Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dương Kiểm
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Giang Đặng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2220 / 23
Cập nhật: 2015-11-28 04:37:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ôi ở nhà, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, được mẹ chăm sóc nâng niu từng tí một nhưng lúc nào cũng thẫn thờ, chẳng có hứng thú làm gì. Mẹ tôi đinh ninh đó là triệu chứng do “vết thương tâm lý” tái phát.
“Sao con vẫn gầy như que củi thế này? Cơm mẹ nấu không ngon sao?”
“Mẹ nấu rất ngon mà”.
“Nhưng sắc mặt con càng ngày càng tệ”.
“Làm gì có!”
“Ôi, nếu có Vĩnh Kỳ ở đây thì tốt rồi. Nó có thể khuyên giải con…”
Tôi giơ tay đầu hàng: “Mẹ, mẹ lại nhắc đến Vĩnh Kỳ rồi? Đừng nhắc đến anh ta nữa được không?”.
Cuối cùng cũng chịu đựng được hết kỳ nghỉ hè, đã đến lúc quay về trường.
Mẹ giúp tôi sắp xếp hành lý đâu ra đấy. Tôi hết lời ngăn cản mẹ mới chịu để tôi về trường một mình.
“Con đi đây, tạm biệt mẹ”.
“Đợi một chút”. Trước khi đi, mẹ còn lôi cái cân trong phòng ra: “Để xem nỗ lực suốt mùa hè của mẹ có kết quả gì không”.
Tôi cười khổ, không thắng được ánh mắt kiên định của mẹ, đành phải đứng lên cân.
“A, sao lại gầy đi một cân rưỡi thế này?” Mẹ thở dài thườn thượt: “Mẹ đã cố gắng hết sức làm một người mẹ dịu dàng ân cần, tại sao con lại gầy đi một cân rưỡi? Chẳng lẽ mẹ vẫn chưa làm tốt sao? Hay mẹ không phải là một người mẹ tốt?”.
Tôi cũng thở dài bất lực. Mẹ à, làm ơn thương cho cái đám da gà da vịt của con với.
Một mình xách va ly lên tàu, ngồi cạnh là một cô gái hơi tí lại mỉm cười với tôi.
Tôi chẳng có lòng dạ nào mà cười, vì thế suốt chặng đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chán quá, nếu có bạn đồng hành thì tốt biết mấy.
Chỉ cần có người chịu đồng hành với tôi, tôi tình nguyện gọt táo, đưa nước, làm gối cho người đó.
Tâm trạng tự dưng chùng xuống.
Về đến trường cũng là ngày báo danh cuối cùng, bạn bè cùng lớp gần như đã đến đông đủ cả. Tôi nhấc chiếc va ly nặng trịch, đưa tay mở cửa phòng.
Bên trong vô cùng yên ắng, dưới đất còn phủ một lớp bụi.
Không ngờ Vĩnh Kỳ vẫn chưa quay lại.
Tôi nghiến răng. Được lắm, ăn chơi nhảy múa đến giờ này còn không thèm quay về. Mặc dù không có bằng chứng về việc Vĩnh Kỳ ăn chơi nhảy múa, nhưng dựa vào biểu hiện hằng ngày và mức đôj được yêu thích của hắn, tôi không thể nghĩ ra được ngoài việc tụ tập đàn đúm, hắn còn có thể ở đâu.
Uổng công tôi tình nguyện dùng miệng giúp hắn giải quyết vào đêm cuối cùng của học kỳ trước.
Hối hận!
Tôi tức tối lượn qua lượn lại quanh phòng, sau đó ngồi phịch xuống giường. Ngồi một lúc, tôi lấy tay chạm vào ván giường, cảm giác lạnh giá khiến tôi rùng mình.
Thật là, tại sao phải ngồi đần ra như một bà cô già thế này? Lại còn giống oán phụ nơi khuê phòng nữa chứ?
Tôi lắc đầu quầy quậy, đứng phắt dậy, bắt chước tinh tinh vỗ ngực gầm rú.
“Chẳng có gì ghê gớm cả!” Hét xong, tôi bắt đầu xắn tay áo lên dọn phòng.
Chắc là vì quá chăm chỉ lao động mà tôi hoàn toàn quên mất kế hoạch vạch ra từ trước: buớc vào học kỳ mới sẽ lập tức xin chuyển phòng.
Ngày báo danh, Vĩnh Kỳ không đến. Tôi cười nhạt: Khà khà, tên ngốc này đến muộn rồi.
Ngày đầu tiên đến lớp, Vĩnh Kỳ không đến. Tôi nghiến răng: Đồ chết tiệt nhà anh.
Ngày thứ hai, Vĩnh Kỳ vẫn chưa đến. Tôi không biết nói gì.
Tôi có chút lo lắng, có khi nào trên đường đi hắn bị ô tô đâm chết rồi không? Thượng đế à, mặc dù con ghét hắn, tức hắn, nhưng Người tuyệt đối đừng để hắn bị đâm chết nhé.
Tôi thấp thỏm bất an. Bên người không còn miêng kẹo cao su, cảm giác như thiếu một lớp da vậy.
Đúng lúc tôi quyết định vứt bỏ sĩ diện, đi gọi điện cho hắn thì Hà Đông Bình chạy đến trước mặt.
“Đồng Đồng, Vĩnh Kỳ đi đâu thế?”
“Làm sao mình biết được?” Tôi có phải bảo mẫu của hắn đâu.
Hà Đông Bình nhíu mày: “Gì cơ? Cậu không phải bảo mẫu kiêm vệ sĩ của Vĩnh Kỳ sao?”.
Ngực tôi như bị giáng ột cú cực mạnh, điên tiết siết nắm đấm định lao vào cho hắn một trận thì hắn đã cười ha hả: “Đừng nóng, đừng nóng, đùa chút thôi mà. Nói cho cậu hay, mình biết Vĩnh Kỳ đi đâu đấy”.
Tôi hừ mạnh mấy tiếng, quay đầu nhìn lên bảng, hai tai dỏng lên chờ đợi.
“Vĩnh Kỳ làm trợ thủ cho thầy giáo khoa Tự động hóa cả mùa hè, bây giờ được thầy tiến cử tham gia cuộc thi Robocon toàn quốc”.
“Robocon?” Tôi sững người, lấy tay vò đầu, Vĩnh Kỳ biết làm robocon sao? Hay chính hắn phải đóng vai rô bốt?
“Vĩnh Kỳ thật lợi hại, nghe nói tham gia cuộc thi lần này đều là nhân tài xuất sắc của các trường, mà phần lớn là các sinh viên đã tốt nghiệp. Rất hiếm sinh viên năm nhất được tiến cử tham gia như Vĩnh Kỳ”. Hà Đông Bình tấm tắc khen ngợi: “Không hổ danh là niềm tự hào của lớp chúng ta”.
Ồ, thì ra không phải hắn bận ăn chơi đàn đúm.
Tâm trạng tôi tốt hơn một chút.
Sáng hôm sau không có tiết.
Giường vừa rộng vừa trống, thời tiết thì lạnh. Đêm qua tôi lăn qua lăn lại mãi vẫn không tài nào ngủ được. Gối đầu lên tay trân trân nhìn lên trần nhà, gần sáng tôi mới chợp mắt, ngủ một mạch đến trưa, quên cả tập thể dục buổi sáng.
Trưa, cố gắng bò dậy đi học.
Vừa bước vào lớp đã cảm nhận được một bầu không khí cuồng nhiệt hiếm có. Cả lũ đang bàn tán ầm ĩ, thấy tôi liền đổ xô lại.
“Sao, nghĩ ra cách chúc mừng nào hay ho chưa?”
“Chúc mừng?”
Hà Đông Bình lớn tiếng: “Mình đề nghị mượn hội trường giải trí của trường để tổ chức vũ hội, mời cả các bạn nữ khoa khác đến chung vui nữa”.
Lũ con trai đồng loạt tán thành.
Hạ Mẫn nói: “Đồng Đồng hiểu rõ Vĩnh Kỳ nhất, để Đồng Đồng quyết định đi”.
Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Quyết định cái gì? Chúc mừng cái gì? Các cậu đang nói chuyện gì thế?”.
Mọi người kinh ngạc hỏi lại: “Cậu vãn chưa biết sao? Trời đất, sáng nay cậu làm gì thế? Không nghe thấy bản tin phát thanh của trường à?”.
Sáng nay tôi ngủ say như chết, ai mà biết bản tin phát thanh nói những gì.
Hà Đông Bình ho khan một tiếng, long trọng tuyên bố: “Hà Vĩnh Kỳ, sinh viên Khoa máy tính trường chúng ta, với tác phẩm là chú robocon tìm đường dựa theo âm thanh, đã vinh dự giành giải nhất trong cuộc thi Robocon toàn quốc năm nay”.
“Vĩnh Kỳ giành giải nhất á?”, tôi trợn tròn mắt.
“Ừ”. Uông Ly Ly ngưỡng mộ nói: “Vĩnh Kỳ thật tuyệt vời, cái gì cũng giỏi”.
Đó là do cậu chưa biết về bộ mặt thật của hắn thôi.
Tôi nhìn bốn phía: “Vĩnh Kỳ bây giờ ở đâu?”.
“Sáng nay đã về đến trường rồi. Mình nhìn thấy cậu ấy cầm cúp bước vào cổng trường cùng thầy giáo mà”.
“Cậu ấy không về phòng à? Đồng Đồng, bọn mình đều nghĩ cậu ấy sẽ đi tìm cậu trước tiên cơ đấy”.
“Vĩnh Kỳ dĩ nhiên phải đi tìm cậu, không tìm cậu thì còn tìm ai chứ?”
Bọn họ bắt đầu chất vấn tôi.
Tôi sầm mặt.
Vừa về một cái đã chạy lung tung, chẳng nhẽ cuộc thi toàn quốc khiến hắn nổi lên dã tâm rồi? Mẹ đã dặn tôi phải trông chừng hắn cho tốt.
Tâm hồn treo ngược cành cây suốt hai tiết học. Về đến phòng, vừa mở cửa, một thân hình núp sau cánh cửa đã nhào đến.
“Đồng Đồng, anh nhớ em chết đi được”. Cổ tôi vừa đau vừa nhột, chắc chắn sẽ để lại dấu vết khiến người khác nhìn mà đỏ mặt.
Không cần quay đầu cũng biết là ai.
“Tránh ra!”
“Không, anh nhớ em chết được, cho anh hôn một cái”.
Tôi nhớ đến câu nói của Uông Ly Ly: “Vĩnh Kỳ thật tuyệt vời, cái gì cũng giỏi”. Quả nhiên không sai, Vĩnh Kỳ mà muốn làm kẹo kéo thì có muốn cũng không dứt được hắn ra.
Vĩnh Kỳ ôm tôi thật chặt, không để cho tôi đường thoát.
Nụ hôn nồng cháy lập tức kéo đến. Trên mặt, trên trán, không chỗ nào bị bỏ sót cả.
Tôi quay đầu cố gắng né tránh cuộc xâm lăng, vô tình chạm môi vào môi hắn, lập tức bị hắn tấn công đến mê muội cả đầu óc.
“Đồng Đồng, anh rất nhớ em, nhớ em vô cùng”.
“Ư ư… tôi chẳng nhớ anh một chút nào cả…”
Trời ạ, sao kĩ thuật hôn của hắn mỗi lúc một hoàn hảo hơn thế này?
“Đồng Đồng, anh thật sự rất nhớ em”.
“Ư… ưm ưm…”
Cánh tay hắn mạnh mẽ cứng cáp, khiến người khác chỉ có thể thuận theo.
“Nhớ vô cùng, ngày nào cũng nhớ, từng giây từng phút đều nhớ”.
Này, anh muốn bày tỏ tình cảm thì cũng nên đổi chiêu mới đi chứ, cứ nói đi nói lại một câu không chán à?
Tôi lườm hắn một cái, cúi đầu nhìn mới phát hiện, bản thân không biết đã nằm trên giường từ lúc nào.
Ý thức về sự nguy hiểm trỗi dậy, tôi dồn lực vào hai tay, cố đẩy Vĩnh Kỳ ra. Còn hắn thì cứ luôn mồm lặp đi lặp lại điệp khúc “nhớ em”.
Cơ thể kịp thời được cung cấp luồng oxy mới.
“Tại sao tham gia thi cũng không nói cho tôi biết?”
“Muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ mà”.
“Anh đi thi, tôi có gì mà vui?”
“Vĩnh Kỳ ghé mặt lại: “Đồng Đồng, anh được giải nhất toàn quốc đó”.
“Hừ, tôi không rảnh mà vui hộ anh đâu”, tôi khịt mũi.
“Nhưng mà, đây là lần đầu tiên trường mình có sinh viên được giải nhất cuộc thi Robocon toàn quốc. Đối với nhà trường mà nói, bất kể là uy tín hay chất lượng giáo dục…”
“Tôi cũng chẳng dư hơi mà vui hộ nhà trường”. Tôi gầm khẽ: “Tôi chỉ bực mình vì sự tùy hứng và vô trách nhiệm của anh thôi”.
Vĩnh Kỳ lè lưỡi: “Nghiêm trọng vậy sao?”.
“Mặc xác anh luôn”. Tôi tức giận đứng dậy, lập tức bị Vĩnh Kỳ kéo lại, ngồi phịch xuống giường.
Vĩnh Kỳ bắt đầu ra vẻ đáng thương: “Đồng Đồng, em sờ mà xem, anh gầy đi rồi”, hắn cầm tay tôi áp lên mặt mình.
“Đáng đời!”
“Ngày nào anh cũng phải chạy tới chạy lui theo chỉ đạo của thầy giáo, sau mười hai giờ đêm mới được ngủ, khó khăn lắm mới hoàn thành được chú rô bốt đó…”
“Đáng đời!”
Nói thật thì hắn đúng là đã gầy đi không ít. Tôi liếc mắt đánh giá, thầy giáo bên khoa Tự động hóa thật dã man, Vĩnh Kỳ giờ vừa đen vừa gầy, vùng xung quanh mắt còn thâm quầng.
Tôi quan sát hắn từ đầu đến chân trong vài phút, lửa giận trong lòng cũng dần nguội đi.
“Tối nay muốn ăn gì?”, tôi lớn tiếng hỏi, rồi đưa ra gợi ý luôn: “Hay là McDonald?”.
Vĩnh Kỳ mỉm cười, nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đen nhánh long lanh. Tôi bắt giác cảm thấy hơi xấu hổ, vội đứng dậy chuẩn bị đi ăn.
“Đồng Đồng”, Vĩnh Kỳ lại kéo tay tôi, lần này tôi rơi thẳng vào lòng hắn. Hắn cắn tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Việc đánh dấu học bạ của chúng ta được xóa rồi”.
Đánh dấu học bạ? Tim tôi giật đánh thót.
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể chứ?” Vĩnh Kỳ cười, tự tin nói: “Sáng nay vừa về đến trường anh đã đi gặp thầy trưởng khoa, thầy đồng ý rồi”.
Tôi không dám tin, trợn mắt nhìn hắn.
Vĩnh Kỳ nói: “Không uổng công cả hè anh vất vả làm con rô bốt đáng ghét đó”.
Vĩnh Kỳ cọ khuôn mặt gầy guộc lên má tôi: “Anh nhớ em phát điên lên được, nhưng cuộc thi đến tận mấy ngày vừa rồi mới chính thức bắt đầu. Đồng Đồng, bây giờ thì em không cần phải đau lòng vì chuyện bị đánh dấu học bạ nữa”.
Tôi đờ đẫn nhìn hắn, không biết từ bao giờ khóe mắt đã đẫm lệ.
“Em đừng khóc”, Vĩnh Kỳ thấy tôi khóc thì luống ca luống cuống, vụng về lau nước mắt cho tôi: “Anh muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ chứ không muốn em phải khóc. Đồng Đồng đừng khóc, hay là em không thích anh ôm em, vậy anh sẽ buông tay ngay”.
Tôi vội ôm chặt lấy hắn, khóc òa.
Tôi cũng chẳng hiếu tại sao mình lại khóc? Có điều chắc chắn không phải vì việc bị đánh dấu học bạ bé xíu đó, tôi có phải người nhỏ nhen như vậy đâu.
Không ngờ thường ngày tôi quật cường là thế, mà hôm nay lại khóc một trận trời long đất lở, nước mắt không tài nào dừng được khiến Vĩnh Kỳ sợ xanh măt, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải.
“Đồng Đồng, em đừng khóc nữa”.
“Ôi, anh xin em, em đừng khóc nữa có được không?”
“Đồng Đồng, anh sợ em rồi, em có yêu cầu gì thì cứ nói. Cái gì anh cũng đồng ý hết, xin em đừng có khóc nữa mà”.
Vĩnh Kỳ vừa ôm vừa dỗ dành tôi, vò đầu bứt tai, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo - Phong Lộng Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo