It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngu Thiên Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 130
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 746 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 06:51:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Chương 103
ditor: dohuyenrua
Tô Diệu Mạn bị đẩy vào phòng bệnh liền mệt trực tiếp ngủ mất, trừ Trình Tự Tuấn ở lại phòng bệnh, những người đều đi trước nhìn hai chị em rồi.
Đợi đến khi Tô Diệu Mạn tỉnh lại đã là buổi tối, bởi vì Tiểu Dật Trần cần nghỉ ngơi, cho nên đã để cho bọn họ đi về trước, để lại bọn anh ba người ở đây.
Muốn đợi đến khi cô tỉnh mới trở về, trong bệnh viện cái gì cũng có, giống như khách sạn, nơi nghỉ ngơi rất rộng rãi.
Lúc sáu giờ, Tô Diệu Mạn từ từ mở mắt, Trình Tự Tuấn thấy cô mở mắt, vội vàng đứng lên khom người nhìn cô.
Nắm chặt tay vẫn không có buông lỏng, nhìn thấy Tô Diệu Mạn tỉnh lại vui vẻ không thôi.
"Vợ, em đã tỉnh."
Tô Diệu Mạn chỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn chung quanh, biết đây là bệnh viện, quay đầu nhìn anh nhẹ giọng dò hỏi: "Bảo bảo của tôi đâu?"
Trình Tự Tuấn rất kích động cầm tay nhỏ bé của cô trầm thấp cười nói: "Các con ở phòng trẻ sơ sinh, không có chuyện gì."
Tô Diệu Mạn gật đầu một cái, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tôi muốn nhìn bảo bảo một chút."
"Được, anh đi ôm tới cho em..."
"Không cần, chúng em đã ôm qua rồi." Ngoài cửa, Tô Nhan cùng Trình Tự Cẩm trong lòng mỗi người ôm một đứa bé đang ngủ.
Tô Nhan cười đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đặt em bé ngủ say ở trên giường, sau đó lại nhận lấy bảo bảo trong lòng Trình Tự Cẩm cũng để lên, nhẹ giọng nói.
"Em đoán được chị tỉnh lại sẽ muốn gặp bảo bối, cho nên ôm qua cho chị."
Tô Diệu Mạn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng vô tận, nhìn hai bảo bảo ngủ say, nhìn bộ dạng nho nhỏ của chúng, thật khó tưởng tượng, hai vật nhỏ ở trong bụng của cô lâu như vậy, đã lớn lên thành bộ dạng này rồi.
Nghĩ tới, Tô Diệu Mạn liền không nhịn được đỏ mắt, đây là con gái của cô, con gái cô hoài thai mười tháng, rốt cuộc bình an khỏe mạnh đi tới bên cạnh cô.
"Mẹ bảo bối..." Tô Diệu Mạn hôn tay các con.
Trình Tự Tuấn nhìn ở trong mắt, lòng anh luôn luôn lãnh trầm rốt cuộc gợn sóng nổi lên bốn phía, ^CaptainCat&diendanlêquydon^^ động tình ôm hai người vào trong lòng, dịu dàng kêu.
"Anh yêu em và các con."
Một bên, Tô Nhan nhìn một nhà ba người này, đột nhiên cảm thấy, ở tương lai một ngày nào đó, bọn họ còn có thể ân ái sống cùng nhau giống như trước đây, bởi vì cuộc sống bọn họ từ đó không chỉ là hai người, bọn họ nhiều thêm hai thành viên mới.
Tô Nhan nhìn họ ôm nhau, chỉ quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi, có anh cả ở chỗ này, không có chuyện gì, điều kiện nơi này tốt hơn nhiều so với lúc trước em sinh Dật Trần, không cần lo lắng, em sợ em không trở về nhà, sau khi đã đổi hoàn cảnh mới Dật Trần sẽ không ngủ được."
Trình Tự Cẩm nhìn cô gật đầu một cái, ôm eo của cô trầm giọng nói: "Chúng ta đi về trước, bệnh viện cũng đã sắp
Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh - Ngu Thiên Tầm