Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 345 / 10
Cập nhật: 2019-11-10 14:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Một Người Làm Việc Bằng Ba
hoạt tiên Cô-xchi-a không hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Sau hàng cột đã sáng ánh đèn, cả ba cỗ máy gia công thô đều đang chạy. Xê-va đi từ máy này sang máy kia, thận trọng và nhẹ nhàng như đi trên một sợi chỉ mảnh có thể đứt bất cứ lúc nào. Gương mặt cậu ta phấn khởi khác thường, trông rạng rỡ, đẹp đẽ như được một ngọn đèn sáng rực nữa rọi chiếu vậy.
Cậu ta hãm một máy lại, lấy “ống” ra, cặp phôi mới vào, mở máy, đi qua một máy khác để làm nguội dao, còn ở máy thứ ba cậu ta khéo léo thay phôi rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Một cảm giác ghen tị nhói trong tim Cô-xchi-a. Nhưng đó không phải chỉ là sự ghen tị, đó còn là lòng cảm phục nữa. “Cẩn thận kẻo lại làm hỏng hết việc đấy”, - em định bảo bạn, nhưng rồi lại thôi bởi vì tay em cũng đang ngứa ngáy muộn làm việc. Em thầm lặp lại từng bước đi, từng động tác của Xê-va, cho nên em không trông thấy ngay ông Ba-bin… Một vài thanh thiếu niên trong phân xưởng cũng đứng dậy. Tất cả im lặng nhìn Xê-va điều khiển ba máy.
Để hết ngứa ngáy tay, Cô-xchi-a ra đứng bên máy gia công tinh - cỗ máy này luôn luôn hấp dẫn em. Dải phoi xanh nóng bỏng đang cuồn cuộn tuôn ra. Ông đốc công già tươi tỉnh hẳn lên, ông đuổi mấy cậu đứng xem bên ngoài:”Không có việc gì khác nữa hay sao mà cứ đứng đó nhìn hả!” – sau đó ông ngồi xuống giá, bênh cạnh Cô-xchi-a, và suy nghĩ. Ở đây chỉ còn vẻn vẹn hai công nhân, vậy mà công việc vẫn cứ trôi chảy, những chiếc ống đã tinh sửa đẹp đẽ vẫn cứ kêu lanh canh vui vẻ.
Theo nền nếp Cô-xchi-a quy định, sau khi giao một sản phẩm đã gia công thô cho người tinh sửa, mỗi thợ tiện dùng phấn ghi số một ở dưới tên mình trên bảng chỉ tiêu – đó là cách tiến hành thống kê thi đua trong nội bộ của đội. Cô-xchi-a lấy phấn vạch dưới tất cả các số một một vạch đậm. Như vậy có nghĩa là ở sau hàng cột đã xảy ra một điều gì hết sức quan trọng.
Vừa có tiếng vòi, ông Ba-bin đã ra lệnh:
- Nghỉ tay thôi!
Các máy ngừng chạy, hai thiếu niên lại gần ông đốc công.
- Ca-chi-a bị ốm, - ông nói. – Bác sĩ bảo phải cho nghỉ, có thể một tháng hoặc tháng rưỡi gì đó.
- Và phải bồi dưỡng nữa ạ, - Lê-na nhắc, em đã về từ lúc nào không ai để ý. – Các cậu ơi, Ca-chi-a gửi lời chào các cậu đấy. Tớ đã đưa cậu ấy về nhà rồi.
- Chúng ta sẽ bồi dưỡng thêm cho Ca-chi-a, - ông đốc công hứa rồi hỏi Cô-xchi-a: - Có cần thêm người không, hay các cháu vẫn làm được?
- Như bác đã thấy đấy ạ, - Xê-va đáp. - Chỉ ba chúng cháu cũng làm được.
- Đừng có vênh vang! – ông đốc công chặn lời Xê-va với thái độ không nghiêm khắc lắm. – Cháu tưởng đứng được ba máy trong một tiếng đồng hồ là đã thành ông trời đấy!
- Ôi, bạn ấy đứng được những ba máy cơ ạ? – Lê-na thì thào, vẻ thán phục.
- Ừ! – ông đốc công nói theo dòng suy nghĩ của ông. - Trước kia bàn tay các cháu vụng về lắm, nhưng nay đã khá rồi… Cô-xchi-a, cháu cũng đứng được ba máy chứ?
- Chắc là được ạ…
- Còn cháu, nhất định cháu sẽ nhầm lẫn mấy – Lê-na thú thật.
- Thế máy gia công tinh thì sao?
- Cháu sẽ làm được, thế nào cháu cũng sẽ làm được! Có lần cháu đã thử rồi.
- Bác ạ, ở phân xưởng sửa chữa có bốn máy “Bu-sơ”, mà họ chỉ cần một là đủ, - Cô-xchi-a nói một câu bất ngời đối với cả chính em! – Giá họ cho chúng cháu ba cỗ máy thừa thì tốt quá. Ở sau hàng cột này còn khối chỗ. Đây bác này!
- Cháu lại nghĩ ra chuyện gì nữa thế nhỉ! – ông đốc công kinh ngạc, nhưng dù sao ông cũng đi theo Cô-xchi-a đến cuối khu vực này, xem xét khoảng trống ở ngay sát tường và công nhận: - Tất nhiên cũng có thể đặt hai, ba máy “Bu-sơ” nữa, tuy hơi chật chội. Để khi nào Ca-chi-a đi làm, bác sẽ nói chuyện với bác Chi-mô-sen-cô xem sao.
- Chờ đợi làm gì ạ? – Xê-va nhún vai. – Hai chúng cháu gia công thô trên năm máy vẫn được.
- Thế còn gia công tinh? – ông đốc công quát lên. – Có đề nghị thì phải chịu trách nhiệm về những lời mình nói chứ. Ngay hiện giờ máy gia công tinh cũng đã đang ứ việc kia kìa. Thêm “ống” gia công thô nữa thì dồn vào đâu? Phải suy nghĩ chứ!
Ông bỏ đi, nhưng trái với ý muốn của ông, trong lòng ông cứ thấy băn khoăn lo lắng. Cô-xchi-a bảo Lê-na về nhà rồi em đếm số “ống” đã tinh sửa.
- Một trăm hai mươi! Mới gấp rưỡi định mức… Chưa đạt cậu ạ! – em buồn rầu nói.
Xê-va không trả lời. Cậu ra lẳng lặng siết chặt ống phôi, mở cho máy chạy, lại gần máy của Cô-xchi-a… Mọi chuyện đã rõ cả. Cô-xchi-a mừng rỡ vớ lấy ống phối đã gia công thô rồi siết chặt vào mâm cặp của máy gia công tinh.
- Bắt đầu nào! – Xê-va hô.
- Nào! – Cô-xchi-a hưởng ứng.
Trong phân xưởng đã không còn một bóng người, nhưng ở sau hàng cột, các máy “Bu-sơ” vẫn tiếp tục làm việc. Cô-xchi-a lấy ra chiếc “ống” đầu tiên đã tinh sửa xong, còn Xê-va thì bảo bạn:
- Cậu đếm đi!
- Đếm đến bao nhiêu!
- Đến… một trăm sau mươi!
Như vậy có nghĩa là hai trăm phần trăm kế hoạch! “Cậu ấy dọa mình!” – Cô-xchi-a hăng hái nghĩ rồi em hét to đến nỗi tiếng em âm vang khắp phân xưởng:
- Một trăm hai mươi mốt!
Bác Pa-sa thống kê cầm quyển sổ loang lổ dầu mỡ chạy tới, kéo lệt xệt đôi ủng dạ.
- Sao, các cháu không đầu hàng à? – bác hỏi.
- Không ạ! – Xê-va đáp. – Ca làm việc của chúng cháu chưa kết thúc đâu ạ!
Đội xung kích không chịu đầu hàng.
Cô-Xchi-A Lùn Cô-Xchi-A Lùn - I-Ô-Xíp Lích-Xta-Nốp Cô-Xchi-A Lùn