Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1403: Phải Giáo Huấn Thật Tốt
gay lúc Dương gia và Lý gia đồng thời nhận được tin thủ trưởng Số 1 triệu kiến, thủ tướng Ninh Quang Diệu cũng nhận được tin tức này, lập tức đến Trung Nam Hải.
Chiếc xe Audi A8 màu đen trong đên khuya tiến vào thành Yến Kinh, ngoài cửa sổ ngọn đèn lả lướt.
Ninh Quang Diệu ngồi ở ghế sau, suy nghĩ xem đến nơi sẽ đề cập đến những vấn đề nào, một cuộc điện thoại không ngờ lại làm đứt đoạn suy nghĩ của ông ta.
Điện thoại cá nhân của ông ta, chỉ có rất ít nhân vật quan trọng gọi đến, vừa lấy ra nhìn màn hình, khóe miệng ông ta lộ ra một nụ cười khuẩy, tiếp nhận điện thoại.
- Mông lão, đã muộn thế này rồi, sao còn có thời gian gọi cho tôi, lúc này không phải nên an thần tu dưỡng sao? Mông gia các người lần này đã bị sợ hãi rồi.
Người gọi tới, chính là Mông Khai Nguyên!
- Thủ tướng Ninh, đừng lấy ông già tôi ra làm trò cười, con cháu thật sự của Mông gia chúng tôi không hề hèn nhát. Về phần nguyên nhân tôi gọi điện thoại, thủ tướng Ninh chẳng lẽ còn muốn gạt ông già này sao?
- Đương nhiên không phải.
Ninh Quang Diệu nói:
- Với thủ đoạn thông thiên của Mông gia, nhất định đã biết Thủ trưởng Số 1 gọi tôi tới tham dự cuộc họp khẩn cấp.
Mông Khai Nguyên có chút đắc ý:
- Thủ tướng Ninh, Mông gia và Ninh gia hợp tác mấy năm nay, quả là dần dần vững chắc, tiền thưởng nên đưa hàng năm, lễ phép nên có, một chút cũng không thiếu. Lúc khẩn yếu này, thủ tướng Ninh cũng không thể bỏ mặt chứ.
- Yên tâm đi, Mông lão.
Ninh Quang Diệu một bộ dạng tiêu sầu nói:
- Ông hẳn cũng đoán được, lần này Dương Thần chính là phá hủy giới hạn của Hoa Hạ, trực tiếp cho quân đội dùng thuốc nổ oanh tạc, làm nhục quân ta.
- Thủ trưởng Số 1 cho dù chiếu cố đến Dương gia như thế nào đi nữa cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, trên đạo lý cũng đã đứng về phía Mông gia, Mông lão không cần nghĩ nhiều.
- Ha ha…
Mông Khai Nguyên nói:
- Thủ tướng Ninh, đừng tưởng lão già tôi không biết, con gái của ông Lâm Nhược Khê chính là vợ chồng pháp định với Dương Thần, tuy gần đây nghe nói bọn chúng cãi nhau, nhưng quan hệ vẫn còn.
- Dương Thần cũng có quan hệ sâu với ông, lão già tôi chính là người đa nghi, rất sợ bị người khác đâm cho một đao từ sau lưng…
Ninh Quang Diệu hừ lạnh nói:
- Mông lão cứ yên tâm, tiểu tử kia bạc đãi con gái tôi, tôi đang muốn mượn cơ hội này để dạy dỗ hắn tử tế, sao có thể thiên vị hắn chứ?
- Như vậy là tốt nhất.
Mông Khai Nguyên cười lạnh nói:
- Tôi và ông đều là châu chấu trên cùng một cái thuyền, Mông gia tôi cho dù không có ích gì nhưng vẫn có tổ tiên phù hộ. Vì muốn tốt cho thủ tướng Ninh, sự việc lần này, mời ông làm hết sức… bằng không… sau này không tiện ở chung.
Khóe miệng Ninh Quang Diệu cười gằn, ánh mắt lộ ra phẫn hận, nhưng vẫn tâm bình khí hòa nói:
- Đương nhiên, Mông lão yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Quang Diệu ném mạnh điện thoại, mắng chửi:
- Lão già chết tiệt… còn dám uy hiếp tôi… Ông thật sự cho rằng tôi sẽ sợ ông… Hừ!
Không bao lâu sau, xe tiến vào Trung Nam Hải.
Dưới sự chăm chú của rất nhiều hộ vệ đại nội mặc quân trang màu đen, Ninh Quang Diệu một mình đi vào phòng hội nghị khẩn cấp của Trung Nam Hải.
Ngọn đèn nhu hòa, hương thơm bên trong phòng họp tràn ngập lòng người, cái bàn phong cách cổ được sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp.
Bên trong phòng họp, Dương Công Minh và Lý Mạc Thân đều mặc quân trang, sớm đã thẳng lưng ngồi ở đằng kia.
Phòng hội nghị này, chỉ có chủ nhân ba nhà cùng Thủ trưởng Số 1, các quan lớn khác căn bản đều không cần thiết xuất hiện ở đây.
- Hai vị tới sớm quá!
Ninh Quang Diệu tủm tỉm lên tiếng chào hỏi, chỉnh chỉnh một chút tây trang của mình rồi thong dong ngồi xuống.
- Thủ tướng Ninh quý nhân bận rộn, hai lão già này nhàn rỗi không có việc gì, đương nhiên gọi là đến.
Lý Mạc Thân ha hả cười nói.
Tuy rằng mọi người đều cất giấu những vấn đề trong bụng, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn vô cùng hòa thuận.
Sau khi tán gẫu vài câu, cửa phòng họp lần thứ hai được mở ra, hai gã cao thủ đại nội sắc mặt lạnh lùng như cương đao dẫn đầu tiến vào, cúi đầu mời Thủ trưởng.
Ba người đang ngồi cũng đứng dậy, biểu tình nghiêm nghị, nín thở ngưng thần, cho dù là Dương Công Minh già nhất ở đây cũng không dám chậm trễ.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu trắng, bên ngoài khoác áo lông dê màu xám, quần tây màu đen, dáng người hơi mập, mặt mang theo nụ cười ấm áp.
Người đàn ông hơi chút hói đầu, tóc được chải để che bớt những chỗ bóng loáng, vành tai mượt mà, mũi cao thẳng, đôi mắt trăng lưỡi liềm híp, nhìn có chút dáng điệu ngây thơ.
Cho dù nhìn như nào, người đàn ông mang theo cái bụng bia đi lại nhẹ nhàng chậm chạp kia, thật không khác gì so với ông chủ công ty nhỏ tan tầm về nhà bụi bặm chồng chất.
Nhưng, ba người Dương Công Minh đều trăm miệng một lời, cúi đầu chào:
- Thủ trưởng.
Người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười hòa ái, khiến người ta hớn hở vui sướng.
Khoát tay ý bảo ba người ngồi xuống.
- Ai, đừng đứng thế, lâu rồi chưa gặp, Dương công vẫn khách khí như vậy.
- Nên như vậy.
Dương Công Minh cười nói.
Thủ trưởng Số 1 cười ha ha ngồi xuống, ba người lúc này mới ngồi theo.
- Cơ thể Dương công gần đây có tốt không? Nhìn khí sắc không tồi nha.
Số 1 ánh mắt hiền lành hỏi.
- Làm phiền thủ trưởng suy nghĩ rồi, lão nhân điều dưỡng cũng được.
Dương Công Minh nói.
- Lão Nguyên soái là báu vật của quân đội quốc gia, có thể khỏe mạnh tráng kiện là vui mừng lớn của đất nước, tôi cũng rất vui mừng.
Số 1 nhếch miệng cười, lại hỏi:
- Người trong nhà đều khỏe chứ?
Vừa hỏi như vậy, trong lòng ba người đều thầm nói: Thật nhanh, đã vào chủ đề chính.
Dương Công Minh lúc này hơi dừng một chút rồi trả lời:
- Ngoại trừ một đứa cháu bất tài ra, những người khác đều khỏe.
Bộ dáng Số 1 có chút nghi ngờ,
- A? Sao lại nói như vậy?
Dương Công Minh cười khổ:
- Thủ trưởng hẳn đã biết chuyện cháu nội tôi gây ra, mới bảo lão nhân tôi tới. Cần gì phải hỏi nhiều như vậy?
Số 1 vẻ mặt giật mình,
- A, ha ha… Dương công hiểu lầm rồi, cháu nội Dương Thần của ông quả thật làm chuyện quá đáng, tôi là muốn tìm mọi người nói chuyện.
- Nhưng tôi hỏi chính là chuyện trong nhà, việc nhà là việc nhà, việc nước là việc nước, cháu nội của Dương công, bản tính nghĩ cũng là trung đảng ái quốc, chỉ là vẫn còn trẻ, phải dạy bảo cẩn thận, phải không?
Ninh Quang Diệu và Lý Mạc Thân đều dựng thẳng lỗ tai để nghe, lời này của Số 1 tính là cho Dương Công Minh sĩ diện, không trực tiếp vạch trần mà uyển chuyển bày ra sự bất mãn đối với Dương Thần. Nhưng tóm lại việc này là việc nước hay việc nhà, thì phải xem người nào đó có ‘trung đảng ái quốc’ hay không.
Dương Công Minh hiển nhiên liên tục xác nhận, có chút cảm kích.
- Nếu đã nhắc đến rồi, vậy không ngại hỏi ý kiến của hai vị đang ngồi đây.
Số 1 quay đầu về phía Ninh Quang Diệu nói:
- Nghe nói nguyên nhân là do Dương Thần phát sinh tranh chấp với Mông gia? Từ đường Mông gia bị hủy, còn bị cướp đi bảo bối gì đó. Thủ tướng Ninh, ông có biết không?
- Thủ trưởng, tôi cũng có nghe qua một chút, gần đây công việc khá bận, không chú ý việc này lắm, dù sao cũng không thuộc phận sự của tôi.
Ninh Quang Diệu hàm súc nói.
- Ông cũng vất vả rồi, nhưng nên quan tâm nhiều hơn, nói một chút suy nghĩ của ông.
Số 1 nói.
Ninh Quang Diệu hơi trầm ngâm:
- Tôi thấy, việc làm của Dương Thần quả thực có chút quá đáng, tổn hại đến uy nghiêm của quân ta, cũng quá không coi đất nước ra gì. Có thể là cho rằng thiên hạ to lớn mặc cho hắn hoành hành, cuối cùng xảy ra chuyện lớn hơn.
- Tôi cảm thấy, hay là theolẽ công bằng, giáo huấn một chút. Thứ nhất là cho Mông gia một cái công đạo, mấy năm nay Mông gia làm không ít chuyện cho xã hội chúng ta, nhiều lần quyên tiền cho những khu gặp thiên tai, công nghiệp Hoa Trung cũng cũng cầm cờ đi đầu, là thể hiện cho việc yêu nước yêu dân.
- Thứ hai, Dương Thần phát triển một vài thế lực ở nước ngoài, chung quy đều là một đám ô hợp, tương lai có thể thành tai họa ngầm cho thế giới, Dương Thần dù sao cũng là người của Dương gia, người của Hoa Hạ, sau này vạn nhất gặp chuyện không may, Hoa Hạ ta khó tránh khỏi can hệ, sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến dư luận quốc tế.
Số 1 gật gật đầu,
- Nói có lý, nhưng phương thức xử phạt, thủ tướng Ninh cảm thấy nên thế nào cho phải?
- Chuyện này, Quang Diệu không dám nói bừa, Thủ trưởng định đoạt đi,
Ninh Quang Diệu lúc này đá quả bóng cao su về, chuyện này đầu tiên là khó mà nói, thứ hai là nói ra sẽ hoàn toàn đối lập với Dương gia, không đáng làm.
- Ông đấy…
Số 1 không hề gì mà cười cười, lại nhìn về phía Lý Mạc Thân:
- Bộ trưởng Lý, ông cảm thấy thế nào?
Lý Mạc Thiên vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Thủ trưởng, trước đó vài ngày tôi từng đến gặp ngài, đã nói về những thủ đoạn không quang minh chính đại của Mông gia những năm gần đây, ở chính đàn chính là hành vi sắp xếp người của mình vào. Người của Mông gia ỷ vào bối cảnh thâm hậu, có chút tự cao tự đại, không biết tốt xấu. Tôi nghĩ, lần này Dương Thần tất nhiên có chỗ không đúng, nhưng nếu không phải Mông gia ương ngạnh trước, thì chuyện cũng sẽ không lớn như vậy.
- Cho nên, nếu thật sự muốn trừng phạt, phải trừng phạt cả hai bên, song phương đều có trách nhiệm.
Nói như vậy, chính là ai cũng không giúp.
Trên thực tế, lúc trước Số 1 đã không hạ chỉ lệnh ngăn trở Dương Thần, cũng chính là biểu lộ có chỗ nhìn không quen mắt với Mông gia, lúc này Lý Mạc Thân chỉ là nhắc Thủ trưởng mà thôi.
Số 1 ánh mắt vừa lòng, lời nói của Lý Mạc Thân dẫn đường rất tốt, lập tức suy tư một lát, nói:
- Thế lực của Mông gia ở Hoa Hạ, không được phép khinh thường, tuy bây giờ là quốc gia pháp trị, nhưng không thể bước chân quá lớn, sẽ mất nhiều hơn được.
- Thế lực của Dương Thần ở nước ngoài, quả thật là vấn đề đau đầu, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến hành vi trả thù của quốc tế, cũng là nguy hiểm. Huống chi hiện giờ hắn đã không còn ở Hoa Hạ, chúng ta cũng không tiện phái người đi hành động trên hải phận quốc tế.
- Tôi thấy, việc này không nên dùng biện pháp tầm thường để khiển trách, chú ý đến lợi ích quốc dân của Hoa Hạ chúng ta, vẫn là phải liên lạc được với Mông gia và Dương Thần. Có thể hòa bình giải quyết, làm ra cống hiến cho đất nước, đó là chuyện không thể tốt hơn! Ba vị thấy sao?
Ánh mắt Số 1 tràn ngập ý cười ôn hòa, nhưng ẩn trong đó chính là một cỗ lực lượng khó có thể kháng cự, khiến ba người đều hiểu được, đây đã là quyết định.
Ba người đương nhiên không dám dị nghị gì, nói trắng ra là, nói nhiều như vậy, Thủ trưởng đại nhân chính là làm ra công phu bên ngoài, nhưng trong lòng người ta sớm đã định xong sự việc rồi.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi