Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hi Trán Dô đến trước cửa ngôi nhà, Trán Dô nhận ra trong nhà đèn sáng trưng. Giữa nhà kê một chiếc bàn gỗ cổ. Trên bàn bày la liệt bánh trái và nước ngọt. Một chiếc bánh gatô ba tầng cắm những ngọn nến nhỏ cháy lung linh. Ông già Tửu ngồi ở giữa. Xung quanh ông là những con búp bê gỗ to nhỏ các loại. Trán Dô nhận ra chàng Thư Sinh và nàng Tóc Xoăn. Họ ăn mặc đẹp đẽ. Trán Dô len lén đến sau chiếc cánh cửa. Ông già Tửu rót một thứ nước màu mận chín vào từng chiếc cốc pha lê xinh đẹp cho những con búp bê còn ông thì rót cho mình một cốc rượu. Ông già Tửu cầm cốc rượu lên và nói từng tiếng một:
“Hôm nay là sinh nhật của Thư Sinh, ta nâng cốc chúc mừng cháu. Xin tất cả hãy nâng cốc”.
Tất cả những con búp bê vui vẻ nâng cốc và nói: Chúc mừng sinh nhật. Trán Dô hét vang lên: Chúc mừng sinh nhật. Sau tiếng hét của Trán Dô, ông già Tửu và những con búp bê ngơ ngác. Rồi những con búp bê đồng loạt lên tiếng: Ai nói thế nhỉ? Trán Dô chạy từ sau cánh cửa ra và nói to:
“Tôi đây, Trán Dô đây mà”.
Những con búp bê gỗ nhìn về phía Trán Dô. Nàng Tóc Xoăn ôm lấy cánh tay ông già Tửu và kêu lên:
“Ôi, sợ quá, con Quỷ gỗ”
Chàng Thư Sinh chạy lại bên ông già Tửu nói:
“Ông ơi, con Quỷ gỗ đến kìa”.
Ông già Tửu cầm một cây nến bước đến soi lên mặt Trán Dô. Mặt Trán Dô lấm lem bụi bặm trong nhà kho. Ông già Tửu nhìn Trán Dô một lúc lâu rồi khẽ nói:
“Mày đúng là một con quỷ thật rồi”
“Không! - Trán Dô gào lên: - Cháu là con búp bê gỗ của ông. Cháu là Trán Dô”.
Ông già Tửu dằn giọng:
“Cút đi, nếu mày không muốn tao chẻ ra từng mảnh nhỏ và tống vào bếp. Mày không thấy những con búp bê xinh đẹp đang sợ run lên đấy à. Đi đi và đừng bao giờ trở lại thế giới của những con người xinh đẹp. Mày có thấy ai xấu xí như mày không. Tao đã nói rồi, chỗ của mày là cái nhà kho tối tăm và ẩm mốc ấy”.
Ông già Tửu nói xong quay trở lại ghế ngồi và rót nước cho những con búp bê gỗ. Ông già Tửu nói:
“Uống đi các cháu. Đừng sợ. Con quỷ con ấy không làm gì được các cháu đâu”.
Nghe ông già Tửu nói vậy, Trán Dô quay người, bỏ chạy. Trán Dô băng qua sân lao vào khu vườn. Trán Dô bước đến một gốc cây và ngồi xuống. Trán Dô ngửa mặt lên trời, mặt đầm đìa nước mắt. Cái cây bỗng cất tiếng từ vòm lá vọng xuống:
“Không được khóc, chàng trai”
Trán Dô lau nước mắt và hỏi:
“Ai đang nói với tôi vậy?”
“Ta đây, ta là cái cây con đang ngồi tựa lưng vào đó. Con có biết con sinh ra từ đâu không?”
“Tôi không cần biết nữa”.
“Con là một chàng trai búp bê gỗ và con sinh ra từ một cái cây”. - Cái cây rì rào nói.
Trán Dô đứng dậy, ngước nhìn vòm lá lớn từ trên lưng trời và hỏi:
“Nếu con sinh ra từ cây, hãy cho con trở về với cây. Con muốn là cây. Con không muốn làm một thằng búp bê gỗ”.
Cái cây nói:
“Con đã trở thành một chàng trai búp bê gỗ, nhưng con vẫn mang trong mình nguồn gốc của cây. Bản lĩnh của những cái cây thật cao cả và dũng cảm. Con hãy xứng đáng với nguồn cội của con. Hãy trở về cái nhà kho tối đen ấy. Rồi từ đó con sẽ tìm thấy thế giới ánh sáng của con. Đi đi, con trai yêu dấu của ta. Chẳng lẽ con lại là chàng trai hèn yếu hay sao?”.
Trán Dô lắng nghe tiếng thì thầm ấm áp của cái cây vọng xuống. Trán Dô lau nước mắt và bước về phía nhà kho.
Trong nhà kho tỏa ra một thứ ánh sáng lành lạnh. Trán Dô bước vào và nhận thấy nhà kho chen chúc những chuột, gián, rết, nhện, muỗi và hàng trăm những ngọn đèn nhấp nháy. Một lúc lâu, Trán Dô mới nhận ra những ngọn đèn lạnh lẽo kia là bầy đom đóm. Một con gián khoác bộ lễ phục là thẳng ly đến trước Trán Dô cúi chào kiểu cách:
“Xin mời quý ngài ngồi vào chỗ của mình, tất cả đang chờ ngài để bắt đầu đại tiệc”.
Trán Dô thấy thức ăn, đồ uống bầy la liệt trong nhà kho với đầy đủ các món ăn như chuối, lạc, ngô, cơm nguội, một chiếc bánh mì nham nhở vết gặm một khúc cá rán thò ra những chiếc xương nhọn, một miếng bánh gatô dính đầy bụi, một cái cánh gà, mấy quả trứng, những chiếc kẹo bọc giấy màu sặc sỡ và nhiều thứ khác. Lúc đó Trán Dô lại nhớ đến ngôi nhà và bữa tiệc sinh nhật chàng Thư Sinh do ông già Tửu tổ chức.
“Thế này là thế nào?” - Trán Dô hỏi.
Con gián cúi đầu đáp:
“Hôm nay, đại vương Lông Trụi, con người cao quý nhất của Vương quốc bóng tối mở tiệc để chào đón ngài”.
Trán Dô cau mặt:
“Ta không phải là bạn của các ngươi. Hãy nói với thằng Lông Trụi như thế”.
Con gián vẫn cúi đầu trước Trán Dô và nói:
“Thưa Hiệp sĩ Trán Dô kính mến, dù ngài không chấp nhận Vương quốc bóng tối của chúng tôi, nhưng với lòng kính trọng ngài, Đại vương Lông Trụi đã mở đại tiệc để tỏ lòng ngưỡng mộ ngài”.
Trán Dô hỏi:
“Sao ngươi lại gọi ta là Hiệp sĩ?”.
Con gián xoa xoa tay nói:
“Bởi Vương quốc bóng tối chúng tôi thấy ngài oai phong và có ý chí phi thường, khác hẳn những con búp bê yếu đuối và diêm dúa trong tủ kính của lão già Tửu ạ”.
Nghe con gián nói, Trán Dô tự nhiên thấy xúc động và một chút kiêu hãnh nữa. Trong đầu Trán Dô lại hiện lên giấc mơ mà Trán Dô đã thấy trong giấc ngủ. Thấy Trán Dô im lặng, con gián đến gần Trán Dô hơn và nói:
“Sau bữa tiệc này, ngài có thể ở lại Vương quốc của chúng tôi hay ra đi thì tùy ngài. Đại vương Lông Trụi của chúng tôi không hề ép”.
Trán Dô không nói gì, phẩy tay đi về phía góc nhà kho và ngồi xuống mệt mỏi.
Con gián bước đến bên Lông Trụi nói gì đó. Lông Trụi gật gù. Sau đó con gián nói to:
“Đại vương Lông Trụi ra lệnh các ngươi nâng cốc chúc mừng Hiệp sĩ Trán Dô. Hãy nâng cốc và hát ca về Hiệp sĩ của chúng ta”.
Cả nhà kho huyên náo tiếng bầy chuột. Tất cả những kẻ có mặt trong nhà ko tranh nhau ăn uống. Lũ đom đóm kết đèn lấp lánh. Bầy gián rung râu hả hê. Những con rết độc vẫn im lìm như bản tính của chúng. Chúng là những kẻ luôn chứa trong mình nọc độc và sự thù hận. Trán Dô chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế. Bầy muỗi xòe xiêm áo mỏng như tơ, lượn từng vòng và hát:
Xứ sở bóng tối có chàng Hiệp sĩ
Tên chàng là Trán Dô
Chàng có sức mạnh phi thường
Không ai có thể địch nổi chàng
Khi chàng khoác áo giáp và cầm gươm
Chàng đẹp và dũng mãnh làm sao
Với thanh gươm trong tay
Những kẻ chống lại bóng tối
Chàng có lòng bác ái bao la
Chàng rất thương yêu chúng ta
Những chuột, những muỗi và gián, rết
Chúng ta hát ca ngợi chàng
Hiệp sĩ của Vương quốc bóng tối.
Trán Dô ngồi im lặng và quanh Trán Dô bầy đom đóm kết đèn hoa lấp lánh. Chúng lượn từng vòng quanh Trán Dô. Những con chuột mang thức ăn đến chất đầy trước Trán Dô. Bầy gián vươn đôi râu dài và múa những điệu múa duyên dáng. Lúc đầu Trán Dô cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần Trán Dô thấy có một cái gì đó nao nao trong ngực. Đèn, hoa, thức ăn, những lời ca ngợi và sự cung kính của những kẻ trong bóng tôi làm Trán Dô nhớ tới những lời dè bỉu của những con búp bê trong tủ kính và việc ông già Tửu đã mấy lần đuổi Trán Dô ra khỏi ngôi nhà. Trán Dô vừa thấy tủi thân vừa thấy tức giận.
Những kẻ trong Vương quốc bóng tôi ăn uống nhảy múa đến gần sáng. Khi chúng biến vào những xó xỉnh lăn ra ngủ, Trán Dô thấy buồn vô hạn. Trán Dô cảm thấy hoang mang. Mèo Cụt vẫn lang thang trên mái nhà và thi thoảng lại gào thảm thiết. Trán Dô nằm không ngủ nhìn qua cửa sổ nhà kho. Phía ấy có một khoảng trời nho nhỏ nhấp nháy những vì sao. Trán Dô lại nhớ đến ngôi nhà có lửa ấm áp. Trán Dô muốn ở trong ngôi nhà đó cùng ông già Tửu và những con búp bê gỗ xinh đẹp. Nhưng ông già Tửu và những con búp bê anh em đó đã không chấp nhận Trán Dô. Bỗng Trán Dô vụt ngồi dậy. Trán Dô vừa nghĩ đến một người. Đó là cậu bé Nghĩa. Trán Dô sẽ đến gặp cậu bé Nghĩa để xin cậu nói với ông già Tửu cho Trán Dô ở lại ngôi nhà. Bây giờ cậu bé Nghĩa đã ngủ say. Sáng mai Trán Dô sẽ trở về ngồi nhà để gặp cậu bé Nghĩa. Nghĩ vậy, Trán Dô thấy bồn chồn.
Mèo Cụt trở về, lặng lẽ đến bên Trán Dô và nằm xuống. Bộ lông của Mèo Cụt ướt sương đêm. Trán Dô hỏi nhỏ:
“Ông lang thang trên mái nhà để làm gì?”.
“Tôi không ngủ được. Tôi cảm thấy có gì đó đang thay đổi trong máu của tôi”.
Trán Dô băn khoăn:
“Trong máu à? Cái gì ở trong máu?”.
Mèo Cụt cất tiếng trầm trầm:
“Tổ tiên tôi vốn là loài thú hoang. Sau đó được con người đưa về nuôi dưỡng. Chúng tôi sống đã lâu với con người và hiểu được tiếng người và giúp đỡ con người bắt chuột. Và sau bao ngày bị ông già Tửu hắt hủi, tôi phải sống chui lủi trong bóng tối lạnh lẽo, máu trong con người tôi dần dần chảy về thời hoang dã của tổ tiên tôi. Tôi bỗng thấy thèm xé xác những con chim bồ câu mà trước kia tôi yêu mến chúng”.
Nghe Mèo Cụt nói vậy, Trán Dô kêu lên:
“Ông không được giết chết những con bồ câu”.
Mèo Cụt buồn bã nói:
“Tôi cố gắng để không làm điều đó”.
Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt, giọng Trán Dô dịu dàng:
“Ngày mai cháu sẽ đi gặp cậu Nghĩa. Cháu sẽ nói với cậu Nghĩa về chúng ta. Cậu Nghĩa là cháu nội của ông già Tửu. Ông già Tửu sẽ nghe theo lời khuyên của cậu Nghĩa. Ông già Tửu sẽ không xua đuổi chúng ta nữa.
Mèo Cụt thấy hào hứng:
“Cậu Nghĩa là niềm hy vọng cuối cùng của chúng ta. Tôi tin cậu sẽ thuyết phục được cậu ấy”.
Con Quỷ Gỗ Con Quỷ Gỗ - Nguyễn Quang Thiều Con Quỷ Gỗ