Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 345 / 10
Cập nhật: 2019-11-10 14:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuộc Gặp Gỡ Vui Sướng
úc đầu, các em tưởng như chẳng có gì để mà lắng tai nghe, nhưng sau đó hóa ra có cái để mà nghe thật. Đó là tiếng ầm ì trầm trầm nặng nề. Xê-va đột nhiên chạy vụt về phía có tiếng ầm ì, vừa chạy vừa vung vẩy “Bản tin nhanh”, Cô-xchi-a cũng chạy theo.
- Cậu có biết cái gì đây không? Cậu có biết không? – Xê-va thở hổn hển vì xúc động, cậu ta hét lên.
Cô-xchi-a trả lời, nhưng chính em cũng không nghe rõ câu trả lời của em. Tiếng ầm ì bất chợt to lên gấp hàng triệu lần, nó dậy lên từ dưới mặt đất, nó lay nghiêng ngả từng cây thông, nó làm nổ tung từng giọt máu trong mạch máu. Đột nhiên Cô-xchi-a trông thấy ba chiếc xe tăng. Chúng xuất hiện trên đỉnh một quả đồi thấp, nơi dòng sông bất động bắt đầu chạy xuống dốc. Hình ba chiếc xe tăng in đậm nét trên nền trời màu đồng đỏ ối và sững lại trong giây phút. Ở đây, trong khu rừng vắng lặng này, ba chiến xa đồ sộ, nòng pháo chĩa lên trời, trông thật đáng sợ, kỳ lạ, huyenf bí, y như ba con quái vật đi săn vậy. Các em chưa kịp rời mắt khỏi nền trời màu đồng rực lửa, thì đã lại xuất hiện tốp thứ hai có bảy xe tăng, rồi tiếp đó xuất hiện tốp thứ ba nữa, có mười xe tăng…
Xê-va chạy tới gần Cô-xchi-a, nắm lấy vai bạn và ghé môi vào tai bạn!
- Xe tăng! Xe tăng của quân ta! Cậu thấy chưa! – cậu ta hét lên.
Đôi mắt cậu ta như hóa dại, cậu ta quay tròn tại chỗ, chạy rối lên, giật mũ khỏi dầu vẫy lấy vẫy để. Rõ ràng cậu ta có la hét gì đó, nhưng tiếng cậu ta bị lẫn trong tiếng sắt thép rầm rầm đang như bị vỡ tan ra khi đạp vào các thân cây thông. Tiếng rầm rầm làm hơi thở người ta trở nên gấp gáp, khó nhọc và bắt trái tim người ta phải đập nhanh hơn, vui sướng hơn.
- Xe tăng! Xe tăng của quân ta! – Cô-xchi-a cũng hét lên, quay tròn tại chỗ, hai tay vẫy rối rít. – Cậu thấy chưa! Xe tăng của Nhà máy Lớn đấy! – em kêu lên thật to, mặc dù em biết rằng như vậy là vô ích, bởi vì Xê-va không thể nghe thấy lời em nói.
Xe tăng đã đi tới ngang tầm các em. Chúng đi thành từng dãy, choán hết chiều rộng con đường trong rừng, chúng miễn cưỡng vòng qua một cây thông to, đơn độc còn lại trên một khoang đất nhỏ, chúng dấn vào đất sét, đè nặng xuống tạo nên những vệt sâu làm đất bắn tung tóe vào xe. Chúng còn chưa được sơn, nhưng ở phía dưới đã vàng đậm vì đất sét, chỉ có tháp là còn đen. Tháp nào cũng có dòng chữ màu trắng “Vượt kế hoạch chào mừng ngày Quốc tế lao động”, “Vượt kế hoạch…”, “Vượt kế hoạch…” và cứ thế mãi, cứ thế mãi…
- Nhiều quá! – Cô-xchi-a hét lên. – Cậu thấy không, nhiều quá kìa – Tim em nóng rực lên tưởng như không chịu nổi.
Không phải em chế tạo ra những chiếc xe tăng này, vô số những chiến xa này. Chế tạo chúng là những người làm việc ở Nhà máy Lớn, - những người nấu thép, cắt thép, hàn thép, khoan pháo, lắp ráp động cơ. Nhưng Cô-xchi-a cũng dã biết cắt thép, bởi vậy, em bỗng cảm thấy chính ý chí của em đang dẫn dắt những chiến xa nặng nề kia tiến lên phía trước, tiến lên trên con đường khó khăn, em bỗng cảm thấy trái tim em đang đập trong lồng ngực thép của những chiếc xe tăng ghê gớm kia.
Một xe tăng không muốn chạy vòng qua cây thông to còn kiêu hãnh đứng ở giữa đường. Nó tiến đến gần, tì mạnh vào thân cây chắc nịch. Nó hơi rướn lên, lửa xanh từ ống xả phụt xuống đất, xích xe tăng dịch chuyển chậm hơn trước, vừa gầm lên vừa dấn sâu vào đất sét. Cây thông kinh ngạc rùng mình một cái, sững lại trong giây lát, nghiêng ngả, lắc vòm lá rồi từ từ đổ xuống.
- Nữa đi! – Cô-xchi-a hét, hai bàn tay em nắm chặt lại đến phát đau lên. – Nữa đi nào!
Đó không phải cây thông vừa gục xuống. Cái vừa gục xuống đó là kẻ mà đoàn xe tăng phải tiêu diệt – đoàn xe tăng U-ran do những người chế tạo vũ khí cũng như em, Cô-xchi-a, cũng như bác Ba-bin, cô Nhi-na Páp-lốp-na, Xê-va, Ca-chi-a, Min-ga-rây, Mi-sa… làm nên.
- Húc nữa đi! – em chỉ những cây thông ở dọc hai bên đường và khẩn khoản yêu cầu đoàn xe tăng. – Nữa đi, nữa đi!
Nhưng những chiếc xe tăng vẫn cứ tiến đều lên phía trước, từng hàng một, từng đợt một, và trên tháp đen vừa rực rỡ những hàng chữ trắng: “Vượt kế hoạch chào mừng ngày Quốc tế lao động”, “Vượt kế hoạch…”, “Vượt kế hoạch…” Bao nhiêu là xe tăng! Nhiều đến nỗi Cô-xchi-a không nghĩ tới chuyện đếm nữa.
Hết rồi! Cuộc diễu hành dũng mãnh đã kết thúc. Lớp đất sét vàng trên con đường xe tăng chạy qua còn nổi bọt, còn sôi sùng sục, nhưng tiếng động cơ rầm rầm tan đi rất nhanh, nhanh như nước sông rút xuống sau một cơn lũ ồ ạt. Nó lại biến thành tiếng ầm ì trầm trầm ở dưới mặt đất, không tạo ra âm vọng trong rừng.
Cô-xchi-a ngoảnh lại gọi:
- Xê-va!
Em thấy âm thanh tiếng nói của em có vẻ yếu ớt, run rẩy. Em hít thêm không khí vào lồng ngực rồi gào tướng lên:
- Xê-ê-va-a! Đưa “Bản tin nhanh” đây! Xê-ê-va-a!
Im lặng… Xê-va đã biến mất cùng với “Bản tin nhanh”. Cô-xchi-a gọi vài ba lần nữa, không thấy bạn đáp lại, em đành lần bước trong rừng một mình. Bây giờ mà đến “Bắc Cực” thì còn có ý nghĩa gì nữa: cuộc họp trọng thể chắc chắn đã khai mạc rồi, ngoài ra, “Bản tin nhanh” cũng biến mất cùng với Xê-va nữa chứ. Nhưng vấn đề không phải chỉ ở đó… Em đã không còn thích thú với ý nghĩa muốn giễu cho Min-ga-rây một trận nên thân nữa. Bây giờ điều đó không quan trọng. Vậy điều gì mới quan trọng? Em đi theo con đường mòn mà theo tính toán của em, sẽ phải đưa em về khu vực gần nhà máy, và em cố gắng nghĩ xem phải sản xuất ra bao nhiêu xe tăng, đạn pháo “ca-chiu-sa”, bao nhiêu máy bay, đại bác để đánh gục được bọn phát-xít, quật ngã chúng xuống đất và giẫm nát chúng như giẫm nát lũ rắn độc. Em sẵn sàng làm tất cả vũ khí cho tiền tuyến bằng chính đôi tay của em.
Trời đã tối. Ở phía trên, những ngôi sao đang lấp lánh, nhấp nháy trong đám lá kim đen bất động của rừng thông lặng lẽ. Cô-xchi-a không biết em đã sắp tới nhà chưa. Em cứ đi lên phía trước, mỉm cười với những ý nghĩ của mình và không để ý là mình đang mỉm cười. Sau đó em cảm thấy lo lắng – nhỡ Xê-va bị lạc thì sao nhỉ? – em lại gọi to mấy tiếng, nhưng không nghe thấy trả lời.
Cô-Xchi-A Lùn Cô-Xchi-A Lùn - I-Ô-Xíp Lích-Xta-Nốp Cô-Xchi-A Lùn