Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Bỏ Trốn
au khi hoàng thượng tuyên bố hôn sự của công chúa, tâm tình công chúa như lao xuống vực thẳm, suốt ngày nàng mặt mày suy sụp. Cúc Hương và Khấu Nhi lúc này cũng không biết làm sao, hòa thân dù sao cũng là đại sự, thánh chỉ của hoàng đế đã ban ra, ngay cả một đứa trẻ nít cũng biết đây không phải là chuyện có thể nói đùa, nói bỏ là bỏ, nói dừng là dừng.
Thấy công chúa ảo não trầm trọng, hai vị cung tỳ cũng không biết nên an ủi nàng sao cho tốt, các nàng có thể tưởng tượng nàng có bao nhiêu khổ sở.
Mới cùng với Hách đại nhân ưng thuận chung thân chi ước thì lại phải chấp nhận cái lệnh hòa thân ác độc, nói vậy thì Hách đại nhân hẳn cũng bị đả kích rất lớn? Sau khi hoàng đế hạ chiếu, trong cung liền hừng hực khí thế chuẩn bị cho việc công chúa xuất giá.
Đầu tháng, ban đêm yên tĩnh, khuê phòng công chúa, không khí trầm trọng ngưng tụ dọa người. Cúc Hương và Khấu Nhi giúp công chúa cởi áo chải đầu rồi hầu hạ nàng đi ngủ.
Trên gương đồng phản chiếu khuôn mặt trầm mặc nghiêm túc của công chúa, nếu bình thường thì lúc này vị công chúa bướng bỉnh của các nàng phải đùa với mọi người vui vẻ vài trận sau đó mới chịu lên giường.
Cúc Hương im lặng vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của công chúa, mái tóc dài xinh đẹp như đêm, nàng công chúa đáng yêu nghịch ngợm... giờ không còn tươi cười nữa. Các nàng thực không hiểu sao hoàng thượng có thể gả hoàng muội đến một nơi cao nguyên xa xôi quanh năm tuyết phủ ấy.
Ai thấy cũng không nhẫn tâm!
- Công chúa... - Khấu Nhi một bên nhẹ gọi rồi thở dài một tiếng.
- Tên Thổ Phiên vương kia dám chỉ đích danh muốn thành thân với bản công chúa thật sự là chán sống rồi! - Lý Vân Dung lạnh lùng mở miệng.
- Công chúa, nô tỳ nghe nói Thổ Phiên vương cao to tráng kiện dọa người. Bình thường trông hắn giống như một đầu hổ vậy - Cúc Hương nói những gì mà mình nghe được.
Trên gương đồng, đôi mắt công chúa mở tròn xoe, một nụ cười thần bí nhếch lên bên khóe môi:
- Hừ, chỉ sợ hắn không có cái phúc cưới ta!
Nụ cười kia lộ ra mười phần mưu ma chước quỷ, Cúc Hương và Khấu Nhi cùng liếc nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì bản công chúa quyết định chạy trốn - Lý Vân Dung nhướng lên đôi mày thanh tú, tuyên bố kế hoạch lớn của mình.
Cúc Hương và Khấu Nhi ngẩn người giây lát rồi cả hai lập tức phản ứng rất ăn ý, một người đi tới cửa sổ, một người đi kiếm tra xem bên ngoài cửa còn có tạp vụ chờ không sau đó đóng chặt cửa lại, từng cánh cửa sổ cũng được khép cẩn thận.
Xác định cửa khép hết và không còn một ai, hai nàng mới quay trở lại bên người công chúa.
- Công chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Những lời mà người vừa nói là đại nghịch bất đạo, nếu để cho người có ác tâm nghe được thì nhất định sẽ gây bất lợi cho công chúa.
- Các ngươi lớn lên cùng ta, có khi nào thấy bản công chúa sợ cái gì chưa? Hợp lý thì ta liền phục, không hợp lý thù có dùng đao đặt trên cổ ta thì cũng đừng mơ tưởng bức ta phục tùng!
Khấu Nhi nghiêng người nói nhỏ:
- Công chúa tính là...
- Cái tên hoàng đế ca ca thấy sắc quên hoàng muội đối với bản công chúa bất nghĩa vậy thì đừng trách bản công chúa không làm theo lời hắn. Sau này đường ta ta đi, từ nay về sau ta với hắn ân đoạn nghĩa tuyệt!
- Công chúa muốn chạy trốn?
- Đúng vậy!
- Công chúa, nếu vậy... là tội mất đầu! - Cúc Hương cả kinh nói.
Khấu Nhi vỗ vỗ bả vai Cúc Hương, lỡ đễnh nói:
- Nếu trốn thì đương nhiên sẽ không để cho người ta bắt được, mà nếu không bắt được thì làm sao có thể mất đầu?
- Đúng vậy. Bản công chúa nếu đã quyết định trốn thì nhất định sẽ trốn thoát thành công, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tìm ra được ta! - Lý Vân Dung đắc ý gật gật đầu.
Khấu Nhi trầm ngâm một lát rồi cẩn trọng nói:
- Hách đại nhân đâu? Công chúa đã bàn bạc với ngài ấy chưa?
- Chưa bàn! - Công chúa chưa nói với Hách đại nhân? Nói vậy là... Hách đại nhân không biết kế hoạch bỏ trốn khỏi hôn ước của công chúa?
- Hắn đương nhiên sẽ theo ta bởi vì ta tin tưởng hắn cũng nghĩ giống ta, không màng quyền lợi và danh vị, ta tin hắn nguyện ý theo ta rong chơi tứ hải. Ta cảm giác, bản chất con người của hắn cũng giống như ta! - Lý Vân Dung tự tin nói.
Nghĩ đến hắn, những lo lắng ực đầy trong lòng chợt tiêu tan. Nàng tin hắn không như ngựa nhớ chuồng mà màng tới chức vị, nếu không thì hắn sao có thể chịu sự tín nhiệm và sủng ái của hoàng huynh mà đi cự tuyệt cơ hội làm quan, hắn chấp nhận làm một gã thống lĩnh. Chỉ cần tìm một cơ hội thì nàng nhất định sẽ nói với hắn quyết tâm của nàng.
- Được rồi, các ngươi lui xuống đi nghỉ đi!
- Dạ, nô tỳ cáo lui!
Cúc Hương cùng Khấu Nhi vừa rồi khỏi phòng khép cửa lại thì Lý Vân Dung cũng đứng dậy rời khỏi bàn trang điểm, đi tới thổi tắt cây nến.
Khi nàng đang định nằm xuống nghỉ thì đột nhiên nhận thấy bên ngoài cửa sổ có người. Người tới mà cố ý để cho nàng biết, làm như vậy... chắc chắn là hắn!
Lý Vân Dung cầm lấy áo khoác mặc lên người rồi đi ra mở cửa sổ. Bên ao phù dung nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tâm tình nhất nhất vui vẻ, nàng theo hướng cửa sổ nhảy xuống chạy tới đình viện, ào vào tấm lưng kia.
- Khiếu Phong! - nàng nhẹ giọng gọi.
Khi bóng dáng tuấn vĩ xoay người đối diện nàng, ánh trăng cũng hỗ trợ chiếu rọi khuôn mặt tuấn dật của hắn. Nàng kìm lòng không được nên nói tiếp
- Ta biết là chàng!
Đối mặt với cách biểu lộ tình cảm không kiêng dè của Dung Nhi, Hách Khiếu Phong có điểm được an ủi, có điểm đau lòng. Hai cánh tay rộng mở muốn ôm lấy cơ thể mềm mại ngát hương nhưng mới đưa ra được một nửa thì lại chần chừ ngừng lại.
Nhiệt huyết tình cảm đang dâng trào trong hắn cuối cùng biến thành hai nắm đấm siết chặt. Dung Nhi trong lòng ngẩng đầu nhìn lên rồi triển khai một nụ cười lộ rõ má lúm đồng tiền bên má dành cho hắn:
- Ta đang nhớ tới chàng, chàng đã tới rồi. Cái này có phải là cái mà người ta gọi là thần giao cách cảm không?
Không có sự điêu ngoa thường ngày, nàng cười mỉm hồn nhiên làm nũng... Tất cả đều tiến vào trong mắt hắn, hòa tan những đường cong kiên cường trên khuôn mặt của hắn, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng bỗng chốc nóng rực... nàng... thật sự... đẹp quá.
Nàng hình như đăm chiêu nhìn hắn mãi rồi đột nhiên nắm cổ áo hắn kéo xuống, nàng đem đôi môi nhỏ nhắn của mình đưa lên đôi môi ấm kia tất cả nhu tình mật ý. Cô gái nhỏ đáng yêu này đúng là luôn làm hắn bất ngờ và rung động.
Giai nhân cúi đầu dán sát vào ngực hắn, hắn muốn dùng hết toàn lực ôm lấy nàng nhưng nghĩ tới chuyện nàng đã được hoàng thượng cấp hôn ước với Thổ Phiên vương, chuyện nàng sắp trở thành phi tử của người ta thì hắn liền áp chế tình cảm dạt dào của mình xuống.
Lý trí nói rằng hắn không thể xúc động, bởi vậy hắn giữ chặt lấy hai vai nàng, đem thân thể hai người ngăn ra một khoảng cách.
- Khiếu Phong?
- Ta đến... là muốn nói với nàng... hoàng thượng đã hạ chiếu gả nàng đến Thổ Phiên...
Phát hiện vẻ mặt Khiếu Phong có điểm trầm trọng nhưng khi nghe những lời này thì nàng lập tức hiểu được lý do, qua một hồi bất an nàng nở một nụ cười thoải mái:
- Ồ, chàng tới là nói chuyện này sao? Chàng yên tâm, trừ chàng ra ta sẽ không lấy ai làm chồng hết - nàng tự tin, tràn đầy hứa hẹn, tuyệt không có nửa điểm lo lắng.
Phản ứng bình thản của nàng thực sự ngoài suy đoán của hắn:
- Ý chỉ của hoàng thượng sao có thể làm trái?
- Quy củ là chết, người là sống, cái gì cũng có thể thay đổi!
- Thay đổi? - hắn không hiểu lắm.
- Vị hôn phu của ta thì tự ta tuyển, tuyệt đối không có chuyện đi hòa thân đâu! - nàng vĩnh viễn tin tưởng vận mệnh là do chính mình tạo nên.
Có lẽ là có số mệnh nhưng ông trời sẽ không nhẫn tâm chỉ cho con dân một con đường đi, tất nhiên là còn những con đường khác để lựa chọn, quan trọng là nàng có dám đi hay không?
Thấy vẻ mặt hắn hoài nghi, nàng lại cười càng thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn tới gần nàng một chút để kề tại nói nhỏ, nói cho hắn biết cái đáp án điên cuồng, khiếp sợ kia.
- Rất đơn giản, chúng ta bỏ trốn!
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan