Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Dung Nhi & Phong Nhi
Upload bìa: tran viet khanh
Số chương: 790
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5266 / 66
Cập nhật: 2015-04-02 14:54:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 360: Lòng Ta Có Mãnh Hổ - Giết (1)
nh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tầng tầng mây, xô xuyên qua cả trời đông lẫn trời tây.
Trên chiếc máy bay từ Yên Kinh đến Đông Hải, Trần Phàm nhìn qua cửa sổ thấy mây mù lượn lờ, ánh mặt trời sáng lạn, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bên cạnh hắn. Tô San đang dựa vào sau ghế, ngủ say.
Đối với Tô San mà nói, ba ngày qua vì lão thái gia qua đời, bởi vì Trần Phàm cùng Trần gia trở mặt, cơ hồ mỗi một buổi tối nàng đều trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ, vô luận là tâm linh hay thân thể đều cực kỳ mỏi mệt.
Vì thế máy bay cất cánh không bao lâu, nàng đã ngủ thiếp đi.
Nhưng tựa hồ nàng ngủ cũng không được thẳng giấc, trong lúc ngủ mơ, đôi mày vẫn nhíu lại, trên gương mặt lưu rõ nét bi thương cùng lo lắng.
Thấy như vậy, Trần Phàm hồi phục lại tinh thần, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tô San.
Làm như đã nhận ra hành động của Trần Phàm, trong lúc ngủ mơ Tô San bỗng nhiên nhúc nhích thân mình, sau đó vươn tay, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Trần Phàm, đặt ngay trên tay ghế, ngã đầu nằm xuống.
Có bàn tay Trần Phàm làm gối đầu, đôi mày nhíu chặt của Tô San chậm rãi giãn ra, tựa hồ như vậy có thể giúp nàng ngủ thật kiên định.
Hơn một giờ sau, Trần Phàm không muốn đánh thức Tô San, nên không thay đổi vị trí tay phải của mình, để cho Tô San gối đầu ngủ hơn một giờ, thẳng đến khi máy bay hạ cánh Tô San mới chậm rãi tỉnh lại.
“Sau khi xuống máy bay, trước tiên không cần vội vã đến trường, về nhà hảo hảo ngủ một giấc, bồi bổ lại sức khỏe mấy ngày nay.” Nhìn Tô San có vẻ tiểu tụy, Trần Phàm ôn nhu nói.
“Ân.” Tô San nhu thuận gật gật đầu, theo sau hỏi: “Còn anh?”
“Anh cùng em đi về.” Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói.
Khi Trần Phàm mang theo Tô San đi ra sân bay, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân chờ đợi đã lâu.
“Tiểu Phàm. San San!”
Nhìn thấy hai người từ bên trong đi ra, Tần Quế Trân dẫn đầu tiến lên nghênh đón, Tô Thanh Hải theo sát phía sau, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Phàm.
“Mẹ, cha.”
Nhìn thấy Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân, đôi mắt Tô San thoáng đỏ lên, sau đó nhào vào trong lòng Tần Quế Trân.
“Nha đầu ngốc, đừng khóc.” Tần Quế Trân ôn nhu nói, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô San, ánh mắt cũng như Tô Thanh Hải, rơi vào trên người Trần Phàm.
Vô luận là Tô Thanh Hải hay là Tần Quế Trân, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đều có vẻ đồng tình cùng lo lắng.
Nhưng ngay khi bọn họ nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Trần Phàm thì thoáng ngây ra.
Tựa hồ bọn họ cũng không nghĩ tới, sau khi đã trải qua chuyện lớn như vậy, Trần Phàm lại biểu hiện bình tĩnh đến như thế, bình tĩnh tới mức làm cho họ có một loại ảo giác, giống như chuyện đã xảy ra tại Yên Kinh, Trần Phàm tuyệt không để ý tới.
Không sao?
Để ý!
Nhưng bi thương không nhất định phải dùng nước mắt đi chứng minh, có nhiều thứ không phải luôn biểu lộ trên mặt.
“Tiểu Phàm, chuyện của con chú đã nghe nói.” Tô Thanh Hải thoáng do dự, sau đó như đinh đóng cột nói: “Con yên tâm, vô luận con có phải là người của Trần gia hay không, con đều là con rể của Tô Thanh Hải!”
Ba ngày trước, giọng nói của Trần Kiến Quốc cũng là giọng nói như đinh đóng cột.
Ba ngày sau, Tô Thanh Hải cũng là như thế.
Nhưng nội dung trong lời nói của hai người, cũng hoàn toàn ngược lại!
Bên tai vang lên lời của Tô Thanh Hải, trong lòng Trần Phàm chấn động, trong con ngươi tràn ngập ra một tia cảm kích: “Cảm ơn chú.”
“Thanh Hải, bọn nhỏ phỏng chừng đã đói bụng, có lời gì trở về nhà hãy nói, chúng ta đi ăn cơm trước.” Tần Quế Trân ôm Tô San, nhìn Tô Thanh Hải nói.
“Được!” Tô Thanh Hải cũng không phải người lôi thôi, nghe Tần Quế Trân vừa nói như thế, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trần Phàm đi theo Tô Thanh Hải, Tần Quế Trân cùng Tô San đi ăn cơm.
Trên bàn ăn. Tô Thanh Hải cũng không đề cập tới chuyện Trần lão thái gia qua đời, cũng không đề cập tới chuyện Trần Phàm bị đá ra khỏi Trần gia.
Dù sao có mấy lời nói chỉ cần nói một lần là đã đủ!
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân cũng không khăng khăng đòi Trần Phàm và Tô San về nhà họ mà tùy ý cho hai người trở về nhà.
Ngay cửa tiểu khu, từ ba ngày trước sau khi tin tức Trần lão thái gia qua đời truyền ra, một chiếc xe Benz màu đen đã luôn luôn chờ đợi ở nơi này.
Trong xe, ngồi hai người.
Hai người đều là loại người nếu đem ném vào trong đám đông sẽ không khiến cho người chú ý, hơn nữa dáng người hơi tương tự nhau, diễn cảm lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập hương vị coi thường.
Nhìn thấy Trần Phàm và Tô San từ trong xe Linlcon của Tô Thanh Hải bước xuống, thanh niên ngồi ghế tài xế trên xe Benz đẩy đồng bạn bên cạnh: “Tỉnh, Trần tiên sinh đã trở lại.”
Nói xong, tên thanh niên khẩn cấp đầy cửa xe ra, đi thẳng tới chỗ Trần Phàm cùng Tô San.
Trần Phàm vừa xuống xe liền nhìn thấy chiếc Benz, nhưng trong lòng hắn cũng không hề cảnh giác, bởi vì hắn từng gặp qua chiếc xe này trong ga - ra biệt thự tại quận Golf, chiếc xe này thuộc thành viên Ám Đường của Hồng Trúc bang, bình thường phụ trách đi phía sau chiếc Audi của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
“Trần tiên sinh.” Nhìn thấy Trần Phàm, tên thành viên Ám Đường gương mặt lạnh lùng hơi đổi ánh mắt, ánh mắt làm người ta có cảm giác như kính sợ.
“San San, em lên trước đi, anh nói chút chuyện.” Trần Phàm nhìn Tô San nói.
Tô San không nói gì gật gật đầu, sau đó một mình đi vào tiểu khu.
Cùng lúc đó trong xe Benz một thành viên khác của Ám Đường cũng đi xuống, chỉ nghe thành viên đầu tiên chào hỏi Trần Phàm đang nói: “Trần tiên sinh. Hoàng Phủ tiểu thư muốn chúng tôi nói với ngài, nàng có chuyện quan trọng cần trao đổi với ngài, nhưng điện thoại của ngài cùng Tô tiểu thư đều gọi không được, cho nên nàng cho chúng tôi ở đây chờ ngài, khi nào nhìn thấy ngài thì nhắn ngài gọi lại cho nàng.” Nghe được lời nói của hai người. Trần Phàm khẽ cau mày.
Ngày đó bởi vì hắn nghe được tin lão thái gia qua đời, quá mức chấn kinh, di động rớt khỏi tay, rơi xuống đất bể nát. Sau đó hắn vội vã đưa Tô San quay về Yên Kinh, nên cũng chưa kịp mua điện thoại khác.
Trùng hợp chính là, điện thoại của Tô San đã sắp hết pin, vì vậy sau đó không còn điện, mấy ngày nay cũng chưa kịp nạp lại.
“Hẳn là Hoàng Phủ tiểu thư đang ở biệt thự quận Golf đi?” Trần Phàm nghĩ nghĩ, hỏi.
“Dạ. Trần tiên sinh.”
“Tôi cùng hai anh đến biệt thự quận Golf vậy.”
Tuy rằng không biết Hoàng Phủ Hồng Trúc tìm mình có chuyện gì cần làm, nhưng Trần Phàm hiểu được, sự tình nhất định là một trong những phản ứng dây chuyền sau khi Trần lão thái gia qua đời, hơn nữa cho dù nàng không tìm hắn, hắn cũng cần phải tìm nàng để bàn chuyện.
Rất nhanh. Trần Phàm cùng hai gã thành viên Ám Đường lên xe, Trần Phàm dùng di động của họ, gọi cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẫn là lạnh lùng, nhưng bên trong ẩn chứa vẻ lo lắng: “Trần tiên sinh trở về chưa?”
“Hồng Trúc, là tôi.” Trần Phàm mở miệng nói.
Ngạc nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt run lên, theo sau hỏi: “Anh về lúc nào?”
“Vừa tới.” Trần Phàm nói: “Hiện tại tôi đang trên đường tới quận Golf, đến biệt thự bàn lại.”
“Ân.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc không phản đối.
Ước chừng nửa giờ sau, Trần Phàm đi tới biệt thự quận Golf.
Khác với dĩ vãng chính là cửa biệt thự cũng không thấy thân ảnh Sở Qua.
Lúc này chờ ở cửa nghênh đón Trần Phàm chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Trước khi Sở Vấn Thiên chết, tòa biệt thự này là biệt thự khó bước vào nhất trong Đông Hải, cánh cửa cũng cực cao, người có thể bước vào không nhiều lắm.
Sau khi Sở Vấn Thiên chết, cánh cửa này cũng không hề hạ thấp, ngược lại còn cao hơn!
Mà làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc phải tự mình đứng ngay cổng nghênh đón, Trần Phàm là người thứ nhất!
Ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ áo đen, mái tóc đen phiêu dật trong gió, gương mặt vẫn lạnh lùng, cặp mắt xếch hẹp dài lộ ra khí tức âm nhu nguy hiểm.
Nhưng giờ khắc này, cặp mắt tràn ngập vẻ âm nhu nguy hiểm của nàng, lại có thểm tia cảm xúc khác thường.
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến lên nghênh đón, không nói gì, chỉ yên lặng cùng Trần Phàm đi vào trong biệt thự, lập tức đi tới chủ kiến trúc ở giữa.
“Chuyện của anh, em đều nghe nói.” Ước chừng đi được năm mươi thước. Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng.
Trần Phàm nhìn mặt đất, vừa đi vừa nói: “Tôi nhớ được em đã nói muốn giao Hồng Trúc bang cho tôi phải không?”
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn kinh!
Trần Phàm dừng chân lại, nhìn lên khuôn mặt hại nước hại dân của nàng, nghiêm túc nói: “Trước kia trên đỉnh đầu tôi gánh vác lên vầng sáng của Trần gia, vầng sáng kia trói buộc tôi, tôi chỉ đành cự tuyệt em. Hiện giờ vầng sáng nọ tiêu thất, tôi không còn gì băn khoăn.”
Đôi môi đỏ tươi của nàng chậm rãi mở ra, cố gắng muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Trần Phàm lại tiếp tục nói: “Em không cần vội vã đáp ứng, nên suy nghĩ kỹ càng rồi hãy cho tôi câu trả lời. Lấy chỉ số thông minh của em, hẳn là có thể nghĩ đến, tôi đã mất đi sự bao che của Trần gia, tương đương mất đi chỗ dựa vững chắc lớn, những kẻ có thù với tôi, sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía tôi..
“Cái gì cũng không cần nói.” Hoàng Phủ Hồng Trúc vươn tay, bàn tay trắng nõn bưng kín miệng Trần Phàm, nàng nhìn lên khuôn mặt hắn, mỉm cười nói: “Em nói rồi, em muốn đem Hồng Trúc bang giao cho anh, là bởi vì cảm thấy được anh có thể làm cho nó phát dương quang đại, còn nữa... là bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên khiến cho em động tâm!” Ánh mắt Trần Phàm lóe ra, mà nàng thì buông tay xuống.
“Cứ việc hiện giờ anh đã mất đi chỗ dựa Trần gia. Muốn phát dương quang đại Hồng Trúc bang sẽ gặp khó khăn rất lớn, nhưng em nghĩ, anh đã là nam nhân mà Hoàng Phủ Hồng Trúc này động lòng, thì anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng!” Hoàng Phủ Hồng Trúc vẻ mặt tự tin nói.
“Cảm ơn tín nhiệm của em.” Trần Phàm khe khẽ thở dài.
“Giữa chúng ta không nên nói hai chữ này.” Nàng chậm rãi nói ra tiếng lòng: “Em biết đối với anh mà nói, hôm nay là thời kỳ khó khăn nhất, nếu hiện tại em không ở bên anh, như vậy đời này vận mệnh của em và anh sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội cùng xuất hiện. Cho nên, em không thể và cũng sẽ không ở lúc này rời khỏi anh.”
Thân thể Trần Phàm chấn động!
Hoạn nạn thấy chân tình tuy rằng lời này thường là nói cho có, nhưng quả thật làm cho người cảm động.
“Đúng rồi, em nói có chuyện trọng yếu tìm tôi nói, rốt cục là chuyện gì?” Trần Phàm chợt nhớ tới lời hai gã thành viên Ám Đường nói khi nãy, nhịn không được hỏi.
hương 361: Lòng Ta Có Mãnh Hổ - Giết (2)
“Sau khi anh rời khỏi Đông Hải, tiểu Qua nói cho em biết. Lưu Oánh Oánh đã xảy ra chuyện.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhíu mày nói, dù nàng không biết rốt cục Trần Phàm có quan hệ thế nào với Lưu Oánh Oánh, nhưng nàng biết rõ lúc trước Trần Phàm vì Lưu Oánh Oánh mà đại náo Vân Nam, nàng rất rõ ràng trong lòng Trần Phàm cô bé kia có được địa vị đặc thù.
Cũng đúng như trong dự liệu của nàng, nàng vừa nói xong, gương mặt Trần Phàm liền phát sinh biến hóa, nguyên bản trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra một tia khiếp sợ, khẩn cấp hỏi: “Oánh Oánh làm sao vậy?”
“Tiểu Qua nói, từ ba ngày trước Lưu Oánh Oánh đã không đến trường.” Giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc ngưng trọng.
“Cái gì? Ba ngày Oánh Oánh không đến trường sao?” Trần Phàm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng nhất thời tuôn ra trực giác không tốt, ba ngày trước Trần lão thái gia qua đời, mà Lưu Oánh Oánh lại bắt đầu không đến trường, nếu nói giữa hai chuyện này không có liên quan, đánh chết Trần Phàm cũng sẽ không tin tưởng.
“Ân.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gật đầu, nói: “Ngay từ đầu sau khi biết được tin tức này, em đã cố gắng gọi điện báo cho anh, nhưng gọi không được di động của anh. Mặt khác em cũng đã phái người đi điều tra chuyện này, kết quả đã phát hiện được một ít tin tức.”
“Là tin tức gì?” Biểu tình Trần Phàm trở nên có chút âm trầm.
Hoàng Phủ Hồng Trúc châm chước một phen, nói: “Căn cứ theo tin tức em điều tra, mấy ngày nay Lưu Oánh Oánh có tiếp xúc với một số người trong một tổ chức có tên là Thiên Đường Nhất Hào.”
“Thiên Đường Nhất Hào?” Thần tình Trần Phàm nghi hoặc.
“Thiên Đường Nhất Hào là một tổ chức cực kỳ thần bí.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong cắn chặt răng, nói: “Chính xác ra là một tổ chức tình ái.”
Tổ chức tình ái?
Ngạc nhiên nghe được bốn chữ này, Trần Phàm thoáng ngây ra: “Nàng làm sao có thể nhấc lên quan hệ với loại tổ chức này?”
“Em cũng không rõ ràng lắm.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ lắc đầu, nói: “Nhưng theo tin tức em điều tra được, tổ chức Thiên Đường Nhất Hào này cực kỳ thần bí, tương tự như là hội quán, chỉ tiếp hội viên, cánh cửa cực cao, hội viên trong đó cơ bản chỉ do nhân sĩ thành công tạo thành.”
“Nghe nói tổ chức này mỗi tuần đều có cử hành party.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nói tới đây, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Trần Phàm.
Kết quả phát hiện gương mặt Trần Phàm đã trở nên vô cùng âm trầm.
Một tổ chức tình ái, mỗi tuần đều cử hành party, nội dung tụ hội là gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra!
“Biết tổng bộ của Thiên Đường Nhất Hào ở địa phương nào không?” Thân thể Trần Phàm hơi run lên, thanh âm băng sương như ma âm đến từ cửu u vực sâu.
“Tạm thời còn chưa điều tra được căn cứ của tổ chức này.” Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi xin lỗi nói.
Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm lập tức nói: “Đưa di động của em cho tôi, mặt khác, đưa tôi đến phòng sách của em, tôi cần máy tính.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không do dự, trước tiên đưa di động cho Trần Phàm, sau đó phất phất tay với chiếc xe đi theo cách đó không xa.
Tài xế lái xe nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc phất tay, vội vàng giẫm chân ga chạy xe tới hướng hai người, mà Trần Phàm dùng di động của Hoàng Phủ Hồng Trúc nhanh chóng bấm một dãy số.
“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã khóa máy.” Thanh âm êm tai vang lên bên trong điện thoại, lại giống như ma âm địa ngực đập vào tinh thần của Trần Phàm, làm thân thể hắn chợt cứng ngắc.
Sau đó hắn lại bấm thêm một dãy số, dãy số là điện thoại cố định của ngôi nhà mà Lý Vân và Lưu Oánh Oánh đang ở lại.
“Uy, xin chào.” Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của một bảo mẫu.
“Tôi là Trần Phàm, mấy ngày nay Oánh Oánh có về không?” Trần Phàm khẩn cấp hỏi.
“Trần tiên sinh?” Đầu bên kia điện thoại, bảo mẫu ngây ra, sau đó lập tức đáp: “Không có, ba ngày nay không thấy Lưu tiểu thư trở về, hơn nữa cũng không gọi điện thoại, dì Lý còn đang vô cùng sốt ruột.”
“Dì nói cho bà nội Lý, mấy ngày nay Oánh Oánh ở lại trong trường học, cho nên còn chưa về được, nói bà không cần lo lắng.” Trần Phàm hơi trầm ngâm, chậm rãi nói.
“Đã biết, Trần tiên sinh.”
Lần này Trần Phàm cũng không nói thêm lời nào, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn thấy vẻ lo lắng cùng sát khí ngày càng đậm trong con ngươi Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng tràn ngập lo lắng, lo lắng nguyên bản Trần Phàm đã liên tục bị lọt vào đả kích, sẽ vì chuyện của Lưu Oánh Oánh mà hoàn toàn nổ bạo, nàng vốn định lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại cảm thấy được giờ khắc này dù có nói gì với hắn, hắn cũng nghe không lọt tai.
“Đi, đến phòng sách!”
Vừa cúp điện thoại, Trần Phàm không nói thêm lời vô ích, mở cửa xe bên cạnh nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm giọng nói.
Hai phút sau, Trần Phàm theo nàng đi tới phòng sách.
Bên trong phòng sách vẫn giống như ngày thường, được quét tước dị thường sạch sẽ, bảng đen vẫn giắt trên vách tường, nhân mạch bên trên thoạt nhìn có chút mơ hồ, nhưng cũng lưu lại dấu vết không thể nhạt phai.
Trần Phàm không có tâm tư đi quan sát tấm bảng đen từng gây cho hắn kinh ngạc không nhỏ, mà trực tiếp đi tới sau bàn ngồi xuống, mở laptop.
Chứng kiến tất cả chuyện này, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự, lặng yên không phát ra tiếng động đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Ngồi trên ghế trong phòng sách, Trần Phàm cũng không biết, ngoại trừ Sở Vấn Thiên, hắn là nam nhân thứ hai ngồi trên vị trí này!
Bất quá lấy tâm tình giờ khắc này của Trần Phàm mà nói, cho dù biết chỉ sợ cũng sẽ không đổi ý.
Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt lên trên người Lưu Oánh Oánh.
Vừa nghĩ tới Lưu Oánh Oánh nhấc lên quan hệ với tổ chức tình ái nào đó, Trần Phàm liền không dằn được lửa giận ngập trời!
Vì là loại laptop đứng đầu nên tốc độ chuyển tải cũng cực nhanh.
Trần Phàm mở ra IS, đi vào một trang web, liên tục nghiệm chứng qua hai lần, ở trong trang web tải về một phần mềm máy tính.
Làm xong tất cả chuyện này, Trần Phàm đi vào phần mềm máy tính, rõ ràng nhìn thấy Long Nữ đang Online.
Phát hiện này làm cho hắn âm thầm thở ra, sau đó cực nhanh mở ra khung chat, đưa vào một hàng chữ: “Long Nữ, biết tổ chức Thiên Đường Nhất Hào không?”
Ở ngoài ngàn dặm, Long Nữ đang ở trong căn cứ bí mật của Long Nha, vốn đang đánh chữ chuyển cho Trần Phàm một bưu kiện, nhìn thấy khung chat đột nhiên nhảy ra, con ngươi lạnh lùng đột nhiên phóng lớn, theo sau gương mặt không thể áp chế nổi lên vẻ kích động!
Lấy tin tức khủng bố của Long Nha, Long Nữ đã lập tức biết được chuyện Trần lão thái gia qua đời cùng việc Trần Phàm trở mặt với Trần gia, vì thế trong ba ngày nay nàng luôn tâm thần không yên, thẳng đến vừa rồi lấy hết dũng khí, quyết định gởi một phần bưu kiện cho Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động Online gặp nàng.
Dù sao Long Nữ cũng không phải người thường, tâm lý tố chất vốn cường đại tới mức làm kẻ khác giận sôi, nàng rất nhanh liền lãnh tĩnh trở lại, thấy rõ nội dung trong khung chat, đôi mày thanh tú hơi cau lại, liền trả lời: “Tổ chức này tôi có nghe nói qua một lần, tựa hồ là một tổ chức tình ái, cực kỳ thần bí. Anh hỏi thăm nó làm gì?”
Nhìn thấy Long Nữ đã trả lời, trong lòng Trần Phàm trầm xuống, sau đó đôi mày cau chặt lại, trả lời: “Tôi cần nhanh chóng biết được hết thảy tư liệu về tổ chức này, nhất là căn cứ của nó!”
“Hiện tại tôi lập tức đi điều tra tư liệu của tổ chức này, khoảng trước bảy giờ tối, sẽ truyền qua cho anh.”
Long Nữ nhìn thời gian một chút, trả lời.
“Tôi Online đợi cô.” Trần Phàm cũng đáp lại, sau đó cầm lấy thuốc lá Hoàng Phủ Hồng Trúc để sẵn trên bàn, rút ra một điếu châm lửa, gương mặt lạnh lẽo thật dọa người.
Khoảng sáu giờ chiều, bên cạnh sông Hoàng Phố Đông Hải, trong một hội quán cực kỳ bí mật.
Cả người Lưu Oánh Oánh cuộn tròn trên ghế sô pha, ánh mắt ngây ngốc nhìn ra phía trước.
Trước mặt nàng rất nhiều thức ăn phong phú, nhưng nàng không hề động vào, cả người bởi vì hai ngày liên tục không ăn cơm, gương mặt đã có chút tái nhợt.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, một nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đeo mặt nạ màu vàng kim đi vào phòng, trực tiếp đi tới đối diện Lưu Oánh Oánh, ngồi xuống, nhìn thoáng qua thức ăn không hề động đũa, thở dài nói: “Vì sao cô phải khổ vậy chứ?”
“Ông là ai?” cả người Lưu Oánh Oánh run lên kịch liệt, hai tay ôm cơ thể, cuộn tròn ở góc sô pha.
“Hay là cho tới bây giờ cô vẫn không tin vào sự thật cha của cô đã chết sao?” Nam nhân nhếch môi, châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hói.
Nghe được lời nói của nam nhân, gương mặt Lưu Oánh Oánh đột nhiên biến đổi, sau đó thân mình điên cuồng run rẩy lên, hai tay nàng ôm đầu, điên cuồng lắc mạnh: “Sẽ không! Sẽ không! Cha của tôi sẽ không chết đâu!”
Trong lúc nói năng hò hét, đồng thời trong đầu nàng hiện lên từng ly từng tý những cảnh đã diễn ra trong ba ngày nay.
Ba ngày trước, sau buổi chiều tan học, nàng vẫn như ngày thường cự tuyệt Sở Qua đòi đưa nàng về nhà, một mình rời đi vườn trường ngồi xe bus đi về nhà.
Kết quả, xe bus còn chưa tới, một chiếc xe đắt tiền chạy nhanh tới bên cạnh nàng, người lái xe là một nữ nhân có gương mặt khí chất rất ôn nhu hòa khí, nữ nhân nói cho nàng biết cô ta biết chỗ ở của cha nàng, nếu nàng muốn biết thì đi cùng cô ta.
Một khắc đó, nàng cơ hồ không do dự, giống như người đã bị khống chế linh hồn, trực tiếp lên xe nữ nhân kia, sau đó bị đưa tới hội quán cực kỳ bí ẩn này.
Sau đó một người đeo mặt nạ vàng kim dáng người cùng thanh âm lại rất giống nữ nhân nhưng lại có hầu kết nói cho Lưu Oánh Oánh: cha của nàng đã chết, nếu nàng không tin cha nàng đã chết thì nàng có thể gọi điện cho Trần Phàm để chứng thực.
Lúc ấy sau khi nghe được câu nói này, Lưu Oánh Oánh giống như bị điện giật, hoàn toàn choáng váng!
Sau đó nàng điên cuồng gọi điện cho Trần Phàm, nhưng bất kể nàng gọi thế nào cũng không gọi được, nàng lại gọi điện cho Tô San, nhưng vẫn không thông suốt.
Buổi tối đó nàng đầm đìa nước mắt gọi điện thoại cả một buổi tối, nhưng không liên hệ được với Trần Phàm.
Ngày hôm sau người kia nói cho nàng nghe, hai ngày sau sẽ nói cho nàng biết chân tướng cái chết của cha nàng, nếu nàng muốn biết thì lưu lại, nếu không muốn biết thì tùy lúc đều có thể rời đi.
Cảm giác nói cho nàng biết Trần Phàm sẽ không lừa nàng, cha của nàng không có chết, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, nếu cha nàng không chết thì không có khả năng hơn hai năm cũng không hề gọi điện thoại lần nào cho nàng.
Vì thế nàng ở lại.
Nàng muốn biết chân tướng!
Cực Phẩm Thiên Vương Cực Phẩm Thiên Vương - Phong Cuồng Cực Phẩm Thiên Vương