The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Tào Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2109 / 48
Cập nhật: 2015-08-16 07:15:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Một Phần Tư Cuộc Đời
ôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Leo uốngsay, rõ ràng là anh ấy đã rất vui. Anh ấy và đám bạn đều uống say đến quên cảtrời đất, đổ gục xuống bàn không còn biết gì nữa.
Tôi cũng hoa mắt chóng mặt, có phầnkhông xác định nổi phương hướng, lúc đứng lên đi vệ sinh, cuối cùng cũng chẳngcòn ai đi theo để bảo vệ.
Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi bị một ngườiđàn ông cao lớn kéo nhanh ra khỏi quán karaoke. Một tay anh ta bịt chặt miệngtôi để tôi không thể nào kêu cứu lên được.
Là Alawn. Đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu, lôitôi ra ngoài. Bàn tay cậu ấy dùng lực rất mạnh, khiến tôi cảm thấy đau. Nhưngtôi chú ý đến đôi mắt của cậu ấy. Đôi mắt đau thương đến nỗi giống như một conchó cùng đường đang hoảng sợ.
"Cậu làm gì vậy? Lại điên rồ gì nữađây!" Sau khi bị lôi ra ngoài, vừa nhận được sự tự do, tôi đã xông thằng vào cậuấy hét toáng lên.
Đêm đông, ngày lễ ngọt ngào cũng khôngthể chống đỡ được cái lạnh thê lương của gió bắc. Tôi không mặc áo khoác, đứngtrong gió lạnh đến nỗi run lên cầm cập.
Alawn lẳng lặng cởi áo khoác của cậu ấyra, khoác lên người tôi.
Tôi lạnh lùng cởi nó ra, ném xuống đất.
Alawn không nói câu gì, nhặt áo lên,cương quyết khoác lên người tôi.
Nỗi tức giận trong tôi lại nổi lên, tôilại cởi ra, ném xuống đất.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại. Hai chúngtôi đều không ai nói gì nhưng nhất quyết không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, Alawn đã chịu thỏa hiệp. Cậu ấykhông còn cong lưng nhặt chiếc áo khoác bị ném xuống nữa, chỉ đờ đẫn nhìn tôi.Mái tóc lòa xòa màu hung vàng, đôi lông mày khẽ cau lại, đôi mắt vốn dĩ tươi cườihớn hở giờ đây lại đang đau khổ. Trong đêm Noel, ánh mắt trống rỗng, dáng ngườicô đơn, tăng thêm sự tiêu điều hiu hắt cho ngày lễ.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì!" Tôi không chịunổi nữa rồi, mở lời trước.
"Cậu có biết Leo đã có bạn gái rồikhông." Cậu ấy nói, giọng nói khản đặc tới nỗi lòng tôi cảm thấy vô cùng xótxa.
"Biết."
"Quan hệ giữa cậu và Leo là gì."
"Không biết"
"Quan hệ không rõ ràng, sao cậu lại đểanh ấy hôn cậu!" Cậu ấy bỗng dưng như một con sư tử tức tối lồng lộn, gầm lênkhiến tôi đau nhức cả màng nhĩ.
"Tớ không biết liêm sỉ mà!" Tôi cố ýdùng câu nói mà cậu ấy dùng để mắng tôi để chọc tức cậu ấy, liền nhìn thấy cụcyết hầu trên cổ cậu ấy khẽ động đậy.
Sau đó Alawn hoàn toàn không khống chếđược nữa. Cậu ấy kéo mạnh người tôi. Tôi đang đứng không vững liền trượt ngãvào cậu ấy. Tôi nói cậu làm gì vậy, lời còn chưa nói xong, miệng đã bị cậu ấy bịtchặt. Từ đó về sau, tình cảm bạn bè trong sáng giữa tôi và Alawn đã hoàn toànbiến mất theo cơn gió của đêm Noel.
Cậu ấy hôn tôi như đang giận dỗi và đangmuốn trừng phạt, ngấu nghiến xoay chuyển trên môi tôi. Tôi muốn nghĩ rằng cậu ấysẽ đánh tôi một trận hoặc sẽ lớn tiếng mắng chửi tôi một hồi, giống như hồi nhỏcậu ấy vẫn thường thoải mái trút giận lên tôi vậy. Hoàn toàn không thể ngờ rằng,cậu ấy lại hôn tôi! Lẽ nào, đây là cách thức trừng phạt của cậu ấy mới đổi từsau khi trưởng thành ư? Tôi trợn tròn mắt lên, cũng quên cả việc phải phản ứng,lại để mặc cậu ấy thả sức làm càn.
Kết thúc nụ hôn, cậu ấy rời xa đôi môi củatôi.
"Tại sao cậu cũng hôn tớ?" Vừa được tựdo, tôi liền thẫn thờ hỏi cậu ấy. Alawn nângcằm tôi lên, cọ mũi cậu ấy vào mũitôi, khe khẽ thì thầm: "Ban nãy chỉ là giúp cậu gột rửa sạch sẽ, tớ không chophép trên người cậu có mùi của bất kỳ người đàn ông nào khác! Bây giờ mới gọilà hôn. Đồ ngốc, rốt cuộc thì cậu CÓ hiểu không hả?" Sau đó, khi đầu óc tôi cònmơ mơ màng màng không hiểu, đôi môi tôi lại đón nhận một nụ hôn khác.
Trong miệng cậu ấy, có mùi thơm nhè nhẹcủa bia. Trong vòng tay cậu ấy, có mùi hương riêng có của Alawn mà tôi đã từngrất quen thuộc. Lưỡi của cậu ấy mềm mại, ươn ướt, từ nông đến sâu, khẽ len lỏirồi tách hàm răng của tôi ra một cách khéo léo rồi thoải mái mút mát trong miệngtôi. Tôi áp sát vào người cậu ấy một cách bất lực, toàn thân mềm nhũn như một đốngbọt biển. Điều khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ nhất đó là từ trong cổ họngtôi lại không nén nổi tình cảm, thốt lên những tiếng rên rỉ. Sau đó, ngay cả bảnthân mình cũng cảm thấy giật mình bởi những tiếng rên rỉ phóng đãng, cổ họng cậuấy cũng phát ra tiếng cười khe khẽ, tất nhiên cũng mang theo cả sức hấp dẫn màmột người đàn ông trưởng thành mới có. Cậu ấy tiếp tục làm sâu sắc hơn nụ hônnày.
Tôi tự cho rằng mình là người hiểu Alawnnhất trên thế giới này, nhưng lại chưa biết rằng, kĩ thuật hôn của Alawn lạithành thục và đáng yêu đến như vậy.
Hai giờ sáng ngày Hai mươi lăm tháng MườiHai, tôi và Alawn ôm nhau trên con phố lạnh giá mà cuồng nhiệt. Gió Bắc thổitung mái tóc của tôi, vướng vào mặt Alawn. Cậu ấy không buồn để ý, chỉ dùng taynhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi, một tay kia ôm gọn lấy eo của tôi, khiến cơ thể tôihoàn toàn nép sát vào cậu ấy. Tay của câu ấy lại dò dẫm đến phần trên cạp quầncủa tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, nơi đó có khắc tên của cậu ấy, vết xăm sâu sắc màquả cảm. Vì Alawn quá cao, tôi bắt buộc phải ngửa hết cả cổ mới có thể tiếp nhậnnụ hôn của cậu ấy. Vì vậy, chỉ được một lát, cổ tôi đã mỏi nhừ, đau nhức. Alawnnhẹ nhàng di chuyển, bế tôi lên trên bậc thềm, cậu ấy lại đứng ở phía dưới bậcthềm. Như vậy, chiều cao của hai chúng tôi vừa đủ để trao nhau nụ hôn. Mà trongkhi thực hiện những công việc đó, đôi môi của Alawn vẫn không hề rời khỏi môitôi.
Tôi đã không thể nhớ nổi nụ hôn đó kéodài bao nhiêu lâu. Thân thiết bên nhau mười tám năm trời, tình cảm tốt đẹp đếnmức như là anh em một nhà, chưa từng nghĩ rằng lại có thể môi chạm môi traonhau nụ hôn với cậu ấy! Rốt cục duyên và phận không giống nhau, đó là cần cótrách nhiệm và dũng khí. Chúng tôi của mười tám năm về trước, chẳng ai có chútlòng dũng cảm này cả. Vậy là, tình cảm được chôn giấu suốt mười tám năm một khiđược thoát ra ngoài, sẽ giống như một cơn đại hồng thủy, đã phát ra là không thểthu lại được.
Khi tôi bắt dầu vụng về lủng củng đáp lạilời cậu ấy, tôi đã được nếm nước mắt của Alawn. Alawn đã rơi lệ, giọt lệ lăndài trên gương mặt của cậu ấy, chảy vào trong miệng tôi. Lúc bấy giờ cậu ấy mớibuông tôi ra, ngại ngùng lau đi nước mắt. Tôi không hiểu nổi tại sao cậu ấy lạikhóc, tôi liền hỏi Alawn. Cậu ấy nói rằng hình như cậu ấy đã bị viêm đốt sống cổ.Ngay sau đó là những cú đấm túi bụi của tôi lên người Alawn.
Alawn giữ tay tôi lại, đưa ngón tay cáira, vuốt ve đôi môi vừa bị cậu ấy ngấu nghiến đến nỗi đỏ lựng lên, ánh mắt đắmđuối, mang theo cả sự si mê mà tôi vẫn quen thuộc.
Cậu ấy lại kéo tay tôi, đánh mạnh vềphía mặt của cậu ấy, nói rằng trả nợ cho tôi. Đương nhiên là tôi không nỡ, cố gắnghết sức để rút tay về.
Chúng tôi làm lành rồi ư, tôi nghĩ, tấtcả, tất cả những giấc mơ đẹp đẽ kia nếu đem gom hết lại, đều không thể bằng nụcười thực tại của Alawn.
Tôi cảm thấy vừa vui sướng vừa cảm động,rưng rưng nước mắt nhìn cậu ấy, nghĩ đến sự vô tình của cậu ấy trong hai thángqua, lại cảm thấy ấm ức. Cậu ấy thấy tôi khóc, kéo sát tôi vào trong lòng, khekhẽ gọi tên tôi, giống như lúc còn nhỏ. gọi tôi là phù thủy Gà Mên.
Cách xưng hô thật cảm động biết bao màtrước đây lại không phát hiện ra. Hóa ra mọi sự việc chỉ sau khi đã mất đi rồi,mới có thể thấy được giá trị trân quý của nó.
Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy, quêncả thời gian, quên đi tất cả mọi người. Cho dù quên đi cả thế giới này, nhưngbàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, và tình cảm ngày càng gắn bó này sẽ vĩnh hằngmãi mãi, không bao giờ phai nhạt.
"Tớ không muốn hỏi, tớ thường xuyên tựnhủ rằng không được để ý nữa, không được nghĩ đến nữa… Nhưng tớ không làm được!Tớ sắp khiến mình ức chế đến phát điên mất! Cậu hãy nói cho tớ biết," Alawnnhìn vào mắt tôi, lộ rõ thần sắc đau khổ trước nay chưa từng có, "hôm đó, cậuthuê phòng ngủ ở khách sạn với ai vậy?".
Hóa ra, cậu ấy vẫn còn canh cánh tronglòng chuyện đó.
Dù rằng tôi và Leo chẳng hề làm chuyệngì cả, nhưng khi đối diện với anh mắt nghi hoặc của cậu ấy, không hiểu sao lạikhiến tôi trở nên nhút nhát, suy cho cùng, ban nãy Alawn đã tận mắt chứng kiếntôi và Leo hôn nhau.
"Là... là.."
Thấy tôi ấp a ấp úng, Alawn đau khổđoán: "Là...Leo?".
Tôi chậm rãi gật đầu, nhưng không ngờ rằngAlawn lập tức đẩy tôi ra, nhìn tôi đầy đau khổ tuyệt vọng. Cậu ấy lắc đầu liêntục, nói từng chữ từng chữ một: "Lạc Lạc Tô, cậu thật là, đã khiến tớ quá thấtvọng rồi, cậu có biết không? Tớ không thể tha thứ cho cậu…" Sau đó, cậu ấy bắtđầu đi giật lùi. Tôi tiến lên một bước, cậu ấy liền lùi ba, bốn bước, giống nhưtôi là một con bọ trong nhà xí, bẩn thỉu tột cùng.
"Nhưng tớ và Leo hoàn toàn trong sạchmà!" Thái độ của Alawn đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi vội vàng giải thích. Tôi càngtiến gần về phía cậu ấy, cậu ấy càng muốn né tránh. Cuối cùng, cậu ấy trở nênđiên cuồng, lồng lộn ngang dọc trên đường.
"Trong sạch? Ai có thể tin được? Hôm naytôi đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ của hai người rồi! Hai người chẳng phảiđã sớm ở bên nhau rồi sao?! Chỉ có tôi là bị bịt mắt thôi! Tôi thì được coi làcái quái gì chứ? Tôi là cái gì của cậu!? Chẳng là gì cả!" Alawn chạy trên đường,ngã khuỵu xuống, càng nói càng không khống chế được, cuối cùng ngửa mặt lên trờigào thét, tiếng thét vô cùng thê lương, tuyệt vọng.
"Alawn..." Tôi sợ đến ngây cả ngưởi,nhưng không dám lại gần cậu ấy, không dám ép cậu ấy thêm nữa.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc xe tảiđang lao đến từ phía sau lưng cậu ấy. Trong chớp mắt, tiếng phanh xe rít lênphá rách không trung, chọc thủng đêm Giáng sinh cô đơn. Sau giây phút ấy, Alawnngã lăn ra trước mũi xe.
"Alawn!!!" Tôi sợ đến nỗi hai chân mềmnhũn, hét gọi tên của cậu ấy rồi chạy nhào tới bên Alawn.
Tài xế xe tải cũng đang hoảng sợ, vộivàng, mở cửa xe nhảy xuống, luôn biện hộ: "Tôi không đâm vào cậu ấy, tôi đãphanh lại kịp thời rồi mà!".
Tôi chạy đến ôm lấy đầu của Alawn. Cómáu chảy ra từ đầu cậu ấy. Tôi bật khóc thành tiếng, hét gọi tên cậu ấy, hoàntoàn không biết phải làm thế nào, tôi bỗng cảm thấy, nếu như cậu ấy ra đi, tôicũng chẳng còn lý do nào để tồn tại nữa!
Alawn mỉm cười nhìn tôi, giọng nói run rẩy,yếu ớt: "Phù thủy Gà Mên, tớ... tớ muốn nói với cậu một chuyện".
"Không không không, bây giờ tớ không muốnnghe! Cậu phải khỏe trở lại rồi hãy nói cho tớ biết!" Tôi sợ đến nỗi toàn thânrun rẩy, tôi sợ cậu ấy sẽ nói điều gì trăng chối. Tôi ôm lấy đầu Alawn, nước mắtgiống như những chuỗi vòng hạt bị đứt dây, thi nhau rơi xuống, rớt lên mặt cậu ấy,chui vào miệng cậu ấy. Cảnh tượng ướt át tầm thường này đã xuất hiện một cáchnhàm chán không biết bao nhiêu lần trong các bộ phim giải trí, nào là nhữngxung động tình cảm giả dối, lối biểu diễn vụng về, bị tôi và Alawn không thèm đểý tới. Trong vô tuyến, hai nhân vật nam nữ khóc lóc thảm thương trước cảnh sinhtử li biệt, còn tôi và Alawn lại cười nghiêng ngả. Thế mà giờ đây, chỉ một chútsơ ý, chúng tôi đã trở thành hai nhân vật chính, diễn xuất bằng cơ thể máu thịtthật sự của mình. ‘Ngoan nào, bây giờ tớ mới cho cậu biết." Sau đó, cậu ấy khókhăn lắm mới nói được một câu, "Thực ra, bó hoa hồng đó, thật đấy, là do tớ tặngcậ." Nỗi đau khổ trong tôi đã lên tới đỉnh điểm. Thử hỏi trên thế giới này, cònlời bộc bạch nào cảm động hơn lời nói này không? Xe cứu thương đã tới, Leo và mộtđám người từ trong quá Karaoke chạy ra, đưa Alawn vào trong bệnh viện, một phennáo loạn...
Thật may mắn, chiếc xe tải đó quả nhiênđã phanh lại kịp thời. Alawn chỉ bị thương một chút ở bên ngoài, phía sau gáy.Cậu ấy ngất đi chỉ la do đã phải chịu một cú sốc tinh thần lớn.
Tôi tức trực ở bên ngoài bệnh viện suốtmột đêm, Alawn vẫn chưa chịu tỉnh lại. Bác sỹ nói, cậu ấy đã quá mệt mỏi, hìnhnhư đã mấy ngày liền không được ngủ.
Leo lo lắng cho sức khỏe của tôi, bắttôi về nhà nghỉ ngơi.
Alawn không sao, tôi cũng cảm thấy yêntâm hơn rồi, nhờ cảm giác này tôi mới có thể ngủ một giấc thật say sưa. Khi tỉnhdậy đã là chiều tối, mơ mơ màng màng không phân biệt rõ hôm nay là ngày baonhiêu tháng bao nhiêu nữa.
Tôi dự định ăn tối xong sẽ đến bệnh việnthăm Alawn nhưng lại nhận được điện thoại của Leo, nói Alawn đã xuất viện rồi,bây giờ đang ở sân bay, sẽ về Bắc Kinh ngay bây giờ. Tôi lập tức nói tôi sẽ đếnsân bay tiễn cậu ấy.
Leo ậm ừ cho qua chuyện, nói không cầnđâu, bởi vì Alawn đã lên máy bay rồi.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, "Cạch"một tiếng, chiếc điện thoại di động rơi xuống đất.
Cậu ấy đi rồi ư? Tại sao cậu ấy khôngnói với tôi một tiếng... Tôi nghĩ tới nguyên nhân khiến cậu ấy phát điên lên,hóa ra, cậu ấy vẫn không thể tha thứ cho tôi được.
Ha ha, một tuổi trẻ tự do tùy tiện, mộttình yêu thật đáng buồn cười.
Tôi đã có một thời gian điên cuồng tìm cậuấy, gọi điện cho Alawn, số điện thoại đã thay đổi, hỏi bố mẹ cậu ấy, hai bậc phụhuynh nhân từ trước đây từng coi tôi là con dâu duy nhất, giờ cũng lạnh lùngkhách khí, "Nếu ở bên Leo rồi, thì đừng làm phiền Alawn nhà chúng tôi nữa."
Đến kỳ nghỉ đông, nghe nói Alawn đã vềnhà ăn tết, nhưng tôi không thể nhìn thấy cậu ấy. Tôi cũng không thể mặt dạnmày dày đến nỗi không được mời mà tự tìm sang đó.
Mùa xuân đến, cả nhà Alawn đã chuyển đếnBắc Kinh sinh sống.
Cố thể suốt đời này, tôi không còn đượcgặp Alawn nữa. Tôi thầm oán trách cậu ấy. Lòng tự trọng mãnh liệt cũng khôngcho phép tôi lại đi tìm cậu ấy. Tôi đem mọi thứ có liên quan đến Alawn khóa chặttrong hòm, phải dùng hết bốn cái hòm to mới chứa được hết. Quà cậu ấy tặng tôi,thư cậu ấy viết cho tôi, bài tập cậu ấy làm cho tôi, quần áo cậu ấy vứt ở nhàtôi mà chẳng buồn sang lấy về, đôi giày thể thao cậu ấy bảo tôi giặt sạch rồicũng quên không cầm về, chiếc áo đôi có dòng chữ "Tôi chỉ ăn cơm, không rửabát" cậu ấy tặng tôi, một chiếc kẹo mềm vị chanh trong ngăn kéo đã bị chảy mấtmột nửa... còn cả bó hoa hồng mà cậu ấy tặng tôi, ký tên một người đàn ông thầmyêu tôi.
Mười tám năm sớm tối bên nhau, nếu mộtngười có thể sống đến tám mươi tuổi, đó đã là một phần tư của cuộc đời rồi.
Suốt mười tám năm trẻ trung sôi nổi nhấttrong cuộc đời em luôn có anh, biết bao nhiêu hồi ức thuộc về riêng chúng ta.
Tôi như một quả phụ đang thu dọn đồ đạckhi người chồng đã ra đi, lặng lẽ sắp xếp những món đồ vụn vặt, sau đó trân trọngvà đau thương lần lượt xếp chúng vào hòm, khóa lại, bụi phủ.
Mẹ thấy bộ dạng ngày càng ủ ê rầu rĩ củatôi, cảm thấy lo lắng. Mẹ bắt đầu động viên tôi đưa bạn trai về nhà chơi. Mẹnghĩ rằng con gái mẹ đã muốn lấy chồng rồi không chừng, bởi tôi đã có bạn trairồi, nên mới không cần cậu bạn chơi thân từ thời thơ ấu nữa.
Nhưng cậu ấy không phải chỉ là bạn chơithân, cậu ấy là Alawn.
Nhớ cậu ấy, lại sợ nhớ đến cậu ấy. Nỗinhớ nhưng đáng ghét đó lại đầy ắp trong không khí, không nơi nào là không có.
Từ đó về sau, tôi không còn thích ăn kẹonhư xưa nữa.
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Tào Đình Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận