Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4807 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 -
ghỉ tay hút điếu thuốc rồi làm tiếp anh Vỹ.
Phụ đỡ bao hàng từ vai Triệu Vỹ lên xe, Tâm - đội trưởng đội bốc rác - mỉm cười, móc điếu thuốc Khánh Hội nhăn nheo từ túi áo ra mời.
- Cảm ơn - Ngượng nghịu nhận điếu thuốc, Triệu Vỹ đứng yên chờ Tâm bật quẹt trong tiếng cười rộ lên của đám phu.
- "Cảm ơn", cái thằng nói nghe khách sáo quá.
- Mặt lại đỏ lên như con gái nữa, thiệt giống pê-đê.
- Ê Triệu Vỹ, hỏi thật nghe, mày có phải pê-đê không vậy? Nếu phải thì qua đây tao hun một cái.
Sau mỗi câu đùa là một tràng cười dậy lên nghiêng ngửa. Triệu Vỹ cũng cười theo, nghe cơn mệt mỏi trong người cùng tiếng cười tan biến.
Vô tư quá! Triệu Vỹ chợt thèm được làm người vô tư như họ. Gánh lo quẳng hết một bên, tâm hồn lúc nào cũng hồn nhiên như đứa trẻ. Chẳng toan tính tranh giành, mưu lợi hại ai. Sống hết mình, nhiệt tình cùng bè bạn.
Nhớ lại trước đây mình từng có ý nghĩ khinh khi, xa lánh họ, Triệu Vỹ nghe xấu hổ với lương tâm mình lắm. Thật ra, nếu phải so sánh, phải coi thường, anh còn thua xa họ.
Lúc đầu, nhận ra anh là chàng công tử hào hoa, phun tiền như nước, thường lái chiếc môtô phân khối lớn, đám công nhân tỏ ra không thích lắm. Miễn cưỡng nhận Triệu Vỹ, họ vì nể tình bà Bảy đức cao trọng vọng thôi. Chứ... cái tên thư sinh nhà giàu đó vác làm sao nổi một bao hàng. Trong mắt họ, Triệu Vỹ đọc được ý nghĩ coi thường đó.
Nhưng... dần dần... cách sống kham khổ cùng lối cư xử khiêm tốn của Triệu Vỹ đã chinh phục đựơc tâm hồn vốn giản đơn của họ. Thấy anh cô độc, lủi thủi một mình trong giờ giải lao, tiền làm ra chẳng dám ăn, dám hút, họ đã xì xào bàn tán với nhau hơn một buổi rồi tự mở lòng san sẻ làm quen trước dang rộng vòng tay chấp nhận anh vào giai cấp của mình.
Được sống hòa đồng, được chia sẻ những tràng cười, những mẫu chuyện tiếu lâm trong cuộc sống, Triệu Vỹ dần lấy lại quân bình trong tâm tưởng. Yêu quý họ, anh yêu quý luôn cuộc sống này. Ôi! Vậy mà có lúc anh nghĩ mình hoàn toàn bế tắc trước cuộc sống này rồi chứ.
Không bế tắc trước cuộc sống, nhưng anh thấy mình bế tắc trước Đinh Đang, con bé có hai chiếc răng khểnh cùng một lúc. Với nụ cười nửa miệng lúc nào cũng như trêu chọc, thách thức mọi người, cô làm anh không tài nào hiểu nổi.
Vừa đanh đá kiêu ngoa lại vừa vị tha nhân hậu. Trong con người cô như cùng một lúc hiện diện hơn mười tính cách. Đáng ghét đó, lại dễ thương ngay, cô quay anh như một gã khờ vụng dại. Cứ bắt anh phải tròn xoe mắt đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác mãi không thôi.
Như đêm Noel, nghe cô bảo tối nay nhà mình có khách, phải đãi tiệc. Anh cứ ngỡ khách là bà Bảy, dì Ba, là những người láng giềng kề cận. Và tiệc chỉ là món cháo gà hay một món gì đại khái thôi.
Song thật bất ngờ, đêm hôm đó cô đã dẫn về nhà một bầy con nít và thức ăn được bày ra toàn cao lương mỹ vị chẳng kém nhà hàng. Làm anh chưa kịp hiểu nguyên nhân đã bị biến thành gã hầu bàn vô điều kiện.
Mệt phờ râu vì phải phục vụ đám chủ nhân ông con nít (chúng thật chẳng biết kiêng dè chút nào, cứ thoải mái sai anh chạy như chiếc đèn cù. Đứa đòi nước mắm, đứa bảo nước tương, lại có đứa không thích muối tiêu chanh) nhưng Triệu Vỹ thấy vui trong lòng lắm. Nhìn chúng chí chóe bên nhau khen món này ngon, món kia ngọt, anh thấy mình như trẻ ra nhiều. Đứng thở trong góc nhà, len lén rút khăn lau mồ hôi trán, Triệu Vỹ đã nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên từ lúc bị ba đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Nhìn bọn trẻ ăn ngấu nghiến say sưa, mắt long lanh niềm vui sướng, đôi mắt anh bỗng cay xè, mờ lệ. Anh đã hiểu ra rồi...
Anh hiểu vì sao bao lâu nay cuộc sống của mình đơn điệu và buồn tẻ. Hiểu vì sao sống đủ đầy trên vật chất vẫn nghe tâm hồn thiếu vắng một điều gì. Anh đã sống qúa nhỏ mọn, ích kỷ, không biết sớt chia. Không biết quan tâm đến cuộc đời, đến mọi người, nên cuộc đời mọi người cũng bỏ quên anh trong sa đọa một mình.
Anh chẳng bằng được Đinh Đang, cô bé mà anh ngỡ đầu óc rỗng không chứa toàn vỏ đậu. cô chẳng những biết quan tâm mà còn chu đáo nữa. Như một người mẹ, người chị lớn, cô chẳng bỏ sót một đứa bé nào.
Từ dép nón cho con Lan, tập viết cho thằng Thành, cặp cho thằng Tân đến búp bê cho cu Tý, ông già Noel cho Đạt, nho khô cho bé Hạnh... Cô nhớ tất cả những ước muốn đơn sơ của đám trẻ để ban phát như một nàng tiên hiền hậu.
Không cần giàu, không cần phải đủ đầy, con người cũng tìm được hạnh phúc cho mình bằng những niềm vui nhỏ. Triệu Vỹ đã nhìn thấy hạnh phúc sáng ngời trên từng gương mặt nhỏ. Và có lẽ, người hạnh phúc nhất đêm Noel này là Đinh Đang. Cô hạnh phúc vì đã đem được hạnh phúc cho người khác.
Chợt tiếc, chợt thèm, Triệu Vỹ bỗng ước được ngược dòng thời gian quay trở lại. Nếu được trở về làm công tử hào hoa, anh sẽ không sống như trước nữa. Sẽ đem số tiền phung phí của mình làm những việc có ích hơn. Sẽ quan tâm đến người bất hạnh hơn mình. Sẽ giảm bớt những cảnh đời khốn khổ.
Nhưng... muộn thay... Thời gian là thứ không bao giờ quay ngược. Dù hối tiếc đến mấy cũng vậy thôi. Trước mắt, anh hãy tự tìm cách nuôi sống bản thân mình, đừng làm dây chùm gởi, ăn bám vào Đinh Đang nữa.
Nghe anh bảo muốn tìm một việc làm, Đinh Đang mừng lắm. Cô ủng hộ anh hết hai tay lẫn hai chân. Nhiệt tình dắt anh sang nhà bà Bảy, cô nhờ bà tìm cho anh một việc làm.
- Triệu Vỹ ơi, cơm của anh đến rồi kìa - Giọng một người gọi lớn làm cắt ngang dòng tưởng. Ngẩng nhanh đầu dậy, Triệu Vỹ nghe lòng mình bật lên một tiếng gọi thân thương.
- Cơm đến! A, cơm đã đến.
Cơm chính là danh từ của đám bốc vác trên tàu dùng để gọi Đinh Đang đó. Mới đầu thấy là lạ, nhưng sau quen dần. Từ lúc nào không biết, Triệu Vỹ cũng theo họ gọi cô bé là cơm.
Gọi thầm thôi, Triệu Vỹ không dám cho cô biết bí mật này. Cô sẽ nổi trận tam bành, sẽ giận anh và giận luôn đám phu khuân vác. Nhưng... cũng tại cô thôi, ai bảo cô lúc nào cũng xuất hiện trước đám công nhân kèm theo cái gà mèn cơm chứ? Mỗi ngày hai bữa như thể anh là tù nhân của cô vậy. Trách cô mà Triệu Vỹ lại nghe lòng rộn rã niềm hạnh phúc.
- Triệu Vỹ, Triệu Vỹ.. anh ở đâu? Tôi đem cơm ra cho anh đây - như thường bữa, như đứa trẻ vô tư, Đinh Đang cất tiếng gọi vang ngay từ cửa, mặc kệ tiếng cười của đám công nhân cứ rộ lên từng chập.
- Tôi... ở... đây... - Không cần tìm, anh cũng biết cô đứng đâu để gọi anh rồi. Hôm nào chẳng giống hôm nào, cô đứng trên chiếc cầu bắt tay làm loa gọi vang bốn phía - Xuống đây, tôi... - Chợt bỏ ngang câu nói, tròn đôi mắt chăm chăm như lần đầu nhìn thấy cô, Triệu Vỹ sửng sốt.
Dưới ánh nắng chiều vừa tắt, Đinh Đang như vụt lớn hẳn lên, xinh đẹp lạ. Trong bộ đồ xẩm màu xanh nước biển may khéo vừa khít với thân mình, cô không còn là con nít nữa. Với những đường cong tròn đầy, nẩy nở, cô đã là cô thiếu nữ. Một thiếu nữ tuyệt vời với thân hình lý tưởng làm xao xuyến lòng người.
- Anh làm gì nhìn tôi ghê vậy?
Vẫn vô tình, vẫn không hay mình vừa biến thành cô gái đẹp trong mắt gã con trai bay bướm đào hoa, Đinh Đang tròn mắt hỏi. Hồn nhiên, không chờ anh trả lời, cô co chân nhảy luôn xuống đất, tíu tít:
- Ăn cơm đi, hôm nay tôi nấu khổ qua cho anh đó. Ngon dữ lắm!
Nào biết khổ qua là món Triệu Vỹ ghét nhất trong đời, cô hớn hở bày cơm canh lên ghềnh đá:
- Hôm nay nhà mình có khách. Một cô gái thiệt đẹp đến kiếm anh. Tôi bảo là anh đi vắng cổ hẹn ngày mai sẽ đến lúc chín giờ, anh nhớ ở nhà tiếp cô ta nghe.
- Hả? - Chỉ nghe được câu cuối, Triệu Vỹ không hiểu, quay đầu lại ngớ ngẩn hỏi. Đôi mắt mở to ngơ ngáo, tâm trí như vẫn còn bị vẻ đẹp bất ngờ của Đinh Đang thu đâu mất - Tiếp ai hả?
- Thì người đẹp chứ ai. Còn làm bộ nữa. Đúng là đồ dê xồm mà, mới nghe nói tới giai nhân hồn phách đã rụng rồi.
Tự nhiên Đinh Đang hầm hầm giận. Cái mặt hầm hầm ngoảnh đi nơi khác kênh kênh rất khó ưa.
- Người đẹp nào? Sao khi không lại mắng tôi chứ? - Cái mặt nghệch ra, trông Triệu Vỹ rất tội, Đinh Đang không quay mặt lại.
- Không "dê" sao mới nghe đã tươm tướp, tươm tướp rồi?
- Đâu có, đâu có tươm tướp - Vụng về Triệu Vỹ thanh minh - Biết cô ta là ai đâu mà mừng chứ. Thiệt mà, không tin thề cho coi.
- Không mừng thiệt hả? - Hả dạ nhìn cái gật đầu của anh, Đinh Đang bớt quạu nhưng vẫn lẫy một câu:
- Người ta hẹn ngày mai, chín giờ tìm anh đó.
- Hẹn làm gì, sao không chỉ ra đây? Báo hại nghỉ một ngày nữa, uổng không?
Bị anh trách mà Đinh Đang thấy vui vui. Đôi mắt chớp chớp, cô nhe cánh mũi nở phập phồng:
- Ai biết đâu! Thấy cô ta đẹp quá, sợ chỉ ra đây anh tự ái thì sao.
- Tự ái khỉ gì, đi làm chứ có phải ăn trộm đâu mà sợ. Thôi, ngày mai chỉ cô ấy ra đây, tôi không nghỉ đâu.
- Ừ, muốn sao cũng được, ăn cơm đi, nguội rồi đó! - Nói mà mắt chẳng dám nhìn, chẳng hiểu sao Đinh Đang bỗng thấy ngại quá. Chân tay lúng túng dư thừa, hết chập vào lại lấy ra, cô ngạc nhiên trước thái độ của mình. Cũng là Triệu Vỹ thường khi, sao hôm nay... nói chuyện nghe khó quá.
Cô lại nhớ, lại lạ lùng cho thái độ thù địch của mình với cô gái đẹp. Khi nghe cô ta dịu dàng hỏi thăm về Triệu Vỹ, cô bỗng gắt gỏng với người ta:
- Không biết, đi vắng rồi, có gì không?
- Không có gì đâu, phiền em nhắn với anh Vỹ giùm ngày mai chín giờ chị đến, cảm ơn nhiều.
- Được rồi - Cô lại thấy đôi mắt mình liếc theo người ta bén ngót. Lại một bồ cũ của Triệu Vỹ chứ gì? Xì! Muốn moi tiền, đào của hả? Anh ấy giờ hỏng giống ngày xưa đâu, đừng có mơ.
Nghĩ như vậy, nhưng cô thấy dạ bất an. Trông dáng đi, giọng nói, cách ăn mặc thì cô gái đẹp ban chiều không giống hạng gái lẳng lơ, chuyên lợi dụng đàn ông. Mà ngược lại, dù không có cảm tình, Đinh Đang vẫn nhận ra vẻ quí phái, kiêu sa trong từng cử chỉ của cô ta.
- Rồi anh tính sao hả? - Tự nhiên cô nghe giọng mình vang lớn khàn khàn.
- Tính cái gì? - Đang ăn, không hiểu cô nói gì, Triệu Vỹ ngơ ngác.
- Thì chuyện của anh với người ta đó - Ném viên sỏi xuống dòng sông tạo thành những vòng tròn, Đinh Đang thấy mình vô duyên quá. Chuyện người ta, cô quan tâm làm gì chứ?
- Người ta nào? - Triệu Vỹ cố tình chọc tức làm cô phát khùng lên.
- Thì người ta hẹn anh ngày mai đó. - Rồi như ấm ức, cô nhổ trụi đám cỏ dưới chân - Tôi biết mà, thế nào anh cũng theo người ta trở về con đường cũ, tiếp tục ăn chơi sa đọa.
- Không có đâu - Triệu Vỹ lắc đầu, cắn ngập miếng khổ qua. Thật lạ, đắng mà cũng ngon ghê - Tôi như vầy, ai thèm nữa. Chắc cô ta chưa biết tôi bị đuổi đó thôi.
- Nhưng rủi cô ta biết mà vẫn rủ rê anh thì sao chứ? - Đinh Đang bướng bỉnh - Còn hứa bỏ tiền ra bao anh nữa.
- Thì tôi chịu liền - Triệu Vỹ đùa - Được giai nhân bao, ngu sao bỏ qua.
- Đồ phản bội - Giật phắt gà mèn cơm trên tay Triệu Vỹ quăng xuống sông, Đinh Đang trợn mắt - Thật uổng công tôi tưởng anh đổi tính. Ừ, giỏi thì theo người ta luôn đi, đừng ăn cơm của tôi nữa - Đinh Đang đùng đùng đứng dậy bỏ đi.
- Ê, nói giỡn thôi, làm gì giận dữ vậy? - Không ngờ Đinh Đang nổi trận tam bành, Triệu Vỹ vội đuổi theo, lòng hoang mang không hiểu - Đùa một chút thôi mà.
- Đùa vậy mà đựơc hả? - Đôi mắt đỏ hoe, Đinh Đang như muốn khóc.
- Đã gọi là đùa thì sao không được. - Nhìn sâu vào mắt cô, thấy dạ nao nao, anh hỏi - Bộ không thích hả?
- Hỏng biết - Hất mạnh tay anh ra khỏi vai mình, Đinh Đang sưng sỉa mặt.
- Vậy người ta nói thật đây, có thích nghe không?
Vẫn đứng yên quay lưng lại, Triệu Vỹ nhẹ thở ra:
- Thôi, người ta không thích nghe rồi, ở đây chi nữa. Đi là phải lắm.
- Ai nói chứ? - Tưởng Triệu Vỹ bỏ đi rồi, cô vội quay người lại. Ai ngờ anh vẫn đứng yên, nhe hàm răng ra cười kiểu chọc quê. Xấu hổ quá, Đinh Đang nhào lên đấm mạnh xuống ngực anh - Dám gạt ngưòi ta hả? Đáng chết, đáng chết.
Đứng yên cho cô đánh hồi lâu, Triệu Vỹ nhẹ nhàng cầm tay cô, bồi hồi - Đủ chưa, nghe nói đây nè!
- Nói đi! - Ngoảnh mặt đi nơi khác, Đinh Đang nghe tim mình đập mạnh. Bàn tay anh cầm tay cô sao dịu dàng ấm áp khác thường.
- Nói là người ta không đi đâu cả, ở đây luôn với con nhỏ bán bánh bao.
- Dám kêu tôi là con nhỏ bán bánh bao hả? - Nở từng đoạn ruột, nhưng cô vẫn hỉnh mặt lên đanh đá - Ah tới số rồi.
- Chắc thật vậy rồi - Gật đầu với vẻ mặt u sầu, thảm não, rồi bất thần đúng vào lúc cô không để ý, Triệu Vỹ nâng bàn tay cô lên mũi mình hôn nhẹ.
- A! Anh dê xồm hả? - Theo bản năng Đinh Đang giật phăng bàn tay lại, hét thật to.
Không chủ tâm theo dõi mà đám công nhân đều nghe rõ. Quay đầu lại nhìn Triệu Vỹ đang sượng trân, chết lặng, họ không nén được phá lên cười lớn.
- Cười cái gì? - Quê quá, Đinh Đang quay qua sinh sự với đám phu khuân vác - Đồ vô duyên, mất lịch sự.
- Không bằng gã Triệu Vỹ dê xồm ấy đâu - Một anh bạn vui tính trả lời. Tràng cười lại ngân dài sảng khoái.
- Ừ, được rồi cười cho chết luôn đi - Nói xong câu đó, quê quá Đinh Đang vụt chạy nhanh bỏ mặc Triệu Vỹ đứng yên với nỗi ngượng ngùng, với những tràng cười cứ dậy lên từng chập.
Cô Bé Nói Dối Cô Bé Nói Dối - Hạ Thu