There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Herman Wouk
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1585 / 26
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Nòng Nọc Willie
gày thứ hai trong quân trường, Willie suýt nữa là mất mạng và suýt nữa là chấm dứt cuộc đời hải quân của chàng.
Sáng sớm hôm đó, Willie đáp chuyến xe điện ngầm đi hải quân công xưởng Brooklyn. Xúng xính trong chiếc áo hải quân màu tím sẫm, chàng thấy dáng dấp của mình đầy vẻ lính biển hào hoa. Tuy mục đích là đi gặp bác sĩ để thẩm định cái tật cong xương sống và nhịp tim, Willie vẫn thích thú nhìn ngắm các cô thư ký và các nữ sinh trung học trên đường phố. Trong thời bình, chàng ít khi để ý hoặc ham thích quân phục của các chàng hải quân. Nhưng bây giờ, đột nhiên chàng thấy những ống quần loe chuông của các chàng lính biển lại đẹp và chỉnh tề, phong nhã không kém gì kiếu áo choàng thượng lưu đã từng được sinh viên Princeton ưa chuộng.
Willie dừng lại bên ngoài cổng Hải quân Công xưởng. chàng giơ cổ tay trắng ngần phơi ra trước gió đông lạnh buốt. chàng đo mạch tim. nhịp tim đập 86. chàng lo bấn lên nghĩ rằng mộng hải nghiệp của chàng có thể tan thành mây khói chỉ vì mấy con số không đạt tiêu chuẩn y khoa trong cơ thể chàng. Chàng đợi mấy phút nữa, cố gắng trấn tĩnh, rồi đo lại. kết quả lần này: 94. Người lính thuỷ quân lục chiến gác cổng đã bắt đầu ngó chàng. willie nhìn quanh phố, chàng bước về phía tiệm thuốc tây tồi tàn ở góc đường, nghĩ bụng "Mình đi khám sức khoẻ bao nhiêu lần ở đại học, và khám sơ khởi tại trạm tiếp nhận mới cách đây vài tháng. Tất cả những lần đó có sao đâu. Nhịp tim trung bình đều ở mức 72. bây giờ mình đâm lo. Thử hỏi nhịp tim đập của một vị đô đốc tăng vọt lên đến cỡ nào khi thấy một hạm đội quân địch đang vũ bão tiến lại gần tàu ông ta. Cũng 72 à! bởi vậy mình phải uống tí thuốc gì để cho bớt bồn chồn cho được kết quả bình thường mới được.
Nghĩ thế, Willie thấy mình có lý. Chàng bèn uống hai viên thuốc an thần một lúc. Một viên chế ngự bồn chồn. một viên trị nhịp tim. quả nhiên thuốc công hiệu. khi chàng dừng chân trong chốc lát bên ngoài văn phòng hải quân đại tá Y sì Grimm để đo lại, nhịp tim chàng xuống còn 75. willie thở một hơi dài nhẹ nhõm, rồi bình tĩnh kéo tay nắm mở cánh cửa.
Vật đầu tiên đập vào mắt chàng trong phòng là bốn vạch kim tuyến vàng óng trên cổ cánh tay áo màu tím đậm. cánh tay áo đưa ra dấu muốn nói với cô y tá hải quân đang ngồi làm việc. Đại tá Grimm tóc hoa râm, trông dáng mệt mỏi, đang chìa xấp giấy tờ và gắt gỏng than phiền về việc kế toán cẩu thả thuốc morphine. Ông quay nhìn Willie, hỏi:
- Cậu cần gì?
Willie trao cho ông ta bao thư. Ông liếc qua hồ sơ của Willie:
- Chúa tôi! Khi nào thì tôi đến giờ vào phòng mổ, cô Norris?
- Còn 20 phút nữa, thưa đại tá.
- được rồi. Keith, anh vào phòng thay đồ đợi tôi. tôi sẽ gặp anh trong hai phút.
- Dạ vâng.
Willie bước qua cánh cửa sơn trắng rồi khép lại.
Cái phòng nhỏ nóng ngộp thở, nhưng Willie e ngại không dám mở rộng cửa sổ. chàng đưa mắt nhìn quanh, hết đọc nhãn hiệu trên chai lọ, lại nhìn qua khung cửa sổ. trước mắt chàng hiện lên khu vực Brooklyn xám xịt trên bờ sông. Chàng ngáp dài, đợi ba phút, rồi năm phút, rồi mười phút. chẳng thấy ai gọi! Thuốc an thần và nhiệt độ phòng lúc đó như đã ngấm. Willie ngáp dài. Anh chàng bèn ngả lưng nằm dài trên chiếc bàn khám bệnh, nghĩ rằng nằm nghỉ cho phê một chút cũng chẳng sao mà thư giãn thì cũng rất tốt cho chàng trong lúc này.
Khi Willie tỉnh dậy kim đồng hồ chỉ 5:30 chiều. Willie đã đánh thẳng một giấc 8 tiếng đồng hồ. Người ta đã quên bẵng chàng nên chẳng có ai đánh thức chàng dậy. Willie rửa mặt, vuốt tóc cho thẳng, rồi ra khỏi phòng, dáng điệu đau khổ như con vật bị tế thần. thấy Willie, cô y tá béo phị há hốc miệng kêu lên:
- Lạy Chúa tôi! Anh vẫn còn ở đây à?
- Có ai bảo tôi ra bao giờ đâu.
- Nhưng Chúa ơi! - cô nàng nhảy ra khỏi ghế xoay - nhưng anh ở trong ấy từ...Tại sao anh không nói lên lời nào hả? Đợi một chút.
Cô đi vào phòng trong. Trong giây lát cô đi ra cùng với đại tá Grimm. Ông nói:
- Trời đất! Xin lỗi. Tôi bận mổ rồi họp hành....Anh vào phòng tôi.
Trong phòng đầy sách, ông bảo Willie cởi áo đến thắt lưng, rồi khám lưng:
- Cúi xuống sờ ngón chân xem nào.
Willie cui xuống tay đụng được ngón chân nhưng không tránh khỏi rên lên một tiếng. vị đại tá cười nghi ngờ, bắt mạch cổ tay chàng. Willie cảm thấy hoảng, bèn thanh minh:
- Thưa bác sĩ, tôi không sao.
- Hải quân có tiêu chuẩn riêng.
Ông nói và cầm bút chì lướt qua hồ sơ Willie, rồi tiếp:
- Anh biết không, cho đến nay, trong cuộc chiến này, tổn thất của Hải quân rất lớn so với tổn thất bên Bộ binh.
- Tôi muốn phục vụ Hải quân.
Willie nói và chỉ khi miệng nói ra câu này Willie mới nhận ra đó là sự thật.
Bác sĩ nhìn Willie với một cái nháy mắt tỏ thiện ý. Ông ghi vào hồ sơ một cách dứt khoát "Bệnh cong xương sống nhẹ có thể thuyên giảm. nhịp tim bình thường. Ký tên: J Grimm, BS Gđ BV HQCX Bklyn". Ông rút tờ văn thư chữ đỏ khỏi hồ sơ Willie và trao giấy tờ còn lại cho chàng rồi bảo:
- đừng làm khổ mình mà im lặng trong cái môi trường sinh hoạt này, nhé cậu! Mình không được vừa ý thì phải nói ra chứ.
- Dạ vâng, thưa bác sĩ.
Vị bác sĩ quay lại chú ý vào chồng hồ sơ trên bàn của ông. Willie ra khỏi phòng, nghĩ rằng hải nghiệp của chàng có lẽ đã được cứu vớt do sự hối hận của một bác sĩ đã để bệnh nhân của ông chờ đến tám tiếng đồng hồ. nhưng dù sao Willie cũng cảm thấy may mắn được hưởng cái kết quả tốt đẹp này.
Về trại Furnald Hall, Willie trao hồ sơ y khoa có bút chì đỏ ở bệnh xá cho người y tá. Warner để ly thuốc khử trùng ra một bên rồi hấp tấp nhìn vào hồ sơ của Willie. Mặt hắn sa sầm xuống, nhưng cũng gượng gạo cười gằn:
- Hừm! Anh thoát nạn rồi. tốt!
- Gặp lại bác sĩ ở Tokyo nhé! - Willie đáp.
Về phòng Willie thấy Keefer và Keggs đang thực tập tháo ráp súng. Một khẩu súng lục với tấm phiếu phát súng đang nằm trên giường Willie. Chàng nói nhẹ:
- Hải quân mà cũng có súng lục à?
- Dĩ nhiên rồi.
Keefer nói. Những cơ phận khóa khai hỏa nằm trên bàn bên cạnh anh ta. Keggs thì đang vặn đi vặn lại cái bù lon xoay vòng với dáng điệu uể oải. anh than thở:
- Chúng ta phải học cách tháo ra một cơ phận rồi lại lắp vào được trong vòng hai phút. Nếu không làm được, sáng mai chắc chắn tôi "đi tàu ngầm".
Keefer nói:
- Anh đừng lo. Để tôi gom tất cả lại và chỉ cho hai bạn bí quyết để trị cái lò xo chính ương ngạnh này.
Keefer giảng cho hai người bạn cùngphòng một cách kỹ lưỡng những ngón nghề bí ẩn về cách láo ráp cây súng hiệu Springfield. Keggs học rất lẹ.
Những ngón tay dài xương xẩu của anh đã nắm được bí quyết quan trọng. Đó là đè ấn cái lò xo chính nằm đúng vào khớp bù lon. Keggs ngắm cây súng và tập cách tháo ráp đó nhiều lần. Willie vật lộn với cái bù lon này mãi một hồi và thở hổn hển:
- đáng lẽ người ta cho tôi "đi tàu ngầm" vì cái bệnh cong xương sống cho rồi. như thế còn vinh dự hơn. Tôi sẽ ra khỏi Hải quân ngay ngày mai - Làm ơn chui vào ổ đi mày! Cái lò xo này cứng đầu quá!
Willie chưa từng mó tới súng ống bao giờ. Cái khả năng tàn phá khốc liệt của súng ống đạn dược hiện giờ chẳng có nghĩa gì với chàng. Cái khó khăn trục trặc bao giờ chẳng khác gì như phải làm xong công việc nộp một bài tìm hiểu một trang khúc mắc về Beethoven hay như một bài tường trình về Clarissa Harlowe lẽ ra phải nộp từ tuần trước.
Keefer nói:
- Chống một đầu bù lon vào bụng, rồi dùng hai tay ấn lò xo xuống.
Willie làm theo. Cái lò xo từ từ ép xuống. cuối cùng đầu dưới lò xo lận vào ngàm. Willie reo lên:
- được rồi! cám ơn bố.
Trong lúc đó, cái lò xo chưa vào hẳn vị trí an toàn, tuột khỏi ngón tay của Willie, bung ra khỏi cái bù lon, bay ngang qua phòng. lúc ấy cái cửa sổ đã mở toang thật đúng lúc. Thế là cái lò xo bay vù ra ngoài đêm tối.
Hai bạn cùng phòng nhìn Willie kinh hãi. Willie run giọng nói:
- Thế có xui không cơ chứ!
- Bất cứ sơ xảy gì cho súng ống là mình tiêu tùng luôn đó - Keefer nói rồi đi ra phía cửa sổ.
- để tôi xuống dưới nhà - Willie nói.
- Cái gì? xuống trong giờ học à? 12 điểm xấu đó.
Keefer chỉ tay ra cửa sổ:
- Lại đây coi này!
Cái lò xo nằm trong lòng máng xối, ngay bìa cai mái nhô ra, dưới cửa sổ. tầng thứ 10 xây hơi thụt vào trong so với các tầng khác.
Willie nói:
- Tôi chiụi thua, không thể lấy được!
- Mình phải lấy nó lên bằng mọi giá.
Keefer ngó ra ngoài:
- Bồ không với tới được đâu. Té ngay tức khắc.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Anh chàng không thuộc loại người liều lĩnh. Khi anh chàng leo núi là đi cùng với nhiều bạn rất giỏi dìu đỡ, mà cũng không khỏi kinh sợ hãi hùng. Anh ghét những chỗ cao và mặt đất không bằng phẳng.
- Này anh bạn! Nếu anh bạn muốn ở lại Hải quân thì trèo ra ngoài. hay anh muốn tôi làm giùm không?
Willie trèo ra ngoài, tay bám vào khung cửa sổ. gió hú trong đêm tối mịt mùng. Broadway nhấp nháy ánh đèn đàng xa, thật xa phía dưới. bờ tường nhô ra tưởng như sắp rớt xuống dưới cặp giò run rẩy của chàng. Chàng thử với tay ra về phía cái lò xo nhưng vô ích.
- Còn nửa thước nữa mới với tới được.
- Phải chi mình có một sợi dây thừng - Keefer nói.
Keggs lo lắng bàn:
- Này nhé, một người sẽ ra ngoài một tay bám chặt lấy khung cửa sổ và một tay nắm chặt tay Willie. Tay kia Willie lượm cái lò xo. Thế là xong.
- Như thế là được rồi, mình làm lẹ cho rồi - Keefer hơi lo - Nếu Willie bị bắt quả tang, cả ba đứa mình cùng đi tàu ngầm hết.
Keggs nhảy qua cửa sổ, đứng cạnh Willie, một tay bám chặt khung cửa sổ, một tay nắm chặt tay Willie, nói:
- Cẩn thận nhé.
Willie thả tay đang nắm khung cửa sổ, một tay nắm lấy bàn tay Keggs, chân men lần xuống. toàn thân Willie treo lửng trên bìa mép mái nhà trước làn gió mạnh. Cái lò xo đã nằm trong tầm tay. Willie nhặt lên nhét ngay vào túi.
Đáng lẽ thiếu uý Acres không đi kiểm soát lầu 10 vào giờ học bài ấy, nhưng hắn lại đi đúng vào cái giờ xui xẻo cho Willie. Acres đi qua phòng 1013, liếc mắt vào, đứng sững lại, miệng la lên:
- Vào hàng! Làm cái khỉ gì thế này?
Keggs rú lên một tiếng kinh hãi, và buông tay Willie ra. Willie quàng và bám vội lấy cặp giò Keggs ngang đầu gối. hai chàng lủng lẳng qua lại trên gờ bờ tường nhô ra, thừa sống thiếu chết. nhưng lòng ham sống của Keggs hơi mạnh hơn sự sợ hãi anh thiếu uý này. anh chàng trườn về phía sau và rơi lộn đầu vào phòng, kéo theo được Willie qua cửa sổ nằm đè lên trên anh ta. Thiếu uý Acres trừng mắt nhìn, cằm bạnh ra.
Willie đứng nghiêm và đưa chiếc lò xo ra, miệng lắp bắp:
- Tôi...cái này...trên mái nhà...
Acres gầm lên:
- Cái này...làm cái khỉ gì ngoài đó?
- Nó bay ra - Willie đáp.
Mặt Acres đỏ lên như bị ai réo đến hỗn danh:
- Bay ra ngoài hả? coi nào, anh muốn....
Với giọng phàn nàn, Willie hấp tấp trả lời:
- Trong khi tập tháo ráp, nó vuột đi mất.
Acres nhìn quanh. Keggs run rẩy sợ, Willie xanh mặt, còn Keefer thì đứng nghiêm cứng ngắc như khúc gỗ, cảnh tượng hãi hùng không phải dối trá. Mới hai tháng trước đây, chính Acres cũng vẫn còn là Sinh viên Sĩ quan. Cơn giận của anh ta dịu xuống, gằn giọng:
- Các anh xứng đáng bị 15 điểm xấu. các anh hãy coi chừng tôi. nhớ lấy!
Nói rồi anh ta oai vệ đi ra.
Willie tê tái than:
- Các anh có nghĩ rằng đấng bề trên thật sự không muốn tôi ở Hải quân không. Hình như là tôi mang xui xẻo đến cho cả phòng này.
Keefer nói:
- Thôi xui xẻo qua rồi bồ ơi. Bây giờ ráng quên nó đi là tốt nhất.
Các sinh viên học như điên vì ngày thi loại gần kề. việc học hành tại phòng 1013 thấy rõ là chia đều. keggs rất giỏi về các môn hàng hải và kỹ thuật. anh chàng vẽ sơ đồ và phác hoạ các nồi súp de rất khéo léo. Anh ta còn mang tài ba của mình ra giúp các sinh viên khác nữa. nhưng về mặt hấp thụ các dữ kiện và lý thuyết thì anh ta có phần chậm chạp. do đó anh ta vặn đồng hồ báo thức lên hai giờ trước giờ kèn đánh thức để có thêm giờ học bài. Mặt Keggs dài ra thêm mỗi ngày, cặp mắt mơ buồn của anh ta sâu hoắm vào như ngọn nến tù mù. Nhưng Keggs chẳng bao giờ bị rớt bài thi nào.
Keefer thì thường bị trượt trong các bài thi. Anh ta tính toán điểm trung bình từng ly từng tí, cố gắng giữ sao cho đủ ở trên điểm loại khi tính tổng số điểm trên tất cả các môn. Keefer giỏi về bộ môn quân sự. willie không hiểu được tài ba ấy là thiên phú hay do cố gắng học hỏi. nhưng Keefer với thân hình và dáng dấp luộm thuộm lại là một sinh viên gương mẫu nhất trường. anh giữ bản thân, giường tủ, sách vở ngăn nắp chải chuốt rất là đáng nể. trong buổi diễn hành, quân phục láng cóong, giày bóng như gương của anh ta lọt vào mắt của vị Chỉ huy phó. Thế là Keefer được đề bạt làm Tiểu đoàn trưởng.
Willie Keith trở nên nổi tiếng tại tầng lầu 10 về môn hải pháo. Thật ra thì anh ta dốt đặc về môn này. trong thời loạn, được nổi tiếng có thể do những trường hợp kỳ cục, và nhanh chóng lẹ làng. Số là trong tuần đầu, bài thi gay go về môn vũ khí Hải quân đã được sắp xếp, với mục đích được tuyên bố rõ ràng là để loại những sinh viên yếu kém. Dĩ nhiên, ai cũng cắm đầu vào học. Willie cũng học hành chăm chỉ như những người khác. nhưng có một trang sách gồm toàn những từ ngữ khó hiểu, tối tăm, tệ lậu nhất của Hải quân làm Willie khựng lại. sự mô tả một cái gì đó gọi là "bạc đạn không ma sát". Keefer và Keggs đã đầu hàng mục này. Willie đã toan bỏ cuộc thì anh chàng cảm thấy rằng nguyên bài đã nằm trong trí nhớ. willie học thêm nửa giờ nữa và thuộc lòng từng chữ cho đến hết bài học. Đến kỳ thi, may mắn làm sao cho Willie, đề tài bài luận văn chính là "giải thích Bạc đạn không ma sát". Willie chỉ việc viết ra không thiếu một chữ, dòng chữ tuôn ra mà đối với chàng chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa. Khi công bố kết quả, Willie đỗ đầu trường môn này. thiếu uý Acres, nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời buổi trưa, tuyên xướng thật to:
- Sinh viên Sĩ quan Willie Keith được chính thức khen thưởng về bài thi xuất sắc về hải pháo. Willie là sinh viên duy nhất của quân trường đã giải thích một cách thông minh về Bạc đạn không ma sát.
Với nhiệm vụ bảo vệ thành tích vẻ vang như thế, và phải trả lời trong hàng chục câu hỏi trong mỗi giờ học hải pháo, Willie sau đó ăn nói trở nên trơn tru về những chi tiết vô vị nhất của môn hải pháo.
Willie hiểu thêm được một chút về phương pháp giảng dạy trong Hải quân trước ngày thi loại. một đêm Willie gặp một câu sau đây trong một cuốn sách bìa xanh đã rách tơi tả "học thuyết về tiềm thuỷ đĩnh, 1935: tiềm thuỷ đĩnh chính yếu chỉ thích hợp cho công tác duyên phòng vì có tầm hoạt động ngắn". trong thời điểm ấy Hải quân đức phóng thuỷ lôi đánh chìm mấy chiến hạm Hoa Kỳ một tuần trong vùng biển mũi Hatteras cách xa bờ biển đức tới hơn 4000 hải lý. Willie đem những dòng ấy chỉ cho các bạn và cười khẩy:
- Hy sinh vài ba chục chiến hạm ta cho địch đánh chìm hẳn là trời cái giá rất hời để tránh bộ tư lệnh Hải quân bị chộp trong cái lý thuyết ngớ ngẩn này.
Ngày hôm sau, trong lớp học về chiến thuật, thiếu uý huấn luyện viên Brian gọi:
- Keith?
- Có mặt.
- Tiềm thuỷ đĩnh thích hợp chính cho cái gì và vì sao?
Huấn luyện viên cầm trên tay một bản Học thuyết về Tiềm thủy đĩnh, 1935. thiếu uý Brian đầu hói sớm, da nhăn sớm, và nghiêm khắc, cuồng nhiệt ở tuổi 25. anh ta phụ trách môn tập cơ bản thao diễn. anh ta mù tịt về đề tài tiềm thuỷ đĩnh này. nhưng anh ta đã biết cách đọc sách rất lẹ.
Willie ngập ngừng.
- Sao đây, Keith?
- Thiếu uý muốn nói vào thời điểm bây giờ hay là vào thời năm 1935?
- Tôi hỏi bây giờ chứ không phải năm 1935.
- Quân đức đã đánh chìm rất nhiều chiến hạm của ta trong vùng Hatteras - Willie thămdò.
- Tôi biết điều đó. Đây không phải là lớp học về các biến cố hiện tại, mà về chiến thuật. anh có học bài không đó?
- Dạ có.
- Vậy trả lời đi.
Willie nhanh chóng lượng định tình thế. Đây là cơ hội chót để trả bài về chiến thuật trước kỳ thi loại, Willie mạnh dạn trả bài:
- Tiềm thuỷ đĩnh, bởi vì tầm hoạt động ngắn của nó, chỉ thích hợp chính yếu cho công tác duyên phòng.
- đúng! - thiếu uý Brian nói và cho điểm tối đa - Vậy mà sao phải ngẩn ngơ cả giờ chi vậy?
Willie ghi khắc những dấu ấn đậm nét đó vào ký ức. ngày thi đến. Phòng 1013 không có ai bị "đi tàu ngầm". Kalten ở phòng 1012, Koster ở phòng 1014 bị trao trả về Nha động Viên. Kalten, con trai của một luật sư có thế lực ở Washington coi thường kỷ luật và không chịu học bài.
Willie buồn cho Koster hơn. Koster tính hay hài hước dễ mến và được mấy bà cô không chịu lấy chồng ở vậy để nuôi nấng Koster từ nhỏ. buổi tối hôm đó, Willie viếng thăm phòng 1014, chàng rất buồn khi thấy giường ngủ trống trơn. Mấy năm sau, Willie được tin Koster tử trận trong cuộc tấn công đầu tiên tại Salermo.
Bây giờ ba chàng đã trở thành sinh viên sĩ quan Hải quân thực thụ, với quân phục sĩ quan màu xanh, mũ lưỡi trai trắng, và quan trọng nhất là được đi bờ từ trưa thứ bảy cho đến nửa đêm. Hôm đó là thứ sáu. Các sinh viên đã bị giam hãm, bị cấm liên lạc với bên ngoài trong suốt ba tuần lễ vừa qua. Willie vui sướng gọi điện thoại cho May Wynn, dặn nàng đến gặp chàng bên ngoài cổng trường một phút sau 12 giờ trưa ngày hôm sau.
Cô nàng đến bằng taxi, trông lộng lẫy tươi mát, dang tay ra vui mừng đón chàng. Chàng ôm ghì lấy nàng, trong một thoáng Willie hình dung một đám cưới với May thật linh đình với tất cả những chuyện gì xảy ra sau đó, và ngay trong khi hai người còn hôn nhau, chàng đã lập tức dẹp tan cơn mơ náo nhiệt đó với tất cả những lý do cũ xì từ trước. hai người hôn nhau đắm say thật lâu, sau đó dìu nhau đến quán Luigi. Willie hân hoan sảng khoái trước nhan sắc mặn mà của người yêu và ly rượu vang đầu tiên từ ba tuần nay làm chàng ăn liền mấy miếng pizza. Chàng chậm lại, thở phì, và đến mấy mẩu pizza cuối cùng, chàng liếc đồng hồ:
- May, - chàng miễn cưỡng nói - Anh phải đi bây giờ.
- Ô! Tưởng anh được đi tới nửa đêm mà?
- Anh phải ghé về nhà một chút.
- Dĩ nhiên - Ánh mắt vui sáng long lanh của nàng mờ ngay đi.
- Anh chỉ thăm nhà một chốc thôi, nửa giờ hay một giờ là cùng. Em chịu khó vào xem xuất hát buổi chiều. anh sẽ gặp lại em vào lúc - Willie nhìn đồng hồ - năm giờ rưỡi nhé.
May gật đầu.
- Này em xem - Willie rút tiền ra khoe - Một trăm hai mươi đô la. Chúng mình ngon lành rồi!
- Tiền lương Hải quân hả?
- đúng vậy, hai mươi đồng trong số đó.
- Thế lấy đâu ra một trăm?
- Mẹ cho - Willie ngập ngừng một chút mới thốt ra.
- Em nghĩ mẹ anh không muốn anh tiêu tiền đó cho em đâu.
May nhìn vào tận mắt Willie nói:
- Mẹ có biết trên đời này có cô bé tên May Wynn không anh?
Willie lắc đầu.
- Anh này khôn thật! Vẻ mặt ngây thơ bên ngoài chứa đầy tinh quái bên trong - May quàng tay ngang qua bàn âu yếm nựng má Willie.
- Chúng ta gặp nhau ở đâu? - Willie hỏi.
Chàng đứng lên, cảm thấy nặng nhọc. "Thùng nước lèo" đã đầy những bánh mì, pho mát, cà chua và rượu vang.
- Ở đâu cũng được.
- Hội quán Stork.
Chàng nói. Nàng mỉm cười hơi có nét đăm chiêu. May tiễn chàng tới cửa. trên xe lửa đi Manhasset, Willie ngủ, ngáy khò khò. Linh tính đánh thức chàng dậy ngay trước khi tàu tới ga nhà chàng.
Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine - Herman Wouk Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine