A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hiên Sơn tam hiệp?
Hai hàng lông mày của Hách Khiếu Phong nhăn lại... hắn chưa từng nghe qua trên giang hồ có nhân vật này.
Mắt lạnh thản nhiên đảo qua ba người, trong lòng thầm nghĩ đối phương nếu có thể lọt qua tầng tầng bảo vệ nghiêm mật của thủ vệ ngự lâm quân thì chắc chắc rất lợi hại, không thể khinh thường được.
- Hừ, muốn ám sát hoàng thượng? Để xem các ngươi có bản lĩnh bước qua ta không đã.
Mắt đẹp tinh anh của Lý Vân Dung hiện lên một tia hứng thú. Thường ngày nàng luyện kiếm đánh nhau với nhóm nô tài và binh lính trong cung nhưng vì họ kiêng kị nàng là công chúa cho nên không dám toàn lực đối kháng... thật chán.
Thật khó có được cơ hội bỏ cái thân phận công chúa sang một bên để dốc toàn lực đấu với đối phương đến cùng như thế này.
Cái này so với chuyện xem người ta quyết đầu còn hứng thú hơn bội phần, sao không có ai dạy cho nàng biết, hại nàng một phen bị lung lay thiêu cháy mà.
Hắc hắc, nàng cười lạnh, làm một bộ bá chủ giang hồ kiêu ngạo nói:
- Khẩu khí thật lớn. Vậy ngươi đừng hòng có cơ hội cầu xin tha thứ. Đao Tam Hương, lên!
Im lặng...
Không gian lặng ngắt như tờ, không khí lạnh lẽo tới mức không thể lạnh lẽo hơn. Tiếng người hô danh xưng lên nhưng không có người đáp lại...
Lý Vân Dung thật mất mặt trừng nhìn Cúc Hương liếc mắt một cái.
- Ta? - Cúc Hương ngơ ngác dùng ngón tay chỉ chỉ vào chính mình.
- Đương nhiên là ngươi, nhanh lên đi!
Cúc Hương khóc không ra nước mắt nhìn công chúa, từ lúc nào mình lại biến thành Đao Tam Hương vậy? Chỉ sợ một đao bổ tới, ngay cả góc áo của đối phương còn chưa đụng tới, ngược lại trở thành một trong những cô hồn nơi âm tào địa phủ... giúp nàng nhanh chóng trở thành một kẻ báo mộng cho người ta ấy chứ...!
Chuyện đã tới mức này thì Cúc Hương chỉ biết kiên trì ra trận, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, nàng thi triển khinh công hướng tới đối phương.
Võ công của nàng tuy rằng không kém nhưng gặp phải đệ nhất cao thủ đại nội... không khác nào lấy trứng chọi đá. Quả nhiên, Cúc Hương lập tức rơi vào thế hạ phong, mỗi chiêu thức đều dồn hết sức nhưng đối phương chỉ cần dùng một bàn tay, ngay cả vũ khí cũng không có, hai chân vững vàng như rễ cây đâm sâu vào trong lòng đất, sừng sững không hề lay động đứng yên một chỗ.
Thấy thế, mắt Lý Vân Dung chớp chớp, không ngờ người này lợi hại như vậy, có thể đứng một chỗ không di chuyển mà đối phó.
- Ma Trảo Khấu, lên! - vẻ mặt nàng hiện lên một chút bướng bỉnh. Nàng không tin, để xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu.
Mặt Khấu Nhi đen lại. Ma Trảo Khấu? Cái tên này nghe qua thật sự rất tục nha! Khóe mắt nàng run run, đáy lòng thầm ai oán vì sao mình lại phải làm cái chuyện mất mặt thế này?
Nghĩ vậy, trong nháy mắt nàng thu thế về, ánh mắt tà ác lộ ra, song đao từ hai bên hông được lấy ra, xiêm áo vung lên tạo thành tư thế ma trảo, thật phù hợp với cái tên mới được kêu kia.
Một tay Hách Khiếu Phong đối phó vẫn thành thạo như cũ. Hắn có thể tốc chiến tốc thắng đánh bại đối phương nhưng có một nguyên nhân khiến hắn đắn đo do dự là, những người này không hề có "sát khí".
Đến ám sát người mà không có sát khí?
Cái này thật không phải chuyện thường. Mỗi chiêu thức của đối phương đều có ý định tránh né bên kia, cảm giác như là mỗi người mang theo cố kỵ khi đánh nhau với hắn, thậm chí có điểm không cam tâm tình nguyện. Cho nên hắn không toàn lực ứng phó, chỉ dùng hai thành công lực, gặp chiêu nào giải chiêu đó, mặt khác hắn muốn quan sát diễn biến xem rốt cuộc những người này đang muốn giở trò gì?
Trong mắt Lý Vân Dung bắn ra ý cười giảo hoạt, chiến thuật của nàng là muốn Cúc Hương, Khấu Nhi mỗi người một bên chế trụ hắn làm cho hai tay hắn không được rảnh sau đó... nàng sẽ bất ngờ tấn công.
Mắt thấy thời cơ đã đến, nàng đánh bất ngờ như sét đánh không kịp bưng tai, trút toàn công lực vào mũi kiếm, đâm thẳng mi tâm* Hách Khiếu Phong. Nàng không kiêng kỵ giống Cúc Hương và Khấu Nhi, dù sao cuộc sống của nàng xưa nay quen là người cao cao tại thượng, lại thêm cái tính không sợ trời không sợ đất cho nên đánh lên rất kiên quyết.
Nàng cho rằng đối phương nhất định sẽ né tránh, nếu vậy thì nàng có thể đạt được mục đích là ép cước bộ của đối phương lệch khỏi vị trí!
*mi tâm: giữa hai hàng lông mày
Cảm nhận được kiếm khí rào rạt phóng tới, ánh mắt Hách Khiếu Phong lóe sáng lên sắc bén, trong phút chốc... hai tay biến thành trăm chưởng ngàn ảnh, trước thì đánh văng hai gã thích khách bên tả bên hữu, sau đó vung tay lên tiếp được mũi kiếm đâm tới mi tâm mình.
Lý Vân Dung mới nãy còn cười tự tin, nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh sợ. Đối phương chẳng qua chỉ dùng hai đầu ngón tay là có thể đỡ được mũi kiếm của nàng, lưỡi kiếm trông cứ như một sợi dây thừng quấn quanh tay đối phương.
Công lực thâm hậu phả tới làm cho nàng phải ngừng lại hô hấp đồng thời không kịp thủ thế phòng bị, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh ra một chưởng vô tình, ngay chính giữa ngực nàng.
"Phụt"!
Lồng ngực nàng như có lửa đốt, cơn đau ập tới, tiếp theo là máu tươi hộc ra.
Khăn che mặt của nàng bị đánh rớt ra, bộc tóc đen bị mở tung ra phiêu loạn, ánh trăng xanh chiếu vào khuôn mặt nhiễm đỏ máu tươi khiến nàng như một tiên nữ tuyệt đẹp rơi xuống thế gian.
Một chưởng lực đánh nàng rớt ra khỏi tường thành hoàng cung, như một con diều bị dứt dây, rơi thẳng xuống sương mù hắc ám. Đêm nay, ít nhất nàng đạt được một mục đích - đó là vượt qua được tường thành cao vút được canh phòng cẩn mật của hoàng cung.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan