Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Phan Lưu Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1982 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:36:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
hững này sau đó mọi thứ bình thường trở lại. Hàn Tú luôn hận mình không thể ở bên cạnh Tiểu Thất mọi thứ mọi nơi. Anh đi đến đâu là ánh mắt lại hướng về phía đó, bởi vậy, ánh mắt "Ngây ra vì tình" của cô thường bị các thím, các dì có cặp mắt tinh tường sắc bén trong công ty phát hiện.
Người ta thường nói phụ nữ - dù là người phụ nữ thông minh nhất, một khi đã rơi vào vòng xoáy tình yêu thì đều trở nên ngốc nghếch, không biết từ lúc nào để cho người đàn ông xâm chiếm toàn bộ thế giới của mình, đạt tới cảnh giới không cần quan tâm tới mọi người xung quanh nữa. Hàn Tú cũng vậy, dù đang ngồi trong phòng làm việc nhưng cô không thể nào không nhớ về anh được.
Đang nghịch ngợm chiếc hộp danh thiếp trong tay, Hàn Tú bất chợt bị thu hút bởi một tờ danh thiếp có mùi hương dịu dịu. Đó là tấm danh thiếp của Alice- người phụ nữ cao quý và ưu tú, hình tương mà cô có phấn đấu cả đời, cô cũng chẳng thể nào đạt tới nổi.
Hàn Tú đang nghĩ cô có nên biến B&G thành khách hàng của mình không thì điện thoại bỗng dưng đổ chuông.
Nhìn vào màn hình cô thấy một số điện thoại lạ. Sau vài giây ngập ngừng, cô bắt máy: "Alo! Công ty Đại Chúng Bảo Thiết xin nghe."
"Hàn tổng à! Lúc nào thì cô thả Tiểu Thất đến chỗ tôi làm việc thế?". Chính là Alice.
Hàn Tú ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Không biết đây có phải là duyên phận không nhỉ, tôi đang nghĩ đến chị thì chị lại gọi điện thoại đến. Chị nói tôi thả Tiểu Thất đến chỗ chị là làm việc là có ý gì vậy?"
"Cô nhớ đến tôi thì tốt. Chỉ sợ cô không nhận ra tôi là ai thôi. Tôi là một người rất thẳng thắn nên tôi sẽ nói chuyện chính luôn, tôi gọi đến để bàn chuyện làm ăn với cô"
"Chuyện làm ăn?" Hàn Tú nghĩ đến ngay dự tính của mình khi nãy, phải chăng dạo này, vận may của cô đang trên đà khởi sắc?
"Tôi đã bàn bạc với bộ phận hậu cần bên công ty của chúng tôi và quyết định, bắt đầu từ tháng sau, việc dọn dẹp vệ sinh bên công ty tôi sẽ do bên công ty cô đảm nhiệm. Đổi lại, phải chăng Hàn tổng cũng nên để Tiểu Thất sớm đến làm việc tại trung tâm nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới của B&G?". Giọng nói Alice nghe ra vô cùng vui vẻ.
Người phụ nữ này đúng là rất lợi hại.
"Ngải tiểu thư, chị đang đùa phải không? Chị làm thế này khác nào tranh cướp nhân tài của chúng tôi chứ!". Tiểu Thất của cô đúng là vẹn sắc toàn tài. Lúc nào anh cũng chịu thương chịu khó, chưa bao giờ than vãn lấy một câu. Chỉ cần xem sách dạy nấu ăn, anh đã nấu được những món ngon hảo hạng. Trong vòng một tháng ngắn ngủi đã giúp cho Sam Sam kiếm lời trong cổ phiếu. Từ khi anh tới làm việc Đại Chúng Bảo Khiết đã có thêm rất nhiều rất nhiều đơn đặt hàng mới của chị em phụ nữ. Anh còn hiểu biết về Trung Tây y, tuy trong mắt cô anh chỉ là một thầy lang không bằng cấp, nhưng cảm mạo, sốt cao, bong gân, anh đều có thể chữa được, thỉnh thoảng còn mát-xa xoa bóp cho các chú, các bác, các dì, các thím ở khu chợ lớn... Tiểu Thất rất được yêu quý vì nhờ anh mọi người đỡ biết bao tiền bạc đến các bệnh viện lớn, vì thế họ thường cho nhà cô rau củ quả. Nhưng điều làm cô thấy kinh ngạc nhất chính là anh có thể biến thứ cao vừa hôi vừa đen đó thành mỹ phẩm, đến bây giờ ngay cả chủ công ty mỹ phẩm trứ danh cũng đến chỗ cô tuyển dụng nhân tài.
Tiểu Thất quả là báo vật tuyệt thế, một người đàn ông hoàn hảo.
"Tôi không đùa đâu! Tranh cướp nhân tài ư? Cứ coi là vậy đi, Tiểu Thất đầu óc đơn giản mà cứng rắn, tôi đã nói với cậu ấy bao nhiêu lần rồi mà lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng. Cậu ấy nói không muốn rời công ty cô hay nói chính xác hơn là cậu ấy không nỡ rời xa cô. Nếu cô gật đầu đồng ý, cậu ấy nhất định sẽ đến B&G làm việc. Cậu ấy bảo phải giúp cô kiếm thật nhiều tiền đề khiến cuộc sống của cô thấy thoải mái hơn đôi chút, khỏi phải ngày nào cũng mệt mỏi như bây giờ. Cậu ấy còn muốn nấu cơm cho cô hàng ngày, cùng cô sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Cậu tiểu tử này, haizz, tôi cũng chẳng biết phải thuyết phục cậu ấy như thế nào nữa. Trên thế giới này, đàn ông kiếm tiền không phải để phục vụ cho phụ nữ và trẻ con sao? Để cho phụ nữ trên toàn thế giới dùng mỹ phẩm do cậu ấy sáng chế lại còn sợ kiếm được ít tiền ư? Tôi nói cô đừng giận, cô đường đường là bà chủ của một công ty trong khi bạn trai cô phải ra ngoài làm vệ sinh cho nhà người ta, còn ngày ngày nấu cơm, dọn dẹp, giặt quần áo, làm việc nhà cho cô nữa, những chuyện này không tốt chút nào đâu. Người đàn ông phải có sự nghiệp riêng của mình chứ, như vậy mới được gọi là đàn ông. Cô đừng làm cho tài năng của Tiểu Thất bị mai một, phí phạm, đừng ngăn cản cậu ấy phát triển sự nghiệp..." Alice thao thao bất tuyệt một tràng dài.
Lúc đầu, Hàn Tú lắng nghe rất nghiêm túc bài diễn văn của Alice, nhưng từ khi chị ấy nói: "Cậu ấy bảo phải giúp cô kiếm thật nhiều tiền đề khiến cuộc sống của cô thấy thoảii mái hơn đôi chút, khỏi phải ngày nào cũng mệt mỏi như bây giờ. Cậu ấy còn muốn nấu cơm cho cô hàng ngày, cùng cô sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc." Thì người cô cứng đờ lại, ngay cả hít thở dường như cũng trở nên quá khó khăn. Cùng với niềm hạnh phúc đang dâng trào là nỗi xót xa đau đớn. Cảm giác này cứ bám riết lấy từng tế bào trên người cô, nỗi đau truyền tới tận từng đầu ngón tay, suýt chút nữa thì không cầm nổi điện thoại.
Những ngày gần đây, quan hệ giữa cô và Tiểu Thất ngọt ngào, hạnh phúc, toàn nằm ngoài tưởng tượng, thế nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi. Cũng giống như lần trước đi siêu thị cùng anh vậy, anh nói cả đời chỉ muốn nấu cho một người là cô thôi, những lời của Alice vừa rồi đã khiến cho Hàn Tú bất an, lo sợ.
Vẫn biết rằng anh chẳng hề hợp với công việc dọn vệ sinh một chút nào, nhưng cô vẫn yêu cầu anh làm, hơn thế, anh còn chấp nhận một cách vô điều kiện, không ca thán nửa lời. Cô thật lòng không muốn để anh đi nơi khác làm việc, không chỉ vì lưu luyến không thể rời xa mà còn vì sợ hãi như bốn năm về trước, một khi anh đã ra đi thì sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa.
Có phải cô đã quá ích kỉ?
Rốt cuộc cô thiếu niềm tin về chính mình hay lo lắng về tình yêu của anh?
Hàn Tú mím môi, nói: "Đợi chút nữa Tiểu Thất quay về, tôi sẽ hỏi thử anh ấy xem sao. Dù anh ấy muốn thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy. Còn về việc hợp tác giữa hai công ty, tôi nghĩ mình cũng nên cũng cấp đầy đủ thông tin tư liệu về Đại Chúng Bảo Khiết cho bên chị. Tôi không muốn coi Tiểu Thất là hàng hóa trao đổi tiền bạc và lợi ích."
Alice bật cười: "Quả nhiên Tiểu Thất không nhìn lầm người. OK vậy tôi không làm phiền cô nữa. Hoan nghênh công ty cô ngày mai đến giới thiệu dịch vụ. Bye Bye!"
"Bye Bye!" Hàn Tú cầm điện thoại trên tay, cả má và tai đều đỏ ửng lên.
Do tối qua, lúc đi tiếp khách hàng, phải uống chút rượu nên đến tận sáng nay, đầu Hàn Tú vẫn còn thấy ong ong, nên cô không thể tự mình lái xe đến công ty, cộng thêm việc Tiểu Thất sẽ về nhà muộn nên cô quyết định bắt taxi về trước.
Từ lúc bước xuống taxi, Hàn Tú có cảm giác như mình bị ai đó theo dõi. Lần trước lúc cảm thấy có ai đó theo mình, khi về nhà, cô liền nhận được xác của một con mèo. Bây giờ nghĩ lại cô cũng chưa hết khiếp đảm. Cô ôm chiếc túi trước ngực liện tục nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hện ra bất cứ người nào khả nghi. Có điều cảm giác bị theo dõi vẫn không mất đi hay thuyên giảm.
Màn đêm buông xuống, đế giày của cô nện trên mặt đường, phát ra những tiếng lộp cộp rất to. Nhưng lắng tai nghe cô phát hiện ở phía sau lưng, cách cô không xa lắm, còn có bước chân của một người khác nữa, cứ đi rồi lại dừng lại. Trán lấm tấm mồ hôi, Hàn Tú vẫn ôm chặt chiếc túi trước ngực, nghiến răng, quay ngoắt về phía sau và nhìn thấy cách đó khoảng vài mét, có một cô gái trẻ, mặc chiếc váy màu hồng nhạc, đang nhìn cô chăm chú.
Làn da của cô gái này trắng, trắng như thể bị bệnh vậy. Hàn Tú bất giác nhớ lại lúc Tiểu Thất mới đến nhà cô, da anh cũng trắng xanh như thế này, thậm chí khi ấy, anh còn nói rằng ngày nào cũng phải phơi nắng vào buổi trưa để đen đi. Nhưng do phải thường xuyên làm việc ở bên ngoài nên anh đã xạm đen ít nhiều, bây giờ anh đã sở hữu làm da màu nâu đồng vô cùng khỏe khoắn và đầy sức quyến rũ.
Hàn Tú bị thu hút hơn cả khi nhìn vào đôi mắt của cô gái đối diện, tròn to, long lanh, trong veo nhưng vô hồn.
Cô cất tiếng: "Xin hỏi Cô là ai? Tại sao lại đi theo tôi?"
Cô gái đó trợn tròn mắt lên, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng loạn, quay người định chạy đi, nhưng chiếc chân phải bị tàn tật đã khiến cô chạy chưa được vài bước, toàn thân đã bị co giật và ngã xuống vườn hoa ở bên cạnh. Cô ấy thở hổn hển, khó khăn lắm mới gượng dậy được.
"Cô không sao chứ?" Hàn Tú vội bước lại lại gần đỡ cô gái dậy.
Ai ngờ cô gái càng tỏ ra sợ hãi, hoảng loạn, nhìn chầm vào Hàn Tú, Không ngừng lui về phía sau, giọng nói giật, nghiến răng nhả ra từng chữ một: "Chị... đừng... lại... gần... đây..."
Hàn Tú lúng túng dừng bước, không biết xử sự như thế nào.
"Cô có phải là người đặt xác con mèo chết trước cửa nhà tôi hay không?"
Cô gái đó im lặng vẫn nhìn Hàn Tú chăm chăm.
Hàn Tú quyết định từ bỏ việc hỏi cung, dù gì, cô cũng không nên lo chuyện bao đồng nhiều làm gì. Cô dang định quay người đi về thì nghe cô gái đó gọi lớn: "Tiểu Thất"
Tiểu Thất? Cô ấy quen Tiểu Thất sao?
Hàn Tú quay đầu lại thì thấy Tiểu Thất đang đứng trước cách cô vài mét. Cô chưa kịp mở miệng gọi anh thì đã thấy anh đi thẳng về phía cô gái đang nằm sõng soài trên mặt đất.
"Tiểu Cửu tại sau em lại ở đây?" Lúc nãy anh nghe thấy tiếng Hàn Tú, tưởng rằng bọn người của Cổ tiên sinh định gây khó dễ cho cô nên nhanh chóng chạy tới đây, ai ngờ lại nhìn thấy 094 nên anh vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất, em sợ lắm, em sợ lắm..." Tiểu Cửu khóc nức nở, gượng đứng lên rồi lao vào lòng anh.
"Đừng sợ! Có chuyện gì thì về nhà đã, có gì từ từ nói sau!" Tiểu Thất nhẹ nhàng nói rồi bế cô gái đó lên.
Anh nhìn Hàn Tú bằng ánh mặt có phần ngại ngùng và né tránh, rồi bế Tiểu Cửu bước qua chỗ cô rồi đi thẳng lên nhà.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Hàn Tú tưởng tượng mình đang đi đường núi khúc khủy, gập gềnh, lúc lên lúc xuống, vừa lúc nãy còn đang thảnh thơi trên đỉnh núi, bây giờ đã rơi xuống động không người.
Cô nhớ rất rõ, vào cái đêm bị xác mèo làm cho hoảng sợ, anh cũng bế và an ủi cô như vậy. Giờ mọi thứ cũng y như thế nhưng nhân vật nữ chính lại không phải là cô...
Hàn Tú lặng lẽ bước theo, nhìn thấy anh bế cô ấy vào nhà rồi đưa vào thư phòng, một nỗi chua xót trào dâng trong lòng cô. Nhưng để giữ phép lịch sự, cô không thể không nén chặt nỗi đau lại, rồi theo họ vào thư phòng.
"Hai người..." Hàn Tú muốn lên tiếng nhưng tiếp theo lại chẳng biết nên nói gì.
Tiểu Thất nhẹ nhàng đặt Tiểu Cửu xuống giường rồi quay sang nói với Hàn Tú: "Anh có chuyện muốn nói với Tiểu Cửu, làm phiền em một chút"
"Em biết rồi, hai người có chuyện gì từ từ nói, em ra ngoài trước nhé!" Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy biểu hiện khó xử trên khuôn mặt anh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Nhận thấy phản ứng đó của Hàn Tú, Tiểu Thất liền theo cô ra ngoài: "Hàn Tú!"
"Có chuyện gì?" Cô quay đầu lại.
"Em nấu giúp anh bát mì nhé, nhừ nhừ một chút, cho thêm chút rau cải nhé!" Thực ra anh không có ý định nhờ cô nấu mì, nhưng hiện tại, anh không tiện giải thích cho cô nghe mọi chuyện nên dành nói vậy.
"Ờ..được thôi!" Thì ra chỉ là nhờ nấu mì.
Anh nắm chặt tay, quay người rồi trở lại thư phòng.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng khẽ mở, nhưng đối với Hàn Tú, Tiếng "Cạch" đó như một nhát dao đâm vào tim cô vậy.
Copy Mối Tình Đầu Copy Mối Tình Đầu - Hoa Thanh Thần Copy Mối Tình Đầu