The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1664: I Love You!
rung Hải, biệt viện ngoại ô phía tây.
Chín năm trước, căn biệt thự cao cấp này đã được chính phủ tặng cho vợ chồng Dương Thần để lấy lòng hai vợ chồng họ.
Lâm Nhược Khê đã cử một công ty kiến trúc tiến hành sửa chữa cải tạo trên phạm vi lớn, làm cho nó rực rỡ sáng lạn trở lại, trở thành căn cứ địa mới của Dương gia ở Trung Hải.
Do tính chất công việc của Lâm Nhược Khê, nên cần phải gửi bọn trẻ đến "trường học tu sĩ" để có sự giao lưu với các bàn cùng trang lứa, vì vậy trừ cuối tuần ra, thì rất hiếm khi cả nhà đều quây quần đầy đủ ở nơi này.
Tất nhiên, các nữ nhân khác đã chọn được phòng riêng của mình rồi nên bất cứ lúc nào cũng có thể ở lại.
Dương Thần không hy vọng con cái mình vì không cùng mẹ sinh ra mà có sự xa cách, thế nên bọn trẻ thường xuyên cùng nhau đi học, khi tan học, lại cùng chơi với nhau ở một nơi.
Hơn nữa để cho các nữ nhân gần gũi nhau một chút cũng dễ dàng cho Dương Thần lúc có nhu cầu có thể thoải mái mà hoàn thành: "Hoạt động quần thể!".
Chỉ đáng tiếc là Lâm Nhược Khê vẫn luôn từ chối không chịu tham gia, nhìn ở người đàn ông có thể chết vì mình, cô nàng cũng không hạn chế tác phong hoang đường này của Dương Thần. Song chính nàng vẫn không tham gia!
Về sau, Dương Thần cũng không dám nhắc lại nữa. Hắn sợ rằng chẳng may đến giai đoạn then chốt mà Athena xông ra, thì chẳng phải là trực tiếp đập nhà mình hay sao?
Tết Âm Lịch thật hạnh phúc trôi qua... Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết.
Ánh nắng buổi sớm như bàn tay ấm áp tinh tế, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Dương Thần.
Dương Thần vươn người xoay thắt lưng, từ trên giường lớn chậm rãi đứng dậy, nhìn sang bên cạnh, Lâm Nhược Khê quả nhiên đã thức dậy từ sớm rồi.
Đồng hồ báo thức mới có sáu rưỡi sáng, cô nàng này thật là chẳng biết hưởng thụ cuộc sống gì cả. Dương Thần lắc đầu cười thầm.
Dương Thần vén chăn lên, thân thể trần như nhộng, tối qua lại đại chiến với vợ yêu đến tận rạng sáng, sau đó ôm lấy vợ mà ngủ, căn bản chẳng muốn đi tắm hay mặc đồ ngủ gì, cứ vậy mà ngủ.
Dương Thần tùy tiện mặc một chiếc quần cộc tứ giác, thản nhiên đi ra ngoài, dựa vào lan can nhìn xuống nhà ăn dưới lầu.
- Lại đây, Lam Lam, đây là món mì lươn vú Vương làm cho con đấy…
Vú Vương thắt tạp dề, đang từ nhà bếp đi ra, bưng một tô mì to, cười tủm tỉm rồi đặt trước mặt Dương Lam Lam.
Lam Lam nuốt nước bọt ừng ực, không chờ thêm được nữa liền hạ đũa, sau đó bê tô mì lên uống một ngụm canh mì, dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Nhược Khê từ phía sau đi tới, tay bưng một đĩa bánh gatô có trái dâu tây đặt trước mặt Dương Nhu Mễ, rồi lại đặt một đĩa trứng luộc ra trước mặt Dương Đầu To.
Nhìn cô con gái bé bỏng bắt đầu vui vẻ ăn bát mì lươn, Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ hỏi vú Vương:
- Vú Vương, mới sáng sớm mà đã ăn như vậy, vú thật quá nuông chiều Lam Lam rồi đấy.
- Ha ha, thế này có gì to tát đâu, trẻ con nó thích ăn thì cứ làm cho nó ăn mà. Lam Lam của chúng ta ngoài ăn ra cũng không có sở thích nào khác cả.
Vú Vương hoàn toàn không bận tâm gì, nhìn bộ dạng con trẻ ăn mì mà hai mắt sáng lên như trăng non vậy.
Lâm Nhược Khê thở dài, một tay chống vào hông, tay kia xoa xoa đầu con trai:
- Đầu To của chúng ta vẫn là ngoan nhất, sáng sớm chỉ uống sữa và ăn trứng gà, biết ăn uống khoa học.
Dương Đầu To liếm liếm chút sữa trắng trên khóe miệng, mặt mũi nghiêm túc nói:
- Bởi vì ăn no rồi hệ tiêu hóa co bóp mạnh, đại bộ phận máu cung cấp cho hệ tiêu hóa, máu cung cấp cho các hệ thống cơ quan nội tạng khác giảm thiểu, não bộ có thể rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí ở cấp độ thấp, con là một nhà khoa học có trách nhiệm tất nhiên không thể để não bộ bị ảnh hưởng gì được a.
Dương Đầu To vừa nói vừa quay đầu về phía Lâm Nhược Khê:
- Mẹ à, mẹ có thể đừng xoa đầu con như vậy được không? Con đâu còn là con nít nữa đâu.
Nụ cười trên gương mặt Lâm Nhược Khê bỗng nhiên dập tắt, lại bị con trai chê nên có phần hơi xấu hổ liền rụt tay lại:
- Nói lăng nhăng gì đấy, con không phải là con nít, lẽ nào là người lớn hay sao?
Lại nhìn về phía Dương Nhu Mễ, phát hiện cô con gái bé bỏng đang cầm dao nĩa trên tay, từng miếng từng miếng nhỏ mà tận hưởng cảm giác bánh gatô hòa tan trong miệng, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
- Nhu Mễ! Sao lại ăn chậm như vậy chứ! Con muốn đi học muộn hay sao?
Lâm Nhược Khê nói với vẻ bất mãn.
Dương Nhu Mễ nghiêng đầu cao ngạo, khẽ hừm một tiếng:
- Tại mẹ bắt con phải là thục nữ đấy chứ. Thục nữ sao có thể ăn ngấu ăn nghiến được ạ! Như vậy thật quá thô tục…
- Nếu nghe lời mẹ như vậy, sao ngày hôm qua lúc ăn gạo nếp lại ăn nhanh như vậy chứ!
Lâm Nhược Khê nhất thời tức giận, tranh luận cùng con gái.
Dương Nhu Mễ không biết phải đáp lại thế nào, lè lưỡi với Lâm Nhược Khê, có phần hơi đanh đá.
Lần này Lâm Nhược Khê không chịu thêm được nữa, nhìn vú Vương ở bên cạnh mà nói:
- Vú Vương, vú nhìn thấy rồi chứ! Con bé này có phải là khắc mệnh với con hay không chứ! Vừa mới sáng ra đã đôi co với con rồi! Sau này lớn lên cò ghê gớm hơn nữa? Vú nói xem phải làm sao đây!!?
Vú Vương vừa vui mừng vừa buồn cười, trong mắt bà, Lâm Nhược Khê cũng chỉ là một đứa trẻ, bà chỉ biết gật đầu lia lịa, song chẳng nói được lời nào.
Cảnh tượng này bà đã thấy nhiều rồi, Nhu Mễ không giống chị gái nó, Lam Lam không thích nói nhiều, yên lặng không lên tiếng hoặc nũng nịu mong tha thứ, còn Nhu Mễ lại thích đấu khẩu với mẹ, nhất định không chịu thua nàng.
Dương Thần ở tầng trên nhìn cảnh tượng này, bỗng bật cười một tiếng.
Lâm Nhược Khê liền quay đầu lại trừng mắt với Dương Thần:
- Anh cười gì chứ!? Dậy rồi thì mặc quần áo vào đi! Mặc quần cộc đứng đó thì đẹp lắm sao?!
Dương Thần cười ha hả rồi gật đầu đáp lại, quay người về phía trước căn phòng, song vẫn không quên quay về phía "Tiểu gạo nếp" mà giơ ngón tay cái lên.
Quay trở lại phòng, Dương Thần cũng không vội xuống dưới mà vào trong phòng tắm rót một bồn nước ấm tắm.
Trong lúc đợi từ trong phòng tắm đi ra, vú Vương đã đưa bọn trẻ đi học. Nói là đưa đi tới trường, song kỳ thực là giám sát, chỉ lo bọn trẻ bướng bỉnh này ham chơi trốn học.
Lâm Nhược Khê quay trở vào phòng ngủ, quần áo chỉnh tề, vén mái tóc đen lên cao, trên người mặc bộ váy công sở màu lam rất thời trang, áo trong với viền tơ lụa màu trắng, chiếc váy ngắn bó sát cơ thể chấm tới đầu gối, để lộ đôi chân dài trắng nõn nà đong đưa trước mắt Dương Thần.
Thấy Dương Thần đi ra, Lâm Nhược Khê tiện tay đặt bộ quần áo đã chuẩn bị cho Dương Thần trên giường, sau đó tới bên bàn trang điểm tìm cho mình một món trang sức để đeo.
Vừa bận lo việc của mình, vừa nói với Dương Thần:
- Anh à, anh nói xem Nhu Mễ nhà chúng ta có phải là đã vào tuổi bướng bỉnh rồi hay không chứ… không lẽ đến lúc trưởng thành rồi nó muốn làm phản luôn hay sao? Ài, làm bố mẹ thật không dễ gì, trước đây thấy đám con nít đáng yêu là thế, vậy mà bây giờ cứ nghĩ tới là đau đầu…
- Đầu To cũng vậy, ngày nào cũng chạy đến chỗ Jane, còn thân thiết hơn với cả mẹ đẻ của nó là em. Hay là Jane đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì, nếu không thì làm gì có đứa con nào như vậy chứ… Ôi chao, anh làm gì vậy!...
Lâm Nhược Khê chợt phát hiện, hai tay Dương Thần đã ôm chặt lấy eo mình từ phía sau, cả cơ thể nóng bỏng của chồng từ phía sau lưng chồm tới.
Một tay của Dương Thần ma mãnh lần mò lên bầu ngực của Lâm Nhược Khê, rồi nhẹ nhàng xoa xoa trên khối da thịt mềm mại ấy.
Khuôn mặt của Lâm Nhược Khê lập tức ửng hồng, đôi mắt quyến rũ nổi sóng phơi phới, cả người như mềm nhũn ra.
- Chồng à, đừng… đừng có vậy mà, em còn phải đi làm nữa…
- Nhược Khê bảo bối của anh à, đây đâu phải lỗi của anh chứ?
Đôi môi Dương Thần liếm láp đến bên tai của vợ, hổn hển cười nói:
- Không phải anh đã nói với em từ trước rồi sao, sáng sớm đừng có nói chuyện con cái với anh. Em vừa nói chuyện con cái anh liền cảm thấy người mẹ như em thực sự rất hấp dẫn…
- Em… Vậy em không nói nữa là được chứ gì?
Lâm Nhược Khê hạ giọng nhẹ nhàng nói.
- Vậy cũng không được.
Dương Thần cười thô tục nói:
- Sáng sớm đàn ông bọn anh ham muốn rất lớn, em lại ăn mặc chế phục gợi cảm như vậy đong đưa trước mặt anh, máu của anh sắp trào lên hết cả rồi…
Đang nói chuyện, Dương Thần đã đưa tay kia lên chỗ khóa kéo váy ngắn của Lâm Nhược Khê, cởi ra rất nhanh, bàn tay nhẹ nhàng quen đường mà lần mò đến vùng tam giác nhạy cảm của cô nàng, thủ pháp rất thành thục khơi dậy dục vọng của nữ nhân …
Lâm Nhược Khê biết không có cách nào tránh né, một khi nam nhân nhà mình đã có ham muốn thì dù có sức trâu sức hổ cũng không kìm hãm nổi, căn bản không thể phản kháng.
- Chỉ cho phép làm 30 phút thôi đấy, không được nhịn không bắn!
Lâm Nhược Khê chỉ có thể nài nỉ mà ra điều kiện với Dương Thần.
- 40 phút nha?
Dương Thần kho khăn nài nỉ lại, bảo hắn bền bỉ kéo dài còn được, chứ bắt hắn phải bùng phát quá sớm thì có vẻ hơi khó.
- Không được, đúng 30 phút!
Lâm Nhược Khê nói một cách kiên quyết.
Dương Thần cắn răng, đã làm thì phải đâu ra đấy, cứ làm rồi nói tiếp, biết đâu khi làm cho vợ thỏa mãn cô ấy lại quên đi cả thời gian!
Hắn dùng hai tay ôm lấy cơ thể thon thả đẫy đà của vợ yêu, đặt lên trên giường, cả người Dương Thần ngay lập tức nhào tới. Hắn cũng không muốn cởi nhiều quần áo trên người nàng, chỉ là lột áo khoác ngoài của nàng ra, sau đó liền cởi bung cúc áo trước ngực vợ.
Vừa cởi áo lót ngực ra, hai bầu ngực căng tròn trắng nõn nhô lên, Dương Thần vùi đầu vào đó, lưỡi liếm láp trên bầu ngực căng tròn, cực kỳ hưởng thụ mà thèm khát tại nơi này ôn nhu tinh tế, cuồng dã đè ép hưởng thụ, tạo ra từng đạo vết cắn ẩm ướt.
Lâm Nhược Khê cũng khó kìm được mình, bắt đầu chủ động hôn môi Dương Thần, thân thể hòa vào với nhau, phát sinh trận trận ngâm nga tiêu hồn thực cốt…
Dương Thần thở hổn hển, nhấc eo vợ lên, trở mình một cái, để cho một đôi kiều đồn mạn diệu màu mỡ nhếch lên thật cao, đối mặt với mình, lại xốc lên váy ngắn của nàng, lộ ra bên trong quần lót tơ tằm viền ren màu đen.
Nhìn giải đất tuyệt mỹ ở giữa lõm xuống một khe hở phấn hồng, lại có một chỗ hơi nhô ra, chảy ra từng giọt dịch thể làm người ta xấu hổ, phảng phất tiêm cho Dương Thần một liều hormone hưng phấn cực mạnh.
Khóe miệng Dương Thần hiện lên lướt qua một nụ cười xấu xa dâm tiện, bỗng nhiên bàn tay giơ lên thật cao, lại vừa đúng lúc mà hạ xuống!
"Bạch!"
Một tiếng da thịt va chạm thanh thúy vang lên khiến Nhược Khê u oán rên rỉ một tiếng "A!".
Dương Thần dĩ nhiên lại giơ tay lên, lại bắt đầu ở trên cặp mông mỹ miều như ngọc của nàng cái vỗ liên tiếp vài cái, phát sinh liên tục tiếng thịt vang.
Nhìn cặp mông xinh đẹp nổi lên từng dấu tay đỏ bừng, Dương Thần cúi đầu xuống hôn liên tục, còn đem cặp mông trứng cắn một cái, lại cười ha hả có chút say mê.
Lâm Nhược Khê nghiêng đầu lại, mặt mũi đỏ bừng bừng, có phần hơi xấu hổ.
- Lại đánh mông người ta! Có giỏi thì đợi đến lúc em là Athena, anh thử đánh nàng xem! Đúng là đồ quỷ nhát gan… Chỉ biết ức hiếp người ta…
Dương Thần sớm đã nói với Lâm Nhược Khê, nguyên nhân hắn đánh mông nàng, là bởi vì trước đây hắn đã từng mơ ước ngày nào đó tốc váy của Athena lên mà đánh vào mông nàng.
Kết quả Athena lại chính là Nhược Khê, Dương Thần cũng coi như được toại nguyện.
Chỉ là lần đó tét mông Athena, Athena trong nháy mắt liền xấu hổ không khống chế nổi, khiến cả phòng ngủ Yên Kinh sụp xuống, khiến Dương Thần khiếp sợ không dám làm vậy nữa!
Có điều, không thể đánh mông Athena nhưng lại có thể đánh mông Lâm Nhược Khê a, đằng nào thì cũng là một người mà, chỉ cần tưởng tượng đó là Athena cũng khiến cho Dương Thần rất thỏa mãn rồi!
Dĩ nhiên, đó cũng không phải là đánh thật, Dương Thần sử dụng lực đạo rất là xảo diệu, chỉ là thanh âm kêu to, trên thực tế đau đớn không bao nhiêu, chỉ là tăng tình thú mà thôi, nếu không hắn cũng không nỡ đánh tí nào.
- Hì hì, vợ yêu của anh, thực ra em cũng thích anh đánh mông em như vậy đúng không? Đó là một kiểu tình thú a!
Dương Thần nháy mắt mấy cái với vợ.
Lâm Nhược Khê cắn chặt hai hàm răng ngọc, hạ giọng mắng yêu:
- Đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng hai hàng chân mày ẩn chứa xuân tình lại không thể che dấu được sự thực này.
Cuối cùng Dương Thần cũng rút súng ra, quay người vợ lại, nhào người ôm lên thân thể nữ nhân, từ phía sau ngay đâm vào trong một vùng không gian thủy nhuận co dãn tột cùng.
"A…!"
Trong lúc nhất thời, mặt giường rung chuyển ầm ầm. Trên giường lớn xuân triều bắt đầu lai láng, xuân sắc vô hạn, rên rỉ du dương.
Dương Thần như con mãnh thú không biết mệt mỏi chồm lên cơ thể hoàn mỹ trắng như tuyết mà rong ruổi, từ trên giường đến dưới đất, sau đó lại là trên bàn trang điểm…, không chỗ nào không lưu lại vết tích ân ái của hai người.
Cuối cùng Lâm Nhược Khê cũng quên đi thời gian, không biết đã bao lâu rồi, Dương Thần cuối cùng cũng đem một luồng sóng nhiệt nóng hổi bắn thẳng vào sâu trong cơ thể nàng.
Tất cả kết thúc, trời yên biển lặng.
Nằm trong ngực chồng thở hổn hển một lúc, Lâm Nhược Khê mới nhớ là mình còn phải đi làm nữa!
Nàng vội nhổm dậy, khuôn mặt lúc đó ảo não muộn phiền:
- Đều tại anh cả đấy, làm em muộn mất một tiếng đồng hồ rồi!
Lâm Nhược Khê vội vã chồm qua người chồng bước xuống dưới giường, chỉnh chu lại quần áo, xử lý mùi của hoan ái còn bám lại trên cơ thể, quở trách hắn mấy câu.
Nhưng Dương Thần không hể để ý, nằm ườn mình trên giường, nhìn vợ ca cẩm với mình mà bật cười, ánh mắt đong đưa tràn đầy niềm vui ôn nhu, thỏa mãn.
Lúc Lâm Nhược Khê vừa mới vội vội vàng vàng chỉnh chu lại mọi thứ xong, vừa lúc đang định bước ra khỏi phòng thì bị Dương Thần gọi lại. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
- Đợi chút đã nào.
Lâm Nhược Khê trên tay đeo túi xách, ngoái cổ lại nhìn:
- Lại còn gì nữa nè?
Dương Thần trần như nhộng, bước đến trước mặt vợ, mỉm cười rồi khẽ lắc đầu, đưa tay lên trước ngực Lâm Nhược Khê rồi cởi một chiếc cúc trên áo vợ ra.
Khi Lâm Nhược Khê mới vừa muốn ngăn cản hắn thì mới phát hiện ra mình đã hiểu lầm, bản thân nàng quá vội nên đã cài nhầm cúc áo.
Lúc này ánh nắng mùa đông đã lan tỏa ấm áp, xuyên qua cả cánh cửa thủy tinh lớn, chiếu rọi vào gương mặt hắn.
Lâm Nhược Khê lặng lẽ nhìn nam nhân cài lại cúc áo cho mình, chồng mình chăm chú như vậy, còn cả ánh mắt tràn đầy yêu thương kia nữa.
- Ổn rồi…
Dương Thần ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve gò má vợ, giọng nói đầy ấm áp:
- Giờ em có thể bắt đầu làm công việc mà em yêu thích rồi đấy!
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn, hai tay bỗng mở ra ôm chặt lấy cổ Dương Thần, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn.
Giống như hương vị ngọt ngào của đường mật vậy.
- Em thật yêu anh, ông xã.
Nàng mỉm cười hạnh phúc. Trong đôi mắt thủy nhuận tràn đầy năm tháng tích lũy, bộc phát ra mùi thơm ngào ngạt nhè nhẹ nhu tình.
Dương Thần sững người một chút, trong giây lát, cánh tay cũng rất tự nhiên ôn nhu vòng qua thắt lưng mềm mại của thê tử, nở một nụ cười rạng rỡ như thấy cầu vồng sau cơn giông tố.
- Anh cũng yêu em, cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của anh!
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi