Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ia tới trước cổng vườn Luxembourg hơi muộn so với giờ hẹn. Cô nhìn quanh tìm Paul rồi lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin nhắn.
Anh đang ở đâu?
Trên một băng ghế.
Băng ghế nào?
Tôi đã mặc một chiếc áo gió màu vàng để cô nhận ra tôi.
Thật chứ?
Không!
Paul đứng dậy vẫy tay ra hiệu khi thấy cô đi tới.
- Này, hôm nay chính anh mới mặc áo khoác đi mưa đấy nhé, cô nhận xét, thế nhưng trời đâu có mưa.
- Phải xem đã, anh vừa đáp vừa dợm bước rời đi, tay chắp sau lưng.
Mia đi theo anh.
- Cả đêm hôm qua cũng toàn trang trắng sao?
- Không, thậm chí tôi đã viết xong một chương, tối nay tôi sẽ bắt đầu viết sang một chương khác.
- Anh có muốn chơi một ván không? Cô đề nghị rồi chỉ mấy người đang chơi bi sắt.
- Cô có biết chơi không?
- Hẳn là không phức tạp lắm đâu.
- Có chứ, phức tạp lắm đấy, mọi thứ trên đời này đều phức tạp.
- Tâm trạng anh đang không vui sao?
- Nếu tôi thắng, cô sẽ nấu cho tôi ăn nhé!
- Còn nếu anh thua?
- Thực không phải nếu cô hy vọng vào chuyện đó…tôi chơi rất thạo cái môn ngớ ngẩn này.
- Tôi sẽ thử vận may xem sao, Mia đáp rồi tiến về phía sân.
Cô hỏi mượn dụng cụ của hai người chơi đang ngồi trò chuyện trên ghế, rồi khi thấy thái độ ngập ngừng của họ, cô cúi xuống bên người lớn tuổi hơn để thì thầm điều gì đó vào tai ông ta. Người đàn ông mỉm cười rồi để chỉ cho cô khoảnh sân nơi có mấy viên bi sắt và bi điểm.
- Chúng ta chơi chứ? Cô hỏi Paul.
Paul mở màn trận đấu với cú ném bi điểm đầu tiên. Anh chờ cho nó nằm im, cúi xuống với hai cánh tay buông thong rồi bắn bi. Viên bi sắt của anh vẽ trong không trung một hình vòng cung trước khi lăn trên sân và dừng lại rất gần đích.
- Khó mà ném cho gần hơn đấy, anh huýt sáo. Đến lượt cô.
Mia vào tư thế chuẩn bị dưới anh mắt thích thú của hai ông lão đang quay sang theo dõi trận đấu. Viên bi của cô bay không cao bằng viên bi của Paul rồi lăn quá viên bi của Paul vài xăng ti mét.
- Không tệ, nhưng chưa đủ, Paul mừng rỡ.
Anh hỗ trợ cú ném thứ hai bằng một động tác xoay nhẹ cổ tay. Viên bi chậm rãi vòng qua hai viên bi đang nằm trên đường biên rồi dừng lại ngay sát đích.
- Có thế chứ, Paul reo lên đắc thắng.
Mia vào vị trí, nheo mắt nhắm đích rồi ném. Hai viên bi của Paul đã bị đẩy ra xa trong khi hai viên bi của Mia có vẻ như ôm khít lấy viên bi điểm.
- Nốc ao! Một trong hai ông lão kêu lên trong khi ông lão kia cười ngặt nghẽo.
- Có thế chứ, Mia reo.
Paul choáng váng nhìn cô rồi bỏ đi. Mia chào hai cụ già đang vỗ tay khen ngợi cô rồi chạy về phía Paul.
- Cái thói dằn dỗi sau khi thua thật chẳng hay chút nào! Cô nói khi đã đuổi kịp anh.
- Bởi vì cô sắp khiến tôi tin rằng đây là lần đầu cô chôi bi sắt sao?
- Hè nào tôi cũng đi nghỉ tại Provence(*)…anh không bao giờ lắng nghe phụ nữ khi họ nói với anh điều gì đó ư?
(*) Bộ môn bi sắt hiện đại ra đời vào năm 1907 tại Ciotat thuộc Provence.
- Có chứ, tôi vẫn lắng nghe cô, Paul cãi. Tối hôm đó tâm trí tôi có phần rối bời, cô cũng biết hôm đó chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh nào còn gì.
- Có chuyện gì không ổn vậy?
Paul rút ra một tờ giấy rồi đưa cho cô.
- Tôi nhận được nó tối qua, anh lầm bầm.
Mia dừng lại để đọc tờ giấy.
Paul yêu quý.
Em rất vui khi biết anh sắp đến Seoul, ngay cả khi chúng ta sẽ không có được vui thú tận hưởng nhau như em hằng mong muốn. Hội chợ sách lần này buộc em phải thực hiện những nghĩa vụ nghề nghiệp mà em không thể thoái thác. Anh sẽ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thích thú với sự đón tiếp nồng hậu của các độc giả và sẽ còn bận rộn hơn em nhiều. Ở đất Hàn này anh nổi tiếng lắm, mọi người đều đang nóng lòng chờ đợi anh. Hãy chuẩn bị để thể hiện con người anh thật tốt nhé. Về phần mình, em sẽ tranh thủ thời gian ngay khi có thể để dẫn anh đi thăm thú thành phố nơi em sống…nếu nhà xuất bản của anh cho chúng ta thời gian. Em nhũng muốn mời anh về nhà em ở, nhưng chắc là không được rồi. Gia đình em sống trong cùng tòa nhà trong khi bố em hết sức nghiêm khắc. Em đoán anh đang thất vọng và em chia sẻ với anh cảm giác đó, nhưng anh phải hiểu rằng phong tục tập quán ở nước em không giống ở Paris. Em vui vì sẽ sớm gặp anh.
Đi đường bình an anh nhé.
Dịch giả yêu thích của anh.
Kyong
- Hơi lạnh nhạt nhỉ, Mia nhượng bộ nói rồi trả cho anh tờ giấy.
- Lạnh băng thì có!
- Không nên phóng đại lên và phải biết cách đọc ra ẩn ý bên dưới lời lẽ tron thư chứ. Tôi thấy trong thư cô ấy viết có rất nhiều bẽn lẽn thẹn thùng.
- Khi Kyong tới Paris, thẹn thùng không phải là nét tính cách nổi bật của cô ấy.
- Nhưng lần này cô ấy ở nước mình, đó là chuyện hoàn toàn khác.
- Cô là phụ nữ, hẳn cô thạo hơn tôi trong việc đọc ra ẩn ý bên dưới lời lẽ trong thư. Vậy cô ấy yêu tôi hay là không yêu tôi?
- Tôi dám chắc là cô ấy yêu anh.
- Tại sao cô ấy không viết ra, chuyện đó khó thú nhận đến vậy sao?
- Khi tính cách người ta vốn kín đáo thì đúng là như vậy đấy.
- Khi yêu một người đàn ông thì cô không thổ lộ tình cảm của mình cho anh ta biết hay sao?
- Không nhất thiết.
- Điều gì ngăn cản cô nào?
- Nỗi sợ, Mia đáp.
- Sợ gì kia?
- Sợ mình làm đối phương sợ.
- Sao mà toàn bộ chuyện này phức tạp đến thế! Vậy thì cần phải làm gì đây, nói hay không nói khi ta yêu ai đó?
- Cần phải chờ đợi một chút.
- Chờ đợi gì kia, chờ cho đến lúc quá muộn sao?
- Chờ cho nó đừng quá sớm.
- Và làm cách nào để biết đã đến thời điểm tiết lộ sự thật?
- Khi ta cảm thấy yên lòng, tôi cho là thế.
- Cô đã cảm thấy yên lòng rồi sao?
- Đúng vậy, tôi từng có cảm giác đó.
- Và cô đã thổ lộ với anh ta là cô yêu anh ta.
- Tôi cũng từng làm thế.
- Thế còn anh ta, anh ta cũng nói là anh ta yêu cô chứ?
- Đúng thế.
Gương mặt Mia tối sầm lại và Paul nhận ra điều đó.
- Hai người vừa chia tay còn tôi lại vừa thô lỗ xới lên nỗi buồn của cô, tôi ích kỷ quá.
- Không, chuyện đó cảm động thì đúng hơn. Nếu người đàn ông nào cũng đủ dũng cảm cho thấy bản thân họ cũng có lúc yếu đuối thì đã thay đổi được rất nhiều chuyện.
- Cô nghĩ tôi có nên hồi âm cho Kyong không?
- Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ gặp cô ấy và khi anh ở bên cô ấy rồi, cô ấy sẽ không cưỡng nổi sức hút của anh đâu.
- Cô đang giễu tôi phải không? Tôi biết mà, tôi thật nực cười.
- Không hề, anh rất chân thành, đừng thay đổi nét tính cách đó nhé.
- Cô thích anh bánh xốp phết Nutella không?
- Tại sao lại không nhỉ, Mia thở dài.
Paul kéo cô về phía quầy đồ ăn. Anh mua hai chiếc bánh xốp rồi đưa cái đầu tiên cho Mia.
- Nếu anh ta quay trở lại, Paul vừa nhai bánh vừa hỏi, nếu anh ta xin cô tha lỗi thì cô có cho anh ta một cơ hội nữa không?
- Tôi không rõ.
- Anh ta đã không gọi lại cho cô kể từ…
- Không, Mia cắt ngang lời anh.
- Được rồi, đằng kia có bồn nước nơi bọn trẻ thả thuyền buồm nhưng chúng ta lại chưa có con cái, mé kia thì có lối đi dạo trên lưng lừa… cô có thích không?
- Không, không thích lắm.
- Tuyệt lắm, tôi ngắm lũ lừa như vậy đủ rồi. Hướng này có sân tennis, chúng ta không chơi tennis, tôi nghĩ chúng ta đã đi hết một vòng công viên rồi đó! Đi nào, tôi chán ngấy cái công viên này cùng các cặp đôi cứ hôn hít nhau không ngừng rồi.
Mia theo chân Paul đi về phía cổng Vaugirard. Họ xuôi xuống phố Bonaparte, đi dọc theo quảng trường Saint-Sulpice nơi có một khu chợ trời.
Họ ngang dọc khắp các lối đi rồi dừng lại trước một quầy hàng.
- Nó đẹp quá, Mia thốt lên khi nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay cổ.
- Đúng vậy, nhưng tôi quá mê tín nên không muốn khuân về một thứ đã từng thuộc về người khác. Hoặc giả, tôi cần phải biết liệu người ấy có hạnh phúc không đã. Cô đừng chê cười tôi nhé, nhưng tôi tin là đồ vật cũng có ký ức của riêng mình. Chúng phát ra những loại song tốt hoặc xấu.
- Thật ư?
- Cách đây vài năm tôi đã mua trong một khu cợ trời giống như khu này một cái chặn giấy bằng pha lê. Người bán cam đoan với tôi là nó được chế tác từ thế kỷ 19. Tôi không tin lấy một giây, nhưng bên trong món đồ có khắc một khuôn mặt phụ nữ rất đẹp. Từ cái ngày tôi tậu nó về, tôi chỉ toàn gặp những chuyện phát rồ.
- Phát rồ kiểu gì thế?
- Thi thoảng cô nói những câu thô lỗ rất hợp nhé.
- Sao lại thế được?
- Tôi không rõ, âm sắc Anh khiến cô lại có vẻ gợi cảm khi nói những câu như thế. Tôi đang kể đến đâu rồi ấy nhỉ?
- Đến những chuyện phát rồ anh gặp phải.
- Thực lòng mà nói những câu như thế rất hợp với cô đấy! Những chuyện phát rồ đó bắt đầu bằng một vụ rò nước, ngày hôm sau máy tính của tôi hỏng, ngày hôm sau nữa ô tô của tôi bị kéo đi, đến cuối tuần là một cơn cúm dữ dội, sang ngày thứ Hai, hàng xóm tầng dưới nhà tôi bị nhồi máu cơ tim, vả lại hễ tôi đặt cái tách nào đó lên bàn làm việc gần cái chặn giáy đó là y như rằng tôi làm đổ tách. Một hôm, thậm chí quai tách còn rời ra, suýt nữa thì tôi bị bỏng đùi. Chính từ lúc ấy tôi bắt đầu nghi ngờ về những quyền năng hắc ám của cái chặn giấy đó. Tôi cũng đã kể cô nghe về hội chứng trang giấy trắng rồi đấy, trang trắng, trang trắng và không gì khác ngoài trang trắng, như thể tôi đang viết trên sườn đỉnh Kilimandjaro vậy. Tôi cũng bị vấp vào thảm, ngã sấp xuống đất đến gãy cả mũi, cô phải nhìn thấy tôi lúc ấy cơ, máu tuôn xối xả, đầu ngửa ra sau, la hét ầm ĩ cả căn hộ. Sau đó tôi lăn ra bất tỉnh nhân sự. May sao một đồng nghiệp viết văn của tôi có tài tiên tri. Cứ hai tuần một lần, tôi ăn tối cũng các đồng nghiệp trong một quán rượu, chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện đời mình. Vả lại tôi cũng sắp thôi không tới đó nữa rồi, những bữa tối ấy sầu thảm lắm. Nhìn thấy mũi tôi băng kín mít, ông ấy đâm lo cho số phận của tôi, tôi kể cho ông ấy nghe những chuyện xảy đến kể từ khi tôi tậu cái chặn giấy đó. Ông ấy nhắm mắt lại rồi hỏi tôi có phải bên trong lớp pha lê có khắc một khuôn mặt hay không.
- Anh chưa từng kể cho ông ấy chi tiết đó chứ?
- Có lẽ vậy, tôi cũng không nhớ nữa. Tóm lại, ông ấy khuyên tôi bỏ nó đi càng nhanh càng tốt, nhưng phải cẩn thận, tuyệt đối không được làm vỡ nó để khỏi giải thoát những thế lực hắc ám, dĩ nhiên là nghe quá hợp lý còn gì.
- Anh đã vứt nó vào thùng rác sao? Mia cắn môi hỏi.
- Hay hơn thế nhiều. Tôi đã bọc nó trong một tấm vải dày rồi buộc thật chặt. Tôi đi lấy xe, lái tới tận cầu Alma rồi tõm, xuống sông Seine.
Mia không thể nhịn lâu hơn nữa bèn cười phá lên.
- Anh nhớ là đừng thay đổi đấy nhé, cô nói, hai mắt nhòe nước. Tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy.
Paul sững sờ nhìn cô rồi lại dợm bước tiếp.
- Cô chỉ toàn giễu cợt tôi thôi.
- Tôi thề là không có chuyện đó…Mà sau khi anh quẳng cái chặn giấy đó xuống nước thì những phiền phức anh gặp phải cũng chấm dứt chứ?
- Đúng thế đấy, cô hình dung mà xem. Mọi thứ đều đâu vào đấy như cũ.
Mia phá lên cười to hơn nữa rồi vội cầm tay anh níu lại khi thấy Paul rảo bước.
Họ đi qua trước một hiệu sách chuyên mua bán bản thảo cổ. Trong khung kính có bày một lá thư của Victor Hugo và một bài thơ của Rimbaud được viết nguệch ngoạc trên một trang vở mới.
Mia nhìn hai món đó vẻ xúc động.
- Một bài thơ hoặc một lá thư không thể mang tới vận rủi được, đúng không?
- Không, tôi không nghĩ vậy, Paul nói tiếp.
Cô đẩy cửa bước vào bên trong cửa hiệu.
- Thật hay khi cầm trên tay một bức thư do chính tay một nhà văn nổi tiếng viết, hơi giống như bước vào thế giới nội tâm sâu kín của người đó và trở thành tri kỷ của người đó vậy. Một thế kỷ nữa, những người như chúng ta sẽ ngất ngây khâm phục khi đọc được những là thư anh gửi cho nữ dịch giả của mình. Cô ấy sẽ trở thành vợ anh và những lá thư đó sẽ đánh dấu bước khởi đầu của một cuộc trao đổi thư từ quý giá.
- Tôi đâu phải nhà văn nổi tiếng, tôi sẽ không bao giờ là nhà văn nổi tiếng.
- Tôi không đồng ý với anh đâu.
- Cô đã đọc một trong những tiểu thuyết tôi viết sao?
- Hai cuốn. Và những lá thư của người mẹ trong cuốn đầu tiên đã khiến tôi khóc rưng rức.
- Thật sao?
- Tôi không thể khạc nhổ ra đây mà thề thốt được, làm thế thật mất vệ sinh, anh phải tin lời tôi chứ.
- Xin lỗi vì đã làm cô phải khóc.
- Anh chẳng có vẻ gì là hối hận cả, cả ngày hôm nay đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mỉm cười đấy.
- Thú thực là tôi cảm thấy hài lòng, không phải vì cô đã khóc đâu…mà có đấy, dù sao tôi cũng cảm thấy hài lòng khi biết chuyện đó. Để ăn mừng, tôi đưa cô tới nếm thử bánh ngọt của tiệm Ladurée nhé. Tiệm đó cách đây chỉ hai bước chân thôi, và nếu cô chưa bao giờ nếm thử món bánh macaron của họ thì cô còn chưa biết đến tuyệt đỉnh khoái khẩu đâu. À mà có lẽ cô phải biết rồi chứ nhỉ, cô là bếp trưởng kia mà.
- Nhất trí, nhưng sau đó tôi phải về nhà hàng, căn bếp của tôi sẽ không được khoái khẩu cho lắm nếu tôi không đích thân đứng trước lò nấu.
Họ ngồi vào chiếc bàn trong góc rồi gọi một tách sô cô la nóng cho Mia, một tách cà phê cho Paul cùng một khay macaron. Khi bê khay đồ ăn ra, cô nhân viên phục vụ bàn nhìn họ không rời mắt, Paul và Mia nhìn thấy cô gái đang vừa quan sát họ vừa thì thầm nhỏ to cùng một nữ đồng nghiệp.
Khỉ thật, cô ta nhận ra mình rồi. Toa lét ở đâu ấy nhỉ? Mà không, không được vào toa lét, cô ta sẽ nói cho anh ấy biết trong lúc mình vắng mặt mất. Nếu cô ta kể cho bất kỳ ai là đã nhìn thấy mình ở đây cũng một gã đàn ông thì Creston sẽ giết mình mất. Phải khẳng định là cô ta đã nhầm mình với ai đó, và tỏ ra thật thuyết phục, đó là việc duy nhất cần làm.
Vài phút sau, cô nhân viên phục vụ bàn quay lại, rồi đặt hai tách đồ uống xuống bàn, cô ta vừa rụt rè hỏi:
- Xin lỗi nhưng thật điên khi thấy vị đây giống với…
- Tôi chẳng giống với ai hết, Paul đốp lại bằng giọng độc đoán, tôi không phải ai hết!
Ngại không để đâu cho hết, cô gái xin lỗi rồi đi khỏi.
Mặt Mia đỏ lựng, cô đeo kính râm vào rồi quay sang Paul.
- Tôi xin lỗi, anh lên tiếng, thi thoảng tôi lại gặp phải tình huống này.
- Tôi hiểu mà, Mia đáp, tim cô đang đập thình thịch. Anh nổi tiếng không chỉ ở Seoul thôi đâu.
- Có lẽ trong khu này mọi người đã hơi quen mặt tôi, nhưng không quá mức đó đâu. Tin tôi đi, tôi có thể loanh quanh trong một hiệu Fnac mà không một người bán sách nào nhận ra tôi, vả lại như vậy càng hay. Đó là một độc giả nữ, lẽ ra tôi không nên phản ứng như vậy mới phải, tôi vốn nhút nhát mà, tôi đã nói với cô rồi phải không?
- Cái tôi của anh vừa cứu mạng tôi đấy! Không có gì nghiêm trọng đâu. Lần sau anh hãy tặng cô ấy một cuồn tiểu thuyết đã đề tặng sẵn, chắc chắn cô ấy sẽ thích.
- Một ý thật hay.
- Mà nữ danh ca của anh thế nào rồi?
- Nhà phê bình đã theo về tận khu nhà nơi cô ấy sống. Anh chàng đã bắt chuyện với cô ấy mà không hề tiết lộ những ngờ vực của mình. Anh ta tự giới thiệu mình là nhà văn, bịa chuyện là cô ấy giống với nhân vật trong tiểu thuyết của mình. Tôi nghĩ anh chàng bắt đầu cảm thấy rối bời với những cảm xúc mới nảy sinh trong lòng mình.
- Thế còn cô ấy?
- Tôi cũng chưa biết, còn quá sớm để nói về chuyện đó. Cô ấy không thú nhận là lâu nay đã để ý tới sự hiện diện của anh ta, cô ấy sợ, và cùng lúc cô ấy cảm thấy cô đơn.
- Cô ấy sẽ quyết định như thế nào?
- Quyết định chạy trốn, tôi nghĩ vậy, để giữ kín bí mật của riêng mình. Cô ấy không thể nói thật với anh ta và dối trá về thân phận thật của mình được. Tôi tính sẽ nhờ quản lý cũ của cô ấy can thiệp. Cô nghĩ sao?
- Tôi không rõ, trước tiên tôi phải đọc đã, rồi mới góp ý cho anh được.
- Cô có muốn đọc những chương đầu tôi viết không?
- Nếu anh muốn vậy, tôi rất sẵn lòng.
- Tôi chưa từng đưa ai đọc bản thảo nào trước khi mình viết xong, ngoại trừ Kyong. Nhưng ý kiến của cô có thể rất đáng kể đấy.
- Tuyệt, khi nào anh cảm thấy sẵn sàng, tôi sẽ là độc giả đầu tiên của anh, và tôi hứa sẽ góp ý thẳng thắn.
- Về phần mình, tôi muốn một tối nào đó có thể thưởng thức tài nấu nướng của cô.
- Không, tôi không muốn thế. Một bếp trưởng đang làm việc thì không bao giờ niềm nở cho lắm. Luôn chân luôn tay, mồ hôi thì túa ra…đừng giận tôi nhé, nhưng thực sự là tôi không thích.
- Tôi hiểu, Paul nói.
Họ chia tay nhau trước bến tàu điện ngầm Saint-Germain-des-Prés. Paul đi qua trước nhà Cristoneli và đã thoáng thấy biên tập viên của mình đứng bên cửa sổ phòng làm việc. Anh bước tiếp rồi về nhà.
Anh dành cả buổi tối cho bản thảo viết dở, cố gắng hình dung ra số phận nữ danh ca đang sa cơ lỡ vận.
Anh càng viết, nữ danh ca càng giống với Mia từ nét mặt đến dáng đi, đến cả cung cách trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác, nụ cười mong manh mỗi khi cô xúc động, những tràng cười rộn rã, những ánh nhìn xa vắng, vẻ thanh lịch kín đáo. Anh lên giường cũng là lúc bình minh hé rạng.
***
Paul bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào đầu giờ chiều của biên tập viên. Cristoneli đang đợi anh tại văn phòng. Trên đường tới đó, anh dừng lại để mua một chiếc bánh sừng bò, ăn luôn trong khi lái chiếc Saab rồi tới nơi chỉ trễ vỏn vẹn có nửa tiếng.
Cristoneli dang rộng tay chào đón anh và Paul đã sợ đó là cái bẫy cho một cú đòn bất ngờ.
- Tôi có hai tin, biên tập viên thốt lên, vô cùng thú vị.
- Bắt đầu bằng tin xấu đi!
Cristoneli nhìn anh kinh ngạc.
- Tôi vừa nhận được thư từ phía Hàn Quốc, cậu được mời đến phỏng vấn cho bản tin tối mở đầu một chương trình văn học hoành tráng.
- Thế còn tin tốt?
- Tôi chẳng vừa mới nói tin tốt rồi đấy thôi!
- Mỗi lần ký tặng mà có hơn hai chục độc giả kéo tới là tôi đã sợ chết khiếp rồi, làm thế nào ông lại muốn tôi lên truyền hình cơ chứ? Ông muốn tôi ngất trên sóng trực tiếp sao?
- Trên sân khấu trường quay chỉ có hai người thôi mà, chẳng có gì mà phải sợ.
- Hai người sao?
- Murakami là khách mời chính. Cậu thấy mình may mắn thế nào chưa?
- Càng lúc càng hay ho đấy, tôi sẽ xuất hiện trên truyền hình cùng Murakami. Trước khi bất tỉnh nhân sự, có lẽ tôi sẽ nôn ra giày của người dẫn chương trình đấy, vụ này sẽ gây ấn tượng tuyệt vời.
- Ý hay đấy, chuyện đó có lẽ sẽ khiến hàng tấn sách của cậu được bán hết veo ngay ngày hôm sau.
- Ông nghe thấy tôi vừa nói gì rồi chứ? Tôi không lên truyền hình được đâu, tôi sẽ bị nghẹt thở, tôi đang nghẹt thở rồi đây này, tôi sẽ chết trên đất Hàn trước hàng triệu khán giả xem truyền hình, ông sẽ trở thành đồng phạm trong một vụ án mạng.
- Cậu đừng có diễn kịch nữa đi, cậu chỉ việc uống một ly cô nhắc thật ngon trước khi bước lên sân khấu và mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi.
- Say bét nhè trên truyền hình, tôi sẽ thú vị lắm đây!
- Hút thứ gì đó vậy.
- Tôi đã từng hút thứ gì đó một lần trong đời và suốt hai ngày trời tôi đã nhìn thấy bò cái làm tổ trên trần nhà.
- Nghe này, Paul thân mến, cậu sẽ nhận lời và mọi chuyện sẽ diễn ra hoàn hảo.
- Ông đã nói là có hai tin kia mà, còn tin kia là gì vậy?
- Vì chương trình phỏng vấn cứ tiếp tục tăng lên, thời điểm cậu khởi hành được đẩy lên sớm hơn.
Paul bỏ đi không chào biên tập viên. Trước khi rời khỏi nhà xuất bản, anh cầm theo một bản tiểu thuyết mới nhất của mình đang nằm lăn lóc trên mặt bàn trong phòng chờ.
Anh xuôi xuống phố Bonaparte rồi dừng trước cửa kính một hiệu chuyên mua bán sách cổ. Anh bước vào bên trong rồi mười lăm phút sau trở ra sau khi đã mặc cả rốt ráo một tờ giấy Bristol nho nhỏ có nét chữ viết tay của Jane Austen, phải trả bằng ba tháng lương.
Anh đi tiếp rồi dừng chân trong tiệm bánh, nhìn thấy cô nhân viên phục vụ bàn bèn hỏi tên cô ta.
- Isabelle, cô ta ngạc nhiên đáp.
Paul mở cuốn tiểu thuyết ban nãy ra rồi viết vào trang đầu.
Tặng Isabelle, độc giả trung thành, cùng lời cảm ơn và xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua.
Thân mến.
Paul Barton
Anh đưa cho Isabelle cuốn sách, cô ta đọc lời đề tặng mà ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Phép lịch sự vẫn thắng thế, cô ta cảm ơn anh, thảy cuốn sách lên mặt quầy rồi tiếp tục làm việc.
***
Anh muốn gọi cho Arthur nhưng không biết liệu bạn mình còn ở Roma hay đã lên máy bay về California rồi.
Phố Jacob, anh những muốn tìm ra một cửa hàng nơi có thể mua lấy một người anh em trai hoặc một người chị em gái, nếu không thì thuê trong vài giờ cũng được. Anh đã mường tượng ra cảnh cô quạnh trong căn hộ riêng, làm mồi cho một cơn hoảng loạn. Anh lấy xe đang đỗ trước khách sạn Bel Ami, gượng cười khi nhìn thấy mặt tiền khách sạn rồi phóng thẳng về phía Montmartre.
***
- Được một lần gặp may, anh lẩm nhẩm khi tìm ra một chỗ đậu xe trên phố Norvins.
Anh đưa xe vào chỗ đỗ rồi cuốc bộ ngược lên đầu phố.
- Cô ấy cấm mình tới nhà hàng cô ấy để ăn tối nhưng đâu có cấm mình đến thăm cô ấy. Như thế này là lịch sự hay là bất lịch sự nhỉ? Có khả năng mình sẽ làm phiền cô ấy, nhưng mình sẽ không làm phiền cô ấy lâu, mình tặng cô ấy món quà nhỏ, đưa cho cô ấy những chương đầu tiểu thuyết viết dở rồi đi thôi mà. Không, không nên đưa mấy trang bản thảo đó cùng với món quà, cô ấy có thể nghĩ hai ý đó liên quan đến nhau mất. Mình vào nhà hàng, tặng quà cho cô ấy rồi qua ra. Được, nghe có vẻ ổn đấy, thậm chí còn hoàn hảo nữa.
Paul quay bước, cất bản hảo vào cốp chiếc Saab rồi giữ bên mình chiếc phong bì thắt ruy băng đẹp đẽ bên trong có bức thư của Jane Austen.
Vài phút sau, anh đi ngang qua trước nhà hàng La Clamada, liếc nhìn qua cửa kính và bỗng dừng sững lại.
Mia, khoác trên người chiếc tạp dề to đùng màu tím nhạt, đang bày bộ đồ ăn.
Daisy, người mà ta có thể nhìn thấy trong căn bếp cuối phòng, hình như đang chỉ đạo Mia.
Paul quan sát cảnh tượng rồi vừa đưa tay lên che mặt vừa rảo bước. Ngay khi đi quá nhà hàng, anh còn bước nhanh hơn nữa, tới tận quảng trường Tertre.
- Tại sao lại phải nói dối, cô ấy là nhân viên phục vụ bàn hay bà chủ của một nhà hàng thì cũng đâu có gì quan trọng? Người ta vẫn thường giễu cợt thói sĩ diện của cánh đàn ông…vậy thì đó! Cô ấy nghĩ gì thế không biết? Nghĩ là mình không muốn kết bạn với một nhân viên phục vụ bàn chăng? Cô ấy coi mình là loại người nào chứ? Đồng ý, mình đã cư xử không thân thiện cho lắm với cô nhân viên phục vụ bàn ở tiệm Ladurée, nhưng cô ấy đã bắt đầu nói dối trước đó rất lâu rồi.
Tôi mặc xác mấy câu “tài nấu nướng của tôi tuyệt đỉnh” của cô! Mà thực ra, chuyện này cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng lắm. Nhiều lúc, mình cũng thường tự nhận mình là ai đó khác mà. Nghĩ xem nào, hoặc là mình làm cho cô ấy bối rối… làm vậy thì vui đấy nhưng ác quá, hoặc mình không nói gì rồi cho cô ấy một cơ hội để thú thật. Làm vậy sẽ lịch sự hơn.
Anh ngồi xuống một băng ghế, lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Mia.
Mọi chuyện ổn cả chứ?
Mia cảm thấy điện thoại rung lên trong túi tạp dề. Đêm qua, David đã gửi cho cô ba tin nhắn, nài nỉ cô gọi lại cho anh ta. Cho đến lúc đó, cô vẫn trụ vững, lúc này cô sẽ không gục ngã đâu. Cô vừa bày khăn ăn vừa liếc vào ngăn túi trước của tạp dề.
- Cậu nhìn xem rốn cậu còn ở đó không hả? Daisy hỏi.
- Đâu có!
- David vẫn năn nỉ sao?
- Tớ nghĩ vậy.
- Tắt điện thoại hoặc tin nhắn của anh ta đi, cậu sẽ đánh vỡ bát đĩa của tớ mất thôi.
- Mia rút điện thoại ra rồi mỉm cười bấm phím.
Ổn cả, còn anh?
Cô có thể dành chút thời gian cho tôi không?
Tôi đang trong bếp.
Không lâu đâu.
Tôi muốn gọi cho anh lắm, nhưng vì chính anh đang hỏi tôi nên đừng có hy vọng là chuyện này tính nhé!
Tôi đang ngồi ở quảng trường Tertre, lần này không mặc áo gió đâu.
Mọi chuyện ổn chứ?
Ổn. Cô có đến được không?
Cho tôi năm phút nhé.
Tay lăm lăm một cái muỗng. Daisy quan sát Mia.
- Tớ xin lỗi nhé, Mia lên tiếng. Tớ phải đi mua thứ này. Cậu có cần mua gì không?
- Nếu không phải một ai đó quán xuyến phòng ăn này thì không!
- Bộ đồ ăn bày xong rồi, phòng ăn thì vắng tanh. Tớ chỉ đi mười lăm phút thôi mà, Mia đáp rồi cởi tạp dề.
Cô soi mình trong tấm gương gắn bên trên quầy bar, chỉnh lại tóc, vớ lấy túi xách rồi đeo thêm cặp kính râm.
- Cậu mua giúp tớ mấy gói bít cốt Krisprolls nhé, Daisy nói.
Mia nhún vai.
- Tớ chỉ đi mua vài thứ lặt vặt thôi mà.
Cô rảo bước, đi ngang qua trước họa sĩ mà không chào ông rồi tìm băng ghế nơi Paul đang ngồi.
- Anh đang làm gì ở đây vậy? Cô hỏi rồi ngồi xuống cạnh anh.
- Tôi đến định đưa cô mấy chương đầu bản thảo nhưng vì đúng là một gã ngốc hết thuốc chữa, tôi lại để quên xấp giấy đó ở nhà rồi. Tôi sẽ thấy mình thật ngốc nếu ra về mà không gặp cô.
- Anh tử tế quá.
- Cô có vẻ không được thoải mái như cá nằm trên thớt nhỉ… tôi không định giễu cợt khi nói vậy đâu.
- Tôi ngủ không đủ giấc. Đêm qua tôi gặp ác mộng.
- Ác mộng vốn là một giấc mơ trẻ mãi không già.
Mia nhìn anh hồi lâu.
- Sao cô lại nhìn tôi chằm chằm như vậy? Paul hỏi.
- Vì anh đã nói câu đó, tôi những muốn hôn anh ngay lúc này đấy… Chẳng sao cả.
Một quãng dài thinh lặng trôi qua.
- Anh đã quên mang các chương bản thảo thì ít ra cũng cho tôi biết chút tin tức về nữ danh ca của chúng ta chứ.
- Cô ấy mà. Mà không, cô ấy đang gặp rác rối.
- Nghiêm trọng không?
- Cô ấy muốn kết bạn với nhà phê bình. Đúng là anh ta càng lúc càng để ý đến cô ấy nhiều hơn.
- Điều gì ngăn cản cô ấy?
- Có lẽ là do không muốn tiết lộ với đối phương sự thật về thân phận của mình. Có lẽ cô ấy không cam tâm với việc chỉ là một người dẫn chỗ đơn thuần.
- Có gì quan trọng đâu?
- Tôi cũng đang tự hỏi mình như vậy.
- Kiểu định kiến này lỗi thời rồi.
- Từ khi nào vậy?
- Nếu anh ta vẫn còn giữ định kiến kiểu đó thì anh ta cũng chẳng xứng với cô ấy.
- Tôi hoàn toàn nhất trí với cô.
- Không, lý do đó không logic. Anh phải tìm ra cho cô ấy một rắc rối khác thôi.
- Nhà phê bình không còn nghi ngờ gì về danh tính thực của cô ấy nữa.
- Dĩ nhiên, nhưng làm sao cô ấy thành thực với anh ta được, nếu như đang nói dối anh ta?
Mia nhìn Paul chằm chằm rồi gẩy gọng kính râm trễ xuống chop mũi.
- Lúc gọi cho tôi, anh vừa từ đâu đến vậy?
- Khu Saint-Germain, sao cô lại hỏi thế?
- Anh đã tặng sách cho cô bồi bàn hôm qua phải không?
- Thật buồn cười khi cô hỏi tôi câu đó, bởi vì câu trả lời là đúng thế.
Mia cảm thấy tim mình nện như trống.
- Cô ấy bảo sao?
- Chỉ mấp máy một câu cảm ơn thôi. Hẳn là cô ấy có tính thù vặt.
- Không có gì khác chứ?
- Không, bấy giờ tiệm bánh đang đông khách, cô ấy quay lại với công việc còn tôi thì rời khỏi đó.
Mia đẩy kính mắt lên, nhẹ nhõm hết sức.
- Tôi không ở lại đây lâu được, cô nói. Anh có muốn nói với tôi điều gì đó đặc biệt không? Anh cũng không có vẻ đang nằm trên thớt đâu.
- Tôi tới khu Saint-Germain vì có hẹn với biên tập viên. Chuyến đi Hàn Quốc của tôi đã bị đẩy lên sớm hơn.
- Đúng là tin tuyệt hay, anh sẽ gặp lại bạn gái sớm hơn.
- Tin xấu chính là nguyên nhân dẫn tới việc chuyến đi này bị đẩy lên sớm hơn. Tôi bị mời tham gia một chương trình truyền hình.
- Tuyệt quá!
- Điều tuyệt vời, đó là từ khi ông ta cho tôi biết tin này, tôi đã mắc phải hội chứng tim đập nhanh. Tôi biết nói gì hay kể gì trên một chương trình tuyền hình cơ chứ, thật kih khủng!
- Khi đối diện với máy quay, lời lẽ không quan trọng mà là nhạc tính trong đó. Vào khoảnh khắc anh mỉm cười thì những lời anh nói sẽ không còn quan trọng nữa; và nếu anh tỏ ra sợ hãi khi đứng trước đám đông, khán giả xem truyền hình sẽ thấy chuyện đó thật thú vị.
- Cô biết gì về cảm giác khi đứng trước máy quay chứ? Cô đã bao giờ đứng trên trường quay truyền hình đâu. Bởi vậy mới nói!
- Quả là chưa, Mia vừa đáp vừa hung hắng ho, mà nếu gặp phải tình huống đó tôi cũng sẽ phát hãi giống như anh thôi. Toi đang nói với tư cách khán giả ấy mà.
- Đây, Paul nói rồi lấy từ trong túi ra chiếc phong bì thắt ruy băng, tặng cô thứ này.
- Gì vậy?
- Mở ra đi, cô sẽ thấy. Cẩn thận nhé vì nó mỏng manh lắm đấy.
Mia rút tờ giấy bên trong phong bì ra rồi đọc.
- “Ký rưỡi cà rốt, nửa ký bột, một gói đường, một tá trứng, nửa lít sữa…”, Mia đọc to. Thật dễ thương hết sức khi tặng tôi thứ này, anh muốn tôi đi chợ giúp anh sao?
- Cô nhìn chữ ký bên dưới đi, Paul thở dài.
- Jane Austen! Mia thốt lên.
- Chính xác! Tôi thừa nhận đó không phải đoạn văn nổi tiếng nhất, nhưng cô muốn điều gì riêng tư mà. Những người nổi tiếng cũng phải ăn uống mà.
Không chút suy tính, Mia đặt một nụ hôn lên má Paul.
- Anh thật tinh tế, tôi không biết phải nói gì nữa.
- Vậy thì đừng nói gì hết.
Mia cầm tờ giấy trên tay, đầu ngón trỏ vuốt ve nét mực.
- Ta không bao giờ biết được, Paul nói tiếp, nhỡ đâu những dòng này lại gợi ý cho cô sáng tạo ra một công thức món mới nào đó thì sao. Tôi đã hình dung là cô có thể đóng khung đoạn văn này rồi treo trong bếp của cô. Theo cách nào đó, Jane Austen sẽ luôn ở bên cô trong lúc cô nấu nướng.
- Tôi chưa bao giờ được tặng thứ nào tương tự.
- Chỉ là một mảnh giấy Bristol nhỏ thôi mà.
- Được một trong những văn sĩ người Anh vĩ đại nhất đích thân viết ra và ký tên.
- Cô thích thật chứ?
- Tôi sẽ không bao giờ rời nó!
- Tôi vui lắm. Về đi thôi, có lẽ cô đang nấu dở món gì đó, tôi không muốn tại mình mà món chính trong ngày bị quá lửa đâu.
- Anh đã tặng cho tôi một món quà bất ngờ tuyệt vời.
- Chúng ta nhất trí trong cuộc gặp này là đột xuất chứ?
- Được thôi, tại sao thế?
- Vậy thì không tính nhé!
- Không, không tính.
Mia đứng dậy rồi hôn lên má Paul lần nữa trước khi rời đi. Người họa sĩ không bỏ lỡ chi tiết nào từ đầu đến cuối cuộc gặp. Paul và ông cùng nhìn cô xuôi xuống phố.
***
Khi về tới trước nhà hàng La Clamada, điện thoại của cô lại rung lên.
Nhà hàng của cô đóng cửa ngày Chủ nhật chứ?
Vâng.
Cô có biết tôi muốn làm gì không?
Không.
Khám phá tài nghệ nấu nướng của cô.
Mia cắn môi.
Chúng ta có thể ăn trưa tại nhà cô, tôi cực kỳ lấy làm vinh hạnh.
Mia nhìn Daisy qua khung cửa kính.
Cô bạn cùng nhà tôi cũng ở nhà.
Cô nấu cho cả ba người nhé.
Cô đẩy cửa bước vào bên trong nhà hàng.
Vậy thì hẹn Chủ nhật nhé, anh biết địa chỉ rồi đó, căn hộ tầng trên cùng.
Hẹn Chủ nhật.
Cảm ơn, Mia Austen đã ký J
- Cậu đã tìm được thứ cần tìm chưa? Daisy hỏi khi vừa bước ra khỏi bếp.
- Tớ cần nói chuyện với cậu.
- Rốt cuộc!
***
Daisy dứt khoát từ chối tham gia kế hoạch của Mia.
- Cậu không thể bỏ mặc tớ được, còn tớ không thể một mình tiếp anh ta ở nhà cậu được.
- Tại sao lại không?
- Như thế sẽ nhập nhằng lắm.
- Bởi vì cho đến lúc này, chuyện không hề nhập nhằng hay sao?
- Không, anh ta chưa từng có lời nói hoặc cử chỉ nào không rõ ràng.
- Tớ không nói về anh ta mà là về cậu kia.
- Tớ nhắc lại để cậu rõ, giữa bọn tớ mới chỉ bắt đầu một tình bạn. Tớ còn chưa quên được David mà.
- Cậu không cần phải nói rõ ra với tớ làm gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt cậu mỗi khi điện thoại của cậu rung thôi. Dù thế nào thì cậu cũng đang chơi một trò nguy hiểm.
- Tớ có chơi đâu, tớ sống đấy chứ. Anh ta hài hước, anh ta không tìm cách quyến rũ tớ. Anh ta có bạn gái rồi, cô ấy ở xa, bọn tớ chẳng làm gì xấu cả, mỗi người chỉ đang chiến đấu chống lại nỗi cô đơn của mình thôi.
- Thì đó, trưa mai hai người sẽ tiếp tục chiến đấu, cần gì đến tớ.
- Tớ thậm chí không biết tráng trứng!
- Chỉ cần đập trứng ra rồi đánh bông cùng chút kem thôi mà.
- Đừng ác thế, tớ nhờ cậu giúp lần này thôi, không gì thêm.
- Tớ không hề ác, tớ chỉ không muốn trở thành đồng lõa trong một phi vụ cầm chắc thất bại thôi.
- Tại sao cậu lúc nào cũng nhìn mọi thứ màu đen vậy?
- Tớ không thể tin chính cậu lại nói với tớ câu đó. Cậu định một ngày nào đó sẽ tiết lộ sự thật với anh bạn kia chứ? Cậu diễn vai hầu bàn sâu đến độ quên mình là ai rồi hả? cậu sẽ làm gì khi bộ phim của cậu ra rạp, khi cậu phải xuất hiện để quảng bá phim?
- Chẳng bao lâu nữa Paul sẽ sang Hàn Quốc, có lẽ anh ta còn định cư tại đó. Đến thời điểm thích hợp, tớ sẽ viết thư cho anh ta để thú nhận sự thật. Trong lúc đó, anh ta đã gặp lại nữ dịch giả của mình và sống hạnh phúc rồi.
- Cậu nhìn đời như một kịch bản phim vậy.
- Được lắm, tớ sẽ hủy hẹn.
- Cậu đừng nên hủy gì hết, như thế kệch cỡm lắm. Cậu sẽ diễn vai của mình đến cùng, để khỏi phải cắn rứt.
- Tại sao cậu làm thế với tớ?
- Thì bởi vì thế đấy! Daisy càu nhàu rồi ra đón những thực khách vừa bước vào nhà hàng.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng