People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hi Vũ Yên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 266
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:30:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241: Chương 172: Cướp Rượu (1)
hạc Phàm cảm thấy Mộ Hi càng ngày càng đẹp, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn càng mê người.
Xuống xe, Mộ Hi tao nhã kéo Nhạc Phàm đi vào hội trường, mặc dù rất bình tĩnh, nhưng mà cơ thể cô đã có chút cứng lại, Nhạc Phàm lo lắng cô sẽ bị ngã, vì vậy, ôn nhu ôm lấy cô, trong lòng lẩm nhẩm: không sao, không sao đâu.
“Tên đàn ông chết tiệt, dám ăn đậu hũ người phụ nữ của anh.” Nam Cung Diệu phát hiện toàn thân Mộ Hi mặc váy dài, để lộ ra đôi vai trắng còn có xương quai xanh tinh tế, đáng chết là phía trước cũng để lộ, khiến cho anh tức giận, người phụ nữ đáng chết, tại sao dám ăn mặc như vậy.
Nam Cung Diệu bước nhanh tới, dùng tay kéo Mộ Hi về.
“Cảm ơn anh đã mang cô đến, bà xã, em theo anh.”
Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đi, nhưng váy của Mộ Hi rất dài, căn bản là rất khó đi, vì vậy, Nam Cung Diệu khom lưng ôm Mộ Hi lên, tốt hơn rồi, tay anh chạm tới tấm lưng nhẵn bóng của cô, lúc đó vẻ mặt thay đổi, phía trước đã đủ khiến anh giận, không nghĩ tới phía sau cũng như vậy.
Một giây trước Mộ Hi thấy chồng của mình, một giây sau thì cảm giác cơ thể nhẹ hẳn, cô đã rời mặt đất, mùi hương quen thuộc phả vào mặt, sửng sờ nhìn gò má tuấn mỹ.
“Ông xã, ông xã, anh ôm em? Có rất nhiều người, thật là mất mặt mà.” Mộ Hi thấy khuôn mặt căng thẳng đó, liền biết là ông xã lại nổi giận, vì vậy, cắn răng một cái, dứt khoát ôm cổ của anh, dùng sức chui vào trong ngực anh, ôm thì ôm, cô đâu thể làm gì khác hơn là chui vào và không quan tâm mọi người!
“Oa, cha và mẹ của Nam Nam thật lãng mạn.” Nam minh tinh nói.
“Đó là Diệu tổng, người phụ nữ được ôm là ai?” Trong đám người có người lên tiếng hỏi.
“Xong rồi, xong rồi, không phải Diệu tổng sẽ giết tôi chứ!” Khi Vân Tĩnh Sơ thấy Nam Cung Diệu mang theo khuôn mặt căng thẳng đến, liền biết lần này mình thảm.
Giọng buồn buồn từ trong miệng của Nam Cung Diệu truyền ra, thật ra thì lúc đầu Nam Cung Diệu đã tức giận đến đầu cũng bốc khói, nhưng bị vợ yêu bỏ như vậy, tất cả tức giận liền biến thành nhớ thương.
Anh ôm Mộ Hi cũng không có rời đi, bởi vì còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý, cho nên anh ôm Mộ Hi đi đến phòng nghỉ, xem ra vợ yêu uống không ít, hai má đã đỏ như hồng táo, thật sự là mê người, thật muốn hung hăng cắn một cái, nếm xem nó có vị gì?
“Anh không có ở bên cạnh em, đám đàn ông thối kia như ong mật dính lấy em, thật sự là muốn giết chết đám đàn ông đó! Dám ăn đậu hũ người phụ nữ của anh!” Rõ ràng là Nam Cung Diệu đang ghen.
“Hừ, anh không phải là đàn ông sao, lẽ nào anh cũng không phải là đàn ông thối?” Mộ Hi ỷ mình có rượu, ôm thật chắc cổ của Nam Cung Diệu, cái miệng nhỏ không an phận gặm cổ anh, hương thơm nhàn nhạt của cơ thể anh, rất dễ chịu, Mộ Hi không kiềm được liền đem lưỡi dán trên cổ của Nam Cung Diệu, ai biết Nam Cung Diệu nuốt nước miếng một cái.
“Bà xã, em châm lửa, cũng phải nhìn mình đang ở đâu!” Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói.
“Ông xã, anh thật tốt!” Lúc này Mộ Hi rất say, căn bản không có nghe Nam Cung Diệu nói gì.
“Ừ.” Nam Cung Diệu kêu lên một tiếng đau đớn, không có bất kỳ biểu cảm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Hi duỗi lưỡi ra liếm cổ của Nam Cung Diệu.
Mộ Hi nói thầm liền phả ra khí nóng, Mộ Hi trêu chọc anh, khiến cho Nam Cung Diệu muốn đem vợ yêu ăn ngay tại chỗ, chỉ là nơi này không cho phép!
“Ông xã, anh rất đẹp, em yêu anh.” Mộ Hi mơ màng nói nhỏ, khi Nam Cung Diệu nghe vợ nói yêu anh, nói anh đẹp trai, rốt cuộc cũng nói thật, say rượu liền nói thật, chẳng qua những lời này, giống như điện cao thế trực tiếp chạy qua toàn thân của Nam Cung Diệu, thật sự là bị cô hành hạ mà, tiểu đệ đã bắt đầu không an phận, đã chạm phải quần, hận không thể lao ra, đem người phụ nữ này ngay tại chỗ ăn đi, rất muốn ăn, nhưng mà, không thể!
Ai! Châm lửa không đúng lúc rồi, nơi này không cho phép!
Mộ Hi cười nhìn Nam Cung Diệu, khuôn mặt say rượu, sợ rằng cô cũng đã quên mình đang ở đâu rồi.
“Ừ? Ông xã?”
Mộ Hi lại có thể vuốt cái miệng nhỏ, muốn hôn, thân thể Nam Cung Diệu run lên bần bật, thiếu chút nữa là đã nhào tới, nhưng mà nơi này không cho phép, được, anh lập tức tiến vào thang máy, trên lầu có phòng, ai châm lửa thì phải dập lửa.
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi tiến vào thang máy, bên trong thang máy không có người, Mộ Hi ngồi ở một góc đã hung hăng bị hôn, dáng người cao to của anh che kín camera, đang hôn mê say, cửa thang máy mở ra, Nam Cung Diệu thở hổn hển, ôm lấy Mộ H, đi tới phòng của riêng mình, bởi vì tiệc rượu hay quán bar đều là của anh, ở đây cũng thuộc tài sản của anh, cho nên anh có phòng dành riêng cho mình, anh đem giầy của Mộ Hi ném qua một bên, sau đó hung hăng đem Mộ Hi ném xuống giường, còn mình thì nhanh chóng cởi quần áo, bởi vì phía dưới đã căng trướng rất khó chịu.
Chờ Mộ Hi kịp phản ứng, cô đã trần trụi nằm ở trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hung hăng chiếm lấy.
Mộ Hi đã hít thở không thông, nhưng cảm giác tốt nhất đã truyền đi toàn thân, bắt đầu lâng lâng.
Nam Cung Diệu nhìn đôi mắt to long lanh của cô, thanh khiết còn rất đẹp, nhưng trong đầu của Nam Cung Diệu chỉ muốn chiếm lấy, chính là đem tiểu tinh linh trước mắt nuốt vào bụng.
Bởi vì Mộ Hi uống rượu, trên người tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, Nam Cung Diệu chìm đắm, nhìn vợ yêu ở trong lòng.
“Anh muốn vào, ai bảo em châm lửa, anh đã chịu không nổi rồi!” Nam Cung Diệu nói.
Lúc này, Mộ Hi đã không còn làm càn như vừa nãy, mà là như một con mèo ngoan ngoãn dựa vào lòng của Nam Cung Diệu. Làm cho Nam Cung Diệu cảm thấy thương tiếc, vốn định giáo huấn vợ yêu vì dám trêu chọc anh, ai biết vợ yêu lại bỗng nhiên ngoan như thế, khiến cho anh không đành lòng.
“Cảm xúc mạnh mẽ vừa rồi của em đâu? Còn dám lè lưỡi liếm anh, bây giờ sao lại ngoan như vậy, hả?” Nam Cung Diệu nâng cằm Mộ Hi lên, nhìn chăm chú. Thật ra, lúc này không có ai, Nam Cung Diệu muốn vợ yêu châm lửa, đương nhiên là lửa càng lớn càng tốt, không nghĩ tới trong nháy cô lại trở nên ngoan như vậy, cô ngoan thì làm cho anh không đành lòng nữa rồi!
Mộ Hi không dám nhìn ánh mặt của Nam Cung Diệu, bởi vì cô biết vừa rồi cô đã mượn rượu để trêu chọc ông xã, cho nên lúc này trong lòng rất khẩn trương, không biết là ông xã sẽ làm như thế nào, nên không thể làm gì khác hơn là im lặng theo dõi anh.
Cuối cùng, Mộ Hi vẫn không nhịn được nhìn về phía ông xã, nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy đoạt mất hồn của người khác, lông mi rất dày còn rất dài, mày thon dài, mang theo nét cao ngạo, mũi cao, thân hình hoàn mỹ, Mộ Hi nhìn đến mất hồn.
Mộ Hi không kiềm được liền đưa tay chạm, ánh mặt mê mẩn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, hai má hồng hồng, hình như rất xấu hổ.
“Ông xã, anh thật đẹp.” Lời nói trong lòng cư nhiên lại nói ra, sợ đến vội vàng cúi đầu, cảm giác mình thật háo sắc.
“Bảo bối, anh yêu em.”
Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Diệu vang bên tai của Mộ Hi, anh nhìn ánh mặt say mê của bà xã, Nam Cung Diệu ôn nhu hôn lên má của cô, đem ngón tay khẽ lướt qua da thịt của cô, Mộ Hi bị ba chữ anh yêu em làm cảm động đến sắp khóc, bên trong phòng yên lặng, chỉ có âm thanh tim đập cuồng loạn.
Nam Cung Diệu lại cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của vợ yêu, thân thể mềm mại của Mộ Hi run lên, tim đập như hươu chạy loạn, anh cảm giác được Mộ Hi run, mặc dù run rất nhẹ, nhưng cái run này giống như lửa lớn hơn, cả người mất đi lý trí, chỉ muốn dập đi.
Mộ Hi thẹn thùng thở dốc, chỉ cảm thấy thiên địa biến chuyển, thân thể nhẹ bỗng, vô cùng dễ chịu.
Hồi lâu sau, Mộ Hi cảm thấy cả người đau nhức, vô lực, vừa rồi đã bị Nam Cung Diệu chơi đùa rất nhiều!
“Dễ chịu sao?” Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi.
Mộ Hi vốn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không nghĩ tới ông xã lại hỏi như vậy? Mặt nhất thời đỏ bừng, cũng có người đàn ông hỏi như vậy sao? Sao lại không biết xấu hổ chứ?
“Em không xuống giường được!” Mộ Hi ngượng ngùng nói.
“Chờ một chút, anh muốn thử lại động tác vừa rồi, cảm giác không tệ.” Nam Cung Diệu ôm phía sau Mộ Hi nói, gắt gao tiến tới.
“Không nên, anh muốn sao? Động tác vừa rồi rất khó làm, không tin anh thử xem, nhìn anh không biết làm được hay không!” Mộ Hi nũng nịu nói.
“Vậy được rồi, về nhà thử một lần nữa, anh đi tắm, em cứ nằm nghỉ đi, một lát nữa chúng ta sẽ cùng xuống.” Nam Cung Diệu nói.
“Về nhà? Má ơi, em là tới tham dự hôn lễ, xong rồi, mau xuống giường, hôm nay là ngày Thiên Vũkết hôn, em còn chưa chúc phúc cho anh ta và Nhiên Nhiên.” Mộ Hi phát hiện bây giờ mình đang ở trong phòng, cuống quít mặc quần áo.
“Chờ!” Em tắm rồi mới có thể đi xuống, ông xã, anh chờ em, chúng ta cùng nhau xuống.” Mộ Hi vội vàng chạy vào phòng tắm, mười phút sau, hai quả thịt trên người vẫn còn đầy bọt chưa kịp lau khô.
“Còn mệt sao?” Nam Cung Diệu đau lòng hỏi.
“Ừ.” Mộ Hi bắt đầu mặc váy, cô thật sự rất đau eo và mỏi toàn thân.
“Đừng có gấp, anh sẽ nói Thiên Vũ em uống hơi nhiều, anh ta sẽ không buồn đâu.” Nam Cung Diệu đau lòng nhìn Mộ Hi nói.
“A! Em hôm nay làm sao, thật là! Anh hại em mệt mỏi đó.” Mộ Hi oán trách nói, không nghĩ tới người đàn ông này lại không có nghỉ ngơi được một chút, hận không thể đem cô nuốt vào, cô thật sự là đáng thương mà!
“Anh rất thích em châm lửa, về sau phải châm vào buổi tối, như vậy thì em mới có thời gian để nghỉ ngơi.” Nam Cung Diệu nói.
Lúc này, điện thoại vang lên, là điện thoại của Mộ Hi.
“Ông xã, bắt máy giúp em, em sẽ mặc xong ngay.” Mộ Hi cẩn thận sửa lại lễ phục.
Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Hi Vũ Yên