Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 345 / 10
Cập nhật: 2019-11-10 14:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Thứ Ba - Chương Một - Rối Rít Tít Mù
hững sự kiện này xảy ra vào buổi sáng hôm đó, khi Cô-xchi-a suýt nữa lại cãi nhau với Ca-chi-a. Lúc ấy các em đang đi đến nhà máy. Trời đã sáng rõ. Mặt trời bây giờ dậy sớm để mau mau sưởi nóng lớp băng mỏng dính trắng bạc trên các vũng nước còn đọng lại sau một đêm. Lê-na và Xê-va đang nói chuyện với nhau, họ vui chân đi vượt lên trước, còn Cô-xchi-a và Ca-chi-a đi chậm hơn.
- Làm gì phải chạy như đi chữa cháy ấy, - Ca-chi-a nói. – Hôm nay trời đẹp quá. Chúng ta hãy hít thở không khí một chút đã.
Hai đứa cùng hít thở không khí. Nhưng, vấn đề không phải ở không khí. Trên đồi, mặt trời bỗng chiếu sáng gương mặt Ca-chi-a, và Cô-xchi-a thấy hai má bạn tái xanh, mắt lờ đờ, thâm quầng. Ca-chi-a lim dim mắt, đứng lại, nôn nóng cởi chiếc khăn quàng ở cổ và phàn nàn:”Bà cứ quàng khăn cho mình chặt quá thế này đây!”, nhưng sau đó em lảo đảo, vịn vào tay Cô-xchi-a và bắt đầu thở hổn hển, gấp gáp.
- Dừng lại một chút đã nhé, - em thì thầm. – Không hiểu tại sao bỗng dưng tớ thấy… khó chịu trong người quá.
- Cậu bị ốm phải không? – Cô-xchi-a lo lắng.
- Không, không sao đâu… Cậu đừng có làm ầm lên đấy!
Ca-chi-a chầm chậm bước tiếp, còn Cô-xchi-a đi bên cạnh để đề phòng nhỡ làm sao thì còn đỡ bạn khỏi ngã lăn xuống chân đồi.
- Ca-chi-a, lỗi tại cậu chứ ai! – Cô-xchi-a nói.
- Cậu lại lải nhải những lời ngốc nghếch đấy! – Ca-chi-a bực tức đáp, bởi vì em hiểu Cô-xchi-a nói như vậy nghĩa là thế nào. – Ai khiến cậu chứ? Cậu tưởng hễ tớ đi khám bệnh và… làm lành với cô Nhi-na Páp-lốp-na là tớ khắc khoẻ mạnh ngay lập tức à? Tất cả những cái đó đều vô ích, vì bố tớ chắc chắn đã hy sinh rồi… Đã bao nhiêu lâu nay chẳng có thư từ gì cả… Tớ tin chắc rằng cô ấy… cũng đã thôi không chờ đợi nữa. Cô ấy đã quên bố tớ rồi… Cô ấy đã quên hẳn rồi, thật trơ trẽn!..
Nghe bạn nói, Cô-xchi-a nổi giận. Em thấy rõ Nhi-na Páp-lốp-na đau khổ, gầy mòn đi như thế nào vì mong tin ở mặt trận, em thấy rõ Nhi-na Páp-lốp-na đang làm việc quá sức như thế nào để xua tan những ý nghĩ nặng nề. Ca-chi-a tất nhiên cũng thấy rõ điều đó. Em suýt nữa mắng cho Ca-chi-a một trận nhưng ghìm lại được, em chạy lên trước để đuổi kịp Lê-na.
- Cậu đợi Ca-chi-a một chút, cậu ấy bị ốm đấy, - em nói – Xê-va, chúng mình đi đi.
Câu chuyện tiếp đó với Xê-va cũng lại khiến Cô-xchi-a phải đau lòng.
- Ngày kia Lê-na được kết nạp vào Đoàn đấy, - Xê-va cho biết. - tại sao cậu không nộp đơn đi?
- Người ta không kết nạp tớ vào Đoàn đâu, tớ chưa đủ tuổi, - người chỉ huy đau khổ của đội sản xuất hạnh phúc nhất trả lời.
- Sao lại chưa đủ tuổi? Đối với nhà máy thì đủ, mà đối với Đoàn lại chưa đủ à? Cậu gàn thật!
- Cả đối với nhà máy tớ cũng chưa đủ tuổi… Trong bản khai lý lịch, anh Mi-sa viết đúng tuổi tớ, nhưng có lẽ ở phòng tổ chức cán bộ người ta không để ý.
- Nếu cậu đã được nhận vào nhà máy thì cậu gia nhập Đoàn cũng được chứ. Cậu cứ viết đơn như thế đi.
- Không nên nói dối Đoàn, - Cô-xchi-a đáp, em cảm thất rất buồn. - Tớ muốn viết lắm, nhưng không nên thế cậu ạ.
Cái ngày chan hoà ánh nắng ấy cũng không tốt đẹp gì cả đối với Xê-va. Trước giờ làm việc, cậu ta chạy đến ban quản trị nhà máy để hỏi xem có thư không. Cậu ra đi rất lâu, nhưng khi về tới sau hàng cột, Cô-xchi-a không nỡ phê bình cậu ra. Xê-va đứng thẫn thờ bên máy rồi lục tìm trong tủ dụng cụ, quỳ xuống và nấp sau cửa tủ để khỏi ai trông thấy. Bao giờ cậu ta cũng làm như vậy mỗi khi muốn giấu kín tình cảm của mình.
Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Nhưng Cô-xchi-a không có thời gian suy nghĩ về điều đó, vì một chuyện khó chịu mới nữa đã rình chờ sẵn đội của em. Phân xưởng hai không thể cung cấp xe rùa điện được. Tình hình gay go đến nỗi các em quyết định dùng xe kéo để chở phôi từ ngoài sân vào.
- Đừng có quấy rầy tớ! – Xê-va nói khe khẽ khi Cô-xchi-a giục. Nhưng rồi cậu ta vẫn chở được ba chuyến phôi liền, chuyến nào cũng nhanh tới mức kỳ lạ.
Cô-xchi-a định khen bạn, nhưng mặt Xê-va vẫn cứ buồn rầu, tái nhợt, khiến em thấy khó nói quá. Bỗng ông thủ kho vật liệu, một người béo lùn, chạy xộc vào, theo sau là ông Ba-bin.
- Ai cho phép lấy phôi ở dưới cây thập tự nghiêng hả?! - ông thủ kho quát. - Đến là tệ! Không có ai trông nom bảo ban các cháu à?
Thì ra Xê-va lấy phôi ở đống phôi ngay gần đó. Đống này được đánh dấu bằng một cây thập tự màu đen, là nơi xếp những ống phôi đã bị phòng thí nghiệm trung tâm của nhà máy loại bỏ.
- Xê-va, cháu sẽ bị cảnh cáo trước toàn phân xưởng vì đã làm chuyện xấu xa này, - ông Ba-bin nói. – Đúng là cái thói lười nhác trứ danh của cháu lại lộ ra ngoài với đủ hương đủ sắc đấy.
- Cháu lấy phôi không có chữ “p” kia mà, - Xê-va biện bạch. – Chúng có nằm trong đống đâu, chúng nằm ở bên cạnh đống đấy chứ ạ. Trên phôi không có chữ “p” viết bằng phấn, nghĩa là chúng không phải phế phẩm…
- Cháu biết rõ hơn hay bác biết rõ hơn hả? – ông thủ kho vật liệu nổi cáu. – Ra cái điều giỏi giang lắm!
- Bác quát bọn trẻ làm gì! – ông Ba-bin nói cho ông thủ kho dịu xuống, rồi ra lệnh: - Các cháu, chở ngay tất cả số phôi này về đống phế phẩm.
Thế là rối rít tít mù lên. Hai em trai tất tả kéo phôi đi kéo phôi về. Trong hai máy gia công thô, một máy phải ngừng việc. Khi tất cả số phôi phế phẩm đã được thay bằng phôi đúng quy cách, Ca-chi-a đếm số “ống” đã gia công tinh xong.
- Xê-va, cám ơn cậu nhé, nhờ cậu mà chúng ta bị hụt mất tám ống đấy, - em nói.
Thủ phạm gây ra tai vạ này im lặng, có thể vì ở đó có mặt ông Ba-bin, mà cũng có thể vì cậu ta đã nhận rõ khuyết điểm của mình.
- Ca-chi-a, cậu đừng nói cậu ấy nữa, cậu ấy đang có chuyện gì đấy, - Cô-xchi-a thì thầm.
- Ngày hôm nay chán thế nhỉ! – Ca-chi-a thở dài. - Mọi việc cứ lung tung cả lên! Chẳng làm ăn được gì nữa!..
Cô-Xchi-A Lùn Cô-Xchi-A Lùn - I-Ô-Xíp Lích-Xta-Nốp Cô-Xchi-A Lùn