This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 345 / 10
Cập nhật: 2019-11-10 14:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hòa Giải
a-chi-a nhờ bà bảo Cô-xchi-a sang phòng khách. Cô-xchi-a vừa ló mặt tới, em đã trách móc thậm tệ:
- Tại sao cậu giấu giếm tớ về chuyện sửa lại máy và thành lập đội xung kích? Lê-na vừa kể cho tớ nghe hết rồi. Chỉ có điều là nó vội về quá, thành ra tớ chẳng hiểu gì cả.
- Hôm qua tớ cũng định kể, nhưng tại cậu không lấy bánh…
- Hôm qua mới chả hôm kia! – Ca-chi-a nhại. - Thế sao cậu lại bảo và đưa bánh cho tớ? Nếu tự cậu đem sang thì… Tớ đã phát chán, chẳng muốn cả khỏi ốm nữa, bây giờ lại còn thềm cái chuyện mọi người quên ngay tớ đi nữa chứ!
- Chúng tớ không quên cậu đâu… Cậu mà phụ trách thao tác gia công tinh của đội thì chúng mình sẽ tăng năng suốt thêm nhiều.
- Nhất định tớ sẽ nhận thao tác ấy! Trong đội xung kích, tớ sẽ làm việc thật hăng!… - Ca-chi-a sôi nổi nói. – Cô-xchi-a này, cậu cứ ngồi ở chỗ cậu đang ngồi ấy, và đừng có nhìn tớ một tí nào đấy nhé… Tớ sẽ kể cho cậu nghe tớ đã nghĩ những gì khi các cậu quên tớ trắng trợn như thế, còn tớ thì cứ nằm khóc hoài. Chỉ có điều là cậu sẽ không bép xép cho ai biết chứ? Được không?
Ngồi trên tấm da gấu, Cô-xchi-a nghe bạn kể chuyện. Ca-chi-a kể mãi, kể mãi, tay áp chặt nơi trái tim, một trái tim đã gặp bao điều rắc rối trong cuộc đời:
- Tớ khổ sở lắm! Tớ cam đoan với cậu như vậy đấy! Tớ muốn mọi chuyện thật tốt đẹp, nhưng mọi chuyện lại đều xấu cả. Khi tớ… nhận được bức thư, tớ đã định làm như bố tớ yêu cầu. Nhưng sau đó, lúc trông thấy cô Nhi-na Páp-lốp-na, tớ… bỗng nhiên lại không làm như thế nữa. Cô ấy tốt thật, hiền lành thật, nhưng tớ vẫn cứ giận cô ấy cậu ạ… Bây giờ tớ không giận nhiều như xưa nữa, nhưng dù sao… Tớ ngang ngạnh lắm, đúng không cậu? (Cô-xchi-a nghĩ:” Đúng”, nhưng em im lặng.) Tớ quyết định: tớ không nói với cô Nhi-na Páp-lốp-na cũng được, thay vào đó, tớ sẽ đem hết sức mình ra làm việc vì sự nghiệp chiến thắng. Tớ đã không nói với cô Nhi-na Páp-lốp-na về bố tớ. Nhưng lúc nào ở đây này, ở trái tim này này, tớ cũng thấy nặng nề lắm, đến nỗi tớ phát ốm. Mà nếu tớ không thể làm việc quên mình cho mặt trận, thì nghĩa là bố tớ sẽ chết mất… Cậu có biết tại sao tớ ngang ngạnh như thế không? Tại vì tớ gặp toàn chuyện xấu cả… - Em úp mặt vào gối sụt sịt khóc rồi bực tức nói: - Này, sao cậu lại im lặng thế hả? Im như thóc ấy!
Được phép nói, Cô-xchi-a khuyên bạn:
- Cậu hãy làm lành với cô Nhi-na Páp-lốp-na đi. Cô ấy tốt lắm và rất quý mến cậu… Còn ở đội xung kích, chúng ta sẽ phấn đấu đạt năng suất rưỡi định mức ngay lập tức. Nếu cậu muốn, tớ sẽ tính toán cho mà xem.
- Tớ phải giảng hoà với tất cả mọi người ngay bây giờ mới được! – Ca-chi-a sốt ruột. - Cậu bảo Xê-va sang đây đi.
Bị lôi đi giữa lúc đang uống trà với tiếng huýt gió và đột nhiên thấy mình đứng giữa phòng khách, Xê-va ngơ ngơ ngác ngác.
- Chào cậu! Cậu vẫn khoẻ đấy chứ? - Ca-chi-a nói và chìa tay ra. - Cậu ngồi xuống ghế bành kia đi. Cậu đừng giận tớ về chuyện con Sa-ghi-xtưi nữa nhé. Không bao giờ tớ như thế nữa… Lê-na sắp đến đấy, chúng mình phải bàn bạc một chút với nhau về đội xung kích… - Em gọi: - Bà ơi, bà, chúng ta sẽ uống trà ở đây như hồi trước chiến tranh ấy bà nhé!
Bà cụ chỉ tin là mình không nghe nhầm khi trên chiến bàn tròn, tấm khăn đã được trải ra và cái ấm xa-mô-va chiếm ở đó một vị trí trang trọng.
Xê-va mãi vẫn chưa hết lúng túng, còn Lê-na vui sướng cứ lau đi lau lại cặp kính để nhìn cho rõ hơn. Khi Xê-va được mời một tách trà, cậu ta nhắp một ngụm và theo thói quen lại huýt gió, mặc dù hôm nay bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na hào phóng đã pha đường vào nước trà hẳn hoi.
- Bác Ba-bin sẽ cung cấp cho chúng ta xe rùa điện để chở phôi, - Cô-xchi-a báo tin, em cảm thấy nếu im lặng thì bất lịch sự thế nào ấy.
- Tớ vẫn cứ lo, các cậu ạ! – Lê-na thú thật. – Khi chưa đạt kết quả thì đừng nên nói gì ở phân xưởng vội…
- Sao cậu lại lo? – Ca-chi-a kêu lên. – Khi tớ nghĩ ra cách làm việc thành từng cặp, không hiểu sao cậu cũng sợ mới lạ chứ. – Em lấy ra một quyển vở, một cây bút chì rồi cắn môi nắn nót viết ở trang đầu tiên: “Kế hoạch của đội”. – Đây! Chúng ta hãy viết vào đây tất cả những gì cần thiết. Ai có ý kiến nào?
- Phải có dự trữ dao, các cậu ạ, - Xê-va mở đầu.
- Đúng, đúng thế! Ý kiến Xê-va rất hay! Tớ ghi lại rồi đây.
- Các cháu ạ, các cháu hoà thuận với nhau thế này bà mừng quá, bà mừng lắm! – bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na nói.
Tất nhiên nhận xét của bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na không được đưa vào kế hoạch, mặc dù nếu xét đoán cho sáng suốt thì bất cứ việc gì cũng đều phải bắt đầu chính là từ sự đoàn kết. Ấm xa-mô-va đã ngừng reo; bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na đã lên nằm trên chiếc giường ấm áp của bà trong gian bếp. Xê-va đã uống ừng ực chén trà thứ năm và Lê-na cũng thử uống như thế, nhưng ngoài tiếng xuýt, tiếng òng ọc, và tiếng cười, không lần nào Lê-na làm được; còi khuya của Nhà máy Lớn đã vang lên, vậy mà các đội viên của đội xung kích tương lai vẫn còn nhiều điều muốn nói với nhau. Cuối cùng, Lê-na kêu “ôi” một tiếng vì thấy mình ngồi đã lâu quá, còn Xê-va thì ra đóng cửa cho Lê-na để tỏ ý lịch sự.
- Ngày mái, tớ sẽ mời cô Nhi-na Páp-lốp-na đến đây, - Cô-xchi-a nhắc. - Cậu hãy làm lành với cô ấy đi nhé.
Ca-chi-a hoảng sợ nhắm mắt lại và lắc lắc đầu.
- Không, không, ngày mai chưa được đâu! – em thì thầm. – Bao giờ mời cô ấy, tớ khắc bảo cậu. Nói chung cậu chẳng hiểu tâm lý con gái gì cả!
Tất nhiên Cô-xchi-a không biết tâm lý là cái gì, nhưng em cho rằng đó là một chuyện hoàn toàn không cần thiết và có hại.
Cô-Xchi-A Lùn Cô-Xchi-A Lùn - I-Ô-Xíp Lích-Xta-Nốp Cô-Xchi-A Lùn