, anh sẽ phải mặc chiếc áo thầy bói, trong khi ông Peabody đánh trống quảng cáo từ các quán rượu và các cửa nằm thẳng hàng với đường Strand. Người nọ nối tiếp người kia, sự tò mò đến gõ cửa xe cho tới khi dòng người tìm kiếm lời khuyên của bà Ryzhkova lượn qua những chiếc xe.
Người dân ở đây nói nhiều hơn so với những người ở xa hơn về phía bắc, thì thầm về những cuộc hẹn hò, trộm cắp, đánh ghen và sự ham danh lợi. Nhưng khi ngồi cùng với những người miền Bắc này, sau một, hai tiếng lắng nghe những giọng nói lẫn với sự gặng hỏi đau đớn duy nhất. Amos cố gắng nhớ lại hình dáng cái miệng của Evangeline, liệu rốt cuộc cô ấy có cười không khi anh đưa cho cô xem những lá bài này. Bà Ryzhkova kêu khụ khụ với sự cảm thông thích hợp, cười khi cần và đập tay. Khi đến lúc cần trả lời, bà sẽ ra hiệu cho Amos.
- Chàng trai này sẽ chỉ ra các lá bài, thấy không? Cậu ấy có biệt tài có thể nghe được các số phận.
Bà sử dụng giọng nhẹ nhàng nhất để thì thầm. - Lý do tại sao cậu ấy không nói. Cậu ấy đang lắng nghe những điều khủng khiếp, thật khủng khiếp.
Bà Ryzhkova nhấn mạnh giọng khi nói với khách hàng. Nghệ thuật quảng cáo, Amos nghĩ; không quá phô trương như ông Peabody nhưng hiệu quả.
- Những bí mật, - bà nói - chúng đã đến tay của cậu ấy, mọi người có thấy không? Chỉ với bàn tay mình cậu ấy đã khiến những lá bài này biết nói. - Các khách hàng nhìn Amos như thể nhìn thấy những bí mật trong các tĩnh mạch của anh.
- Có nhiều thay đổi. Hình ảnh chàng trai này, bà thấy chứ? Đó là lá bài Page (Tiểu Đồng). Có một trở ngại giữa bà và khát vọng của bà. Và tôi nhìn thấy.
Giọng nói ê a của bà nhẹ nhàng nhưng không làm Amos phân tâm. Anh chọn một lá bài sai; đáng lẽ anh có thể chọn lá bài The World (Thế giới), để bảo Evangeline tìm kiếm những khả năng có thể xảy ra, nhưng ý nghĩa của nó không trực tiếp lắm. Anh định làm rõ nhưng thay vì đó anh chịu đựng điều đó.
- Lá bài Three of the Swords (Lá Ba Thanh kiếm) trong quá khứ. Điều tồi tệ. Trái tim tan vỡ.
Ryzhkova nói với một người phụ nữ nhút nhát. Ba lưỡi kiếm đâm vào một trái tim đỏ rực. Một hình ảnh thích hợp, Amos nghĩ. Ryzhkova an ủi bằng bàn tay già nua của mình chạm vào những cổ tay, làm dịu đi nỗi sợ hãi khi nói về tình yêu tương lai. Bất cứ ai mở cửa xe của bà đều được nói tất cả sẽ tốt đẹp. Điều đó không đúng. Amos đã thấy những lá bài.
Đến đêm sau khi khách hàng cuối cùng vội vã ra về, bà Ryzhkova kéo rèm và đóng cửa lại. Amos định đứng lên đi, nhưng bà ngăn anh lại.
- Rất quan trọng, Amos. - Đôi mắt bà tối lại với lời cảnh báo - Con phải biết khi nào nói thật và khi nào không.
Bà tìm kiếm từ ngữ - Đôi lúc nhiều tiền hơn có nghĩa ít thật hơn. Họ trả nhiều cho chúng ta. - Bà nhún vai - chúng ta nói dối một chút. Hãy ngồi lại đây với ta.
Anh ngồi xuống một góc và khoanh chân lại, mắt cá chân anh đập xuống sàn gỗ và anh quan sát khi bà Ryzhkova bắt đầu cởi bỏ chiếc khăn trên đầu. Mái tóc từ trên đỉnh đầu bà tuột xuống, một mái tóc màu trắng xám được bện lại. Chưa bao giờ thấy mái tóc lộ ra ngoài khăn nên anh vô cùng ngạc nhiên về độ dài của nó. Mái tóc dài gần đến thắt lưng bà. Anh nhanh chóng tự hỏi bà Ryzhkova trước đây trông như thế nào. Anh liếc nhìn chân dung con gái bà để tìm những nét tương đồng mà thời gian đã xóa nhòa.
- Ta sẽ dạy con điều gì đó - Bà nói - trước khi chúng ta bắt đầu, con phải biết con không được lừa dối ta. Chỉ có sự thật giữa chúng ta, được chứ? Không nói dối. Không liên quan đến việc chúng ta là thầy bói. - Bà đập một bàn tay lên một chiếc ghế nhỏ.
- Con đã lấy các lá bài của ta đúng không?
Anh gật đầu.
Bà cười lớn. - Tốt, tốt. Con hiểu. Đừng làm như vậy nữa.
Đó là điều anh không thể hứa. Anh vẫn im lặng.
Bà Ryzhkova nhích về phía chiếc thùng nơi các lá bài nằm ở đó, vẫn được rải ra từ vị khách cuối cùng. Bà cúi xuống và ra hiệu cho Amos làm theo. Chiếc xe cảm thấy nhỏ hơn và ấm hơn trước đó. Ánh sáng có từ ngọn nến duy nhất. Phía trên đầu họ là những bức chân dung người thân của bà lấp loáng trong ánh sáng và bóng tối, đôi mắt họ đang cười với anh.
- Ta sẽ không lừa gạt con. Không nói dối giữa chúng ta. Nhưng, - Bà vừa nói vừa giơ một ngón tay xương xẩu lên - ta sẽ dạy con như thế nào.
Cho tới lúc này cuộc sống của Amos luôn luôn trung thực không hề thay đổi. Khi anh ngồi với bà Ryzhkova và nhìn những ngón tay của bà tráo bài, anh không biết nói dối nghĩa là gì hay anh sẽ sớm nói dối với chính người phụ nữ đang dạy anh nghệ thuật lừa dối.
Bà chỉ cho anh cách giấu lá bài vào trong ống tay áo, cách giấu lá bài trong khăn quàng của mình, cách đảo ngược một lá bài để thay đổi ý nghĩa của nó, tất cả nhanh tới mức không thể phát hiện ra bằng con mắt không chuyên. Ban đầu những nỗ lực của anh lóng ngóng, vụng về khiến bà bật cười. Nhưng sau đó là hàng giờ tráo bài và bốc bài nhanh, rồi đến búng bài và giấu bài tinh tế, bà Ryzhkova nắm tay áo anh.
- Con đã đưa các lá bài của ta cho cô gái đó, đúng không?
Tay trái anh giật nhẹ, cái giật này đã tố cáo anh. Sự tức giận bừng bừng trong mắt của Ryzhkova, sau đó biến mất. Anh đột nhiên nghĩ rằng một cơn gió mạnh nào đó có thể đã thổi bay cơn tức giận này như một đám tro tàn.
- Con không được gặp cô gái đó nữa.
Anh giơ tay lên phản đối, nhưng bà tiếp tục.
- Cô ta đẹp, đúng vậy. Nhưng cô ta không giống con, không giống ta. Hãy nhìn cô ta. Cô ta chỉ có nửa linh hồn nên đói khát nửa linh hồn khác. Nếu con ở bên cô gái này, - bà thốt lên - cô ta sẽ nhấn chìm con.
Anh lắc đầu dữ dội.
- Cô ta không có ý vậy. Cô ta chỉ nghĩ đến tình yêu, không phải tiền. Cô ta chỉ muốn biết. Đó là cách của Rusalki. Những cô gái đuối nước.
Giọng bà nghẹt lại - Chúng quyến rũ một người đàn ông, chơi với anh ta, nhảy với anh ta cho tới khi anh ta chết. Chúng kéo anh ta xuống nước, không biết anh ta sẽ chết. Khi anh ta chết chúng đau buồn. Trong nỗi đau đón, chúng tìm kiếm người khác để an ủi và chúng cứ tiếp tục như vậy. Hãy để cô ta cho anh chàng khác mà không phải là người của ta.
Bụng Amos nhộn nhạo. Anh không thể nói với bà Ryzhkova những gì anh đã thấy khi anh ôm Evangeline hay cô ấy đã đẩy anh ra như thế nào. Răng anh cắn sâu trong má cho tới khi anh nếm thấy có máu.
- Ta nói điều này để bảo vệ con. Bởi vì ta đã thấy. Bởi vì ta yêu quý con, như con trai của ta. - Đôi giày của bà va vào bàn. Một lá bài nảy lên. Lá bài Page of Cups (Lá bài Tiểu Đồng Cốc), một chú bé tóc sẫm màu với một chiếc cốc tràn trề.
- Cô gái này, cô ta có thể không biết, nhưng cô ta sẽ uống cạn linh hồn con. Cô ta không thể chịu đựng điều đó. Một nửa linh hồn của cô ta sẽ giết tất cả. - Bà đập tay lên chiếc hộp bài, ngón cái bị cong run rẩy với nỗi sợ hãi và đe dọa.
- Con sẽ không nói dối ta. Con không được gặp cô ta.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri