Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 963 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 07:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
u và mấy tên đồng bọn đã bị xích tay, đang đứng giữa sân, mặt nhăn như bị. Thám tử Lê Hùng lên tiếng:
- Nam có đó không thế?
Cánh cửa hậu chiếc xe rơi đánh rầm một tiếng và Nam lẹ làng nhảy xuống đất:
- Thưa, con đây ạ!
- Lũ trẻ đâu?
Nam giơ tay đỡ Đào nhảy xuống. Cô bé hiện ra, đầu tóc bù xù, miệng tươi cười:
- Chào ông ạ! Cô nói. Nếu ông cho phép thì cháu xin để cho các em cháu ngủ yên trong xe.
Thám tử cả cười:
- Chỗ ngủ này lựa khéo đấy chứ! Nam! Con khá lắm!
Bộ mặt tên Du và đồng bọn tỏ ra căm tức, nhưng Đào không có can đảm nhìn chúng. Cô nói với nhà thám tử:
- Thưa ông Luận, cô giáo Trang và một cô nữa đang bị nhốt ở một căn nhà giữa vườn ạ. Cháu xin dẫn ông tới đó!
Thám tử Lê Hùng gật đầu nói:
- Cô Đào, cô và cậu em cô là những cộng sự viên rất đắc lực, biết đủ mọi điều. Chính tôi đang tìm kiếm các thiếu nữ đó.
- Thưa ông, em cháu đâu ạ? Anh Nam có nói là em cháu cũng tới đây, nhưng lúc đó cháu mụ người chẳng nhớ gì hết
- Chị ơi, em đây!- Minh đáp.
Từ phía sau nhà thám tử, cậu tiến lên phía Đào:
- Gặp chị ở đây em mừng quá! Nếu không có anh Nam với các chiếc giầy, chiếc vớ và những trò hề của chị khi đi qua những xóm nhà, thì em tự hỏi không biết bây giờ chị đang ở tận đâu?
Không ai hiểu câu nói vừa rồi. Ông Lê Hùng nói:
- Rồi lát nữa em sẽ giải thích rõ điều này cho ta nghe.
- Vâng, và xin ông cũng cho con biết ông đã làm cách nào để đột nhập dễ dàng như vậy!- Nam tiếp- con cứ lo là công việc bị trở ngại bất ngờ!
- Điều này do công của Minh đó. Cậu bé đã ra chờ bọn ta tận ngoài đại lộ và nói cho biết cái mật hiệu kèn xe mà cậu đã nghe thấy và nhớ được khi quý ông này vào đây ban nãy. Ta đã làm con đợi quá lâu, tội nghiệp! Lý do là xe bị “ăn banh” (1) bất tử. Ta sốt ruột vô cùng. Nhưng rồi công việc đã trôi chảy. Bây giờ ta đi xem các thiếu nữ kia đâu nào! Trong khi chờ đợi, các anh lính hãy giải những tên này về nhà giam cho ta.
- Thưa ông, có ai ở lại đây với các em của cháu không ạ?- Đào hỏi.
- Cháu cứ yên tâm, bọn ta đông người lo gì! Một chiếc xe lớn của ty cảnh sát cũng đã tới đây.
- Thưa ông chủ, còn một tên nữa là Bạch cũng sắp tới đây- Nam nói, ban nãy khi ông bóp kèn xe thì bọn này lại tưởng là hắn đến.
- Tốt lắm! Tên đó cũng sẽ bị tóm cổ nốt.
Một giờ sau, Đào ngồi cạnh thám tử Lê Hùng trên chiếc xe của ông chạy về biệt thự Thu-Phong. Minh và hai thiếu nữ ngồi ở ghế sau yên lặng và sợ sệt.
Nam theo sau với hai đứa nhỏ với chiếc xe lớn dành cho hắn. Tên Bạch cũng đã đến để lấy tin và cũng bị bắt nhốt cùng với đồng bọn.
- Thưa ông, chắc bác Hà cháu lo lắng lắm!- Đào nói.
- Không sao đâu, ta đã cho người kêu điện thoại báo tin cho bà yên tâm rồi. Ước mong rằng bà đã cho người sửa soạn cơm nước cho bọn ta. Chắc ai cũng đói bụng lắm rồi thì phải.
- Thưa ông, vâng ạ- Đào đáp- Bất cứ có gì là cháu ăn nấy!
- Thì ăn tạm mấy chiếc bích-quy đi. Cháu lấy trong chiếc túi ở cánh cửa đó, mời cả mấy cô kia ăn một thể.
Đào đang lo lắng về hai thiếu nữ: thám tử Lê Hùng đã cho mở cánh cửa ngôi nhà và bảo các cô đi theo, chưa hỏi han gì cả. Đào tự hỏi cô Thu Trang sẽ ra sao: Cô là đồng lõa của Du đến mức nào? Cô có bị tù tội hay không? Và còn thiếu nữ kia tự xưng tên Trang là ai? Trời ơi! Rắc rối quá!
Đồng hồ vừa điểm 11giờ đêm. Khi cả bọn về tới biệt thự. Bà Hà cho bế bé Loan và Quang lên lầu ngủ, rồi mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tại phòng ăn, có cả Nam.
Thám tử Lê Hùng lên tiếng:
- Tôi yêu cầu hai cô kể rõ vai trò của mình trong vụ này. Cô Trang nói trước đi.
Cô bạn của cô giáo ngẩng lên đáp với giọng bẽn lẽn:
- Thưa ông, tôi chẳng có gì nhiều để nói. Tôi không giữ một vai trò gì ạ!
- Vậy để tôi đặt câu hỏi. Tôi đã thu thập được một vài tài liệu về cô, nếu đúng thì cô xác nhận cho tôi biết. Cô đã từ giã bà mẹ với ý định đến đây dạy học các con kỹ sư Hải phải không?
Thiếu nữ gật đầu:
- Khi cô tới bến xe Sài Gòn, cô không kiếm được taxi. Một ông lịch sự ngồi xe hơi đã đề nghị cho cô giáo quá giang tới đây, và cô đã chịu.
Thiếu nữ lại gật đầu:
- Như thế là cô đã hành động dại dột, không nên bao giờ đi theo một người lạ cả. Tên đó đã dẫn cô tới một nơi khác.
- Thưa ông, hắn nói là hắn đi tới một biệt thự gần ngay biệt thự của bà Hải, nên tôi thấy cũng tiện đường, trời lúc đó lại gần tối.
- Đồng ý, nhưng thay vì biệt thự của bà Hải, cô lại được đưa tới một căn nhà nằm khuất trong một khu vườn cây cối um tùm và nếu Đào không khám phá ra thì lúc này chúng tôi vẫn đang tìm kiếm cô chưa thấy! Thế hắn nói sao về sự thay đổi chỗ ở như thế?
- Thưa, hắn nói là có một mối nguy cơ đang đe doạ tánh mạng của tôi và muốn tránh khỏi thì tôi phải ở yên trong đó, không được trốn đi. Tôi sợ lắm, nhưng không biết làm cách nào để kháng lại. Tôi chỉ có một mình bị nhốt trong căn nhà đó, hàng ngày chỉ có một bà già mang cơm nước vào, không nói năng một tiếng nào. Tôi có sách để đọc, tôi cũng nhận được tin tức của má tôi nữa. Tôi chẳng hiểu chi cả. Tôi lo sợ lắm!
- Bây giờ cô không còn phải lo sợ gì nữa. chung quanh cô đều là bạn cả. Cô bạn đây đã tới với cô ba ngày trước đây phải không?
- Vâng, ông Du đã dẫn chị ấy đến. Hình như hai người đã cãi lộn: ông ta có vẻ tức giận và chị ấy thì khóc lóc suốt ngày. Tôi cố gắng an ủi chị ấy nhưng chị ấy chỉ trả lời: “Thật là ghê gớm! Chị không hiểu nổi!”. Rồi chị ấy không nói thêm gì nữa
- Lát nữa cô ấy sẽ nói- nhà thám tử dịu dàng nói- Cô ấy cũng hiểu rằng bây giờ không còn phải lo sợ gì nữa vì đã có chúng tôi bảo vệ cho. Bây giờ thì cô giáo nói đi. Không ngại gì hết. Trước hết tên thật của cô là gì?
- Thưa, tôi là Diễm Trang. Khi tôi gặp cô Thu Trang, tôi đã hiểu tại sao mà ông Du đã chọn tôi để giao cho một nhiệm vụ đáng sợ mà ông đã đoán biết. Cùng tên, cùng khổ người, cùng học vấn, và hơn nữa …
Tiếng cô nghẹn ngào vì xúc động. Cô cố trấn tĩnh và nói tiếp:
- Ba tôi khi xưa đã làm ăn thất bại. ông rất tốt nhưng quá hiền lành. Thật là một điều bất hạnh cho ba tôi khi gặp ông Du, giao dịch với hắn rồi vay hắn rất nhiều tiền. Khi ông qua đời từ hai năm nay, lão Du đã tỏ ra rất tận tâm với gia đình tôi: tôi còn ba em nhỏ, má tôi thì thường đau yếu và tôi đã sớm kết thúc việc học để giúp đỡ gia đình. Không những Du không đòi món tiền nợ mà còn giúp má con tôi tiền bạc để chi tiêu trong nhà. “Cháu Trang sẽ trả dần, khi nào cháu có công ăn việc làm”. Hắn nói. Tôi không rõ ba tôi đã nợ hắn bao nhiêu tiền.
- “Cách nay hai tháng, hắn đến gặp tôi và lạnh lùng đưa tôi coi các giấy nợ của ba tôi, trong đó ông cam kết sẽ trả ngày nào mà Du cần đến”
- Ngày đó đã tới, Du bảo tôi. Cô phải tôn trọng lời cam kết của ba cô.
- “Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể làm nổi điều đó. Du đã nhẫn tâm bảo tôi rằng nếu tôi không trả được nợ, hắn sẽ cho bán nhà cửa đồ đạc của má tôi và đuổi mẹ con tôi ra đường. Tôi đã van nài hắn, nhưng hắn không nghe. Tôi rất lo âu, vì má tôi không chịu đựng được nông nỗi đó. Còn các em tôi? Một mình tôi không hy vọng gì kiếm ra đủ tiền để trả nợ và nuôi sống gia đình. Tôi không giấu được nỗi thất vọng và Du đã lợi dụng tình thế đó”
Cô Diễm Trang cúi đầu, lau những giọt lệ tuôn rơi lã chã. Đào quá thương cảm vội đứng dậy tiến tới ôm lấy vai cô giáo để vỗ về an ủi. Sau vài giây, cô giáo nói tiếp, giọng nghẹn ngào:
- Lão Du đã đề nghị với tôi một điều giao ước: nếu tôi nghe lời hắn, nếu tôi nhận giúp hắn trong một công việc tế nhị, hắn sẽ coi như tôi đã trả hết nợ và sẽ hoàn lại cho tôi tôi giấy tờ nợ của ba tôi. Hắn buộc tôi phải ưng thuận trước khi nói cho tôi biết việc gì. Không còn cách nào hơn, tôi buộc phải chấp thuận.
- “Rồi hắn giải thích cho tôi biết công việc phải làm. Khởi đầu, tôi thấy cũng không có gì là tội lỗi. Đó là việc thay thế một cô để dạy các em học vì cô đó mắc bận bất ngờ. Tôi sẽ phải giấu kín không cho ai biết sự thay thế này, tôi sẽ phải viết thư đều đặn cho bà mẹ của thiếu nữ mà tôi thay thế, nhưng các thư đó phải đánh máy, vì một lí do nào đó, để khỏi lộ mặt chữ của tôi. Tôi vẫn lo rằng đây là một vụ rất quan trọng. Tôi ngờ rằng tên Du đã làm cho công việc của ba tôi ngày xưa bị thất bại và tôi cho hắn là một kẻ không lùi bước trước một tội lỗi gì”
- “Khi tới đây tôi đã được ông bà kỹ sư Hải tiếp đón một cách rất niềm nở và tôi đã thực lòng hứa hẹn sẽ trông nom con cái cho ông bà. Các em đây đã tỏ ra rất quý mến tôi, cũng như mọi người khác trong nhà, và tôi cũng mến các em lắm. Tóm lại, cái mưu cơ của Du có vẻ vô hại, tôi đã làm phận sự rất tận tâm và không ai trong nhà này khó chịu vì sự hiện diện của tôi cả. Tuy nhiên, tôi thấy rất khổ tâm phải đóng một vai trò của người khác và tôi vẫn tự hỏi tại sao Du đưa tôi tới đây?”
- “Lúc đó thì tai nạn xe hơi và sự có mặt của Nam. Tôi rất thắc mắc vì tôi thấy tai nạn có vẻ khó tin quá! Sống trong sự giả dối làm tôi sinh ra nóng nảy: có phải Du muốn cho người do thám tôi không?”
- “Chẳng bao lâu tôi biết rằng không phải như thế. Du tới thăm tôi tự nhận là anh họ của tôi. Hắn nổi giận khi hay biết câu chuyện về Nam. Từ đó tôi mới hiểu tất cả: hắn muốn chiếm đoạt điều bí mật của kỹ sư Hải và trông cậy vào tôi để hắn ra vào đây được dễ dàng. Hắn cũng lo ngại môt người khác đang thực hiên mưu toan như hắn. Hắn nói Nam là tay sai của đối phương, tôi phải làm thế nào cho anh ta bị đuổi. Hắn còn nói rằng hắn đang làm việc cho một tổ chức rất thế lực và tôi phải cúi đầu vâng theo tất cả mệnh lệnh của hắn, nếu không thì sẽ gặp những điều chẳng lành. Hắn chỉ cho tôi cách hành động để loại bỏ Nam và báo cho tôi biết hắn sẽ đến lục soát phòng thí nghiệm một đêm: tôi phải làm thế nào để Nam bị nghi ngờ về vụ này. Thất vọng, tôi đành phải tuân hành”
- Thưa cô, Du đã nói với cô tất cả những điều ấy khi cô khóc nhiều có phải không ạ?- Đào hỏi
- Đúng em ạ!- Cô giáo ngao ngán đáp- Em đã quá tốt với tôi! Tôi đã đứng trước một cảnh ngộ éo le rất khó xử: hoặc là làm hại ba em và các em, hoặc gây tai hại cho má tôi và các em tôi! Tuy nhiên tôi vẫn hy vọng che chở được các em. Và tôi nghĩ là có thể làm hại Nam mà không ân hận gì nên tôi tìm cách làm cho anh ta bị nghi ngờ là ăn cắp.
- Trời ơi!- Minh kêu lên- Vụ chiếc kim vàng là do cô tạo ra à? Anh Nam đã đoán đúng!
- Chính tôi!- Cô giáo đáp- Tôi đã giấu nó trong phòng Nam và sau đó tôi lại giấu chiếc dây vàng của bà Hà.
- Chiếc dây của tôi à?- Bà Hà ngạc nhiên hỏi- nó đã bị đánh cắp hồi nào? Hôm qua tôi vẫn còn thấy nó kia mà!
- Thưa bác, để cứu anh Nam, chị Đào và cháu đã lấy lại chiếc kim vàng và chiếc dây đó ạ- Minh giải thích.
- Khi nhận được chiếc kim vàng qua nhà bưu điện. Tôi biết là các em đã gửi nó cho tôi- cô giáo tiếp- Tôi đã hiểu là tôi không đủ sức mạnh để tranh đấu với những trẻ em tốt bụng …Một đêm, Du đã tới lục soát phòng thí nghiệm, như hắn đã báo trước: hắn đã cạy cửa để vào, nhưng hắn chỉ thấy toàn đồ vật không giá trị. Hắn quyết định trở lại để mở cái tủ sắt cùng với một tên khác chuyên môn làm công việc đó. Tôi lo sợ biết bao khi nhận thấy rằng, vì những vụ trộm trước đã xảy ra. Đào đã đi tuần ngoài vườn trong đêm khuya. Từ đó, tôi sống trong sự lo âu thường xuyên: tôi bắt Đào phải hứa với tôi sẽ không ra khỏi phòng vào ban đêm. Nhưng tôi run sợ khi nghĩ rằng Đào hay Minh có thể không nghe lời tôi chạm trán với Du thì tình thế sẽ xoay chuyển ra sao? Tiếp đó, kỹ sư Hải báo tin sắp về: sự lo âu của tôi thật vô bờ bến. chắc chắn là Du sẽ hay tin đó, hắn sẽ nhất quyết tới mở tủ sắt trước khi quá trễ! Và tôi có phận sự phải tiếp tay với hắn trong việc này.
- Tội nghiệp cô giáo- Đào dịu dàng nói- Vì thế nên cô thấy thật sự hãi hùng khi Du đến kiếm cô …
- Hãi hùng lắm. tôi hiểu rằng hắn muốn bắt tôi phải rời khỏi biệt thự, vì hắn nghĩ rằng tôi không giúp đỡ hắn tận tình. Hắn muốn hành động một mình mà tôi rất lo ngại phải bỏ các em, trong khi các em không hay biết gì về sự nguy hiểm đang đe dọa. Vì tin lời Du, tôi vẫn tưởng Nam thuộc đảng gian phi! Nên tôi vẫn bảo Đào phải coi chừng anh ta và đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra.
- Thưa cô, bức thư để trên bàn em cũng do cô viết ạ?- Đào hỏi.
- Phải, và tôi cũng lấy cả chiếc vòng của em nữa. Tôi hy vọng sẽ làm cho em phải thận trọng hơn, nhưng tôi vẫn không được yên dạ. khi em nói cho tôi biết rằng không có tài liệu gì trong tủ sắt, tôi đã được yên tâm hơn và tôi đã vội vàng báo tin cho tên Du biết. tôi hy vọng điều đo sẽ làm cho hắn nản lòng và từ bỏ ý định cũ. Nhưng tôi có ngờ đâu trong đầu óc hắn lại có những mưu toan thâm độc hơn.
- Rồi sao nữa?- Nhà thám tử hỏi.
- Rồi thì hết- cô giáo trả lời với vẻ mệt mỏi- Du đã dẫn tôi tới căn nhà đó và la rầy tôi thậm tệ: nào là tôi chẳng giúp gì cho hắn việc gì, nào là tôi vô dụng …nhưng may mà hắn không đến nỗi ngu dại như tôi tưởng nên hắn sẽ phải dùng tôi để lừa các học trò của tôi đến nhà của hắn. Hắn sẽ giấu các em ở một nơi thật xa, không ai có thể kiểm tra được và hắn có thể yêu sách ông Hải tất cả cái gì hắn muốn, sự việc tiếp theo thế nào thì ông đã biết.
Nói tới đây, cô giáo gục đầu vào hai tay. Sau vài phút im lặng bi thảm. Ông Lê Hùng cất tiếng:
- Chúng tôi đã biết đoạn tiếp theo và chúng tôi đã dự liệu đoạn kết. Cô Diễm Trang, cô đã được giải thoát khỏi bàn tay của tên đại bịp đã dẫn cô vào một cuộc phiêu lưu ghê rợn. Một cuộc điều tra sẽ cho chúng tôi biết cô sẽ phải trả bao nhiêu tiền về số nợ của ba cô. Nhưng dầu sao đi nữa cô vẫn có đủ thời giờ để trả nợ. và từ nay về sau, cô đã có những người bạn tốt đáng tin cậy, thí dụ như Nam chắc đã sẵn lòng tha thứ cho cô về những điều ác cô muốn gây ra cho hắn, và các học sinh ngoan ngoãn của cô đây.
- Vâng, vâng- Đào sốt sắng nói- Cô giáo ơi, em chắc chắn rằng ba má sẽ thương cô hết sức như các em đã thương cô vậy!
- Các em … thưa ông! Tôi cảm kích biết bao!- Cô sung sướng đáp.
- Tôi đề nghị- bà Hà nói- Bây giờ đã quá khuya rồi, chúng ta nên đi ngủ. Riêng tôi, cả ngày hôm nay đã làm tôi sụn xương rồi đó! Cô giáo! Căn phòng của cô vẫn đang chờ đợi cô và chúng tôi sẽ sửa soạn thêm một phòng cho cô bạn nữa.
Ông Lê Hùng và Nam từ giã mọi người và hứa sáng mai sẽ quay trở lại:
- Chúng ta sẽ hoàn tất cái cổng chào- Nam nói
- Thế anh sẽ có mặt tại đây khi ba má về chứ?- Minh hỏi.
- Nhất định phải có chứ!
- Vậy thì hay lắm- Đào nói- Chào anh Nam và cám ơn anh rất nhiều đã cứu chúng tôi
Nhà thám tử vui vẻ nói:
- Phải, rất nên cám ơn hắn, vì hắn thật xứng đáng. Nhưng cũng phải công nhận rằng hai chị em cô đã giúp cho công việc của hắn được dễ dàng. Tôi xin có lời khen ngợi nhé! Chắc ông bà kỹ sư sẽ rất hãnh diện về các em đó!
Đào mỉm cười sung sướng, nhưng cô sung sướng nhất là Nam – người mà chị em cô đã che chở - là một người lương thiện và cô giáo không phải là đồng đảng mà là nạn nhân của một tên gian ác.
Trong bầu không khí tưng bừng náo nhiệt, ông bà kỹ sư Hải đã về tới biệt thự Thu-Phong. Trước cái cổng chào đứng lộng lẫy uy nghi, bọn con cái xếp hàng dài trên lối vào để đón mừng ba má. Thám tử Lê Hùng và Nam cũng tới dự kiến theo đúng lời hẹn bữa trước, với sự hiện diện của cô giáo – Bà Hà thì hân hoan vô tả.
Ông bà Hải rất sửng sốt khi nghe kể lại những biến cố đã xảy ra khi ông bà ở Hải ngoại. Ông bà khen ngợi chị em Đào và cảm ơn nồng nhiệt thám tử Lê Hùng và Nam đã chăm sóc tận tình gia đình ông. Cô giáo Diễm Trang thấy vô cùng cảm kích những tấm lòng cao thượng đã giúp cô vượt qua những quãng đường chông gai và mang lại cho cô những ngày mai tươi sáng.
Riêng bốn chị em Đào thì chan chứa hy vọng về những món quà kỳ diệu của xứ anh đào xếp đầy va li của ba má.
Hải Vân
--------------------------------
1 Tiếng nhà nghề của các tài xế, phiên âm từ chữ ‘en pane’ - xe hư.
Cô Giáo Thu Trang Cô Giáo Thu Trang - Hải Văn Cô Giáo Thu Trang