I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ã lâu lắm rồi ngôi nhà ở Kromeskill mới có một đứa trẻ. Đó là một nơi đầy mây bao phủ, bị che khuất dưới làn sương mù của Hudson và dưới quyền cai trị của bà Sarah Visser nghiêm khắc và công tâm.
Vấn đề với Evangeline đã bắt đầu từ lâu trước khi Amos thấy cô trên cánh đồng sáng ánh chớp đó. Vấn đề là cô đã được sinh ra.
- Chẳng có gì là đúng đắn với cháu cả. - Bà Visser nói khi xem xét Evangeline - Nhưng ta sẽ chỉnh sửa cháu. - Hai gò má nặng nề của bà ta lắc lư. Đứa trẻ thật đặc biệt. Nó nhìn chăm chăm vào những người ôm nó với đôi mắt như đôi mắt của cha nó, một người đàn ông xa lạ gõ cửa sổ của mẹ nó mỗi đêm khi sương mù giăng kín con sông. Đôi mắt có màu đồng và màu hoa bồ công anh chết, đôi mắt mà bà Visser đã nhìn con gái mình bị mất danh giá.
Amelia Visser, con của bà Visser, mới lên mười sáu khi người đàn ông đó gõ cửa sổ của cô. Anh ta thì thào những điều khác lạ, một ánh sáng bí mật cháy lên bên trong, trào ra ngoài khi anh ta nói. Làn da anh ta có sắc vàng nhạt như đồng hay vàng, mái tóc đen như bồ hóng, khuôn mặt có những đường nét vừa giống một cậu con trai, vừa giống một người đàn ông trưởng thành, và Amelia rất quan tâm tới anh ta.
Tiếng gõ cửa thật nhẹ nhàng. Amelia kéo rèm và nhìn thấy đôi mắt màu kim loại xỉn màu. Rồi cô mở cửa sổ.
Giọng nói của anh ta trầm lắng và ấm áp:
- Tôi đã nhìn thấy cô ở bên sông. Sáng mai tôi có thể xem cô tắm không? - Sự dịu dàng có thể thúc ép, một giọng nói có thể mê hoặc, và giọng nói du dương, dịu dàng của người đàn ông này cũng vậy.
Amelia cảm nhận thấy anh ta khi cô bơi - trong đám cỏ cao và trong những hình bóng của khu rừng, trong chính làn nước bởi vì nó khiến cô thấy nhột nhột và khiến làn da cô trở nên nhạy cảm hơn. Khi từ sông trở về nhà, Amelia phát hiện một vỏ sò lạ được để trên bậu cửa sổ phòng cô, đó là món quà của người đàn ông. Nó nhẵn và cứng, có một cái đuôi sắc và những cái chân đầy gai, tận cùng là những móng vuốt khiến cô thấy sợ hãi không dám chạm vào. Cô vuốt ve mái vòm mỏng manh của nó. Nó cong cong và có hình dạng giống móng ngựa. Cô để cửa sổ mở và kéo rèm lên. Khi mẹ cô hỏi tại sao, Amelia trả lời rằng: “Dành cho chàng trai có làn da màu đồng với đôi mắt màu đồng,” và rồi cô đã bị quật vào mu bàn tay vì tội nói dối.
Một nụ hôn trên má, sau đó là một nụ hôn trên môi, cho đến khi thứ mạnh mẽ, dữ dội bên trong người chàng trai chảy tràn vào Amelia. Đôi mắt cô trở nên hoang dại, tiếng cười của cô trở nên không thể kiểm soát, và tính tình của cô trở nên không thể chịu đựng nổi. Bụng cô ngày càng to ra.
Mẹ cô lấy đinh vít chặt cửa sổ lại.
Bụng Amelia có những cơn đau nhói suốt nhiều tháng trời. Cùng với đó là máu chảy ra. Khi đó cô thấy sợ, và nỗi sợ đi kèm với nỗi cô đơn - từ nỗi cô đơn xuất hiện một điều khác thường nhất: một đứa con gái.
Khi Evangeline bú, nó hút sạch sự sống khỏi người mẹ nó cùng với dòng sữa, để ngày càng trở nên béo tròn trong khi Amelia héo hon, ốm yếu. Cô trở nên mềm yếu, u sầu và khóc nhiều đến mức những giọt nước mắt đó đủ để giặt đồ. Cô chỉ đứng dậy ra khỏi giường một ngày một lần và không rời đứa bé nửa bước. Amelia nhìn thấy trong mắt Evangeline người đàn ông đã đến thăm cô cho đến khi mùa hè nóng như thiêu như đốt đã chuyển sang thu.
Dù Amelia ngày càng tiều tuy, song bà Visser chỉ thấy cái giá của tội lỗi và sự phóng túng của con gái mình. Bà nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông quyến rũ đang mỉm cười khi bà nhìn đứa bé, và thề sẽ dạy dỗ Evangeline về tội lỗi này, và thề sẽ nuôi dạy nó tốt hơn là bà đã nuôi dạy con gái mình. trong khi Amelia nằm chờ chết và đôi mắt Evangeline nhắm lại như một con gà mới nở, bà Visser đã mang đứa bé đi.
- Ta sẽ tắm sạch cho cháu khỏi vết nhơ này. - Giọng của bà bị nuốt chữ bởi thứ tiếng Anh của người Hà Lan. Bộ ngực lớn của bà được che đậy bởi chiếc áo len chịu tang màu đen cứng - món đồ khiêm tốn nhất bà đã chọn mặc kể từ chồng bà, ông Johannes Visser, một con người tốt bụng và chính trực, qua đời từ lâu. Mảnh vải chà xát vào làn da Evangeline, nhưng nó vẫn cứ ngủ cho đến khi giật mình vì làn nước lạnh giá trong chậu giặt.
- Chính ta sẽ rửa tội cho cháu.
Evangeline khóc ré lên, nhưng làn nước lại khiến nó im lặng. Bà Visser giữ đầu đứa bé và lẩm bẩm những lời cầu nguyện và đu đưa. Nói xong một lời, bà lại đẩy đầu Evangeline sâu xuống dưới mặt nước u ám hơn một chút.
- Chúng con ăn năn về những tội lỗi chúng con đã gây ra và e sợ những tội lỗi mới lại tìm đến, chúng con thanh tẩy mình trong làn nước của Chúa.
Bà thọc một ngón tay vào miệng Evangeline cho nó há ra, vì cội nguồn tội lỗi cư ngụ trong trái tim và bụng. Nước tràn vào - đủ để khiến nó chết đuối.
- Chúng con chẳng là gì ngoại trừ những gì Chúa ban cho chúng con, những con thuyền ngập đầy trong dòng sông thánh thần.
Đứa bé bắt đầu uống, nuốt xuống như để hít thở, rồi mím môi lại quanh ngón tay của bà mình và bắt đầu mút chùn chụt. Hành động đó khiến bà Visser cảm động, khiến bà nhớ lại rằng bà đã từng âu yếm bế Amelia lên ngực mình. Rồi bà nhấc đứa bé ra khỏi chậu nước.
Evangeline mỉm cười, môi vẫn ngậm ngón tay bà mình, không biết rằng nó vừa thoát khỏi một trận chết đuối.
trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình, cơ thể Amelia ánh lên vì mồ hôi, tóc dính chặt vào da, lộ rõ hình dáng cô trong bóng tối. Với Sarah Visser, con gái bà rạng rỡ như những thiên thần.
- Ta sẽ nuôi dạy con bé như thể chính ta đã dứt ruột đẻ ra nó. -Bà Visser hứa. Và Amelia trút hơi thở cuối cùng.
Sarah Visser đọc Kinh Thánh cho Evangeline, hát thánh ca cho nó và chắc chắn rằng những cái tên đầu tiên con bé biết là tên những tông đồ của Chúa Jesus. Một ngày mới bắt đầu bằng lời cầu nguyện trước khi bình minh ló rạng, sau đó là chăm sóc lũ gà và dê, và rồi ở trong bếp suốt nhiều tiếng đồng hồ để học nấu ăn như một bà mẹ Hà Lan hoàn hảo, cầu nguyện, giặt là, lau dọn và xe chỉ. Ngày nào nó cũng được chỉ dẫn làm đủ thứ việc để không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có sự tận tuy và những nhiệm vụ của một phụ nữ chính trực.
Bà Visser yêu đứa cháu Evangeline, dù bà e sợ tội lỗi đã tạo nên nó, phần bướng bỉnh ngoan cố trong tâm hồn nó ngợi ca Chúa để có cơ hội bắt đầu một tội lỗi mới.
Evangeline từ một đứa trẻ ngoan ngoãn lớn lên thành một cô gái có khuôn mặt như một con mèo, đôi mắt to như đĩa thức ăn tối, và mái tóc đen thả xuống tới đầu gối. Dù bà Visser vô cùng thận trọng, nhưng dòng sông cứ réo rắt kêu gọi đứa trẻ, nài nỉ nó chạy đến và nhảy xuống dòng nước.
Để ngăn Evangeline không chạy đến đó, bà Visser giấu giày của nó và kéo dài thời gian cầu nguyện cho đến khi nến tắt lụi. Evangeline thường nằm trên giường cho tới khi bà nó trở lại, rồi nó trèo ra ngoài cửa sổ, tụt xuống đất, và hít thở làn không khí buổi đêm. Nó thường chạy qua khu vườn, chẳng màng đến chuyện liệu rằng những hòn đá viên sỏi có cứa vào bàn chân nó hay không. Rồi nó chạy đến con sông, cho đến khi làn nước mượt mà, lạnh giá chào đón nó và sự bồn chồn cào xé ruột gan nó lắng xuống. Nó không biết rằng mẹ nó đã gặp cha nó ở nơi này.
Bà Visser phát hiện thấy bàn chân dính máu của Evangeline và nhớ đến Amelia như thể cô mới ra đi vài ngày trước. Bà trói nó ở trên giường thật chặt để nó không còn hơi mà chạy nữa.
- Những người phụ nữ đức hạnh không chạy, họ chỉ đi những bước đều đặn, nhịp nhàng, bởi tội lỗi nằm trong sự bất cẩn. - Bà thít chặt dây cho đến khi chính khung xương của nó trở thành một nhà tù.
Evangeline cứa đứt dây bằng một con dao rọc giấy, hai lá phổi nó căng rộng ra với từng sợi dây đứt. Rồi nó ù chạy ra sông. Bất kể con sông có chảy theo hướng nào, nếu Evangeline chạy theo, dòng nước cũng sẽ cuốn nó đi.
Những lần gặp gỡ giữa Evangeline và Will Aben, con trai ông chủ cối xay, đã tạo nên sự thay đổi trong tim cô. Will nói rằng mẹ của Evangeline đã kết giao với một du khách chiếm trọn tâm hồn bà. Cha Will đã nói với anh rằng khi người đàn ông đó rời đi, mẹ Evangeline đã trở nên héo hơn gầy mòn tới mức bà biến mất vào những tấm khăn trải giường và bị cuốn đi như những hạt bụi.
Evangeline không tin rằng người ta có thể chết vì đau buồn.
Năm ấy Evangeline mười sáu tuổi khi hai người họ bắt đầu nói chuyện. Will là một chàng trai trẻ ở độ tuổi mười bảy, với vóc dáng khỏe khoắn, mái tóc gần như không màu, và một nụ cười lôi cuốn dù có một chiếc răng bị gãy. Evangeline tìm kiếm Will để nói chuyện chứ không phải để ngăn chặn những tội lỗi hay làm những việc mà phụ nữ đức hạnh làm. Will cũng lén trốn đi. Bị cuốn hút bởi cô gái nhà Visser và ánh mắt hoang dại của cô, cậu đã rời nhà máy xay để đến gặp cô, nhưng cậu không quen lén lút như Evangeline.
Một buổi sáng cuối mùa xuân, Dora Aben tỉnh giấc vì tiếng cót két mở cổng nhà máy xay. Bà nhìn qua một khung cửa sổ, thấy Will đi ra sông để gặp cô gái nhà Visser, vẫn mặc bộ đồ ngủ và choàng một chiếc áo khoác nặng bên ngoài, bà đi ra khỏi nhà. Khi bà nổi đoá lên với Will, cậu đã bỏ chạy. Dora Aben cầm một tay Evangeline, nắm lấy một nắm tóc của cô, và kéo cô đến nhà Visser. Dora nện mạnh cho đến khi cánh cửa bật mở, rồi nhanh chóng thông báo cho bà Sarah Visser rằng cháu gái bà là một đứa dâm đãng rắp tâm quyến rũ con trai bà ta. Bà Visser không quan tâm đến lời cầu xin của Evangeline, hoặc là bà đã ghét Dora Aben từ lâu và nghĩ rằng bà ta biếng nhác và đáng bị báng bổ. Những gì bà thấy đang đứng ở ngưỡng cửa đó là, dù bao năm qua bà yêu thương Evangeline, dạy dỗ, và sửa lỗi cho cháu bà, bụng của cô gái sẽ căng tròn như Amelia trước đây. Bà cầm lấy nắm tóc Evangeline từ những ngón tay nắm chặt của Dora Aben. Sarah kéo cháu gái vào nhà bếp, bắt cô cúi mình xuống bàn, và ngồi cả người lên lưng Evangeline để ép cô chặt xuống. Sau đó, bà với lấy chiếc thìa. Bàn tay cùa Sarah mang những vết sẹo ở những nơi chính mẹ bà đã dùng một chiếc muỗng cán dài để gõ vào đốt ngón tay bà mỗi lần bà làm rơi một quả trứng, cho thấy sự trong bướng hay bản chất cẩu thả. Bà đã khoan dung với Amelia, đến nỗi cô đã phải mất đi mạng sống của mình. Khi Evangeline vùng vẫy bên dưới người mình, bà Visser nắm lấy chiếc muỗng nặng từ nơi nó được treo trên tường, chờ đợi được đập vào da thịt trong sự tức giận một lần nữa. - Xin hãy tha thứ cho con khỏi nỗi đau xác thịt này. - Tay bà vung ra sau, và vụt xuống.
Chiếc muỗng chạm vào da và Evangeline quằn quại. Nó đỏ lừ lên, trầy xước và đau nhói. Những lằn roi ngày càng nhiều khi cô bị đánh vì dòng sông, bị đánh vì Will Aben, bị đánh vì mẹ cô và người cha cô chưa bao giờ biết. Bị đánh vì lá thông mắc vào tóc cô. Bị đánh vì đất bẩn dưới móng tay cô. Bị đánh vì bàn chân đẫm máu của cô. Cố gắng lấy tay che mặt, Evangeline đã không nhìn thấy những giọt nước mắt, nỗi buồn, hay sự sợ hãi của bà cô. Bị đánh vì mỗi sợi dây bị cứa đứt. Bị đánh vì khiến cho lũ gà mái hoảng sợ đến mức chúng không đẻ trứng. Bị đánh vì trèo ra ngoài cửa sổ. Bị đánh vì bẩn thỉu. Mỗi cú đánh kết thúc bằng lời cầu xin Chúa tha thứ vì không có sức mạnh để uốn nắn cô gái thành một người phụ nữ trung thực.
Sarah Visser đã quá mệt mỏi vì mất chồng, mất con gái, và vì đã phải nuôi dạy và yêu thương một đứa con hoang đàng. trong khi Evangeline ngày càng trưởng thành thì bà Sarah ngày càng già yếu. Mái tóc bà đã chuyển sang màu xám, bím tóc bà mỏng như đuôi chuột, khuôn mặt bà bè ra, ngọn lửa nhiệt huyết của bà đã bị lớp mỡ thừa và những nếp nhăn che lấp. Cánh tay bà trở nên yếu ớt, hơi thở nặng nhọc. Tay Evangeline vung ra. Bừng bừng và hoang dại, cô giật mạnh chiếc muỗng từ tay bà ngoại mình. Sức mạnh vần vũ bên trong cô, khiến miệng cô đầy vị nước rửa. Cô cảm thấy chiếc muỗng thật rắn chắc trong tay cô, như một phần của cô. Cô đẩy người phụ nữ lớn tuổi về phía trước, quật ngã chân bà, và đẩy bà Visser đến chỗ sàn mà sáng hôm đó họ đã quét dọn và lau chùi. Cánh tay Evangeline vung lên. Chiếc muỗng đập xuống quá mạnh, quá nhanh, Evangeline không thể tin rằng cô đã làm điều đó. Và cô không thể dừng lại. Bà Visser rền rĩ. Chiếc muỗn đập xuống miệng bà. Cánh tay Evangeline vung lên, quật xuống liên tiếp, như thể bị ma xui quỷ khiến. Cô không nghe thấy bà mình cầu xin:
- Dừng lại, dừng lại, cháu yêu, làm ơn hãy dừng lại.
Cơ thể Evangeline rung lên, mỗi thớ thịt và khớp xương đang nhớ lại những đầu gối đen lại vì bị quỳ, xương sườn bị bầm tím vì bị trói chặt, và nỗi đau vì phải xa cách dòng sông. Chiếc muỗng rung lên và ngân nga, ca hát, kêu gọi cô hãy tung lực. Một tiếng đập mạnh hãi hùng nghe như một đòn tấn công giáng xuống cổ họng bà Visser. Mắt bà Visser bật mở như bị con thỏ hoảng hốt. Chiếc muỗng rơi xuống. Mặt bà ngoại Evangeline đỏ lừ, nước mắt giàn giụa như một chiếc nồi đun bị trào. Evangeline thấy hoảng sợ. Evanline lùi khỏi chỗ bà cô đang thở không ra hơi. Bụng bà Visser phập phồng, và mặt bà chuyển sang một màu đỏ thẩm hơn. Bà nhìn chằm chằm vào Evangeline, vô cùng kinh sợ. Evangeline cố gắng dựng bà ngồi dậy. Những lời xin lỗi tuôn ra cũng mạnh mẽ như khi bà cô cầu nguyện. Bà cô bám chặt vào cánh tay Evangeline cho đến khi hai cơ thể xoắn vào nhau đó đến chỗ lò sưỏi để nghỉ ngơi. Bà Visser thở khò khè. Evangeline vỗ nhẹ vào hai bên má bà và van xin bà thở. Đầu bà ngoẹo sang một bên. Một bím tóc mỏng manh nằm trên ngực. Evangeline ôm lấy vai bà và bắt đầu lắc thật mạnh. Sarah Visser nắm lấy tay cháu gái bà. Evangeline cảm thấy khoảnh khắc sự sống rời khỏi bà mình. Chuyện xảy ra quá nhanh. Khi Evangeline còn nhỏ, bà Visser đã dạy cô những mũi khâu lược, mũi hàng rào và các mũi khâu theo đường chữ chi. Cô nhớ đôi bàn tay của bà ngoại cầm lấy bàn tay cô, cái đê bằng xương được để thăng bằng trên ngón tay, đưa mũi kim xuyên qua vải màn, và mùi làn da mới mẻ của bà sau khi nhào bột. Hơi ấm cơ thể bà Visser mất dần. Evangeline cố gắng để cho nó truyền vào cơ thể mình khi cô rùng mình phía trước lò sưởi bằng sắt. Cô khóc. Cô nghĩ rằng tình yêu cô dành cho bà mình đã bị cơn giận dữ chi phối, song nó đau như một trận đòn roi mới đây. Gà gáy khi bình minh nhuộm hồng một vết nứt trên cánh cửa nhà bếp. Khi đó, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chạy. Cô đi qua đằng cửa sổ và chạy ra sân nuôi gà vịt, qua đám cỏ cao và vào rừng thông. Cô chạy theo những con đường hươu đi. Khi cảm thấy nôn nao, cô ấn ngón tay cái vào một vết bầm tím cho đến khi cơn đau chỉ còn như một đám tro tàn lụi và chỉ còn nhu cầu chạy thật nhanh. Cô nghĩ: Phải tìm nguồn nước, theo dòng sông. Tất cả rồi sẽ ổn thỏa. Cô chạy về phía dòng sông, đến sông Hudson cuốn trôi thi thể của người phụ nữ đã nuôi nấng cô. Cô chạy cho đến khi bàn chân cô van xin cô hãy nghỉ ngơi. Khi khát nước, cô uống nước trên sông, nó khiến cô no bụng và đem đến sức sống cho cô. Cô đi theo con sông Hudson về phía nam tới nơi cô không biết bất cứ điều gì ngoại trừ rằng nó rất xa xôi. Eva, Angel, Eve, tôi là một kẻ giết người, cô nghĩ vậy, và lời nói trở thành tên của cô.
Thời gian và mùa vụ buộc gánh xiếc của Peabody và người học việc của thầy bói di chuyển về phía bắc. Vào ngày này, Peabody đã ghi chú vào lề cuốn sổ cái của ông rằng dê cho sữa chua.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri