"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198
ên giường, Nguyên Tích nhìn chằm chằm 125 đang điều chỉnh lại các dụng cụ kiểm tra, chỉ cần nó hơi sơ sẩy một chút thôi là mắt đã dựng lên, làm cho 125 giận mà cũng chẳng dám ho he gì … là một cơ giáp cao quý và vĩ đại nhất vũ trụ, được rồi, ít nhất cũng là một trong số đó, nó giờ đang phải nhanh chân nhanh tay mà làm công tác của một hộ lý, một y tá … Nguyên Triệt nằm trên giường hô hấp vững vàng, im lặng mà ngủ.
La Tiểu Lâu đầy hoang mang mà thu hồi ánh mắt của mình … thật là tình huynh đệ làm người người cảm động … nhưng hắn chỉ hy vọng Nguyên Triệt sau khi tỉnh lại đừng chuyển cừu hận với dị thú nói chung lên người hắn … Vừa cầu nguyện, La Tiểu Lâu vừa quay đầu, hắn nhìn thấy La Thiểu Thiên đang như có điều suy ngẫm mà đánh giá hắn.
La Tiểu Lâu nghi hoặc mà liếc nhìn La Thiểu Thiên, sao vậy?
“… Có cái gì đáng hâm một đâu cơ chứ?” La Thiểu Thiên lầm bầm nói.
La Tiểu Lâu nhất thời xấu hổ. Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ hâm mộ!! La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, bắt đầu đánh trống lảng. Nhiều lần tiếp xúc, ấn tượng của hắn đối với La Thiểu Thiên đã khá hơn nhiều, cho nên dù ở chung với nhau một mình, hắn cũng rất thích ý trò chuyện cùng cậu em này.
“Đúng rồi, môi trường Bụi động có ảnh hưởng lớn đối với người ở bên ngoài như chúng ta, ngươi sao không thấy chịu ảnh hưởng gì?” La Tiểu Lâu hỏi.
La Thiểu Thiên lắc lắc đầu, lấy ra vũ khí tùy thân của mình “Không phải là không bị ảnh hưởng, mà là trước khi đi vào vùng phóng xạ, Nghiêm đại sư đã cải tiến chiến hạm, làm cho vỏ ngoài của nó có thể chắn phóng xạ. Ông ấy đã lo lắng đến tình hình bên trong Bụi động… Cái chuôi đao này có thể giúp cho người mang nó, trong vòng một tuần, không bị phóng xạ ảnh hưởng đến”
“Vậy … ngươi đã tiến vào đây được mấy ngày rồi?” La Tiểu Lâu lo lắng hỏi han.
La Thiểu Thiên nhìn hắn, nhẹ giọng dịu dàng nói một cách kỳ lạ “Đã ba ngày, lúc tìm thấy hai người đúng là ngày thứ tư”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, hỏi về thời gian của bên ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện, hai người bọn họ ở trong Bụi động được hơn nửa năm thế mà ở bên ngoài chỉ mới có một tháng… Thôi cũng còn may hơn Nguyên Triệt bị nhốt ở đây hơn ngàn năm giờ mới được tìm thấy.
Tỷ lệ dòng thời gian của hai nơi khác nhau, nhưng vị trí của Bụi động, hoặc sự biến hóa của các nhân tố khác cũng không khác gì so với bên ngoài.
“Kia, một tháng này, tình huống bên ngoài thế nào?” La Tiểu Lâu hỏi han. Hắn cùng Nguyên Tích đã mất tích hơn một tháng, không biết bên ngoài thế nào, hôn lễ giữa hắn cùng Nguyên Tích chắc cũng coi như hủy bỏ đi …
La Thiểu Thiên nhăn lại mày “Chờ ngươi ra chẳng phải sẽ biết, nhớ chuẩn bị tốt tư tưởng, tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với các ngươi tưởng tượng. Từ sau khi ngươi bị bắt cóc, đã có rất nhiều chuyện xảy ra”
La Tiểu Lâu giật mình. Bắt cóc á? Đây là lời giải thích của hoàng gia với nhân dân sao? Hắn không khỏi khẽ liếc nhìn Nguyên Tích bên kia một cái, xem ra Nguyên Tích trước khi đuổi bắt hắn đã chuẩn bị tốt đường lui rồi. Nguyên Tích trông lạnh lùng ngoài mặt thế kia thôi chứ rất để ý đến cuộc hôn nhân của bọn họ.
Bỗng đằng sau, truyền đến vài tiếng ré lên đầy hưng phấn, đó là Tiểu Kiều cùng D Tư. Bọn họ trước giờ chưa được đi phi thuyền bay bao giờ, đang đầy tò mò mà đông sờ tây xem.
Nhìn đến ánh mắt kinh hoảng cùng van nài của họ hướng về phía mình, La Tiểu Lâu thở dài, cùng La Thiểu Thiên đi tới.
La Thiểu Thiên tựa vào cạnh bàn. Hắn cũng rất tò mò, thế nhưng chẳng hề sờ mó xem xét. Nghiêm đại sư là đại sư chế tác cấp nguyên lão, ông cùng Hi Bá Lai đại sư và mấy vị bằng hữu nữa phải hợp tác lại với nhay mới có thể chế tạo được một chiến hạm chỉ có thể dùng được một lần đi – một lần về… Thế mà La Tiểu Lâu, dựa vào công cụ ở Bụi động, đã có thể làm được một cái chiến hạm cỡ này. Chỉ dựa vào điểm này thôi, sau khi ra ngoài, chắc chắn sẽ không có ít người muốn làm thân với La Tiểu Lâu. Nhưng chắc chắn Nghiêm đại sư cùng bộ cơ giáp của quân đội sẽ không đồng ý đâu.
Về những chuyện khác, như chuyện của liên bang cùng đế quốc, đó là chuyện của Nguyên Tích … mà hai tên ngu xuẩn của Kim gia … La Thiểu Thiên hừ một tiếng. Hắn cần gì nói chuyện này với La Tiểu Lâu chứ?
Không chỉ có Tiểu Kiều cùng D Tư tò mò, đại đa số mọi người đều đến xem La Tiểu Lâu giảng giải về chiếc chiến hạm này cũng như thế giới bên trong, bên ngoài Bụi động. (đương nhiên là trừ đi những người đang làm nhiệm vụ lái phi thuyền hay cảnh giới, bảo vệ Nguyên Triệt rồi). Về sau bọn họ sẽ là người một nhà, những người từ Bụi động ra sẽ phải sinh hoạt tại một thế giới hoàn toàn bất đồng. Bất quá, bọn họ đều là những cao thủ, cũng không quá lo lắng. Dù sao chỉ cần có thể cam đoan sự an toàn của Nguyên Triệt là đủ rồi.
Gần một ngày sau, phi thuyền bỗng nhiên chấn động mạnh, sau đó mọi người đều thấy trước mắt hoa lên, òa một cái, trước mặt họ đã không phải bầu trời cùng ánh sáng quen thuộc nữa… bên ngoài vách khoang thuyền trong suốt là bầu trời đêm bao la, ánh sáng hào quang của tinh cầu ngập tràn.
“Chúng ta cuối cùng cũng đã đi ra khỏi Bụi động” La Tiểu Lâu thì thào nói, vì một ngày này, hắn cùng Nguyên Tích đã phải trá giá không ít cố gắng.
Rất nhanh, chung quanh bọn đã xuất hiện ba chiếc chiến thuyền khác, hai chiếc là của quân đội mà chiếc còn lại có gắn gia huy của hoàng thất.
Phi thuyền của bọn họ nhận được lời cuộc gọi liên lạc, xuất hiện ở khu vực nhạy cảm thế này, không bắt máy thì bọn họ sẽ không thể nào đi tiếp được.
La người lái duy nhất kiêm kỹ sư sửa chữa, còn là cả pháo thủ gì gì nữa, La Tiểu Lâu đi về phía phòng chỉ huy. Nguyên Tích còn nhanh hơn hắn, cũng đã đứng dậy đi trước.
Thông qua máy liên lạc, Nguyên Tích nói một câu “chúng ta đã trở lại”, phía đầu dây bên kia đã đầy kích động mà hoan hô vang trời, còn có người nghẹn ngào: “Điện hạ! Cuối cùng ngài cũng đã trở lại!!! … Ngài cùng … vương tử phi điện hạ không sao chứ? La Thiểu Thiên thiếu tá cũng đã vào Bụi động đi tìm hai người các ngài rồi ….” Road bổ nhào ra nói, kích động mà lộn xộn hết ngôn từ, trởi biết, hắn đã bao ngày phải chịu bao nhiêu là áp lực tâm lý… cái bí mật kia, cho dù là phụ thân mình, hắn cũng còn chưa dám nói.
“Đương nhiên, chúng ta không sao cả, ta đã gặp được La Thiểu Thiên, hắn hiện đang ở cùng đây, chúng ta còn mang về một kinh hỉ nữa. Giờ, chúng ta muốn về hoàng cung trước” Nguyên Tích bình tĩnh mà nói.
Road tựa hồ còn định nói cái gì nữa, nhưng bị người khác túm sang một bên. Một vị lão nhân xuất hiện trên màn ảnh, trung khí mười phần mà quát “Đồ đệ của ta đâu? Bảo hắn lại đây!! Điện hạ, hắn bị bắt cóc ngay trong hôn lễ với ngài, ta không thể không nói đây là biểu hiện của việc thiếu tư các của một trượng phu, ta thực lo lắng về cuộc sống hạnh phúc sau này thay cho hắn”
Road nheo nheo mắt, lão nhân tánh khí bá đạo này đã ở trên phi thuyền này hơn mười ngày rồi, lúc nào cũng phải đi theo trông chừng ông ta. Thế nhưng chưa kịp cảnh báo Nguyên Tích điện hạ về ông ta thì đã có chuyện rồi!!
Trời ơi, dám nghi ngờ năng lực của vương tử điện hạ ngay trước mặt ngài ấy, này quá khủng bố đi, cho dù là sư phó của vương tử phi, đại sư của đế quốc … hơn nữa, chuyện bắt cóc gì gì đó, đó căn bản do đồ đệ ngài gây ra mà, lão nhân bao che khuyết điểm bá đạo này … thực chẳng thể nói lý nổi.
Trên mặt Nguyên Tích chẳng hề có biểu tình rối rắm vạn phần như Road, chỉ đơn giản gật gật đầu, nói lời chào với Nghiêm đại sư rồi bình tĩnh mà đáp “Chuyện này đúng thực là do ta sơ sẩy, nhưng giờ hắn đã an toàn rồi, hơn nữa, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ tốt hắn, ngài không cần lo lắng”
Lúc này, La Tiểu Lâu đã bu lại, kích động mà nói “Sư phụ, con không sao, tiếc là ở trong Bụi động không thể liên hệ với lão nhân gia ngài ở bên ngoài, làm cho ngài lo lắng. Còn nữa, chuyện này, chuyện này không liên quan tới Nguyên Tích đâu, là do chính con thôi…”
Nghiêm đại sư săm soi La Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, hừ một tiếng, châm chọc nói “Được rồi, ngươi không cần tìm lý do thay hắn, hắn vốn nên chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngươi, chứ chẳng lẽ đợi một cái kỹ sư cơ giáp đến bảo hộ chiến sĩ cơ giáp chắc? Nếu được thế, giới chế tạo chúng ta đã có thể tự mình đi chinh phục vũ trụ rồi”
Đối với câu cuối cùng của Nghiêm đại sư, Road âm thầm phản biện trong đầu: Vương tử phi điện hạ nào cần đi chinh phục vũ trụ, ngài ấy cứ chinh phục vương tử điện hạ là đủ rồi, mà vương tử điện hạ sẽ đem vũ trụ dâng đến trước mặt La Tiểu Lâu.
“Được rồi, nếu ngươi đã không có việc gì thì sớm sớm lại chỗ ta” Bỏ lại một câu này, Nghiêm đại sư thoắt cái đã xoay người ly khai, căn bản chẳng hề tính cho vương tử điện hạ một cơ hội giải thích.
Mà Nguyên Tích cũng chẳng hề có tính toán giải thích, hắn chỉ liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, nhớ đến động tác đầy dứt khoát quyết liệt của cơ giáp màu lam sậm lúc chạy trốn, sắc mặt của hắn có chút chẳng đẹp nữa.
Sauk hi ngắt liên lạc, phi thuyền của cả bọn dưới sự hô ủng của ba phi thuyền nữa an toàn trở lại đế đô, hơn nữa trực tiếp đáp xuống sân vườn của hoàng cung. Đồng thời, tin tức vui mừng này đã được truyền khắp cả nước trong thời gian ngắn nhất.
Cửa phi thuyền mở ra, Nguyên Tích dẫn đầu bước xuống. Bên ngoài, Phượng Già Lăng cùng Nguyên Nặc đã đứng chờ bọn họ.
Nguyên Tích đi tới, cung kính nói với Phượng Già Lăng “mẫu thân, thực xin lỗi, không kịp thông báo với ngài mà con đã vội chạy đi cứu người … nhưng mà, hôm nay con mang về cho người một kinh hỉ!”
Phượng Già Lăng liếc tiểu nhi tử của mình một cái, rồi với tầm mắt ra sau bả vai của hắn, đằng xa, đang bước xuống phi thuyền, là La Tiểu Lâu, cùng một người nữa được La Tiểu Lâu đỡ.
Rất nhanh, toàn bộ thị vệ của hoàng cung khiếp sợ phát hiện, người được La Tiểu Lâu đỡ xuống kia, trừ bỏ gương mặt trẻ hơn, thì tất thảy còn lại đều giống Phượng Già Lăng bệ hạ như đúc.
Nguyên Triệt cũng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Phượng Già Lăng, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhẹ, chậm rãi bước tới rồi ôm chặt lấy mẫu thân của mình.
Lại là một trận im lặng, tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn trân trân, Phượng Già Lăng bệ hạ ôm một người đàn ông ngay trước mặt mọi người, kể cả có là Nguyên Tích điện hạ, vị bệ hạ này cũng chưa từng cư xử như thế trước đông người.
“Mẫu thân, ta đã trở về” Nguyên Triệt nói.
“Ngươi có thể trở về … ta thực vui mừng. Chắc chắn phụ thân ngươi cũng thế. Ngày mai ngươi có thể nhìn thấy ông ấy. Mấy năm nay, chẳng có ai dám nhắc tới ngươi trước mặt phụ thân ngươi cả”. Phượng Già Lăng nói.
Âm điệu của hai người bọn họ đều thực bình tĩnh, thế nhưng, Nguyên Tích biết, hai người này, kì thực đang phi thường kích động.
Nguyên Tích thông báo cho Phượng Già Lăng bệ hạ rằng đại ca Nguyên Triệt cần phải lập tức trị liệu, Phượng Già Lăng gật gật đầu, đỡ lấy Nguyên Triệt, đồng thời cho lão quản gia lập tức đi an bài.
Tiếp theo, Phượng Già Lăng nhìn về phía La Tiểu Lâu, vỗ vỗ đầu hắn, mỉm cười nói “Ngươi có thể trở về được, thực sự là tốt quá”
La Tiểu Lâu cảm thấy ấm áp trong lòng, trừ Nguyên Tích cùng Nghiêm đại sư, có lẽ có trừ cả La Thiểu Thiên nữa, rốt cục cũng có người làm cho hắn cảm thấy cảm giác của người nhà…
Nguyên Triệt vừa đi vào trong, vừa nói qua cho Phượng Già Lăng bệ hạ về những hộ vệ phía sau hắn. Lập tức có người đi qua an bài chỗ ăn ở cho đám Lăng Tiêu.
Dàn xếp cho Nguyên Triệt xong xuôi, Phượng Già Lăng, Nguyên Tích, La Tiểu Lâu, Nguyên Nặc cùng ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ trong một phòng khách của hoàng cung. Nguyên Tích đem những chuyện xảy ra trong Bụi động ra kể, đương nhiên là trừ bỏ chuyện thân phận của La Tiểu Lâu.
Phượng Già Lăng hỏi vài câu xong, cũng không có ý định truy cứu kẻ bắt cóc bí ẩn kia. Dù vậy, La Tiểu Lâu đang ngồi bên cạnh Nguyên Tích vẫn cảm thấy có chút bất an… Nguyên Tích nhẹ nhàng đưa tay sang cầm lấy tay La Tiểu Lâu.
“Bên ngoài thế nào?” Nguyên Tích hỏi.
Nguyên Nặc vội liếc qua Phượng Già Lăng một cái, sau đó nói “Ca, khá là không xong… Nguyệt Thượng ly khai rồi”
Nguyên Tích nhíu mày, ừ một tiếng.
“Càng không xong là, hắn mang đi một nửa số tinh cầu, một lần nữa hợp lại thành liên bang”
Chưa đợi Nguyên Nặc nói dứt, Nguyên Tích sửng sốt mà thốt lên “Mẫu thân, còn nhiều hơn cả số lượng chúng ta đã dự đoán?”
Phượng Già Lăng ừ một tiếng, bưng lên ly hồng trà “Ân, đại khái có một số người đã bị uy hiếp, còn đại đa số người khác, đều là tình nguyện. Hẳn phải có một nguyên nhân gì khác”
“Những chuyện này chúng ta đã sớm đoán biết, phụ thân ngươi thì hẳn là không biết. Chắc chắn ông ấy cũng bị chấn động không nhỏ. Cũng may, ngày mai ông ấy sẽ trở lại” Phượng Già Lăng bệ hạ mỉm cười nói.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên