Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Herman Wouk
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1585 / 26
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Cuộc Nối Loạn
ột con tàu chạy bằng hơi nước không lệ thuộc vào gió như chiếc thuyền buồm, thật siêu đẳng để đối phó với các khó khăn thông thường trong bão tố. Một chiến hạm phải là một loại tàu đặc biệt chạy bằng hơi nước, không phải đóng ra để chứa được nhiều và tiết kiệm kinh phí, nhưng là để có được công suất cao. Ngay cả trục lôi hạm Caine cũng có thể đương đầu với giông tố, một sức mạnh bằng 30.000 mã lực, một năng suất đủ mạnh để chuyển dịch nửa triệu tấn được ba tấc mỗi phút. Chiến hạm này nặng hơn một ngàn tấn. dù là một chiến hạm đã cũ nhỏ con màu xám xịt nhưng nó cũng có thể phát ra đủ sức mạnh cần kíp trong cơn khẩn cấp.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên xảy ra khi thiên nhiên bày ra một tấn tuồng bất thường như một trận bão với những cơn gió giật lên đến 150 dặm một giờ hay mạnh hơn nữa. Bánh lái tàu, chẳng bao lâu có thể trở nên vô dụng. Nguyên tắc vận hành của nó là làm thay đổi hướng tàu đi khi thay đổi góc tác dụng của nước vào bánh lái, nhưng nếu khi gặp gió xuôi thổi quá mạnh, nước dồn vào mặt sau bánh lái cũng mạnh bằng lực nước tác dụng vào mặt trước do sức tiến của tàu thì tay lái không còn tác dụng gì. Đương nhiên là tàu sẽ bạt gió và bị giạt. chưa kể tác dụng của gió và nước có thể ngược chiều nhau thêm vào bánh lái là yếu tố thứ ba tạo thành một hợp lực bất định khiến tay lái không còn ăn, thay đổi từng phút từng giây.
Theo lý thuyết thì khi có gió thổi quá mạnh có thể hạm trưởng không thể cho quay tàu về phía ngược lại mặc dù đã dùng máy tối đa. Tôi trường hợp như vậy tàu sẽ bị bại gió ngang và rơi vào tình trạng hiểm nghèo. Nhưng không hẳn như vậỵ một chiến hạm tối tân sử dụng đúng cách và điều khiển khéo léo, lẽ ra có thể vận chuyển ra khỏi bất cứ một trận bão nào.
Chọn biện pháp thích hợp nhất đương đầu với bão tố để chiến hạm sống còn vẫn là điều cam go nhất xưa nay. Với những tiếng gầm thét khủng khiếp của sóng gió và những gương mặt hoảng loạn của nhân viên, nó khuấy động và ảnh hưởng tâm não của vị hạm trưởng đang cần có phản ứng cấp bách trong những lúc ngặt nghèo. Nếu gió có thể thổi tạt con tàu nằm ngang quá lâu nó có thể gây hư hại hay làm hỏng máy tàu - như vậy nó đã đánh bại con tàu. Vì bất cứ lý do nào con tàu cũng phải được duy trì trong tình trạng khiển dụng. Một điểm bất lợi so với tàu buồm xưa làm bằng gỗ: tàu sắt không nổi được khi bị trôi giạt. Một khu trục hạm nếu chết máy trong cơn bão chắc là không bị lật cũng đắm vì ngập nước. Khi tất cả biện pháp không còn hiệu nghiệm nữa, sách vở dạy rằng, chỉ còn cách tốt nhất là quay mũi tàu về ngược hướng gió và gối sóng để tranh thủ thoát ra khỏi cơn bão. Nhưng ngay cả trường hợp này, các giới thẩm quyền không chắc đã đồng ý. Thật ra không có một giới chức thẩm quyền nào đã từng đủ kinh nghiệm thoát khỏi nhiều trận bão ghê gớm để có đủ tư cách quy định một biện pháp tổng quát để vận chuyển tránh bão. Hơn thế nữa, có thẩm quyền nào lại mong được cơ hội gặp bão để có kinh nghiệm này đâu.
Hệ thống âm thoại liên chiến hạm đầy tĩnh điện như nghẹn cổ họng và tiếng gió thổi và sóng vỗ ào ào khiến Willie mặc dù áp sát ống nghe vào tai cũng chỉ nghe được tiếng mất tiếng còn. Sunshine gọi Chain Gang. Ngừng tiếp tế nhiên liệu. Thi hành lệnh ngay. Chuyển hướng hạm đội hải hành 180 độ. Small Boys điều chỉnh đội hình…
- Cái gì vậy? Cái gì vậy? - Queeg đứng sát Willie, hỏi dồn.
- Ngừng tiếp tế nhiên liệu, thưa hạm trưởng và chuyển hướng đi chính nam. Thi hành ngay khi nhận được công điện.
- Xách đít ra khỏi chỗ nay hả? Cũng đến lúc phải đi rồi.
Maryk đang ngồi chồm hổm, chù ụ trong bộ áo phao cồng kềnh nói:
- Không biết chiến hạm sẽ chịu sóng như thế nào, vì gió sau lái, gió bên hông lúc nào cũng gây khó khăn cho mình…
- Hướng nào mà mình chạy được ra khỏi cái cảnh này đều đúng hết.
Queeg nói vào. Ông nhìn ra ngoài những đợt sóng gầm gừ, nhồi lên, hụp xuống khắp mọi nơi, cao hơn cả cột cờ chiến hạm. bụi nước tung tóe như đám mây. Vài trăm mét phía sau tàu là một ngọn núi nước xám ngắt chui vào một bức tường sương mù trắng xóa. Bụi nước bị gió quá mạnh bắn tung ra, bây giờ tiếng rú giống như một trận mưa đá chứ không phải là bụi nước nữa.
- Willie, gọi cho Paynter, bảo sẵn sàng máy móc để có thể phải vận chuyển khẩn cấp đó. Tôi sẽ lái tàu từ phòng radar. Anh ở đây nghe không.
Hệ thống âm thoại liên chiến hạm ré lên rồi phát ra những tiếng rên rỉ. tiếng nói phát ra ồng ộc giống như loa nằm dưới lòng biển "Small Boys, đây là Sunshine. Thi hành lệnh đổi đội hình. Di chuyển với vận tốc an toàn nhanh nhất ".
- được rồi, hai máy tiến full. Tay lái tiêu chuẩn bên mặt, thẳng hướng 180.
Queeg ra lệnh rồi chạy ra khỏi phòng lái. Stilwell quay tay lái, kêu lên:
- Trời ơi tay lái nhẹ tênh thế này?
- Chắc là bánh lái hổng lên trên mặt nước.
Maryk nói. Mũi tàu chúi vào mặt biển và ngóc mũi lên chậm chạp, những khối nước như thác đổ sang hai bên thành tàu. Phòng lái run lên cầm cập.
- Tay lái bên mặt tiêu chuẩn, hạm phó. Trời ơi, tàu bị đẩy mạnh quá. Hướng 010, 020 hạm phó!
Chiếc Caine nghiêng đi và quay nhanh qua bên mặt. nỗi sợ hãi làm cho chân tay Willie tê tê khi anh văng vào cửa kính ướt sũng
- 035, 040… hạm phó!
Càng ngày càng nghiêng nhiều về bên phải, chiếc Caine chồm lên hụp xuống theo lượn sóng, bị đẩy ngang hông, giống như một khúc gỗ hơn là một chiến hạm được điều khiển hẳn hòi. Bụi nước thổi ngang qua sân trước từng đám như mây. Theo bản năng, Willie nhìn qua Maryk, và cảm giác rất an tâm khi thấy người hạm phó hai tay nắm chặt cái xà ngang trên đầu, lưng dựa vững vàng vào thành tàu, bình tĩnh nhìn mũi tàu xoay chuyển thật nhanh dưới khối nước khổng lồ.
- Willie, Willie - tiếng nói của hạm trưởng cáu kỉnh và la gào trong ống nói - Kêu cho tôi mấy đứa điện tử cà chớn của anh xuống đây ngay lập tức. Chẳng thấy một cái gì trên cái radar này!
- Dạ vâng.
Willie hét vào ống nói trả lời, và sau đó kêu hạ sĩ quan điện tử qua máy phóng thanh nội bộ. Anh bắt đầu cảm thấy muốn ói do cái chuyển động lắc ngang và cái chồm lên hụp xuống xeo xéo rất khó chịu của chiến hạm.
- Hạm phó, tàu không ăn lái nữa! - Người giữ tay lái nói lạc giọng.
- Hướng bao nhiêu rồi?
- Không chín ba, hạm phó!
- Mình bị gió ngang, tàu ăn lái chậm.
- Vẫn không chín ba, hạm phó!
Stilwell báo cáo sau một phút đồng hồ dầm mình nguy hiểm, nhảy từ từ theo sóng, rồi rơi mạnh và nhanh sang hữu hạm. Thật khó mà biết là chiếc Caine có di chuyển được chút nào hay không, hay chỉ là trườn lên rồi ngã xuống bên lườn phải. Cảm giác giác di chuyển hoàn toàn do biển và gió tạo nên, nhưng máy vẫn chỉ với vận tốc 20 gút.
- Tay lái bên mặt hết! - Maryk ra lệnh.
- Tay lái hết bên mặt! trời ơi, cái bánh lái này giống như bị đứt giây rồi! mềm xèo như sợi bún!
Willie nổi gai khi nhìn thấy đám thủy thủ mặt mũi xanh lẽ vi sợ hãi, anh cũng cảm thấy màu xanh trên mặt anh. Maryk nạt:
- Stiwell, câm miệng lại, nghe không? Dây bánh lái không có sao hết. Đừng có nhốn nháo như con nít vậy. mấy anh đã có bao giờ lái tàu đi biển chưa …
- Thiệt hết chỗ nói rồi, Steve - tiếng réo của Queeg vang lên - Mấy người làm cái khỉ gì ngoài đó? Tại sao mà tàu không về đúng hướng vậy hả?
Maryk hét vào ống nói:
- Gió và sóng mạnh quá. Tôi đã cho tay lái hết bên mặt rồi!
- Sao không dùng máy mà quay? Trời đất quỷ thần ơi, bộ việc gì cũng phải đến tôi làm sao hả? mấy tên điện tử đâu hết rồi? Radar gì mà chỉ thấy như bãi cỏ thế này….
Maryk bắt đầu vận dụng máy, cho máy tả tiến ba và máy hữu lùi một mang chiến hạm về hướng 180.
- Chiến hạm hướng 180, hạm phó - Stilwell cuối cùng báo cáo, hướng về Maryk, mắt sáng lên một tia mừng rỡ.
Chiến hạm trồi lên hụp xuống, nhưng nếu như hai bên tả hữu đều quân bình thì không có dấu hiệu gì nguy hiểm khi chúi mũi xuống thật sâu. Willie bắt đầu quen quen với cái cảnh ba ống khói tàu nằm song song với ngọn sóng, nên giữa nước và ống khói chỉ là bọt nước. Cảnh hãi hùng ống khói bị sóng biển dội qua dội lại nghiêng từ bên trái qua bên phải và quay qua quay lại giống như một cái gạt nước khổng lồ, giờ gần như là một cảnh vui vui. Nhưng khi mà sóng ngang làm tàu nghiêng hẳn về một bên là cảnh Willie thấy khiếp đảm nhất.
Queeg chui vào đài chỉ huy, vuốt nước dính trên mắt bằng khăn tay.
- Cái bụi nước quỷ này thiệt là nặng mùi. Vậy là anh cho tàu đúng hướng được rồi nhỉ? Chắc mình qua khỏi được rồi đó.
- Mình có đúng vị trí trong đội hình vậy không hạm trưởng?
- Chắc cũng gần gần, tôi đoán vậy, tôi không biết. Điện tử nói bọt sóng làm nhòa các echo nên chỉ thấy tù mù trên màn radar. Nếu mình lệch xa nhiều quá, thế nào Sunshine chẳng gào lên.
- Thưa hạm trưởng, tôi nghĩ mình phải dằn tàu mới được. mình chỉ còn 35 phần trăm nhiên liệu nên mình nhẹ quá. Một lý do mà tay lái không ăn là mình nổi cao quá - người hạm phó nói.
- A, đừng lo, mình chưa bị chìm mà.
- Dằn tàu mình sẽ dễ vận chuyển hơn rất nhiều.
- Rồi mình bơm nước biển làm dơ hết các hầm dầu. Như vậy khi mình tiếp tế nhiên liệu mỗi 15 phút mình sẽ lại bị mất áp lực. Sunshine đã nhận được báo cáo nhiên liệu của mình. Nếu Sunshine thấy có nguy hiểm thì Sunshine sẽ ra lệnh cho mình dằn tàu mà.
- Tôi cũng nghĩ rằng mình phải khóa an toàn các thủy lôi, thưa hạm trưởng.
- Sao vậy Steve, mới có một chút sóng mà anh đã hoảng hốt lên rồi hả?
- Tôi không có hoảng hốt gì đâu….
- Mình vẫn phải làm nhiệm vụ một chiến hạm chống tàu ngầm, anh biết không? Lỡ năm phút nữa đây mình gặp tàu ngầm mà thủy lôi đã khóa chốt an toàn thì còn được tích sự gì nữa chứ?
Maryk nhìn khối sóng nước khổng lồ qua cửa kính mờ ảo của chiến hạm.
- Mà mình làm sao mà có tàu ngầm để săn vào cái thời tiết như….
- Sao anh biết được?
- Trong phân đội mình tàu Dietch bị chính thủy lôi của họ nổ tung nguyên sân sau và chìm trong trận bão ở Aleutians. Hạm trưởng phải ra tòa án quân sự.
- Thôi được, ông muốn khóa an toàn thì khóa, nhưng phải cho một người trực sẵn để mở khóa, nếu mình thấy tàu ngầm….
- Hạm phó - Stilwell nói - thủy lôi đã khóa an toàn rồi.
- Khóa rồi! - Queeg hét lên - Ai nói vậy hả?
- T…tôi… chính tay tôi khóa các thủy lôi - giọng anh chàng thủy thủ run rẩy. Anh ta đứng dạng chân ôm bánh lái, mắt dính vào mặt la bàn điện.
- Ai ra lệnh cho anh khóa hả?
- Dạ, đó là tiêu lệnh thường trực của đại úy Keefer. Khi chiến hạm trong tình trạng nguy hiểm, tôi phải khóa an toàn.
- Mà ai nói là tàu trong tình trạng nguy hiểm hả?
Queeg nói, theo chiều lắc của tàu, nắm chặt vào tay cầm cửa sổ, nhìn chăm chăm vào sau lưng người thủy thủ.
- Lúc sáng nay, khoảng bảy giờ, lúc ngọn sóng lớn tạt ngang phủ hết sân sau. Tôi phải buộc dây vào người mới ra được chỗ thủy lôi.
- Cái này là cái gì vậy hả, ông hạm phó? Tại sao mà tôi không hề được báo cáo gì hết vậy? Bây giờ tôi chỉ huy một chiến hạm chống tàu ngầm mà tất cả các thủy lôi đều không xài được là thế nào?
- Dạ tôi có báo cáo với đại úy Keefer rồi….
- Cái thằng ngu ngốc này, khi nào hỏi tới thì mới nói nghe chưa - Queeg lồng lộn - Trung úy Keith, anh báo cáo phạt tên này cho tôi về tội xấc láo và chểnh mảng trong trách vụ giao phó. Nó báo cáo với ông Keefer! Còn ông Keefer, để y đó tôi trị cho. Steve, kiếm người thay thế lái tàu ngay bây giờ và từ giờ trở đi đừng có để cho tôi phải thấy cái bản mặt của hắn nữa!
- Hạm trưởng, xin lỗi hạm trưởng. Nhân viên lái tàu khác đều mệt nhừ từ hôm qua đến nay. Stilwell là nhân viên giỏi nhất của mình và trong giờ phút này, mình cần hắn…
- Chấm dứt ngay cái trò cãi lệnh này đi, nghe không! - Viên hạm trưởng hét lên - Quỷ thần ơi, có còn một sĩ quan nào trên tàu này nghe lệnh của tôi không hả? Tôi nói, tôi muốn…
Engstrand chúi người vào phòng lái và phải túm lấy Willie cho khỏi té. Áo hắn ướt đẫm nước.
- Xin lỗi trung úy, thưa hạm trưởng, phong vũ biểu chỉ…
- Phong vũ biểu sao?
- Hai mươi tám chín mươi bốn, hạm trưởng, hai mươi tám…
- đứa nào trực coi phong vũ biểu hả? tại sao cả nửa tiếng đồng hồ mà không ai báo cáo gì hết vậy? - Queeg nhào ra khỏi phòng lái, cho khỏi té ông nắm và chuyển dần qua tay nắm cửa sổ, tới máy truyền lệnh cho phòng máy rồi tới cửa ra vào.
- Hạm phó - nhân viên lái tàu nói với giọng khản đặc - Tôi không giữ nổi 180. Hướng bị đẩy qua bên trái.
- Thêm tay lái bên mặt.
- đã hết bên mặt rồi hạm phó, hướng 172, hạm phó. Đẩy mạnh qua bên trái nhanh lắm.
- Tại sao tay lái hết bên mặt? - Queeg hét lên, lảo đảo trở lại phòng lái - Ai là người ra lệnh lái tàu ở đây hả? Bộ mấy người điên hết rồi sao hả?
- Hạm trưởng, tàu bị giạt nhiều qua bên trái. Nhân viên lái tàu không giữ được hướng 180.
- Bây giờ là một sáu không…
Stiwell nói, liếc nhìn về phía Maryk với vẻ mặt sợ sệt. Tàu bị giạt là hiện tượng hãi hùng của sóng và gió sau lái. Tay lái không còn ăn nữa, mặc tình cho sóng và gió đẩy đi đâu thì tàu sẽ chuyển theo đó. Bây giờ tàu đang lệch qua hướng đông.
Queeg đẩy nhân viên lái tàu sang một bên, rồi đứng thẳng ngay mặt la bàn điện đọc hướng đi. Ông nhảy tới máy ra lệnh phòng máy, một tay kéo cần về phía tối đa và một tay chuyển cần về ngừng. Phòng máy trả lời ngay tức khắc. Con tàu rung lên vì một bên máy đã chạy mức tối đa.
- Như vậy sẽ quay đầu được - Queeg nói - bây giờ hướng bao nhiêu?
- Vẫn đang giảm, hạm trưởng, 152…148….
Queeg nói nhỏ:
- Một chút nữa nó sẽ ăn lái…
Một lần nữa chiếc Caine lại nghiêng qua bên phải và nằm yên đó. Sóng bên trái phủ lên tàu giống như phủ lên một khúc gỗ. Tàu đằm mình yếu ớt dưới sức đổ của hàng trăm tấn nước, nhưng không gượng lại trở dậy được. Willie dán mũi vào cửa kính và nhìn thấy bọt sóng cách mặt mình không xa hơn vài phân. Anh có thể đếm được các bọt nước. Stilwell nắm chặt bánh lái, hai chân trợt qua lại, lắp bắp
- Mình bị giạt quá đi, hạm phó! Hướng một hai năm….
Mình bị giạt ngang rồi, hạm trưởng - Maryk nói, lần đầu tiên bị mất vẻ tự tin, cứng rắn - Cho lùi máy hữu, hạm trưởng.
Queeg có vẻ như không nghe.
- Hạm trưởng, hạm trưởng, lùi máy phải ngay!
Queeg ôm chặt máy truyền lệnh, cả chân và tay, nhìn Maryk sợ sệt, da mặt xanh như tàu lá, ngoan ngoãn kéo cần ra lệnh máy lùi. Cái tàu khốn khổ rung lên một cách đáng sợ nhưng vẫn tiếp tục bị đẩy ngang, hụp lên lặn xuống theo từng lượn sóng, lớp nào lớp nấy cao như những cao ốc to lớn.
- Hướng mấy đó? - Ông hạm trưởng hỏi với giọng trong cổ ồm ộp như bị ai bịt miệng.
- Thẳng hướng 117, thưa hạm trưởng.
- Liệu tay lái có giữ được không Steve? - Willie hỏi nhỏ.
- Hy vọng.
- Xin đức Bà Maria hằng cứu giúp, xin cứu tàu chúng con…
Tiếng cầu nguyện thê thảm của Urban làm Willie nổi da gà. Anh chàng giám lộ nhỏ bé này bây giờ đang quỳ xuống ôm chặt cứng hộp la bàn, mắt nhắm lại, đầu ngước lên trời cao.
- Câm mồm lại, Urban. Đứng dậy đi - Maryk nghiêm nghị nói.
- Hướng 120. Tàu đang chuyển qua bên mặt, hạm phó - Stilwell kêu lên.
- Tốt quá. Bớt tay lái về mặt 10.
Hơi liếc mắt về phía hạm trưởng, Stilwell làm theo lệnh. Mặc dù anh đang bị trong tình trạng khiếp sợ, Willie cũng nhận thấy sự thiếu sót đó, và anh cũng nhận ra rằng Queeg bây giờ đang ôm cứng cái máy truyền lệnh phòng máy dường như sự có mặt đã bị quên hẳn.
- Tay lái bên mặt mười, hạm phó, hướng 124….
Chiếc Caine trở mình dậy từ từ, nhóng qua bên trái một chút rồi chậm chạp quay mũi sang bên phải.
- Mình được rồi - Maryk nói. Urban đứng dậy, liếc nhìn xung quanh có vẻ bẽn lẽn.
- Hướng 123, 129 130….
- Willie, xuống phòng radar coi xem có biết được vị trí mình trong đội hình ra sao không?
- Dạ vâng.
Willie lảo đảo bước qua chỗ hạm trưởng, tiến về phía cửa mở. Gió lập tức tạt vào và ép cứng anh vào vách đài chỉ huy, và bụi nước đập vào mặt anh như những viên sỏi. Anh thật ngạc nhiên và nhất là khám phá ra rằng trong 15 phút qua, gió đã trở nên mạnh hơn rất nhiều. Nếu như anh không có chỗ vịn, chắc gió đã thổi anh bay xuống biển rồi. Anh cười lớn, nhưng tiếng bão hú "whoooeee" làm cho tiếng của anh chỉ còn thoang thoảng xa xôi. Anh nhích từng bước nhỏ tới phòng radar, kéo chốt cửa và cố mở cửa, nhưng sức gió đã dán cứng ngắc vào khung cửa, không cách nào mở được. anh đấm cửa thình thình, la to:
- Mở cửa, mở cửa, sĩ quan đương phiên đây!
Một tiếng động nhỏ, và cửa hé mở dần dần. Anh theo khe hở phóng vào, đụng té một anh chàng đang giúp đẩy cửa. lập tức cánh cửa xập lại như một cái lò xo.
- Cái gì thế này đây?
Willie la to. Có đến hơn hai mươi thủy thủ chen chúc trong căn phòng chật chội, người nào người nấy áo phao đầy đủ, đèn pin gắn chặt vào người, quanh cổ đeo lủng lẳng một cái còi, ánh mắt lo âu, mặt mũi trắng bệch vì sợ hãi.
- Mình ra sao rồi, trung úy?
Từ đàng sau đám người này, Meatball hỏi vọng tới.
- Mình không sao hết.
- Mình có phải nhiệm sở đào thoát không, trung úy? - một thủy thủ phòng tai mặt mũi nhem nhuốc hỏi.
-
Willie bỗng nhiên thấy có cái gì khác lạ trong phòng này, ngoại trừ cái đám đông bất thường này. Trong phòng đèn sáng trưng. Không ai buồn để ý coi màn radar hết. Anh xổ ra một tràng tiếng tục tĩu. Anh thật ngạc nhiên khi anh nghe những tiếng đó vừa thoát ra khỏi miệng. mấy người thủy thủ lùi xa anh thêm một tí.
- Ai mở đèn vậy? ai trực phiên ở đây vậy hả?
- đâu có gì mà coi, trung úy. Chỉ có echo của sóng biển thôi mà - nhân viên radar than thở.
Willie chửi thêm một trận nữa, rồi nói:
- Rồi, tắt đèn đi. Ráng coi kỹ mặt radar không rời một phút nào, nghe chưa?
- Nhưng mà đâu có ích lợi đâu?
Phòng tối làm cho Willie thấy ngay rằng người này nói đúng. Không có echo nào của các chiến hạm trong hải đội, mà chỉ có những vạch xanh mờ nhạt phủ đầy màn radar.
- Trung úy thấy không, cái đỉnh cột cờ còn thấp hơn sóng nữa, mà mấy bọt sóng bây giờ đâu có khác gì các vật rắn đâu, nên các echo hiện đầy trên radar. Màn radar bây giờ đâu còn thấy gì nữa đâu - người thủy thủ radar kiên nhẫn giải thích.
- Cũng vậy thôi, trực radar là trực radar cho đến khi nào anh thấy có echo. Còn mấy người không thuộc phiên trực, a, thôi được, các anh cứ ở đây nhưng phải tránh chỗ cho người trực phiên làm việc.
- Mà mình có thực là không có sao không trung úy?
- Mình có phải nhiệm sở đào thoát không trung úy?
- Tôi thực muốn nhảy ra khỏi tàu lúc cú lắc dữ dằn khi nãy.
- Mình không có sao - Willie lớn tiếng nói - Mình không có sao cả. Đừng có nghĩ chuyện điên khùng. Mình sẽ bắt đầu gõ sét trong vài tiếng nữa thôi!
- Tôi hứa sẽ gõ sét cho đến ngày tận thế, nếu mình qua khỏi được trận này - một người phát biểu, tạo nên một trận cười nhỏ.
- Có phải ra tòa án quân sự, tôi cũng sẽ cứ ở trong phòng này…
- Tui cũng vậy…
- Có hơn 40 người đang núp ở phía khuất gió đài chỉ huy…
- Trung úy à - tiếng đặc biệt quê mùa của Meatball lại vang lên - thật thà mà nói, không biết ông hạm có biết cách xoay sở không vậy? tụi tôi chỉ muốn biết có vậy thôi.
- Ông hạm biết chuyện phải làm chứ. Mấy người điên khùng này bớt cái miệng lại đi và cứ bình tĩnh. Có ai giúp tôi mở cái cửa này không?
Gió và bụi nước lọt nhanh qua khe cửa mở. willie lách được ra ngoài và cái cửa xập mạnh lại. gió đẩy anh dọt về phòng lái. Trong cái khoảnh khắc đó anh bị ướt mẹp như bị dội hàng chục thau nước một lúc.
- Radar bị trở ngại, Steve. Chắc chỉ thấy được nếu cái bọt nước này bớt đi.
- Nhận rõ!
Mặc dù trận bão gây nên những than vãn và mất tinh thần, Willie thấy rõ cái vẻ lặng lẽ trong phòng lái. Queeg vẫn ôm chặt cái máy truyền lệnh như trước, Stilwell lắc lư theo bánh lái, Urban đứng giữa cái la bàn và cửa sổ đàng trước, ôm chặt cuốn sổ nhật ký hải hành như ôm cuốn thánh kinh. Thông thường có nhiều nhân viên khác nữa như nhân viên cờ đèn, điện thoại viên…Nhưng hôm nay mọi người ráng tránh né như tránh bệnh dịch. Maryk đừng chôn chân, hai tay nắm chặt lưng ghế hạm trưởng. Willie loạng choạng ra phía cửa mở. Ngoài hàng hiên, một đám thủy thủ và sĩ quan tựa lưng vào vách phòng lái, tựa vào nhau cho khỏi té, quần áo phần phật trước gió. Willie thấy Keefer, Jorgensen, và gần Willie nhất là Harding.
- Willie, liệu mình có qua khỏi không? - Harding hỏi.
Viên sĩ quan trưởng phiên gật đầu và bị sức lắc đẩy lại vào phòng lái. Anh hơi bất mãn vì không có đèn bấm và còi như mọi người khác. "Mình may đang đương phiên", anh nghĩ. anh hiện chưa nghĩ rằng tàu sẽ bị đắm, nhưng không muốn thấy là kém chuẩn bị. bộ đồ đào thoát của anh hiện đang nằm dưới phòng ngủ. anh có nghĩ tới việc nhờ một anh chàng vận chuyển trực vào lấy cho anh, nhưng nhờ vả như vậy kỳ quá.
Chiếc Caine nhích qua nhích lại hướng 180 được vài phút, rồi bất thình lình bị một ngọn sóng ngầm hất lên sang bên trái cùng một lúc với ngọn sóng và một cơn gió giựt. Willie bị văng sang một bên đụng vào Stilwell và nắm được một cái tay quay của bánh lái.
Maryk nói:
- Hạm trưởng, tôi vẫn nghĩ mình phải bơm nước vào hầm trống sau lái, nếu mình muốn đi theo gió sau lái.
Willie liếc qua Queeg, mặt viên hạm trưởng nhăn nhăn lại giống như đang phải nhìn vào một chỗ chói mắt. Ông không có vẻ gì là nghe lời nói của Maryk. Viên hạm phó nhắc lại:
- Tôi xin phép dằn hầm tàu phía sau lái, hạm trưởng!
Môi Queeg cử động và giọng yếu ớt và bình tĩnh, ông nói:
- Không chấp thuận!
Stilwell quay nhanh bánh lái, làm tuột tay Willie. Willie vớ được cái xà ngang trên đầu.
- Bây giờ đang giạt sang bên phải. Hướng 180, 190, 191…
- Hạm trưởng, tay lái hết bên trái được không?
- được - Queeg nói nhỏ.
- Tay lái hết bên trái, hạm phó - Stilwell nói - hướng 200….
Maryk liếc nhìn hạm trưởng vài giây đồng hồ trong khi chiếc Caine lết qua bên trái, bắt đầu qua tiến trình trồi trên sóng ngang, và gió thì đập tới từ một phía khác.
- Hạm trưởng, mình phải vận dụng hai máy rồi. Bánh lái không ăn nữa…Hay là mình đi gió ngược. với gió phía sau lái này, mình sẽ bị giạt rất nhanh….
Queeg đánh máy ra lệnh phòng máy, và nói:
- Hướng đi của hạm đội là 180.
- Hạm trưởng, mình phải vận chuyển để lo cho chiến hạm được an toàn…
- Sunshine hiểu rõ tình hình thời tiết. Mình chưa nhận được lệnh tự do vận chuyển! - Queeg nhìn thẳng về phía trước, ôm chặt máy truyền lệnh trong khi tàu lắc mọi phía.
- Hướng 225 … đang bị giạt rất mạnh, hạm phó!
Một cơn sóng lớn không thể tưởng phải bên tả mạn tới, ụp cả khối nước lên đài chỉ huy. Nước đổ vào phòng lái qua cửa mở, ngập tới đầu gối. Nước ấm lạ thường và dinh dính như máu.
- Hạm trưởng, nước ngập đài chỉ huy rồi! mình bắt buộc phải đi gió ngược mới được - Maryk thét lên.
- Hướng 245, hạm phó! - Stilwell nói như khóc - Máy không còn ảnh hưởng gì nữa, hạm phó.
Chiếc Caine gần như nghiêng hẳn qua bên trái. Mọi người trong phòng lái, ngoại trừ Stilwell đều giạt chúi vào cửa sổ. Biển ở ngay dưới mũi họ, nước bắn vào cửa sổ.
- đèn la bàn điện tắt, hạm phó!
Stilwell la lên, vừa bám dính chặt lấy tay lái. Gió gào ken két vào tai Willie. Anh ngã xấp trên sàn tàu, lúng túng trong vũng nước biển, đang cố mò mẫm tìm cái gì để bám lấy.
- Chúa ơi, Chúa ơi, lạy Chúa Giê su, xin Ngài cứu chúng con - Urban kêu ré lên thảm thiết.
- Quay tay lái ngược lại, Stilwell. Tay lái bên mặt hết! - viên hạm phó kêu lên.
- Tay lái hết bên mặt, hạm phó.
Maryk bò trên phòng lái, phóng tới máy ra lệnh phòng máy, kéo mạnh bàn tay Queeg đang nắm chặt vào máy, Maryk đổi ngược lại lệnh máy của Queeg.
- Xin lỗi hạm trưởng! - Một tiếng khạc khủng khiếp từ ống khói - hướng bao nhiêu? - Maryk kêu to.
- Hai bảy năm, hạm phó!
- Giữ tay mặt hết!
- Dạ hạm phó!
Chiếc tàu rà mìn trồi lên mặt nước được một tí. Willie Keith không biết hạm phó vận chuyển thế nào, mặc dù vận chuyển này cũng rất đơn giản. Gió đẩy tàu từ phía nam qua phía tây. Queeg muốn mang tàu về phía nam, Maryk thì làm ngược lại. Lợi dụng sức đang quay của sóng gió sang bên mặt, và phụ thêm bằng vận chuyển của hai máy và bánh lái, mang hướng tàu về hướng chính bắc, ngược sóng và ngược gió.
Nếu trong những lúc bình thường thì Willie sẽ nghĩ ra dễ dàng, nhưng bao giờ đầu óc anh đang rối bời, bị mất hết phương hướng. Anh ngồi bệt trên sàn tàu, ngu ngốc nắm chặt lấy cái điện thoại, nước ướt nhẹp quần, nhìn vị hạm phó như nhìn một kỳ tài, một bậc tiên thánh trên trời sai xuống cứu độ tàu Caine với những vận chuyển thần tình. Anh thật sự đã mất tin tưởng vào khả năng của chiến hạm. Anh nhận thức rõ ràng rằng anh đang ngồi trên một mảnh thép trong một biển nước đang cơn thịnh nộ. Anh không nghĩ đến chuyện gì khác ngoài chuyện khao khát được cứu thoát ra khỏi nơi này. Bão tố, Caine, Queeg, biển, hải quân, bổn phận, lon đại úy, tất cả anh đều không còn nhớ gì nữa. anh như con mèo ướt meo meo trên mảnh gỗ trôi giạt trên biển cả mênh mông trong trận đắm tàu.
- Tàu vẫn qua chứ? Hướng bao nhiêu? Đọc hướng lên chứ! - Maryk la lối.
- Quay chút chút, hạm phó - nhân viên lái tàu thảng thốt kêu lên như bị ai dí dao vào cổ - hướng 310, hướng 315, hướng 320….
- Giảm tay lái từ từ tay lái về mặt mười!
- Giảm tay lái, hạm phó?
- Ừ, giảm đi!
- Tay lái giảm dần bên mặt, hạm phó!
- Nghe rõ!
Giảm, giảm, giảm….tiếng giảm dần dần ngấm vào đầu óc mơ màng của Willie. Anh đứng dậy nhìn quanh. Tàu lăn qua phía này rồi lăn qua phía kia, rồi lăn trở lại. phía ngoài chỉ còn là hình ảnh mù mịt của bọt sóng. Biển bây giờ trở thành vô hình. Sân trước như vô hình.
- Willie, anh không sao chứ hả? tôi tưởng anh bị té xỉu rồi chớ - Maryk, vẫn bám chặt hai tay vào lưng ghế hạm trưởng, liếc qua Willie.
- Tôi không sao. Bây…giờ sao rồi Steve?
- Xong rồi, không sao hết. Mình sẽ vượt qua trong khoảng nửa giờ nữa, mình an toàn rồi …Hướng bao nhiêu rồi? - Maryk quay qua hỏi Stilwell.
- Ba hai năm, hạm phó. Quay từ từ chậm lắm.
- Dĩ nhiên rồi, ngược gió, tàu sẽ quay từ từ thôi. Và mình sẽ đi thẳng hướng 000…
- Dạ, hạm phó!
- Không, mình sẽ không đi hướng đó! - Queeg nói.
Willie đã quên hẳn Queeg. Trong trí Willie, hình ảnh Maryk đã chiếm trọn là người cha, người lãnh đạo, và một người cứu mạng. anh bây giờ nhìn con người nhỏ thó mặt nhợt nhạt đang đứng chân tay quấn chặt cái máy truyền lệnh phòng máy, anh thấy như là một người hoàn toàn xa lạ. Ông hạm trưởng mắt chớp nhanh, đầu lắc qua lắc lại như vừa qua một cơn ngủ say, nói:
- Quay bên trái lại 180
- Thưa hạm trưởng, mình không thể di chuyển với gió mạnh sau lái mà không bị nguy hiểm - viên hạm phó nói.
- Tay lái bên trái, hướng 180!
- Khoan đã Stilwell - Maryk nói.
- Ông hạm phó, hướng của hạm đội là 180 - giọng của ông hạm trưởng yếu ớt, giống như thều thào. Ông nhìn thẳng về phía trước như người không hồn.
- Hạm trưởng, mình đã mất liên lạc với hạm đội. Radar không còn nhìn thấy gì nữa mà.
- Như vậy mình sẽ phải đi kiếm họ..tôi không muốn mang tội bất tuân thượng lệnh chỉ vì thời tiết….
Nhân viên lái tàu báo cáo:
- Lái thẳng giữ hướng 000
Maryk nói:
- Thưa hạm trưởng, mình làm sao biết lệnh bây giờ là thế nào? chiến hạm chuẩn của đội có lẽ đã bị mất ăng ten, ăng ten của mình có lẽ cũng bị mất rồi …Làm sao có thể gọi Sunshine để báo cáo tình trạng nguy hiểm của mình được?
Trồi lên hụp xuống, chiếc Caine lấy lại được khả năng điều khiển hướng tàu. Willie cảm nhận cái mức rung quen thuộc của máy tàu, cái nhịp nhàng mạnh dạnh của sóng nhồi lan từ mũi tới lái, dội lên sàn tàu, truyền qua xương chân của anh một cách tin tưởng vào khả năng hải hàng của con tàu. Bên ngoài phòng lái là màu đen mờ nhạt của bọt sóng và tiếng gió rú ảm đạm lên bổng xuống trầm trong một cách glissandos rất nhanh và liên tục theo như một thang của âm nhạc.
- Mình đâu có bị nguy hiểm gì đâu! - Queeg nói - Tay lái bên trái, trở lại hướng 180!
- Lái thẳng hướng hiện giờ!
Maryk nói gần như cùng lúc với hạm trưởng. nhân viên lái tàu nhìn hết sĩ quan này đến sĩ quan khác, mắt trố lên hoảng hốt.
- Làm theo lệnh của tôi! - Hạm phó la lớn. ông quay qua sĩ quan đương phiên - Willie, ghi giờ cẩn thận vào nhật ký hải hành.
Ông bước dài qua bên cạnh viên hạm trưởng và chào tay:
- Thưa hạm trưởng, xin lỗi hạm trưởng, nhưng hạm trưởng đang bị bênh. Tôi tạm thay thế quyền chỉ huy trên chiến hạm này, theo điều luật 184 của hải quy.
- Tôi không hiểu anh nói chuyện gì - Queeg nói - Tay lái bên trái, hướng 180!
- Trung úy, ông là sĩ quan trường phiên, tôi phải làm thế nào đây? - Stilwell kêu lên.
Willie đang nhìn đồng hồ. Đồng hồ chỉ 10 giờ thiếu 15. Anh sững sờ thấy mình mới lên phiên mới có chưa đến hai giờ đồng hồ. Cái mức quan trọng của những việc xảy ra giữa Maryk và Queeg chỉ thấm nhập chậm chạp vào trí óc anh. Anh không thể tưởng tượng được chuyện đó có thể xảy ra. Nó không thể tưởng tượng được cũng như anh không thể tưởng tượng được cái chết của chính mình như thế nào.
- Không cần phải hỏi trung úy Keith - Queeg nói với Stilwell, giọng làu bàu không thích hợp với hoàn cảnh bây giờ chút nào, cái giọng mà ông dùng để khiển trách về những vụ bao gói kẹo chewing gum trên sàn tàu - Tôi đã nói là anh cho tay lái bên trái. Đó là lệnh. Tay lái qua bên trái ngay, lẹ lên!
- Thiếu tá Queeg, thiếu tá không được ra lệnh trên đài chỉ huy này nữa - Maryk nói - tôi đã nhận quyền chỉ huy chiến hạm này. Thiếu tá đang bị bệnh. Tôi chịu trách nhiệm mọi chuyện. Tôi biết tôi sẽ ra tòa án quân sự. Tôi đã nhận trách nhiệm vận chuyển tàu…
- Maryk, anh bị bắt giam, xuống phòng của anh ngay bây giờ! - Queeg nói - Tôi ra lệnh tay lái bên trái, hướng 180!
- Trời ơi, trung úy Keith!
Nhân viên lái tàu kêu lên, nhìn thẳng vào Willie. Urban đã lùi vào một góc thật xa của phòng lái. Anh ta nhìn lom lom vào hạm phó rồi vào Willie, miệng há hốc. willie ngó về Queeg, vẫn đang dính chặt vào máy truyền lệnh, rồi ngó sang Maryk. Anh cảm thấy tràn ngập ngất ngây một niềm vui.
- Lái hướng 000, Stilwell. Ông Maryk nhận trách nhiệm chỉ huy. Hạm trưởng Queeg đang bị bệnh.
- Trung úy Keith, gọi người thay thế phiên trực ngay! - Ông hạm trưởng nói như cùng một lúc, với một vẻ như là giận dữ thật sự - Ông cũng bị giam luôn nữa!
- Ông Queeg, ông không có quyền bắt giữ tôi! - Willie nói.
Cách thay đổi xưng hô đột ngột lạ lùng của Willie tạo nên một thoáng vui bất ngờ trên mặt Stilwell. Anh ta nhăn mặt nhìn Queeg vẻ coi thường.
- Lái thẳng hướng 000, hạm phó! - Anh nói rồi quay lưng lại các sĩ quan.
Queeg đột ngột buông tay khỏi máy truyền lệnh rồi lảo đảo lân qua phía bên kia của phòng lái về hữu hạm. ông kêu ra ngoài phía hông phòng lái:
- Keefer, Harding! Có sĩ quan nào ngoài đó không?
- Willie, kêu Paynter bảo anh ta bơm nước vào tất cả các hầm trống, lẹ lên!
- Dạ vâng!
Willie nắm lấy điện thoại và gọi phòng máy:
- Paynter hả, nghe kỹ này, mình sẽ dằn tàu ngay. Bơm đầy các hầm trống ngay tức khắc… Ừ, anh nói trúng phóc, cũng là trễ rồi đó…
- Trung úy Keith, tôi không có ra lệnh cho dằn tàu! Ông gọi trở lại phòng máy ngay!
Maryk bước tới hệ thống phóng thanh nội bộ:
- Quý vị sĩ quan lập tức trình diện tại đài chỉ huy ngay! Tất cả các sĩ quan lập tức trình diện tại đài chỉ huy ngay! - Anh nói riêng với Willie - Bảo Paynter là anh ta được miễn.
- Dạ vâng - Willie bước tới nhấc điện thoại.
- Tôi đã nói rồi, và tôi nhắc lại một lần nữa - Queeg cáu kỉnh nói - Cả hai người phải bị giam! Phải rời đài chỉ huy ngay bây giờ! Tư cách của các anh thật đáng trách!
Lời phản đối của Queeg làm cho Willie càng cảm thấy vui hơn và mạnh dạn hơn. Trong cái phòng lái tăm tối ướt át này, trong ánh sáng mờ mờ của buổi sáng, với tiếng gió rít ghê rợn qua cửa sổ, Willie như sống trong những giây phút hạnh phúc nhất đời. anh không còn thấy sợ hãi nữa.
- Willie, liệu anh có thể vào phòng hải đồ coi xem phong vũ biểu như thế nào rồi. Đừng có để gió thổi té xuống biển nghe!
- Dạ vâng.
Willie mò mẫm ra cánh trái, bám theo thành phòng lái vào phòng hải đồ. Anh vừa tới nơi thì cửa phòng mở ra, Keefer, Harding, Jorgensen cũng vừa xuất hiện, tay bám vào nhau để khỏi té. Keefer hỏi:
- Có chuyện gì vậy, cái quỷ gì vậy?
- Steve nhận quyền chỉ huy!
- Cái gì?
- Steve nhận quyền chỉ huy và đang vận chuyển chiến hạm! Steve cho hạm trưởng vào danh sách bệnh binh!
Các sĩ quan ngẩn ngơ nhìn nhau và kéo vào phòng lái. Willie len qua sát vách ngăn và nhìn vào mặt phong vũ biểu mờ căm. Anh quỳ gối và bò trở lại phòng lái. Anh nhảy dựng dậy ngay khi vào tới phòng lái và la lên:
- Steve, khí áp đang lên! Khí áp đang lên! Hai mươi tám chín mươi chín, gần đến 29.
- Hay quá, có lẽ một lúc nữa mình sẽ thoát khỏi cái khúc tệ nhất.
Maryk đứng bên cạnh tay lái, mặt hướng về phía sau. Các sĩ quan, ngoại trừ Paynter, quần áo ướt nhẹp, nhỏ nước từng giọt đứng tụ họp dựa vào vách. Queeg lại bám lấy máy truyền lệnh trở lại, giận dữ nhìn người hạm phó. Maryk ráng nói to để át tiếng sóng và tiếng gió và tiếng lộp độp của những giọt nước đập vào cửa sổ.
- Câu chuyện là như vậy đó, quý vị. Mọi trách nhiệm đều quy vào tôi hết. Hạm trưởng Queeg tiếp tục được đối xử nhã nhặn, đàng hoàng tối đa, nhưng tôi sẽ là người ra tất cả các lệnh cần thiết.
- đừng thơ ngây tưởng là trách nhiệm riêng mình anh. Keith có mặt ở đây và ủng hộ cuộc mưu phản ngay từ đầu và sẽ bị trừng phạt hệt như anh vậy. và còn các anh, sĩ quan - Queeg điểm từng người, tay hơi run rẩy - nếu các anh còn biết nghĩ cái gì là tốt cho các anh, thì phải bảo Maryk và Keith tự nguyện vào phòng giam và tái lập quyền chỉ huy của tôi trong khi chưa quá trễ. Tôi sẽ cố gắng để bỏ qua câu chuyện khi xét kỹ tới trường hợp đặc biệt này, nhưng…
- Không bao giờ có chuyện đó, hạm trưởng. Hạm trưởng đang bị bệnh…
- Tôi đâu có bị bệnh nặng hơn anh đâu - Queeg kêu lên với cái lối chọc giận thường ngày - Tất cả các anh sẽ bị treo cổ hết vì tội thông đồng phản nghịch, tôi không có giỡn với các anh về chuyện đó đâu…
- Không có ai có tội gì, ngoại trừ tôi - Maryk nói với các sĩ quan - đây là việc do tôi, do chính tôi quyết định, không theo lời bàn của ai hết, theo đúng điều luật 184 hải quy, và nếu tôi có áp dụng sai điều 184, tôi sẽ bị tội. Trong lúc chờ đợi, tất cả các anh sẽ nghe theo lệnh của tôi. Các anh không thể làm gì khác hơn được nữa. tôi đã lãnh quyền chỉ huy chiến hạm, tôi đã ra lệnh dằn tàu và chịu trách nhiệm ấy, tàu lái theo hướng tôi ra lệnh…
- Hạm phó! Đàng trước mũi có cái gì, giống như cái tàu rất gần mình - Stilwell kêu lên.
Maryk xoay nhanh người, liếc ra ngoài cửa kính, nắm vội cần truyền lệnh phòng máy lùi cả hai máy, đẩy mạnh Queeg ra một bên. Ông hạm trưởng loạng choạng, nắm vội lấy một tay nắm cửa sổ. Maryk hối hả ra lệnh:
- Mặt hết!
Tầm nhìn đã khá hơn, bây giờ xuyên qua bọt nước, trên tàu cũng có thể nhìn thấy khoảng 50 thước trước mũi tàu. Một vật nổi lớn màu đỏ lềnh bềnh trên ngọn sóng, giạt tới tả mạn.
Chiếc Caine quay nhanh, bị gió giạt ngang ngay khi vừa quay được một chút. Vật đó trôi gần lại. Nó thật là bự, dài và hẹp chiều ngang, dài hơn cả chiếc Caine, màu đỏ tươi. Sóng đập vào nó tạo thành một đợt bọt nước khổng lồ.
- Trời đất quỷ thần ơi! Cái này là bụng một con tàu! - Keefer kêu lên.
Mọi người đều kinh hoàng. Xác tàu nghiêng nhiều về bên trái, đỏ và dài như bất tận, lắc nhẹ dưới sức dội của sóng.
- Khu trục hạm! - Harding nói, giọng nghẹn lại.
Chiếc Caine bây giờ đã giữ khoảng cách khá xa với chiếc tàu chìm. Một phần của xác tàu đã bắt đầu chìm dưới mặt nước đen ngòm.
- Mình sẽ đánh một vòng - Maryk nói - Hai máy tiến ba, Willie.
- Dạ vâng.
Người sĩ quan trường phiên đánh lệnh xuống phòng máy. cảnh tượng tàu đắm làm cho Willie một cảm giác bị bệnh ghê gớm.
Maryk tới hệ thống phóng thanh nội bộ và nói:
- Tất cả nhân viên trên boong quan sát kỹ nếu thấy những người bị nạn. Chúng ta sẽ đi hai vòng quanh tàu đắm. Thấy gì báo cáo ngay lên đài chỉ huy. Đừng có quá sôi nổi, hãy bình tĩnh. Chúng ta đã bị vất vả nhiều lắm rồi, cẩn thận đừng để bị gió tạt xuống biển.
Queeg đang nắm chặt lấy một thanh nắm của cửa sổ góc phía trước, nói:
- Nếu anh lo lắng tới an nguy của chiến hạm, sao còn đi vòng vòng kiếm người?
- Thưa hạm trưởng, mình đâu có thể bỏ đi ngang xương rồi cố quên sao được!
- Ồ, đừng có hiểu lầm tôi. Tôi nghĩ rằng mình nhất định phải kiếm các nạn nhân còn sống sót. Trên thực tế, tôi ra lệnh cho anh như vậy. tôi chỉ muốn vạch rõ cho anh thấy và cũng là để ghi chứng cớ cái mâu thuẫn trong hành động của anh…
- Trái mười! - Maryk ra lệnh.
- Và tôi cũng muốn cho anh biết rõ rằng hai mươi phút trước khi anh thay thế tôi một cách bất hợp pháp, tôi ra lệnh cho anh thay thế nhân viên lái tàu và anh đã không tuân lệnh. Hắn là kẻ mất trật tự nhất trên tàu. khi hắn theo lệnh anh mà không theo lệnh tôi, hắn đã trở thành một bè với đám phản nghịch này, và hắn sẽ bị treo cổ nếu…
Một làn sóng lớn dội qua chiếc Caine và lắc mạnh qua bên trái. Queeg bị té nằm bò trên sàn phòng lái. Các sĩ quan khác bị trợt và níu kéo với nhau cho khỏi bị té. Thêm một lần nữa, chiếc trục lôi hạm khốn khổ bị gió ngang, sóng ngang. Maryk nắm lấy cần đánh lệnh cho phòng máy, thay đổi tốc độ và hướng tiến lùi của hai máy, đồng thời ra lệnh liên tục đổi góc độ bánh lái. Anh vận chuyển chiếc Caine hướng đi chuyển từ phía nam vòng qua đến khi lại thấy mờ mờ xác tàu chìm. Anh tiếp tục vận chuyển đi một vòng, rất cẩn thận không cho chiếc Caine tới gần chiếc tàu đắm. Chiếc tàu bị nạn bây giờ đã bị chìm hẳn dưới mặt nước, thỉnh thoảng có một ngọn sóng ngầm đẩy lên mới nhìn thấy được cái lườn tàu màu đỏ. Các sĩ quan thì thầm to nhỏ với nhau, Queeg bây giờ hai tay ôm chặt cái la bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mất 40 phút chiếc Caine mới đi được một vòng quanh cái tàu đắm, chống lại sóng gió giống như hồi sáng, cũng có lúc phải chịu mấy ngọn sóng lắc ngang kinh hồn. Willie lần nào như vậy cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ thì anh biết phân biệt cái sợ hữu lý và cái khiếp đảm do bản năng. Một đàng thì có thể chịu đựng được, rất nhân tính và không có tính chất làm cho người ta bị tê liệt. Đàng kia thì như một cuộc triệt hạ tinh thần. Anh không còn cái cảm giác bị khiếp sợ nữa, và cảm thấy như sẽ không còn bao giờ lo sợ nữa, cho dù tàu bị chìm, miễn là có Maryk bên cạnh.
Người hạm phó đứng ngoài hàng hiên của phòng lái, che mắt bằng cả hai tay để khỏi bị bọt nước đen ngòm bắn vào. Tàu lại trở lại lái hướng bắc như trước. anh bước vào phòng lái, kéo theo những dòng nước chảy xuống từ áo quần ướt đẫm của anh.
- Bây giờ mình làm thêm một vòng nữa là thôi. Tôi nghĩ là tàu chìm mất rồi. Không còn nhìn thấy gì nữa. Mặt mười!
Willie lại mon men tới phòng hải đồ coi lại phong vũ biểu. Bây giờ phong vũ biểu chỉ 29,10. Anh bò lại về phía Maryk, hét vào lỗ tai người hạm phó. Maryk gật đầu. Willie chùi mặt bằng hai bàn tay mình, bị nóng ran vì bọt nước bắn vào.
- Tại sao mà gió không bớt khi phong vũ biểu đã tăng rồi hả Steve?
- Trời đất ơi, Willie, mình cách tâm bão có 30 hải lý. Chuyện gì cũng có thể xảy ra được hết mà! - Người hạm phó nhăn mặt, nhe răng ra trước gió - Mình vẫn rất có thể bị nguy hiểm mọi mặt. Tay lái về chính giữa!
- Số không tay lái!
- Mệt không, Stilwell?
- Dạ không sao. Có phải vật lộn cả ngày với con quỷ này cũng được, nếu hạm phó muốn.
- Tốt lắm!
Cửa phòng radar mở hé, điện thoại viên Grubnecker thò cổ ra nói lớn:
- Thượng sĩ Bellison báo cáo thấy có cái gì giống như cái cái bè ở ngang tả mạn, hạm phó.
Maryk có Willie theo sau, thận trọng đi về phía trái của phòng lái, ra lệnh cho Stilwell cho tay lái bên mặt hai mươi độ.
Lúc đầu họ không thấy gì ngoài đỉnh và trũng của sóng, rồi khi tàu bị nâng lên ngọn sóng, họ nhìn thấy một vật đen trườn xuống theo nhịp sóng.
- Tôi nghĩ có ba người trong chiếc bè đó - Willie nói.
Anh loạng choạng dọc theo tay vịn của thùng cờ hiệu để nhìn cho rõ hơn. Một cơn gió giựt thật mạnh đẩy Willie té xấp trên góc tấm bố che thùng cờ hiệu. Willie hốt hoảng vớ chặt lấy dây kéo cờ để khỏi bị liệng ra biển. Anh uống mấy ngụm nước mặn đọng trên nắp thùng cờ. Gió mạnh lột mạnh quần của anh, vỗ phần phật trên dây thành tàu rồi bay xuống biển. Anh cố sức đứng dậy, chẳng để ý gì đến áo xống.
Queeg đứng ngay cửa ra vào, ngay mặt với Maryk, nói:
- Coi kìa Maryk, còn đợi gì nữa mà không hạ lưới kéo đồ bên hữu hạm và cho nhân viên vận chuyển sẵn sàng liệng phao an toàn xuống?
- Cảm ơn hạm trưởng. Tôi cũng tính ra lệnh như vậy nếu hạm trưởng tránh đường cho tôi.
Queeg đứng qua một bên. Viên hạm phó bước vào phòng lái, và truyền lệnh qua hệ thống phóng thanh nội bộ. Anh từ từ vận chuyển chiếc tàu tròng trành tới cái bè. Chẳng bao lâu cái bè cao su màu xám rõ dần, với ba người ngồi trên và hai cái đầu lặn hụp gần đó.
- Các anh chắc cũng muốn biết rằng tôi cũng đã sắp ra lệnh dằn tàu và đổi hướng 000 đi ngược gió khi mà Maryk vì hốt hoảng mà phạm tội phản nghịch. Tôi đã định sẵn trong bụng là nếu tàu chuẩn đội hình hạm đội không cho lệnh gì vào lúc 1000, tôi sẽ tự do vận chuyển…
- Rồi, Stilwell, lái qua bên mặt một chút nữa. thêm tay lái bên mặt thật nhiều…. - Maryk nói
Queeg tiếp tục:
- Và tôi không có lý do gì mà phải cho Maryk biết các quyết định của tôi làm gì. Anh ta coi tôi như là một người nhu nhược ngu ngốc. Và tôi sẽ khai như vậy trong tòa án quân sự, và sẽ có vô số nhân chứng…
- đừng có đâm vào họ, Stilwell. Tay lái số không.
Maryk ngừng máy và nói vào loa phóng thanh:
- Thả phao xuống đi!
Những người sống sót được kéo lên tàu. Một thủy thủ mặt mũi xanh xao, mắt lồi, chỉ còn trơ trụi một cái quần xà lỏn trắng, dính nhiều vệt dầu, bên má bị rách một đường, đi theo thượng sĩ Bellison lên đài chỉ huy.
- đó là chiếc George Black, hạm phó. Người này là Morton, trung sĩ giám lộ. những người khác đã được đưa xuống phòng y tá.
Morton lắp bắp kể lại câu chuyện khủng khiếp. Chiếc George Black bị giạt vào sóng ngang. Xử dụng máy và bánh lái cũng không quay được. quạt gió, thùng đạn dược, cần trục, tất cả đều bị đánh bay khỏi boong tàu. nước ngập phòng máy, máy điện tắt, đèn tắt. Chiến hạm nổi được 10 phút, càng ngày càng nghiêng về bên phải, tất cả nhân viên hoặc kêu gào hoặc cầu nguyện. Cuối cùng bị lắc mạnh về bên phải và tiếp tục lăn và không bao giờ trở dậy được. anh ta chỉ còn nhớ được là bị lộn xuống nước đen ngòm rồi khi trồi lên, bị đập vào lườn tàu.
- Mình sẽ tiếp tục đi vòng quanh một chút nữa - Maryk nói. Anh nhìn ra biển với những bọt sóng làm thành những vệt dài xa xa. Bây giờ tầm nhìn được khá hơn, khoảng năm, bảy trăm mét - Tôi nghĩ bão đang hạ dần, Bellison, mang anh ta xuống dưới đi.
- Maryk, tôi sẽ vận chuyển tàu. Chúng ta sẽ bỏ qua hết mọi chuyện cho đến khi bớt bão…
- Không được, thưa hạm trưởng. Tôi đang vận chuyển tàu. Tôi xin mời hạm trưởng về phòng nghỉ. Lệnh ra không thống nhất sẽ gây nguy hiểm cho chiến hạm.
- Anh muốn tôi xuống khỏi đài chỉ huy của tôi, phải vậy không?
- đúng vậy, thưa hạm trưởng.
Queeg nhìn quanh các sĩ quan. Mọi người đều có vẻ sợ sệt và không vui.
- Tất cả các ông đều đồng ý như vậy phải không? Keefer, ông có đồng ý không?
Tiểu thuyết gia nhai môi mình lưỡng lự và nhìn qua Maryk.
- Không có ai đồng ý hết, không có ai cần phải đồng ý… - Viên hạm phó nói nhanh - Xin mời hạm trưởng rời đài chỉ huy, hay ít nhất cũng đừng ra lệnh gì…
- Tôi sẽ ở lại đài chỉ huy - Queeg nói - tôi vẫn chịu trách nhiệm về chiến hạm này. Việc nổi loạn không giải trừ trách nhiệm đó của tôi. Tôi sẽ không nói gì trừ phi hành động của anh gây nguy hiểm cho tàu của tôi! Trong trường hợp đó tôi sẽ phải nói ra dù các anh có dí súng vào đầu…
- Không có ai dí súng vào đầu hạm trưởng cả. Đề nghị của hạm trưởng như vậy cũng được.
Viên hạm phó ra dấu cho các sĩ quan:
- được rồi, bây giờ không cần các sĩ quan có mặt ở đây nữa. chúng ta sẽ có buổi họp khi thời tiết cho phép
-
Các sĩ quan lẻ tẻ rút ra khỏi phòng lái. Keefer tiến lại trước mặt Willie, chào, và nói với một vẻ có phần mệt nhọc:
- Thưa trung úy, tôi sẵn sàng nhận phiên!
Willie nhìn đồng hồ ngạc nhiên. Thời gian như ngưng đọng lại. Đã tới 12 giờ thiếu 15.
- Vậy hả? - Anh nói. Và thủ tục đổi phiên tự động một cách máy móc tuôn ra khỏi miệng anh - tàu di chuyển với vận tốc thay đổi và hướng đi khác nhau để cứu các nạn nhân sống sót của tàu George Black. Các máy một, hai và ba hoạt độn tốt. Các thủy lôi đã khóa an toàn. Tình trạng báo động Abe trên toàn thể chiến hạm. lần sau chót tôi coi phong vũ biểu chỉ 29,10. Hướng đi của hạm đội là 180, nhưng chúng ta đã mất liên lạc với đội hình vì radar không hoạt động, và tôi không biết mình ở đâu. Có lẽ vào khoảng 150 hải lý về hướng đông của Ulithi. Anh có thể kiểm soát lại vị trí phỏng định lúc 0800. Có lẽ mình không di chuyển đi xa vị trí đó. Hạm trưởng đã bị giải quyền chỉ huy theo điều 184, hải quy và hiện đang có mặt trên đài chỉ huy. Hạm phó đảm nhiệm quyền chỉ huy chiến hạm và đang vận chuyển tàu. tôi nghĩ chỉ có vậy thôi!
- Một phiên hải hành rất bình thường.
Keefer nói. Willie cười ranh mãnh. Keefer chào tay:
- được rồi, tôi nhận phiên - anh nắm tay Willie, bóp mạnh thân thiện, và nói nhỏ - giỏi lắm, đáng khen.
- Cầu xin Chúa cứu giúp chúng ta - Willie thì thầm.
Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine - Herman Wouk Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine