The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: soyo tino
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:46:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ốc... cốc....
Tiếng gõ cửa vang lên chầm chậm phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Nó nhíu mày, cất vội chiếc vòng cổ có gắn con chip vào trong tủ, uể oải bước tới cánh cửa.
Nhìn thấy người trước mặt, nó cất giọng đầy mệt mỏi:
-"Có chuyện gì vậy bố? Hôm nay con hơi mệt."
Lâm Hải Nam đưa tay dập điếu thuốc rồi nói:
-"Nghe nói con đề nghị đàm phán với Red Wall?"
Đưa tay vuốt tóc mái sang 1 bên, nó hơi nhếch mép:
-"Vâng, sao à bố?"
-"Cho ta lý do con làm vậy."
Nó xoay người bước vào nhàn nhã nói:
-"Nếu không làm vậy rất có thể chúng sẽ làm hại đến Nhật Nam. Hơn nữa xe hàng đó cũng không quan trọng lắm."
Lâm Hải Nam nhìn nó nở nụ cười:
-"Chứ không phải vì lý do khác à?"
Vẻ mặt nó thoáng sự ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về vẻ bình thường:
-"Lý do khác? Ý của bố là gì vậy?"
Lâm Hải Nam bật lên xuống chiếc bật lửa trong tay, nhìn nó:
-"Có người nói con và người của Red Wall có quan hệ với nhau."
Nó cười nhạt:
-"Bố tin sao?"
Ánh mắt Lâm Hải Nam lộ ra những tia hỗn loạn, khó đoán:
-"Dĩ nhiên là ta sẽ cân nhắc, không phải là ta không tin con nhưng không có lửa làm sao có khói? Nói đi cũng phải nói lại. Ta nuôi con gần 10 năm trời nên chắc con cũng hiểu tính ta. Nếu có kẻ dám phản bội ta thì cái kết duy nhất chính là sống không bằng chết."
Nó đưa tay lấy điều khiển tv mở lên, cất giọng thật nhẹ:
-"Và bố cũng biết con ghét nhất bị người khác nghi ngờ chứ? Nếu bố không tin con thì ok, bố cứ việc làm những gì bố muốn."
-"Được rồi, ta chỉ muốn nói với con vậy thôi, nếu không muốn bị người khác nghi ngờ thì đừng hành động theo cảm tính vậy nữa. Devil thì mãi là Devil, sẽ không bao giờ chạm được đến Angle."
-"Con hiểu."
Lâm Hải Nam xoay người định bước đi nhưng lại nhớ ra gì đó:
-"À, bắt đầu từ mai con sẽ sang biệt thự Ngô gia sống."
Như sét đánh mang tai, nó ngây ngốc hỏi lại:
-"Bố nói gì vậy? Con nghe không hiểu."
Đưa tay xoa đầu nó, Lâm Hải Nam cười phá lên:
-"Còn làm bộ với ta, không phải con và Hoàng Tuấn đã tự ý đính hôn sao?"
( Lâm Hải Nam đúng là nam diễn viên xuất sắc của năm mà, thay đổi thái độ nhanh hơn cả tắc kè đổi màu.)
Nó nắm chặt tay gằn lên:
-"Bố nghe ai nói vậy?"
-"Chủ tịch Ngô gọi điện cho ta nói vậy. Hơn nữa ông ấy cũng rất thích con."
Mặt nó đỏ dần lên:
-"Con không đi."
Lâm Hải Nam cau mày khó chịu:
-"Con bắt buộc phải đi."
-"Vì sao? Chả lẽ con không có quyền lựa chọn?"
Lâm Hải Nam lắc đầu rồi cúi xuống thì thầm vào tai nó, nghe xong nó tròn mắt nhìn ông ta, không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng mở tủ thu dọn quần áo.
*****************************
Bên lan can, nó đang nhắm 2 mắt hưởng thụ không khí yên tĩnh của trời đêm. Phải, nó yêu bóng đêm, yêu sự cô đơn, tĩnh lặng khi ở 1 mình. Không biết từ bao giờ nó lại có sở thích này, có lẽ bắt đầu từ khi dấn thân vào cuộc chiến hỗn loạn này thì nó đã trở thành 1 con người khác. Nó trước đây là 1 nàng công chúa chính hiệu, yêu màu hồng, ghét bóng tối, sợ cô đơn, luôn vui vẻ, hồn nhiên. Nhưng hiện giờ thì trái ngược hoàn toàn, nó đã thoát khỏi vỏ bọc để trở thành 1 con người khác, không đơn giản, ngây thơ mà thay vào đó là ánh mắt đầy thù hận, nụ cười giả tạo, thậm chí đến cái tên cũng là "đi mượn". Thế mới nói, cuộc đời này không gì là mãi mãi.
Màn đêm dày đặc bao phủ lên tất cả, tiếng côn trùng kêu như ai oán, đưa mắt nhìn xuống bể bơi, nó nhíu mày nhìn vào góc khuất cạnh hồ, bất giác nó xoay người rảo bước đi xuống.
Nhật Nam đang ngồi tựa vào thành bể bơi, ánh mắt đầy ưu sầu, trong tay vẫn đang cầm chai rượu vang loại mạnh, bộ đồ trên người ướt sũng.
Nó chìa ra 1 chiếc khăn tắm rồi nói:
-"Lau khô đi, để vậy dễ bị ốm."
Nhật Nam ngước lên nhìn nó, đôi mắt nâu đẹp chuyển dần sang màu đỏ sọng. NN đưa tay gạt chiếc khăn tắm ra rồi lại rót rượu vào ly đưa lên miệng.
-"Cậu sao vậy? Mới từ cõi chết trở về mà đã bạo lực với thân thể mình sao?"
Bên kia vẫn im lặng tiếp tục uống rượu, nó nhíu mày, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi nó.
-"Phùng Nhật Nam cậu sao vậy? Có gì thì nói ra đi, đừng tỏ thái độ vậy."
Nhật Nam nhìn nó cười khổ:
-"Cậu thích Hoàng Tuấn?"
-"Không liên quan đến cậu."
-"Nếu không có tình cảm thì sao lại phải chịu cho người ta sắp đặt?"
Nó nén thở dài rồi nói:
-"Việc của tôi không đến phần cậu lo. Cậu cứ lo cho thân mình trước đi."
Đưa tay nâng ly rượu, Nhật Nam nhìn thứ chất lỏng đang chuyển động mỉm cười:
-"Người ta nói tình yêu có 2 vị: Ngọt ngào và đắng cay. Nhưng tôi mãi mãi chỉ nếm được vị thứ hai. Theo cậu là tại sao?"
Nó đủ khả năng để nhận ra sự bất ổn trong câu nói của Nhật Nam, đưa tay day day thái dương, nó cau mày:
-"Tôi nghĩ cậu là người rõ đáp án hơn ai hết. Phùng Nhật Nam tỉnh táo lại đi, tôi nghĩ trên đời này chỉ có mỗi Daniel là ấu trĩ nhưng không ngờ cậu cũng vậy..."
Nhật Nam đặt ly rượu xuống rồi kéo nó lại phía mình. Bị kéo đột ngột nó mất thăng bằng ngã khụy xuống cạnh NN. Khóe miệng Nhật Nam uốn thành nụ cười quái dị, nó ngửi thấy mùi rượu đang phảng phất xung quanh mình, rồi giọng trầm ấm của Nhật Nam truyền thật nhẹ đến tai nó:
-"Nếu không có Lâm Hải Nam có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp được cậu. Nếu không có người mang tên Lâm Khả Hân thì có lẽ cuộc đời tôi sẽ không bị xáo trộn, Khả Hân rốt cuộc tôi phải làm gì thì cậu mới dành tình cảm cho tôi đây."
Như đã chuẩn bị từ trước, nó đẩy Nhật Nam ra rồi nói:
-"Cậu say rồi, về phòng ngủ đi. Ngày mai chờ cậu tỉnh táo tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Dứt lời nó đứng dậy toan bước đi. Nhật Nam vùng vằng giật tay nó rồi vươn người ôm lấy nó. Mùi rượu nồng nặc hơn khiến nó cảm thấy buồn nôn:
-"Bỏ ra ngay."
Nhật Nam bỏ ngoài tai lời nó nói vòng tay vẫn ôm chặt lấy dáng người mảnh khảnh đó.
-"Hiện giờ tôi không muốn nghĩ đến mấy chuyện này. Nhật Nam tốt hơn hết là cậu nên dành tất cả cho kế hoạch trả thù đi. Lâm Hải Nam đã nghi ngờ tôi rồi, nếu cậu còn vậy nữa thì chẳng phải công sức bao năm nay của chúng ta đều mất hết sao."
Lời nói của nó như có hiệu lực, Nhật Nam nới lỏng vòng tay ra rồi nhìn nó chằm chằm:
-"Thù tôi sẽ trả đầy đủ cho Lâm Hải Nam nhưng Khả Hân cho tôi 1 cơ hội được không?"
Chát...
Nó vung tay tát Nhật Nam khiến cậu sững người lại:
-"Phùng Nhật Nam cậu tỉnh táo lại cho tôi. Chả lẽ cậu còn không hiểu những gì tôi nói sao? Tôi không muốn làm cậu buồn nhưng e rằng tôi không đủ tài năng để làm vậy nữa rồi. Phùng Nhật Nam nghe rõ đây.: Tôi và cậu mãi mãi là 2 đường thẳng song song, không bao giờ có thể hòa vào làm một. Nếu cậu còn xem tôi là bạn thì tốt hơn hết đừng đưa thứ tình bạn này vào chỗ đổ vỡ nữa."
Nói xong nó quay người bỏ đi, bên tai truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, tiếng hét của Nhật Nam. Phải, chúng ta chỉ là bạn, cách tốt nhất để cứu vãn tình bạn này, đưa cậu thoát khỏi đau đớn, khiến mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó là sự tàn nhẫn.
Lòng nó dâng lên những cảm xúc khó tả. Nó đã ngu ngốc trông chờ vào tình yêu vốn dĩ không tồn tại nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại sự dày vò tuyệt vọng. Chính vì vậy, nó không cho phép Nhật Nam cũng giẫm lên vết xe đổ đáng sợ đó bởi nó không xứng để cậu làm vậy.
******************************************************************************************************************
Chiếc xe từ từ lăn bánh, trên sân thượng Nhật Nam như người mất hồn, đôi mắt sâu u buồn nhìn chiếc xe mang người con gái cậu yêu rời khỏi, miệng lẩm bẩm:
-"Khả Hân, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, cậu nhớ bảo trọng. Hẹn ngày gặp lại."
****************************************************************************
Biệt thự Ngô gia.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng, chiếc áo thể thao bó sát cơ thể tôn lên những đường cong quyến rũ của 1 thanh niên tràn đầy sức sống. Phía đối diện là 3 gương mặt tràn đầy sát khí: Dương Ái Linh, Hải Yến và Minh Nhật. Khóe mắt Hải Yến còn vương lại giọt nước mắt dài trên mi, ánh mắt Minh Nhật nhìn hắn như muốn băm hắn thành trăm mảnh.
Cánh cửa cổng vang lên tiếng mở khóa, mấy giây sau nó đã đứng giữa cửa lớn của căn biệt thự. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó. Khóe miệng hắn nhếch lên, hắn bước lại kéo tay nó:
-"Chào mừng cậu đến."
Nó cúi đầu chào Dương Ái Linh rồi đưa đôi mắt vô hồn liếc nhìn 2 người đang bất động kia.
Dương Ái Linh tỏ vẻ sự khó chịu nhưng vẫn bước tới đặt tay lên vai nó:
-"Chào mừng cô đến với Ngô gia, nếu có gì không hiểu thì cô có thể hỏi bất kì ai ở đây. Nhưng tôi nghĩ Lâm tiểu thư chắc cũng biết chút về lễ nghi rồi nên chắc tôi cũng không cần nói nhiều."
Hắn cau mày nhìn bà ta, chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng nó:
-"Cảm ơn Ngô phu nhân đã quan tâm cháu, nhưng cháu ít hiểu biết, nếu có gì không phải mong mọi người chiếu cố thêm."
Hải Yến đứng dậy lau đôi mắt ướt đi lên phòng. Minh Nhât đến liếc cũng không thèm liếc nó. Thật nực cười, nó thừa thải đến vậy sao?
Hắn trừng mắt nhìn về phía mấy người kia rồi cầm tay nó kéo lên tầng.
Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa bằng gỗ nhẵn, hắn cất giọng:
-"Vào đi, từ hôm nay cậu sẽ ở đây."
Nó kéo vali bước vào, mắt đảo 1 lượt quanh phòng dò xét:
-"Hình như phòng này có người khác ở rồi à? Vẫn đang còn đồ chưa dọn đi."
Nó vừa nói vừa chỉ tay vào cái áo khoác trên sôfa.
Hắn cười ngọt lịm nháy mắt với nó:
-"Thì đây là phòng tôi mà, cậu là hôn phu của tôi nên tốt nhất là nên sớm làm quen với việc này thì hơn."
Gương mặt nó biến sắc hoàn toàn, ánh mắt lóe lửa nhìn hắn:
-"Cậu sợ người khác không biết mình biến thái à? Tôi không thích ở cùng phòng với người khác."
-"Chứ không phải cậu sợ tôi làm gì cậu sao?"
Nó bĩu môi:
-"Cậu dám không?"
Hắn đưa tay vỗ trán rồi huyên thuyên một hồi, nó nhất mực phản bác nhưng trong đầu bỗng vang lên tiếng nói của Lâm Hải Nam:
-"Ta cũng không muốn nhận vụ hôn ước này. Nhưng Hân à, họ có 1 số chứng cứ bất lợi cho ta. Con biết đấy, hắc đạo không phải người nào cũng trượng nghĩa như con thấy bên ngoài. Ngô Vĩ Đông tuy là huynh đệ của ta nhưng suy cho cùng ông ta cũng chỉ lợi dụng ta làm bia chắn cho mình thôi. Vì vây, hôn ước này con phải nhận. Ngô Vĩ Đông rất xem trọng Dương Hoàng Tuấn nên con biết mình phải làm gì rồi đó."
Phải, chính là vậy. Nó phải kiên nhẫn, phải lấy được chứng cứ kia, được tôi chơi với cậu.
Nó hít 1 hơi sâu rồi chép miệng:
-"Được nhưng tôi có yêu cầu."
Hắn nở nụ cười tinh ranh:
-"Ok chỉ có điều tôi chỉ quen ngủ trên giường nên sẽ không có chuyện lê xác đến chỗ khác ngủ đâu. Ngay cả cậu cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đó."
Nó siết chặt tay:
-"Cậu còn vô sĩ đến mức nào nữa? Kinh tởm."
Hắn nhún vai rồi xoay người đi xuống dưới, miệng còn lải nhải:
-"Tôi đi lấy ít đồ dùng cá nhân cho cậu."
Nó thở dài ngao ngán, đứng trước gương nhìn mình một chút rồi mỉm cười:
-"Không ngờ Lâm Khả Hân cũng có ngày như hôm nay, thật hổ thẹn."
**********************************************
Hắn bước vào phòng đã thấy nó đang đứng ngoài ban công, tựa lưng vào tường nhìn xuống dưới. Khóe miệng hắn chợt hé ra nụ cười nhưng ngay sau đó sắc mặt tối sầm lại:
-"Lâm Khả Hân, cậu làm quái gì vậy? Đây là tủ của tôi không phải của cậu."
Như lường trước mọi việc, nó bước vào khoanh tay trước ngực, nét mặt có chút mãn nguyện:
-"Chẳng phải cậu bảo đây là phòng tôi sao? Vậy thì tôi có quyền sử dụng bất kì đồ nào trong phòng chứ."
Miệng hắn ú ớ, hắn không nói gì rồi chuyển mắt vào đống quần áo của mình. Chúng bị ném vương vải ra khắp phòng, chiếc tủ thân yêu của hắn chứa đầy quần áo của nó. Mà nó cũng ác, đồ cũng không phải nhiều vậy mà lại để mỗi ngăn tủ chỉ có 3, 4 chiếc áo.
Hắn cúi xuống nhặt đồ, miệng lẩm bẩm:
-"Không phải cậu cũng có tủ sao? Hà cớ gì phải dùng tủ của tôi."
Nó cười sặc sụa:
-"Dương thiếu gia à, cậu xem bản cô nương đây hợp với màu hồng dịu dàng này không? Cậu không có thẩm mĩ à?"
Hắn đỏ mặt, tự thấy mình rất ngốc. Nó nói đúng, loại nữ cường như nó thì sao hợp với màu sắc của công chúa được chứ. Cũng tại lúc đó hắn vui quá, không để ý đến chuyện này, báo hại bây giờ tự đưa mình vào hố lửa.
10 phút sau...
Căn phòng ngăn nắp trở lại, chiếc tủ màu hồng đáng yêu được chuyển nhanh ra khỏi phòng, xếp đồ của mình lại 1 chỗ ngay ngắn, hắn gõ nhẹ tay lên mặt bàn chờ người mang tủ mới đến, ánh mắt có vẻ hằn học liếc sang phía nó.
Nó đang loay hoay chỉnh sửa cách sắp xếp mấy dụng cụ, đồ trang trí trong phòng. Phải, đó là sở thích ngàn kiếp không bỏ được của nó. Hắn chưa từng cho phép ai đụng vào đồ của mình nói gì đến chuyển đồ, vậy mà chỉ mình nó có thể. Chỉ bấy nhiêu đó cũng phần nào chứng tỏ tầm quan trọng của nó trong lòng hắn rồi. ( Thấy hơi sến ^^)
Đưa tay lấy tờ báo trên bàn, hắn nhíu mày nhìn nó khó hiểu.
Nó như cảm nhận được điều gì đó, vội quay lại phía hắn hỏi:
-"Gì vậy?"
Hắn đứng dậy đưa tờ báo cho nó. Nhận tờ báo nó nhíu mày đọc tin tức đầu tiên trong báo:
-"Nữ sát thủ của Evil lộ diện, thực hư rốt cuộc thế nào? Cô gái thần bí này rốt cuộc là ai?"
Phía dưới dòng tin đó là hình chụp trộm nó đang đứng ở bãi đất trống cùng với mấy sát thủ của Evil.
-"Sao cậu lại bất cẩn như vậy?"
Hắn cất giọng trách móc.
Nó nhún vai ném bộp tờ báo xuống bàn:
-"Là 2 ngày trước, tình cờ có chút việc ở bãi đất đó. Nhìn rất đẹp, xem ra người chụp rất có tâm."
Hắn gắt lên:
-"Giờ này cậu còn đùa được à? Cậu lọt vào tầm ngắm của bọn cớm và đám chó săn rồi đấy."
Mặt nó tỉnh bơ, đưa tay cầm cốc nước lên uống, nó cất giọng:
-"Thì sao? Cũng không biết ai làm mà."
Mặt hắn bỗng khựng lại như nhớ ra gì đó:
-"Cậu tắm đi rồi xuống nhà ăn cơm. Tôi có việc."
Nó gật đầu rồi vào tủ lấy quần áo, hắn xoay người rảo bước đi, khuôn mặt trở nên ớn lạnh khó tả.
*********************************************
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của 1 nữ nhân đầy mệt mỏi:
-"Vào đi."
Hắn bước vào y như 1 bức tượng di động, đứng sừng sững trước mặt Hải Yến.
Nét mặt Hải Yến có chút vui mừng, lau vội hàng nước mắt trên mặt, giọng run run:
-"Tuấn, cuối cùng cũng có ngày cậu tự đi tìm mình rồi."
Mặt hắn ảm đạm đến vô cảm, khóe miệng nhếch lên:
-"Vụ trên áo là do cậu làm?"
Hải Yến ngơ ngác nhìn hắn:
-"Vụ gì? Cậu nói gì mình không hiểu?"
Hắn cười nhạt, đưa tay mở điện thoại rồi chìa ra trước mặt Hải Yến:
-"Đừng nói với tôi là cậu không biết."
Hải Yến khựng người định chối nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô hơi run lên:
-"Đúng vậy, là mình làm. Thì sao? Đó là sự thật, cậu cần phải ra vẻ vậy không?"
Hắn trừng mắt, tay bóp chặt chiếc điện thoại:
-"Cô ấy không hề đụng chạm gì tới cậu, sao lúc nào cậu cũng kiếm chuyện vậy? Cậu làm vậy thì được gì? Nếu tin tức của Khả Hân bại lộ thì cậu nghĩ Evil không ảnh hưởng sao? Cậu đúng là đồ ngốc."
Hải Yến sững người, cố trấn an mình:
-"Phải, mình ngốc. Nhưng sao cậu không nghĩ vì sao mình làm vậy? Cô ta hơn mình chỗ nào? Từ ngày cô ta xuất hiện cuộc sống của chúng ta đều bị xáo trộn. Hoàng Tuấn à, cậu tỉnh táo lại đi..."
Máu hắn dâng lên tận não, hắn nghiễn răng:
-"Cậu thôi ngay đi, người cần tỉnh táo lại là cậu. Vụ lần trước cậu và Minh Nhật làm tôi đã bỏ qua rồi vậy mà cậu còn không biết điều. Nếu vậy thì cũng đừng trách tôi không niệm tình."
Dứt lời hắn định bước đi thì Hải Yến đã chạy lại ôm chầm lấy hắn. Bất động trong mấy giây, hắn đưa tay đẩy Hải Yến ra khiến cô mất đà ngã xuống đất, 1 bên người đâp mạnh vào cạnh bàn, nét mặt vô cùng đau đớn.
Một bóng đen nhanh chóng lướt qua hắn chạy lại chỗ Hải Yến:
-"Dương Hoàng Tuấn mày làm gì vậy hả?"
Hải Yến đưa tay giật giật tay Minh Nhật, lí nhí:
-"Là do em sơ ý thôi anh đừng trách cậu ấy."
Minh Nhật tái mặt lại, gắt lên:
-"Đã là lúc nào rồi mà em vẫn bênh vực cậu ta? Em đúng là đồ ngốc mà."
Khóe mắt Hải Yến chảy ra 1 hàng lệ trong suốt, hắn đứng đó nhếch mép cười, Minh Nhật chau mày nói:
-"Nếu mày dám đụng đến Hải Yến lần nữa thì đừng trách tao."
Hắn khoanh tay trước ngực tiếp lời:
-"Vậy sao? Nếu vậy tôi cũng muốn nói cho 2 người biết. Từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu các người vẫn cố kiếm chuyện với vị hôn thê của tôi thì đừng mong Dương Hoàng Tuấn này bỏ qua."
-"Vì 1 đứa con gái mà sứt mẻ tình cảm, 2 đứa mày không cảm thấy xấu hổ à?"
Tiếng Dương Ái Linh vang lên, xé tan không khí căng thẳng của cuộc chiến.
Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - soyo tino