People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1727 / 73
Cập nhật: 2017-09-21 01:06:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
V - Nhà Tù Mới
ongané không những không chết, mà như sau này được rõ, không hề bị thương khi xảy ra cuộc tấn công bất ngờ ở Koubo. Ánh đèn pha không chiếu tới người anh nên anh đã len lén trốn vào các gốc cây.
Làm như thế, Tongané không định bỏ rơi chủ của mình, nhất là cùng với họ còn có Malik nữa. Ngược lại, anh muốn giúp đỡ họ và đã quyết định chính xác: tốt hơn cả là đừng để bị bắt mới làm được việc đó. Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc bỏ chạy, anh tiếp cận bọn cướp. Anh lần theo dấu vết của bọn chúng, vượt qua sa mạc với muôn vàn thiếu thốn, chỉ sống bằng những mẩu thức ăn ít ỏi nhặt được ở nơi bọn chúng dừng lại nghỉ chân. Phải đi bộ nhưng anh vẫn cố bám sát đoàn người, ngựa và mỗi ngày đi được năm mươi km.
Anh chỉ tụt lại sau bọn chúng khi đã ở gần Blackland. Đến chỗ mấy cánh đồng, anh trốn vào một bụi rậm trước lúc trời sáng. Rồi sau anh trà trộn với họ và nhận những đòn roi mà bọn cai đã phân phát một cách hào phóng, chiều tối anh cùng với đám đông về khu giữa, không để ai chú ý gì tới mình.
Mấy ngày sau, anh lấy được một sợi dây trong căn lều đã bỏ hoang. Anh dùng dây vượt qua khu Dân sự, đến bên bờ sông và suốt hai ngày liền trốn trong ống máng ở đấy chờ cơ hội thuận tiện.
Trong hai ngày ấy, anh đã nhìn thấy các tù nhân chiều chiều đi ra sân tháp như thế nào, song mọi cố gắng thu hút sự chú ý của họ đều vô ích. Chỉ đến ngày thứ ba, ngày 8 tháng Tư, anh mới có dịp vẫn hằng mong ước.
Tất cả những chuyện ấy sau này mới được rõ. Còn bây giờ Tongané chỉ tuyên bố là mọi người có thể trốn đi bằng chính con đường mà anh đã đến. Dưới sông đã có thuyền, do anh kiếm được, nên chỉ còn mỗi một việc là leo xuống sông Đỏ nữa thôi.
Ý định được chấp thuận mà không có lấy một lời phản bác nào. Với bốn người đàn ông cầm chèo thì thuyền có thể xuôi dòng được sáu dặm trong một giờ. Nếu khởi hành lúc mười một giờ đêm thì đến sáng có khả năng đi được bảy mươi lăm km, tức là không những đã vượt qua vành đai phòng thủ, mà còn vượt qua cả khu canh gác, thậm chí qua cả những đồn bót cuối cùng trong sa mạc cũng không chừng. Ban ngày có thể núp trong một cái khe nào đó để tránh tàu lượn. Đến Niger còn bốn trăm năm mươi km, bơi chừng bốn năm đêm là tới.
Kế hoạch được thảo luận và thông qua nhanh chóng. Nhưng trước khi thực hiện, cần phải thoát khỏi Tchoumouki. Và phải hành động nhanh gọn.
Để Jane Buxton, Poncin vô tích sự và Tongané ở lại trên sân tháp, các tù nhân bắt đầu đi xuống cầu thang. Mới xuống được có mấy bậc mà họ đã trông thấy Tchoumouki đang uể oải kết thúc công việc trong ngày. Hắn không hề để ý đến họ.
Saint-Bérain tấn công đầu tiên. Đôi tay khỏe mạnh của anh chộp lấy cổ họng của Tchoumouki, hắn không kịp kêu lên tiếng nào. Họ trói Tchoumouki lại, nhét giẻ vào miệng hắn và nhốt hắn vào buồng, còn chìa khóa thì quẳng xuống sông Đỏ. Hắn bị ngăn lại trong chừng mực có thể được là thế.
Làm xong việc đó, bốn người Âu trở lại sân tháp và rơi ngay vào một cơn mưa rào xối xả. Nước mưa đổ xuống ào ào, gió giật từng cơn. Thời tiết rất thuận lợi cho những người vượt ngục: cách hai mươi mét đã không nhìn thấy gì.
Việc leo xuống sông được bắt đầu ngay và nó đã diễn ra hết sức tốt đẹp. Những người vượt ngục lần lượt theo dây tụt xuống, đầu dưới của sợi dây đã được buộc vào thuyền. Trước khi rời sân tháp, Tongané đã để ý tháo sợi dây ra khỏi cái trụ mà nó đã cột vào. Anh vắt sợi dây qua thân trụ, nắm hai đầu của nó tụt xuống, rồi thu dây, vậy là không còn vết tích gì của cuộc trốn chạy.
Thuyền nhổ neo, trôi theo dòng. Những người vượt ngục nép mình vào mạn thuyền. Họ sẽ cầm chèo khi nào đã ra khỏi thành phố.
Vài phút sau, thuyền bỗng va phải vật cản nên dừng lại. Những người vượt ngục thất vọng vì thấy rằng trước mắt họ là một hàng rào sắt cao, bên trên có những tấm sắt và nó ngập sâu trong nước. Họ đã men theo hàng rào sắt một cách vô ích: hai bên của nó áp sát vào hai bờ sông. Không có lối qua.
Harry Killer hành động chính xác. Mọi biện pháp đề phòng đã được áp dụng: ban ngày, sông Đỏ được thông thương, nhưng ban đêm thì bị chắn lại.
Mất khá nhiều thời gian trước khi những người vượt ngục hoang mang trấn tĩnh lại được. Họ sầu não đến mức không còn cảm thấy mối đe dọa hãi hùng.
Đừng mơ tưởng đưa thuyền qua hàng rào chắn làm gì vô ích. Mà không có thuyền thì không thể chạy thoát. Nếu lên bờ thì bên trái là nhà máy, bên phải là khu các Chàng trai Vui tính. Tất cả các hướng đi đều bị tắc.
— Chúng ta không thể ngủ lại đây được! – Amédée Florence nói.
— Thế ông bảo phải đi đâu nào? – Barsac chán nản hỏi.
— Đi đâu cũng được, miễn là không đến chỗ “Đức vua” Harry Killer! – chàng phóng viên trả lời. – Nếu chúng ta không kén chọn thì tại sao ta không thể thu xếp ở nơi mới, ở chỗ hình như được gọi là nhà máy?
Quả thật nên thử lắm chứ. Trong cái thế giới bé nhỏ khác với cả thành phố này, họ có thể sẽ được người ta giúp đỡ. Dầu sao cũng chẳng có gì tệ hại hơn nữa.
Họ bơi vội về phía bờ trái và cập bến gần chỗ bức tường, bên dưới con đường tuần tra quanh nhà máy. Mặc dù tiếng gào thét của thiên nhiên át đi mọi thứ tiếng động và tất cả các cảnh vật đều chìm trong màn mưa, họ vẫn bước đi thận trọng. Giữa đường, họ dừng lại. Xuyên qua làn mưa, những người vượt ngục nhìn thấy góc tường phía Tây và phía Bắc của nhà máy ở cách họ hai mươi mét và họ không dám đi tiếp vì cạnh góc tường có một chòi canh, có lẽ tên lính gác đang trú mưa trong đó. Sau cuộc hội ý chớp nhoáng, Amédée Florence, Saint-Bérain và Tongané tiến về chòi canh rồi ập vào. Bên trong có một Chàng trai Vui tính. Hoảng hốt vì bị tấn công bất ngờ, hắn không kịp nổ súng, còn tiếng kêu của hắn bị át đi trong giông bão. Tongané mang dưới thuyền lên một sợi dây và họ trói Chàng trai Vui tính lại rất kỹ càng. Những người vượt ngục tiếp tục đi dọc tường nhà máy. Đi được một cây số rưỡi thì họ thấy một cửa sắt nhỏ. Làm thế nào để gọi được những người sống bên trong nhà máy mà không làm cho bọn lính canh chắc đang ở quanh đâu đó chú ý đến mình?
Sau một hồi do dự, những người vượt ngục quyết định dùng tay, chân đập cửa thì bỗng nhiên ở hướng bãi trống hiện ra một bóng người. Lờ mờ trong màn mưa, bóng đen đang tiến gần tới chỗ họ. Những người vượt ngục nép mình vào tường, sẵn sàng nhảy xổ vào người đang đi đến khi cần thiết.
Nhưng ông ta đến gần, rồi đi ngang qua rất vô tâm, sắp chạm vào người họ mà vẫn không nhận ra họ.
Những người vượt ngục vô cùng ngạc nhiên trước sự lơ đãng của người lạ và họ bước theo ông ta. Ông ta dừng lại trước cánh cửa và khi tra chìa vào ống khóa, ông không hề ngờ rằng có tám người đang đứng nhìn chăm chú sau lưng.
Cửa mở. Những người vượt ngục ùa theo ông ta, chen lấn ông ta một cách trắng trợn và người đi sau cùng trong bọn họ đóng sầm cửa lại.
Họ rơi vào bóng tối mịt mùng, một giọng yếu ớt tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
— Ồ! Thế này là sao? Họ muốn gì ở ta?
Đột nhiên lóe lên thứ ánh sáng lờ mờ mà trong bóng tối nó dường như chói lòa. Jane Mornas đã bật đèn pin. Giữa quầng sáng nổi lên Tongané và một người ốm yếu, tóc vàng, mặc bộ quần áo ướt sũng đang đứng trước mặt anh.
Tongané và người lạ tóc vàng nhìn nhau, rồi cùng kêu lên.
— Hạ sĩ Tongané! – người lạ mặt thốt ra bằng một giọng yếu ớt và hơi ngạc nhiên ấy.
— Ngài Camaret! – anh da đen trố mắt kêu lên.
Camaret! Jane Buxton run cả người khi nghe thấy cái tên này. Nàng biết rất rõ đó là tên một người bạn cũ của anh nàng.
Amédée Florence cho rằng chen vào lúc này là thuận lợi: anh bước tới một bước và đứng trong quầng sáng.
— Ông Camaret! – anh nói – Tôi và các bạn của tôi muốn nói chuyện với ông.
— Không có gì đơn giản hơn đâu, – Camaret trả lời tỉnh khô.
Ông nhấn nút và đèn điện trên trần bật sáng. Những người vượt ngục đang ở trong một căn phòng trống trải hình vòm, có lẽ là phòng ngoài. Marcel Camaret mở cửa, bên trong có một cầu thang, ông bước qua một bên và nói hết sức đơn giản:
— Các ông chịu khó vào đi!
Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac - Jules Verne Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac