Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Truyện Ngắn
Nguyên tác: 娃娃亲
Dịch giả: Tâm Tít Tắp
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2219 / 14
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Cuộc Thi
uối cùng vẫn ở trong phòng khách của Tần gia, buổi tối Hướng Hiểu Sắc gọi điện thoại cho cha cô, bất ngờ lại tắt máy! Cô nàng từ nhỏ đã không có mẹ chăm sóc tức giận điên người: “Về rồi xem con tính sổ cha như thế nào!”
Sáng sớm hôm sau đi thi, vui mừng duy nhất của cô, là bác gái đưa cô đi, bác gái nói, “A Hiên đến công ty rồi, nó nói con thi xong thì liên lạc với nó.”
Hướng Hiểu Sắc chỉ có thể cười, “Được được ạ”. Thi xong cô sẽ đi chơi, hôm qua đến bây giờ, áp lực tinh thần quá lớn, nhất định phải đi thả lỏng thả lỏng mới được. Bác gái cất bước, tiến vào trường thi. Bài thi phát xuống, bạn học Hướng đã cảm thấy lừa đảo, đây là cái vấn đề rách gì hả, một kiểu ý thức so với một kiểu ý thức. Đem những thứ mơ hồ trong đầu có thể nghĩ ra đều viết vào giấy. Tiếng chuông vang lên, đám người tuôn ra trường thi.
Đói bụng đến chết, dùng điện thoại di động tìm kiếm một quán ăn vặt đặc sắc ở kinh thành, vội vàng bắt xe để đến, vừa ngồi xuống điện thoại đã vang, chính là người mà hôm qua bác gái nói khiến cô bận tâm, “A Hiên”, vẻ mặt Hướng Hiểu Sắc rùng mình, nhận điện thoại, đối phương hỏi: “Ở đâu?”
“Đang ăn cơm.”
“Không phải thi xong đã dặn cô gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Ơ, ngài bận mà, tự tôi đi là được rồi, cái gì cơ, tôi ở bên này có bạn đại học rồi, buổi chiều sau khi thi xong có thể đi chơi với cô ấy một ngày, chắc tối nay sẽ không về nhà ngài đâu, phiền ngài nói với bác gái nhé,…”
“Tôi hỏi, cô ở đâu?”
Một bàn của chú bên cạnh, điện thoại di động trên mặt bàn vang to bài hát trên mặt trăng, Hướng Hiểu Sắc buột miệng nói ra, “Trên mặt trăng.”
Tần Hiên ngắt máy, Hướng Hiểu Sắc vuốt trán rên rỉ, đúng là bất ngờ!
Hôm sau cùng chị em thời đại học tên Tiểu Tử đi chơi một chuyến ở kinh thành, cuối cùng Tiểu Tử đối với mưu toan muốn thi công chức kinh thành của bạn học Hướng, thấm thía nói: “Không phải trò chơi, hết hy vọng đi. Không nói đến phỏng vấn, thi viết với năng lực của mày cũng thật nguy hiểm, không phải tao xem thường mày, mà mày không phải là đứa chăm chỉ đọc sách, còn nhớ thi cấp bốn không, MM mày thi mấy lần?”
Bạn học Hướng thẹn không dám nhận, “Sáu lần.”
Tiểu Tử nói: “Cho nên, từ bỏ đi, vẫn là cùng chị gái như tao mưu tính con đường đi khác thôi.”
“Đường gì?”
“Tìm một thằng giàu sang quyền thế đẹp trai*, đem mình gả đi.”
*Nguyên văn là ‘cao soái phú’: con nhà có quyền, đẹp trai, giàu có.
Khóe miệng của bạn học Hướng vô cùng co quắp, con đường này càng không hiện thực nhỉ?
Gần tối, hai người góp tiền chạy đến giếng Vương Phủ chọn một nhà hàng đắt tiền đi vào, Hướng Hiểu Sắc giải thích cho chính sự lựa chọn này của mình: “Sinh thời cần ăn một bữa ăn đắt đến xót xa”, Tiểu Tử thì muốn đi rồi gặp được một người giàu có cao sang đẹp trai. Kết quả, thật sự gặp được rồi.
Ở đó Hướng Hiểu Sắc gặp Tần Hiên, bên cạnh anh là ba người áo mũ chỉnh tề dáng vẻ thành đạt.
Thực ra Tần Hiên nhìn thấy cô trước khi vào cửa, mặc dù trong đại sảnh người không ít, nhưng cô mặc một bộ đồ thể thao màu quả quýt, thật sự rất gây chú ý, mặc dù tướng mạo bình thường, à, tóc cô dài để thẳng cũng rất xinh đẹp, trong lòng Tần Hiên Tần Hiên mơ hồ nghĩ, sau đó với những người bên cạnh một tiếng, “Đợi đã.” rồi đi về hướng cô.
“Chơi đã chưa?”
Hướng Hiểu Sắc giật nảy, nhìn thấy là anh, lại càng hoảng, “Sao anh lại ở đây?”
“Đến ăn cơm.”
“À, à.” Hướng Hiểu Sắc cười mỉa một tiếng, “Thật khéo thật khéo.”
“Hôm nay có về nhà ngủ không?
“Về…” Sao lại đối thoại mập mờ như vậy? Có điều hôm nay quả thật phải đến chú Tần, vì hôm đó đi thi không cầm quần áo đi để thay, tối qua ngủ ở nhà Tiểu Tử cũng không tắm rửa. “Tôi tự về là được rồi, ngài cứ tự nhiên đi.”
Ba người đi cùng Tần Hiên cũng cùng nhau tiến vào, có người mở miệng cười nói: “Vừa cho là khách hàng của công ty cậu, không ngờ là hai người đẹp. Tần thiếu gia, không giới thiệu sao?”
Tần Hiên nhìn Hướng Hiểu Sắc nói: “Vị hôn thê của tôi”, sau đó nói với vị hôn thê: “Vậy em về thì gọi xe cẩn thận.” Rồi gật đầu với Tiểu Tử ở đối diện, cuối cùng nói ba người đó: “Đi thôi.”
Nước mắt Hướng Hiểu Sắc chảy rồi, trong ba giây rất ngắn mà lời của ngài nói ra lượng thông tin cũng quá lớn rồi đó?
Nhưng đội ngũ soái ca đẹp trai cao sang quyền quý đi mất rồi.
Tiểu Tử dùng sức cầm khuôn mặt tròn của Hướng Hiểu Sắc, “Tiểu tử à, mày dùng chiêu gì vậy?”
“Chiêu chiêu cái gì? Tao cũng muốn lời giải thích đây.” Hướng Hiểu Sắc vẻ mặt đau khổ nói, “Phỏng chừng là tìm tao chơi đùa đấy.”
“Chơi, không thể nào, ánh mắt anh ta nhìn mày, tình cảm thâm sâu bao nhiêu, chăm chú bao nhiêu cơ mà, một đại hoa khôi như tao bày ra đó mà anh có thèm nhìn vào mắt đâu. Anh ta yêu mày, yêu thâm trầm ôi thân thiết.”
Hướng Hiểu Sắc im lặng, ngừng nuốt.
Sau khi ăn xong, hai người gom chết gom sống mới được ít tiền lại không cần dùng đến, vì người phục vụ nói với các cô, bàn của Tần thiếu đã thanh toán rồi.
Tiểu Tử đưa cô bắt taxi, nói từng câu từng chữ với cô: “Em gái à, phát đạt rồi đừng quên chị gái nha.”
“P a, cô nương tao thi xong sẽ về nhà.” Thành tích thi viết phải 40 ngày sau mới có thể biết, dù sao chính mình cũng cảm thấy thi không thể qua nổi, không bằng gói gém đồ đạc về nhà, dự định làm cái khác.
Kết quả, tối hôm đó bà Tần nói với cô: “Đừng về nhà, ở đây, ở lâu sẽ càng quen thuộc với A Hiên hơn, hơn nữa, cha con lại theo đơn vị đi ra ngoài khảo cổ rồi, ngày về còn chưa xác định, cha con có nói với con không?”.
Không ạ!!! Hướng Hiểu Sắc sắp hộc máu rồi, cha không đáng tin như vậy như vậy sao?
Đã như vậy, Hướng Hiểu Sắc ở chắc bên này rồi.
Mỗi ngày cùng bác gái mua thức ăn, nấu cơm, đan áo len, xem phim thần tượng… May mắn may mắn, trừ cơm sáng và cơm tối có thể nhìn thấy anh ta một chút, cơ bản hai người cũng không gặp nhau. Mà Tần Hiên lớn hơn cô năm tuổi, tính cách lại im lặng là vàng, càng không có gì để trao đổi, Hướng Hiểu Sắc từ nhỏ không có sự chăm sóc của mẹ, lại đi theo bác gái vừa xinh đẹp vừa cởi mở lăn lộn trong cuộc sống nhỏ này, vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Vì vậy đôi lúc cũng coi Tần gia chính là nhà của mình.
Sáng sớm dậy còn đang xoa mắt, trên người còn mặc áo ngủ, thì thầm lẩm bẩm nói, “Bác gái, con vừa mơ cùng bác đi rút thăm trúng thưởng, con rút trúng một chiếc điện thoại xa hoa…”
“Mẹ tôi đi ra ngoài rồi.”
Hướng Hiểu Sắc tỉnh táo hắn, đứng vững nghiêm trang, nói: “Anh, anh còn chưa ra ngoài?”
Tần Hiên ngồi trên sofa trong phòng khách xem tin tức, nói: “Hôm nay nghỉ ngơi. Em rửa mặt rồi xuống đây, anh đưa em ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò.”
“…”
Cuộc Hôn Nhân Từ Nhỏ Cuộc Hôn Nhân Từ Nhỏ - Cổ Tây Tước Cuộc Hôn Nhân Từ Nhỏ