Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Of Mice And Men
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: nguyễn mậu huy
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2020-12-20 16:58:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ặc dầu trời còn sáng ngoài cửa sổ, bên trong nhà trại lại tối sầm. Từ phía cửa vọng lại tiếng ồn ào và đôi lúc tiếng móng ngựa([2]) chạm vào nhau kêu chát chúa. Thỉnh thoảng tiếng hoan hô hay chỉ trích lại nổi lên.
Slim và George cùng bước vào căn phòng tranh tối tranh sáng. Slim với tay lên chiếc bàn đánh bài và bật ngọn đèn có chụp bằng sắt tây. Tức thì, mặt bàn sáng lên vì ánh sáng từ cái chụp hình nón chiếu thẳng xuống cho nên các góc phòng vẫn tối om. Slim ngồi trên một cáí thùng,
George ngồi đối diện hắn. Slim nói:
- Có gì đâu, đằng nào tôi cũng dìm chúng chết một nửa,
có gì phải cảm ơn. George nói:
- Đối với anh, có lẽ chẳng có nghĩa gì, nhưng đối với nó thì thật là quá xá! Không biết làm sao bắt nó vào ngủ ở đây được hở trời? Rồi nó sẽ ngủ với lũ chó trong chuồng ngựa cho mà xem. Khó mà cản nó rúc vào cũi ngủ với lũ chó con lắm.
Slim nhắc lại:
- Thôi đừng nói chuyện ân huệ gì cả! Này, anh nói về nó đúng quá. Có lẽ nó không ma lanh thật, nhưng tôi chưa thấy ai làm việc như nó. Suýt nữa thì nó giết
chết thằng nhóc cùng làm với nó ở kíp lúa mạch. Chẳng ai địch nổi nó đâu Trời, tôi chưa thấy thằng cha nào khỏe như thế.
George hãnh diện:
- Chỉ cần bảo cho Lennie biết phải làm thế nào là nó làm tất, miễn là đừng phải tính toán gì cả. Tự nó không biết suy tính gì cả nhưng làm thì số dách.
Tiếng sắt va chạm vào tấm kim khí nổi lên với vài tiếng cổ võ Slim nhích lùi lại một chút để ánh đèn khỏi chiếu vào mặt.
- Hai anh kết với nhau được như vậy cũng kỳ.
Slim gợi chuyện một cách kín đáo.
George trả lời một cách hoài nghi:
- Làm sao lại kỳ?
- Ồ! Làm sao! Tôi ít thấy người cùng
đi với nhau như vậy thôi! Anh còn lạ gì dân đi làm thuê mà, họ tự đâu dẫn đến, người ta cho họ một chỗ ở, họ làm việc một tháng, kiếm kha khá một chút là xéo đi chỗ khác, vậy thôi. Họ chả bao giờ thèm chú ý tới ai cả. Bởi thế nên tôi mới thấy hơi lạ một thằng khùng như nó và một kẻ khôn ngoan như anh lại kết bạn với nhau được.
- Nó đâu có khùng. Nó ngu thật nhưng đâu có khùng. Và tôi cũng đâu có khôn ngoan gì, khôn thì đã chả phải khuân lúa, ngày cơm hai bữa, tháng lương năm chục. Nếu tôi mà khôn ngoan hay chỉ cần khôn vặt thôi là tôi cũng đã có một miếng vườn riêng rồi có thể trồng trọt lấy chứ đâu phải nai sức ra làm cho người khác hưởng.
George ngừng lại. Nó đang muốn thổ lộ tâm can. Slim không khích nó mà cũng chẳng làm nó nản. Gã ngồi đấy, yên lòng và tư lự. Một lát sau. George tiếp: Tôi với nó cặp bồ với nhau chẳng có gì là kỳ hết. Cả hai tụi tôi đều là người Auburn, tôi với bà dì Clara nó lại là chỗ quen biết. Bà ta xin nó từ khi còn bé và nuôi cho tới lớn. Khi bà ấy mất, Lennie đi làm chung với tôi. Rồi chẳng mấy chốc, tụi tôi thành ra hợp tính nết nhau.
- Hừ...
George nhìn Slim và bắt gặp luồng nhỡn thần đang chiếu vào nó.
- Thật kỳ! Hôi trước tôi giỡn với nó hoài. Tôi thích ghẹo nó vì nó đần nó chẳng biết xoay xở gì cả. Nó đần tới nỗi chẳng biết người ta trêu nó nữa kia. Tôi
mặc sức mà giỡn.Ở với nó, tôi tưởng mình ma lanh lắm. Tới mức mà tôi biểu cái gì nó cũng làm. Biểu nó nhảy từ trên bờ xuống vực nó cũng nhảy liền. Về sau, cũng chẳng thấy thích nữa. Mà nó cũng chẳng bao giờ giận tôi. Tôi giã nó trận nào nên thân trận ấy và nó chỉ cần vung tay thôi là có thể làm tôi gẫy hết xương, vậy mà nó không hề động tới chân lông tôi:
Giọng George thân mật:
- Nói anh hay tại sao tôi lại thôi giỡn nó nhé. Một hôm cả đám đông đang ở trên bờ sông Sacramento. Tôi đang cao hứng. Tôi quay nhìn nó và xúi: “nhảy đi”. Và nó nhảy liền. Nó chẳng biết bơi lấy một sải. Suýt nữa nó chết đuối nếu người ta không cứu kịp. Thế mà nó lại
cảm ơn tôi bởi vì tôi đã cứu nó. Nó quên bẵng rằng chính tôi đã xui nó nhảy. Từ đó, tôi không bao giờ dám tái diễn nữa. Nó dễ thương thật. Chẳng cần phải khôn khéo mới dễ thương. Nhiều khi còn ngược lại là đằng khác. Cứ thử xem một gã thật ma lanh thì biết, chín phần mười là đồ xỏ lá.
George thu các quân bài rải rác lại và bắt đầu bày một ván mới. Phía ngoài, tiếng móng sắt chạm mặt đất kêu ầm ầm. Ở cửa sổ trời bảng lảng hoàng hôn hãy còn để lại những khuôn vuông sáng. George nói:
- Tôi chẳng có gia đình thân thích. Tôi thấy dân làm mướn trong trại cũng một thân một mình vậy. Chả ra làm sao cả. Họ chẳng còn cái thú gì nữa. Rốt cuộc họ
trở thành hung dữ. Họ chỉ luôn luôn nghĩ đến chuyện đánh nhau thôi.
Slim tán đồng:
- Đúng thế, họ trở thành hung dữ. Lâu dần tới chỗ họ chẳng còn muốn trò chuyện với ai cả.
- Tôi biết dư là đi với Lennie thường hay bị rắc rối lắm, nhưng mà mình lại quen nó đi rồi thành ra thiếu nó cũng không được nữa.
- Nó đâu có rắc rối gì. Mới quen cũng biết chắc rằng nó hiền lành lắm.
- Hẳn là nó lành rồi. Nhưng mà nó cứ gặp chuyện xảy ra ở Weed...
George ngừng lại, nghiêng một nửa quân bài lên. Nó có vẻ sợ sệt và khẽ đưa mắt nhìn Slim.
- Anh đừng nói với ai cả nhé? Slim bình thản hỏi:
- Chuyện ở Weed làm sao?
- Anh không nói với ai thật chứ? Nhất định không chứ?
Slim hỏi lại:
- Chuyện gì ở Weed?
- À, nó thấy một con nhỏ bận áo đỏ. Thằng khốn kiếp nó cỏ tật mân mê cái gì nó thích. Thật là nó chỉ muốn mân mê mà thôi. Thấy con nhỏ, nó chìa tay ra mân mê cái áo và con ranh la lên nhưng Lennie nó chẳng hiểu gì, nó càng bám chặt thêm, bởi vì nó sợ mất cả trí. Con nhỏ la làng la nước. Tôi ở gần đấy và khi nghe tiếng kêu, tôi vội chạy một hơi đến. Lennie hoảng sợ tới nỗi chỉ còn biết bám
chặt lấy con nhỏ thôi. Tôi phải lấy một cái cột hàng rào nện vào đầu nó, nó mới buông ra. Nó sợ và không biết làm gì khác hơn là níu chặt lấy cái áo. Và anh cũng biết nó khỏe biết chừng nào.
Slim nhìn thẳng, không chớp mắt. Nó từ từ lắc đầu.
- Thế rỏi làm sao nữa?
George xếp cẩn thận một liếp bài trên bàn:
- Rồi con ranh nó tức tốc chạy đi thưa lính là nó bị hiếp.
Dân ở Weed mới tổ chức một cuộc lùng bắt để giết thằng Lennie. Thế là hai đứa phải ngồi xổm suốt ngày dưới nước trong một cái mương dẫn nước. Chỉ còn dám để ló đầu lên khỏi mặt nước, giữa
đám cỏ hai bên bờ mương, và đến đêm, bọn này chuồn khỏi xứ.
- Slim ngôi yên lặng một lát rồi hỏi:
- Nghĩa là nó chưa động tới con nhỏ kia chứ?
- Hẳn là chưa rồi.. Nó chỉ làm con nhỏ sợ, thế thôi. Tôi mà bị vào tay nó, tôi cũng hết hồn. Nhưng mà nó không động gì tới con nhỏ hết. Nó chỉ muốn mân mê cái áo đỏ giống hệt như bây giờ nó muốn vuốt ve hoài lũ chó con kia kìa.
- Nó không bậy bạ đâu. Đứa nào bậy bạ, xa một dặm tôi đã nhận ra ngay rồi.
- Hẳn là nó không bậy bạ rồi, và tôi bảo gì nó cũng...
Lennie hước vào tới cửa. Trên vai nó khoác một cái áo vét xanh như một chiếc
áo choàng, đi ngả người về trước.
George nói:
- Này Lennie, mày khoái con chó con không?
Lenie nói như đứt hơi:
- Con chó khoang nâu và trắng đúng như là tôi vẫn ước.
Không chần chừ, nó đi luôn về giường và nằm quay mặt vào tường, co đầu gối lên.
George, cử chỉ rất cương quyết, đặt quân bài xuống bàn.
Nó gọi lạnh lùng:
- Lennie!
Lennie quay cổ lại nhìn ra sau:
- Hả, anh gọi gì tôi thế?
- Tao đã bảo là mày không được đem con chó vào đây mà.
- Con chó nào hả anh George? Có con chó nào đâu?
George bước nhanh tới, nắm lấy vai và đẩy Lennie lăn ngửa ra. Nó thò tay lôi con chó giấu ở bụng Lennie ra.
Lennie ngồi phắt dậy:
- Đưa nó cho tôi đi, anh George.
Mày đứng dậy ngay lập tức và đem nó trả vào ổ. Nó phải ngủ với mẹ nó. Bộ mày muốn giết nó sao? Nó vừa mới sinh chiều hôm qua mà mày đã lôi nó ra khỏi ổ rồi. Mang trả ngay, nếu không tao sẽ nói với Slim không cho mày nữa đâu Lennie chìa hai tay ra năn nỉ:
- Đưa nó cho tôi đi, anh George, tôi sẽ
mang trả mà. Tôi đâu có định hại nó, thật mà anh George. Tôi chỉ muốn nựng nó chút xíu thôi.
George trả con chó lại.
- Được rồi. Đem trả ngay nó đi và đừng lôi nó ra khỏi ổ nữa. Mày đừng có làm thế nữa mà nó chết đấy, biết không?
Lennie biến ra khỏi phòng.
Slim từ nẫy không nhúc nhích. Gã thản nhiên nhìn Lennie bước ra và nói:
- Trời, thật nó như tuồng trẻ con, phải không?
- Ờ đúng như trẻ con vậy. Mà nó cũng chẳng khôn ngoan gì hơn một đứa con nít, chỉ trừ nó khỏe như vâm thôi. Tôi đánh cuộc là đêm nay nó không ngủ trong này đâu Nó ngủ dưới kia kìa, trong
chuồng ngựa, ngay sát ổ chó ấy. Nhưng thôi... mặc xác nó. Nó không thể làm gì bậy bạ ở dưới đó đâu.
Màn đêm gần như buông phủ xuống hoàn toàn. Lão Candy, người làm tạp dịch, bước vào và tiến thẳng đến giường. Con chó già bước theo nặng nhọc!
- Chào bác Slim, bác George. Hai bác không chơi ném móng ngựa à?
Slim nói:
- Chiều nào cũng chơi chán lắm.
Candy tiếp:
- Có bác nào còn chút uýt ký không.
Tôi bị đau bụng đây.
Slim nói:
- Làm gì có. Nếu có thì tôi đã nhấm nháp chơi, chẳng chờ đau bụng gì cả.
Candy nói:
- Tôi đau bụng quá. Cứ ăn củ cải là bị. Trước khi ăn, tôi đã tính thế nào cũng bị rồi.
Từ ngoài sân tối om, gã Carlson to lớn đi vào. Hắn đi thẳng về phía cuối buồng và bật ngọn đèn có chụp ở đằng kia. Hắn nói:
- Trong này tối hơn cả âm ty. Trời, thằng đen nó ném móng ngựa cừ quá!
Slim nói:
- Nó thì cừ rồi. Carlson nói:
- Khỏi nói! Với nó thì đừng có hòng mà thắng.
Nó ngừng lại hít hơi, vừa hít vừa hạ tầm mắt xuống con chó già.
- Trời, con chó hôi quá. Tống nó ra ngoài đi, cụ Candy à? Không thấy cái gì hôi hơn là mùi con chó già. Đuổi nó ra thôi.
Candy lăn ra phía mép giương. Lão chìa tay vuốt ve con chó già và chống chế:
- Tôi ở với nó lâu quá rồi thành ra chẳng thấy mùi gì cả.
Carlson nói:
- Thôi đi cha, tôi không thể chịu nổi nó ở đây đâu. Nó đi rồi cũng hãy còn mùi cho mà xem!
Nó bước nặng nề lại gần con chó và ngắm nghía:
- Nó rụng răng hết rồi. Nó lại liệt nữa. Nó chả ích lợi gì cho bác đâu. Nó cũng
chẳng làm được gì cho chính nó nữa. Tại sao bác không giết quách nó đi cho rồi hả?
Lão già vặn người, có vẻ khó chịu.
- Ô…Trời! Tôi nuôi nó lâu lắm rồi. Từ hồi nó còn bé xíu kia. Tôi chăn cừu cùng với nó đấy.
Lão nói, giọng kiêu hãnh:
- Thấy nó bây giờ thì các anh không tin, nhưng thực là tôi chưa thấy con chó bẹc giê nào hay hơn nó.
George nói:
- Ở Weed, tôi biết một người có con chó giống giữ nhà mà lại chăn cừu được. Chính mấy con chó giống khác dạy nó.
Carlson không phải là người dễ bị đánh lạc ý:
- Cụ candy à, con chó già này nó rên rỉ suốt ngày đêm. Nếu cụ lôi ra vẩy một viên đạn vào ngay giữa gáy nó - y cúi xuống và chỉ vào gáy con chó - đúng ở chỗ này này, nó đâu có đau đớn gì.
Candy nhìn mọi người một cách thiểu não. Lão nói nhỏ nhẹ:
- Không, không, tôi không thể làm như vậy. Tôi nuôi nó từ lâu lắm rồi.
Carlson nhắc lại:
- Để nó sống, nó còn khổ nữa. Và nó hôi thối như ma ấy. Hay là thế này. Để tôi bắn hộ cho cụ. Như thế cụ khỏi phải làm lấy.
Candy chìa chân ra khỏi giường. Lão run run vuốt những sợi râu trắng ở hai bên má. Lão nói nhỏ nhẹ:
- Tôi quen với nó quá rồi. Tôi nuôi nó từ khi bé tí kia.
Carlson nói:
- Cụ giữ nó sống là cụ hại nó. Cụ nghe đây, con chó cái của Slim vừa mới đẻ xong. Tôi cam đoàn Slim thế nào cũng biếu cụ một con để nuôi, phải không Slim?
Slim từ nãy vẫn im lặng ngắm con chó già. Y nói:
- Ừ, cụ thích thì tôi xin biếu cụ một con chó con đấy.
Rùng mình một cái, y như lấy lại thói quen nói lưu loát:
- Carlson nói phải đấy cụ Candy à. Con chó này sống hết nổi rồi. Nếu tôi già nua và tàn tật, tôi cũng mong là có kẻ nào
vẩy cho tôi một phát súng.
Candy nhìn hắn với tia mắt thất vọng bởi vì những lời của Slim có tính cách như hiệu lệnh. Lão nài thêm:
- Như vậy chắc gì không làm cho nó đau đớn. Tôi vẫn thích được chăm sóc nó.
Carlson nói:
- Như cách tôi giết nó, nó sẽ không thấy đau đớn gì đâu.
Tôi để súng đúng chỗ này này – hắn giơ chân chỉ - đúng ngay giữa gáy. Nó chưa kịp rùng mình nữa kia.
Candy nhìn từng người một cầu cứu. Một gã thợ cày trẻ tuổi bước vào. Gã còng hai vai thõng xuống và nhấn gót nặng nề như là mang một bao thóc vô
hình vậy. Gã tiến về phía giường để mũ lên hòm. Rồi gã với trên hòm một tờ tạp chí, chìa dưới ánh đèn ở trên bàn. Gã hỏi:
- Slim, tôi đã đưa anh coi cái này chưa nhỉ?
- Coi gì?
Gã trẻ tuổi lật trên trang ở phần cuối tạp chí rồi đặt lên bàn và lấy ngón tay chỉ:
- Đây này, đọc đi.
Slim cúi xuống. Gã trẻ tuổi tiếp:
- Đọc lớn lên cùng nghe nào. Slim đọc chậm rãi:
- “Thưa quý báo, tôi là độc giả của quý báo đã từ sáu năm nay và tôi thấy rằng quý báo hay hơn hết trên thị trường.
Tôi thích những chuyện của Peter Rand. Y thật là cừ khôi. Xin quý báo hãy cho độc giả những chuyện khác nữa như Người kỵ sĩ áo đen. Tôi rất ít viết thư. Tôi chỉ chợt có ý tưởng nói để quý báo biết rằng đối với quý báo, độc giả bỏ ra mười đồng mua một số thật là đáng đồng tiền.
Slim ngước mắt hỏi:
- Có gì lạ đâu mà đọc? Whit nói:
- Cứ tiếp đi, đọc cái tên ở dưới xem. Slim đọc:
- “Xin chúc quý báo may mắn.
William Tenner”.
Hắn lại nhìn Whit:
- Rồi sao có gì lạ đâu?
Whit trịnh trọng gập tờ báo lại.
- Anh không nhớ Bill Tenner sao? Nó mới làm ở đây chừng ba tháng thôi.
Slim nghĩ ngợi...
- Một gã nhỏ thó phải không? Y lái máy bừa chớ gì?
Whit thốt kêu:
- Phải đấy, chính nó đấy.
- Anh bảo là nó viết thật sao?
- Đúng mà. Một bữa, cả Bill với tôi hai đứa ở đây này. Nó mới mua một số vừa phát hành. Nó xem và nói: “Tôi có viết một bức thư, không biết họ có đăng ở số này không”? Nhưng số ấy không có. Bill bảo: “Có lẽ họ giữ lại đăng sau”, và đúng là bây giờ họ đăng vậy. Xem đấy.
Slim nói:
- Có lẽ phải. Chắc là bức thư của nó đấy.
George chìa tay ra để lấy tờ báo.
- Cho tôi xem một chút.
Whit lật tờ báo, chỗ bức thư, nhưng không để ai cầm cả. Gã lấy ngón tay trỏ chỉ vào bức thư. Rồi gã cẩn thận để tờ báo lên trên mặt thùng. Gã nói:
- Không hiểu thằng Bill đã đọc thấy chưa? Nó cùng làm với tôi ở ruộng đậu. Hai đứa tôi đều lái máy bừa. Bill nó tốt lắm.
Carlson không để cho câu chuyện làm lãng trí. Nó vẫn ngắm con chó già. Candy nhìn Carlson bối rối. Cuối cùng Carlson nói:
- Cụ mà chịu, thì tôi làm cho nó hết
khổ ngay tức thì. Nó chết là hết chuyện. Nó thân tàn ma dại quá rồi. Nó không ăn được, lại còn mù lòa, mà bước đi mỗi bước lại nhức nhối đau đớn.
Candy nói với chút ít hy vọng:
- Nhưng bác đâu có súng.
- Khỏi lo. Tôi có khẩu Luger. Nó không đau đâu mà.
Candy nói:
- Để mai vậy. Đợi tới mai xem. Carlson nói:
- Ích gì đâu.
Hắn đi về phía giường, lôi cái sắc để dưới gầm. Và lấy ra khẩu súng Luger.
- Làm phứt đi cho rồi. Đâu cũng thối chết thế này làm sao mà ngủ được.
Hắn nhét khẩu súng phía sau.
Candy nhìn chằm chằm Slim, hy vọng gã có phản đối gì chăng. Nhưng Slim im lặng. Candy thất vọng, cuối cùng lão khẽ nói:
- Được rồi... Đem nó đi.
Lão không dám nhìn con chó nữa. Lão nằm dài ra giường, khoanh tay dưới đầu và ngắm trần nhà.
Carlson lôi trong túi ra một cái dây tròng. Hắn cúi xuống và luồn sợi dây qua cổ con chó. Tất cả mọi người, trừ lão Candy, đều nhìn hắn. Hắn nói dịu dàng:
- Lại đây, lại đây đi, cưng.
Và nó quay qua nói với Candy, như ngỏ ý xin lỗi:
- Nó không đau đâu.
Candy nằm yên và không trả lời.
Carlson kéo cái dây tròng:
- Đi nào, cưng.
Con chó già gượng nhổm dậy, nặng nhọc bước theo sợi dây khẽ kéo nó.
Slim nói:
- Carlson.
- Hả?
- Biết cách làm rồi chứ?
- Anh nói sao? Slim vắn tắt:
- Mang cái cuốc đi.
- Ừ, được rồi, tôi hiểu mà.
Hắn dắt con chó vào khoảng tối. George bước theo để đóng cửa và nhẹ nhàng cài then. Candy vẫn nằm cứng
người trên giường và nhìn lên trần nhà.
Slim cao giọng:
- Một con lừa kéo xe của tôi bị trầy móng. Phải bôi dầu cho nó mới được.
Giọng nó kéo dài và lạc lõng. Bên ngoài hoàn toàn im lặng.
Tiếng chân Carlson bước tắt dần. Sự im lặng xâm chiếm căn phòng và kéo dài lê thê.
George khôi hài:
- Tôi đánh cuộc là thằng Lennie đang ở trong chuồng ngựa dưới kia với con chó con đây. Bây giờ có chó rồi, nó không thèm về đây nữa đâu.
Slim nói:
- Cụ Candy à, đàn chó cụ muốn bắt mấy con cũng được.
Candy không trả lời. Căn phòng lại im lìm. Sự im lặng từ ngoài bóng đêm lan vào và xâm chiếm nhà trại. George nói:
- Có ai đánh bài không? Whit nói:
- Đánh với anh vài ván có lẽ hay đấy. Hai người ngồi xuống bàn, đối diện nhau dưới đèn, nhưng George không chia bài. Nó bồn chồn lấy tay bật góc các quân bài và tiếng kêu lách tách khiến mọi người trong phòng đều nhìn dồn về nó, làm nó ngừng tay lại. Căn phòng lại rơi vào im lặng. Một phút trôi qua. Rồi một phút nữa. Candy, nằm dài bất động nhìn lên trần nhà. Slim nhìn lão một lát rồi xòe tay ra ngắm, tay này hắn nắm lấy tay kia và giữ im. Sau đó, chợt có tiếng rúc rích ở dưới cửa làm mọi người có dịp khoan
khoái cúi nhìn xuống sàn nhà. Chỉ mình lão Candy vẫn tiếp tục ngắm trần nhà. George nói:
- Chắc có chú chuột nào ở dưới đây.
Phải đặt bẫy mới được.
Whit nổ bùng:
- Trời ơi! Sao lâu dữ vậy. Mà sao anh không chia bài đi? Bảo đánh bài mà sao kỳ vậy?
George xếp các quân bài thành cỗ và ngắm nghía mặt lưng. Sự im lặng lại xâm chiếm căn phòng.
Từ xa, một tiếng nổ vang lên. Mọi người đều vội nhìn lão già. Ngần ấy cái đầu quay về lão.
Lão vẫn nhìn lên trần nhà trong một lát. Rồi lão từ từ xoay nằm nghiêng, mặt
nghoảnh vào tường và vẫn giữ im lặng. George trang bài thật mạnh rồi chia. Whit kéo về mình một tấm bảng ghi điểm và sắp đặt các quân bài.
Whit nói:
- Cả hai anh đến đây, định làm thật ở trại này đấy chứ?
George hỏi:
- Sao anh hỏi vậy? Whit phá lên cười:
- Hừ, các anh tới đây nhằm ngày thứ sáu. Còn phải làm việc hai ngày nữa mới tới chủ nhật mà. George nói:
- Tôi vẫn không hiểu tính thế là thế nào?
Whit cười rộ:
- Anh mà làm mướn lâu năm trong các
nông trại lớn thì biết liền. Thằng cha nào muốn tới xem cho biết nước biết cái ở một trại nào thường tới chiều thứ bảy, ba bữa ngày chủ nhật và sáng thứ hai ăn lót lòng xong, nó có thể cuốn gói đi mà đếch phải làm gì cả. Còn các anh, các anh lại tới nhận việc trưa thứ sáu. Như vậy các anh phải làm việc một ngày rưỡi, dù anh muốn tính sao mặc lòng. George nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Chúng tôi định làm việc ở đây trong ít lâu. Hai đứa tôi định kiếm một ít tiền.
Cửa khẽ mở và người mã phu thò đầu vào. Một cái đầu bẹt của người mọi, còn in dấu vết sự đau khổ và đôi mắt nhẫn nhục.
- Bác Slim à!
Slim, từ nãy vẫn chăm chú nhìn lão
Candy, quay mắt lại.
- Hả? A! Crooks. Cái gì vậy?
- Bác bảo tôi hâm dầu để bôi chân lừa. Dầu nóng rồi.
- Ồ! Thật vậy hả Crooks. Tôi ra làm ngay cho nó đây.
- Bác Slim à, bác có thích thì tôi làm giúp bác cũng được.
- Không, tôi làm lấy được rồi. Hắn đứng dậy. Crooks nói:
- Bác Slim à.
- Hả?
- Cái anh chàng to bự mới đến ấy mà, gã đang vần lũ chó con trong chuồng ngựa đấy.
- Ờ, không sao đâu. Tôi có cho gã một
con đấy.
Crooks nói:
- Tôi tin cho bác hay vậy thôi. Gã lôi chúng ra khỏi cũi mân mê hoài. Sợ hại cho chúng.
- Không sao đâu? Nào ta đi nhỉ! George ngước mắt lên:
- Anh Slim à, nếu thằng quỷ ấy nó làm tới, anh cứ tống cổ nó ra ngoài.
Slim bước ra với người mã phu.
George chia bài và Whit nhặt các quân bài lên xem.
Whit hỏi:
- Anh thấy con bé rồi chứ?
- Con bé nào?
- À, con vợ mới cưới của Curley ấy.
- Ờ, có thấy - Vậy cô ả chưa tới lân la ở đây sao?
- Tôi mới thấy sơ sơ thôi.
Whit đặt các quân bài xuống với một cử chỉ đầy ý nghĩa.
- Hừ, anh cứ ở đây ít lâu và mở mắt ra mà coi. Anh sẽ thấy ngay. Cô ả không giấu giếm gì đâu. Tôi chưa từng thấy thế bao giờ. Suốt ngày chỉ lo đưa tình với mọi người thôi. Tôi đánh cuộc là cô ả đưa tình cả thằng mã phu nữa. Bố tôi cũng không hiểu cô ả muốn gì.
George hỏi có vẻ dửng dưng:
- Từ khi có ả về đây đã xảy ra mọi lộn xộn nào chưa?
Rõ ràng là Whit chẳng chú ý tới mấy quân bài. Hắn đặt bài xuống và George
xếp các quân bài vào cỗ. George dàn các quân bài như thường lệ, bảy quân hàng dưới, sáu quân lên trên, và trên hết năm quân nữa. Whit nói:
- Tôi hiểu anh định nói gì rồi. Chưa, chưa xảy ra chuyện gì cả. Y như là thằng Curley nó chứa bom trong nhà nhưng cho đến bây giờ chưa nổ. Mỗi khi có gã nào ở đây là cô ả mon men lại ngay. Cô ả làm bộ kiếm Curley hay quên cái gì đấy và đến tìm. Y như là cô ả không thể thiếu hơi đàn ông. Curley thì nhắng cả lên như đỉa phải vôi nhưng tới giờ thì vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
George nói:
- Thế này rồi có nhiều trò lắm! Nhất định là có chuyện rắc rối vì cô ả cho mà xem. Đó là cái bẫy giương sẵn cho cha
nào khoái vô khám. Thằng cha Curley vậy là có đủ lễ bộ. Một cái trại như thế này với hàng tá người, đâu phải là chỗ cho đàn bà, nhất là một cô ả như vậy.
Whit nói:
- Anh có tính gì thì tối mai cùng xuống tỉnh với tụi này.
- Sao? Có gì ở dưới đó? Như thường lệ thôi. Chúng mình kéo đến mụ Suzy. Nhà mụ ác lắm. Mụ ta thật tức cười... luôn luôn có sẵn một kho chuyện tiếu lâm. Như thứ bảy trước, khi cả bọn vừa tới hiên, mụ Suzy ra mở cửa và hô: “Ê, xin mời quý vị phu nhân mặc áo choàng vào, có ông Cảnh - sát - trưởng”. Mụ lại không tục tằn. Nhà mụ ta có năm em.
George hỏi:
- Bao nhiêu cái khoảng ấy?
- Hai đồng rưỡi. Nhậu một ly hai mươi lăm xu. Có cả ghế phô tơi đàng hoàng lắm. Nếu cha nào không thích ngủ với em út, có thể ngồi hàng giờ nhậu hai hay ba ly gì đó với mụ ta cũng mặc kệ. Mụ ta không kiếm chuyện và nếu mình không chơi thì thôi mụ cũng chẳng tống mình ra đâu.
- Có lẽ tôi cũng đến xem cho biết.
- Hẳn rồi. Cứ tới mà xem, tôi cam đoan là nhộn lắm...mụ ta kể chuyện tiếu lâm suốt buổi. Có bữa, mụ nói: “Tôi biết có chỗ chỉ trải một tấm thảm trong nhà và kiếm một cái đèn hàng mã ba xu, đặt trên máy hát là đủ để rêu rao là mình mở phòng trà”. Mụ muốn ám chỉ nhà mẹ Clara đấy.
Rồi mụ nói: “Tôi ấy à, tôi biết khách muốn gì. Em út ở đây đều ngon cả, rượu của tôi không hề pha một giọt nước nào. Nếu trong mấy bác có tướng nào khoái nhìn cái thứ đèn hàng mã rẻ tiền và dám chịu bể ống khói thì cứ việc tới đó”. Mụ còn nói: “Có nhiều tướng ở đây đi chân khệnh khạng chữ bát cũng bởi vì thích nhìn thứ đèn hàng mã đấy!”
George nói:
- Mẹ Clara là chủ nhà kia à?
- Ừ mà tụi này chê. Bên đó phải ba đồng một quắn và ba mươi lăm xu một ly rượu và con mẹ chẳng biết chuyện trò gì cả. Còn ở nhà mụ Suzy lại sạch sẽ, có bàn ghế tươm tất. Lại nữa, mụ ta không tiếp tụi chệt.
- Lennie và tôi muốn để dành ít tiền. Có lẽ tôi sẽ tới ngôi chơi và nhậu một ly chứ không chịu mất hai đồng rưỡi đâu.
- Thỉnh thoảng cũng phải tiêu khiển chút chớ.
Cánh cửa mở ra, Lennie và Carlson bước vào. Lennie đi thẳng tới giường ngồi, cố không để cho ai chú ý tới.
Carlson cúi xuống lôi cái sắc ở gầm giường ra. Hắn không nhìn lão Candy vẫn nằm quay mặt vào tường. Carlson lôi ở sắc ra một cái que lau và một chai dầu. Hắn để cả trên giường rồi cầm lấy khẩu súng lục, rút ổ đạn và tháo các viên đạn ra. Rồi hắn bắt đầu lau nòng súng với cái que lau nhỏ. Khi nghe tiếng cò nổ kêu “tác”, Candy quay lại nhìn khẩu súng một lát rồi ngoảnh mặt vào tường.
Carlson bỗng nói:
- Curley chưa tới đây sao? Whit nói:
- Chưa, nó có chuyện gì ấy nhỉ? Carlson nheo mắt nhìn nòng súng.
- Nó đi tìm bà xã. Tôi thấy nó ngoài kia, đang đi lùng khắp mọi xó xỉnh.
Whit khôi hài:
- Hắn mất nửa ngày để tìm cô ả, phần cô ả lại mất nửa ngày còn lại để đi tìm hắn.
Curley, vẻ sốt ruột, bước vào phòng:
- Các anh có thấy nhà tôi ở đâu không nhỉ?
Whit nói:
- Đâu có tới đây.
Curley dò xét căn phòng với vẻ dọa dẫm.
- Slim nó rúc đâu rồi? George nói:
- Y ngoài trại ngựa. Y đi thoa dầu cho con lừa bị gãy móng chân.
Curley hạ thấp vai xuống và ưỡn ngực.
- Bao lâu rồi?
- Năm... mươi phút.
Curley nhảy xổ ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Whit đứng dậy:
- Coi bộ cái này nhiều pha khoái trá lắm! Curley nó hết thời nên mới kiếm chuyện với Slim. Mà Curley nó cũng hay lắm nghe. Nó đã vào chung kết quyền Anh trong đội Găng vàng. Có nhiều bài báo nói tới nó nữa kia.
Gã nghĩ ngợi:
- Nhưng dù sao, nó muốn sống thì đừng đụng vào Slim, không ai biết trước được là Slim nó trổ ngón gì.
George nói:
- Nó tưởng là Slim đang đi với vợ nó, phải không?
Whit nói:
- Có vẻ nó tin chắc thế. Thật ra Slim đâu có gì với vợ hắn. Ít ra tôi cũng thấy vậy. Nhưng nếu có chuyện đó thật, tôi khoái xem màn này lắm. Đi đi, anh em.
George nói:
- Không, tôi ở trong này. Tôi không thích dính vào chuyện như vậy. Lennie với tôi muốn yên thân làm ăn thôi.
Carlson lau xong khẩu súng, bỏ vào
trong sắc, đẩy cái sắc vào gầm giường.
- Ý tôi cũng muốn đi coi qua một chút xem.
Lão Candy không nhúc nhích. Lennie ngồi trên giường, cẩn thận theo dõi George.
Sau khi Whit và Carlson bước ra và cánh cửa vừa khép lại George quay lại Lennie.
- Mày nghĩ gì vậy?
- Nghĩ gì đâu. Bác Slim bảo hãy khoan vuốt ve lũ chó con chừng vài bữa. Bác Slim bảo thế không tốt. Và lập tức tôi lên ngay. Tôi đàng hoàng lắm mà, anh George.
- Tao cũng tính nói với mày như vậy.
- Ồ tôi có làm gì chúng đâu. Tôi chỉ
ôm con chó của tôi lên lòng và vuốt ve nó thế thôi.
George hỏi:
- Mày thấy Slim trong trại ngựa không?
- Có chứ. Bác ta bảo tôi đừng vuốt ve con chó nữa mà.
- Mày thấy cô ả không?
- Anh nói vợ Curley ấy à?
- Ừ, cô ả có xuống trại ngựa chứ?
- Không, không thấy bóng dáng đâu cả.
- Mày không thấy Slim nói chuyện với cô ả sao?
- Không, cô ả đâu có xuống dưới.
- Được rồi. Thế thì chúng hụt xem đánh lộn rồi. Lennie này, tụi họ đánh
nhau, mày đừng dính vào.
- Tôi chẳng thích đánh lộn chút nào.
Lennie đứng dậy khỏi giường và tới ngồi ở bàn, đối diện với George.
George trang bài như máy và bày lại ván khác trên mặt bàn. Nó cố ý làm một cách chậm chạp, dáng suy tư.
Lennie đưa tay ra cầm lấy một quân bài và ngắm. Rồi nó trở đầu lá bài và lại ngắm nữa.
- Anh George à, hai đầu giống hệt nhau. tại sao hai đầu lại giống hệt nhau như vậy?
- Tao đâu biết. Tại người ta làm vậy mà. Này thằng cha Slim nó đang làm gì trong trại ngựa khi mày gặp nó vậy?
- Slim?
- Ừ mày gặp nó trong trại rồi nó bảo mày đừng nên vần lũ chó con đó mà.
- Ờ, phải. Bác ta cầm một hũ dầu, và một cái cọ. Không biết bác ta định làm gì.
- Mày chắc là cô ả không vào đó chứ, như là bữa nay cô ả tới đây này.
- Không, cô ả không vào mà. George thở dài:
- Thà là đến ngay một nhà chứa nhậu cho say lại vừa xả cho bớt nóng máy mà không rắc rối gì! Hơn nữa, lại còn biết chắc là tốn bao nhiêu! Còn đối với những thứ cạm bẫy này thì cứ sẵn sàng mà vào ngồi khám.
Lennie chăm chú nghe một cách khâm phục, nó hơi máy môi cho yên trí là
không bị lãng câu chuyện. George tiếp:
- Lennie này, mày nhớ Andy Cushman chứ? Nó đi học ở trường làng ấy mà..
- Có phải mẹ nó vẫn làm bánh xèo cho tụi trẻ con ăn không.
- Ừ, phải đấy. Khi có cái gì ăn thì mày nhớ hay lắm.
George xem xét kỹ lưỡng ván bài. Nó xếp lá xì dách lên dãy cuối cùng và lá hai, lá ba, lá bốn. George nói:
- Hiện giờ Andy nó ở San Quentin([3]), cũng tại vì một con điếm đấy.
Lennie gõ ngón tay lên bàn:
- Anh George!
- Gì?
- Anh Goerge, chừng bao lâu mình mới mua được căn nhà nhỏ, mình sống như chủ trại... và còn nuôi thỏ nữa?
- Tao chưa rõ. Trước hết phải kiếm chút tiền đã. Tao có biết một khu đất nhỏ mình có thể tậu được khá rẻ, nhưng người ta đâu có cho không.
Lão già Candy từ từ xoay mình lại.
Mắt lão mở thao láo.
Lão nhìn George chăm chú. Lennie nói:
- Anh George, anh kể cho nghe về cái trại ấy đi.
- Tao mới nói với mày tối qua thôi.
- Đi, anh George, kể lại đi.
- Nhá. Có cả thảy năm mẫu. Có một cái máy xay lúa bằng cánh quạt này, một
căn nhà nhỏ và một chuồng gà này. Có nhà bếp, vườn trồng đào, táo, mận, giẻ và mấy cây dâu nữa. Có cả một góc trồng cỏ linh lăng và tha hồ nước để tưới. Có một máng heo...
- Và chuồng thỏ nữa.
- Hiện giờ chưa có, những tao có thể làm vài cái chuồng thỏ dễ ợt và phần việc mày là lấy cỏ linh lăng cho thỏ ăn.
- Phần tôi lấy cỏ cho thỏ. Trời đất!
Khỏi nói rồi.
George ngừng tay không xốc bài nữa.
Giọng nói đậm đà hơn:
- Mình cũng có thể nuôi vài con heo. Tao sẽ xây một cái lò để muối thịt như ông nội tao ngày xưa và khi nào mình làm heo, mình có thể muối mỡ heo và
“dăm bông”, làm lạp xưởng và hàng tá thứ khác. Khi nào cá hồi lội ngược dòng lên, tha hồ mà bắt đem muối và ướp. Sáng mình ăn lót dạ bằng cá hồi. Chà không có gì ngon bằng cá hồi ướp. Mùa trái cây, mình sẽ làm đồ hộp... Làm cà chua hộp dễ lắm! Mỗi chủ nhật, làm một con gà hay một con thỏ! Mình cũng sẽ mua một con bò hay một con dê cái lấy sữa làm kem ăn thật đặc phải lấy dao cát ra rồi lấy muỗng xúc.
Lennie trố mắt nhìn George và lão già Candy cũng vậy.
Lennie nói dịu dàng:
- Mình sống như trại chủ vậy.
- Nhất định rồi. Trong vườn trồng đủ loại rau và khi nào muốn nhậu úyt ký chỉ cần đem bán vài chục trứng hoặc vài
thức gì đấy, hay bán ít sữa. Mình sẽ sống trong cái trại như vậy đó. Đó sẽ là gia cư của chúng mình. Hết phải tha phương cầu thực và khỏi ăn cơm “tạp pín lù”. Nhất định thế nào ta cũng có một cái phòng riêng và khỏi phải ngủ chung trong nhà trại nữa. Lennie cầu khẩn:
- Còn cái nhà ra sao, anh George?
- Ừ, mình sẽ có một căn nhà nhỏ và một phòng riêng. Một cái lò sưởi tròn bàng gang để đốt lửa vào mùa đông. Vườn thì không rộng lắm, như thế đỡ làm việc vất vả. Chừng sáu hay bảy giờ mỗi ngày. Khỏi phải gánh lúa mạch mỗi ngày mười một tiếng đồng hồ. Hễ có lúa mà gặt thì gặt cho mình. Mình làm thì mình hưởng.
Lennie nói say sưa:
- Và thỏ nữa. Mà chính tôi nuôi chúng.
Anh George, tôi phải làm những gì?
- Này nhé, mày ra đồng cỏ linh lăng với cái bao. Mày hái đầy bao rồi đem về cho thỏ trong chuồng.
- Anh biết chúng nhắm cỏ hay lắm cơ!
Tôi đã thấy chúng nhắm cỏ rồi.
George tiếp:
- Cứ sáu tuần chúng đẻ một lứa. Như vậy, mình sẽ có hàng tá vừa để ăn vừa để bán. Mình nuôi vài con chim bồ câu cho nó bay quanh cái máy xay như hồi nhỏ tao vẫn thấy ấy.
Như mê say, George ngắm bức tường phía trên đầu Lennie.
- Tất cả thứ đó đều là của chúng mình, và chẳng có ai có thể tống cổ mình ra
ngoài được. Và nếu mình không khoái thằng nào thì cứ việc bảo nó: “Xéo đi” và đù mẹ, nó phải xéo liền. Có người anh em nào đến chơi, mình đã có sẵn một cái giường cho khách, và bảo y: “Mời bồ cứ ở lại ngủ”. Vì trời, y ở lại ngủ ngay. Mình nuôi một con chó và hai hay ba con mèo tam thể, nhưng chú mày phải coi chừng đừng để mèo nó chụp thỏ đấy.
Lennie thở mạnh:
- Chúng cứ động tới lũ thỏ mà coi, tôi nói có Trời là tôi sẽ bóp chết ngay. Tôi à, tôi lấy gậy tôi dần nó tan xác.
Nó nguôi dân, lầu nhầu trong miệng, dọa dẫm lũ mèo tưởng tượng đã dám quấy rầy lũ thỏ tưởng tượng.
George ngồi yên như bị thôi miên vì tưởng tượng của mình.
Khi Candy cất tiếng hỏi, cả hai giật nẩy mình như phạm lỗi.Lão nói:
- Thật có một chỗ bán như vậy à? George lập tức lấy thế phòng vệ.
- Cho là có chỗ bán như vậy. Ăn nhằm gì tới cụ?
- Tôi đâu có hỏi chỗ nào mà bác sợ. Chỉ muốn biết là có một nơi như vậy không.
- Hẳn tôi. Đúng vậy, cụ mất một trăm năm cũng chưa chắc tìm ra đâu.
Candy bắt lời, rất bồn chồn:
- Một cái trại như vậy chừng bao nhiêu?
George nhìn lão nghi ngờ:
Hừ... tôi có thể mua chừng sáu trăm
đồng. Mấy lão già ở đó làm ăn bị lụn bại còn bà già thì cần phải mổ. Này...chuyện đó ích lợi gì tới cụ chứ? Chuyện tụi tôi không nhằm gì tới cụ đâu nhé.
Candy nói:
- Tôi chỉ còn một tay thành chẳng làm được chuyện gì hay ho cả. Tôi mất một bàn tay ở ngay trại này. Bởi vậy, người ta giữ tôi, cho làm các việc vặt. Và người ta cho tôi hai trăm năm mươi đông vì cụt một tay. Tôi còn để dành thêm được năm chục ở nhà băng. Vậy là được ba trăm, và cuối tháng này tôi còn lãnh thêm được năm chục nữa. Tôi muốn nói với hai bác...
Lão nghiêng xuống, nhiệt thành:
- Cho tôi theo với, hai bác tính sao? Như thêm tôi có thể hùn vào ba trăm
rưởi. Tôi không làm được chuyện nặng nhọc nhưng tôi có thể làm bếp, nuôi gà và làm vườn phần nào, hai bác nghĩ sao?
George lim dim đôi mắt:
- Cho tôi suy tính xem sao. Từ đó đến giờ, tụi này dự định chỉ có hai đứa với nhau thôi.
Candy ngắt lời:
- Tôi sẽ làm chúc thư để cho các người hưởng hết nếu tôi chết, bởi vì tôi không còn họ hàng gì cả, tứ cố vô thân.
- Các bác có được ít nhiều không? Như thế mình có thể thu xếp ngay lập tức.
George khạc xuống đất, vẻ chán nản:
- Cả hai bọn này mới chỉ có đúng một chục bạc. Nó tiếp có vẻ suy tư:
- Này, nếu cả hai đứa, tôi với Lennie làm một tháng mà không tiêu gì cả, thì chúng tôi cũng có trăm bạc rồi. Như vậy là bốn trăm rưởi. Tôi cam đoan là đóng chừng đó tiền mình lấy nhà được. Rồi bác với Lennie có thể bắt đầu sửa sang trong trại. Còn tôi, tôi kiếm việc làm để trả hết chỗ thiếu, còn mấy người có thể bán trứng hay những thứ vặt vãnh khác.
Tất cả cùng im lặng, họ nhìn nhau, sửng sốt. Cái điều mà họ chưa bao giờ thành thật tin tưởng ấy, lại đang đến rất gần.
George trịnh trọng tuyên bố:
- Lạy Trời? Tôi cuộc là mình mua được cái trại ấy.
Mắt nó sáng lên huyền ảo. Nó nhắc
lại:
- Tôi cuộc là mình mua được.
Candy ngồi ở mép giường. Lão bức rức, gãi chỗ cổ tay cụt lão nói:
- Tôi tàn tật bốn năm nay rồi. Rồi chúng sẽ đuổi tôi. Chừng nào tôi không còn làm lụng, dọn dẹp được nữa chúng sẽ đuổi tôi ra nhà tế bần. Tôi mà hùn vốn với các anh, các anh sẽ để cho tôi làm vườn, dù rằng rồi đây tôi sức yếu cũng chẳng làm được bao nhiêu. Và phần tôi còn làm bếp và làm công chuyện vặt vãnh. Vậy là ít ra tôi cũng có chỗ nương tựa. Yếu ốm thì tôi làm việc nhà.
Lão nói khốn khổ:
- Các anh thấy con chó của tôi tối nay đấy. Họ bảo con chó không làm ích gì
cho ai, còn sống còn tội. Tới chừng họ tống tôi ra khỏi nơi này, tôi cũng muốn kẻ nào thảy cho tôi một phát súng. Nhưng đời nào họ lại bắn tôi. Lúc đó thật là không biết đi đâu, không biết làm gì. Chừng nào các anh thu xếp xong, tôi lại còn lãnh thêm được ba chục đồng nữa.
George đứng dậy:
- Nhất định vậy ư? Thu xếp căn nhà cũ lại cho kha khá một chút rồi ta dọn lại ở.
Nó lại ngồi xuống. Tất cả đều ngồi im, ngây ngất vì sự việc dàn xếp tốt đẹp, thả hồn về tương lai, lúc mà điều mong ước kia trở thành sự thật.
George bàn suông:
- Ví thử có hội hè này, hay có một gánh xiếc đến diễn ở tỉnh này, hay có một
trận đấu cầu này, hay bất cứ chuyện gì như vậy...
Lão Candy gật gù tán đồng, George tiếp:
- Thì mình sẽ kéo đi tuất. Khỏi phải xin phép ai hết. Cứ việc hô: “Ê, ta đi” và đi luôn. Chỉ cần trước khi đi lo vắt sữa cho xong, cho gà ăn thóc rồi là đi liền.
Lennie ngắt lời:
- Phải cho thỏ ăn nữa chớ? Quên cho thỏ ăn sao được. Anh George, chừng nào thì được vậy hả?
- Một tháng nữa. Đúng một tháng nữa. Bây giờ tao làm gì mày biết không? Đi viết thư bảo cho họ là mình chịu mua. Và bác Candy sẽ gửi đặt cọc một trăm đồng..
Candy nói:
- Nhất định rồi. Trong nhà lò sưởi tốt chứ?
- Ừ tốt. Cái lò dùng được cả than, cả củi.
Lennie nói:
- Tôi đem con chó con đi theo. Mẹ kiếp, đến đó tha hồ cho nó đú đởn.
Phía ngoài có tiếng người nói gần lại, George vội bảo:
- Đừng nói với ai hết nghen. Chỉ có ba người mình thôi, không ai được biết nữa hết. Biết nó dám tống mình ra cửa, chẳng kiểm được xu mẹ nào đâu. Cứ tiếp tục làm như mình phải đẩy xe lúa trăm năm nữa ấy, rồi ngày nào thuận tiện lãnh tiền công xong là bất thình lình cuốn gói.
Lennie và Candy tán đồng bằng cách nhăn mặt vui thích. Lennie nhủ thầm:
- Đừng nói với ai cả. Candy nói:
- Anh George à.
- Hả?
- Anh George à, đáng lẽ tôi phải tự tay giết con chó mới phải. Tôi không nên để cho người ta giết nó.
Cửa mở, Slim bước vào, theo sau là Curley, Carlson và Whit. Slim, tay đen đầy dầu hắc, vẻ giận dữ. Curley bám vào cùi chỏ gã. Curley nói:
- Tôi đâu muốn làm mất lòng anh. Tôi chỉ hỏi qua anh vậy thôi.
Slim nói:
- Hừ, chết là lúc nào cũng nghe cậu hỏi hoài. Tôi ngấy quá rồi. Nếu cậu không dạy được bà vợ yêu quý của cậu thì tôi làm sao được bây giờ? Cậu đừng quấy tôi chứ.
- Tôi đã hết sức nói là tôi không cố ý làm anh giận. Tôi tưởng là anh có thấy nhà tôi cũng nên.
Carlson lên tiếng:
- Sao cậu không bảo vợ cậu ở ngay nhà, phải hơn không? Cứ để cô ta lân la như vậy ở khắp các dãy. rồi chẳng mấy chốc mà có chuyện, mà rồi cậu chẳng làm khỉ gì được thiên hạ đâu.
Curley quay phát về phía Carlson:
- Mày muốn yên thân làm ơn thì đừng xen vô chuyện người khác.
Carlson cười rộ:
- Đĩ mẹ đồ khùng. Mày định đoạ già Slim nhưng không nổi. Mày bị Slim nó chơi lại. Mày nhát như cáy. Mày có đánh bốc giỏi nhất xứ, tao cũng chẳng ngán chút nào. Mày cứ đụng vào tao xem, tao đánh cho hộc máu mồm ngay tức khắc.
Candy hùa vào thích thú. Lão nói chán ghét:
- Mẹ! Thoa kem với lại mang găng!
Curley gườm gườm nhìn lão, rồi mắt hắn hướng về Lennie lúc đó đang mỉm cười, thích thú nghĩ đến cái trại của nó. Curley sấn lại gần Lennie như chó dữ:
- Mày cười gì, hả?
- Hả?
Tức thì cơn giận của Curley nổ bung:
Con đĩ mẹ mày, lại đây coi. Đứng dậy coi. Đù mẹ một thằng chó như mày mà giỡn tao được sao. Tao cho mày coi là ai sợ ai.
Lennie bối rối nhìn George rồi đứng đậy và tìm cách bước lui. Curley đã thủ thế. Nó đưa tay trái đấm Lennie một cú rồi lấy tay phải giáng vào mũi. Lennie kêu lên khủng khiếp. Máu từ lỗ mũi bắn ra. Nó kêu:
- Anh George, anh bảo hắn cho tôi yên đi, anh George.
Nó lui tít chân tường và Curley tiến theo đánh túi bụi vào mặt. Lennie để thõng nguyên hai tay ở hai bên hông, nó sợ quá đến không biết chống cự nữa.
George đứng thét:
- Lennie, đánh đi, đừng để nó làm tàng.
Lennie lấy hai bàn tay thô kệch che mặt. Nó rên la khủng khiếp. Nó thét:
- Bảo hắn thôi đi, anh George.
Curley liền thụi vào mạng mỡ làm nó đứt hơi thở. Slim nhảy tới kêu:
- Đù mẹ thằng chó đẻ? Phải để tao sửa nó mới được.
George giơ tay giữ Slim lại và kêu:
- Khoan đã?
Nó để tay quanh miệng thành cái loa và hét:
- Đánh đi, Lennie!
Lennie bỏ tay ra khỏi mặt và tìm cách nhìn George.
Curley liền đấm vào mắt. Cái mặt to lớn vấy đầy máu.
George lại hét:
- Đánh đi, tao biểu mày đánh đi.
Curley dang tay đấm vừa lúc Lennie chụp được. Liền phút sau, Curley gục xuống như con cá ở đầu cần câu và nắm tay nó bị thu gọn trong bàn tay to lớn của Lennie.
George chạy dài đến:
- Buông nó ra, Lennie, buông ra.
Nhưng Lennie kinh hoàng chỉ biết nhìn trân trân anh chàng mà nó kẹp trong tay gục xuống. Máu chảy trên mặt Lennie. một mắt của nó bị sước và nhắm chặt. George phải tát nó mấy hồi liền nhưng Lennie vẫn giữ tay nắm chặt. Lúc đó.
người Curley trắng nhợt và co rúm lại và nó không còn sức để gĩay giụa. Nó chỉ đành kêu la, nắm tay vẫn nằm gọn lỏn trong tay khổng lồ của Lennie.
George hét không ngừng:
- Lennie! Buông tay nó ra. Slim, lại giúp tôi cứu thằng khốn kia còn lại một bàn tay vậy.
Bất chợt, Lennie buông tay ra. Nó bước tới dựa vào tường. Nó nói thảm thiết:
- Anh bảo tôi đánh mà, anh George.
Curley ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn bàn tay bị bóp nát. Slim và Carlson cúi xuống nó. Rồi Slim đứng dậy và nhìn Lennie khiếp sợ. Gã nói:
- Phải đưa nó đi bác sĩ mất. Như là
xương nó vụn ra từng mảnh.
Lennie thết kêu:
- Tôi đâu muốn vậy. Tôi đâu muốn hại nó.
Slim nói:
- Carlson à, đóng xe đi. Ta phải đưa nó đi Soledad băng bó mới được.
Carlson hấp tấp đi ra. Slim quay về Lennie đang khóc:
- Không phải lỗi mày đâu. Thằng kia nó khùng đã lâu rồi. Nhưng mà... trời đất ơi, bàn tay nó hóa vô dụng mất!
Slim bước ra vội vàng và trở lại với một lon nước. Nó đặt lên miệng cho Curley uống. George nói:
- Slim, liệu chúng nó có tống cổ tụi này đi không? Tụi này đang cần tiền.
Liệu ông già nó có tống cổ tụi này đi không?
Slim nhích mép cười. Hắn quỳ xuống cạnh Curley và hỏi:
- Bây giờ mày đủ hồn vía nghe tao nói chưa?
Curley làm dấu tỏ ý được, Slim tiếp:
- Vậy thì nghe đây, theo tao thì mày vừa bị máy nó nghiến tay. Nếu mày không kể với ai chuyện vừa xảy ra thì chúng tao cũng không nói gì cả. Nhưng nếu mày nói và tìm cách đuổi thằng kia thì chúng tao kể hết chuyện cho mọi người nghe và như vậy tụi nó cười mày thúi đầu.
Curley nói:
- Cũng được.
Hắn cố tránh không nhìn mặt Lennie.
Có tiếng bánh xe ở phía ngoài. Slim dìu Curley dậy:
- Nào đi, Carlson đưa mày đi đốc tờ.
Nó dìu Curley đi ra. Tiếng bánh xe xa dần. Một lát sau, Slim trở vào phòng. Hắn nhìn Lennie vẫn đang sợ hãi, đứng dựa vào tường. Nó nói:
- Đưa tay coi. Lennie chìa tay ra.
- Trời ơi, ông nội tao cũng không dám chọc mày giận.
George xen vào giảng giải:
- Chỉ vì Lennie nó sợ đấy thôi. Nó không biết làm thế nào cả. Tôi đã bảo với anh là đừng có đánh lộn với nó. À không, tôi bảo với Candy thì phải.
Candy long trọng xác nhận. Lão nói:
- Đúng vậy, mới hỏi sáng nay, khi thằng Curley vừa gây sự với nó, anh nói là “Curley khôn hồn thì đừng đụng vào thằng Lennie”. Chính anh nói với tôi đầu đuôi như thế.
George quay đầu về Lennie:
- Đâu phải lỗi mày. Mày cóc phải sợ. Tao biểu gì mày làm đúng vậy là được. Bây giờ tốt hơn là mày đi rửa mặt một chút cho sạch đi. Cái mặt mày tởm quá.
Lennie cười nhếch cái mép đau. Nó nói:
- Tôi đâu muốn có chuyện phiền phức.
Nó bước ra phía cửa và khi tới nơi thì quay lại.
- Anh George?
- Gì mày?
- Tôi vẫn được nuôi thỏ chớ, anh George?
- Có chứ, mày có làm gì lỗi đâu.
- Tôi không có ác ý mà, anh George.
- Đi đi, bước ngay, rửa cái mặt đi.
Của Chuột Và Người Của Chuột Và Người - Of Mice And Men Của Chuột Và Người