There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1727 / 73
Cập nhật: 2017-09-21 01:06:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
III - Kẻ Chuyên Quyền
rích nhật ký của Amédée Florence
NGÀY 26 THÁNG BA. Vậy là tôi đang ở trong tù. Bọn chúng đưa tôi vào căn phòng có cửa sổ đóng chấn song và khóa cửa nhốt tôi bằng ba vòng khóa.
Căn phòng rộng và thoáng. Trong phòng có một cái bàn với đầy đủ giấy, bút, mực, một chiếc ghế, chăn đệm sạch sẽ và mọi thứ cần thiết cho vệ sinh cá nhân. Trần nhà gắn một bóng đèn điện. Tôi ngồi xuống hút thuốc và mong chờ. Chờ gì? Chờ các sự kiện. Tôi mong ngóng và suy nghĩ về những điều tốt đẹp trong các chuyến đi.
Hai giờ sau, tiếng cửa mở cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi. Tôi thấy... Tôi thấy Tchoumouki, tên này đã biến mất từ hôm tôi nghe tiếng động lạ lần thứ ba. Đồ vô liêm sỉ! Hắn còn dám vác mặt đến gặp tôi sau những gì hắn đã làm với các bài báo của tôi nữa chứ! Tuy nhiên, Tchoumouki cũng đã lường trước được sẽ có cuộc tiếp kiến lạnh nhạt. Trước khi bước vào phòng, hắn đảo mắt nhìn quanh như thể đang dò xét tình hình.
— A! Đồ bịp bợm, mi lại ló mặt ra ở đây! – Tôi hét lên và lao đến chỗ hắn để cho hắn một trận nên thân, nhưng va phải cánh cửa mà tên phản phúc vừa đóng sập lại.
Càng tốt, vì nếu tôi vặn được tai hắn thì điều đó chỉ làm cho tình cảnh không mấy vui sướng của tôi thêm phức tạp.
Rõ ràng Tchoumouki đã đoán được ý nghĩa ôn hòa đó của tôi. Cửa hé mở ra lần nữa và cái đầu bù xù của thằng đểu cáng lại nhô ra. Ồ! Giờ thì hắn có thể vào được. Tôi về chỗ của mình...và trấn tĩnh lại. Tôi nhắc lại bằng cái giọng không còn đe dọa nữa:
— A! Đồ bịp bợm, mi lại ló mặt ra đây! Mi định làm gì ở đây thế?
— Tôi làm đầy tớ ở đây, – Tchoumouki trả lời, mắt nhìn xuống đất và mở toang cửa ra.
Trong hành lang còn có hai gã da đen mang theo đồ ăn, Tchoumouki đặt các món ăn lên bàn. Nước miếng của tôi chảy ra, lúc này tôi cảm thấy mình đang lả đi vì đói.
Dẹp mọi nỗi lo âu sang một bên, tôi tập trung ăn uống và hỏi han Tchoumouki. Hắn hào hứng trả lời. Theo lời hắn thì tôi là khách – tù khách! – của đức vua hùng dũng Harry Killer – tên tiếc gì nghe mà tởm! – và tôi đã được chở đến cái thành phố lạ thường có “nhiều tòa nhà” và “nhiều sáng trí tưởng tượng của toubab”, tức là nhiều sáng chế phát minh của người Âu. Sau khi đã làm quen với mấy chiếc máy bay kỳ lạ, tôi tin ngay những điều này.
Tôi tiếp tục gạn hỏi. Có phải chính tên vua đó đã bố trí Tchoumouki trên đường đi của tiểu thư Mornas để tiểu thư thuê hắn dẫn đường hay không, giống như người ta buộc phải chọn con bài mà người làm trò ảo thuật đã len lén ấn vào tay của họ? Tchoumouki quả quyết rằng không: hắn được thuê không theo ẩn ý nào. Thậm chí hắn còn khẳng định là hợp đồng của hắn chưa bị hủy bỏ nên cũng như trước đây, hắn vẫn coi mình phải phục vụ cho tiểu thư Mornas và Saint-Bérain khi hai chủ nhân của hắn còn ở châu Phi. Tchoumouki chế giễu tôi chăng? Nhưng không, hình như hắn nói thật.
Hắn thề thốt rằng Moriliré đã dụ dỗ hắn. Không dừng lại ở một việc mua chuộc, Moriliré còn tán dương sức mạnh và lòng bao dung của Harry Killer và hứa sẽ đem lại cho Tchoumouki một cuộc sống nhàn nhã, vui tươi. Thế là Tchoumouki phản bội chúng tôi.
Khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh bạn cũ Tongané của hắn, bọ mặt đáng ghét của Tchoumouki nhăn nhó, hắn đưa tay cứa cổ rồi nói:
— Xoẹt!
Vậy là điều phỏng đoán của tôi chính xác: Tội nghiệp Tongané đã chết.
Tchoumouki tiếp tục thổ lộ. Tiếng ù ù mà tôi nghe thấy vào hôm hắn bỏ trốn là tiếng của chiếc máy bay đã chở trung úy Lacour hay đúng hơn là đại úy Edward Rufus đến; bọn lính của trung úy, dưới sự điều khiển của hai gã hạ sĩ, đi ngược về phía chúng tôi và để tiêu khiển, chúng đã cướp phá các làng bản nằm trên đường đi của chúng. Đó là lý do tại sao bọn lính trông rách rưới, còn viên sĩ quan thì chải chuốt trang nhã hết chỗ nói. Đó cũng là lý do tại sao ông lão da đen bị thương bởi đạn nổ đã hoảng sợ khi nhận ra một tên trong bọn cướp và tỏ ra dửng dưng với người được gọi là trung úy mà ông chưa gặp bao giờ. Chính chiếc máy bay ấy đã mang Tchoumouki về đây, về...Tchoumouki nêu ra một cái tên nhưng ngọng líu ngọng lo. Sau hồi suy luận, tôi đoán ra là hắn muốn nói “Blackland” tức “Xứ đen”. Tên hợp gớm! Vậy là chúng tôi đang ở Blackland, ở cái thành phố mà Tchoumouki cho là tuyệt diệu, ở cái thành phố mà các nhà địa lý am hiểu nhất cũng chưa hề biết đến.
Tôi vừa nghe gã da đen thông báo tin tức ấy vừa suy tính: Nếu hắn đã phản bội chúng tôi vì lợi lộc, thì lợi lộc cũng có thể bắt hắn phản bội lại cả những ông chủ mới lắm chứ? Tôi hứa cho Tchoumouki một khoản tiền lớn đủ bảo đảm cho hắn sống phong lưu suốt đời. Tên bợm coi lời đề nghị đó là lẽ hoàn toàn tự nhiên, nhưng lắc đầu, như người không thấy có khả năng “kiếm” được.
— Không thể chạy thoát, – hắn nói. – Ở đây có lính nhiều, nhiều sáng trí tưởng tượng của các toubab, nhiều tường cao...
Hắn nói rằng xung quanh thành phố là sa mạc không thể vượt qua được.
Chẳng lẽ số kiếp bắt chúng tôi phải ở lại đây đến hết đời?
Bữa ăn đã xong, Tchoumouki đi khỏi và tôi ở lại một mình. Chiều tối, chúng cho tôi ăn bữa nữa, rồi khi đồng hồ của tôi chỉ chín giờ, đèn vụt tắt. Tôi thu xếp chỗ ngủ trong bóng đêm.
Hôm sau mọi việc đều bình yên. Tôi không thấy ai ngoài Tchoumouki đem thức ăn đến cho tôi. Buổi sáng tôi thức dậy, người cảm thấy sảng khoái và minh mẫn, nhưng than ôi! – tôi vẫn là tù nhân. Rốt cục, chúng muốn gì ở chúng tôi cơ chứ? Đến bao giờ tôi mới gặp được người để hỏi về vấn đề này?
CHIỀU NGÀY HÔM ĐÓ, ước muốn của tôi được thực hiện. Chúng tôi đã gặp “đức vua” Harry Killer và tình cảnh của chúng tôi sau cuộc gặp ở ấy thay đổi tới mức bây giờ tôi vẫn còn sợ và run cả người.
Gần ba giờ chiều, cửa mở. Lần này, người quen cũ khác – Moriliré, bước vào. Kèm theo có khoảng hai mươi tên thuộc hạ của hắn. Phía sau bọn lính hộ tống là các bạn của tôi. Không có Saint-Bérain. Bà dì trẻ trung của anh nói rằng anh vẫn chưa thể đi lại được. Tôi tiến lại chỗ của họ và nghĩ rằng giờ cáo chung đã điểm và chúng đưa chúng tôi lên đoạn đầu đài.
Nhưng hoàn toàn không phải như thế. Chúng tôi đi qua mấy dãy hành lang và cuối cùng, bước vào một căn phòng khá rộng, đội hộ tống ở bên ngoài. Trong phòng chỉ có một chiếc ghế bành và một cái bàn, bên trên đặt một cái cốc và một chai rượu. Một người đang ngồi trên ghế. Mắt chúng tôi đổ dồn vào hắn.
“Đức vua” Harry Killer khoảng từ bốn mươi đến bốn lăm tuổi. Vóc người có lẽ cao, vai rộng, tay to, cơ bắp nở nang, chứng tỏ hắn có sức mạnh phi thường của một lực sĩ.
Cái đầu của hắn đặc biệt hấp dẫn. Bộ mặt nhẵn nhụi vừa có vẻ cương quyết vừa có vẻ đê tiện. Bên trên là mái tóc hoa râm bờm xờm, hình như lâu lắm rồi nó chưa được chải. Trán cao, lộ vẻ thông minh, nhưng đôi hàm bạnh và cái cằm vuông vức lại lột tả những đam mê thô bạo. Má hóp, sạm nắng và đầy những mụn đỏ, môi dày, môi dưới trễ xuống, để lộ ra những chiếc răng to, chắc, nhưng vàng và không được giữ gìn cẩn thận. Mắt sâu, dưới cặp lông mày xù xì, nó sáng quắc lên, đôi khi không thể chịu nổi ánh mắt đó.
Không phải là con người tầm thường. Nhiệt tình, dũng cảm và thói hư tật xấu đều tập trung ở hắn. Hắn xấu xa và tồi tệ.
“Đức vua” mặc áo đi săn may bằng vải phíp màu xám, quần soọc, mang ghệt, tất cả những thứ đó đều dính đầy những vết bẩn. Trên bàn, cạnh chiếc mũ phớt rộng vành là cánh tay phải run run của Killer. Bác sĩ Châtonnay liếc mắt chỉ cho tôi thấy cánh tay run run ấy. Tôi hiểu: trước mắt chúng tôi là một kẻ nghiện ngập, nát rượu.
Tên này im lặng nhìn chúng tôi hồi lâu. Cặp mắt của hắn chuyển từ người này sang người kia. Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi.
— Người ta nói với tôi là các ông có sáu người, – cuối cùng thì hắn cũng đã nói bằng thứ tiếng Pháp lơ lớ tiếng Anh, với cái giọng kiêu ngạo và khàn khàn. – Vậy mà tôi chỉ thấy có năm. Sao thế?
— Một người trong bọn chúng tôi bị bệnh và bị những người của các ông hành hạ, – Barsac trả lời.
Lại im lặng, rồi thình lình hắn hỏi:
— Các ông định làm gì ở chỗ tôi?
Câu hỏi được đưa ra bất ngờ đến nỗi chúng tôi khó nhịn được cười, mặc dù tình cảnh của chúng tôi rất nghiêm trọng. Khỉ quá! Chúng tôi ở chỗ hắn là trái với ý muốn của chúng tôi.
Killer lại nói, vẻ đe dọa:
— Do thám, tất nhiên rồi!
— Xin lỗi ông...– Barsac lắc đầu.
Nhưng tên kia cắt ngang. Hắn bỗng nổi cơn tức giận, đấm tay xuống bàn và hét lên như sấm:
— Mọi người gọi ta là lãnh chúa.
Barsac lúc ấy thật tuyệt vời. Là diễn giả thành thực, ông rướn thẳng người, đặt tay trái lên ngực và huơ tay phải:
— Từ năm 1789 người Pháp không còn có lãnh chúa nữa! – Ông trịnh trọng tuyên bố.
Ở một chỗ nào khác vẻ trịnh trọng này của ngài Barsac chắc là ngộ nghĩnh lắm thay nhưng ở đây, trước mặt tên súc sinh này, nó là cử chỉ thanh cao, thật đấy! Nó có nghĩa là chúng tôi không cam chịu hạ mình trước một kẻ phiêu lưu nghiện ngập. Tất cả chúng tôi đều tán thưởng diễn giả, kể cả Poncin. Poncin sôi nổi:
— Ông tước quyền tự chủ của người ta nên ông tước luôn cả quyền tự do của họ nữa.
Ông Poncin thật can đảm.
Harry Killer rướn cao đôi vai, nhìn chúng tôi chằm chằm như thể hắn chưa trông thấy chúng tôi bao giờ. Cặp mắt của hắn lia nhanh từ người này sang người khác. Cuối cùng, hắn dừng lại ở Barsac và ném cái nhìn sắc lạnh vào ông, Barsac chịu đựng, không chớp mắt. Xin chúc mừng! Người con miền Nam này đâu chỉ lắm lời: ông còn dũng cảm và đầy lòng tự trọng. Trưởng đoàn thị sát tăng thêm uy tín đối với tôi.
Harry Killer đã làm chủ được bản thân, điều này có lẽ hiếm đối với hắn, và trở lại vẻ điềm tĩnh bất ngờ như khi hắn nổi khùng:
— Ông nói được tiếng Anh chứ?
— Vâng, – Barsac trả lời.
— Thế còn các bạn ông?
— Cũng thế.
— Tốt, – Harry Killer khen và cũng bằng cái giọng khàn khàn hắn nhắc lại bằng tiếng Anh: – Các ông đến chỗ tôi làm gì?
— Việc ấy chúng tôi, – Barsac phản đối, – phải hỏi ông mới phải: Ông có quyền gì mà bắt chúng tôi về đây?
— Quyền của tôi, – Harry Killer cắt ngang, không nén được cơn giận dữ, – Khi tôi còn sống, không ai được đến gần đế chế của tôi...
Đế chế của hắn? Tôi không hiểu.
Harry Killer đứng dậy. Hướng về phía Barsac, hắn đấm nắm tay to tướng xuống bàn và tiếp tục nói:
— Vâng, vâng, tôi biết, quân đội của các ông ở Tombouctou đang tràn xuống, nhưng họ sẽ phải dừng lại hoặc... Họ dám cả gan bí mật phái gián điệp đi như thế này... Tôi sẽ đập nát bọn chúng, bọn gián điệp các ông, như đập nát chiếc cốc này!
Và Harry Killer đập thật.
Hắn giận không thể tưởng, sùi cả bọt mép, trông rất khủng khiếp. Hàm dưới chìa ra phía trước tăng thêm vẻ dã thú, bộ mặt đưa ma, cặp mắt đỏ ngầu. Tay run run tì vào bàn, hắn lại chồm về phía Barsac đang đứng yên tại chỗ và hét lên, mắt nhìn chằm chằm vào mặt ông:
— Lẽ nào tôi đã thông báo trước cho các ông? Chuyện thuốc độc doung-kono được nghĩ ra theo lệnh của tôi là tín hiệu đầu tiên. Tôi đã bố trí bên đường đi của các ông lão già phịa chuyện, những điều tiên đoán của lão thành hiện thực là do lỗi của các ông. Cũng chính tôi đã bí mật sắp xếp Moriliré, nô lệ của tôi, làm người dẫn đường cho các ông, hắn định ngăn cản các ông lần cuối ở Sikasso. Mọi việc đều không thành. Tôi đã phí công lấy mất đội hộ tống của các ông, tôi đã phí công làm cho các ông mỏi mòn vì đói khát, các ông vẫn ngoan cố tiến về Niger... Thôi được! Các ông sẽ đến Niger, các ông còn định vượt qua cả nó và biết điều muốn biết... Các ông đã đi quá xa rồi đấy! Nhưng làm sao các ông có thể kể lại những điều tai nghe mắt thấy cho bọn người thuê mướn các ông?...
Harry lồng lên, hắn đi đi lại lại, bước những bước dài. Đúng là một thằng điên. Hắn bỗng dừng lại vì ý nghĩ bất chợt.
— Nhưng chẳng lẽ Saye không phải là cái đích của các ông sao? – hắn hỏi với vẻ bình tĩnh lạ thường.
— Vâng, – Barsac trả lời.
— Vì lý do gì mà các ông thay đổi hướng đi? Các ông làm gì ở Koubo?
Harry Killer vừa hỏi vừa nhìn xoi mói nên chúng tôi bắt đầu chột dạ. Câu hỏi thật khó chịu vì chúng tôi đã thỏa thuận là không nói tên cô Buxton ra. May thay, Barsac đã tìm ra câu trả lời thích hợp.
— Bị đội hộ tống bỏ rơi nên chúng tôi phải đi Tombouctou, – ông nói.
— Sao không đi Sikasso? Sikasso gần hơn nhiều.
— Chúng tôi tưởng đi Tombouctou dễ hơn.
— Hừm...– Harry Killer nói với vẻ nghi ngờ và hỏi sau một lúc im lặng – Nghĩa là các ông không có ý định đi về hướng Đông, đến Niger?
— Không, – Barsac quả quyết.
— Nếu tôi biết trước việc này, – Harry Killer tuyên bố, – thì hôm nay các ông đã không phải ở đây.
Đùa hay nhỉ! Làm như hắn cần hỏi chúng tôi lắm đấy! Tôi nói:
— Xin lỗi ông bạn thân mến của tôi, – tôi nói một cách lịch sự, – tôi tò mò muốn biết tại sao ông lại bắt chúng tôi về đây, thay vì giết đi có phải đơn giản hơn không nào. Đại úy Edward Rufus và binh lính của ông ta có thể làm việc đó rất tốt vì chúng tôi không đề phòng họ và có lẽ đó là biện pháp tốt nhất để thoát khỏi chúng tôi.
Harry Killer nhíu đôi lông mày và nhìn tôi khinh khỉnh. Đồ tép riu mà cũng đòi nói chuyện với hắn sao? Tuy nhiên hắn đã ban cho tôi một câu trả lời:
— Để tránh những cuộc truy lùng của chính quyền Pháp mà việc tiêu diệt đoàn thị sát có thể gây ra.
Tôi không hoàn toàn thỏa mãn nên bác lại:
— Thiết tưởng việc chúng tôi mất hút cũng sẽ có hậu quả như thế.
— Có thể, – Harry Killer đồng ý, – Tôi cần phải buộc các ông từ bỏ chuyến đi. Chỉ có tính ngang ngạnh của các ông mới dẫn các ông tới đây mà thôi.
Tôi tiếp lời hắn.
— Có thể thu xếp ổn thỏa chuyện này. Giờ thì, ông đã biết chúng tôi không muốn tới Niger, ông cần phải đưa chúng tôi đến chỗ đã bắt chúng tôi. Thế là xong.
— Để các ông kể cho thiên hạ nghe về những điều đã thấy ấy à? Để các ông tố giác cái thành phố bí ẩn này! – Harry Killer gầm lên. – Muộn quá rồi. Ai đã vào Blackland thì không bao giờ ra khỏi nó.
Hắn cần gì phải khổ sở như thế! Tôi đã bắt đầu quen với cái trò quỷ quái của hắn. Tôi không bối rối, tôi tiếp tục.
— Dù sao người ta cũng sẽ đi tìm chúng tôi chứ?
— Có thể, – Harry Killer trả lời, kim phong vũ biểu của hắn lại chuyển sang chỉ thời tiết tốt, – nhưng nếu tôi bị phát hiện và buộc phải đánh nhau thì tôi sẽ có được một cái gì đó, còn quý hơn mấy cái xác chết của các ông.
— Cái gì cơ chứ?
— Con tin.
Hắn, tên lãnh chúa ấy, không ngu ngốc. Hắn lập luận minh mẫn đấy chứ. Nhưng tôi đã làm đúng khi hỏi dò hắn, bởi vì bây giờ tôi đã biết là bọn hắn không muốn giết chúng tôi. Khoái thật!
Harry Killer lại ngồi vào ghế. Một con người đến là khó hiểu! Giờ thì hắn lại hoàn toàn bình tĩnh và tự chủ.
— Chúng ta hãy cùng nhau xem xét tình hình, – hắn nói bằng cái giọng lạnh như tiền, mới lạ đối với chúng tôi. – Các ông đang ở Blackland và các ông không thể ra khỏi nơi đây được đâu. Số phận của các ông phụ thuộc vào chính các ông. Tôi có thể bỏ tù các ông hoặc giết bỏ hoặc cho chính các ông tự do trong phạm vi đế chế của tôi.
Hắn nhạo báng chúng tôi.
— Điều đó là tùy ở ông. – Killer tiếp tục nói, chủ yếu với Barsac người được hắn coi là trưởng đoàn của chúng tôi. – Các ông sẽ là con tin của chúng tôi hay là...
Harry Killer dừng lại. Barsac nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. Chúng tôi còn có thể làm gì nữa đâu cơ chứ.
— Hay là cộng sự của tôi. – Harry Killer kết thúc tỉnh bơ.
Lời đề nghị của Harry Killer làm chúng tôi ngạc nhiên hết sức. Còn hắn vẫn tiếp tục bằng cái giọng lạnh lùng ấy:
— Các ông đừng tưởng rằng tôi không tính đến việc tiến quân của quân đội Pháp. Nếu bây giờ người ta chưa biết về tôi thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị phát hiện. Và lúc đó hoặc là phải chiến đấu hoặc là phải thương lượng. Đừng tưởng tôi sợ đánh nhau. Tôi có đầy đủ khả năng tự vệ. Nhưng chiến tranh không phải là lối thoát duy nhất. Việc đánh chiếm “Thòng lọng Niger” để làm thuộc địa sẽ ngốn của nước Pháp nhiều năm tháng. Nước Pháp đâu có thích liều lĩnh để chịu thất bại khi chống lại ý muốn của tôi, cứ đi về hướng Đông, vượt qua biển cát mà chỉ mình tôi mới có thể biến nó thành những cánh đồng phì nhiêu, phải không nào? Một cuộc thương lượng thuận lợi có thể dẫn đến liên minh.
Con người kỳ lạ này đầy thói hám danh! Hắn còn tin rằng nước Pháp sẽ liên minh với hắn, với tên bạo chúa mặt mụn ấy nữa chứ!
— Với ông? – Barsac sửng sốt thốt lên, ông nói ra ý nghĩ chung của chúng tôi.
— Các ông không thấy tôi xứng đáng hay sao? – Harry Killer đỏ mặt. – Hay các ông hy vọng sẽ thoát khỏi tay tôi? Các ông không biết sức mạnh của tôi...Hắn đứng dậy và nói nốt bằng một giọng đe dọa: Các ông sẽ được biết.
Hắn gọi cho bọn hộ tống vào dẫn chúng tôi đi. Chúng tôi trèo lên những bậc thang cao tít tắp và đi qua một cái sân hiên, sau đó lại đến những bậc thang khác nữa. Cuối cùng, chúng tôi bước vào nền tháp: Harry Killer nhập bọn với chúng tôi ở đấy.
Con người này vốn tính hay thay đổi như thời tiết. Không có trạng thái nửa vời. Thoắt giận dữ như điên, thoắt hiền như bụt. Bây giờ hắn không còn dấu hiệu của cơn giận dữ vừa rồi.
— Các ông đang ở trên độ cao bốn mươi mét. – hắn nói bằng giọng của người hướng đạo. – Chân trời cách đây hai mươi ba km. Các ông có thể tin rằng mắt nhìn tới đâu thì sa mạc được biến thành đồng ruộng màu mỡ tới đó. Đế chế có chúa tể là tôi rộng đến ba nghìn km vuông. Công trình được thực hiện trong mười năm như vậy đó.
Harry Killer dừng lại giây lát. Sau khi để cho lòng tràn đầy niềm kiêu hãnh, mà lần này hoàn toàn chính đáng, hắn nói tiếp:
— Nếu có ai đó định xâm nhập vào khoáng địa này hay định chuồn ra khỏi nó thì ba lớp đồn canh được bố trí trong sa mạc và có điện thoại liên lạc với cung điện sẽ báo cho tôi biết ngay lập tức...
Đây là lời giải thích về những ốc đảo và dãy cột điện mà tôi đã được nhìn thấy. Hắn đang chỉ cho chúng tôi xem cái đèn bằng thủy tinh, giống hải đăng nhưng to hơn rất nhiều và nói tiếp cũng bằng cái giọng ấy:
— Không được phép của tôi, không một ai có thể vượt qua vành đai phòng thủ rộng một km, ở cách xa Blackland năm km, ban đêm khu vực đó được các ngọn đèn pha cực mạnh chiếu sáng. Nhờ có thiết bị quang học, dụng cụ được gọi là kính viên chu này nắn khu đất hình tròn lại theo chiều thẳng đứng, tất cả các điểm của nó được phóng to lên một cách lạ thường và luôn luôn bày ra trước mắt của người gác ngồi ở trung tâm của cỗ máy. Các ông vào xem sẽ rõ.
Tính tò mò của chúng tôi bị kích động dữ dội. Nhân cơ hội được phép, chúng tôi bước qua cửa kính vào bên trong cái đèn. Thế giới bên ngoài thay đổi ngay hình dạng của nó. Nhìn đâu, chúng tôi cũng chỉ thấy một bức tường thẳng đứng, có những đường kẻ màu đen chia nó ra thành nhiều ô vuông nhỏ. Chân tường cách chúng tôi bằng một vực thẳm, còn phần trên vươn lên rất cao. Tường gồm có vô số những chấm màu sặc sỡ, một số chấm di động. Nhìn kỹ, chúng tôi nhận ra những chấm đó là cây cối, đường sá, ruộng đồng và những người đang làm việc ngoài đồng.
— Đây là hai tên da đen. – Harry Killer vừa nói vừa chỉ vào hai cái chấm ở rất xa nhau. Giả sử chúng có ý định bỏ trốn. Các ông hãy xem đây. Nhanh thôi mà! – Hắn nhấc ống điện thoại.
— Vòng tròn một trăm mười một. Ô một nghìn năm trăm tám mươi tám, – hắn nói. Sau đó, nhấc ống thứ hai lên và nói thêm: – Vòng tròn mười bốn, ô sáu nghìn bốn trăm linh hai. – Cuối cùng, hắn quay lại phía chúng tôi: – Các ông hãy nhìn cho kỹ.
Sau vài phút chờ đợi, một cái chấm bỗng bị khói che khuất. Khi khói tan, cái chấm không còn nữa: nó đã biến mất.
— Chuyện gì đã xảy ra với người đang làm việc ngoài đó? – Tiểu thư Mornas hỏi, giọng ngắt quãng vì xúc động.
— Nó chết rồi, – Harry Killer trả lời tỉnh khô.
— Chết! – chúng tôi kêu lên. – Ông đã vô cớ giết chết con người bất hạnh ấy!
— Bình tĩnh nào, đó chỉ là một tên da đen. – Harry Killer thản nhiên nói, – một món đồ rẻ tiền. Có thể kiếm bao nhiêu chẳng được. Nó bị mìn bay tiêu diệt. Đó là loại hỏa tiễn đặc biệt, có tầm bắn xa hai mươi lăm km. Các ông đã có thể đánh giá vận tốc và độ chính xác của nó rồi đó.
Khi nghe hắn giải thích, chúng tôi căm phẫn vô cùng, vì hành động ấy quá ư tàn bạo. Lại có cái gì đó xuất hiện trong trường nhìn của chúng tôi. Nó chạy lên phía trên của bức tường và cái chấm thứ hai cũng biến đi luôn.
— Thế còn người này? – Tiểu thư Mornas run rẩy hỏi. – Anh ta cũng đã chết rồi chứ?
— Không, – Harry Killer trả lời. – Tên này còn sống. Bà và các ông sẽ thấy hắn ngay bây giờ đây.
Hắn đi ra, bọn gác kéo chúng tôi ra theo hắn. Chúng tôi lại ở trên sân tháp. Chúng tôi nhìn quanh và thấy một cỗ máy giống như những chiếc đã chở chúng tôi về đây, đang lao tới gần với tốc độ sao sa. Dưới bụng của nó có cái gì đó đang đu đưa.
— Đấy là chiếc tàu lượn, – Harry Killer nói. – Không đầy một phút nữa các ông sẽ được biết: có thể nào ra khỏi đây mà không theo ý muốn của tôi hay không?
Chiếc tàu lượn tiến đến rất nhanh. Nó to ra trông thấy. Chúng tôi run bắn cả người: vật đu đưa bên dưới là một người da đen, anh ta bị hai gọng kìm lớn cắp ngang lưng.
Tàu lượn bay ngang qua dưới đỉnh tháp. Khiếp quá!
Hai gọng kìm nhả ra và người da đen bất hạnh bị vỡ sọ chết tươi ngay dưới chân chúng tôi.
Chúng tôi phẫn nộ hét lên. Tiểu thư Mornas mặt tái mét, mắt long lanh, môi nhợt nhạt, gạt những tên lính gác đang ngạc nhiên ra hai bên và lao vào Harry Killer.
— Đồ hèn nhát! Quân giết người đê tiện! – cô hét vào mặt hắn và đôi bàn tay bé nhỏ của cô nắm lấy cổ họng của tên cướp.
Hắn gỡ ra dễ dàng. Hai tên kéo cô gái táo bạo ra xa. Chúng tôi lo sợ cho số phận của cô. Than ôi! Chúng tôi không thể cứu giúp cô được. Bọn bảo vệ đã bắt giữ chúng tôi. May thay, hình như lúc ấy tên chuyên quyền không có ý định trừng phạt cô bạn đường dũng cảm của chúng tôi. Miệng của hắn méo xệch, nhưng trong đôi mắt nhìn chăm chăm vào cô gái run rẩy thoáng hiện một vẻ khoái lạc nào đó.
— Này! Này! – hắn nói khá hiền từ. – Cô bé can đảm! – Rồi hắn đá vào cái xác của người da đen bất hạnh: – Thôi, đừng có quá xúc động vì những chuyện vặt vãnh, bé con của anh ạ.
Hắn đi xuống, chúng tôi cũng bị lôi theo và lại vào cái phòng ấy, chúng tôi đặt tên cho nó là “hoàng cung”. Harry Killer ngồi vào “ngai vàng” của mình và nhìn chúng tôi. Nói thật, hắn chỉ nhìn có tiểu thư Mornas mà thôi. Hắn không rời mắt khỏi cô, ánh mắt thật ghê tởm.
— Bây giờ thì các ông đã biết sức mạnh của tôi. Cuối cùng, hắn nói, – Tôi đã chứng minh cho các ông thấy rằng không nên khinh thường những lời đề nghị của tôi. Tôi nhắc lại lần cuối. Người ta nói với tôi là trong bọn các ông có một dân biểu, một bác sĩ, một nhà báo và hai kẻ vô công rồi nghề.
Về phần Poncin thì thôi kệ. Nhưng còn Saint-Bérain đáng thương thì bất công quá!
— Ông dân biểu trong trường hợp cần thiết thì sẽ đàm phán với nước Pháp, đối với ông bác sĩ thì tôi sẽ xây cho một bệnh viện, ông nhà báo sẽ làm việc ở báo “Tiếng sấm Blackland”. Tôi sẽ xem xem có thể sử dụng hai người còn lại thế nào. Còn cô bé. Tôi thích cô ta... Tôi sẽ lấy cô ta làm vợ.
Kết luận đột ngột này giáng vào người chúng tôi như sấm sét.
— Sẽ không có chuyện ấy, – Barsac tuyên bố dứt khoát. – Trái lại những hành động tội ác ghê tởm mà ông đã bắt chúng tôi phải chứng kiến không làm chúng tôi run sợ, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ chịu nổi bạo lực, song dù gì đi nữa, chúng tôi cũng chỉ là tù binh của ông hoặc là chết. Còn đối với tiểu thư Mornas...
— A! Thế ra cô vợ tương lai của tôi tên là Mornas? – Harry Killer cắt ngang.
— Tao là Mornas đấy, – cô bạn của chúng tôi điên giận hét lên, – mày hãy biết rằng tao coi mày như là một con thú hung ác, như là một sinh vật thấp hèn và ghê tởm và tao coi lời đề nghị của mày là sự xúc phạm đê hèn nhất, nhục nhã nhất...
Lời nói tắc nghẹn ở cổ họng và tiểu thư Mornas òa khóc nức nở. Harry Killer thì cười.
— Được! Được mà! – hắn nói. – Việc này không cần phải vội đâu. Tôi cho bọn các ông một tháng để suy nghĩ.
Nhưng phong vũ biểu tụt xuống đột ngột, thời tiết không còn tốt nữa. Killer đứng lên và quát oang oang:
— Lôi cổ chúng nó đi!
Barsac thoáng cưỡng lại bọn bảo vệ và hỏi Harry
Killer:
— Sau một tháng, ông sẽ làm gì với chúng tôi?
Gió lại xoay chiều. Tên chuyên quyền không còn để ý đến chúng tôi, cánh tay run run của hắn cầm lấy cốc rượu đưa lên miệng.
— Tôi không biết...– hắn trả lời Barsac không chút giận dữ và nhìn lên trần nhà. – có thể, tôi sẽ ra lệnh treo cổ các ông, thế thôi.
Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac - Jules Verne Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac