Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 345 / 10
Cập nhật: 2019-11-10 14:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kết Thúc Tốt Đẹp
ây rồi! – Xê-va kêu lên khi Cô-xchi-a vừa bước qua ngưỡng cửa gian nhà phụ. – Cậu biến đi đâu thế hả? Biệt tăm biệt tích, cứ như độn thổ ấy…
Quang cảnh Cô-xchi-a trông thấy thú vị đến nỗi em không kịp tức giận nữa. Xê-va đang ngồi khoanh chân trên giường húp nước trà ở đĩa. Có lẽ cậu ta ngồi uống trà như vậy đã lâu rồi, vì Cô-xchi-a thấy mặt cậu ta rạng rỡ, đôi mắt cậu ta lim dim mơ màng khoái trá. Trên tường ngay mé trên Xê-va là “Bản tin nhanh” giống như một lá cờ chiến thắng. Đó chính là “Bản tin nhanh” mà các em định mang sang bên “Bắc Cực” và rốt cuộc không mang sang được.
“Chào mừng đội xung kích của Cô-xchi-a! – “Bản tin nhanh” nêu rõ. – Trong ngày cuối cùng của đợt thi đua mừng ngày Quốc tế lao động, đội đã đạt năng suất 250 phần trăm định mức của đội”.
- Thế cậu biến đi đâu thế hả? – Cô-xchi-a hỏi.
Thì ra mọi chuyện rất đơn giản: trông thấy xe tăng, Xê-va thích đến nỗi quên bẵng mất cả Cô-xchi-a, cậu ta chạy theo xe tăng, chạy theo mãi. Đến lúc trấn tĩnh lại cậu ta trông thấy một khu ngoại ô và một nhà máy nào đó. Đó là Nhà máy Lớn. Cậu ta chỉ còn mỗi một cách là leo lên tàu điện, và tàu điện đưa cậu ta gần như tới tận đồi Dem-li-a-nôi. Về đến nhà, Xê-va được biết Nhi-na Páp-lốp-na và Ca-chi-a vẫn còn đang dự cuộc họp trọng thể ở câu lạc bộ, cậu ta liền ngồi uống trà.
- Thế là chúng ta không đem được “Bản tin nhanh” sang “Bắc Cực”, - Cô-xchi-a nói.
- Cần gì, - Xê-va trả lời. – Chả cần có “Bản tin nhanh”, anh Min-ga-rây cũng khắc biết chúng ta đạt năng suất bao nhiêu… Còn “Bản tin nhanh” này, chúng ta cứ treo ở đây… để kỷ niệm cậu ạ.
- Nhưng cậu muốn giễu cho anh Min-ga-rây một trận cơ mà! Chúng ta còn vô khối việc với anh Min-ga-rây, vẫn còn kịp.
Mãi bây giờ Cô-xchi-a mới nghĩ trọn vẹn được ý nghĩ mà em vẫn băn khoăn từ lúc em bước vào gian nhà phụ. Em biết rõ rằng trong vòng có hai ngày Xê-va đã ăn hết tiêu chuẩn đường tháng năm. Bây giờ, cũng như Cô-xchi-a, cậu ta đâu còn đường nữa, thế mà…
- Sao cậu không uống ừng ực? – em hỏi.
- Tớ uống ừng ực là tớ ngu, - Xê-va trả lời, cậu ta nhấp một ngụm nước trà ở đãi và lim dim mắt thích thú. – Nếu cậu muốn thì cậu cứ việc uống ừng ực… Đưa ca đây tớ rót cho!
Cô-xchi-a đưa ca lên môi và hiểu rằng nếu uống ừng ực thì quả là ngu thật. Trong đời em, chưa bao giờ em được uống một ca nước trà ngọt như vậy, nếu có thể gọi thứ nước xi-rô nóng và đặc này là nước trà.
- Cậu sang thật! – em nói. – Đường ở đâu ra thế?
- Tớ không lấy của cậu là được rồi!
Thế là đã rõ. Cố không để lộ nỗi vui sướng của mình, Cô-xchi-a vờ như không hiểu gì hết, em trách bạn:
- Cậu động đến số đường dự trữ của cậu phải không? Thế cậu sẽ lấy gì mang theo để đi đến chỗ sương mù xanh?
- Đến chỗ sương mù xanh nào? – Xê-va hỏi, mặt tỉnh bơ.
- Lại còn sương mù xanh nào… Đến chỗ lấy vàng chứ còn chỗ nào.
- Chả cần vàng của cậu, tớ cũng vẫn sống được, - Xê-va trả lời. – Cậu có muốn uống trà nữa không? Tớ không tiếc đâu. – Rồi cậu ta hào phóng rót đầy ca cho Cô-xchi-a.
Kể cũng lạ, tất cả câu chuyện vừa rồi chỉ làm Cô-xchi-a vui mừng, chứ không làm em ngạc nhiên. Ngược lại bây giờ em sẽ ngạc nhiên hơn nhiều nếu Xê-va nói: “Cậu đưa mảnh ước hiệu và thư gửi các bạn ở Ru-mi-an-xép-ca của cậu cho tớ đi, tớ đã xứng đáng được như vậy rồi”. Đã từ lâu, tuy không nhận thức được rõ rệt lắm, nhưng Cô-xchi-a vẫn chờ đợi bạn em sẽ viện cớ này hay cớ khác để từ bỏ chuyến đi vào rừng tai-ga. Bây giờ em cảm thấy có biết bao tin tưởng trong sự chờ đợi ấy. Cô-xchia nhớ lại tất cả mọi chuyện – cuộc va chạm trên đồi Dem-li-a-nôi, trận ẩu đả ở Hy Mã Lạp Sơn, chiếc đinh tày – và em mỉm cười. Em mỉm cười như một người lớn nhìn thấy cái quần ngắn cũn cỡn của mình vẫn mặc hồi còn thơ ấu.
Đúng là nhờ những chiếc xe tăng rồi! Tất nhiên những chiếc xe tăng đã đóng một vai trò nhất định, nhưng sở dĩ Xê-va bỏ chuyến đi tìm vàng không phải chỉ vì cuộc gặp gỡ với đoàn xe tăng. Có quá nhiều những điều quan trọng có tính chất quyết định xảy ra trong đời sống của các em, làn gió mới ập vào sau hàng cột hôm đầu tiên sau khi thành lập đội xung kích đã có một sức mạnh to lớn. Nó xua tan sương mù xanh ra tít xa, và tất cả những gì mới đây còn có vẻ đơn giản, đúng đắn và quan trọng, nay đều trở nên bấp bênh và sai lầm, như một chuyện cổ tích đã gần bị lãng quên, như một giấc mơ chập chờn. Hồ Thiêng, cá biết hát, đáy hồ đầy vàng… Tất cả những cái đó làm sao có thể so sánh được với những thứ ở xung quanh các em, là cuộc sống của các em, là cuộc đấu tranh của các em, là công việc khó khăn và vui sướng của các em? Có lẽ Xê-va cũng đang nghĩ như vậy. Cậu ta mỉm cười đáp lại nụ cười của Cô-xchi-a, rồi không hỏi bạn, cậu ta rót luôn vào ca của bạn tất cả chỗ nước chè còn trong ấm. Sau đó, cậu ta tự vỗ vỗ vào bụng mình.
- Phải ngủ thôi, - cậu ta nói. – Đường của tớ còn đủ cho ngày mai nữa. Mà cô Nhi-na Páp-lốp-na và Ca-chi-a vẫn chưa về nhỉ. Có lẽ buổi biểu diễn văn nghệ ở câu lạc bộ có nhiều tiết mục lắm. Giá biết được đội của anh Min-ga-rây đạt năng suất bao nhiêu có phải tuyệt không. Này, nếu họ đạt hai trăm năm mươi lăm phần trăm thì sao hả cậu?
- Làm gì có chuyện ấy!
- Cậu có đi ngủ không?
- Không… tớ đợi một chút…
Tối hôm ấy tiết trời ấm áp, rất ấm áp. Các vì sao hiền hòa nhìn xuống mặt đất. Các vì sao tìm được Cô-xchi-a lúc em đang ngồi trên chiếc ghế dài ở ngoài cổng và hỏi em một điều gì đó. Có lẽ các vì sao hỏi: “Tại sao cháu ủ rũ thế?” CHính Cô-xchi-a cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên em lại buồn hẳn đi như vậy. Có thể vì nhiều việc đã kết thúc, đã xong xuôi và em muốn biết rồi đây mọi việc sẽ ra sao. Có thể em buồn còn vì sau một ngày sôi nổi, với bao sự kiện kỳ lạ như hôm nay, giờ đây tất cả mọi chuyện như đã lắng xuống và em chỉ còn lại có một mình một bóng với bản thân em, em nhớ tới làng quê em, nhớ tới anh Mi-tơ-ri… Mà cũng có thể em buồn vì em nghĩ rằng Ca-chi-a và Lê-na đang xem văn nghệ, đang vui vẻ, còn em thì chẳng hiểu tại sao lại ngu ngốc ngồi ngoài cổng đợi hai bạn, mặc dù em đã hơi buồn ngủ và đầu em đã ngả vào vai con Sa-ghi-xtưi đang ngồi bên cạnh em trên ghế dài.
Con Sa-ghi-xtưi vểnh tai lên chăm chú nghe, ăng ẳng vài tiếng rồi há mõm ra ngáp. Có tiếng chân nhẹ nhàng bước nhanh trên vỉa hè lát gỗ. Từ trong bóng tối xuất hiện một bóng người bé nhỏ. Con Sa-ghi-xtưi nhảy xổ ra. Ca-chi-a – tất nhiên đó là Ca-chi-a rồi – nói: “Tao đây mà, đồ ngốc”. Em nhận ra Cô-xchi-a và mừng rõ:
- Cậu đã ở nhà rồi đấy à! Cả Xê-va nữa chứ? Gớm, tim tớ cứ đập liên hồi ấy thôi! Chúng tớ lo quá! Các cậu biệt tăm ở đâu thế? Cậu hiểu không, vừa hết phần thứ nhất của buổi văn nghệ thì chị Di-na về và bảo không thấy cậu và Xê-va ở bên ấy. Chúng tớ sợ quá… Chúng tớ cứ tưởng các cậu bị lạc ở trong rừng.
- Lạc sao được, - Cô-xchi-a mỉm cười, em vui sướng thấy mọi người nghĩ tới em, lo lắng cho em. – Thế anh Min-ga-rây đạt được năng suất bao nhiêu?
- Hai trăm bốn mươi lăm phần trăm. Anh ấy đã phát biểu trong cuộc mít-tinh và gọi chúng ta là dũng sĩ.
- Tốt!
- Rất tốt là khác, Ca-chi-a cười và đề nghị: - Chúng mình ngồi đây đợi dì Nhi-na và Lê-na nhé.
Hai em ngồi xuống và im lặng một lúc lâu. Bỗng Ca-chi-a thì thầm:
- Tớ trông thấy hết, tớ nghe thấy hết, vậy mà tớ hoàn toàn không tin một tí nào là mọi chuyện lại như thế thật cậu ạ… Nói chung, hôm nay đầu óc tớ và dì Nhi-na cứ ở tận đâu đâu ấy… Trong hội nghị bác Ta-ghin-xép đã đọc báo cáo. Bác ấy khen dì Nhi-na đã tìm ra được cách tôi “cốc”, nhưng dì ấy chẳng hiểu gì cả… Tớ cũng không hiểu gì khi bác ấy hết lời khen ngợi đội chúng mình… Về sau, nghe Lê-na kể lại, dì Nhi-na và tớ mới biết đấy chứ…
Niềm vui sướng tràn ngập trái tim Ca-chi-a, đôi tay mảnh dẻ bỗng ôm chầm lấy cổ Cô-xchi-a, cặp môi lạnh giá, run run chạm vào má em.
- Cô-xchi-a yêu quý, tớ khóc bây giờ mất… - Ca-chi-a nói, giọng em lẫn lộn cả nước mắt và tiếng cười. – Tớ gào lên bây giờ mất… Ôi, sao tớ ngốc nghếch đến thế nhỉ! Hơi một tí là khóc ngay được…
- Kể cậu cũng ngốc nghếch thật đấy, - Cô-xchi-a trả lời và em bỗng cảm thấy như dòng máu của anh Mi-tơ-ri lực lưỡng đang tràn trề trong trái tim em khiến em có khả năng tạo nên những điều kỳ diệu vì Ca-chi-a, vì các bạn em, vì những người đã cùng em vui buồn có nhau, vì những người đã cùng em đấu tranh và phải cùng em đánh thắng kẻ địch bằng sức mạnh của tâm hồn và bằng tài nghệ của đôi tay.
Thoáng nghe có tiếng nói. Đó là Nhi-na Páp-lốp-na và Lê-na đã về. Hai người mừng rỡ thấy Cô-xchi-a và Xê-va vẫn bình yên. Chuyện trò vài câu rồi Nhi-na Páp-lốp-na bảo các em đi ngủ.
- Ôi, tớ quên khuấy đi mất! – Lê-na chợt nhớ ra. – Cô-xchi-a này, Cô-li-a nhờ tớ nhắc cậu viết cho cậu ấy tờ giấy chứng nhận là cậu ấy đã bắt đầu làm việc tốt để cậu ấy gửi ra tiền tuyến. Cậu sẽ viết chứ?
- Tất nhiên, thể nào tớ cũng sẽ viết, - Cô-xchi-a hứa.
Cô-Xchi-A Lùn Cô-Xchi-A Lùn - I-Ô-Xíp Lích-Xta-Nốp Cô-Xchi-A Lùn