Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
36. Trận Oanh Kích Trân Châu Cảng
ăn hộ vắng ngắt và im lìm. Bao trùm khắp nơi là một mùi sạch sẽ đến mức ai cũng phải hạ thấp giọng. Đầu tiên, tất cả chia nhau đi xem các nơi, đi nhón chân và im lặng. Từ nhà bếp đến phòng ăn với chiếc bàn được đánh véc-ni, ghế bành và tràng kỷ có phủ khăn. Ở một góc phòng, chiếc ti vi mới toanh, tủ đựng bát đĩa Hen-ri II hình như để trưng bày hơn là để đựng bát đĩa, tủ sách đầy những bộ từ điển bách khoa chưa bao giờ đọc đến, những chiếc gạt tàn chưa bao giờ đựng tàn thuốc lá, hàng chục món đồ xinh xinh để bày trên các ngăn tủ cho đẹp mắt, cái lò sưởi giả sạch bóng vì chưa bao giờ đốt lửa. Những cánh cửa chớp đóng kín chỉ để lọt một ít ánh sáng vừa đủ tạo nên một khung cảnh như trong nhà thờ. Bước trên tấm thảm lông xoăn tít bà Tiêu Cay đã cất công giặt giũ thơm phức ngay trước khi lên đường đi nghỉ, ai nấy đều có cảm giác như bước trên mây. Trong phòng ngủ của ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay, chiếc giường to rực sáng như mặt trời lúc rạng đông. Đầu giường được bọc bằng sa tanh màu hồng sẫm như màu của rèm cửa, mỏng và nhẹ như lớp voan che mặt cô dâu. Mấy quả tạ và dụng cụ thể thao của ông Bồ Hôi được xếp thành hàng cạnh tủ quần áo. Phòng tắm kế bên sạch đến mức vừa bước vào, người ta đã thấy bóng của mình phản chiếu khắp nơi: trên gương, dưới sàn gạch, trên lớp men bồn tắm, trên thành máy giặt và cả trên mặt tường sơn. Nhiều đến chóng mặt. Người ta tưởng như bước vào khoảng trống rỗng với một đám hỗn độn những bản sao của chính mình.
Phòng Bé Táo thì trái ngược hoàn toàn. Gần như không có đồ vật nào. Gối, rèm cửa và ga trải giường đã biến mất. Tấm thảm lông gấu tổng hợp mà Bé Táo thường đặt chân lên mỗi sáng thức dậy cũng không còn ở chỗ cũ. Mặc cho bà Tiêu Cay phản đối, những thứ đó đã bị Bé Táo trưng dụng để làm đẹp cho tổ ấm của Cún Bụi. Cún Bụi cảm thấy tim mình thắt lại. Cơn giận trong lồng ngực nó cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Vậy là bây giờ cả bọn đã tập hợp trong phòng khách kiêm phòng ăn. Mọi con mắt đổ dồn về phía Cún Bụi.
Linh Cẩu hỏi:
-Bây giờ chúng ta bắt đầu từ đâu?
Cún Bụi đảo mắt nhìn một vòng, có vẻ do dự.
Linh Cẩu đề nghị:
-Hay là bắt đầu như thế này nhé?
Linh Cẩu thả nhẹ chiếc gạt tàn bằng thủy tinh xuống bệ lò sưởi. Chỉ trong chớp mắt, chiếc gạt tàn vỡ tan tành.
Phát súng lệnh đã nổ.
I-ta-li đưa chân phải lên cao. Một chiếc móng nhọn hoắt xòe ra : chỉ cần một cú nhảy, mười chú mèo khác đã phóng lên tới đỉnh rèm cửa. Rồi chúng thả người rơi tự do trong tiếng vải xé sột soạt thật đều. Tấm rèm cửa rách tươm, bọn mèo quay sang tấn công lớp vải bọc ghế bành.
-Chú ý, tất cả hãy cẩn thận !
Đó là Giéc-manh và Pha-kia lên tiếng cảnh báo. Chúng đang lách mõm vào khe hở giữa bức tường và tủ đựng bát đĩa. Chúng biến mất sau chiếc tủ và nhắc lại lời cảnh báo :
-Mọi người chú ý và tránh xa !
Cái tủ lắc lư nhưng không đổ. Sau đó nó lảo đảo đổ rầm xuống, đè bẹp chiếc bàn. Tòa nhà rung lên tưởng như sắp sập đến nơi.
Linh Cẩu phản đối :
-Ôi không ! Đập từng chiếc có phải sướng tay hơn không ?
Cún Bụi mời nhiệt tình :
-Anh muốn bát đĩa khác phải không ? Anh cứ vào nhà bếp đi.
Mà sướng tay thật. Từng cái đĩa, từng cái cốc, từng cái chai được thả xuống sàn gạch nhà bếp. Bát đĩa vỡ kêu loảng xoảng. Đĩa và cốc. Cốc và chai. Những chai rượu quý mà ông Bồ Hôi đã cẩn thận mang từ dưới hầm lên vì sợ làm mồi cho bọn trộm. Một bác chó xù già lặng lẽ và tỉ mẩn cạy tung cửa lò nướng. Sau đó bác ta nhảy lên trên, rồi dùng hết sức đè chiếc bản lề gãy rời ra. Giéc-manh cũng đang hỏi thăm sức khỏe cánh cửa tủ lạnh. Cậu ta cúi đầu, húc mạnh cho đến khi có tiếng rắc vang lên. Hơi rượu nồng nàn khiến mọi người đều thấy vui vẻ. Khi tất cả quay ra phòng ăn kiêm phòng khách, tuyết rơi trắng xóa ! Đám mèo đã xử lý những chiếc gối lông vũ cuối cùng. Đó là một cảnh tượng vô cùng đẹp mà I-ta-li vừa lim dim vừa say sưa chiêm ngưỡng. Trong lúc này, cô nàng Ai Cập đang chăm chú giở cuốn Đại từ điển bách khoa về cây và hoa. Cô nàng thấm nước bọt vào chân và giở từng trang. Xem xong trang nào là cô nàng lập tức xé luôn trang ấy. Hàng trăm trang bị xé. Trong một thoáng, Cún Bụi đứng bất động để chiêm ngưỡng cảnh tượng này. Giéc-manh dùng đầu húc vào từng ô cửa kính. Anh ta làm việc kiên nhẫn, có hệ thống và rất gọn ghẽ. Những chú mèo khác đang xòe móng xẻ những đường ngang dọc trên đống đĩa CD của ông Bồ Hôi. Linh Cẩu nhìn về phía chiếc ti vi kín đáo ra hiệu cho I-ta-li.
I-ta-li gật đầu. Linh Cẩu đi vòng ra sau, giơ chân lên và xịt rất lâu vào bên trong. Xong xuôi đâu đấy, cả bọn ngồi trước chiếc máy thu hình và I-ta-li bật điện. Kết quả đúng như mong đợi. Một ngôi sao đủ màu lóe trên màn hình rồi một tiếng nổ nghèn nghẹt vang lên, một cuộn khói đen dày đặc tỏa ra và không ai nhìn thấy gì nữa. Bên dưới, trên màn hình ti vi của bà gác cổng, phi cơ Nhật đang dội bom căn cứ hải quân Mỹ ở Trân Châu Cảng gây ra những tổn thương tương tự. Muội khói bám vào tường, vào thảm trải sàn : cả bọn ho sù sụ và dụi mắt lia lịa, mặt mày ai cũng đen nhẻm như thợ lò. Thật là một dịp tuyệt vời để cùng nhau tắm tập thể trong cái bồn tắm mà Linh Cẩu đang vặn nước chảy vào. Trong khi mọi người còn mải lội bì bõm và té nước vào nhau thì Linh Cẩu, Giéc-manh và Pha-kia cho đồ vào máy giặt. Nhưng chúng không cho quần áo vào máy giặt. Chúng cho tất cả dao, thìa, nĩa, giày, đồ mỹ nghệ sĩ, lọ đựng mứt và cả mấy quả tạ của ông Bồ Hôi vào đó. Cắm điện. Tiếng ồn inh tai khiến tất cả phải trốn thật nhanh vào phòng ông Bồ Hôi và Tiêu Cay. Tấm phủ giường bằng xa-tanh không thể lau khô người thì đã có ga trải giường và mấy cái chăn. Tiếp theo là tủ quần áo bấy giờ đã mở toang với những bộ váy dạ tiệc sang trọng. Chúng lôi tất cả quần áo xuống. Cô nàng Ai Cập diện một chiếc váy cưới. Trông cô thật tuyệt. Đó là điều mà ta có thể đọc được trong ánh mắt của I-ta-li. Anh chàng cũng vừa tìm được một cái nơ hình con bướm thực sự trong chiếc tủ quần áo hiện đang trống hơ trống hoắc.
Nhưng Nghệ Sĩ, anh ta đang ở đâu nhỉ ?
-Này, Nghệ Sĩ !Nghệ Sĩ !
Im lặng. Tất cả vểnh tai nghe ngóng. Không có tiếng đáp lại. Ai nấy nhìn nhau, lo lắng.
-Tôi tin mình biết tay ấy đang làm gì !
Nói xong, Giéc-manh chạy bổ ra hành lang. Cả bọn ùn ùn chạy theo. Đúng lúc đó, chiếc máy giặt nổ ầm một tiếng. Đúng vào lúc chuyển sang chế độ vắt. Mọi người ôm đầu nằm ép bụng xuống sàn nhà. Dao, dĩa bay vun vút ra bốn phía. Có chiếc cắm cả lên trần nhà. Trong cơn co giật cuối cùng, chiếc máy giặt nôn ra một đống mứt và phun mấy quả tạ đập trúng tường rồi rơi vào bồn tắm làm vỡ tan lớp men sứ bên ngoài. Cuối cùng Cún Bụi cũng mở mắt. Cảnh tượng đầu tiên Cún Bụi trông thấy đó là Linh Cẩu ngồi trước mặt nó, một con dao cán sừng đâm vào ngực Linh Cẩu.
Nó hét lên :
-Anh Linh Cẩu !...
Linh Cẩu trả lời :
-Ơi ?
-Con dao, Cún Bụi ấp úng, con dao trên ngực anh...
-Ừ, con dao, đúng là con dao... Linh Cẩu nhìn xuống ngực và ngã gục xuống.
Cún Bụi chạy bổ nhào đến, kêu thất thanh :
-KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG !
Nhưng Linh Cẩu dạng hai chân ra và cười ha hả. Con dao rơi cạch xuống đất. Lại một trò đùa. Rất thú vị.
Bây giờ cả bọn đang ngồi trước phòng Bé Táo .
Giéc-manh gọi to :
-Ê này, Nghệ Sĩ ! Chúng tớ vào được chứ?
Im lặng.
-Này! Chúng tớ có thể vào xem một chút được không?
Cánh cửa hé mở. I-ta-li đưa chân đẩy nhẹ. Cửa phòng mở ra. Tất cả đồng loạt thốt lên trầm trồ thán phục. Là nơi duy nhất không bị tấn công,căn phòng của Bé Táo rực rỡ ngoài sức tưởng tượng. Chỗ nào cũng có hoa. Một chiếc cầu vồng được kết từ hoa và lông công tạo nên một thứ ánh sáng vừa êm dịu vừa sinh động cho cả căn phòng.
Linh Cẩu khen:
-Theo mình thì hơi quá “miu miu” đấy. Nhưng trông rất đẹp.
Giường được phủ bằng một chiếc khăn màu lam ngọc, và được viền bằng những chiếc gối tựa lụa Trung Quốc. Dưới sàn nhà là một tấm thảm lông dày đến mức một con Chi-hua-hua lơ đãng có thể dễ dàng bị lạc đường trong phòng khách do Nghệ Sĩ cẩn thận cắt ra trước khi ti vi nổ tung. Đầu và đuôi của Nghệ Sĩ nhô lên trên đám lông dày. Đầu anh quay lia lịa để kiểm tra lần cuối. Đuôi vẫy với vẻ khó chịu. Nghệ Sĩ không hoàn toàn hài lòng. Có điều gì đó khiến anh thấy chướng mắt. Bỗng nhiên Nghệ Sĩ nhìn về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ. Anh đã tìm ra! Anh nhẹ nhàng nhảy lên bàn. Anh đẩy hai lọ hoa xa nhau và nhảy xuống. Như thể màn sân khấu đã được mở ra: giữa hai lọ hoa là một bức chân dung. Cún Bụi kêu lên:
-Ơ, đó là em!
Đúng! Đúng là chân dung Cún Bụi.
Đúng! Đúng là chân dung Cún Bụi. Chân dung Cún Bụi đang nằm ngủ. Một Cún Bụi rất xinh trai, một Cún Bụi mà lẽ ra mọi người có thể gặp trong thực tế, nếu như tạo hóa khi cho Cún Bụi ra đời khéo tay hơn một chút. Tuy nhiên, tranh và nguyên mẫu rất giống nhau.
-Lợn Rừng đã vẽ bức tranh này trong lúc em ngủ, Linh Cẩu giải thích. Bọn anh nghĩ là treo bức chân dung này trong phòng Bé Táo là hợp tình hợp cảnh hơn cả.
Mọi người trèo lên nhau để nhìn cho rõ. Nhưng không một ai bước vào vài sợ làm bẩn sàn nhà.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời