You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Ngày 14 Tháng 7
ó đây. Không còn chút nghi ngờ gì nữa. Bị chết đuối, ngày 24 tháng 7 năm 1937.
Celine Duvel, nghệ sĩ biểu diễn dưới nước với Cirque Marveau, được tìm thấy bị chết đuối hôm thứ Bảy trong vùng biển ngoài khơi thành phố Ocean, được cho là đã tự sát. Cô ra đi, để lại một cô con gái tên là Verona Bonn. Không có một lễ tang nào được tổ chức.
Đó là một thông báo nhỏ trên tờ Daily Sentinel-Ledger, nhưng các phần liên quan khác thật choáng váng, bởi vì bên cạnh nó là một bản in tấm vi phim cáo phó của Verona Bonn. Nữ hoàng Lặn của rạp xiếc Littles-Lightford, bà ngoại của tôi, bị chết đuối tại một vịnh nước ở Maryland. Ngày 24 tháng 7 năm 1953. Để lại một cô con gái tên là Paulina. Hai điểm dữ liệu có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bốn điểm thì sao?
Có điều gì đó rất không ổn.
Thứ bắt đầu là một niềm đam mê với cuốn sách đã biến thành một cái gì đó tăm tối hơn, rằng phụ nữ trong gia đình tôi có một thói quen đáng lo ngại là họ không chỉ chết trẻ, mà còn chết đuối vào ngày 24 tháng 7. Người chủ đầu tiên của cuốn sách tập trung nhiều vào việc đầu cơ trục lợi và và các lộ trình tiềm năng hơn là đi sâu vào chi tiết dòng dõi của những người phụ nữ chết đuối, và có rất nhiều cái tên: Amos, Hermelius Peabody, một cô gái được gọi là Evangeline, Benno Koenig, một thầy bói được gọi là bà Ryzhkova, và một số cái tên nữa, song những mối quan hệ không được đề cập thường xuyên như tiền lương. Ngày tháng được ghi chép có phần tùy tiện, và không chỗ nào trong cuốn sách đề cập đến ngày 24 tháng 7 là một ngày đặc biệt quan trọng. Peabody chỉ ghi chép những thứ ông đặc biệt ưa thích, và rõ ràng không nghĩ đến chuyện rằng, hơn hai thế kỷ sau, một nhân viên thư viện thất nghiệp sẽ sử dụng cuốn nhật ký này như một nguồn tài liệu chủ chốt. Những thông tin Alice tìm được đã khơi mở phần nào cho tôi. Cô ấy cho tôi sử dụng thẻ thư viện của mình ở Stony Brook, và cô ấy đủ thông minh để không khiến tôi bị phát hiện. Nó cho phép tôi truy cập vào những hồ sơ tôi thường xuyên bị cấm tiếp cận mà không có một sự phê duyệt yêu cầu nghiên cứu. Tìm kiếm ngược trở về thời gian trước là một điều đúng đắn, và vì vậy tôi bắt đầu với mẹ tôi, tờ báo với hình ảnh bà ở đầu trang, với khuôn mặt sắc sảo và mái tóc đen tuyền, đó là một vẻ đẹp tiềm ẩn. Dù tôi có những ký ức và kỉ niệm ấm áp về mẹ, song hình ảnh này đem đến cho tôi một cảm giác rằng mẹ tôi không phải là người phụ nữ hạnh phúc. Không phải là người mẹ mà tôi đã sống cùng. Thật đau xót khi nhận ra rằng người ta có thể tìm thấy một cuộc sống mà bạn không thể chịu đựng nổi. Và vì vậy, những ngày tiếp theo tôi đều dành thời gian xem xét hồ sơ công cộng, tìm kiếm những tờ báo được gập lại và những mẩu tạp chí, cho đến lúc này tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào tờ Daily Sentinel-Ledger, và một mẫu hình đáng báo động.
Bây giờ đã quá 10 giờ. Lẽ ra giờ này Alice đã phải vào đây và đã xong tầng danh sách công việc phải làm đầu tiên. Bây giờ là lúc cô ấy thường dừng lại để sắp xếp lại bàn làm việc, đặt bút ở phía bên phải, xếp giấy tờ thành một chồng. Tôi gọi. - Anh đây. - Em không nói chuyện lâu được đâu. Sách lưu thông đang gặp trục trặc. Không ai có thể tìm thấy bất cứ cuốn sách nào trên giá được hiển thị là đã được mượn. Đã có vài cuốn sách bị mất. Nhìn vào hai cuốn sách tôi đã lấy trộm, nếu là một người tử tế hơn thì tôi đã có thể cảm thấy tội lỗi rồi. - Chắc là máy quét mã vạch bị trục trặc. - Hoặc là do danh mục liệt kê. Mà anh gọi em có chuyện gì thế? - Em có thấy lạ lùng khi anh hầu như không biết tí gì về gia đình mình không?
- Không hẳn thế. Cả nhà anh đều lạ lùng mà. Ý em là, anh hãy nhìn vào cái tên mà cha mẹ anh đặt cho em gái anh mà xem. Ai lại làm thế với một đứa trẻ chứ? - Anh biết. - Một khi tôi đã học về bom nguyên tử thì tôi không bao giờ có thể suy nghĩ về cha mẹ tôi hay em gái tôi như trước đây nữa. Tôi đã hỏi cha tôi về điều đó một lần. Ông trả lời rằng mẹ tôi có những ý tưởng về việc giành lại những điều đau đớn; rằng nếu một cái gì đó khủng khiếp được tạo ra từ một thứ đẹp đẽ thì ta phải có nghĩa vụ khôi phục lại vẻ đẹp đó, để thiết lập lại ý nghĩa. Nhưng nỗ lực đó với em gái của tôi đã thất bại; nó đã sống như một vụ nổ. Tôi không bao giờ có can đảm để hỏi về tên của tôi - Dù vậy anh đã tìm thấy một điều kỳ lạ ngay cả với gia đình anh. Em biết những người phụ nữ anh đã tìm hiểu không? Họ chết vào cùng một ngày giống như mẹ anh. Những người phụ nữ trong gia đình anh thường chết vào ngày 24 tháng 7. Im lặng một lát. Alice chuyển điện thoại qua vai bên kia. Tôi nghe thấy tiếng giấy tờ sột soạt. Tôi có thể hình dung cô ấy đang dọn dẹp khay đựng giấy.
- Em không biết. Vận rủi sao? Điều đó thường xảy ra trong các gia đình. Thêm vào một chút trầm cảm theo mùa và nó có thể tạo ra một hoặc hai sự trùng hợp.
- Có thể. - Nhưng trầm cảm theo mùa thường xảy ra trong mùa đông khi lượng ánh sáng ít.
- Có phải anh đang quá lo lắng không?
- Không. Anh đã nộp vào một vài nơi. Và anh cũng đang gọi điện cho mọi người. - Sự thật là tỷ lệ thất nghiệp có khả năng làm dịu tâm trí và pha trộn thời gian với nhau cho đến khi động lực bắt đầu vào lúc bình minh giảm dần chỉ còn là sự bơ phờ khiến tôi phải leo lên ghế dài nằm lúc gần trưa. Có quá nhiều thời gian lại khiến cho việc hoàn thành công việc trở thành một điều không thể. Tôi đã được nghỉ ngơi; Tôi đã làm việc không ngừng nghỉ từ hồi mười sáu tuổi - hai tuần không có việc làm sẽ không giết chết tôi, song không hiểu sao tôi lại có cảm giác ngược lại. Tôi đã rải email và gọi điện đến mọi thư viện ở mạn đông để họ biết rằng tôi đang cần việc làm, và để nhắc nhở họ về bất cứ sự giúp đỡ nhỏ nhơi nào tôi đã làm cho họ suốt những năm qua. Một sự trợ giúp về ngôn ngữ tài trợ, một gợi ý về các công cụ để sửa chữa một vấn đề cụ thể. Tuy nhiên vẫn chưa có gì. Im lặng đồng nghĩa với căng thẳng. Có một vị trí giám đốc ở Commack có thể hiệu quả, ngoài khả năng của tôi một chút, nhưng có hy vọng. Tôi đã gửi hồ sơ đến đó vào tuần trước, riêng biệt so với những hồ sơ kia. Cuộc gọi tiếp theo được lên kế hoạch vào ngày mai. - Nhân viên IT ở đây rồi. - Alice nói - Em phải đi đây. 8 giờ tối nay, đúng không anh?
- Đúng. Tạm biệt em.
Khi dập máy, tôi cảm thấy lo lắng và vô dụng đến lạ lùng. Tôi cần công việc. Tôi thấy mình đang xem xét một vị trí ở Georgia. Sanders-Beecher vẫn đăng vị trí công việc lúc trước. Tôi quay số điện thoại của họ gần như vô thức. Một phụ nữ có giọng nói cứng nhắc và ngọt như mía lùi nghe máy. Cô ấy giới thiệu mình tên là Anne. Tôi giới thiệu tên mình với cô ấy rồi hỏi về thư viện và vị trí phụ trách. Cô ấy trả lời:
- Ồ, thư viện chúng tôi rất nhỏ, anh Watson à. Chúng tôi đang tập trung phát triển thứ chúng tôi gọi là xã hội học cá nhân của khu vực, nhưng chúng tôi thích nghĩ về bản thân như những nghệ sĩ. Chúng tôi có trách nhiệm đưa những tài liệu được trao cho chúng tôi và biến chúng thành một bức tranh. Đó chính là nhiệm vụ của những người phụ trách trong thư viện chúng tôi.
- Tôi không thể cam đoan về kỹ năng hội họa của mình, nhưng tôi có thể phân loại tài liệu như những người giỏi nhất. Cô ấy cười:
- Xin lỗi anh, tôi có xu hướng nói những lời hoa mĩ, vì vậy tôi rất yêu Sanders-Beecher. Đó là một nơi rất đặc biệt. - Hẳn rồi. - Tôi nói, ước rằng tôi có thể nói thêm một điều gì đó hay ho hơn. - Chúng tôi đã có một bản dự thảo Hiến pháp, anh có biết điều đó không nhỉ? Không phải là một bản thực sự, nhưng là một bản bắt chước đẹp tuyệt. Đó là một phần của một bộ sưu tập tuyệt vời về một chiếc nhẫn giả mạo nổi tiếng của địa phương. Hội Lịch sử Georgia có một tài liệu thật, nhưng tôi vẫn thích tài liệu của chúng tôi hơn. - Cô ấy dừng lại để hắng giọng - Dù vậy, đó là môt công việc nhàm chán. Chúng tôi nhận được rất nhiều khoản đóng góp. Mọi người đều muốn cảm thấy mình quan trọng, và có rất nhiều gia đình già cả ở đây. Thật khó để mà giải thích cho một ai đó rằng những hóa đơn Woolworth của bà ngoại họ thực không đáng kể.
Bỗng nhiên tôi biết phải nói gì.
- Trừ phi đó là những hóa đơn từ nhũng lần mua hàng đầu tiên trong cửa hàng đầu tiên của bang, hay nếu cô đang lưu tâm tới những tài liệu chi phí gia đình điển hình trong một khoảng thời gian cụ thể. Tôi có thể nghe thấy Anne mỉm cười qua điện thoại:
- Ôi, anh có thể vẽ, anh Watson à. Anh nói anh đến từ đâu nhỉ?
- Tôi không trả lời.
Cô Anne thấy ngạc nhiên nhưng rất vui mừng rằng một người đàn ông đến từ New York lại hỏi về cơ quan lưu trữ nhỏ bé của họ. Niềm vui của cô ấy khiến tôi muốn thổi phồng về khả năng của mình. Tôi thăng chức cho mình thành nguời phụ trách kho lưu trữ về nghề săn cá voi. Trước khi cuộc gọi kết thúc, Savannah đã trở thành một lời nhắc nhở về những nơi khác ngoài Napawset, ngoài Long Island. Nhưng những nơi khác không có Alice. Và Enola có thể trở về. Tôi vừa gác máy thì có một tiếng gỗ gãy như một tiếng súng. Tôi nhảy chồm lên, khiến giấy bay tung toé, và phải mất ba, bốn, năm nhịp tim tôi mới khiến mình bình tĩnh trở lại. Tôi bước ra hành lang và thấy tranh ảnh nghiêng ngả trên những cái đinh, nhưng tiếng động đó không phát ra từ đây. Mọi thứ đều có vẻ ổn thoả cho tới khi tôi đến phòng của bố mẹ tôi. Có một vết nứt trên tường gần bàn gương trang điểm của mẹ, chạy thẳng lên trần. Khi tôi chạm những ngón tay mình vào đó, ngôi nhà rên rỉ như bị đau đớn. Tôi lờ mờ nhớ lại rằng tôi đã chơi trò xe lửa đồ chơi trên khắp sàn chính căn phòng này trong khi mẹ tôi đang hát một cái gì đó bằng tiếng Pháp. Tôi không nhớ bà đã hát gì, chỉ nhớ rằng bà đang tết tóc bên bàn gương. Tôi cần phải kiểm tra các phòng ngủ khác. Phòng Enola không có gì thay đổi. Chiếc chăn dính Iodine, một lỗ trên bức tường cạnh giường ngủ, một bàn đầy đủ bút chì bị nhai vào tận ruột chì. Cửa phòng ngủ của tôi hầu như không mở; hoặc là nó phình ra, hoặc là khung cửa bị kẹt - Ôi không, nó cũng không ngay ngắn. Thật quỷ quái. Tôi hầu như không đứng ở đó lâu. Có lẽ tôi nên để đồ đạc của mình trong phòng khách cho đến khi nó được sửa lại. Ba ôm quần áo từ tủ quần áo, một chồng sách, hai chiếc gối, và chăn mùa hè khiến cho phòng khách vừa giống phòng ngủ, vừa giống văn phòng, và tôi là người tị nạn trong chính nhà mình. Không thể khác được - tôi phải gọi cho Frank. Tôi không muốn làm vậy, nhưng Alice sẽ không được nói bất cứ điều gì về chuyện giữa hai chúng tôi. Tôi cũng đã bảo cô ấy không nói với ông về chuyện tôi mất việc, không phải lúc này khi nó chỉ là một vấn đề tạm thời, không phải lúc này khi tôi biết Frank có thể che chở cho tôi như thế nào. Cả tôi và Alice đều vẫn đang rất cẩn thận. Chúng tôi vẫn không biết chúng tôi là gì của nhau.
Đến tiếng tút thứ năm thì ông nghe máy, ngay lập tức ông nói:
- Để cho các máng xối mãi như thế này là không tốt đâu, cháu biết rồi đấy. Tất cả chỗ nước rơi thẳng khỏi mái nhà có thể làm hỏng móng nhà của cháu.
Suýt chút nữa tôi đã thốt ra rằng tôi đã ngủ với con gái ông. Tuyệt vời. Lúc này, khi đang nói chuyện với ông, tôi nhớ đến cẳng chân cô ấy vòng qua lưng tôi.
- Vâng, cháu cũng đã sửa qua loa, nhưng cũng không dễ làm đâu bác. Trông có vẻ như mái hiên cũng cần phải sửa nữa. Cháu nghĩ ngôi nhà đang lún xuống. Phòng cha mẹ cháu đã bị nứt một vệt ở trên tường rồi.
Ông buông một tiếng thở dài:
- Bác sẽ sớm đưa người đến đó, nhưng bác hy vọng cháu có thể biết vá nó lại như thế nào.
- Cháu có cảm giác rằng đây không chỉ là chuyện chắp vá.
- Bác biết, bác cần phải thuê một ai đó. - Bên ngoài khung cửa sổ trước, eo biển đang ồn ào, sóng cuộn dâng cao, bầu trời giận dữ tuôn mưa.
- Simon, bác thật sự không thích trông thấy nhà cháu như vậy. Cháu cần phải để ý đến mọi thứ, nhà cháu đã quá gần nước rồi. Những ngôi nhà không tự chăm lo cho mình được đâu.
Tôi hạ mình, như thể tôi không thể thấy ngôi nhà của chính mình, như thể tôi đã không cheo leo trên mái nhà hay sửa những chỗ dột. Những ngôi nhà không tự chăm lo cho mình được, nhưng chúng cần tiền.
- Cháu biết rõ mà.
- Cháu có ổn không đấy? - Frank hỏi.
- Chỉ là cháu thấy mệt mỏi thôi. Bác có thể bảo ai đó đến xem xét ngôi nhà cho cháu được chứ? Cháu không biết phải bắt đầu từ đâu cả. - Tôi liếc xuống cuốn sách của Peabody. Nó mở tới bức vẽ một lá bài Tarot rất chi tiết, chiếm nửa trang giấy. Lá bài Quỷ Dữ được vẽ bằng màu nâu, ăn mặc như một cận thần, những móng vuốt thò ra khỏi một chiếc quần chẽn, một bộ râu xoăn tít. Nó mỉm cười, mỗi tay nó cầm một sợi dây xích - tròng quanh cổ một người đàn ông và một người phụ nữ.
Cuốn Những nguyền lý tiên tri giải nghĩa lá bài không chỉ đơn thuần là điều xấu xa, mà còn là những bí mật, sự thiếu hụt kiến thức, hay mối ràng buộc vô hình. Lá bài Quỷ Dữ trong cuốn Những nguyên lý thật u ám và đáng sợ. Đó là suy diễn của Peabody về lá bài của bà Ryzhkova, song nó dấy lên một câu hỏi - ai là người được cho là giống quỷ dữ? Tìm hiểu về bà ấy, hay những cái tên khác như Koenig, Meixel có thể đem đến một manh mối. Bức tranh về thế giới càng phức tạp thì tôi càng dễ dàng thấy được những khuôn mẫu, tìm hiểu được ngọn nguồn cả nó. Tôi lần từ cái đuôi Quỷ Dữ.
Frank nói:
- Bác có một người này. Để bác xem tuần này anh ta có rảnh không. Nghe này, bác xin lỗi nếu bác có la mắng cháu, chỉ là vì những người thân trong gia đình cháu yêu nó mà thôi.
Tôi tin ông, ngoại trừ rằng cha tôi không bao giờ nhúng một ngón tay vào nó sau khi mẹ tôi qua đời.
- Cháu biết. - Tôi đang cám ơn ông thì tôi nghe thấy tiếng những lốp xe lăn bánh trên nền sỏi. Đó là tiếng của chiếc Oldsmobile màu xanh han gỉ quen thuộc. Enola đã về nhà.
Tôi đã đứng trên lối vào nhà khi cánh cửa xe mở ra. Elona ngã khỏi ghế xe, đó là một mớ những khúc xương được kết nối lỏng lẻo với nhau. Tôi giơ tay ra và nó lao vào tôi. trong một giây đầu, tôi cảm thấy rất tốt đẹp, thật sự tốt đẹp, và tôi nâng nó lên, ôm nó thật chặt. Nó sặc mùi đường xá và thứ gì đó còn mạnh mẽ hơn. Nó đá vào ống quyển tôi. Tuy vậy, tôi vẫn thấy thật tuyệt khi gặp lại em gái mình.
- Simon, trông anh như c** ấy! - Những từ ngữ nó nói đan vào nhau.
- Còn em có mùi bia lên men đó.
- Thỉnh thoảng. - Cảm giác như tiếng cười đó không phát ra từ cơ thể Enola. Nó ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay tôi.
- Em lái xe thế này sao?
- Tất nhiên rồi. - Nó chầm chậm quay người lại, xem xét ngôi nhà, ngửi ngửi không khí - Vậy em có thể vào nhà không, hay em phải đứng ngoài này cả ngày trời đây?
- Tất nhiên là có rồi. Nó cũng là nhà của em mà. - Tôi nói như thể tôi đã giữ ngôi nhà này cho nó - Em ăn gì chưa? - Tôi nhìn Enola từ đầu đến chân. Bộ quần áo thùng thình so với khổ người. Nó mặc một chân váy hippie dài, một chiếc áo khoác hoodie to, có lẽ là của một gã nào đó, một chiếc áo phông thò ra từ bên trong, vải bị nhậy cắn lỗ chỗ. Bên trong tất cả những thứ này là em gái tôi.
Enola nhún vai, giật mở cửa lưới, và rồi đóng sầm lại. Nó bỏ lại tôi và chiếc xe và bất cứ thứ gì khác. Tôi tìm kiếm đồ đạc của nó giữa những đống đồ hộp, lon soda, và chai bia. Sàn xe vương vãi những hộp diêm của các quán bar khắp vùng biển. Bóng đèn cháy bị lèn chặt ở ghế sau. Không có chiếc túi nào cả.
- Đồ của em đâu? - Tôi hét lên.
- trong vali ấy. Anh đừng lo. Em không mang nhiều đồ đâu.
- Em không ở lại lâu sao? - Tôi đóng cửa xe và đi vào trong nhà.
- Không rõ nữa.
Tôi nghe thấy tiếng Elona chửi thề, sau đó là một tiếng xé rách. Vào trong nhà, tôi thấy nó đang đứng trước cuốn sách của Peabody, xé vụn bức vẽ mà tôi vừa mới xem.
- Dừng lại. Sao em lại làm thế hả? - Tôi hét lên. Nó dừng tay, những mảnh giấy bay xuống sàn - Em có biết nó cổ thế nào không hả?
- Sao anh lại để nó mở như thế? Anh không thể để những thứ như thế này lung tung được. - Mắt Enola nheo lại.
- Em không thể xé bất cứ thứ gì em muốn. Nó là của anh.
- Mà anh lấy cuốn sách đó ở đâu ra thế? Ai lại có thứ chết tiệt này chứ? - Em gái tôi mới về nhà được có vài phút mà chúng tôi đã cãi nhau rồi. Chảng trách nó muốn bỏ đi.
- Một chủ hiệu sách đã gửi cho anh. - Ngay khi vừa dứt lời, tôi nhận ra điều này nghe thật kỳ cục. Mọi người không cho đi những cuốn sách như thế này.
- Tất nhiên rồi. Rõ ràng là thế. - Nó ngồi phịch xuống chiếc ghế dài màu xám, một lớp bụi bay ra khỏi chồng gối - Anh sẽ phải giải thích. Có phải bây giờ anh đang bòn rút sách của mọi người không?
- Không.
- Thật xấu hổ.
Tôi kể cho em gái mình nghe về gói đồ và những cuộc trò chuyện của tôi với Churchwarry. Tôi nhắc đến tên của Bess Visser, và rằng mẹ chúng tôi cũng biết cái tên đó.
Elona nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên khóc nức nở. Nó nói sau một hồi lâu im lặng:
- Em không tin ông ta. - Nó ép chặt đầu gối vào ngực, hai tay ôm lấy ống quyển. Trên cổ tay nó có một hình xăm màu xanh nhỏ mà tôi chưa bao giờ thấy. Một con chim nhỏ xíu.
- Ông ta vô hại. Thực ra thì ông ta khá thú vị.
- Anh đúng là đồ cả tin. Ông ta muốn gì ở anh?
Tôi nhìn quanh. Tôi không có tiền, không có gì cả.
- Ông ta chỉ là một kẻ lập dị thôi. Và có thể hơi cô độc một chút.
- Anh có vậy không? Cô độc ấy? Ông ta tìm đến anh là vì mẹ chúng ta. Anh lưu luyến mẹ và điều đó khiến anh trở thành một kẻ ngốc. - Elona thọc hai tay vào túi chiếc áo hoodie. Chúng đang hoạt động, vần vò sợi vải và kéo thứ gì đó bên trong - Anh biết đấy, mẹ chết rồi, chứ không phải đang trốn trong một cuốn sách.
- Thật khó mà không quan tâm được. Cuốn sách này chỉ ra một điều tương đối quan trọng: những người phụ nữ trong gia đình này có kiểu chết trẻ rất đáng lo ngại.
Môi Enola cong lên nhăn nhó.
Tôi không nói gì về ngày 24. Có những giới hạn tôi không thể vượt qua với Elona, và tôi đang tiến gần tới một giới hạn.
- Em có muốn biết tại sao không? Nếu như có một lý do tại sao?
- Không hẳn. Em chỉ muốn sống thôi.
- trong một gánh xiếc lưu động. Và anh là người bị ám ảnh về mẹ.
Chúng tôi nhìn trừng trừng vào nhau. Elona quay mặt đi trước, xắn ống tay áo. Gặp lại nó sau khi nó đã bỏ đi một thời gian dài thật là một chuyện khó khăn. Nó có thể lại bỏ đi, ngay lúc này, và tôi không thể ngăn được.
- Em thế nào? - Tôi hỏi.
- Đói. - Nó hùng hổ bước vào nhà bếp, đó là một náo động của một chuyển động bị trật khớp, bàn chân đập vào tấm vải son lót nhà rách nát. Nó đóng sầm các ngăn kéo lại - Toàn là thứ vớ vẩn. Anh ăn cái gì thế?
- Tủ bên trái. Như trước. Ngăn thứ ba.
Lại một hồi lùng sục nữa.
- Mì Ramen hả? Lạy Chúa tôi! Không hiểu em quay về đây làm cái quái gì chứ?
- Anh cũng đã tự hỏi như thế đấy.
- Mà tại sao đồ đạc của anh lại ở trong phòng khách hết cả thế này? Mà, tại sao anh lại ở nhà? Lẽ ra giờ này anh đang phải làm việc chứ?
- Cắt giảm ngân sách. - Bốn từ nặng nề. Trước đó tôi chưa phải nói những điều này, chưa phải nói với bất cứ ai rằng việc này rất quan trọng.
- Không có thủ thư vào một ngày trong tuần sao?
- Không còn anh nữa. Anh đã bị sa thải.
Như thể cánh tay nó lại ôm lấy tôi, bám chặt vào, giống như khi nó còn nhỏ và muốn tôi cõng nó, như nó cần tôi.
- Họ đúng là những kẻ ngu ngốc.
- Họ cạn kiệt tiền rồi.
- Chỉ có anh là bào chữa cho một người nào đó sa thải anh. - Có lẽ vậy.
- Đến lượt em.
- Lượt của em á, lượt gì? - Nó bỏ tôi ra và lại đi vào bếp, mang ra một chiếc bánh ngọt mì Ramen.
- Em biết tại sao anh ở nhà rồi. Còn em thì tại sao?
- Em muốn gặp anh. Đã lâu lắm rồi. - Đúng vậy. Thật khó nhìn vào Elona mà không nghĩ đến chuyện nó đã ném một chiếc ba lô vào cũng chiếc xe đó và rời bỏ tôi. - Anh nên đi cùng em. - Nó nói, làm đút một sợi mì khô và thả tọt vào miệng - Anh đã thất nghiệp. Em đang đi cùng với một gánh xiếc lưu động, gánh xiếc của Rose, nó rất tuyệt. Thom Rose thích em, anh ấy cũng sẽ tìm được việc gì đó cho anh làm thôi.
- Anh là một thủ thư.
- Cựu thủ thư. - Thật đau lòng - Anh cũng biết bơi mà. Anh có thể chơi trò bể nhúng mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. - Song Elona không nghĩ chút gì đến những cái bể nhúng. Nó lại ngồi phịch xuống chiếc ghế dài và ăn ngấu nghiến món mì.
- Họ đã có một người biết bơi.
- Không. Đó là chuyện của anh với mẹ. Em bói bài.
Như thể tôi đã không cho nó biết mọi thứ mà mẹ đã cho tôi biết. Cách loại bỏ không khí và giãn xương sườn, thời điểm để cho nước dìm cơ thể xuống, thời điểm có thể mỉm cười. Tôi nhớ lại hồi nó còn nhỏ, mặc bộ đồ tắm chấm bi, mái tóc đen bÔng bềnh quanh nó giống như mái tóc của mẹ tôi, mỉm cười với tôi từ dưới nước khi tôi đếm. Tám mươi chín Mississippi, chín mươi Mississippi. - Tôi đã có một số đầu mối. Tôi đã gửi đơn xin việc và ngày mai tôi sẽ gọi điện cho một công ty săn đầu người. Tôi sẽ làm được.
- Sẽ rất vui nếu anh đi với em. Em thấy lo khi anh ở một mình trong ngôi nhà này. - Elona phóng tầm mắt ra xung quanh, nhìn kỹ từng vết nút, từng cái lỗ mới xuất hiện sau khi nó rời đi - Đôi lúc em thấy nhớ anh.
Tôi ngồi xuống sàn nhà, còn em gái tôi vẫn ngồi trên ghế, nhưng một phần nhỏ trong chúng tôi chạm vào nhau.
- Em khiến anh thấy sợ khi em gọi cho anh đấy. Có chuyện gì liên quan đến một buổi bói bài tồi tệ hả?
- Em không muốn nói về chuyện đó. - Enola nắm vào tay ghế, thò một ngón tay nhỏ bé vào một cái lỗ trên áo - Tại sao anh lại để đồ ở phòng khách thế?
- Như vậy sẽ dễ dàng hơn. Máy tính ở ngoài này. Săn việc sẽ thuận lợi hơn.
- Không khí ở đây có mùi kỳ cục. Có phải nó luôn có mùi như thế này không?
- Em cho là có mùi như thế nào? - Trước đây nó thường có mùi cà phê và mùi đun nấu, trộn lẫn với một chút mùi đại dương. Enola thả người xuống ngồi cạnh tôi thành một đống thù lù, một sự tiếp đất không cần cố gắng. Nó cầm một tờ giấy giải trí, lơ đãng cuốn tờ giấy lại quanh ngón cái. Đó là tờ Circus Ephemera, năm 1981. Có một đoạn trích dẫn nhỏ về những người nhảy cầu, một đoạn trích đề cập qua loa về bà tôi. Nó lăn tờ giấy giữa ngón cái và ngón trỏ, như một người châu Âu lăn một điếu thuốc lá.
- Thôi đi. Em về nhà chỉ để xía vào chuyện đồ đạc của anh sao?
- Đừng có nhìn em như thế. Lâu lắm rồi mình mới gặp nhau. -Nó định nói điều gì đó khác, nhưng rồi quyết định không nói, thay vậy nó nói - Em đã nói chuyện với bác Frank. Bác ấy nói ngôi nhà có thể đi tong.
- Em đã gọi cho bác Frank sao? Sao em lại gọi cho bác ấy?
- Để báo cho bác ấy biết rằng em sẽ ghé qua. Em nghĩ gặp lại bác ấy là một chuyện tốt. Đúng vậy không anh?
- Về ngôi nhà sao? Anh không biết. Có lẽ vậy.
- Anh nên đi với em. - Nó với tay ra lấy một cuốn sách trên mặt bàn tôi - Truyền thuyết và Thơ ca về Baltic. Của Peter Bolokhovskis, cuốn sách mà mẹ đã đọc cho tôi. Nó bẻ gập gáy sách, suýt làm gãy nó.
- Em hãy bỏ cuốn đó xuống, được chứ? Cuốn này rất khó kiếm đấy. - Và bị đánh cắp nữa.
Elona thả cuốn sách xuống ghế, nó rơi mở đến bức tranh một người đàn ông đang tựa người vào cây cạnh một dòng sông. Tôi nhớ câu chuyện này. Người đàn ông này bị một nữ thần nước quyến rũ, tôi nghĩ đó là Rusalka. Những trẻ em và gái trinh còn một nửa linh hồn đã chết mà không được rửa tội. Mỗi một nền văn hóa đều có những nữ thần nước, người cá, yêu tinh cá. Ở Mỹ chúng tôi không đặt tên cho họ.
- Em xin lỗi vì đã bỏ đi như thế. - Enola nói.
- Được rồi.
- Em biết anh đang cố gắng.
- Cám ơn em!
Enola vòng tay ôm lấy tôi, đầu ngả vào vai tôi. Chúng tôi cứ như vậy, nhìn vào bức tường, nhìn bất cứ đâu trừ chúng tôi. Nó huých khuỷu tay về hướng một cuốn sách:
- Anh có thể giúp em một chuyện không?
- Chắc chắn rồi.
- Hãy đọc cuốn sách đó cho em. Trước đây em rất thích mỗi khi anh đọc cho em nghe. Không ai làm thế khi chúng ta lớn cả.
Đó là cuốn của Bolokhovskis. Nó muốn tôi đọc truyện Đại bàng. Tôi đã đọc cho nó nghe. Thật chậm rãi, giống như mẹ tôi. Câu chuyện kể về con gái một người nông dân trở thành nữ hoàng xứ Serpents, và những đứa con của cô ấy bị biến thành những cái cây run rẩy. Tất cả những câu chuyện dân gian đều có một cái giá. Enola im lặng lắng nghe, tì trán vào vai tôi, để tôi nhớ về nó.
Sau đó, khi hoàng hôn buông xuống, chân tôi đã bị tê cứng. Enola nói:
- Đó là một chặng đường lái xe dài, đầu em đang đau như búa bổ. Em cần phải ngủ thôi.
Tôi dùng tay xoa đầu nó đến rối bù. Tôi muốn hỏi tại sao con bé lại cắt tóc, nhưng lại thôi.
- Phòng ngủ của em vẫn nguyên si. Anh không sờ mó gì vào nó cả.
Elona chạy nhanh ra hành lang. Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
- Anh không thể kiếm ít nhất một cái chăn mới sao?
Đó không phải là một đêm vui vẻ với chúng tôi.
Tôi đang nheo mắt nhìn một bản sao tồi tệ thì những chiếc đèn pha ô tô khiến căn phòng đột nhiên bừng sáng. Tôi nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 9 giờ 30 phút. Lẽ ra tôi phải đến nhà Alice lúc 8 giờ. Đúng, đó là ô tô của cô ấy, và đúng, cô ấy đang lái xe vào nhà. Mặc quần jeans và áo phông, tóc buông xoã. Tôi nhìn quanh quất. Đồ đạc của tôi ở khắp mọi nơi, quần áo, giấy tờ, sách vở, vỏ gói mì. Chết tiệt.
Tôi cản đường cô ấy ở bậc thang đầu tiên, đứng dựa người vào ngôi nhà, lưng áp vào ván ốp. Tôi nên mời cô ấy vào nhà, nhưng căn hộ của cô ấy sạch sẽ, mang phong cách người lớn, và có một chiếc giường chất chồng gối.
- Anh quên bẵng mất. Anh rất xin lỗi.
Cô ấy xoay tròn những chiếc chìa khóa trong tay, rồi lại đập chúng vào hông mình.
- Anh suốt ngày nói như vậy thôi.
- Anh nghiêm túc đấy. Chờ anh năm phút nhé!
- Xe của ai đấy? - Alice hất hàm về phía chiếc Olds.
- Xe của Elona. Hôm nay con bé mới về nhà. Bọn anh đang nói chuyện và anh quên bẵng mất cuộc hẹn với em.
- Cô bé đã về đây sao? - Alice bắt chéo tay trước eo, người khẽ đung đưa. Tôi không biết Alice nghĩ gì về Elona, không hẳn là biết. Tất cả những gì cô ấy biết về em gái tôi là từ rất lâu rồi, hoặc từ những gì tôi kể. Đáng ghét, ích kỷ, trẻ con, điên khùng, vô vị. Có lẽ tôi đã nói như vậy, có lẽ là với Alice. - Em nên chào cô bé. - Cô ấy nói và nhìn về phía cửa sổ. Tôi nói rằng Enola đã đi ngủ rồi. Cô ấy nhướng mày - Anh không muốn em vào nhà sao?
- Không. Có. Thực sự là con bé đã ngủ rồi. Anh muốn em vào nhà, nhưng anh thấy xấu hổ bởi vì đó là một bãi chiến trường, đồ đạc của anh ở khắp mọi nơi, và tối nay anh đã vô cùng rối loạn rồi.
Alice mỉm cười. Sau đó tôi cũng cười.
- Không sao. - Cô ấy đi qua tôi, xông vào trước khi tôi có thể ngăn cô ấy.
Khi đến giữa phòng khách, Alice đi thật chậm theo một vòng tròn, như thể cô ấy đang xem xét một phòng tranh. Cát dưới đôi dép xỏ ngón của cô ấy kêu lạo xạo. Chúng tôi ngắm nhìn tất cả, giấy tờ, quần áo, những vết nứt, và những tấm ván sàn long ra. Tôi nhai những đầu ngón tay.
- Chà! - Cô ấy nói.
- Anh biết. Anh sẽ tìm chỗ cho em ngồi, nhưng sẽ là trong gian bếp đấy.
- Không, không. Không sao mà. - Cô ấy nhìn ra hành lang. Có ba cánh cửa, một cánh cửa là của em gái tôi, một cánh cửa không phù hợp với tôi hay với một vị khách, và cánh cửa kia là của thần chết. Chúng tôi sẽ phải co mình lại trên đi văng cùng với đống sách vở và quần áo của tôi - Ở nơi làm việc, anh luôn luôn gọn gàng.
- Thoát ly thực tế chăng?
Cô ấy khẽ cười. ơn Chúa. Tôi gợi ý chúng tôi đến nhà cô ấy.
- Anh chỉ cần năm phút thôi.
Cô ấy bảo tôi không cần lo lắng về chuyện đó:
- Elona đã về nhà. Hai anh em anh nên dành thời gian bên nhau.
Nói rồi cô ấy bước ra bậc thang trước và rồi chúng tôi hôn nhau kiểu chiếu lệ. Bởi vì cô ấy đã thấy ngôi nhà, hay bởi vì cha mẹ cô ấy đang ở bên kia đường? Ánh đèn hành lang nhà họ vẫn sáng. Tôi lại nói lời xin lỗi, lần này cô ấy cầm tay tôi, siết chặt những ngón tay tôi.
Có một điểm hoàn hảo giữa ngón cái và những ngón tay khác của cô ấy đã trở nên nhẵn và cứng vì một chiếc cần câu. Một ánh sáng chiếu giữa hai chúng tôi, và chúng tôi ôm nhau thêm một phút nữa.
- Lần tới anh hãy gọi điện nhé!
- Được rồi. - Tôi đáp lại.
Tôi vẫn ở bên ngoài cho đến khi chiếc xe của Alice khuất dạng.
Tôi gửi một hồ sơ xin việc cho vị trí nhân viên lưu trữ băng hình. Tôi chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng đáng để thử. Blue Point gửi lại cho tôi một tin nhắn. Vị trí này đã có người. Tôi lắng nghe tiếng nước đập vào vách đá, và để tâm trí mình chạy đua với những suy nghĩ về Alice, về ngôi nhà sụp trong nước, về những người phụ nữ đã chết đuối đó. Tôi đã cố gắng ngủ, song không nổi. Tôi không cố nữa mà chuyển sang đọc sách.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng sượt nhẹ phát ra từ phòng Enola, tiếng giấy trượt trên giấy. Tôi nhìn vào đó.
- Này, em vẫn thức.
Nó ngồi bắt chéo chân, khom lưng ở giữa phòng. Người nó khẽ đung đưa, như thể đang cầu nguyện. Những hàng bài Tarot được trải trên sàn nhà, mặt ngửa lên. Nó trải sáu hàng, mỗi hàng sáu lá bài, nhanh như một người chia bài lão luyện ở sòng bạc. Những lá bài di chuyển như một dòng sông. Con bé vừa đặt lá bài cuối cùng xuống thì nó đã vốc toàn bộ những lá bài đã trải ra chỉ trong một bàn tay, tráo tráo, và bắt đầu trải một lượt mới trên sàn.
- Enola?
Con bé không trả lời. Nó đang luyện tập. Nó không cần phải làm thế, động tác của nó quá nhịp nhàng rồi. cỗ bài đã mòn vẹt, lưng bài bạc màu và ngả vàng. Chắc hẳn trước đây nó là màu cam, hay màu đỏ, nhưng giờ đó chỉ là một chút gợi ý từ những mặt bên tả tơi. Giấy cũ, loại giấy không nên xuất hiện trong độ ẩm này. Các hình ảnh rất khó nhìn, nhưng trông chúng rất gan góc, xù xì, có thể là được vẽ bằng tay. Enola lại thu những quân bài đã trải ra, thật nhanh nhẹn. Tôi quan sát nó lặp lại những trình tự này, tráo bài, lật bài, tráo bài. Như có một ma lực.
Tôi lại gọi tên con bé. Nó không nghe thấy. Không nhìn thấy tôi.
Tôi kéo cửa đóng lại. Tôi đang ở trong phòng khách và nhìn vào cuốn Những nguyên lý tiên tri thì tôi bỗng nhớ ra. Tôi đã từng nhìn thấy một ai đó chia bài như vậy - lúc đêm muộn trên chiếc bàn phòng bếp hình vuông viền kiêm loại của chúng tôi, cha tôi nài nỉ bà dừng lại, nài nỉ bà lên giường. Bà tiếp tục trải bày, lắc lư trên ghế. Những lá bài lướt qua và sột soạt. Cha tôi thì thầm: “Paulina, xin em!”.
Có điều gì đó không ổn với Enola.
Tôi cầm điện thoại ra ngoài. Màn đêm ấm áp và ẩm ướt. Ông ấy trả lời khi chuông reo đến hồi thứ sáu.
- Simon hả? ôi trời, giờ đã muộn rồi.
- Tôi xin lỗi!
- Đợi một chút. - Tôi nghe thấy ông ấy xin cáo lui và tiếng lầm bầm nhẹ nhàng của một người phụ nữ mà tôi cho là vợ ông ấy. Tiếp đó là những tiếng lê chân, tiếng cánh cửa mở và đóng lại - Có chuyện gì thế?
- Tôi tìm thấy một thứ.
- Thứ gì?
- Nó liên quan đến gia đình tôi. Tôi nghĩ nó có trong cuốn sách, như ông đã nghĩ. Nhưng còn một điều nữa: họ chết. Tất nhiên là họ chết và đều chết trẻ, rất trẻ. Đa phần là chết đuối. Tất cả mọi phụ nữ. - Đầu dây bên kia im lặng. Tôi nghe thấy tiếng sóng, tiếng ve sầu, tiếng máu trong tai tôi - Martin? ông biết mẹ tôi. Việc bà tự tử.
- Bà ấy chết đuối. - Martin lên tiếng sau một hồi im lặng.
- Bà tôi cũng chết đuối, rồi đến mẹ tôi, và cứ thế.
- Tôi... Ôi! - Hầu như đó chỉ là một tiếng thở phì phì khô khốc.
- Hôm nay em gái tôi về nhà. Nó đang hành động giống hệt mẹ tôi.
Sau một khắc im lặng, ông ấy lên tiếng:
- Tôi cho rằng việc này thật đáng lo ngại, khi xét đến lần giải bài mới đây của cậu. Tôi xin lỗi về chuyện đó.
- Tôi không tin vào những lời nguyền. Tôi thích thực tế.
Tôi nghe thấy một tiếng nuốt xuống khẽ khàng, từ cách xa hàng ngàn dặm.
- Tất nhiên rồi. - Ông ấy mau mắn nói - Và khi được đưa ra với một bằng chứng nhất định, việc điều tra sẽ không phải là không có cơ sở.
- Có thể đó là rối loạn cảm xúc theo mùa. Mức serotonin thấp.
- Rất có thể. - Ông ấy đồng tình.
- Cũng vậy thôi, tôi muốn tìm khởi nguồn, nguyên do, nếu như có một nguyên do. Phòng khi tôi có thể làm được bất cứ điều gì.
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.
- Miễn là có bất cứ điều gì cần phải làm.
Churchwarry nhất trí. Tôi có thể cảm thấy cả hai chúng tôi đang vờn quanh một thứ gì đó, mỗi người chúng tôi, đợi người kia nói trước. Ông ấy bắt đầu:
- Nếu cậu nghĩ tôi có thể giúp đỡ...
- Ông làm công việc này bao lâu rồi?
- Cha tôi mở hiệu sách từ hồi ông còn trẻ, cũng khá lâu rồi.
- Vậy ông có số liên lạc của những người có thể tìm được một cuốn sách khó tìm nào đó chứ?
Ông ấy ho:
- Simon, tôi thường là người mà mọi người tìm đến khi họ cần tìm thứ gì đó không thể. Bất kể cậu cần gì, tôi rất vui lòng được giúp đỡ. Tôi sẽ coi đó như là một cuộc phiêu lưu. Số mệnh. - Ông ấy nói, dù những lời ông thốt ra hầu như không được vui cho lắm.
Có quá nhiều nơi có thể bắt đầu - người chủ của cuốn sách, Hermelius Peabody, mối quan hệ của ông ta với Bess Visser, Ryzhkova và những lá bài Tarot, và một cậu bé người rừng có liên quan gì đến chuyện đó. Tôi nói:
- Tôi nghĩ tôi cần biết một chút về những lời nguyền.
Ở phía sau, tôi nghe thấy những lá bài của Enola sột soạt trên những ngón tay, loẹt quẹt với mỗi lần trải bài.
Hôm nay là ngày 14 tháng 7. Tôi còn mười ngày nữa.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri