Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ia hết sức thích thú với trò chơi nữ trợ lý hoàn hảo, bên cạnh đó cô còn làm quá lên bằng cách gọi Paul là “anh Barton” mỗi khi nói chuyện với anh. Và mỗi lần như thế, Paul đều ném cho cô ánh mắt kích động.
Trong suốt buổi khai mạc Hội chợ sách, khi những ánh đèn flash lóe lách tách, cô đứng lui về phía sau.
Buổi ký tặng đánh dấu một chặng mới trong cuộc đời Paul.
Ba trăm người xếp thành một hàng dài quá cửa nhà sách. Khi nhận ra quy mô của cuộc chào đón, Mia nghĩ đến sự nghiệp riêng của mình và Creston người mà lẽ ra cô đã phải gọi điện từ lâu. Hẳn là ông đang hết sức lo lắng. Cô tìm cách bịa ra lời nói dối nào đó để khỏi phải tiết lộ cho ông biết cô đang ở đâu.
Về phần mình, Paul, ngồi sau một chiếc bàn viết, vẫn đang luôn miệng hết chào hỏi rồi lại mỉm cười, với khó khăn lớn nhất là viết đúng chính tả hoặc thậm chí là hiểu tên các độc giả đứng trước mặt anh. Người bán sách ghé tai anh nói lời xin lỗi. Anh ta lấy làm tiếc vì nữ dịch giả của anh đang ốm nên không thể tới được.
- Kyong ốm ư? Paul hỏi khẽ anh ta.
- Không, người ốm là nữ dịch giả thường dịch sách của anh.
- Tôi vừa nói vậy đó thôi.
- Nữ dịch giả của anh tên là Eun-Jeong.
Một sự chen lấn khiến cuộc trò chuyện giữa họ chấm dứt, nhân viên an ninh tách vài người hâm mộ ra xa rồi yêu cầu đám đông xếp thành hàng trước bục ký tặng.
Quãng thời gian nghỉ ăn trưa đã được kéo dài thêm theo yêu cầu của Mia. Anh Barton cần được thở. Paul được hộ tống tới căng tin của nhà sách nơi đã được dành trọn cho anh. Anh dành thời gian nhìn quanh tìm kiếm người bán sách mà không thấy đâu.
- Anh có vẻ lo lắng thế? Mia hỏi.
- Tôi không quen xuất hiện trước nơi đông người thế này, tôi mắc chứng sợ đám đông và cảm thấy oải quá rồi.
- Lát nữa chắc sẽ đỡ hơn thôi. Anh chưa động đến đĩa thức ăn kìa. Anh ăn đi chứ, anh cần sức khỏe để ký tặng lượt hai. Mọi chuyện với anh thật tuyệt, độc giả của anh quá đỗi vui mừng khi gặp anh, chuyện đó gây xáo trộn và xúc động đấy chứ? Tôi biết là nó cũng gây mệt mỏi, nhưng hãy cố lên và tươi cười thêm chút nữa. Được công chúng yêu mến vốn là phần thưởng đẹp nhất rồi. Tình cảm đó khiến cho công việc của chúng ta, cuộc sống của chúng ta, tất cả những gì chúng ta tặng cho người khác trở nên có ý nghĩa. Còn hạnh phúc nào lớn hơn là chia sẻ niềm vui này với họ?
- Cô đã nhiều lần ký tặng trong đời rồi sao?
- Ý tôi không phải vậy.
- Nói gì thì nói, tôi cũng chưa từng biết đến buổi ký tặng nào giống như lần này.
- Anh nên làm quen dần đi.
- Tôi không nghĩ vậy, đây không phải là sở trường của tôi. Tôi rời khỏi California không phải để trải qua cảnh tượng này tại nước ngoài. Tôi không nói chuyện này không khiến mình hài lòng hay cảm động, nhưng tôi không có tư chất của một ngôi sao.
- Thứ tư chất ấy sẽ nhanh chóng dính chặt lấy anh thôi, rồi anh sẽ thích thú với nó, tin tôi đi.
- Tôi thì tin chắc điều ngược lại, Paul cau có đáp.
- vẫn không có tin tức gì sao? Mia hỏi, giọng dửng dưng.
- Vẫn không.
- Cô ấy sẽ nhanh chóng báo tin cho anh biết thôi.
Paul ngẩng đầu lên.
- À mà tối qua…
- Đã đến lúc gặp lại công chúng của anh rồi, họ đang nóng lòng chờ đợi đấy, Mia cắt ngang lời anh rồi đứng dậy.
Các nhân viên anh ninh hộ tống Paul quay lại bàn ký tặng. Mia ở lại căng tin. Ngay khi căng tin mở cửa trở lại, một fan nữ trẻ tuổi chạy vội tới chộp lấy chiếc ly ban nãy Paul dùng để uống nước.
Anh có vẻ quá đỗi bất lực khi đứng trước thành công này, anh có vẻ quá đỗi thành thật khi khẳng định mình không muốn nổi tiếng, và anh cần phải gặp em, em ấy mà… có lẽ chúng ta không giống nhau…, Mia nghĩ thầm.
***
Hiệu sách vắng dần. Độc giả cuối cùng đã chụp ảnh selfie cùng Paul không biết lần thứ bao nhiêu và anh tặng cho người đó nụ cười cuối cùng trong ngày của mình. Anh đã kiệt sức và gần như không đứng lên nổi khỏi ghế.
- Đây chính là mặt trái của hào quang, chủ hiệu sách bước tới cảm ơn anh.
Mia chờ anh gần lối ra cùng với cô Bak.
- Cái cô Jonque ban nãy ông nói với tôi là ai vậy?
- Eun-Jeong, chủ hiệu sách chữa lại. Tôi đã nói với anh rồi đấy thôi, cô ấy dịch các tiểu thuyết của anh, anh nợ cô ấy một chút trong thành công của mình. Tôi chưa từng gặp cô ấy, nhưng chúng tôi phải thừa nhận cô ấy sở hữu một bút pháp lỗi lạc.
- Kyong chứ! Dịch giả của tôi tên là Kyong, tôi biết mình nói gì mà, Paul phản đối.
- Có lẽ chúng tôi đã phiên âm sai tên cô ấy sang tiếng Anh cho anh, ngôn ngữ chúng tôi vốn sẵn những chỗ dễ nhầm mà, nhưng tôi đảm bảo với anh rằng cô ấy tên là Eun-Jeong, vả lại trên mỗi cuốn sách của anh đều có in cái tên đó, dĩ nhiên là bằng tiếng Hàn. Tôi tiếc là hôm nay cô ấy không thể có mặt, lẽ ra cô ấy phải lấy làm hãnh diện khi đồng hành cùng anh.
- Cô ấy làm sao vậy?
- Cúm rất nặng, tôi nghĩ vậy. Đến lúc phải đi rồi, chương trình hôm nay của anh còn lâu mới kết thúc và đại diện nhà xuất bản sẽ giận tôi mất thôi, nếu tôi giữ anh ở lại lâu hơn.
***
Một chiếc limousine đưa họ về khách sạn. Cô Bak đã ngồi vào ghế trước. Paul không hé răng lời nào và Mia thấy lo khi nhìn thấy anh như vậy.
- Anh sẽ giải thích cho tôi biết có chuyện gì chứ, Mia thì thào.
Paul nhấn nút và tấm kính ngăn cách họ với tài xế và cô Bak nâng lên.
- Thứ này, cô thấy không, tôi thấy thích nó rồi đấy.
- Paul!
- Cô ấy ốm, có vẻ như bị cúm nặng.
- Bản thân tin đó đúng ra là một tin tốt đấy chứ. Rốt cuộc, không phải tin tốt cho cô ấy, nhưng nó lý giải sự vắng mặt và im ắng của cô ấy. Cứ nghĩ mà xem, một trận cúm nặng kéo dài bao lâu? Cùng lắm là tám hôm nhỉ? Cô ấy bị cúm từ bao giờ thế?
- Làm sao tôi biết được?
- Hẳn là anh đã rất lo cho cô ấy, anh phải rất lo cho cô ấy thì mới biết cô ấy đang ốm chứ.
- Không hề, chính chủ hiệu sách đã thông báo cho tôi biết, lẽ ra hôm nay cô ấy đã có mặt ở đó.
- Và ông ta còn nói với anh điều gì khác không?
- Không, tuyệt nhiên không nói thêm gì hết.
- Vậy thì chúng ta cứ lạc quan lên và hy vọng từ giờ đến vài ngày nữa cô ấy sẽ lại vững bước trên đôi chân của mình… Có lẽ cô ta có đôi bàn chân lớn, có khi còn là đôi bàn chân khổng lồ…
- Cô đang lẩm bẩm kìa!
- Tôi có bao giờ lẩm bẩm đâu, tôi còn không biết lẩm bẩm là gì nữa kia.
Mia quay ra phía cửa kính xe để ngắm nhìn cảnh vật.
- Quên Kyong của anh đi, ít ra là cho tới tối nay… thậm chí là quên luôn cô ta đi thôi. Một buổi phát sóng quan trọng đang chờ anh và anh cần phải tập trung.
- Tôi không muốn tới đó đâu, tôi chán ngấy rồi, tôi muốn về khách sạn, gọi một khay đồ ăn rồi đi ngủ!
- Cả tôi cũng vậy… Đừng nũng nịu như trẻ con thế, sự nghiệp của anh đang được đem ra đánh cược, hãy tỏ ra chuyên nghiệp và kiềm chế đi nào.
- Chúng ta đã thỏa thuận là chơi trò trợ lý chứ đâu phải bạo chúa.
- Bởi vì anh nghĩ tôi đang diễn sao? Mia bực bội quay sang đối diện với anh.
- Xin lỗi, nỗi sợ đám đông đấy, tôi đang huyên thuyên toàn những chuyện linh ta linh tinh, tốt hơn hết là tôi im miệng.
- Anh có biết Sarah Bernhardt từng nói gì với một nữ diễn viên trẻ vẫn thường khoe mình không biết đến chứng sợ đám đông không? “Đừng lo, cô nhóc của tôi, nó sẽ đến cùng với tài năng.”
- Tôi phải coi đó như một lời khen sao?
- Anh muốn coi là gì cũng được. Chúng ta về tới khách sạn rồi, một chầu tắm sẽ khiến anh thấy vô cùng dễ chịu cho mà xem. Sau đó, anh thay đồ rồi chỉ việc nghĩ tới những nhân vật của mình, tới bạn bè, tới những thứ khiến anh yên lòng thôi. Nỗi sợ đó, anh không thể lờ nó đi nhưng anh có thể vượt qua nó. Ngay khi anh bước lên sân khấu, nó sẽ biến mất.
- Mà làm sao cô biết được tất cả những chuyện đó? Paul thì thào bằng giọng của kẻ mất hồn.
- Tôi biết thế, vậy thôi. Anh cứ tin ở tôi.
***
Paul nằm thoải mái một lúc lâu trong bồn nước sủi bọt. Anh mặc bộ com lê với chiếc sơ mi trắng mà Mia đã chọn. Những chiếc máy quay ghê sợ màu xanh, cô thổ lộ với anh như vậy rồi ngay lập tức thêm rằng, nếu mặc đồ xanh, những người đàn ông trên truyền hình trông có vẻ kém oai vệ hơn. Tất cả mọi người đều biết điều đó. Cô gọi một bữa nhẹ lúc 18 giờ. Paul ép mình phải ăn. Sau đó cô buộc anh thuộc lòng một đoạn mào đầu nhằm cảm ơn các độc giả Hàn, nói với họ là anh cảm động như thế nào trước sự đón tiếp của họ, rằng Seoul là một thành phố tuyệt đẹp, ngay cả khi anh còn chưa có thời gian thăm thú và anh hạnh phúc khi được có mặt tại đây. Paul đọc thuộc lòng bài tập nói, mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ trên màn hình tivi đang nhảy từng phút. Và giờ phút càng trôi đi, nỗi bồn chồn đang xâm chiếm anh càng lớn, cho đến khi bụng anh quặn lại.
***
Thực hiện đúng lịch trình, họ ngồi vào chiếc limousine vào lúc 18 giờ 30 không sai một phút.
Giữa đường, Paul bất chợt gõ vào vách kính ngăn rồi năn nỉ tài xế dừng xe.
Anh chạy vội ra khỏi xe để nôn bằng sạch bữa ăn nhẹ khi nãy. Mia giữ vai anh và khi những cơn co thắt đã ngớt, cô chìa cho anh một chiếc khăn tay và một thanh kẹo ca su.
- Thúy vị thật, Paul vừa nói vừa đứng dậy. Hai bàn tay xâm xấp mồ hôi như khi ở trên máy bay và nôn mửa ra vỉa hè, siêu anh hùng hoàn hảo thật đấy. Cô đã trúng số độc đắc để thoát ra khỏi cuộc sống thường nhật.
- Điều duy nhất đáng kể là bộ lễ phục của anh không bị vấy bẩn. Anh thấy khá hơn rồi chứ?
- Tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như lúc này!
- Anh không đánh mất vẻ hài hước của mình, đó là điều cốt yếu. Chúng ta đi chứ?
- Ừ, tuyệt đối không nên trễ giờ đến lò mổ.
- Nhìn vào mắt tôi này… tôi nói là vào mắt kia mà! Mẹ anh có xem kênh Hàn Quốc không?
- Mẹ tôi mất rồi.
- Tôi xin lỗi. Thế còn chị em gái anh?
- Tôi là con một.
- Anh có bạn bè người Hàn Quốc không?
- Không, theo như tôi biết.
- Tuyệt! Kyong của anh đã nằm liệt giường vì cúm, và khi bị cúm, chỉ cần ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ cũng đủ để cơn đau nửa đầu dữ dội thêm. Không thể có chuyện tối nay cô ấy xem ti vi đâu, cũng không có ai khác trong số những người anh yêu mến hoặc quen biết. Vậy nên chúng ta chẳng có gì để làm với chương trình này cả, và chúng ta cóc cần biết anh xuất sắc hay kém cỏi, hơn nữa còn có người dịch những lời anh nói kia mà!
- Vậy thì tại sao chúng ta còn đến đó?
- Vì chương trình, vì độc giả của anh, để một ngày nào đó anh kể lại chuyện này trong một cuốn sách mình viết. Khi bước vào trường quay, anh cứ nghĩ anh là một trong những nhân vật của mình đi, cố gắng cư xử cho giống họ và anh sẽ trở nên hoàn hảo.
Paul nhìn Mia hồi lâu.
- Còn cô, cô sẽ xem tôi chứ?
- Không!
- Nói dối.
- Nhổ kẹo ra đi, chúng ta đến nơi rồi.
***
Mia ở bên Paul suốt thời gian trang điểm, can thiệp hai lần để nhân viên trang điểm không che đi những nếp nhăn nhỏ quanh mắt anh.
Khi trợ lý đạo diễn tới tìm anh, cô đi theo họ vào hậu đài rồi, ngay trước khi anh bước ra sân khấu, cô cho anh lời khuyên sau cùng.
- Đừng quên, điều quan trọng nhất không phải những gì anh nói, mà là cách anh nói. Trên truyền hình, nhạc tính thường trội hơn lời lẽ, anh cứ tin vào lời khuyên của một fan cuồng các chương trình talk-show đi.
Các giàn đèn bật sáng, trợ lý đạo diễn đẩy Paul và anh bước ra sân khấu, mắt lòa đi.
Người dẫn chương trình mời anh ngồi vào chiếc ghế bành đối diện với anh ta, một kỹ thuật viên tiến lại gần để đeo cho anh một chiếc tai nghe. Thao tác đó khiến Paul thấy buồn buồn, và vì anh bắt đầu vừa cười vừa ngọ ngoạy, kỹ thuật viên phụ trách âm thanh phải làm lại ba lần liền.
- Ổn rồi, Mia đứng trong hậu trường thở dài khi nhìn thấy sắc mặt anh đã tươi tắn trở lại.
Paul nghe thấy qua tai giọng của người phiên dịch đang tự giới thiệu với anh. Việc phiên dịch sẽ được tiến hành song song, anh ta đề nghị anh dùng những câu ngắn gọn, sau mỗi câu có một khoảng dừng. Paul gật đầu đồng tình, người dẫn chương trình trên sân khấu lại ngỡ đó là một lời chào và cảm thấy buộc phải đáp lại lời chào ấy.
- Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ bắt đầu, anh chàng phiên dịch đứng trong phòng riêng khẽ lên tiếng, anh không nhìn thấy tôi đâu, còn tôi thì có thể trông thấy anh trên màn hình kiểm soát.
- Nhất trí, Paul gật đầu đồng ý, tim đập rộn.
- Đừng trả lời tôi, anh Barton, mà chỉ trả lời anh Tae-Hoon thôi, hãy theo dõi cử động môi của anh ấy và chỉ nghe giọng tôi thôi. Các khán giả truyền hình sẽ không nghe thấy giọng anh đâu.
- Anh Tae-Hoon là ai vậy?
- Người dẫn chương trình.
- Nhất trí.
- Đây là lần đầu tiên anh lên truyền hình sao?
Thêm một cái gật đầu nữa và Tae-Hoon cũng ngay lập tức gật đầu đáp lại.
- Giờ thì chúng ta đang lên hình rồi đấy.
Paul tập trung theo dõi gương mặt Tae-Hoon.
- Chào buổi tối, chúng tôi vui mừng đón tiếp trên trường quay nhà văn người Mỹ Paul Barton. Chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc vì ông Murakami không thể có mặt trong buổi ghi hình tối nay do bị cúm. Chúng tôi chúc ông chóng bình phục.
- Chuyện thường thôi, lúc này tất cả những người quan trọng đối với tôi đều mắc cúm, anh làm ơn đừng dịch câu này nhé, Paul nói tiếp.
Mia tháo tai nghe được trang bị ra rồi rời khỏi hậu đài. Cô yêu cầu trợ lý trường quay bố trí người dẫn cô về khoang dành riêng cho anh Barton.
- Anh Barton này, người dẫn chương trình nói tiếp sau một quãng ngập ngừng, các sách anh viết đã thành công vang dội tại đất nước chúng tôi. Anh có thể giải thích cho chúng tôi biết điều gì đã thôi thúc anh sát cánh với sự nghiệp đấu tranh của người dân Bắc Triều Tiên không?
- Anh vừa nói gì kia?
- Anh không hiểu câu dịch của tôi ư? Giọng trong tai nghe bèn hỏi.
- Có chứ, tôi hiểu rất rõ câu dịch, nhưng không hiểu câu hỏi người ta vừa đặt cho tôi.
Người dẫn chương trình khẽ đằng hắng rồi nói tiếp.
- Cuốn sách mới nhất của anh đã gây chấn động, anh đã mô tả cuộc sống của một gia đình trước ách thống trị của nền chuyên chính độc tài, cố gắng sống sót dưới sự trấn áp của chính phủ Kim Jong-un, và toàn bộ được mô tả với độ chính xác gây kinh ngạc đối với một nhà văn ngoại quốc. Anh đã thu thập tài liệu như thế nào?
- Tôi nghĩ chúng ta đang gặp phải một vấn đề, Paul thì thầm với người phiên dịch.
- Vấn đề gì vậy?
- Tôi không rảnh để đọc các tác phẩm của nhà văn Murakami được nhắc tới ban nãy, nhưng tôi nghĩ anh Tae-Hoon của các anh đã nhầm tác giả rồi, anh cũng đừng có dịch câu này nhé.
- Tôi không định làm thế đâu và tôi cũng không hiểu anh đang nói gì.
- Tôi chưa từng viết gì về nền chuyên chính độc tài Bắc Triều Tiên, khỉ thật! Paul thì thào trong lúc môi vẫn nở nụ cười.
Người dẫn chương trình không nghe thấy bất cứ âm thành nào hồi đáp trong tai bèn lau mồ hôi trán rồi thông báo rằng có một sự cố kỹ thuật nhỏ, anh ta xin lỗi và hứa sự cố này sẽ nhanh chóng được khắc phục.
- Giờ không phải lúc cũng không phải chỗ đùa cợt, anh Barton ạ, người phiên dịch nói tiếp, chúng ta đang lên sóng truyền hình trực tiếp. Tôi xin anh hãy trả lời các câu hỏi với thái độ nghiêm túc hơn, công ăn việc làm của tôi đang bị đưa ra đánh cuộc, anh sẽ khiến tôi bị đuổi việc nếu tiếp tục cư xử theo lối đó. Tôi phải bật micro lên và nói điều gì đó với anh Tae-Hoon đây.
- Thì đó, hãy bắt đầu bằng việc thay tôi chào anh ta và báo cho anh ta biết về sự lầm lẫn vừa rồi, đó là điều duy nhất cần làm.
- Tôi là một trong những độc giả trung thành của anh, và tôi không thể lý giải thái độ của anh.
- Tôi hiểu rồi, đây là chương trình camera giấu kín chứ gì!
- Camera đang ở ngay trước mặt anh… anh vừa uống rượu sao?
Paul nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay bên trên có một bóng đèn hai cực đang nhấp nháy. Anh Tae-Hoon dường như đang mất kiên nhẫn.
- Tôi cảm ơn các độc giả Hàn Quốc, Paul nói tiếp, và tôi tha thiết muốn nói với họ rằng tôi hết sức cảm động trước sự tiếp đón của họ dành cho tôi. Seoul là một thành phố tuyệt đẹp, ngay cả khi tôi còn chưa có thời gian thăm thú thành phố. Tôi hạnh phúc được có mặt tại đây.
Paul nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của người phiên dịch đang lập tức dịch những lời anh nói.
- Tuyệt lắm, Tae-Hoon nói tiếp, tôi tin là chúng tôi đã giải quyết xong sự cố về âm thanh.Vậy tôi sẽ đặt lại câu hỏi đầu tiên cho tác giả của chúng ta, và lần này, anh ấy sẽ trả lời.
Và trong khi người dẫn chương trình nói vậy, Paul khẽ nói với phiên dịch:
- Vì tôi không hiểu gì trong những câu anh ấy vừa hỏi, và anh lại là một trong những độc giả trung thành đối với tác phẩm của tôi, tôi sẽ kể cho anh công thức nấu món bò hầm rau củ của hàng thịt mà tôi quen tại Paris, còn anh, anh sẽ thay tôi trả lời những câu hỏi của anh Tae-Hoon nhé.
- Tôi không thể làm vậy, người phiên dịch thì thầm trong tai nghe.
- Anh có muốn giữ công việc của mình hay là không nào? Có vẻ như trên truyền hình, tính nhạc đáng kể hơn là lời lẽ đấy, anh đừng lo, tôi sẽ cố gắng mỉm cười.
Và chương trình tiếp tục diễn ra như vậy. Người phiên dịch dịch cho Paul nghe những câu hỏi của người dẫn chương trình, trong khi anh này ra sức hỏi anh về những cuốn sách anh không hề viết và chủ đề cứ nhất định xoay quanh thân phận của những công dân Bắc Triều Tiên, thì Paul, miệng vẫn cười tươi rói, nói những gì thoáng lướt qua tâm trí mình, chỉ sử dụng những câu ngắn mà mỗi lần kết thúc câu lại dừng lại một chút. Người phiên dịch, vì không thể dịch những câu dễ hiểu kia, đã trở thành tác giả một tối, thay Paul trả lời xuất sắc các câu hỏi.
Cơn ác mộng kéo dài sáu mươi phút, nhưng người ta chẳng nhận ra điều gì bất thường hết.
Rời khỏi sân khấu, Paul tìm Mia. Trợ lý đạo diễn dẫn anh về tận khoang riêng.
- Anh tuyệt lắm, cô phán chắc nịch.
- Không còn nghi ngờ gì nữa, cảm ơn cô vì đã giữ lời hứa.
- Lời hứa nào?
- Không xem chương trình.
- Tuyệt, lời nhận xét ngắn gọn về bệnh cúm, và tiếc cho Marukami, tôi biết anh sẽ vui nếu gặp được ông ấy.
- Khi ấy tôi có nói đúng với suy nghĩ của mình đâu.
- Ta về chứ? Ngày hôm nay không chỉ khiến anh kiệt sức, cô nói trong lúc rời khỏi khoang riêng, ngày mai tôi xin trả lại tạp dề thôi.
Paul chạy vội theo sau cô rồi cầm tay cô giữ lại.
- Tôi đã không nghĩ chút nào đến việc đó.
- Nhưng dù sao anh cũng đã nói ra.
- Ừ thì tôi đã nói một điều ngu ngốc, và hãy tin tôi, đó chỉ là một trong số những điều ngu ngốc mà tôi đã nói ra trong buổi tối nay thôi.
- Hẳn là anh đã thể hiện xuất sắc.
- Tôi sống sót được chính là nhờ cô. Cảm ơn cô, từ tận đáy lòng, và đó không phải là lời nói chót lưỡi đầu môi đâu.
- Không có gì.
Mia giằng tay ra rồi cả quyết bước ra cửa.
***
Về đến khách sạn, Mia ngủ thiếp đi không chút lần lữa. Nằm bên kia gối ôm, Paul mở to mắt, tìm một lời giải đáp cho hai sự bất thường anh gặp phải ngày hôm nay. Vì không tìm thấy lời giải thích nào, anh đâm lo không biết ngày mai của mình sẽ ra sao.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng