"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1727 / 73
Cập nhật: 2017-09-21 01:06:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Kết
ậy là Marcel Camaret và William Ferney – hắn cũng chính là Harry Killer – đã chết. Vậy là thành phố lạ Blackland, được xây dựng bí mật với cả thế giới, đã tiêu tan.
Thành phố chỉ còn là đống đổ nát mà chẳng bao lâu nữa sẽ biến đi vì bị cát phủ lên. Mây đen sẽ không còn đem đến những cơn mưa tươi mát. Sông Đỏ sẽ cạn đi, đồng ruộng sẽ khô cằn và sa mạc sẽ xóa nhòa những dấu vết nhỏ nhất công việc của con người.
Sự nghiệp của Camaret đã tiêu tan theo ý nguyện của đấng tạo hóa và chẳng còn gì để lưu truyền tên tuổi của nhà phát minh thiên tài nhưng điên loạn cho đời sau.
Đại úy Marcenay đã làm hết khả năng để rút ngắn thời gian lưu lại nơi hoang vắng đó. Nhưng anh phải mất một tháng mới có thể lên đường trở về được vì cần phải chôn cất hàng trăm xác chết, đợi những người bị thương có đủ sức đi và để cho những người được anh cứu sống vào giờ chót bình phục.
Nhiều công nhân không còn được nhìn thấy tổ quốc nữa. Gần hai mươi người đàn ông, ba người đàn bà và hai đứa trẻ đã chết. Song các thành viên của đoàn Barsac gặp may. Trừ Amédée Florence bị thương nhẹ, còn thì tất cả mọi người kể cả Tongané và Malik đều bình yên vô sự.
Trong thời gian những người được cứu thoát an dưỡng và những người bị thương chữa trị, đại úy Marcenay tập trung số dân Blackland đã chạy tứ tung lại. Bọn cướp sống sót đã bị bắt giữ. Những người da đen được trấn an, rồi được đưa đến Niger và bọn họ đã trở về với tổ ấm gia đình.
Sau khi đã thu nhặt lương thực trong đống đổ nát của thành phố và ngoài ruộng, đoàn lên đường vào ngày 10 tháng Sáu. Vì phải cáng một số chiến thương nên cuộc hành trình bị chậm lại và mặc dù có khó khăn, nó đã kết thúc mà không gặp phải những biến cố nghiêm trọng nào. Sau sáu tuần rời khỏi Blackland, đoàn của đại úy Marcenay đã đến Tombouctou và sau hai tháng nữa các nhân vật của câu chuyện bi đát đó đã lên bờ ở châu Âu – một số thì lên ở Anh, một số thì lên ở Pháp.
Cũng cần kể thêm đôi lời cho độc giả biết về số phận tiếp theo của họ. Ông Poncin trở về bộ, bác sĩ Châtonnay lại điều trị cho bệnh nhân của mình. Dân biểu Barsac lại ở viện dân biểu.
Malik và Tongané đã kết hôn với nhau.
Saint-Bérain... Saint-Bérain vẫn thế. Anh câu cá, săn bắn, gọi những người tiếp chuyện rậm râu của mình là “bà” và phụ nữ là “ông”. Công việc chủ yếu của anh như vậy đó. Song chuyện của Saint-Bérain cũng là chuyện của Jane Buxton và vì chuyện của Jane Buxton liên hệ chặt chẽ với chuyện của Lewis, anh nàng, và đại úy Marcenay nên chúng tôi sẽ kể luôn về số phận của cả bốn người.
Dĩ nhiên là sau khi về đến Tombouctou, đại úy Marcenay lại đề nghị đại tá Allègre cho anh nghỉ phép và lần này anh được chấp thuận chẳng khó khăn gì, anh đi cùng với Jane Buxton, Lewis và Saint-Bérain đến nước Anh.
Trong tháng lưu lại ở Blackland đổ nát, anh đã kể cho vị hôn thê của mình nghe tình cờ bức điện của Marcel Camaret qua làn sóng đã đến với anh như thế nào, anh đã đề nghị đại tá Allègre và bị ông từ chối thẳng thừng ra làm sao. May thay, ngày hôm sau thư trả lời của đại tá Saint-Auban đã đến. Đại tá tuyên bố rằng đó là lệnh giả và chỉ thị đi cứu gấp dân biểu Barsac. Đội biệt phái được tổ chức ngay. Sau khi đi xuôi theo Niger xuống đến Gao, đại úy Marcenay cắt ngang sa mạc và mặc dù gặp nhiều khó khăn to lớn, anh đã đến Blackland đúng lúc.
Vừa mới đặt chân lên nước Anh, Jane và Lewis Buxton, đại úy Marcenay và Saint-Bérain vội vàng về lâu đài Glenor, trước đó họ đã đánh điện về đấy.
Gần một năm đã trôi qua kể từ ngày Jane từ giã lâu đài. Nàng trở về mỹ mãn, khôi phục danh dự của gia đình mình. Nàng sẽ gặp lại cha như thế nào đây? Liệu cụ già tám mươi tư tuổi có chịu nổi sự xa vắng của con gái, có đứng vững trước nỗi nhục mới khi được tin về vụ cướp ở chi nhánh Ngân hàng trung ương và sự biến mất của người con trai thứ hai hay không? Tuy nhiên, những tờ báo mà trước đây đã gây ra biết bao điều độc ác thì nay bằng mọi cách đang cố gắng sửa chữa sai lầm. Nhờ những nỗ lực của Amédée Florence, sự vô tội của George và Lewis Buxton đã được tuyên bố cho toàn thế giới biết. Nhưng huân tước Glenor đã đọc báo hay chưa và hạnh phúc đến với ông có muộn màng lắm không?
Cuối cùng Jane đã đến và cúi xuống bên giường của ông lão bị bại liệt vĩnh viễn. Nhưng đôi mắt của ông vẫn ánh lên vẻ minh mẫn.
Jane Buxton đứng giữa Lewis, Saint-Bérain và đại úy Marcenay, kể cho cha nghe về cuộc hành trình của mình. Nàng nêu tên các nhân chứng, đưa cho ông xem tờ biên bản được ký bên ngôi mộ ở Koubo, nàng thổ lộ cho cha hay điều mà báo chí vẫn im lặng – đó là lòng thù ghét của tên William Ferney đê tiện đối với dòng họ Buxton và những biện pháp mà hắn đã áp dụng để thỏa mãn nó một cách kinh khủng đến thế.
Mọi điều đã rõ ràng. Huân tước Glenor không thể nghi ngờ gì nữa. Nếu như một trong hai người con trai của ông phải hy sinh thì dù sao vinh dự của cả hai đã được cứu vãn.
Ông lão chăm chú lắng nghe, mắt nhìn chăm chăm vào con gái. Khi nàng nói xong, thì máu dồn lên mặt ông, đôi môi run run và toàn thân rung khẽ. Ý chí của ông đang chống lại sức nặng của gông cùm trói buộc cái cơ thể suy mòn của ông.
Và ý chí mạnh hơn nên đã thắng! Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng, huân tước Glenor cử động được. Ông bắt đầu nói! Mặt của ông quay về phía Jane và trong khi cánh tay run run của ông lần tìm cánh tay của cô gái can đảm, hiếu thảo, thì đôi môi của ông mấp máy: “cha cám ơn con!”.
Kể từ giây phút ấy ông như mất đi mọi ý nguyện đối với cuộc sống, ông thở hắt ra, nhắm mắt lại và ngừng thở. Huân tước Buxton đã chết.
Chuyện này đến đây chấm dứt.
Độc giả đã biết về số phận của tất cả các nhân vật. Còn tôi... Thôi được, tôi xin tiết lộ bí mật sớm hơn vậy! Về phần Amédée Florence, anh lại bắt đầu làm việc ở tờ Expansion Française, tại đây anh đã đăng truyện ngắn về những cuộc phiêu lưu của mình và đã được ông chủ bút trả giá rất cao. Để nhất cử lưỡng tiện, chàng phóng viên định dùng những chuyện phiêu lưu đó viết thành tiểu thuyết.
Bạn đọc sẽ nói: tiểu thuyết ư? Tiểu thuyết nào cơ chứ? Thì chính cái cuốn mà bạn vừa mới đọc xong đấy thôi.
Là một nhà tâm lý sâu sắc, Amédée Florence lập luận rằng nếu chỉ kể ra những sự kiện có thật thì độc giả sẽ phải ngáp hết cỡ, trong khi cũng chính những sự kiện ấy được trình bày dưới dạng tiểu thuyết thì sẽ lôi cuốn được độc giả.
Và đây, dù hay hoặc dở, dù hấp dẫn hoặc chán phèo, cuốn sách cũng đang ở trước mắt của bạn. Và kẻ đầy tớ ngoan ngoãn của bạn đã có thể ký tên của mình – Amédée Florence, phóng viên của tờ Expansion Française.
Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac - Jules Verne Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac