Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ột đêm nữa lại đến trong cái nhà kho tối đen. Trán Dô buồn bã nằm trên một chiếc chổi cũ. Suốt cả ngày hôm đó Trán Dô đứng trong nhà kho nhìn ra ngoài qua bức tường thủng. Trán Dô thèm khát cuộc sống ở bên ngoài nhà kho. Nhưng tất cả mọi người đều từ chối Trán Dô: ông già Tửu, những con búp bê gỗ xinh đẹp và cả cậu bé cháu ông già Tửu tên là Nghĩa nữa. Cũng giống như nhiều cậu bé ở thị xã Đông này, trước kia Nghĩa rất yêu thích những con búp bê gỗ hiền lành và ngộ nghĩnh. Nhưng từ khi thị xã tràn ngập bọn khủng bố làm bằng chất dẻo thì Nghĩa không còn nhớ đến những con búp bê gỗ mà ông cậu ta làm ra. Trong ngăn kéo chiếc bàn học của Nghĩa chứa đầy bọn khủng bố các loại. Cứ đi học về là Nghĩa cho bọn khủng bố đấu võ với nhau. Trán Dô chưa một lần nào nói chuyện với Nghĩa. Nhưng Trán Dô tin rằng Nghĩa sẽ chẳng thèm ngó mắt tới Trán Dô. Đang nghĩ miên man bỗng Trán Dô nghe thấy những tiếng hát từ ngoài sân vọng vào. Trán Dô vội ngồi dậy và đến bên tường thủng nhìn ra sân. Trán Dô kinh hoàng nhận thấy một đàn chuột đông vô kể đang ngồi ngả nghiêng giữa sân và hát:
Thế giới bóng tối là của chúng ta
Ánh trăng lạnh lẽo mới tuyệt làm sao
Chúng ta căm ghét mặt trời, căm ghét loài người
Chúng ta sẽ cắn nát tất cả
Chúng ta muốn thành phố này
Vĩnh viễn chìm trong bóng tối
Trở thành vương quốc của chúng ta
Ôi vương quốc bóng tối
Rộng ra... rộng ra... rộng ra
Chúng ta sẽ làm cho những đôi mắt thích nhìn ánh sáng
Trở thành những đôi mắt mù
Chúng ta thích những xác chết
Và thù ghét những bông hoa
Kẻ nào chống lại cuồng vọng của chúng ta
Chúng ta sẽ cắn nát
Và chúng ta sẽ mang dịch hạch đến cho con người
Ôi dịch hạch, dịch hạch
Đấy là sức mạnh lớn nhất của chúng ta.
Bầy chuột vừa hát vừa bước đi chậm chạp vòng quanh nhau. Trán Dô rùng mình. Giọng hát của bầy chuột nằng nặng. Một con chuột dừng lại ngước nhìn con Lông Trụi và hỏi:
“Thưa đại vương, tại sao chúng ta lại không tấn công mặt trời? Bóng tối thật quá ngắn ngủi. Chúng ta chưa kịp cắn xé và tàn phá hết thị xã này thị mặt trời lại lên”.
Lông Trụi xoa xoa bụng, nhìn lên vầng trăng:
“Và chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả. Nhưng trước khi tấn công mặt trời chúng ta phải biến toàn thị xã này thành ổ dịch hạch của chúng ta. Các ngươi có biết xứ sở bóng tối của chúng ta vừa có thêm một ai không?”.
Nghe Lông Trụi hỏi, bầy chuột nhao nhao:
“Ai vậy? Ai vậy?”.
Lông Trụi nói:
“Một thằng búp bê gỗ”.
Một con chuột băn khoăn hỏi:
“Nó đến xứ sở của chúng ta để làm gì? Đại vương hãy ra lệnh, chúng tôi sẽ cắn gãy cổ nó ra”.
Lông Trụi thủng thẳng đáp:
“Nó bị lão già Tửu đuổi ra khỏi nhà. Ta đã rủ rê nó nhập vào xứ sở bóng tối của chúng ta, nhưng nó đòi sống dưới ánh sáng mặt trời”.
Một con chuột khác quỳ xuống trước mặt Lông Trụi:
“Xin đại vương hãy ra lệnh. Chúng tôi sẽ kết liễu đời nó ngay bây giờ”. Lông Trụi xua xua tay:
“Không được giết nó. Ta muốn biến nó thành nô lệ của ta. Ta căm thù bọn búp bê gỗ xinh đẹp. Ta muốn chính nó quay lại tiêu diệt đồng loại của nó. Những kẻ sống dưới mặt trời không muốn nó có mặt ở đó vì nó quá xấu xí. Đến một ngày gần đây thôi, nó chẳng có nơi nào trú ngụ ngoài Vương quốc bóng tối của chúng ta. Và nó sẽ chấp nhận Vương quốc bóng tối”.
Nghe bầy chuột bàn tán, Trán Dô thấy máu trong người sôi lên. Trán Dô lao ra sân về phía bầy chuột và thét lên:
“Ta sẽ tiêu diệt tất cả bầy chuột hôi hám và độc ác chúng mày”.
Những tên chuột vệ sĩ vây lấy Trán Dô. Chúng tung ra những cú đấm vào mặt Trán Dô. Vừa đánh Trán Dô chúng vừa kêu rít lên. Trán Dô không làm sao tránh được trận đòn của những tên chuột vệ sĩ. Chỉ sau mấy phút, Trán Dô đã bị bọn chuột vệ sĩ của Lông Trụi đánh gục. Sau khi đánh gục Trán Dô, bầy chuột đã đến giờ tấn công vào các ngôi nhà. Chúng bỏ Trán Dô nằm sóng soài trên sân và biến vào bóng tối.
Khi Trán Dô tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong góc nhà kho. Trán Dô mở mắt và nhận ra Mèo Cụt đang ngồi im lặng bên cạnh. Mèo Cụt nhìn Trán Dô, thở dài và nói:
“Tôi lang thang trong đêm và thấy cậu nằm trên sân, tôi đưa cậu về đây. Cậu đừng động vào lũ chuột ấy, chúng độc ác lắm, mà sức cậu thì yếu”.
Trán Dô ngồi dậy hỏi:
“Vậy cứ để chúng nó muốn làm gì thì làm ư?”
Mèo Cụt thở dài. Trán Dô sờ vào những chiếc móng cứng và sắc của Mèo Cụt và nói:
“Những chiếc móng của ông cứng lắm lũ chuột làm sao mà địch nổi”.
Mèo Cụt im lặng một lúc lâu mới cất tiếng buồn bã:
“Cậu nói đúng móng vuốt ta còn cứng và sắc lắm, còn dùng tốt lắm, nhưng ý chí của ta đã suy sụp. Khi tinh thần trong con người suy sụp thì vũ khí của anh ta trở nên vô dụng. Nhưng tôi tin sẽ có một hiệp sĩ xuất hiện và tiêu diệt những tên độc ác trong bóng tối”.
Trán Dô vội vàng hỏi:
“Ai vậy? Chàng hiệp sĩ ấy ở đâu?”.
“Hiệp sĩ đó chính là cậu. Cậu là người có ý chí và biết căm thù bóng tối”.
Trán Dô ngơ ngác:
“Cháu ấy à? Cháu sẽ thành hiệp sĩ à?”.
Mèo Cụt đáp:
“Đúng. Cậu chính là chàng hiệp sĩ ấy. Bây giờ cậu là một thằng bé, nhưng tôi tin cậu sẽ trở thành chàng hiệp sĩ”.
Đêm ấy, Trán Dô thao thức mãi không ngủ được. Trán Dô nằm và suy nghĩ mãi về câu nói của Mèo Cụt. Gần sáng Trán Dô ngủ thiếp đi. Trong mơ Trán Dô thấy mình vụt lớn lên. Trán Dô mặc áo giáp trắng, cầm một thanh gương tỏa những tia sáng, nhảy lên một con ngựa trắng và xông vào xứ sở bóng tối. Và Trán Dô đã chiến thắng. Ông già Tửu chạy tới và ôm lấy Trán Dô. Trán Dô thét lên gọi ông già Tửu.
Sau tiếng kêu ấy, Trán Dô tỉnh giấc. Trán Dô thấy mình đang nằm trong nhà kho tối đen. Trán Dô nghe thấy xung quanh mình đầy nước tiếng huyên náo. Trán Dô căng mắt nhìn. Một lúc sau Trán Dô nhận ra những kẻ ngự trị bóng tối đang ăn uống linh đình. Xung quanh Lông Trụi là hàng trăm con chuột lớn bé. Chúng đang ăn uống cùng những gì chúng vừa cướp được. Cùng ăn uống với chúng là những con gián khoác lễ phục màu đen, những con rết lừ lừ nhưng luôn chứa trong miệng một thứ nọc độc có thể giết chết những kẻ khác, và cả một đám mây muỗi khổng lồ vừa bay lượn vừa hát một bài hát thật kinh hãi:
Chúng ta bay liệng trong bầu trời đen
Chúng ta sẽ thèm hút máu bọn hai chân
Chúng ta sống bằng máu của kẻ khác
Không có máu chúng ta không tồn tại
Chúng ta là những con chim của bóng tối
Chúng ta căm ghét bồ câu
Những con bồ câu trắng bay trong nắng thật đáng ghét
Chúng ta căm thù bồ câu
Chúng ta căm thù bọn hai chân
Chúng ta sẽ hút kiệt máu của thế giới này.
Trán Dô cảm thấy cái thế giới bóng tối vô cùng khủng khiếp và chứa đầy tội ác. Trán Dô lao như điên ra khỏi nhà kho. Trán Dô quyết định đi tìm ông già Tửu.
Con Quỷ Gỗ Con Quỷ Gỗ - Nguyễn Quang Thiều Con Quỷ Gỗ