"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 345 / 10
Cập nhật: 2019-11-10 14:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thách Thức
ô-xchi-a chạy xộc vào sau hàng cột, suýt nữa thì đâm rầm vào tường, may mà em dừng lại kịp. Ở sau hàng cột đang có khách. Em thấy không những có chị Di-na, mà còn có cả hai thanh niên ăn mặc bảnh bao, các áo bành-tô đen mới tinh, mũ lưỡi trai giống hệt nhau, giày cao-su bóng loáng. Giá đứng xa thì chưa chắc Cô-xchi-a đã nhận ra Mi-sa và Min-ga-rây, nhưng vào đây em nhận ra được ngay, chỉ có điều em chưa hiểu hai người đến làm gì. Cả Lê-na và Xê-va cũng không biết lý do cuộc thăm viếng này. Gương mặt Lê-na và Xê-va thờ ơ như thể trên đó có ghi dòng chữ: “Chúng tớ chẳng thích thú tí nào cả”.
Hai người khách bắt tay chỉ huy đội, Mi-sa thì thầm với Cô-xchi-a:
- Cố lên nhé!
- Chào em, khỏe chứ? – Min-ga-rây hỏi.
- Vẫn bình thường anh ạ. – Cô-xchi-a trả lời và chuẩn bị nghe một điều gì quan trọng.
- Em có nhớ câu chuyện của chúng ta hôm chủ nhật lao động không?
- Em chưa quên đâu…
- Thế mà anh cứ tưởng em quên rồi đấy nhé. – Min-ga-rây mỉm cười – Em khoe là sẽ cung cấp nhiều chi tiết, vậy mà chính em lại tiện ít “ống”… Đúng không? Nghe nói có thể tiện nhiều ống hơn nữa, nhưng em chưa cố gắng.
- Cam kết bao nhiêu, chúng em làm đủ bấy nhiêu, lại còn vượt mức cơ mà.
- Không sao, chúng em còn chưa đến nỗi phải có hỗ trợ thêm mới bảo đảm năng suất đâu. – Xê-va ngoái cổ lại nói - Ở “Bắc Cực” có những người đã quen được hỗ trợ đấy.
- Đừng có huênh hoang! – Min-ga-rây cười và trả lời.
- Min-ga-rây, nói chung cậu chớ có kiếm chuyện. – Di-na nói xen vào – Cậu đến là lạ, thật đấy!... Cô-xchi-a này, có thể ngừng tay mươi phút được không? Các em hãy nghe hai vị khách ở “Bắc Cực” nói gì với các em đã.
Tất cả tập trung lại bên bảng chỉ tiêu.
- Cô-xchi-a, anh xin chuyển tới em lời chào thanh niên cộng sản của thanh thiếu niên ở “Bắc Cực”! – Min-ga-rây nói, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trang. – Bên ấy vẫn nhớ em, em là một thiếu niên hăng hái… Anh có việc bàn với em đây. Em là một chỉ huy nổi tiếng, anh cũng là chỉ huy. Ở nhà máy, không có đội nào hơn đội thiếu niên của em, ở bên anh cũng không có đội nào hơn đội của anh. Vậy thế này nhé: đội anh thách thức đội em thi đua làm việc thật tích cực cho tiền tuyến. Em cung cấp nhiều “ống” hơn nữa, còn bọn anh sẽ cung cấp nhiều kiện hàng hơn nữa. Từ nay cho tới ngày Mồng một tháng Năm, bọn anh sẽ phấn đấu đạt chỉ tiêu cao nhất, bên em cũng thế nhé. Còn từ Mồng một tháng Năm chúng ta sẽ lại thi đua tới mồng một tháng bẩy xem bên nào hoàn thành kế hoạch sáu tháng đầu năm trước. Bọn anh thách thức đội của em như vậy đấy! – Min-ga-rây cởi khuy và mở rộng chiếc áo bành-tô làm như nóng bức lắm, nhưng thực ra là để cho mọi người trông thấy tấm huy chương “Lao động xuất sắc”, rồi nói thêm – Em có nhận lời thách thức không hay là sợ?
- Thật quá tệ! – Lê-na thì thầm – Bên ấy cứ tưởng như không còn ai hơn được họ nữa thì phải! – Rồi em bắt đầu lau kính.
- Dám dọa kia à! – Xê-va không kìm nổi – Làm như người ta sợ lắm ấy! Làm như người ta khóc rưng rức bây giờ ấy!...
- Các em, ăn nói với nhau như vậy không tốt đâu. – Mi-sa nhắc – Min-ga-rây, cậu bao giờ cũng cứ hăng quá! Thi đua đâu phải là để xúc phạm đến nhau? Thi đua là để nêu gương tốt và để giúp đỡ kia mà. Thế mà cậu lại cứ xồng xộc như lao vào quả bóng đá ấy… Chúng ta hãy thảo luận cho thiết thực nào… Cô-xchi-a muốn nói gì kia kìa.
- Đợt chào mừng ngày Mồng một tháng Năm tới, anh phấn đấu đạt bao nhiêu phần trăm? – Cô-xchi-a hỏi thẳng Min-ga-rây.
- Hai trăm phần trăm! – Min-ga-rây kiêu hãnh trả lời – Thế nào, Mi-sa? Tớ nói đúng không?
- Đồng ý phấn đấu hai trăm phần trăm. – Cô-xchi-a đưa mắt liếc Xê-va rồi bình tĩnh nói – Sau đó thì bao nhiêu nữa?
- Sau đó ấy à? – Min-ga-rây hơi ngập ngừng, rồi bỗng nhiên anh đập mũ đánh “bộp” một cái vào lòng bàn tay và nhìn Cô-xchi-a vẻ đắc thắng – Sau đó bọn anh sẽ phấn đấu đạt hai trăm hai mươi phần trăm!... Đúng không, Mi-sa?
- Coi chừng đấy, Min-ga-rây! – Mi-sa nói – Cậu lại chơi bóng đá rồi!
“Với sáu cỗ máy “Bu-sơ” thì không thể đạt mức ấy được! – Cô-xchi-a tuyệt vọng nghĩ – Sáu cỗ máy “Bu-sơ” không cung cấp nổi chừng ấy “ống”!…”
- Thế nào, đồng chí Đoàn viên thanh niên cộng sản? – Min-ga-rây hỏi, mắt nheo nheo, gương mặt rạng rỡ một nụ cười ranh mãnh – Đồng chí trả lời sao?
- Cô-xchi-a chưa phải là Đoàn viên. – Di-na nói cho rõ – Cậu ấy chưa là Đoàn viên, nhưng tất nhiên chẳng bao lâu nữa cậu ấy nhất định sẽ trở thành Đoàn viên…
Tim Cô-xchi-a như nhảy lên vì vui sướng, máu dồn lên mặt em. Lần đầu tiên chị Di-na gắn liền tên em với một cái tên lớn lao, rực lửa – đó là Đoàn viên thanh niên cộng sản. Chị Di-na gắn liền tên em với Đoàn viên thanh niên cộng sản, một tổ chức rèn luyện thanh niên trở thành những chiến sĩ dũng cảm. Em còn chưa phải là Đoàn viên, nhưng em đã trở thành Đoàn viên khi em nói:
- Tới tháng bảy, nếu chúng em được cấp thêm máy nữa, chúng em sẽ phấn đấu đạt… hai trăm ba mươi phần trăm.
Tiếp đó là cảnh yên lặng như tờ. Di-na và hai đại biểu của “Bắc Cực” kinh ngạc nhìn Cô-xchi-a và các bạn em. Mặt Cô-xchi-a tái hẳn đi, Xê-va đưa mắt nhìn xuống, còn Lê-na lại bắt đầu lau kính, nheo nheo mắt và mím chặt môi lại để khỏi bật ra tiếng “ôi” và để khỏi lộ ra nỗi sợ hãi.
- Em “bốc” phải không? – Mi-sa khẽ hỏi và đặt tay lên vai Cô-xchi-a.
- Nếu lời em nói vừa rồi là chưa suy nghĩ kĩ, anh coi như anh chưa nghe thấy cũng được. – Min-ga-rây tỏ ra độ lượng.
- Em nói thật đấy! – Cô-xchi-a bực tức đáp lại – Nghe thấy thế nào anh hãy nhớ kỹ lấy!
- Các bạn, – Di-na phát biểu rất nghiêm trang – tất cả những điều vừa rồi không phải là chuyện đùa bỡn. Các bạn hiểu không? Chúng ta đang mở đầu cuộc thi đua của thanh thiếu niên nhà máy với thanh thiếu niên bên “Bắc Cực”. Bản giao ước thi đua của Min-ga-rây và Cô-xchi-a sẽ là bản đầu tiên, nay mai chúng ta sẽ lôi cuốn tất cả thanh niên vào phòng trào thi đua. Tất nhiên, đảng bộ sẽ chỉ ủng hộ chúng ta nếu các bản giao ước thi đua là nghiêm chỉnh, chứ không phải những tờ giấy lộn. Chúng ta không cần cái thói huênh hoang trẻ con.
- Tất nhiên rồi! – Mi-sa nói – Phải nghiêm chỉnh mới được!
- Từ giờ tới lúc giải lao ăn trưa, hai đội trưởng phải tiếp tục suy nghĩ kỹ những điều mình sẽ cam kết. Sau lúc giải lao, chúng ta sẽ tập trung tại trụ sở ban chấp hành đoàn và sẽ tự viết dự thảo bản giao ước. Còn ngày mai, chúng ta sẽ tổ chức mít-tinh ở phân xưởng.
Di-na nói khá lâu về việc triển khai rộng rãi cuộc thi đua, nhưng Cô-xchi-a không nhớ hết. Bây giờ, đúng bây giờ đây này, hình như em sợ thật. Hình như em hiểu rằng em đã đi quá xa. Nhưng đó không phải là nỗi sợ hãi khiếp đảm, vả lại, có thể đó hoàn toàn không phải là nỗi sợ hãi cũng nên. Cô-xchi-a sẵn sàng bảo vệ đến cùng con số hai trăm ba mươi phần trăm. Em chắc mẩm lúc còn lại một mình em với Xê-va và Lê-na, thể nào em cũng bị các bạn mắng cho một trận, nhưng Xê-va bình tĩnh hỏi:
- Thế nào, cậu nhận thêm ba máy nữa chứ?
- Ừ…
- Còn máy gia công tinh vẫn chỉ có một thôi chứ?
- Ừ… Chú Ba-la-kin sẽ sửa lại, sẽ trang bị thêm cho nó. – Em không đả động gì tới việc em nói chuyện với Ba-la-kin về hai máy bổ sung, chứ không phải ba.
- Thế các máy gia công thô mỗi máy phải cung cấp bao nhiêu “ống”? Năm mươi chứ?
- Năm mươi thì ít cậu ạ… - Cô-xchi-a ấp úng – Phải năm mươi lăm cậu ạ… Khi đó chúng ta sẽ đạt hai trăm ba mươi lăm phần trăm… Còn “ống”, chúng ta sẽ giao nộp được ba trăm ba mươi chiếc.
- Đã bao giờ chúng ta làm được năm mươi lăm ống trên mỗi máy chưa hả ông gàn?
- Chúng ta sẽ cho máy chạy cả trong giờ nghỉ ăn trưa…
- “Cho máy chạy, cho máy chạy”! Nghĩa là tớ hoặc cậu sẽ đi ăn, Ca-chi-a sẽ đứng máy gia công tinh, còn Lê-na sẽ phải đứng ba máy… Có được khối ra đấy!
- Tớ sẽ đứng được! – Lê-na nói ngay – Chết thì chết, nhất định tớ sẽ đứng được! Cậu đừng nghĩ rằng tớ quá ngốc! – Thế là em giận dỗi.
- Nếu cậu đứng được thì ổn thôi! – Xê-va nói – Hết giờ làm việc chúng ta sẽ ở lại thêm chút ít, và chúng ta sẽ vượt anh Min-ga-rây.
- Ôi, nhất định như thế! – Lê-na kêu lên – Anh ta huênh hoang đến nỗi tớ lấy làm ngạc nhiên không hiểu tại sao anh ta lại không biết xấu hổ.
Cô-xchi-a chưa hết hồi hộp và lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ thì ông Ba-bin đã tới. Ông đưa mắt nhìn Cô-xchi-a hết sức nghiêm khắc, nhưng như vậy chưa đủ, ông đeo kính vào, nhìn Cô-xchi-a qua phía trên cặp kính, ra lệnh: “Đi theo bác!” rồi đút hai tay vào túi, ông đi ra, theo sau là Cô-xchi-a, y như con tàu thủy kéo theo một chiếc xuồng con mỏng manh vậy.
Cô-Xchi-A Lùn Cô-Xchi-A Lùn - I-Ô-Xíp Lích-Xta-Nốp Cô-Xchi-A Lùn