Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Tác Đông Lan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1333 / 3
Cập nhật: 2015-12-04 14:28:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
au khi trở lại trấn Vương Phủ, Vương Gia lập tức phân phó, tìm người thay Túc Cho làm y phục, hơn nữa còn muốn người làm chuẩn bị một phòng khách thượng hạng, mà cũng không phải là phòng mà nữ bộc bình thường dùng.
Liễu Túc Cho cực kỳ kinh ngạc.
Trấn Vương Phủ đối với tất cả nô tỳ đều đãi ngộ như thế sao? Khó trách lão bản bánh bao hẹp hòi nghĩ muốn cho nữ nhi của hắn thay thế nàng, thật may là Vương Gia đồng tình cho tình cảnh của nàng.
Nha đầu được gọi là Thúy nhi, mặt tười cười đi tới trước mặt Túc Cho. “ Tiểu thư mời đi theo ta, ta dẫn người trở về Tây Sương phòng”
Thấy Thúy Nhi thân thiết kêu mình, Túc Cho cũng trở về cho nàng một nụ cười ngọt ngào, theo đuôi nàng đi Tây Sương Phòng.
Mới tiến vào bên trong phòng, bên trong may sư nổi danh nhất thành đã chờ lâu, hắn bắt đầu lập tức lấy số đo toàn thân của Túc Cho. Đo xong sau lưng, may sư không nhịn được tò mò hỏi Túc Cho. “ Tiểu thư, xin mạo muội hỏi người một câu, y phục trên người của ngài là từ nơi nào tới? Thế nào ta chưa từng thấy qua?”
Túc Cho mím môi cười cười. Nói giỡn! Đây là y phục của tương lai, há có thể dễ dàng cho ngươi nhìn thấy? Nếu không phải hắn có phúc khí tốt, sao có thế nhìn thấy đồ đến từ tương lai.
“ Đây cũng không phải là người bình thường tùy tùy tiện tiện cũng có thể thấy” Nàng rất hả hê nói cho may sư.
“ Nói cũng phải! Ta sống đến từng tuổi này, hai lần nhìn thấy đều là ở trong Trấn Vương phủ, có thể Vương Gia còn có may sư tốt hơn cũng không nhất định” hắn lẩm bẩm nói.
Túc Cho nghe được rất rõ ràng
Lời của hắn rõ ràng là có ý hắn đã hai lần nhìn thấy trang phục kỳ dị như của nàng, như vậy, hắn hôm nay nhìn thấy y phục trên người nàng không phải là lần thứ hai sao?
Nói cách khác, ở trước khi gặp nàng hắn đã thấy qua?
Nói cách khác…………người hắn nhìn thấy, có thể cũng là người đến từ tương lai, không cẩn thận rơi vào thời đại này?.
Có thể là Uyển Đại hoặc là Khương Huyên
Túc Cho hưng phấn thầm nghĩ. Bởi vì nàng cùng hai người kia cùng nhau rơi vào Hoàng Hà, cũng là bời vì Hoàng Hà, nàng mới có thể xuyên qua ngàn năm đến Tống Triều nha!
“ Thật xin lỗi! sư phụ, ta muốn hỏi người, lúc ngươi nhìn thấy người mặc y phục giống ta, nhìn thấy ở đâu? Nàng lớn lên trông như thế nào? Là nam hay nữ?” Túc Cho vừa mong đợi lại vừa hưng phấn, khản trương đến nỗi hỏi liên tiếp.
Thật may là lão sư phụ là người từ ái, hắn cười nói cho Túc Cho “ Ta cũng là nhìn thấy trong Trấn Vương Phủ, là nữ nhi, dáng dấp thanh tú thanh lệ, cùng ngươi cùng một dạng, cũng là Vương Gia mệnh tới thay nàng đo thân cắt may”
Túc Cho vừa nghe, cặp mắt sáng lên. Thật có thể là Uyển Đại hoặc Khương Huyên họ cũng tới đến Tống Triều?
Ông trời! Nàng ở nơi này có bạn. Oa! Thật là ông trời thương tình, càng may mắn hơn nàng cũng được Trấn Vương Phủ chứa chấp! Như vậy, hi vọng nhìn thấy một người trong các nàng rất lớn a!.
Túc Cho càng nghĩ càng kích động, hận không được giờ phút này sau khi may sư rời đi liền có thể gặp mặt các nàng, Túc Cho ngay sau đó tìm đến Thúy nhi để hỏi cho cặn kẽ.
“Có a! Là Đại công tử của Vương Gia cứu trở về, là ở Hoàng Hà cứu lên bờ.” Thúy nhi thẳng thắn nói.
“Thật, nàng kia người nào? Mau dẫn ta thấy nàng.” Túc Cho nói.
“Sợ rằng không được! Nàng bởi vì chết chìm, bị gió rét, cho tới nay hôn mê không có tỉnh, sống chết không biết. Đại công tử ngày ngày đêm đêm chờ đợi nàng đấy!”
Nha! Như vậy có khả năng là uyển đại rồi, trong ba người Uyển Đại là người yếu nhất, nàng càng muốn đi gặp nàng.
“Chỉ sợ Đại công tử không cho phép!” Thúy nhi trong lòng đối với sự kiên trì của Túc Cho nói lên khó khắn
“Tại sao Đại công tử không chịu?”
“Này...... Này...... Ta cũng không biết, có thể là bởi vì người là hắn cứu về, cho nên hắn có quyền đi!” Thúy nhi nói.
“Buồn cười!”
“Tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó Thúy nhi rồi.” Thúy nhi cẩn thận nói: “Thúy nhi không đắc tội nổi với Đại công tử, cũng đắc tội không dậy nổi tiểu thư, xin tiểu thư tự mình sau khi gặp Đại Công Tử liền hỏi hắn đi! Thúy nhi còn có việc, xin được cáo lui trước.” Nói xong, liền vội vàng hấp tấp rời đi.
“Thật là gặp quỷ! Thấy người cũng phải hắn Đại công tử đồng ý?” Túc cho thầm nói. Thôi! Người dưới mái hiên, còn là an phận một chút mới tốt, chắc chắn sẽ có cơ hội thấy Uyển Đại. Liễu túc cho an ủi tự mình như thế, không biết số mạng đang cố gắng, đang trêu cợt nàng đấy!
Sau khi trở lại trấn Vương Phủ, Vương Gia lập tức phân phó, tìm người thay Túc Cho làm y phục, hơn nữa còn muốn người làm chuẩn bị một phòng khách thượng hạng, mà cũng không phải là phòng mà nữ bộc bình thường dùng.
Liễu Túc Cho cực kỳ kinh ngạc.
Trấn Vương Phủ đối với tất cả nô tỳ đều đãi ngộ như thế sao? Khó trách lão bản bánh bao hẹp hòi nghĩ muốn cho nữ nhi của hắn thay thế nàng, thật may là Vương Gia đồng tình cho tình cảnh của nàng.
Nha đầu được gọi là Thúy nhi, mặt tười cười đi tới trước mặt Túc Cho. “ Tiểu thư mời đi theo ta, ta dẫn người trở về Tây Sương phòng”
Thấy Thúy Nhi thân thiết kêu mình, Túc Cho cũng trở về cho nàng một nụ cười ngọt ngào, theo đuôi nàng đi Tây Sương Phòng.
Mới tiến vào bên trong phòng, bên trong may sư nổi danh nhất thành đã chờ lâu, hắn bắt đầu lập tức lấy số đo toàn thân của Túc Cho. Đo xong sau lưng, may sư không nhịn được tò mò hỏi Túc Cho. “ Tiểu thư, xin mạo muội hỏi người một câu, y phục trên người của ngài là từ nơi nào tới? Thế nào ta chưa từng thấy qua?”
Túc Cho mím môi cười cười. Nói giỡn! Đây là y phục của tương lai, há có thể dễ dàng cho ngươi nhìn thấy? Nếu không phải hắn có phúc khí tốt, sao có thế nhìn thấy đồ đến từ tương lai.
“ Đây cũng không phải là người bình thường tùy tùy tiện tiện cũng có thể thấy” Nàng rất hả hê nói cho may sư.
“ Nói cũng phải! Ta sống đến từng tuổi này, hai lần nhìn thấy đều là ở trong Trấn Vương phủ, có thể Vương Gia còn có may sư tốt hơn cũng không nhất định” hắn lẩm bẩm nói.
Túc Cho nghe được rất rõ ràng
Lời của hắn rõ ràng là có ý hắn đã hai lần nhìn thấy trang phục kỳ dị như của nàng, như vậy, hắn hôm nay nhìn thấy y phục trên người nàng không phải là lần thứ hai sao?
Nói cách khác, ở trước khi gặp nàng hắn đã thấy qua?
Nói cách khác…………người hắn nhìn thấy, có thể cũng là người đến từ tương lai, không cẩn thận rơi vào thời đại này?.
Có thể là Uyển Đại hoặc là Khương Huyên
Túc Cho hưng phấn thầm nghĩ. Bởi vì nàng cùng hai người kia cùng nhau rơi vào Hoàng Hà, cũng là bời vì Hoàng Hà, nàng mới có thể xuyên qua ngàn năm đến Tống Triều nha!
“ Thật xin lỗi! sư phụ, ta muốn hỏi người, lúc ngươi nhìn thấy người mặc y phục giống ta, nhìn thấy ở đâu? Nàng lớn lên trông như thế nào? Là nam hay nữ?” Túc Cho vừa mong đợi lại vừa hưng phấn, khản trương đến nỗi hỏi liên tiếp.
Thật may là lão sư phụ là người từ ái, hắn cười nói cho Túc Cho “ Ta cũng là nhìn thấy trong Trấn Vương Phủ, là nữ nhi, dáng dấp thanh tú thanh lệ, cùng ngươi cùng một dạng, cũng là Vương Gia mệnh tới thay nàng đo thân cắt may”
Túc Cho vừa nghe, cặp mắt sáng lên. Thật có thể là Uyển Đại hoặc Khương Huyên họ cũng tới đến Tống Triều?
Ông trời! Nàng ở nơi này có bạn. Oa! Thật là ông trời thương tình, càng may mắn hơn nàng cũng được Trấn Vương Phủ chứa chấp! Như vậy, hi vọng nhìn thấy một người trong các nàng rất lớn a!.
Túc Cho càng nghĩ càng kích động, hận không được giờ phút này sau khi may sư rời đi liền có thể gặp mặt các nàng, Túc Cho ngay sau đó tìm đến Thúy nhi để hỏi cho cặn kẽ.
“Có a! Là Đại công tử của Vương Gia cứu trở về, là ở Hoàng Hà cứu lên bờ.” Thúy nhi thẳng thắn nói.
“Thật, nàng kia người nào? Mau dẫn ta thấy nàng.” Túc Cho nói.
“Sợ rằng không được! Nàng bởi vì chết chìm, bị gió rét, cho tới nay hôn mê không có tỉnh, sống chết không biết. Đại công tử ngày ngày đêm đêm chờ đợi nàng đấy!”
Nha! Như vậy có khả năng là uyển đại rồi, trong ba người Uyển Đại là người yếu nhất, nàng càng muốn đi gặp nàng.
“Chỉ sợ Đại công tử không cho phép!” Thúy nhi trong lòng đối với sự kiên trì của Túc Cho nói lên khó khắn
“Tại sao Đại công tử không chịu?”
“Này...... Này...... Ta cũng không biết, có thể là bởi vì người là hắn cứu về, cho nên hắn có quyền đi!” Thúy nhi nói.
“Buồn cười!”
“Tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó Thúy nhi rồi.” Thúy nhi cẩn thận nói: “Thúy nhi không đắc tội nổi với Đại công tử, cũng đắc tội không dậy nổi tiểu thư, xin tiểu thư tự mình sau khi gặp Đại Công Tử liền hỏi hắn đi! Thúy nhi còn có việc, xin được cáo lui trước.” Nói xong, liền vội vàng hấp tấp rời đi.
“Thật là gặp quỷ! Thấy người cũng phải hắn Đại công tử đồng ý?” Túc cho thầm nói. Thôi! Người dưới mái hiên, còn là an phận một chút mới tốt, chắc chắn sẽ có cơ hội thấy Uyển Đại. Liễu túc cho an ủi tự mình như thế, không biết số mạng đang cố gắng, đang trêu cợt nàng đấy!
Dương Phong sau khi đi suốt đêm đến Vương Phủ, ngay sau đó được dẫn đến thư phòng Vương Gia chờ đợi đã lâu.
“ Dương đại nhân đi đường suốt đêm, có mệt không!” Vương gia kêu hắn ngồi xuống
“ Mệt mỏi cũng xác thực có chút mệt mỏi! Đội ngũ đưa gả đã làm trễ nải thời gian, nếu Hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ đầu của Dương mỗ khó giữ được” Dương Phong thở dài một tiếng
Định Quốc công chủ đột nhiên mất tích, làm cho người hoảng sợ không dứt, nhất là hắn Dương Phong càng thêm tội thêm một bậc. Vạn bất đắc dĩ, chỉ có tìm bạn chí giao trấn vương phủ Vương Gia giúp một tay.
“Vương Gia dùng bồ câu đưa tin nói có biện pháp tốt tương trợ, không biết ra sao?” Dương Phong không thể chờ đợi hỏi tới.
“Tự nhiên là biện pháp tốt mới có thể gấp cho gọi ngươi tới.”
“Vương Gia chi ân, tại hạ suốt đời khó quên.”
“Dương đại nhân đừng nói như vậy, năm đó nếu không phải Dương đại nhân nỗ lực bảo vệ Bổn vương, chỉ sợ Bổn vương đã chết, không biết ở chỗ nào.” Năm đó Vương Gia bị người làm hại, nếu không phải Dương Phong tận lực tìm chứng cớ cứu hắn, chỉ sợ Tống Triều đã mất hẳn trấn vương phủ. Vì báo đáp Dương Phong, hai người huống chi đem con cái kết thân, đến thân càng thêm thân. Nhưng bởi vì Dương Phong bổ nhiệm nhiệm vụ quan trọng, thủ hộ Định Quốc công chủ tới Phương Bắc mà tất cả phải tạm hoãn, hôn sự hai nhà chỉ có đợi đội ngũ đưa gả hoàn thành mới có thể tiếp tục đàm đạo.
“Vậy...... Vương Gia nói biện pháp phải.....”
“Dương đại nhân xin ghé tai lại đây.”
Một hồi nghe xong, Dương Phong sắc mặt trắng bệch.
“Này...... Đây chính là...... Tội khi quân nha!”
“Dương đại nhân, chuyện này trời biết, ngươi biết, ta biết thôi! Ngài không muốn sinh mạng mình thì cũng vì sinh mạng người nhà......”
Vương Gia nói đúng lắm, Dương Phong mệnh không quan trọng, nhưng này tru di cửu tộc, chỉ sợ hắn Dương Phong đảm đương không nổi.
Muôn vàn không muốn, cũng không thể.
“Không ai biết nàng, nàng chính miệng nói cho Bổn vương, đã không có thân thích, càng không bằng hữu, này đưa gả trên đường, liền phí Dương đại nhân cực khổ. Kia! Đây vốn là Vương Vi ngươi chuẩn bị Thuốc Gây Mê.” Vương Gia cùng Dương Phong trong mắt lộ ra bất đắc dĩ, “Đây cũng là không có biện pháp trong biện pháp.”
Vương Gia cho mời Túc Cho đến
“Cô nương, ngồi.”
“Tạ vương gia!” Túc Cho tới bây giờ cũng không hiểu cấp bậc người cổ đại, Túc Cho ngồi ở đối diện với Vương Gia.
“Cô nương, Bổn vương đối với ngươi an bài chuyện, hi vọng ngươi có thể hài lòng mà không sẽ oán trách Bổn vương.” Vương Gia dừng một chút, “Đây là chuyện nghìn vạn người cầu cũng không được, hôm nay, tất cả giao cho ngươi, ngắm ngươi tốt nhất nắm chặt cơ hội không dễ may mắn này được, tốt hay xấu đều bởi số mạng ngươi rồi.” Vương Gia giơ ly rượu lên.”Ly này chúc ngươi có thể tìm thật tốt rể tốt.” Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Không giải thích được Túc Cho cũng đi theo uống cạn. Mặc dù nàng không hiểu lắm Vương Gia ý tứ, chỉ là, hắn tổng sẽ không hại nàng, cho nên hắn cũng yên tâm to gan bồi Vương Gia uống vài chén.
Nhưng kỳ quái, luôn luôn tửu lực hơi tệ nàng, vào lúc này sao 3 ly rượu xuống bụng, liền hỗn loạn đứng lên? Trước mặt Vương Gia là càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng không rõ rệt......
Không tới một chiếc đèn thời gian, nàng —— ngủ bất tỉnh. Chờ Liễu Túc Cho lần nữa tỉnh lại, người đã không còn ở vương phủ, mà là đang ở trên kiệu hoa đội ngũ đưa gả.
Đầu óc nàng mơ hồ, không nhịn được đối người bên ngoài gọi: “Đây là chuyện gì xảy ra?! Các ngươi tính toán dẫn ta đi nơi nào?!”
Vừa nghe tiếng ĐỊnh Quốc Công Chúa từ trong hôn mê tỉnh lại đối với người bên ngoài gầm thét, đám nô tỳ của hồi môn toàn bộ bị dọa sợ. Trong lúc cuống quýt có người cấp báo Dương Phong.
Dương Phong từ đầu đội ngũ thúc ngựa tới đây, nhưng hắn chỉ nói đơn giản ngắn gọn: “Buổi tối sau khi đến khách sạn nghỉ ngơi, ta sẽ cho ngươi đáp án.” Ý tứ muốn nàng tạm thời nhẫn nại, chớ cái gì cũng hỏi.
Mặc dù hiếu kỳ chết rồi, chỉ là, túc cho biết dù thế nào hỏi, một ít mặt chỉ cùng trung niên nhân cũng sẽ không nói cho nàng biết câu trả lời.
Cho nên, đây tất cả cũng chỉ có đợi đến ban đêm mới có thể biết được á! Nàng chấp nhận tiếp tục mặc cho kiệu phu mang nàng đi.
Sau khi dùng qua bữa tối, tên kia trung niên khốc nam tử rốt cuộc ở một ngày mệt mỏi lữ trình sau lại độ dò vào đầu.
Túc Cho lập tức nhảy đến bên cạnh hắn.”Ngươi không phải là muốn cho ta đáp án sao? Ta còn chờ đấy!”
Công Chúa Chớ Đi Công Chúa Chớ Đi - Tác Đông Lan Công Chúa Chớ Đi