Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
11. Khịt Mũi
ôm sau, bọn Cún Bụi được chuyển đến dãy chuồng của ngày thứ hai. Lại thêm một ngày mong ngóng và chờ đợi. Vào sáng sớm, một mẻ chó mới đã được đưa vào dãy chuồng mà bọn Cún Bụi vừa rời đi. Giống như ngày hôm qua, cả trại lại ồn ào để đón tiếp bọn mới đến.
Mọi việc diễn ra tương tự. Chỉ khác là nỗi khắc khoải đã tăng lên một chút. Mặt trời nhô cao và lơ lửng trên mái tôn cho đến khi cả trại nóng như dưới địa ngục. Nước trong các khay đựng nước bằng sắt tây ấm lên. Không một ai buồn động đến thức ăn. Thỉnh thoảng, một người chủ vào nhận chó của mình. Duy nhất một chú chó được thoát nạn. Nhiều niềm hy vọng khác tan vỡ.
Khoảng ba giờ chiều, một nhóm người kỳ lạ xuất hiện. Dẫn đầu là một thiếu nữ tóc vàng, giọng nói oang oang. Theo sau là một anh chàng râu tóc xồm xoàm, vác trên vai một cỗ máy màu đen có con mắt ở phía trước. Người thứ ba chính là ông giám đốc trại, lúc nào cũng mang theo vẻ mặt nhân từ. Vừa trông thấy họ xuất hiện, tất cả chó trong chuồng sắt lập tức đồng loạt sủa rộ lên :
-Các nhà báo ! A, các nhà báo đây rồi ! Xin bước lại gần đây, các nhà báo ! Bước lại gần tôi đây ! Tôi ! Chính tôi chứ không phải hắn !
Cún Bụi hỏi Lông Xù :
-Có chuyện gì thế bác ?
-À… đoàn phóng viên truyền hình. Họ đến quay phim. Cứ mỗi tuần họ đến một lần, chọn một chú chó để quay phim rồi cho phát trên sóng truyền hình địa phương để tìm cho chú ta một người chủ.
Cún Bụi hỏi tiếp :
-Thế ta phải làm gì để được chọn quay phim ?
-Cần phải bảnh trai.
-Ồ, thế thì bác có cơ hội được quay phim rồi đấy ! Trông bác rất bảnh trai ! Cún Bụi reo lên. Lông Xù thở dài :
-Cảm ơn chú mày. Nhưng tớ già rồi. Ngoài ngoại hình bắt mắt ra còn cần phải trẻ. Trẻ và không quá to béo.
-Trẻ và không quá to béo ? Như cháu chẳng hạn ? Cháu có thể được chọn quay phim, phải không bác ?
Khịt Mũi ngắt lời :
-Mày đùa đấy chắc ? Mày đã nhìn thấy mặt mũi của mày chưa ? Xấu xí quá đi mất. Nhưng tao đây lại là chuyện khác.
Vừa nói Khịt Mũi vừa đẩy Cún Bụi để áp mình sát vào cửa lưới.
Phải chứng kiến tận mắt chuyện xảy ra tiếp theo thì mới có thể tin được. Từ hai hôm nay, Khịt Mũi luôn mồm nói xấu mọi người, ra vẻ tự cao tự đại, chê anh này anh kia theo chủ nghĩa hèn hạ, mồm lúc nào cũng xoen xoét nào là tự do, độc lập, phẩm cách… thế mà bây giờ lại dán mình vào cửa lưới mà rên rỉ bằng một giọng du dương thống thiết (lúc ấy giọng khịt mũi của hắn biến đâu mất) khiến người ta phải ngao ngán :
-Xin nghe tôi nói, hỡi các ông bà phóng viên… Tôi là một con chó lạc lõng bất hạnh. Bà chủ trước kia của tôi già yếu và đã qua đời… Xin ông bà rủ lòng thương tìm giúp tôi một gia đình khác có nhiều trẻ con… Với trẻ con, tôi luôn đối xử dịu dàng, tôi rất yêu chúng và tôi tôn thờ chúng !
Giọng nói van lơn, đầy sức thuyết phục, ăn đứt tất cả những anh chó khác. Đến nỗi cô nhà báo tóc vàng dừng ngay lại trước cửa chuồng, mắt ngân ngấn nước, giọng thổn thức :
-Chúa ơi, nó thật là xinh xắn. Ống Kính này, anh không thấy nó xinh xắn sao ? Đáng để lên phim lắm, đúng không anh ? Khá xinh đấy chứ ! Hệt như loại chó Téc-ken lông dài. Nuôi làm chó cảnh thì tuyệt. Anh nghĩ thế nào, Ống Kính ?
Ống Kính là anh chàng râu tóc xồm xoàm. Anh ta chỉ thấy cái máy quay quá nặng. Anh ta vã mồ hôi như tắm. Anh trả lời đồng ý.
Hai giờ sau, sau khi quay phim xong. Khịt Mũi được đưa về chuồng. Vẻ vô cùng tự đắc. Bộ lông sáng ngời, lấp lánh.
-Tuyệt cú mèo, các vị ạ : trang điểm, ánh sáng, đệm bọc nhung… không, cực kỳ tuyệt vời, thật đấy. Chỉ mỗi tội phải quay phim cùng lúc với một ả mèo, giống Ăng-gô-ra hoặc đại loại như vậy. Sực nức mùi nước hoa. Trên cổ lại còn thắt nơ lụa. Thật lố bịch ! Tớ phải kiềm chế lắm mới không nhảy xổ đến. Nhưng nếu lần sau gặp lại ở bên ngoài…
Ai nấy đều im lặng không nói gì. Họ cảm thấy ngượng thay cho Khịt Mũi. Nhưng Khịt Mũi không nhận ra điều đó. Nó vẫn tiếp tục lải nhải một mình.
-Thế là ổn. Sáng sớm ngày mai, các ông bà chủ “ứng cử viên” sẽ đến tìm tớ. Ít nhất cũng đến năm mươi người ấy chứ. Tớ chỉ việc lựa chọn. Chỉ còn chuyện bọn trẻ con là hơi rắc rối. Tớ ghét cay ghét đắng bọn trẻ con. Chúng khiến tớ phát bệnh. Tớ ghê tởm chúng. Nhưng cũng chẳng quan trọng lắm, bởi vì ngay sau khi các ông bà chủ mới quay lưng, hấp! Tớ sẽ chuồn. Các vị thấy đấy, những thứ tớ yêu thích là tự do và phẩm cách…
Khịt Mũi nói mãi, nói mãi. Không ai thèm nghe nó nói. Mặt trời đang từ từ lặn xuống. Mọi người cố không đưa mắt nhìn về phía cổng trại đang sắp sửa mở ra.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời