"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 369: Nỗi Buồn Của Tuệ Lâm!
huyện trải qua đêm hôm qua giống như trò đùa, khiến cho buổi sáng hôm sau
lúc ăn cơm, Dương Thần cũng không dám nhìn mặt Lâm Nhược Khê.
Cũng không hẳn là vì Dương Thần xấu hổ, chỉ là cảm thấy chuyện mình làm rất ấu
trĩ, ấu trĩ thì cũng đành, còn thất bại đến mức không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Lâm Nhược Khê thì lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhai nuốt chậm rãi,
giống như một núi băng, hỉ nộ ái ố, căn bản là nhìn không ra chuyện gì.
Buồn bực và căng thẳng nhất có lẽ là Tuệ Lâm, bị kẹp giữa hai người, trái cũng
không đúng mà phải cũng không xong.
Đêm qua bị Dương Thần sờ mó, lại bị thơm một cái ở tai, Tuệ Lâm cả người nóng
bừng, toàn thân ngứa ngáy, cả đêm không ngủ được.
Từ nhỏ đến lớn, đi theo Vân Miểu sư thái, vỗn dĩ còn định làm một tiểu đạo cô
suốt cả đời, ai biết được lại bị bà nội ngớ ngẩn nhét vào nhà người ta như thế này, còn bắt
mình tiếp cận Dương Thần, bắt mình phải hoàn thành chuyện chung thân đại sự...
Vốn dĩ Tuệ Lâm nhìn thấy giữa Dương Thần và Lâm Nhược Khê có khúc mắc tình
cảm, cảm thấy mình không nên tham dự vào rồi, nhưng bây giờ, bản thân mình không
muốn tham gia cũng khó.
Tuệ Lâm biết ngoài miệng mình nói không để ý gì, nhưng trong lòng vẫn thực sự
rất để ý.
Chung quy là do lớn lên dưới sự dạy dỗ của quan điểm giáo dục truyền thống,
trước đây đến nửa sợi tóc cũng còn chưa bị người đàn ông nào chạm đến, hôm qua vừa bị
hôn, vừa bị ôm, lại vừa bị sờ mó, Tuệ Lâm sao có thể nói là không để ý được cơ chứ?
Chỉ có điều, người đàn ông đó lại chính là anh rể mình...
Tuệ Lâm buồn phiền, cả buổi sáng cũng chỉ ăn được mấy miếng cháo, buông bát
đũa xuống, không còn tâm trạng để ăn uống gì.
Vú Vương thấy thế, quan tâm hỏi:
- Tuệ Lâm, có phải có chỗ nào không thoải mái không, sao lại ăn có một chút như
vậy?
Tuệ Lâm vội lắc đầu.
- Không phải đâu, vú Vương, con chỉ không đói thôi, con rất khỏe.
- Ừ,
Vú Vương nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, xem chừng cũng biết thanh niên bây giờ
có đủ thứ phiền não, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Đang lúc Tuệ Lâm cảm thấy ngồi trên ghế đến mỏi cứng cả người rồi, rất không
thoải mái, đúng lúc đấy chuông cửa vang lên.
- Để con ra mở cửa.
Tuệ Lâm dường như tìm thấy được biện pháp để giải thoát, lập tức chạy ra mở
cửa cho khách.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê đều quay ra nhìn nhau một cái, chỉ thấy ánh mắt
Lâm Nhược Khê lãnh đạm như sương.
Dương Thần sờ sờ mũi, cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên nhìn người phụ nữ
này, ít nhất phải qua một tuần thì mới có thể nguôi ngoai đi một chút.
- Ai vậy, sớm như vậy đã đến rồi,
Vú Vương bực mình hỏi.
Dương Thần nhún vai, thuận miệng nói,
- Có khi lại là người đến chúc tết cũng nên.
Tuệ Lâm nhẹ nhàng mở cửa, khuôn mặt vốn dĩ nở một nụ cười thoải mái, nhưng
khi nhìn thấy người đứng ở cửa, khuôn mặt mỉm cười của Tuệ Lâm lập tức không còn nữa,
miệng há hốc, con ngươi mở to với bộ dạng không thể tin được.
Đứng ngoài cửa, là hai ông bà già, chính xác ra, là một ông lão, và một bà lão có
vẻ hơi giống người giúp việc.
Ông lão mặc một chiếc áo kiểu thời Đường đỏ thắm, phía dưới là một chiếc quần
vải thô màu đen, chân đi một đôi giày kẻ sọc trắng đen được khâu thủ công, mái tóc chỉnh
tề được trải gọn gàng, hất ra phía sau, trên mặt có rất nhiều đốm đồi mồi và nếp nhăn.
Cũng không cao lớn lắm, nhìn hơi gầy, và có chút gì đó tinh ranh.
Người phụ nữ phía sau ông ta mặc một cái áo bông màu xám giống như quần áo
thời dân quốc, mặt mũi cũng hiền lành, tóc trắng như cước, nhưng tinh thần rất minh mẫn.
Ông lão nhìn thấy Tuệ Lâm, giống như nhìn thấy đứa cháu gái của mình vậy, mỉm
cười để lộ những nếp nhăn, hiền lành nhìn Tuệ Lâm một cái, nói:
- Là con bé nhà Lâm gia, đã lớn như vậy rồi cơ à.
Tuệ Lâm cuối cùng cũng xác định được là mình không nhận nhầm người, vội vàng
lui xuống ba bước, mang theo cả cảm giác nghiêm túc và kính sợ, xúc động cúi đầu xuống,
xoay ngoắt một trăm tám mươi độ lại.
- Chủ... chủ tịch quốc hội, chào ngài.
Hành động kỳ lạ của Tuệ Lâm lập tức thu hút sự chú ý của ba người ngồi trong
phòng, sao đột nhiên con bé này lại cúi đầu? Ai đến vậy?
Ông già đó khoát khoát tay, giọng ấm áp nói:
- Ta từ lâu đã không còn làm việc đó nữa rồi, đừng như thế này, ta sáng sớm đã
đến thế này, không quấy rầy bữa sáng của mọi người chứ?
- Đúng là quấy rầy... à không không không, không phiền gì đâu ạ.
Tuệ Lâm suýt chút nữa thì nói thật, mặt đỏ bừng, lo lắng không biết nên nói như
thế nào mới được.
Ông già cười ha hả,
- Đừng lo lắng, ta không phải là lão yêu quái ăn thịt người đâu.
Tuệ Lâm thầm nghĩ, có thể không căng thẳng sao? Mặc dù từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ
luôn đi theo sau bà nội, gặp nhiều nhất cũng không đến ba lần, nhưng ông già đứng đối
diện mình đây, lại là người mà tuyệt đối mình không dám quên mặt.
Đây chính là một trong những người có công lớn trong việc thành lập Trung Quốc,
là khai quốc công thần sau này.
Những chuyện khác không nhắc đến, tuy Tuệ Lâm không thường ở Nga Mi tập võ,
cũng không về Yến Kinh nhiều, nhưng Miểu Vân sư thái thỉnh thoảng cũng có nhắc đến,
nên cũng biết năng lực của ông già này lớn đến thế nào.
Hiện giờ ờ cục Chính trị Trung Ương, ngoài chủ tịch ra, hầu như cái gì cũng liên
quan đến ông già này, không cần nhắc đến cán bộ cấp tỉnh, cấp sở khác, chỉ sợ rằng ba
cán bộ quản lý cao nhất, thì cũng sẽ có một người tự nguyện gọi ông già này là “thầy “ rồi.
Lâm gia ở Yến Kinh tuy rằng cũng là một gia tộc lớn, lâu đời, nhưng so với vị một
tay đưa gia tộc lên đến đỉnh cao này, thì thực sự cũng chỉ đáng xếp hạng hai mà thôi.
Nếu không có ông già này hô mưa gọi gió ở cái thời đại đó, thì gần như internet
truyền thông không thể phát triển được, ti vi là thứ đồ lạ và hiếm ở Trung Quốc, ông già
này, tuyệt đối có thể trở thành một vĩ nhân.
Chỉ tiếc rằng thời đại không giống nhau, vì vậy sau khi ông già này nghỉ hưu, gần
như đám thanh niên trẻ không mấy ai còn nhớ đến nhân vật này, cho dù có nhớ đến, cũng
chỉ còn nhớ được hình dáng mơ hồ mà thôi.
Tuệ Lâm dù sao cũng chẳng phải cao nhân ngoại thế gì, chỉ có điều, lúc mới ra
đời, ý nghĩ còn đơn thuần của một cô gái, nhìn thấy lãnh đạo cao cấp của quốc gia, đương
nhiên là vừa ngạc nhiên vừa sợ rồi.
- Ta và ông nội cháu, mặc dù là kém không ít tuổi, nhưng cũng có thể tính là
ngang hàng với nhau, nếu cháu cảm thấy gọi cách nào cũng không thích hợp, vậy thì gọi ta
là Dương gia gia đi.
Dương Công Minh nhìn thấy Tuệ Lâm đang không biết nên mở mồm như thế nào,
cười nói.
Tuệ Lâm dịu dàng đáp:
- Vâng Dương gia gia.
Đối với việc Dương Công Minh đột nhiên đến, sau khi bớt căng thẳng, Tuệ Lâm
nghĩ thật kỹ, cho là lần này ông đến vì chuyện của đứa cháu Dương Liệt, nên rất lo lắng
nhìn về phía Dương Thần đang ngồi ở bàn ăn.
Nhưng không ngờ, Dương Công Minh chỉ mỉm cười đi đến trước mặt Dương Thần,
nói năng một cách ôn hòa:
- Tiểu tử, không cần nhìn ta nữa, ăn đi, tại ta cũng thấy nóng ruột, hơn nữa người
già lại hay dậy sớm, cho nên mới sáng sớm đã đến đây rồi, có chuyện gì thì để ăn xong rồi
nói.
Lỗ tai Dương Thần rất thính, sớm đã nghe thấy Tuệ Lâm hô “ chủ tịch Quốc hội”,
lại cẩn thận liên tưởng, với vị trí cháu gái Lâm gia của Tuệ Lâm, mà còn phải cúi đầu chào
chủ tịch quốc hội, thì chỉ có thể là chủ tịch quốc hội của Trung Quốc mà thôi.
Cái chức này, cũng gần giống với chức chủ tịch hạ viện của Mỹ, mặc dù không
hiển hách bằng chức thủ tướng, nhưng lại thường là người chủ trì toàn cục, đưa ra chính
sách chủ chốt.
Chẳng qua, Dương Thần đột nhiên nghe thấy, lại chưa từng gặp qua ông già này,
không nghĩ đến vị chủ tịch quốc hội đã nghỉ hưu.
Đối mặt với một vị lãnh đạo cấp quốc gia, lại xưng là Dương gia gia...
Dương Thần còn chưa biết được người này là ai.
Nhìn vẻ mặt từng trải, đang mỉm cười, thản nhiên nhìn ngắm khắp mọi nơi trong
căn biệt thự, tuyệt đối không phải là người bình thường, ông già này có vẻ mặt dày, Dương
Thần cười mỉa mai, đúng là có muốn trốn cũng không trốn được.
Vốn tưởng là có một người cha làm tư lệnh đã đủ nực cười rồi, cha của cha,
không ngờ lại là lãnh đạo cấp quốc gia.
Hơn hai mươi năm cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng của người thân, vừa mới
về nước được một năm, lấy đâu ra nhiều nhân vật lớn có quan hệ với mình vậy?
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Công Minh, lúc đầu cảm thấy nghi hoặc, sau đó
liền nhận ra ngay người này là ai, tuổi tác có lẽ còn lớn hơn vú Vương nhiều.
Vú Vương vốn dĩ đã nhát gan, ăn cũng không ngon nữa, chẳng biết nói gì, bèn lấy
cớ nói:
- Tôi xuống bếp đun nước.
Rồi chạy đi mất.
Lâm Nhược Khê suy nghĩ trong phút chốc, cô biết lai lịch của Dương Công Minh, lại
liên tưởng đến chuyện của Dương Liệt mấy hôm trước, phản ứng của Dương Thần, Lâm
Nhược Khê mơ hồ cảm thấy, nhân vật này, có quan hệ rất lớn với Dương Thần.
Chỉ có điều, càng nghĩ, Lâm Nhược Khê lại càng thấy không thể tưởng tượng tiếp
được.
Đều là họ Dương, hay là...người đàn ông như thế này lẽ nào lại là một thành viên
trong gia tộc nhà của khai quốc công thần?
Không đến mức nực cười như vậy chứ, nếu mà là thật, thì chẳng phải lại trở thành
thái tử đảng trong truyền thuyết rồi sao?
Lâm Nhược Khê nhíu mày, nhìn trộm Dương Thần, so với lúc bán thịt dê nướng
cũng chẳng khác là mấy.
:wow:
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi