Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
16. Lễ Đặt Tên Cho Cún Bụi
ột trong những kỷ niệm đẹp của ngày đầu là lễ đặt tên cho Cún Bụi.
Tối hôm đó, những người bạn đi cùng cắm trại đã quây quần quanh chiếc xe moóc cắm trại của ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay. (Mỗi năm, cứ đến dịp nghỉ hè, họ lại cắm trại ở đây. Gần thành phố Ni-xơ).
Trời nóng kinh khủng nhưng mọi người vẫn đốt một đống lửa. Cho thêm phần vui vẻ. Cún Bụi thấy chuyện ấy chẳng có gì là vui cả. Nó chỉ thấy nóng thêm. Bốn năm cái bàn được kê nối đuôi nhau thành hàng dọc. Thức ăn được dọn lên đầy ắp. Người ta đã xếp một rừng các chai rượu. Mọi người ngồi xung quanh bàn. Cún Bụi ngồi trên đùi Bé Táo. Và Bé Táo được ngồi trên chiếc ghế danh dự. Có lẽ vì thế mà tối hôm ấy, ông Bồ Hôi gọi Bé Táo là “ công chúa yêu của bố”.
Và có lẽ vì uống nhiều rượu nên mọi người hát mỗi lúc một to hơn. Cún Bụi thấy chẳng có nhạc điệu gì cả. Nó thấy quá ồn ào. Thậm chí nó còn cảm thấy sợ. Nó chưa bao giờ trông thấy (cũng như chưa bao giờ nghe) nhiều người như thế cùng một lúc. Nó cố thu mình càng nhỏ càng tốt trên đùi Bé Táo. Để mọi người quên nó đi. Nhưng không ăn thua. Vì đột nhiên, ông Bồ Hôi cầm cốc rượu giơ lên thật cao và nói to:
-Còn điều này nữa. Chúng ta còn phải nghĩ đến chuyện đặt tên cho con quái này.
(“Con quái này” chính là Cún Bụi .)
Lúc nào khách mời cũng nghe theo ý kiến của ông Bồ Hôi. Tất cả bọn họ hét tướng lên:
-Đồng ý! Đồng ý! Chúng ta phải tìm ngay cho nó một cái tên!
Bé Táo ôm Cún Bụi vào lòng, chặt hơn một chút nữa.
-Con nghĩ thế nào, công chúa yêu của bố?
Bé Táo đáp lửng lơ:
-Để xem đã. Bố định đặt tên cho nó là gì?
Đến đây thì tất cả mọi người im lặng nhìn nhau. Chưa ai từng nghĩ đến điều đó. Ừ nhỉ, thực ra, đúng ra, lẽ ra phải đặt tên gì? Và lần đầu tiên trong đời Cún Bụi được trông thấy con người “suy nghĩ”. Rất thú vị. Trước tiên người này nhìn người kia, nhướn mày, nhún vai. Sau đó họ bắt đầu nhìn lên trời, mỗi người nhìn một hướng, rồi đưa tay chống cằm. Rồi họ gãi đầu, rồi họ ngọ nguậy đôi chân, và cuối cùng, tất cả đồng loạt nhìn ông Bồ Hôi để hỏi ông đã tìm ra chưa.
Ông Bồ Hôi đáp:
-Tôi cũng đang tìm…
Và mọi người lại bắt đầu “suy nghĩ”.
Cún Bụi bắt đầu nhận thấy buổi tối hôm nay có vẻ thú vị. Dáng điệu ông Bồ Hôi khi suy nghĩ trông rất buồn cười. Trán ông nhăn lại như giống chó Bun-đốc và hàm dưới nhô ra. Như thế người ta sắp được chứng kiến ông ấy nhe nanh và nghe thấy đầu ông sôi lên sùng sục. Người ông ấy còn đỏ hơn những lúc bình thường. Khách mời im lặng nhìn ông. Cứ như thế trong một khoảng thời gian khá lâu. Cuối cùng, ông Bồ Hôi trịnh trọng tuyên bố:
-Tôi đã tìm được rồi.
Mọi người nhao nhao hỏi:
-Cái gì? Thế nào? Nói đi chứ! Anh tìm được tên gì?
Ông Bồ Hôi nhấp một ngụm rượu vang và nói:
-Mê-đo!
Ông lại nhấp thêm một ngụm nữa và hỏi:
-Các bạn thấy thế nào?
Mọi người đồng loạt vỗ tay:
-Hay quá! Hoàn hảo! Tuyệt quá ! Rất độc đáo !
Ông Bồ Hôi tự đắc nhìn Bé Táo. Nhưng đến khi ông hỏi Bé Táo có chấp nhận cái tên Mê-đo hay không, Bé Táo trả lời rất đơn giản :
-Không. (Cún Bụi thở phào nhẹ nhõm).
-Không ? Tại sao lại không kia chứ ? Bà Tiêu Cay hỏi với hy vọng tránh được một cuộc cãi vã.
-Vì Mê-đo không phải là tên của những con chó thật mà chỉ là tên của những con chó trong sách. Hơn nữa, cái tên ấy đâu đâu cũng có. Đó là lý do tại sao “Không”. Và “Không”, nhất định là “Không”.
Mọi người im lặng lúng túng. Chỉ nghe tiếng ly cốc chạm nhau khe khẽ.
Để phá tan bầu không khí nặng nề, một vị khách đề nghị :
-Thế Mi-lu thì sao ?
-Không, Bé Táo trả lời. Mi-lu cũng không được. Đó không phải là tên của chó thật, đó là tên của chó trong truyện tranh.
Lại im lặng. Mọi người bắt đầu nhận thấy rằng tìm một cái tên cho chó cũng chẳng hề dễ dàng . Không khí không còn vui vẻ như lúc ban đầu. Có thể nói rằng một đám mây đang lơ lửng trên bàn tiệc. Nhất là phía trên đầu ông Bồ Hôi . Một đám mấy đen sẵn sàng tung ra sấm chớp lúc nào không hay. Lúc bấy giờ, mọi người chỉ còn cách cùng thử liều một chuyến.
Một ông đề nghị :
-Ta gọi nó là Rếc ?
Một ông khác bảo :
-Hay là Pờ-ranh-xơ vậy…
-Mi-lo ! Ông thứ ba đề xuất.
-Fi-đen ! Suyn-tăng! Két! Pa-cha! Ba-rông!
Nhưng đề nghị nào cũng bị Bé Táo gạt phăng bằng một câu đơn giản :
-Không.
Thỉnh thoảng, Bé Táo cũng chiếu cố đưa ra một lời giải thích :
-Tên đó quá xấu. Tầm thường. Tự phụ. Tất cả các con chó khác đều có tên như vậy.
Cho đến khi đám mấy đen trên đầu ông Bồ Hôi nổ tung .
-Được rồi ! Có giỏi thì con tự đi mà tìm! Nào, tìm đi ! Thế nào, vẫn chưa tìm được à ? Sao ? Được chưa ? Mọi người đang đợi đấy !
Bé Táo điềm nhiên đáp :
-Cún.
-Đã đành nó là con cún ! Ai chả biết ! Nhưng con định đặt tên gì cho nó ?
-Con Cún của con tên là “Cún”, Bé Táo kiên nhẫn trả lời.
Ông Bồ Hôi trợn tròn hai mắt:
-Sao lại là Cún? Đó không phải tên, từ đó có nghĩa là: con chó!
-Đó là cái tên độc đáo nhất, đẹp nhất và đơn giản nhất. Con chưa thấy một con chó nào tên là “Cún”. Trừ con chó của con. Vừa nói, Bé Táo vừa nhìn mọi người bằng ánh mắt cho thấy vấn đề đã được giải quyết, và không cần bàn thêm gì nữa.
Chỉ có bà Tiêu Cay cố gượng cười rồi nói:
-Nhưng tất cả các con chó đều được gọi là cún, con gái yêu à! Đó là tên trong từ điển! Con phải suy nghĩ lại đi!
Nói xong bà ngước nhìn các khách mời như tạ lỗi.
-Con đã suy nghĩ đâu vào đấy rồi. Con cún của con tên là Cún với chữ C viết hoa, bởi vì nó là duy nhất và chỉ độc nó mang cái tên đó thôi.
-Được, thế là kết thúc, ông Bồ Hôi ranh mãnh nháy mắt ra hiệu với mọi người. Nghĩ cho cùng, con có lý khi không đặt tên cụ thể cho nó, chắc chắn nó quá ngốc để có thể trả lời.
Bé Táo không cãi lại. Cô chỉ mỉm cười. Rồi cô bé đứng lên, và nói:
-Cháu chúc mọi người ngủ ngon!
Lúc đó, Cún Bụi vẫn ngồi trên ghế, chưa biết phải làm gì, Bé Táo không quay nhìn lại, chỉ gọi:
-Nào Cún! Đi chứ?
Cún Bụi vội chạy theo ngay. Như thế từ trước đến nay nó vẫn được gọi bằng cái tên đó.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời