The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Herman Wouk
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1585 / 26
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần I: Willie Keith - Chương 1: Qua Ngưỡng Cửa Quân Trường
nh chàng cao vừa tầm, vóc người hơi đẫy, tóc quăn đỏ, vẻ mặt hồn nhiên. Nổi bật nhất là cặp mắt sáng láu lỉnh, mũi thẳng, miệng rộng với chiếc cằm nở vuông vắn đầy cương nghị. Anh chàng trông thật bảnh trai.
Tốt nghiệp đại học Princeton năm 1941 với điểm cao trên tất cả các môn, ngoại trừ môn toán và khoa học, anh chàng theo ngành văn chương. Nhưng thực sự nghề của chàng tại Princeton là chơi dương cầm và soạn những nhạc khúc cho các buổi tiệc tùng và nhạc hội. tên chàng ta là Willie Keith.
Willie hôn mẹ từ giã để nhập trại. hai mẹ con đứng trên lề đường nằm gần góc đường Broadway và 116th Street, thành phố New York, một buổi sáng lạnh và nắng trong tháng 12, 1942. chiếc xe Cadillac đậu cạnh đó, máy vẫn nổ êm ru, nói lên sự sang giàu của gia đình. Xung quanh hai người là những bức tường xám đỏ của các dinh thự trong khuôn viên trường đại học Columbia.
Mẹ chàng vừa nói vừa mạnh dạn cười:
- Hay mẹ con mình ghé vào tiệm mua cái sandwich ăn điểm tâm, con chịu không?
Bà lái xe đưa con nhập trường Sinh viên sĩ quan Hải quân từ nhà tại Manhasset, một thành phố ở cách đó khoảng hơn một giờ lái xe. Willie phản đối và có ý muốn đáp xe lửa vì như vậy có phần hợp với cảnh lên đường tùng chinh. Willie cũng không muốn mẹ đưa tiễn mình đến tận cổng trường Hải quân, nhưng bà Keith vẫn cứ làm theo ý bà như thường lệ. bà là người đàn bà khôn ngoan, rắn rỏi, lớn con, cao cũng bằng con trai. Sáng hôm nay bà mặc giản dị thay vì diện áo choàng lông chồn đắt tiền như những ngày khác, cho hợp với hoàn cảnh khắc khổ của buổi tiễn biệt một chiến binh. Dưới cái mũ nâu kiểu nam trang, tóc bà lộ ra màu đỏ giống hệt như tóc đứa con trai độc nhất của bà.
- Hải quân sẽ cho con ăn uống đầy đủ, mẹ đừng lo.
Willie hôn mẹ lần thứ hai, và ngần ngại nhìn xung quanh, chỉ sợ có anh hải quân nào nhìn thấy cảnh bịn rịn mềm yếu giữa hai mẹ con chàng.
Bà Keith âu yếm ôm chặt đôi vai của con trai:
- Willie à, mẹ biết con sẽ học rất giỏi như con vẫn giỏi từ trước tới nay.
- Dạ, dạ, mẹ yên tâm đi. Mọi sự sẽ tốt đẹp.
Nói rồi Willie rảo bước dọc theo lối đi lát gạch trên lề đường, qua khỏi lối vào Khoa Báo Chí, xuống mấy bực thang dẫn đến lối vào khu Furnald Hall, hồi xưa là cư xá của các sinh viên luật khoa. Đến cửa trường, Willie thấy một ông thượng sĩ tóc muối tiêu, vừa lùn vừa mập đeo bốn chữ V đỏ trên cánh tay áo khoác màu xanh đứng trước lối vào. Tập giấy trong tay ông ta đang lất phất bay trước gió.
Willie phân vân không biết có nên chào ông ta hay không, nhưng nhận ra ngay rằng sự chào kính theo kiểu nhà binh không phù hợp với bộ đồ dân sự chàng đang mặc, nên lại thôi. ngang đây, Willie đã quên hẳn mẹ anh rồi.
- Anh là tân sinh viên Sĩ quan hả? - vị thượng sĩ hỏi, giọng khàn khàn.
- Vâng, vâng - Willie nhanh nhẩu đáp.
Người hạ sĩ quan già trao cho chàng xấp giấy tờ, mỉm cười niềm nở:
- Một cuộc đời mới! Chúc anh thật nhiều may mắn.
- Cám ơn ông - chàng hơi lính quýnh nên gọi hạ sĩ quan bằng "sir", một từ chỉ dùng cho sĩ quan.
Người thượng sĩ lịch sự mởi cửa như đón mời. Willie bước vào trong, ngỡ ngàng nhập vào một thế giới vô cùng xa lạ đối với anh.
Ngay khi Willie mất hút vào trong, bà Keith chợt nhớ ra là bà đã quên một việc quan trọng. Bà chạy vội đến cổng Furnald Hall, đưa tay toan vặn núm cửa để mở. Người thượng sĩ đưa tay cản lại:
- Xin lỗi bà, không ai được vào.
- Con trai tôi mới vào đó mà!
- Dạ, xin lỗi bà, nhưng không ai được vào đâu.
- Tôi chỉ muốn gặp con tôi một chút thôi. tôi muốn nói với nó một tí. Nó bỏ quên đồ.
- Thưa bà, mọi người đang khám sức khoẻ trong đó, toàn là đàn ông con trai. Họ lại không mặc quần áo chỉnh tề.
Bà Keith là người không muốn ai lý sự với mình. Lưỡi bà dẻo quẹo:
- Thôi mà ông! Con tôi nó kia kìa! Ngay bên trong cửa đó. tôi có thể gõ cửa rồi kêu nó ra.
Bà Keith trông thấy con thật. Willie đang đứng xoay lưng về phía bà, cùng với một nhóm các chàng trai khác vây quanh một vị sĩ quan đang nói chuyện. Người thượng sĩ nhìn vào phía trong, nói:
- Bà thấy không, cậu ấy đang bận.
- Willie! Willie!
Bà Keith dùng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương gõ vào kính cửa ngoài và nghển cổ gọi với vào trong. Nhưng con bà không nghe thấy tiếng bà. Người thượng sĩ nói với một giọng đầy tình cảm:
- Thưa bà, cậu ấy không nghe thấy đâu. Cậu ấy đã là người của hải quân rồi.
Bà Keith bỗng nhiên đỏ mặt.
- Xin lỗi.
- Dạ, không sao. xin bà yên tâm. Bà sẽ gặp lại cậu ấy, có lẽ tuyệt vời bảy này.
Bà mẹ mở bóp lấy ra hai tờ $50:
- Ông coi, tôi hứa - thật ra vì vội quá con tôi đã quên lấy tiền tiêu vặt - bây giờ nó không có một xu dính túi. Xin làm ơn vui lòng trao chút tiền này cho nó giùm tôi. tôi rất cám ơn ông.
- Thưa bà, cậu ấy không cần tiền đâu. Cậu ấy được lãnh lương nay mai rồi mà.
Người hạ sĩ già tỏ vẻ ngại ngùng, vừa nói vừa lật lật xấp giấy trong tay.
- Nhưng tới lúc đó, nó có thể cần tiêu pha gì đó. tôi đã hứa với cháu nó. Xin ông giúp giùm. Tôi cũng có chút đỉnh để đền ơn công khó này.
Vị thượng sĩ già nhướng cặp lông mày, lắc đầu quầy quậy như chó đuổi ruồi:
- Bà không cần làm như vậy đâu - tay đưa ra nhận tiền, cặp lông mày lại nhướng lên, ông nói tiếp - Thưa bà, đây là một trăm mỹ kim. Tôi sẽ trao cho con bà.
Ông thượng sĩ và bà Keith nhìn nhau. bà Keith cảm thấy ngượng ngùng nghĩ bụng, thật là xấu hổ khi mình tỏ vẻ rủng rỉnh hơn người khác. bà nói như để bào chữa:
- Vâng thưa ông, tôi thật là quê. Chẳng mấy khi gặp trường hợp như thế này. Đưa con vào quân trường...mà tôi có cảm tưởng như đưa nó ra mặt trận ấy.
- Xin bà cứ yên tâm, tôi sẽ giúp bà.
- Cám ơn ông. Xin lỗi ông nhé.
- Không có chi.
Người mẹ mỉm cười, lễ phép chào rồi rảo bước ra xe. Ông thượng sĩ nhìn theo, rồi liếc qua hai tờ giấy $50 trên tay, lẩm bẩm một mình: "Chắc như bắp là Hải quân ta có thêm một loại lính mới dân Ivy League như trự này".
Nói rồi ông nhét tiền vào túi.
Trong khi đó Willie làm thủ tục nhập ngũ. Trước tiên là chích ngừa và khám sức khoẻ. Đứng sắp hàng, Willie được lệnh vén tay áo lên đến tận vai chờ đợi đến lượt mình để chích. Willie nghĩ bụng, mình chẳng thù gì Hitler, chẳng ghét gì tụi lùn Nhật Bản, nhưng dù sao lọt được vào Hải quân mang chữ thọ to tướng và thoát khỏi phải vào các lò huấn luyện bộ binh là may rồi.
Trước mặt Willie là một cái bàn dài, sau bàn các cô y tá trong y phục trắng tinh đang bận rộn pha thuốc vào ống chích. Lần lượt từng anh đưa vai ra để những bàn tay nõn nà, ngón tay thon nhỏ trắng muốt cầm ống chích lụi vào, anh nào anh nấy cắn răng chịu đau.đến lượt Willie, khi mũi kim cắp phập vào vai, Willie cảm thấy như muỗi đốt nhưng liền sau khi thuốc được bơm vào, bắp thịt vai bắt đầu nhức nhối, nghe như có một đàn lăng quăng nòng nọc đang rần rần bò lan ra trong thớ thịt mình. Tai thì nghe như có tiếng vo ve của ruồi muỗi đang hoà tấu khúc trường ca bất tận.
Chúng ta hãy nghe Wilie tự thuật các chuyện trong quân trường.
Sau cái màn chích thuốc, tôi được hướng dẫn vào phòng kín. Tại đây một hạ sĩ quản kho bảo tôi cởi hết quần áo bỏ trong một cái bao nylon bên ngoài đã dán miếng giấy ghi sẵn tên: Willie Keith. Sau đótg được hướng dẫn vào phòng khám sức khoẻ cùng với khoảng 40 sinh viên khác cũng trần như nhộng như tôi. tại đây, tất cả tim, gan, phèo phổi, tai mắt, mũi họng, các bộ phận trong người tôi sử dụng từ ngày lọt lòng mẹ hôm nay đầy bị khám xét kỹ lưỡng. tôi bị vạch mắt, và bị nắn bóp đủ thứ. Tôi phải thè lưỡi, phải há mồm, phải ho, phải thở. Tôi có cảm tưởng cứ như con gà ngoài chợ bị mấy bà nhà quê đu mua gà nắn bóp rồi cầm hai chân nhấc nhấc lên để áng chừng xem nặng nhẹ thế nào.
Đang nghĩ thế thì người y tá khám tôi ra lệnh:
- Xin ông đứng thẳng người lên.
Tôi cố gắng đứng thẳng tắp, người cứng đơ ra. Người y tá ngắm tôi từ phía xa, tỏ vẻ không hài lòng, ra lệnh:
- Xin ông cúi xuống và thò ngón tay đụng vào ngón chân.
Vì tính hay ăn từ nhỏ, nên cái bụng phệ của tôi nay trở thành trở ngại lớn cho động tác này. tôi cố gắng hết sức mà ngón tay tôi vẫn còn cách ngón chân cái tới 8 phân. Tôi bèn giở trò ăn gian cố thêm, thì có tiếng la lên ngay:
- Phải thẳng đầu gối lên!
Tôi bèn đứng thẳng người lên, hít một hơi thật dài, rồi cúi xuống hết mình, thì một tiếng kêu đánh "khục" ở trên xương sống của tôi. tôi tưởng là xương sống bị gãy. Tôi hoa mắt thoáng nghĩ, phen này hẳn đi đời nhà ma. Mở mắt ra tôi thấy ngón tay giữa và ngón cái chân tôi vẫn còn cách nhau bốn phân nữa. bốn phân ông cụ ấy đối với tôi sao mà xa xôi đến thế.
Người y tá bảo tôi:
- Xin đợi một chút.
Nói xong anh ta đi ra, một lát sau trở lại với một vị trung uý bác sĩ có bộ ria mép đen nhánh, mắt lồi, cổ đeo ống nghe. Nhìn thấy tôi đang khom lưng, ông ta hỏi:
- đây là Willie hả, y cúi đụng được ngón chân không?
- Không, thưa bác sĩ, cố gắng lắm tay đương sự chỉ qua khỏi đầu gối.
Vị bác sĩ ngắm cái bụng của tôi:
- Trông kìa! Cái thùng nước lèo to thế thì cúi sao nổi.
Tôi vội thót bụng lại nhưng đã quá trễ.
Người y tá nói:
- Tôi không quan tâm đến thùng nước lèo. Người này bị lưng hõm.
Thí sinh đứng kế đàng sau tôi nóng ruột nên lẩm bẩm:
- đó rõ ràng là tật cong xương sống lordosis, chứ còn gì nữa.
- Vậy mình có phải loại ông ta không?
- Tình trạng này trầm trọng đến thế sao?
- Tôi thì chịu thua không thể nhận được. bác sĩ có đủ thẩm quyền quyết định được mà!
Vị bác sĩ mở hồ sơ của tôi, hỏi:
- Thế nhịp tim của Willie thế nào?
- Tôi không đo. Nếu là bệnh cong xương sống thì đâu cần đo gì nữa.
Vị bác sĩ nắm cổ tay tôi. Mắt mở to đầy ngạc nhiên:
- Trời! anh bị bịnh hả?
Tôi cảm thấy mạch tim mình đang đập rất nhanh dưới ngón tay của vị bác sĩ.
Phản ứng các thứ thuốc ngừa vừa chích, cộng với lòng hồi hộp chỉ lo phải chuyển sang bộ binh đẩy nhịp tim tôi đập nhanh và mạnh như trống làng. Tôi trả lời:
- Không. Chỉ lo lo thôi.
- Tôi không trách anh. Nhưng làm sao anh có thể lọt qua lần khám sơ khởi? Anh có quen với bác sĩ ở đó à?
- Thưa bác sĩ, tôi hơi mập một tí. Nhưng tôi có thể chơi quần vợt liên tục 6 tiếng đồng hồ. tôi cũng theo môn leo núi.
Người y tá nói:
- Làm gì có núi ngoài biển mà leo. Chỉ có nước sang bộ binh thôi, ông bạn ơi.
- Im đi nào, Warner - vị bác sĩ nói.
Trong khi nhìn vào hồ sơ của tôi, thấy tôi là dân Princeton, bèn nói với người y tá:
- để trống hai mục Lưng và Tim Mạch, rồi gửi đương sự xuống đại tá Grimm bên hải quân công xưởng để thẩm định.
- Dạ vâng.
Vị bác sĩ rời phòng khám. Người y tá mặt giận hầm hầm, quơ ca6y bút chì đỏ viết lên tập giấy note "Tật cong xương sống - Nhịp tim". Sau đó hắn gắn tờ giấy vào hồ sơ của tôi, rồi trao cho tôi.
- Trình diện văn phòng Chỉ Huy Phó sáng mai, ngay sau khi thanh tra quân phục. Ông Keith, chúc ông may mắn.
- Chúc ông cũng thế.
Tôi đáp lại. chúng tôi trao đổi cái nhìn không mấy thiện cảm, dù là chỉ mới gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi. tôi ra khỏi phòng khám bệnh.
Willie bảnh bao trong quân phục sinh viên sĩ quan Hải Quân học việc màu tím, giầy đen, vớ đen, mũ thuỷ thủ Hải quân với một vạch xanh đặc biệt của sinh viên Sĩ quan Hải quân. Hai tay bưng đầy sách, đủ khổ, đủ màu, đủ cỡ, đủ độ cũ mòn, với chồng sách cao ngất đó trên tay, chàng đủ thấy khó khăn nhắm lối đi lại rồi, lại thêm ngang lối ra, một anh thuỷ thủ đứng ngay cửa đặt thêm lên chồng sách của anh một tập giấy quay ronéo làm chồng sách cao thêm đến tận ngang chân mày. Willie thò cổ ra giữ chồng sách và đi ngang đến cửa cầu thang máy. Thang máy đưa mọi người lên đến tầng trên cùng. Cuối cùng chỉ còn lại Willie với một anh chàng mặt dài như mặt ngựa. Willie bước ra hành lang, tìm tên mình dán bên ngoài mỗi phòng, và tìm thấy:
Phòng 1013
KEEFER
KEITH
KEGGS
Willie bước vào, quăng chồng sách vở trên giường bố chỉ trơ lò xo kêu lên một tiếng phưng! Một tiếng phưng thứ hai vang lên ngay đàng sau lưng chàng. Keith quay lại thấy anh chàng mặt ngựa chìa tay ra tự giới thiệu.
- Tôi tên là Keggs - Keith bắt tay, thấy bàn tay Keggs to và ẩm ướt nắm gọn bàn tay mình.
- Tôi tên Keith.
- Có lẽ chúng ta là bạn cùng phòng phải không?
- đúng vậy - Willie đáp.
- Tôi hy vọng rằng anh chàng Keefer không phải là một tên tối nước.
Keggs nói trong khi nhìn Willie chăm chú, rồi từ từ mỉm miệng cười. hắn ta lượm cuốn Vũ khí Hải quân trong đống sách lên, rồi ngồi xuống cái ghế độc nhất trong phòng, chân gác lên bàn, mở sách ra vẻ mặt băn khoăn lo lắng.
Willie thấy thế, hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Làm sao anh biết được phải học gì trước chứ?
- Bồ ơi! Biết trước hay không cũng chẳng khác gì nhau. Sẽ có quá nhiều bài vở phải học. mình phải bắt đầu càng sớm càng tốt chứ.
Willie chưa kịp đáp thì thấy một sinh viên khác cũng bưng một đống sách cao ngất, lù lù tiến vào cửa với cặp giò lực lưỡng, cùng với tiếng nói giọng miền Nam oang oang như lệnh vỡ:
- Tránh cho một chút quí vị, xin lỗi. Nặng quá!
Vào được mấy bước, anh ta buông đống sách rơi tung toé xuống chiếc giường bố còn lại. anh ta cao lớn, mắt ti hí, miệng rộng trễ ra. Anh ta tự giới thiệu:
- Tôi là Keefer.
- Keith.
- Keggs.
Keefer gạt một số sách vở trên giường xuống đất lấy chỗ rồi nằm dài ra giường trơ lò so, miệng lẩm bẩm pha lẫn tiếng cười:
- Tôi đi nhậu tiệc từ giã suốt đêm hôm qua. Xin lỗi. tại sao chúng ta phải làm lấy những thứ này?
Nói xong Keefer trở mình quay mặt vào tường.
Keggs nói:
- Giờ này đâu được phép ngủ. Nếu bị bắt quả tang thì đời anh tàn.
Keefer đáp giọng buồn ngủ:
- Bạn ơi, tôi là lính già. Bốn năm lăn lóc tại hải quân rồi đấy. Các bạn không phải lo cho Keefer này. Chỉ làm ơn đập tôi dậy nếu tôi ngáy nhá.
Willie muốn hỏi anh lính già này cái bệnh "lordosis, cong xương sống" nó quan trọng thế nào đối với hải nghiệp. Willie đang tìm một câu hỏi tế nhị để nhập đề thì đã thấy Keefer thở phì phò. Trong khoảnh khắc anh ta đã ngủ say như chết.
- Anh này thế nào cũng đi "tàu ngầm" thôi.
Keggs chép miệng nói trong khi lật trang sách Vũ khí Hải quân.
- Tôi cũng không hơn thì anh ấy. Sách này lạ hoắc đối với tôi. cơ bẩm là cái quái gì trên cõi đời này. Khoá an toàn nghĩa là gì?
- À, còn "đi tàu ngầm" là nghĩa làm sao ấy nhỉ?
- "đi tàu ngầm" có nghĩa như thế này này. Trong thời gian mấy tuần lễ đầu huấn luyện, chúng ta được mang cấp bậc tập sự thuỷ thủ. Sau đó là cuộc thi để lên Alpha. Hai phần ba người có điểm cao chính thức trở thành sinh viên Sĩ quan, đeo alpha vàng ánh trên cầu vai. Phần còn lại "đi tàu ngầm" có nghĩa là thi trượt bị loại, bị âm thầm chuyển sang bộ binh không kèn không trống.
Chàng Ngự lâm pháo thủ của chúng ta ngẩn người lo lắng nhìn Keggs. Tay Willie bỗng sờ ra sau lưng chỗ lõm vào. Sau đó anh chàng hấp tấp đứng lên cúi xuống nhiều lần cố gắng để đụng vào ngón chân như tập thể dục. mỗi lần cúi như vậy, tay Willie tới gần ngón chân hơn một tí. Mồ hôi Willie vã ra như tắm. khi đầu ngón tay Willie chạm được ngón chân, anh ta mừng quá, miệng kêu lên một tiếng thật to. Willie đặt các ngón tay vuông góc với ngón chân, rồi đứng thẳng người lên, xương sống rung lên từng hồi, cặp mông ngoáy tít như Mọi Da đỏ múa đuốc ban đêm, làm căn phòng lắc lư rung rinh theo. Keefer giật mình tỉnh dậy kinh hãi nhìn Willie. Còn Keggs thì lùi sát lưng vào góc tường. Willie liền nở nụ cười khoái chí thoả mãn, nhưng cùng lúc ấy anh lảo đảo muốn té, phải vịn vào bàn vì cả phòng đã mất thăng bằng do động tác của ba người vô tình gây ra. Willie nói như say:
- đi tàu say sóng có giống như thế này không nhỉ?
Có tiếng la ngân dài ngoài hành lang "Nê ê ệm". thế r rfr ngoài cửa ba tấm nệm được liệng vào phòng. tiếp theo sau là mền, gối và draps nối đuôi nhau bay vào cùng với tiếng hô ngắt quãng "Mền, gối, drap".
Keefer lầu bầu.
- Thật không tưởng tượng được cách người ta hô hoán.
Keefer mở tấm drap làm giường. trong chốc lát giường của anh ta đã tươm tất, thẳng băng như được là ủi cẩn thận. Willie cũng mang kinh nghiệm hướng đạo của mình ra. Thoáng một cái, giường của Willie cũng gọn ghẽ trong tình trạng sẵn sàng coi được. còn Keggs loay hoay vật lộn với tấm vải bọc nệm đến mươi phút trong khi hai người kia sắp xếp sách vở và quần áo. Keggs hỏi:
- Các anh coi, thế này đã được chưa?
- Anh ơi, anh là lính mới tò te.
Keefer lắc đầu nói thế rồi tiến lại giường của Keggs lấy tay co vuốt tấm drap vài ba cái, giường của Keggs đã thẳng băng. Keggs thốt lên sung sướng:
- Tuyệt vời thật! Cám ơn diệu thủ thư sinh.
Keefer thân mật:
- Tôi nghe anh nói là anh lo tôi sẽ "đi tàu ngầm". Đừng có lo. Khi đến buổi phải trình diện, tôi sẽ sẵn sàng.
Thời gian còn lại trong ngày là một chuỗi những tiếng kèn tập hợp, tan hàng, lại tập hợp, công bố các lệnh mới, tập thao diễn, ngồi học trong giảng đường, làm bài thi. Mỗi khi phòng quản trị hành chánh quên điều gì chưa công bố, tiếng kèn lại vang lên. Sinh viên lại chen chúc nhau đổ ra sân. Anh thiếu uý tóc lơ thơ, vẻ mặt nai tơ tên là Acres đứng trên bậc thềm, đưa cằm ra, mắt quắc lên, đọc lớn cái huấn lệnh mới. sau đó cho tan hàng. Sinh viên lại ùn ùn kéo nhau biến vào các tầng lầu.
Về phòng, trong giờ sinh hoạt tự do, ba chàng chuyện trò, kể lai lịch cho nhau nghe.
Anh chàng Edwin Keggs người hay ưu tư, vốn là một thầy giáo dạy toán đại số ở trung học thuộc Akron, tiểu bang Ohio.
Roland Keefer là con trai một chính khách tại West Virginia. Keefer ba hoa rằng anh ta có việc làm tại phòng nhân viên tiểu bang. Tuy làm ở phòng nhân viên nhưng anh ta chẳng biết ai ở đó hết, mới chỉ bắt đầu học hỏi về chính trị quanh quốc hội tiểu bang khi chiến tranh tới mà thôi.
Willie kể chàng là tay soạn nhạc và chơi dương cầm cho một hội quán ban đêm, làm cho hai người kia lặng nghe, cảm phục. chuyện vãn như chìm xuồng. Khi Willie nói thêm rằng Willie xuất thân từ Princeton, thì căn phòng trở nên lạnh tanh, như bị một làn tuyết giá bao phủ.
Hiệu kèn đi ngủ vang lên. Willie leo lên giường, chàng mới chợt nhớ ra rằng suốt ngày chàng đã không có một lần nghĩ tới cha mẹ chàng, và May Wynn, người yêu của chàng. Mới buổi sáng nay mẹ chàng đưa chàng nhập trại mà bây giờ chàng có cảm tưởng kỷ niệm đó hình như đã xẩy ra từ lâu lắm. về không gian thì chàng không xa nhà mẹ ở Manhasset, không xa hơn những nơi chàng thường lui tới ở Broadway. Nhưng sao chàng cảm thấy xa xôi như vùng Bắc cực. chàng liếc nhìn xung quanh căn phòng nhỏ bé tường sơn vàng, viền gỗ đen với kệ chất đầy sách cứ như hăm doạ, hai người xa lạ mặc đồ lót đang trèo lên giường bố của họ, chia xẻ với mình tình thân mật mà Willie chưa bao giờ có, ngay cả trong gia đình chàng. Rồi ra những người này trở nên bạn cùng "xóm nhà lá" với mình trong suốt thời gian thụ huấn.
Nằm trên giường, Willie thấy háo hức băn khoăn trong cuộc phiêu lưu mới, có bạn đồng hành mới. tâm hồn chàng thư giãn trong một đêm mới lạ hoang sơ, rồi lại chợt bừng lên hối tiếc sự tự do vừa mất. Willie mơ màng đi vào giấc ngủ, giấc ngủ trong đêm đầu đời tại quân trường. ngoài trời, văng vẳng tiếng gió thổi rì rào, vi vu trong rặng thông hoà với tiếng sóng biển ì ầm từng đợt đổ vào bờ.
Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine - Herman Wouk Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine