Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: l Maruchan l
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3274 / 51
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Thuốc Độc
inh rất buồn bã. Đã ba hôm nay, Sanh ốm mà chẳng được uống một hớp thuốc nào.Và, đã chẳng được uống thuốc thì chớ, bà Tuần lại không cho Sanh được yên tĩnh để nghỉ ngơi nữa. Bà gọi người đến cúng, từ chập tối đến nửa đêm, trống, mõ khua inh ỏi.
Minh không sao can nổi mẹ chồng, nàng đã giảng rõ cho bà biết rằng chẳng qua chồng nàng phải cảm, chỉ cần luộc quả trứng để tránh gió, hoặc đun nồi nước để xông, hoặc nữa, mua dăm xu chè giải cảm để uống cũng có thể khỏi được. Nhưng mà bà Tuần nhất định không tin thế, bà cả quyết rằng vì Minh mà Sang bị ốm, rồi bà lo lắng, cuống queo, trịnh trọng sắm đồ lễ, làm cho Sanh cũng tưởng mình ốm nặng thật…
Nguyên mấy hôm trước, bà Tuần cho Sanh và Minh cùng với vợ chồng Trí đi chùa Hương để cầu tự, vì bà rất nóng ruột có cháu nội để ẵm. Nàng từ chối không đi vì nàng không tin nhảm, mà nhất là thấy Xuân nói chuyện rằng Nhã cũng muốn tổ chức cuộc đi ngoạn cảnh chùa Hương, nàng muốn tránh khỏi gặp Nhã, nàng muốn quên Nhã để yêu Sanh và yêu gia đình Sanh. Hồi Nhã bị thương ở cánh tay, nàng đã có thể lãnh đạm mà không có một nửa lời hỏi thăm, thì nàng thấy rằng nàng có thể đạt được ý mình đã định. Thế là đi chùa Hương rồi lỡ ra gặp Nhã, có khác nào tự nàng làm hại nàng hay không.Nhưng bà Tuần có hiểu đâu, thấy nàng từ chối, bà mắng và diếc móc xa xôi là không nghĩ gì đến gia đình. Bởi vậy, Minh bắt buộc phải đi, mà chẳng những không sốt sắng, thành tâm như mẹ chồng và chồng, nàng cũng không dám coi như cuộc đi xem phong cảnh, vì lúc nào nàng cũng len lén như chuột ngày.
Cho nên, từ hôm về nhà, bà Tuần vẫn hậm hực, nhất là khi thấy Minh dọn cơm, mà quên không đặt thêm chiếc bát, đôi đũa, hoặc khi nghe Minh nói chuyện với chồng, khen một vài cảnh nên thơ của chùa Hương. Đến lúc Sanh kêu hâm hấp nóng đầu, thì thật không còn hối hận rằng mình quá thiên, bà đổ riệt cho Minh bang bổ.
Trước thì Minh buồn, cho rằng mình chỉ bị nói khó chịu đến lúc Sanh khỏi là cùng, vì Sanh cũng hơi sốt thôi.Nhưng sau, đầu Sanh nóng hơn dần, Minh thấy món tiền sắm việc lễ tạ to thì nàng giật mình. Đến lúc bà Tuần nghiến răng trỏ vào mặt Minh mà xói móc, thì Minh chỉ buồn cười thôi.
- Thật là mợ làm khổ chồng mợ nhé.
Nàng không nhận tội ấy vì nàng không làm tội ấy, cho nên nàng vẫn như không. Bà Tuần thấy nàng tươi tỉnh thì tức và nhắc lại câu ấy, kỳ đến khi nàng phát khóc thì mới nghe. Quả nhiên, Minh khóc và đáp:
- Bẩm mẹ, giá mẹ cứ nghe con cho nhà con uống thuốc có lẽ không tốn kém tí nào.
Cho là nàng dâu nhạo mình, bà đập tay xuống bàn:
- Mợ đừng nói láo. Mợ muốn giết chồng mợ thì mợ cứ báng bổ đi.
Minh quệt nước mắt, dịu dàng nói;
- Bẩm con tưởng nếu con chẳng thành tâm thì con bị trừng phạt, chứ thánh nào bất công lại bắt chồng con ốm bao giờ.
Bà Tuần không thể nhịn được, đứng phắt dậy:
- Nữ nhân ngoại tộc! Nữ nhân ngoại tộc! Mợ đã hiểu chưa? Đồ ngu! Mợ đã tưởng mợ hay ho lắm để các Ngài trừng phạt phải không. Đến ngay như ở nhà, mợ có điều gì phạm lỗi, thì tôi cứ căng xác cái thằng chồng mợ ra ấy, chứ tôi thèm nói đến cái thứ mợ à?
Minh ngắm nét mặt hầm hầm của mẹ chồng, nàng mỉm cười và càng dịu dàng:
- Bẩm mẹ, con thấy nhà con bảo vì trời nắng mà nhà con không có ô che, nên mới phải cảm.
Bà Tuần tức hơn, lắp bắp mấy tiếng, rồi tiếp:
- Thế sao tôi không phải cảm? Mợ không phải cảm?
Minh không muốn để mẹ chồng tức hơn nữa vì đuối lý, nàng trở vào buồng, vừa đi vừa nói:
- Chỉ tại mẹ, giá không vẽ ra đi chùa, thì việc gì Thánh phạt!
Lúc ấy Sanh đã thức dậy.Chàng chỉ chợp mắt được độ một lát khi trong nhà yên tĩnh mà thôi. Minh thương hại chồng, đặt tay lên trán chồng, và khẽ hỏi:
- Để tôi mời ông lang nhé?
Sanh đưa hai mắt mệt nhọc nhìn vợ, đáp:
- Nhưng nên giấu mẹ.
- Tôi tưởng cậu yếu mời ông lang đến chữa, thì cần gì phải giấu?
Giữa lúc ấy, bà Tuần vừa đến cửa buồng và đã nghe thấy hết cả, bà vội nói:
- Thôi ạ, mợ để mặc tôi ạ. Thầy lang chữa được bệnh chứ nào chữa được mệnh.
- Nhưng bẩm mẹ, nào Thánh có phải là ông lang, chẳng qua những người mê tín bắt Thánh làm thêm việc ấy.
Tức thì một quyển sách lẳng suýt vào mặt Minh.
- Này lý sự này!
Minh tránh được, chạy ù ra mất. Sanh sợ, tái mét mặt lại, giượng ngồi nhỏm dậy. Bà Tuần gục vào bàn, khóc:
- Rước những ngữ này về thực là khổ. Dạy lắm cũng thế thôi!
Sanh nhăn nhó can mẹ:
- Thưa mẹ, con xin mẹ tha thứ cho nhà con.
- Khổ lắm, mẹ biết rằng con sẽ ốm thêm về vợ con.
Sanh an ủi:
- Không mẹ ạ. Mẹ không nghe nhà con thì thôi, việc gì mẹ phải khóc lóc, tức tối.
- Nhục nhã quá! Thế này thì cúng cấp ở nhà bằng không.
Nói xong, bà thở dài, uể oải đứng dậy, rồi gọi thằng xe kéo bà đi lễ.
Nhân mẹ chồng đi vắng, Minh vào buồng, buồn rầu than thở với chồng vải câu, rồi nàng quả quyết:
- Cậu ạ, tôi cứ đi mời ông lang đây. Rồi mẹ mắng chửi sao tôi cũng chịu. Tôi không thể làm thinh để mẹ nhắm mắt tin xằng được.
Sanh thở dài.Minh khép cửa cẩn thận rồi đi.
Một lát, ông lang đến bắt mạch kê đơn, đoạn Minh thân hành ra hiệu bào chế.
Nhưng trong khi sắc thuốc thì bà Tuần về. Bà trông thấy hỏa lò và siêu thì bà giận đầy ruột, bà giơ chân đạp vỡ tứ tung, và la ó rầm rĩ. Bà đã đi lễ về, bà đã xin cho con bà được một bát thuốc thánh.
Minh thấy vọng, lên gác ti tỉ khóc. Bà Tuần bưng bát tàn hương nước thải vào cho Sanh và âu yếm nói:
- Mẹ kêu mãi Ngài mới cho đây, con nên uống ngay.
Sanh nhìn bát nước lã ngần ngại nói:
- Con sợ nước lạnh lắm, mẹ ạ.
Bà Tuần dỗ:
- Con cố đi. Nó hay về cái lạnh. Con vợ con báng bổ, thế mà Ngài biết, sau mẹ lễ tạ mãi, Ngài mới ban cho đấy.
- Mẹ cho con uống thuốc chén, nếu không khỏi hãy hay.
Bà Tuần sợ hãi, trợn mắt:
- Chết! Sao con nói càn thế? Mẹ đã kêu rồi, Ngài không cho uống thuốc đâu.
Nói xong, bà Tuần bưng bát kề tận miệng Sanh. Sanh thấy nét mặt nằn nì của mẹ, chàng không nỡ từ chối, bèn ừng ực uống.
Nhưng một giờ sau, Sanh đâm lưỡi đen. Bà Tuần và Minh cuống quýt. Hai người cùng nước mắt chảy quanh.
Rồi nghĩ ngợi một lắt, bà gọi Minh, đập tay xuống giường, vật vã nói:
- Thôi phải rồi, chỉ tại mợ, tại mợ dám mời thầy lang. Ngày đã bảo không cho chữa với trần kia mà!
Minh chán ngán, gục mặt ngồi thừ ra. Bà lại gắt:
- Thế mợ không thèm cựa cậy phải không?
Nói đoạn, bà quẳng hai hào vào mặt Minh, sai đi mua vàng hương để bà đi lễ tạ.
Chờ bà ra khỏi nhà, Minh tức tốc đến mời một ông chú họ rất giỏi thuốc, nàng nói thật hết các chứng bệnh, và cách chữa của mẹ chồng, để ông kê đơn khác. Nàng khuyên chồng:
- Hễ chốc nữa, mẹ có cho cậu uống gì thì cậu chớ nghe nhé.
Sanh nhọc mệt, nói líu ríu:
- Tôi có muốn nghe cậu đâu!
Rồi Minh lại đi sửa soạn đồ đạc để sắc thuốc. Nàng căm giận sự mê muội đó làm cho bà Tuần không biết suy xét gì. Nàng lại lo nỗi lỡ ra Sanh có mệnh hệ nào, thì không biết người ta đổ cho ai là thủ phạm.
Nàng đun thuốc rõ mau, để chồng uống trước khi mẹ về. Thì may quá, nàng được toại nguyện.
Minh bưng thuốc lên, thấy mặt chồng lợt lạt. Nàng đỡ chồng dậy, và vui vẻ nói:
- Cậu nên uống ngay, kẻo mẹ về.
Sanh bưng bát thuốc, vừa để kề miệng thì tiếng giầy của bà Tuần đã lẹp kẹp ở nhà ngoài.
Minh giục:
- Uống đi.
Nói đoạn, nàng đưa chồng cầm bát, chạy vội ra ngoài, lên gác trốn biệt.
Bà Tuần cũng bưng một bát nữa vào cho Sanh. Khi bà thấy hơi thuốc sặc sụa và Sanh đương ngửa cổ để uống, bà kinh ngạc chạy vội lại giật ra và hỏi:
- Đứa nào cho con uống thuốc đây?
Rồi bù lu bù loa, bà thét gọi Minh, nhưng Minh nhất định không thưa. Bà khóc:
- Nó cố làm hại con mà con không biết.
Sanh đáp:
- Mẹ đừng nên nghĩ quá. Mẹ yên cho con uống nốt vài ngụm nữa.
Bà Tuần giữ chặt lấy bát:
- Thế này rồi mẹ cũng đến ốm mất.
Sanh đáp:
- Thưa mẹ, mẹ cứ yên lòng.
- Không, Ngài quở, Ngài phạt mẹ. mẹ đắc tội với Ngài.
Sanh mệt quá, từ từ nằm ngả xuống. Bà Tuần nói:
- Ra con không vâng lời mẹ, mà nó bảo con gì con cũng nghe. Bệnh này uống thuốc thì oan gia.
Nói đoạn, bà gí bát thuốc gần mũi, bỗng bà đổi sắc mặt, gọi:
- Sen!
Con Sen hớt hơ hớt hải chạy vào. Bà giục:
- Mày đi cạo tí mùn thớt, mang lên đây cho tao.
Sanh nói:
- Thôi, mẹ đừng bắt con thế.
- Để nôn thuốc ra, mà uống cái này.
- Mẹ cho con uống gì?
- Ngài cho chứ mẹ biết gì mà cho.
Sanh gượng ngồi dậy. Bà Tuần lại ngửi thuốc rồi ngờ ngợ, nói:
- Quái mùi nó thế nào ấy.
Rồi bỗng lo sợ, bà vật vã:
- Con dại dột, quá nghe vợ con. Con ấy chúa là độc ác mà con không biết. Thế nó mời ông lang nào cho con?
- Thưa mẹ, ông Bảy là chú nhà con.
Bà trợn mắt:
- Phải rồi, thôi, nguy đến nơi rồi. Thế con không biết nó không thiết đi cầu tự à? Nghĩa là nó không muốn có con. Nghĩa là nó muốn cho nhà ta tuyệt tự, nghe chưa.
Sanh buồn bã, thở dài. Bà Tuần lại cạo mùn thớt và nói với Sanh:
- Vả con cũng bạo lắm. Con không biết chú cháu nó bảo nhau cho con uống thuốc gì à?
Sanh ngạc nhiên, nhìn mẹ. Bà nói:
- Giá là thuốc chữa bệnh thực, thì cũng phải chính tay mẹ sắc, mẹ mới dám cho con uống.
- Sao ạ?
Bà Tuần cười thương hại, rỉ tai con:
- Mẹ nghi lắm. Sao nó không mời ông lang, lại nhờ chú nó, tất cả là có sự bí mật.
Sanh ngớ mặt, bà lại nói:
- Biết nó là thuốc gì? Ngộ là thuốc độc thì sao?
Sanh xám ngắt lại, nằm lả xuống giường. Bà Tuần sụt sịt, rồi chợt nghĩ ra, bà bảo:
- Được, để mẹ thử xem.
Dứt lời, bà gọi Minh.Minh ở trên gác, rón rén xuống.bà Tuần ngọt ngào nói:
- Cậu nó yếu, mà mợ trông nom săn sóc, thật là tốt bụng.
Nhưng đổi ngay sắc mặt giận dữ, nghi ngờ, bà hỏi:
- Thế những bã thuốc, mợ có giữ lại không?
Minh ngạc nhiên đáp:
- Bẩm mẹ, con đổ cả đi rồi.
Bà Tuần liếc nhìn Sanh, kinh hãi, rồi đứng phắt dậy, bà trỏ bát thuốc và bảo Minh:
- Thế thì mợ uống nốt ít thuốc đi cho tôi xem.
Minh thấy chồng trông mình chòng chọc và có vẻ sợ hãi, thì càng ngơ ngác:
- Bẩm mẹ, thuốc của nhà con chứ có phải thuốc của con đâu ạ?
Bà nhìn Sanh, khóc:
- Đấy, mẹ đoán có sai đâu?
Đoạn bà xám xịt mặt lại, quát:
- Mợ phải uống, để tôi xem mợ cho nó thứ thuốc gì nào! Cho mợ biết tay tôi.
Minh hiểu ý, nhìn mẹ, mỉm cười, rồi uống tự nhiên như không.
Bà Tuần và Sanh nhìn Minh, rồi nhìn nhau.
Vậy mà thấy Sanh uống mùn thớt lại không nôn được thì bà vẫn lo, lo suốt cả đêm, đến nỗi nằm ngử bà giật mình thon thót, lo đến tận hôm sau Sanh cất cơn.
Cô Giáo Minh Cô Giáo Minh - Nguyễn Công Hoan Cô Giáo Minh