Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Linh Bảo
Thể loại: Cổ Tích
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sói Trả Thù
hông biết hôm nay gặp ngày xấu hay bị sao Quả Tạ chiếu mệnh mà Chồn đụng đầu với Hải Lỵ Vừa đánh vừa chạy đến gần trăm hiệp vẫn không thoát, Chồn biết mình sắp nguy đến nơi. Hắn ta dù chưa học qua binh pháp chính quy nhưng vẫn có dịp nghe các bậc đàn anh nhắc câu “Biết mình, biết người, trăm trận đánh, trăm trận thắng”, hắn biết tài nghệ cũng như sức mạnh của hắn không thể nào địch nổi Hải Ly, và hắn cũng biết Hải Ly là một vị Bá Tước rất anh hùng và quân tử, không hề giết đối phương đã ngã ngựa bao giờ: hắn bèn cố ý hở miếng, để cho Hải Ly vật hắn bằng một thế võ rừng rất dễ dàng.
Quả nhiên khi Hải Ly thấy địch thủ ngã quay lơ, và nằm lịm đi như một cái xác không hồn, bèn bỏ đi không đánh dồn thêm một kẻ không đủ sức chống cự đã ỉu xìu như một chiếc mền rách nữa.
Chồn nằm dưới đất nhìn trộm thấy bóng Hải Ly khuất hẳn mới dám bò dậy. Hắn cẩn thận xem chung quanh không có ai mới len lén đến nhà mụ lang Chuột rừng nhờ mụ nhai lá thuốc băng bó các vết thương.
Chồn uống xong cốc rượu thuốc “ Đại bổ cấp tốc gia truyền” của mụ Chuột rừng, thấy tinh thần tỉnh táo khỏe mạnh lại như thường bèn lên đường, hẹn hôm khác sẽ trả công cho mụ bằng một chục trứng gà tươi.
Chồn đi ngang qua cửa nhà Sói, hắn dừng lại ngẫm nghĩ không biết có nên vào thăm không. Thím Sói xưa nay đối với hắn rất tốt, thường có món ngon vật lạ gì cũng ân cần niềm nỡ mời hắn ăn. Nghĩ đến trận đòn vừa rồi, hắn bèn nhất định vào thăm thím, nhân tiện may ra có gì tẩm bổ được chắc thím sẽ không tiếc với hắn.
Sói đi vắng, các Sói con chơi trước cửa rừng cạnh nhà, chỉ có một mình thím Sói đang sửa soạn làm cơm. Thím Sói thấy mặt hắn hỏi ngay: - Kìa cháu, lâu ngày không gặp. Trông cháu xanh xao tiều tụy quá. Cháu ốm đấy phải không?
Chồn phục thầm sự nhận xét tinh anh của vợï Sói, hắn trả lời:
- Thưa thím cháu vừa mới bị một con chó rừng bần tiện hèn nhát đánh úp. Thật ra nếu dàn trận đàng hoàng thì một mình cháu chấp năm đứa chúng nó ấy, nhưng vì bị đánh lén nên cháu mới thảm bại thế này, thật không nhờ hồng phúc của thím thì cháu đã về chầu Ôâng Bà Ông Vải từ tám mươi đời Vương rồi chứ còn đâu! Thím Sói nghe nhờ hồng phúc của mình nên mát ruột lắm, thím dịu dàng:
- Thật tội nghiệp cháu tôi! Cháu ngồi trên cái ghế bành kia dựa lưng cho khỏe.
Thím vừa mới chưng cách thủy một con bồ câu non với yến sào và hạt sen, định để chú về xơi tối nay, nhưng bây giơ øcho cháu ăn đồ bổ cho chóng lại sức. Chốc nữa chú về chắc có thịt, thím làm món khác cho chú cũng được.
Chồn nghe nói chỉ có một con chim bồ câu thôi trong lòng thầm chê ít, nhưng nghĩ lại đây là món chim thượng hạng lại hầm với yến sào và hạt sen, ăn vào đến đâu bổ đến đấy, vốn là phần của chú mà thím lấy cho mình! Đó là một cái vinh dự mà không phải bất cứ một thằng cháu hơ, cầu bơ cầu bất nào trên đời cũng có thể hưởng được, nếu không có liên hệ đặc biệt. Nghĩ thế hắn bèn thưởng thức món bồ câu non chưng yến sào, hạt sen một cách ngon lành.
Bọn Sói con xưa nay vẫn ghét Chồn đáo để, chúng nó ghét một phần cũng tại mẹ chúng nó yêu, hay lấy những thức ăn cho bớt Chồn. Hôm nay chúng vừa thấy bóng Chồn đều lánh mặt nhưng cố rình xem “ ông anh họ” kia làm gì. Chúng thấy mẹ cho Chồn ăn mất món bồ câu thì giận vô cùng. Chúng vẫn đợi tối ba về thế nào ba cũng chia cho một miếng, dù một miếng rất bé cũng được. Chúng đợi sẵn ngoài cổng, vừa thấy Sói cha về là kể ngay, lại còn trề môi nhọn mõm thêm muối thêm tiêu vào cho Sói bố tức giận thêm.
Sói tuy thô lỗ nhưng lắm lúc cũng biết dè dặt, hắn tiếc con bồ câu nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ niềm nỡ tiếp đãi Chồn rất vui vẻ. Sói bảo Chồn:
- Chú nghe người ta đồn cháu và lão lái cá đấu trí. Cháu xoáy được của lão ta vô khối cá. Thủ đoạn của cháu cao cường thực. Chú rất hãnh diện có được một thằng cháu thông mình như cháu.
Chồn trả lời:
- Chú Sói hai cũng bắt chước cháu nhưng bị thất bại. Chú ấy rủi gặp đúng ngay lão lái cá đã bị cháu lừa nên lão ta không tin nữa. Trông thấy chú Hai giả chết, lão ta muốn cho chắc chắn đánh thêm một trận cẩn thận làm chú Hai phải cố chạy thoát thân. Thực bỗng dưng mua lấy trận đòn. Cháu không can thiệp vào đấy, cháu cũng không xúi dục chú ấy bắt chước cháu, nhưng chú Hai cứ đổ riết cho cháu, nói là lỗi tại cháu. Mưu ấy cháu nghĩ ra, cháu làm thành công vì đó là lần đầu tiên. Chú cũng thừa biết là một mưu kế làm thành công lần đầu không nhất định là sẽ thành công mãi mãi.
- Đúng thế, nhưng với tài sáng kiến của cháu thì mỗi ngày nghĩ ra một kế khác nhau cũng chẳng khó khăn gì. Chú muốn hợp tác với cháu làm một chuyến để bổ khuyết kho lương thực của chú cháu tạ Nhưng phải là một sáng kiến mới cợ Bây giờ đang mùa cá, mỗi ngày xe cá chở ra chợ bán rất nhiều, chúng mình bắt tay làm một chuyến, có trí thông minh của cháu, sức lực của chú, khó gì chẳng mang được vài thùng cá về nhà cho vợ con, cháu nhỉ:
Chồn cho là một ý kiến hay nên rất tán thành:
- Vâng, chú cháu ta sẽ đợi xe cá, còn mưu kế đến lúc ấy tự khắc sẽ có.
Hai chú cháu bàn định địa điểm và ngày giờ xong Chồn bèn ra về.
Hắn vừa đi vừa nghĩ đến con chim bồ câu chưng hạt sen yến sào vẫn còn thấy ngọt ngào ở đầu lưỡi.
Hôm sau, đúng giờ Chồn đến chỗ hẹn. Hai chú cháu chờ đến lúc mặt trời lên cao vẫn chưa thấy một xe cá nào. Đợi mãi thấy chán Sói định rủ Chồn đi nơi khác kiếm món gì để điểm tâm, bỗng vừa đúng lúc ấy có một xe cá từ từ đi đến. Bác phu xe đang ngủ gật, xe nặng nên ngựa chạy rất chậm, ngựa có vẻ thuộc đường cứ thong thả kéo xe đi theo lối ra chợ.
Chồn bảo:
- Bác phu xe đang ngủ chúng ta không phải dùng mưu kế gì cả, chỉ nhảy lên xe ăn một bụng thật nọ Nhưng phải nhanh nhẹn và cẩn thận đừng làm bác ta thức dậy mới được.
- Theo ý chú chỉ một mình cháu nhảy lên thôi. Thân thể chú nặng hơn cháu nhiều sợ làm xe rung động bác ta tỉnh dậy mất.
Chồn cũng đồng ý vì hắn ta nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì con vật đi dưới đất sẽ lảnh đủ và được nhận trước những miếng đòn thần sầu của chủ cá. Sói đề nghị như thế thực chẳng còn gì hơn nữa.
Cả hai đứng yên đợi xe cá qua mặt xong Chồn nhón chân nhảy lên không một tiếng động. Sói chạy theo sau cũng không dám thở mạnh. Chồn mở vội một dỏ cá ra và ném nhanh xuống đường cho Sói nhặt. Hắn biết phải hành động nhanh nên không dám bỏ phí thì giờ, cũng không nếm thử. Thực trong đời hắn chưa bao giờ thực thà và tin bạn đến như thế.
Theo chương trình đã định thì Sói phải nhặt hết cá đem đến một nơi đã định sẵn, và đợi Chồn đến chia đều hai phần. Chồn chưa kịp mở dỏ cá thứ hai thì bác phu xe tỉnh dậy, việc thứ nhất của bác ta là quất một roi vào mông ngựa, ngựa cũng như sực tỉnh vội vàng phi nước đại chở theo cả Chồn trên xe.
Chồn đợi đến lúc thuận tiện bèn nhảy xuống xe vội vàng tìm đến chỗ hẹn. Hắn hoảng hốt vì chẳng thấy bóng Sói đâu cả. Mãi sau mới tìm thấy Sói trong một bụi rậm ở rừng bên cạnh.
Thấy Chồn, Sói giả vờ mừng rỡ:
- Kìa cháu đã đến đấy à? Chú đợi cháu mãi, chú tưởng là cháu ham ăn trên xe nên quên cả chú, hay là rủi bị bắt rồi, chú lo quá cầu nguyện mãi.
Chồn gắt:
- Tại sao chú lại trốn vào đây? Chỗ hẹn ở rừng bên cạnh cơ mà!
Sói giả vờ ngạc nhiên:
- Sao lại phải trốn cháu kia chứ! Chú chờ cháu theo lời dặn rồi còn gì nữa! À, có lẽ tại nắng nóng quá nên chú nhức đầu quên mất nên lầm chăng.
- Thế phần của cháu đâu?
- Phần gì cơ chứ?
Chồn gắt:
- Phần cá chứ còn phần gì nữa!
- À, phải rồi, phần cháu đây này.
Sói chỉ cho Chồn xem một cái đầu cá dưới đất. Thấy Chồn giận dữ Sói bảo:
- Cháu tưởng là cháu ném xuống nhiều lắm đấy hẳn! Đáng lẽ cháu phải cố lấy thêm kha khá vào kia chứ. Thôi chú hiểu rồi, chắc cháu sợ phu xe biết lỡ bị đòn nên không dám chứ gì! Chú cũng không ngờ cháu hèn nhát đến như thế, chú tưởng là phen này hầm lương thực của nhà sẽ đầy kia đấy! Thực là phụ cả lòng tin tưởng của chú! Nhưng thôi để lần sau chú phải lên mới được, chú chia cho cháu cái đầu thế là công bình lắm rồi. Chú cũng chỉ mới ăn nọ Hồi nãy Sói con đã mang về cho má nó rồi, cháu khỏi lo phần thím. Còn cái đầu này mang về cho vợ cháu. Chú chắc cháu đã ăn no trên xe rồi nên cũng không cần để phần nữa.
Chồn tức uất lên. Một nhân vật khôn ngoan giảo quyệt như hắn, mà phải mắc mưu thua trí trả thù của một chú Sói ngu ngốc xưa nay thì chẳng còn thể thống gì nữa. Thật là tất cả nước sông Hồng hà cũng không đủ rửa cái nhục này. Trong trí hắn nghĩ ngay một kế báo thù, và đồng thời nhớ đến món đại bổ chim bồ câu non chưng yến sào hạt sen béo lịm hôm qua, hắn mỉm cười một cách bí hiểm và để cho Sói về nhà.
Con Chồn Tinh Quái Con Chồn Tinh Quái - Linh Bảo