Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170: Gia BạO
̣O.
Nguyên Tích phẫn nộ trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, sau đó bỗng như nhớ tới cái gì, Nguyên Tích đi xung quanh tìm kiếm, hét to:” Tên khốn kiếp kia ở đâu?”
Ảnh nói ai vậy? Chẳng lẽ nói mình sao? La Tiểu Lâu và 125 cùng nghĩ như vậy. Cả 2 đều ăn ý mà cùng nhau im lặng, đề cao cảnh giác. Thực ra La Tiểu Lâu chỉ muốn ngất cho xong, nhưng dưới ánh mắt giết người của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu ko dám ngất.
Nguyên Tích tìm quanh khoang điều khiển ko thấy bất kỳ người nào rốt cục dời tầm mắt về phía ghế điều khiển chính.
Nguyên Tích đen mặt tiến lên vài bước, xách cổ con động vật màu trắng trên ghế điều khiển lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi:” La Tiểu Lâu?”
Động vật kia run lên, do dự 2 giây, sau đó khẽ gật đầu.
“Em!” Nguyên Tích hổn hển tức giận, tay ko tự giác dùng lực mạnh hơn, La Tiểu Lâu bị bóp đau nhe răng trợn mắt.
“Em dám lừa gạt ta!”
La Tiểu Lâu đau quá kêu to 1 tiếng, đôi mắt xanh lam ngân ngấn nước. Nguyên Tích đờ người, tay buông lỏng 1 chút. Ngay sau đó hắn lại đen mặt, sao mình lại mềm lòng thế cơ chứ. Nguyên Tích nhìn thoáng 2 bên sau đó ngồi xuống ghế điều khiển chính, thôi ko bóp cổ mà chuyển sang túm gáy La Tiểu Lâu.
Nguyên Tích nhìn trừng trừng con vật trong tay mình. Thật đúng như La Tiểu Lâu từng miêu tả: vừa ngoan ngoãn lại vừa hiền lành. Mẹ nó chứ, này mà cũng đc gọi là dị thú sao!? Tưởng mình chưa từng thấy dị thú bao giờ chắc!
Sau 1 lúc im lặng, Nguyên Tích rốt cục bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng nhìn La Tiểu Lâu vẫn đang run run trong tay hắn, hỏi:” Em, em là dị thú thật sao?”
PHát hiện động vật trong tay còn dám chần chờ suy nghĩ, Nguyên Tích tiếp tục uy hiếp bằng cách dùng tay còn lại túm 2 chân trước của nó rồi nói:” Nếu còn dám nói dối ta -”
Động vật màu trắng vội vã gật đầu, trong mắt mang theo cầu xin.
NHìn biểu tình giống hệt La Tiểu Lâu của nó, Nguyên Tích ngẩn ra, lập tức quát:” Ko đc phép nhìn ta!”
La Tiểu Lâu cúi đầu ủ rũ. Nguyên Tích lại hỏi:” Cơ giáp này do ai điều khiển?”
La Tiểu Lâu ngẩn người, sau đó cố rút 1 chân đang bị Nguyên Tích túm ra, cuối cùng cố sống cố chết chỉ chỉ chính mình.
Nguyên Tích kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu. Cũng phải thôi, La Tiểu Lâu là dị thú, cho dù cấp bậc gen ko đủ thì cũng có thể điều khiển cơ giáp đc mà.
Lại trầm mặc 1 lát sau Nguyên Tích lại quát lên:” Em là 521?”
La Tiểu Lâu lại gật gật đầu. Xem ra hôm nay ko có cửa đc Nguyên Tích tha thứ rồi.
“Hèn gì…” Nguyên Tích thì thào nói ” Như vậy thì lúc đó người bị ta đâm bị thương là em sao?”
Nhìn thấy động vật trong tay gật đầu, Nguyên Tích cười lạnh 1 tiếng, sau đó túm La Tiểu Lâu chặt hơn:” Gan em cũng lớn nhỉ – em có biết là lúc đó ta có thể đã giết em ko?”
La Tiểu Lâu muốn khóc, tên hỗn đản này, túm lông rất đau nha. Có giỏi anh thử túm của anh xem. Đây là ngược đãi động vật! Thật bất hạnh là mình ko thể nói thành lời, lại càng ko thể xin tha thứ, làm động vật thật khổ nha. Ko còn biện pháp nào khác, La Tiểu Lâu đành kêu xèo xèo ô ô vài tiếng.
Nguyên Tích sửng sốt. Mới thế mà đã khóc rồi. Mình còn chưa làm gì đâu. La Tiểu Lâu còn là dị thú nha. Nên xử lý cậu ta thế nào đây? Giờ bắt đc cậu ta rồi nhưng cậu ta ko biến lại thành người thì đánh làm sao? Nghĩ đến đây, Nguyên Tích nhíu mày, lắc mạnh La Tiểu Lâu vài cái, hừ lạnh:” Ko đc khóc nữa! Biến lại thành người cho ta!”
La Tiểu Lâu ngẩn ra, mình khóc khi nào chứ? Lại nói, nếu có thể biến lại thành người mình đã biến lâu rồi. Như thế mình đã có thể nói chuyện đc, mình sẽ nói vài câu dễ nghe với Nguyên Tích, hy vọng ảnh sẽ tha cho mình – hoặc ít ra cũng ko bị túm lông xách lên thế này a. Nhưng, nhưng mà hiện tại mình chẳng còn chút ý thức nguyên lực nào thì làm sao mà biến lại đc chứ!
La Tiểu Lâu lắc đầu nguầy nguậy, dùng móng vuốt viết viết trong lòng bàn tay Nguyên Tích: em ko biến lại đc.
Nguyên Tích hít sâu 1 hơi, hỏi:” Chỉ tạm thời hay là…?”
La Tiểu Lâu run lên, lại viết viết: em cũng ko biết, chắc là chỉ tạm thời thôi.
Móng vuốt mềm mềm vẽ vẽ viết viết trong lòng bàn tay có chút ngưa ngứa. Nguyên Tích trầm mặc, tiện tay nắm cái móng vuốt kia lại. Mẹ kiếp, bây giờ phải làm sao đây?
Con dị thú chết bầm này, lẽ ra mày phải xấu xí và hung tàn mới phải chứ? Ai lại thế này, này –
Nguyên Tích cúi đầu nói nhẹ nhàng nhưng sặc mùi nguy hiểm bên tai La Tiểu Lâu:” Em nói xem ta nên xử lý em thế nào đây? Cục cưng, em biết ta căm hận nhất là cái gì đúng ko? Em có biết phương pháp xử lý dị thú của chúng ta là gì chưa? Thực ra ta vẫn luôn muốn kiếm 1 con để thử xem thế nào.”
La Tiểu Lâu kinh hãi, mới giãy dụa 1 chút liền bị Nguyên Tích túm lông mạnh hơn thế là cậu bất động rồi kêu khóc lên mấy tiếng.
Quả nhiên, chỉ cần khóc lên là Nguyên Tích mềm lòng, ko làm khó La Tiểu Lâu nữa.
La Tiểu Lâu cố sức ôm 1 tay Nguyên Tích viết viết: anh thả em ra, em cam đoan em ko giết người, em tuân thủ pháp luật.
Nguyên Tích hừ 1 tiếng: ” Em cứ mơ đi.”
Thấy La Tiểu Lâu càng cứng ngắc hơn, Nguyên Tích lại nhấc La Tiểu Lâu, chậm rãi nói:” Ta sẽ mang em về sau đó định tội của em. Đời này em đừng mong thoát khỏi ta.”
La Tiểu Lâu trong lòng lạnh lẽo. Lúc này thanh âm điện tử của 125 bỗng vang lên:” Xin chú ý! Chuẩn bị chạm đất, chuẩn bị chạm đất!”
2 người cả kinh, La Tiểu Lâu lập tức nhìn bên ngoài. Trời đất ơi, lồng năng lượng ko biết đã bị mất từ khi nào, lúc này 125 đang bị đầy trời phóng xạ bao phủ.
Trên màn hình đang ko ngừng liệt kê ra các bộ phận bị tổn hại của cơ giáp. La Tiểu Lâu đau lòng ko dám nhìn lên nữa. Nếu ko có Nguyên Tích ở đây chắc nó đã kêu đau ầm ĩ từ lâu rồi. Thương 125 quá.
Vẫn tưởng rằng Bụi động là 1 nơi u ám thế nhưng sự thật lại ko phải vậy. Ở đây vẫn có ánh sáng. Trên mặt đất còn có cả những thảm thực vật nữa.
Sau một hồi rung lắc dữ dội, 2 người bị bắn ra khỏi cơ giáp. 125 chỉ nói đc 1 câu:” Cẩn thận…” sau đó liền biến thành 1 cái dây chuyền màu lam ảm đạm ko hề sáng bóng đc như trước. Cũng may là sắp chạm đất rồi, Nguyên Tích vội ôm La Tiểu Lâu vào trong lồng ngực, 2 người rơi xuống mặt đất.
Nguyên Tích bị rơi mạnh xuống đất, La Tiểu Lâu thì ko hề hấn gì. La Tiểu Lâu mẫn cảm thấy có nguy hiểm đang rình rập mình. Thế nhưng bình thường nếu bị rơi từ độ cao vừa rồi thì Nguyên Tích có thể xử lý dễ dàng đc, vậy mà lúc này Nguyên Tích lại nằm bất động trên mặt đất.
La Tiểu Lâu đờ người nhìn con chuột xám đang chạy tới chỗ mình. Chuột gì mà to hơn cả trâu thế này?! Đôi mắt nó đỏ đậm hung tàn nhìn bọn họ.
“ Nguyên Tích, anh tỉnh dậy đi. Em cảm thấy…nó định ăn thịt chúng ta đấy.” La Tiểu Lâu vội vàng kêu Nguyên Tích, thế nhưng hiện tại Nguyên Tích ko thể nghe hiểu thanh âm này của cậu đc.
La Tiểu Lâu lo lắng nhìn Nguyên Tích. Chắc chắn Nguyên Tích bị gì rồi. Cậu lại kêu Nguyên Tích vài tiếng, sau đó nhảy lên bả vai Nguyên Tích. Cậu cong người, xòe móng vuốt, nhe răng gầm rú với con chuột kia. La Tiểu Lâu chăm chú theo dõi con chuột, tìm cách cắn đứt cổ của nó, hy vọng làm vậy có thể giết nó hoặc đuổi đc nó đi.
Cậu nhất định phải bảo vệ Nguyên Tích. Nguyên Tích là vì cậu nên mới bị rơi vào Bụi động thế này mà!
Có lẽ là do tay chân La Tiểu Lâu lộn xộn quá, giẫm cả lên mặt Nguyên Tích. Nguyên Tích nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Nguyên Tích giống như đang đè nén đau đớn gì đó, hắn duỗi tay kéo La Tiểu Lâu vào trong lồng ngực. La Tiểu Lâu ra sức giãy dụa nhưng vẫn ko thoát ra đc.
Còn may là nhờ tiếng kêu dồn dập của La Tiểu Lâu làm Nguyên Tích tỉnh táo hơn chút. Tuy vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng Nguyên Tích vẫn mẫn tuệ cảm thấy có nguy hiểm đang gần kề.
Nhìn thấy con chuột đang chạy đến, đồng tử mắt Nguyên Tích co lại, hắn cắn răng đưa tay lấy con dao năng lượng bên người. Nhưng bi kịch là động tác của Nguyên Tích giống như bị tua chậm vô số lần vậy, đến khi cầm đc con dao lên thì con chuột xám kia cũng vừa lúc lao tới bọn họ.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên