Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1727 / 73
Cập nhật: 2017-09-21 01:06:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
VI - Bài Báo Thứ Ba Của Amédée Florence
ờ Expansion française đăng tải bài thứ ba của phóng viên đặc biệt của mình vào ngày 5 tháng Hai. Vì những lý do mà độc giả sẽ được biết thì đây là bài báo cuối cùng của anh phóng viên tháo vát nọ gửi cho tòa soạn. Do đó, độc giả của Expansion française trong một thời gian dài không thể nào đoán ra bí ẩn ở đoạn cuối của bài báo của Amédée Florence, phải đến chuyện sau nữa điều bí ẩn ấy mới được giải thích đầy đủ.
ĐOÀN THỊ SÁT BARSAC
(Bài của phóng viên đặc biệt của chúng tôi)
Kankan ngày 24 tháng Mười hai. Chúng tôi đến đây sáng hôm qua và sẽ đi tiếp vào ngày mai, ngày lễ Chúa Giáng sinh. Trong bài báo vừa rồi, tôi đã kể cho các bạn nghe về việc Malik báo trước cho cô Mornas đề phòng. Đại úy Marcenay đã ra những mệnh lệnh mà tình huống đòi hỏi. Barsac không nén được cơn tức giận. - Ông đại úy, ai có quyền ra lệnh ở đây? Tại sao ông không hỏi ý kiến của tôi mà đã ra lệnh đóng trại ngoài đồng, thay vì phải trọ lại trong dân?
Đại úy trả lời, giọng tỉnh khô:
— Tôi được biết có âm mưu chống lại chúng ta.
— Mưu với mô! – Barsac thốt lên một cách giễu cợt. – Thật là quá quắt!
— Xin ngài hãy bình tĩnh và nghe tôi nói đây, – cô Mornas nói. – Tôi vừa mới nói chuyện với Malik xong. Chính cô bé đã báo cho ông Marcenay biết về âm mưu đó. Ngài đã từng được nghe nói về doung-kono chưa?
Barsac lắc đầu.
— Tôi biết, – bác sĩ Châtonnay đến gần, cắt ngang. – Đó là một loại thuốc rất độc, có đặc tính là làm cho nạn nhân của nó chết sau một tuần.
— Người ta định hại chúng ta bằng cách ấy đấy, – cô Mornas nói. – Malik đã nghe trộm được câu chuyện của chủ làng Daouhériko với mấy chủ nhà kế bên. Dolo Saron, tên của một chủ nhà, cần phải đón tiếp nồng nhiệt chúng ta và mời một số người trong chúng ta vào ở nhà của hắn, còn số khác thì sẽ ở nhà của đồng bọn hắn. Chúng ta sẽ được thết đãi các món ăn, thức uống đặc sản mà chúng ta không tiện từ chối. Đồng thời, bọn chúng sẽ chuốc rượu cho binh lính của chúng ta say mèm. Sáng ngày chúng ta lại lên đường, không hay biết gì, và mấy ngày sau mới cảm thấy tác dụng của thuốc độc.
Bạn đọc có thể thấy chuyện này đã làm cho chúng tôi lo lắng đến mức nào. Barsac bị choáng váng.
Ngày 16 tháng Mười hai, chúng tôi thức dậy từ lúc tờ mờ sáng.
Khi rời Daouhériko, tôi nhận thấy Tchoumouki, đầy tớ thứ hai của cô Mornas, không đi ở phía sau nữa mà đang đi chung với Moriliré. Nghĩa là, anh ta đã cãi nhau với Tongané? Tchoumouki và Moriliré nói chuyện với nhau như đôi bạn thân nhất trần đời. Thế đã sao? Càng tốt!
Hình như Tongané không hề hối tiếc về việc đã cãi nhau với bạn. Anh đang chuyện trò với Malik và có vẻ rất vui.
Sau làng Bagareya là bưng, và tiếp đến là đồng bằng kéo dài tới cận Kankan. Chúng tôi đến đó hôm qua. 23 tháng Mười hai.
Chúng tôi đến Kankan chậm mất mười hai giờ vì Moriliré lại đào tẩu: anh ta bỏ trốn vào ngày 22, trong lần nghỉ chân giữa trưa. Chúng tôi buộc phải đợi anh ta đến tận sáng ngày hôm sau, khi ấy người dẫn đường của chúng tôi mới trở về vị trí của mình và dẫn đoàn đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Lần này anh ta không thể phủ nhận sự vắng mặt của mình. Và Moriliré cũng không quanh co. Anh ta giải thích rằng phải trở lại chỗ nghỉ chân trước đó để lấy mấy tấm bản đồ của đại úy Marcenay bị anh ta bỏ quên. Đại úy mắng nhiếc anh ta thậm tệ, và chuyện kết thúc ở đó.
Tôi sẽ không nhắc đến sự kiện này nếu như SaintBérain không định phóng đại nó lên. Đêm ấy SaintBérain bị mất ngủ, anh ta như có trông thấy người dẫn đường của chúng tôi trở về, và hết sức bí mật, anh báo cho đại úy Marcenay biết rằng Moriliré đã trở về không phải từ hướng Tây, mà là từ hướng Đông, hướng Kankan, hướng chúng tôi đang đi tới, thế nên anh ta không thể tìm đồ gì bị bỏ quên ở đó được. Như vậy người dẫn đường của chúng tôi đã nói dối.
Loại tin như thế có lẽ đã được lưu ý nếu như nó không phát ra từ cửa miệng của Saint-Bérain. Song lại chính anh đã nói ra! Anh đãng trí đến mức có thể nhầm hướng tây với hướng đông.
Thôi, chúng ta hãy trở lại câu chuyện bị bỏ dở. Chúng tôi, gồm cô Mornas, Barsac, Saint-Bérain và tôi, dưới sự hướng dẫn của Tchoumouki và Moriliré đã đi dạo chơi ở Kankan. Mấy ngày trước đó, Moriliré không ngừng làm cho chúng tôi phát ngán lên khi anh ta tán dương tài nghệ của một pháp sư có cái tên Kéniélala đang sống ở Kankan. Chúng tôi chỉ cười và cùng nhau khước từ lời mời đến thăm ông ta.
Thế rồi, khi chúng tôi đang dạo chơi ở Kankan, Moriliré và Tchoumouki đã dừng chân ngay trước căn nhà của Kéniélala nổi tiếng. Họ lại khuyên chúng tôi nên ghé thăm vị pháp sư và nài nỉ cho đến lúc chúng tôi không thể không làm cho họ vui lòng được.
Chúng tôi bước vào căn nhà xấu xí, bẩn thỉu. Kéniélala đang đứng giữa nhà. Sau khi chào hỏi, vị pháp sư nọ ngồi xuống chiếu và mời chúng tôi ngồi xuống theo.
Lão bốc một nhúm cát mịn, dùng phất trần rắc xuống theo hình rẻ quạt. Lão hỏi xin chúng tôi mười hai hạt hồ đào – sáu hạt đỏ, sáu hạt trắng – và nói lầm bầm mấy câu thật khó hiểu vừa quẳng chúng lên lớp cát như quăng bài, sau đó lão làm mấy động tác rất kỳ quái như thể phù phép cho chúng. Cuối cùng, lão thận trọng nhặt mấy hạt hồ đào lên và chìa bàn tay dơ dáy ra để chúng tôi đặt tiền công vào đó.
Bây giờ chúng tôi chỉ việc hỏi. Lão khoái chí và sẵn sàng phán bảo.
Lão bắt đầu từ tôi, tôi hỏi lão về số phận của thứ tôi quý nhất trên đời – Những bài báo tôi gởi cho các bạn.
— Sắp tới, – Lão nói với tôi bằng tiếng Ả-rập – không ai còn nhận được tin của thân chủ nữa.
Lạ thế đấy! Nhưng pháp sư có nói “sắp tới”, nghĩa là tôi có thể yên tâm với bức thư này.
Kéniélala quay sang Saint-Bérain.
— Thân chủ, – lão đoán cho anh, – sẽ bị thương, vết thương làm cho thân chủ không thể ngồi được.
Đến lượt cô Mornas.
— Thân chủ sẽ bị giáng một đòn vào tim, – Kéniélala nói.
Ái chà! Khôn thật! Các bạn thấy đấy, lão không nói rõ vết thương về thể chất hay tinh thần. Tôi thiên về giả thiết thứ hai. Chắc cô Mornas cũng hiểu nhà tiên tri như tôi, bởi vì mặt cô đỏ lên. Tôi xin cam đoan là cô đang nghĩ đến đại úy Marcenay.
Lão già im lặng rồi nhìn Barsac với vẻ hăm dọa. Rõ ràng là chúng tôi đang đứng trước lời tiên đoán quan trọng nhất. Lão phán:
— Quá Sikasso một đoạn, tôi thấy có người da trắng, đối với các thân chủ, điều đó có nghĩa là nô lệ hoặc là chết.
Lão vui ra mặt.
— Người da trắng? – Cô Mornas nhắc lại. – chắc thầy muốn nói: người da đen?
— Tôi nói: người da trắng, – Kéniélala trịnh trọng khẳng định. – Đừng đi quá Sikasso, bằng không các thân chủ sẽ bị bắt làm nô lệ hoặc bị giết chết.
Lúc ăn trưa, tất cả chúng tôi, kể cả ông Baudrières nhút nhát, đều đem chuyện ấy ra mà giễu cợt, sau đó mọi người đều không còn nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Nhưng tôi vẫn cứ nghĩ và nghĩ rất nghiêm túc. Cuối cùng, khi nằm xuống ngủ, tôi đã đi đến kết luận là... người ta muốn đe dọa chúng tôi.
Ai đe dọa? Và vì sao?
Ai thì tôi không biết.
Còn vì sao thì hẳn để buộc chúng tôi phải từ bỏ chuyến đi của mình. Chúng tôi đang làm cho ai đó phải bận tâm và người đó không muốn chúng tôi đi quá Sikasso.
Moriliré đồng lõa với bọn định cản đường chúng tôi. Việc hắn cứ khăng khăng muốn dẫn chúng tôi đến chỗ Kéniélala rất đáng ngờ và có thể nghĩ rằng hắn đã bị mua chuộc.
Kết luận của tôi là thế. Đúng hay sai, hồi sau sẽ rõ. Cứ sống khắc biết.
Amédée Florence
TRONG RỪNG RẬM, CÁCH KANKAN MỘT NGÀY ĐƯỜNG. NGÀY 26 THÁNG MƯỜI HAI. Tôi viết thêm mấy dòng này vào bức thư đã viết ngày hôm kia. Tchoumouki có nhiệm vụ chuyển nó đến cho các bạn.
Chuyện xảy ra hồi hôm rất lạ.
Rời Kankan sáng qua và sau hai chặng đường dài, tính chung khoảng ba mươi km, chúng tôi hạ trại ngoài đồng.
Cả trại đã ngủ. Giữa đêm, thình lình chúng tôi bị đánh thức dậy bởi một thứ tiếng động rất lạ mà không ai trong chúng tôi có thể giải thích nổi. Nó giống như tiếng ù ù khủng khiếp của máy hơi nước hay đúng hơn là tiếng vo vo của côn trùng, nhưng là thứ côn trùng khổng lồ, to bằng con voi. Theo lời của lính gác thì tiếng động khác thường ấy bắt đầu nổi lên ở hướng Tây. Đầu tiên nó rất yếu, sau lớn dần. Lúc chúng tôi chạy ra khỏi lều, nó đạt tới mức tối đa. Lạ nhất là nó vọng đến chỗ chúng tôi từ trên không trung, từ trên trời xuống.
Chúng tôi giương mắt nhìn một cách vô ích. Không thể thấy được gì vì mây đen dày đặc đã che hết mặt trăng và đêm tối như bưng.
Trong khi chúng tôi hoài công căng mắt xuyên màn đêm thì tiếng ù ù chuyển về hướng Đông, nhỏ dần rồi tắt lịm... Song trước khi nó tắt hẳn, chúng tôi lại nghe thấy tiếng động khác, từ hướng Tây vọng lại. Giống như lần trước, nó lớn dần, đạt tới mức tối đa rồi nhỏ dần và mất hút ở hướng Đông.
Cả trại khiếp sợ. Phu khuân vác nằm úp mặt xuống đất. Tất cả chúng tôi quây quần bên đại úy Marcenay. Tchoumouki và Tongané cũng có mặt ở đấy. Tôi không thấy Moriliré đâu cả. Chắc hắn đang nằm run sợ ở đâu đấy thôi.
Tiếng ầm ầm khủng khiếp nổi lên, gia tăng rồi tắt lịm năm lần. Sau đó đêm khuya đã trở lại với vẻ tĩnh mịch thường khi của nó và trôi qua bình yên.
Sáng sớm, lúc chúng tôi bắt đầu tập họp đội ngũ thì những người da đen hoảng sợ một mực không chịu đi. Mãi sau, đại úy Marcenay mới khuyên bảo được họ và chúng tôi lên đường, chậm mất ba tiếng đồng hồ.
Sự kiện huyền bí đêm đó dĩ nhiên đã choán hết tâm trí của mọi người, nhưng không một ai có thể giải thích được. Dần dần họ chuyển sang nói những chuyện khác.
Chúng tôi đã đi được gần hai mươi km thì bỗng nhiên đại úy Marcenay đang đi phía trước, nhìn thấy mặt đất bị rạch thành những đường như vết bánh xe dài khoảng năm trăm mét, chạy từ Tây sang Đông. Các vết ấy sâu gần một tấc ở hướng Tây rồi nông dần về hướng Đông. Có chừng mười vết, chia làm năm cặp.
Chúng có liên quan gì đến tiếng động đêm ấy? Đầu tiên chúng tôi định trả lời là không.
Nhưng hướng của chúng là từ Tây sang Đông, số lượng lại trùng hợp: năm cặp vết bánh xe, năm lần nổi lên tiếng động ầm ầm.
Vậy là sao? Tôi không biết.
Amédée Florence
Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac - Jules Verne Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Lạ Của Đoàn Barsac