If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: William Golding
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Lord Of The Flies
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3810 / 291
Cập nhật: 2015-09-11 19:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Lễ Vật Cho Ác Quỷ
iggy thiểu não nhìn từ bãi biển nhợt nhạt ánh bình minh trên ngọn núi tối đen.
"Tụi bay có chắc không? Có thật chắc chắn không đấy?"
"Tao đã nói với mày cả chục lần rồi," Ralph nói, "tụi tao trông thấy nó mà."
"Mày có nghĩ rằng ở dưới này bọn mình an toàn không?"
"Tao biết thế quái nào được chứ?"
Ralph quay người, đi dọc bãi biển dăm ba bước. Jack đang quỳ vẽ những hình thù tròn tròn trên cát bằng ngón tay trỏ. Tiếng Piggy vẳng tới, khe khẽ.
"Tụi bay chắc chứ? Chắc thật chứ?"
"Thì mày cứ lên đấy mà xem," Jack khinh khỉnh nói, "tụi tao sẽ được thoát nợ."
"Đừng sợ."
"Con ác thú có răng đấy," Ralph nói, "mắt đen và to."
Nó rùng mình dữ dội. Piggy gỡ cái kính chỉ còn một tròng tròn ra lau chùi.
"Mình tính nàm gì đây?"
Ralph quay về phía vỉa đá. Cái tù và nằm giữa những thân cây - một đốm trắng óng ánh phía trước nơi mặt trời sẽ trồi lên. Nó vuốt ngược mái tóc dày.
"Tao không biết."
Nó nhớ lại cuộc chạy thục mạng xuống sườn núi.
"Tao không tin là tụi mình dám đánh nhau với một con to cỡ đó, tao nói thật đấy, mày biết mà. Mình chỉ lớn miệng thôi, chứ đời nào dám chọi nhau với cọp. Gặp nó mình sẽ trốn thôi. Ngay cả Jack cũng trốn luôn."
Jack vẫn nhìn xuống cát.
"Thế đám thợ săn của tao để làm gì?"
Simon len lén bước ra từ bóng những chiếc lều. Ralph lờ câu Jack vừa hỏi. Nó chỉ vào cái quầng màu vàng trên mặt biển.
"Trời còn sáng thì mình còn đủ can đảm. Nhưng sau đó thì sao? Bây giờ con vật kia ngồi chồm hỗm cạnh đống lửa, như thể nó không muốn tụi mình được cứu... "
Hai tay vô hình xoắn vào nhau, nó cao giọng.
"Thành ra mình không thể đốt lửa trên đó được nữa... Mình thua rồi."
Một chấm vàng xuất hiện trên mặt biển, tức thì cả bầu trời sáng chưng.
"Thế đám thợ săn của tao để làm gì?"
"Một lũ lau nhau vác gậy gộc."
Jack đứng bật dậy. Nó bỏ đi. Mặt đỏ bừng. Piggy đeo kính rồi nhìn Ralph.
"Mày sinh chuyện rồi đấy. Mày đã đụng chạm đến đám thợ săn của nó."
"Mày im đi."
Tiếng tù và ậm ọe cắt ngang câu chuyện giữa hai đứa. Jack tiếp tục thổi như đón mừng mặt trời mọc, cho đến khi những chiếc lều lay động và đám thợ săn lừ đừ đi ra vỉa đá, còn lũ nhóc ư ử như vốn quen thói. Ralph chấp hành đứng lên, cùng với Piggy đi tới vỉa đá.
"Nói," Ralph cay đắng nói, "nói mãi, nói miết."
Nó cầm tù và từ tay Jack.
"Buổi họp này... "
Jack ngắt lời nó.
"Tao triệu tập."
"Nếu mày không triệu tập thì tao cũng sẽ triệu tập mà. Còn mày chỉ làm cái việc thổi tù và thôi."
"Thổi tù và là triệu tập, đúng không?"
"Thôi được, cầm lấy! Nói đi!"
Ralph ném tù và vào tay Jack rồi ngồi xuống thân cây.
"Tao triệu tập buổi họp," Jack nói, "vì có khối chuyện. Trước nhất... bây giờ thì tụi tao biết rồi... tụi tao đã thấy con ác thú. Tụi tao bò lên núi. Chỉ cách nó vài bước thôi. Con ác thú ngồi dậy nhìn tụi tao. Tao không biết nó làm gì. Tụi tao cũng không biết nó là con gì... "
"Con ác thú này từ biển tới... "
"Từ bóng tối... "
"Từ cây cối... "
"Im lặng!" Jack hét. "Tụi bay chỉ nghe thôi. Con ác thú hay gì khác đang ngồi trên đó... "
"Có thể nó chờ... "
"Nó săn... "
"Ừ, nó săn."
"Nó săn," Jack nói. Nó nhớ lại nỗi kinh hoàng đã ám ảnh nó thật lâu trong rừng sâu. "Đúng. Con ác thú này săn mồi. Có điều... im nào! Chuyện tiếp theo là mình không giết nổi nó. Chuyện tiếp nữa là Ralph nói rằng đám thợ săn của tao là đồ ăn hại."
"Tao không hề nói thế."
"Tao đang giữ tù và. Ralph cho rằng tụi bay là đồ thỏ đế, trốn chạy trước heo rừng và con ác thú. Chưa hết."
Trên vỉa đá có tiếng thở dài, như thể đứa nào cũng biết chuyện gì sẽ tới. Jack nói tiếp, giọng run run nhưng kiên quyết, ra sức chống lại sự thờ ơ lặng lẽ.
"Nó giống Piggy. Nó nói như thằng Piggy. Nó không xứng đáng làm sếp."
Jack nắm chặt tù và, chỉ vào Ralph.
"Chính nó là đồ chết nhát."
Nó ngừng một lúc rồi nói tiếp.
"Trên đỉnh núi, khi Roger và tao tiến tới... thì nó rụt lại."
"Tao cũng tiến tới mà!"
"Nhưng mày đi sau."
Hai đứa nhìn nhau trừng trừng qua vạt tóc.
"Tao cũng tiến tới vậy," Ralph nói, "rồi tao bỏ chạy. Hai đứa bay cũng chạy luôn."
"Cứ nói trắng ra rằng tao là đồ chết nhát đi."
Jack quay qua đám thợ săn.
"Nó không phải thợ săn. Nó sẽ chẳng đời nào kiếm ra thịt cho tụi mình. Nó không phải là trưởng lớp và tụi mình chẳng biết gì hết về nó. Nó toàn chỉ tay năm ngón rồi chờ mọi người răm rắp tuân theo. Nói dông dài thế này... "
"Nói dông dài thế này!" Ralph hét lên. "Nói mãi, nói miết! Ai muốn? Đứa nào triệu tập buổi họp?"
Jack quay lại, mặt đỏ bừng, nghiến răng trèo trẹo, mắt tóe lửa dưới hàng lông mày.
"Được thôi," giọng nó đầy ẩn ý và đe dọa, "được thôi."
Một tay nó áp tù và vào ngực, ngón trỏ tay kia chĩa lên trời.
"Đứa nào đồng ý Ralph làm sếp?"
Đầy chờ đợi, nó nhìn lũ trẻ đứng như hóa đá xung quanh. Dưới những gốc dừa im lặng như chết.
"Đứa nào không muốn Ralph làm sếp, giơ tay lên," Jack gằn giọng.
Chúng tiếp tục im lặng, nín thở, nặng trĩu và vô cùng xấu hổ. Màu đỏ trên đôi má Jack mờ dần, nhưng rồi trở lại đầy đau đớn. Nó liếm môi rồi quay đầu đi để khỏi phải nhìn vào những đôi mắt đang bối rối.
"Bao nhiêu đứa nghĩ rằng... "
Giọng nó nhỏ dần. Đôi bàn tay run rẩy giữ chiếc tù và. Nó hắng giọng, nói to.
"Được thôi."
Nó hết sức thận trọng đặt tù và xuống dưới lớp cỏ dưới chân. Những giọt lệ bẽ bàng trào ra từ hai khóe mắt.
"Tao không tiếp tục được nữa. Không thể với tụi bay."
Phần lớn lũ trẻ ngó xuống đất, nhìn cỏ hay bàn chân chúng. Jack lại hắng giọng.
"Tao không muốn thuộc về phe của thằng Ralph... "
Nó nhìn dọc những thân cây bên tay phải, điểm số đám thợ săn từng ở trong ca đoàn.
"Tao chán rồi. Nó tự đi mà bắt heo. Khi tao săn, đứa nào muốn tham gia, xin mời."
Nó bước nhanh ra khỏi khoảng đất hình tam giác, dợm nhảy xuống bãi cát trắng.
"Jack!"
Nó quay lại nhìn Ralph một lúc rồi giận dữ hét lên the thé.
"Không!"
Từ vỉa đá nó nhảy xuống, chạy dọc bãi biển, mặc cho nước mắt không ngừng chảy ròng ròng trên má. Ralph nhìn theo cho đến khi nó khuất trong rừng cây.
Piggy tức điên người.
"Ralph, tao nói, còn mày chỉ đứng đó như... "
Ralph mềm lòng ngó, nhưng không nhìn Piggy. Nó lẩm nhẩm bâng quơ.
"Nó sẽ quay lại thôi. Khi mặt trời lặn, nó sẽ quay về."
Ralph nhìn đăm đăm cái tù và trong tay Piggy.
"Giờ cơ?"
"Chuyện ấy đấy!"
Piggy thôi không trách móc Ralph. Nó lại lau kính rồi quay về với câu chuyện.
"Không có thằng Jack Merridew mình vẫn nàm nên chuyện vậy. Trên đảo này ngoài nó ra còn có những đứa khác nữa. Bây giờ có con ác thú, tuy tao khó tin nổi, mình cần phải ở gần vỉa đá. Mình cần quái gì thằng kia nẫn chuyện săn bắt của nó. Bây giờ mình có thể quyết định chuyện gì ra chuyện nấy."
"Vô ích, Piggy ơi. Chẳng làm được gì cả."
Chúng chán chường ngồi lặng im một lúc. Rồi Simon đứng lên, cầm lấy tù và từ tay thằng Piggy đang sửng sốt, đến quên cả ngồi xuống. Ralph ngước nhìn Simon.
"Simon? Lại có chuyện gì thế?"
Một tiếng cười nhạo không to lắm truyền quanh khiến Simon do dự.
"Tao nghĩ có thể có việc để làm chứ. Mình có thể... "
Một lần nữa sự nhút nhát trước buổi họp khiến nó không nói nên lời. Nó tìm một đứa đồng tình ủng hộ và chọn Piggy. Nó ấn sát chiếc tù và vào bộ ngực rám nắng, nghiêng người về phía Piggy.
"Tao nghĩ mình nên leo lên núi."
Cái vòng người kia sợ hết vía. Simon ngừng nói, quay qua Piggy; thằng này đang ngơ ngác nhìn nó, vẻ giễu cợt.
"Neo nên chỗ đó của con ác thú để nàm gì, khi Ralph và hai thằng kia chẳng nàm gì được?"
Simon thì thầm đáp.
"Thế mình làm gì khác đây?"
Nói xong, nó để cho Piggy cầm lấy tù và. Rồi nó rút ra ngồi thật xa những đứa kia.
Piggy ăn nói tự tin hơn và nếu tình thế không đến nỗi nghiêm trọng thì lũ kia hẳn sẽ thấy rằng nó khoái chí.
"Tao đã nói nà mình có thể nàm mọi chuyện mà không cần đến thằng đó. Bây giờ mình cần xác định việc gì cần nàm. Tao nghĩ rằng tao biết nát nữa đây Ralph sẽ nói gì. Điều quan trọng nhất trên đảo này nà khói và ta không thể có khói nếu không có nửa."
Ralph nhấp nhổm.
"Không được đâu, Piggy. Mình không có lửa. Con vật kia đang ở trên đó, thành ra mình chết gí ở chỗ này thôi."
Piggy giơ cao tù và như để thêm sức mạnh vào những điều nó sắp nói.
"Mình không có nửa trên núi. Nhưng mình đốt nửa dưới này thì có gì nà sai? Có thể đốt nửa trên tảng đá được, thậm chí trên bãi cát. Mình cũng sẽ có khói vậy."
"Đúng rồi!"
"Khói!"
"Cạnh vũng tắm cũng được luôn!"
Lũ trẻ liền ba hoa. Chỉ Piggy mới dám có đầu óc để đề nghị đem lửa từ trên núi xuống dưới này.
"Vậy là mình sẽ đốt lửa dưới này," Ralph nói. Nó nhìn quanh. "Mình có thể đốt lửa ngay chỗ này, giữa vũng tắm và vỉa đá. Dĩ nhiên... "
Nó khựng lại, nhăn trán suy nghĩ, vô tình lại nhấm móng tay.
"Dĩ nhiên khói sẽ không bốc cao, khó thấy được từ xa. Nhưng mình không cần phải tới gần, tới gần... "
Những đứa kia hiểu rõ, gật đầu. Không cần phải lại gần đó.
"Mình đốt lửa ngay bây giờ."
Những ý tưởng lớn nhất lại là đơn giản nhất. Giờ đây có chuyện để làm, chúng hăm hở bắt tay vào việc. Jack bỏ đi khiến Piggy vô cùng sung sướng, phơi phới tự do; nó xiết đỗi tự hào tham gia vào việc phục vụ tập thể, nên cũng đi nhặt củi luôn. Nó lượm lặt quanh quanh thôi, chẳng hạn một cái cây đổ trên vỉa đá chúng không dùng để ngồi họp. Với những đứa kia thì vỉa đá là chốn thiêng liêng, nên ngay cả những thứ vô dụng ấy chúng cũng không đụng tới. Hai đứa sinh đôi thấy rằng chúng sẽ có lửa sát bên cạnh để sưởi lúc canh khuya, điều này khiến vài đứa nhóc vui mừng vẫy tay nhảy múa.
Củi ở đây không được khô như ở trên núi. Phần lớn là củi mục, lúc nhúc bọ. Chúng phải gượng nhẹ nâng những súc gỗ khỏi nền đất, kẻo gỗ sẽ vụn như cám ẩm ngay. Ngoài ra, để khỏi vào sâu trong rừng, lũ trẻ thu lượm mọi thứ củi gần đấy, dù vướng cây non rậm rịt. Chúng vốn quen với bìa rừng và vệt sẹo, lại sẵn tù và và những cái lều ngay sát đấy, với lại ban ngày trời sáng đâu có gì phải lo. Còn tối đến có chuyện gì thì chẳng đứa nào thèm nghĩ. Cho nên chúng làm việc với tất cả nghị lực và hăm hở, dù khi thời gian trôi thì trong nghị lực có hốt hoảng và trong hăm hở có rối loạn. Chúng dựng một kim tự tháp bằng lá, cành to, cành nhỏ và thân cây trên bãi cát trần trụi cạnh vỉa đá. Lần đầu tiên trên đảo Piggy tháo cái kính chỉ còn một mắt của nó, quỳ xuống, thu nắng vào bổi. Lát sau đã thấy một làn khói tỏa lên như cái mái và một cụm lửa vàng.
Kể từ tai họa đầu tiên bọn nhóc ít được thấy lửa nên cực kỳ hưng phấn. Chúng nhảy múa và ca hát, cảm giác như cùng thuộc một phe.
Cuối cùng Ralph đứng lên, đưa cánh tay bẩn thỉu quệt mồ hôi trên mặt.
"Mình sẽ phải làm một đống lửa nhỏ. Đống này lớn quá, khó giữ."
Piggy ngồi ngay ngắn trên bãi cát rồi bắt đầu lau kính.
"Mình có thể thử. Mình thử tìm xem có cách nào đốt một đống nửa nhỏ mà nóng, rồi chất ná tươi nên cho có khói. Có những thứ ná bốc khói nhiều hơn noại khác."
Khi lửa tàn thì hưng phấn cũng tàn theo. Lũ nhóc thôi ca hát, nhảy múa và tỏa ra biển hay tìm hái trái cây hoặc về lều.
Ralph ngồi phịch xuống cát.
"Mình phải làm một danh sách ai canh giữ lửa."
"Nếu mày tìm ra được bọn này."
Nó nhìn quanh. Lần đầu tiên nó thấy ở đây sao ít bọn lớn nên hiểu ra tại sao chúng làm việc cực vậy.
"Thằng Maurice đâu?"
Piggy lại lau kính.
"Tao nghĩ... không, chắc nó không đi vào rừng một mình đâu nhỉ?"
Ralph nhảy dựng lên, vọt chạy quanh đống lửa rồi đứng cạnh Piggy, tay giữ mái tóc xõa.
"Nhưng mình phải lập được một danh sách! Có mày, tao, Sam-Eric và... "
Nó không nhìn Piggy mà nói như thờ ơ.
"Bill và Roger đâu rồi?"
Piggy cúi tới trước, đặt một khúc củi lên đống lửa.
"Tao nghĩ nà chúng đi rồi. Tao cũng nghĩ nà chúng không chịu cùng nàm đâu."
Ralph ngồi xuống, ngoáy ngoáy mấy lỗ nhỏ trên cát. Nó sửng sốt thấy một lỗ có vết máu. Nó chăm chú nhìn cái móng tay nó vẫn cắn, thấy một giọt máu tròn đọng ở chỗ thịt mềm bị nhấm.
Piggy tiếp tục nói.
"Tao thấy chúng nó nỉnh đi khi tụi mình nhặt củi. Chúng nó đi nối này. Cùng nối với thằng kia."
Ralph không nhìn ngón tay nửa mà ngó lên trời. Bầu trời hôm nay khác hẳn, như đồng cảm với những thay đổi lớn chúng vừa thực hiện, đục như sương khiến ở đôi chỗ không khí nóng như có màu trắng. Vầng dương tròn trịa mày bạc xỉn như gần hơn và không quá nóng, dù không khí ngột ngạt.
"Chúng chỉ toàn gây phiền toái, nhỉ?"
Tiếng nói tới gần bên vai nó, nghe sợ hãi.
"Mình có thể xoay sở được mà không cần đến tụi nó. Giờ đây mình thoải mái hơn, phải thế không?"
Ralph ngồi đó. Hai đứa sinh đôi lại gần, kéo theo một thân cây lớn, toét miệng cười tự hào. Chúng quăng súc gỗ lên đống than hồng khiến những đốm lửa bay tung tóe.
Một lúc sau, trong lúc đợi thân cây khô rồi bén lửa rực đỏ thì Ralph ngồi trên cát, không nói năng gì. Nó không nhìn Piggy đi tới thì thầm với hai đứa sinh đôi, rồi cả ba thằng đi vào rừng.
"Đây này."
Nó giật mình sực tỉnh. Piggy với hai đứa kia đang đứng cạnh nó. Chúng ôm cây trái về.
"Tao nghĩ," Piggy nói, "có nẽ mình nên niên hoan một chút."
Ba đứa ngồi xuống. Chúng mang cả ôm trái cây về, toàn trái chín. Chúng cười toe toét nhìn Ralph khi nó lấy vài quả rồi bắt đầu ăn.
"Cám ơn," nó nói. Rồi với một giọng vui vẻ lẫn ngạc nhiên: "Cám ơn!"
"Đám tụi mình còn nại sẽ nàm ăn ngon nành thôi mà," Piggy nói. "Tụi nó mất trí nên mới gây chuyện nộn xộn trên hòn đảo này. Bây giờ mình đốt một đống nửa nhỏ chơi... "
Ralph sực nhớ tới điều khiến nó lo lắng.
"Thằng Simon đâu?"
"Tao không biết."
"Mày có nghĩ là nó lên núi không?"
Piggy cười phá lên rồi lấy thêm trái cây.
"Có thể nắm." Nó nuốt một miệng đầy. "Nó đúng nà điên."
Simon đã đi qua vùng cây trái, nhưng hôm nay lũ nhóc tíu tít với đống lửa trên bãi biển nên không theo nó tới đây. Nó đi qua đám cây leo tới "tấm mành lá" lớn trước cửa hốc rồi chui vào đấy. Nắng hắt xuống bên kia tấm mành lá, còn ở giữa khoảng rừng thưa đàn bướm không ngớt bay lượn tung tăng. Nó quỳ xuống, những tia nắng rọi lên người. Lần trước không khí như rung rinh vì nóng, còn bây giờ như đe dọa. Lát sau mồ hôi đã ròng ròng từ mái tóc dài bù xù của nó. Nó nép tới nép lui, nhưng không tránh được nắng. Nó chợt thấy khát, rồi rất khát. Nó tiếp tục ngồi.
Xa tuốt trên bãi biển thằng Jack đang đứng trước một nhóm nhỏ. Nó trông rạng rỡ vì sung sướng.
"Săn!" nó nói. Nó nhìn lũ kia, ước lượng. Đứa nào cũng đội một cái mũ đen nay đã xác xơ. Trước đây lâu lắm rồi chúng từng rụt rè đứng thành hai hàng, cất những giọng hát thiên thần.
"Mình sẽ săn. Tao sẽ là sếp."
Chúng gật đầu. Cuộc khủng hoảng trôi qua nhẹ như không.
"Còn... về con ác thú."
Chúng nhấp nhổm nhìn vào rừng.
"Tao nói điều này: mình sẽ không hơi đâu bận tâm tới con ác thú."
Nó gật đầu với đám kia.
"Mình lờ nó đi."
"Được thôi!"
"Đồng ý!"
"Quên con ác thú đi!"
Nếu Jack có ngạc nhiên trước sự sôi nổi của chúng thì nó cũng không để lộ ra.
"Còn chuyện nữa. Ở tận dưới này mình sẽ không có gì phải sợ nhiều nữa. Nơi đây là gần cuối đảo rồi."
Từ đáy những linh hồn bị dày vò vang lên lời hưởng ứng nhiệt liệt.
"Bay nghe đây. Có thể sau này mình sẽ đi tới tòa thành đá. Nhưng bây giờ tao định sẽ lôi kéo thêm mấy thằng lớn khỏi cái tù và kia và mọi thứ. Mình sẽ săn một con heo rồi mở bữa tiệc." Nó ngừng rồi chậm rãi nói tiếp. "Còn đối với con ác thú ấy mà. Nếu mình săn được gì thì mình để cho nó một ít. Thì nó sẽ để mình yên, có thể."
Nó đứng bật dậy.
"Bây giờ mình vào rừng, cùng săn."
Nó quay người bước đi. Sau một lúc ngập ngừng chúng riu ríu đi theo.
Chúng tản ra trong rừng, căng thẳng. Jack gần như tìm ra ngay những rễ cây bị bới bừa bãi chứng tỏ có heo chạy qua đấy, lát sau thấy vết đi còn mới. Jack ra hiệu cho bọn kia im lặng, còn nó tiếp tục đi tới. Nó sung sướng cảm thấy bóng tối ẩm ướt quanh người, giống như mặc bộ quần áo cũ quen thuộc. Nó bò xuống một triền dốc tới những tảng đá và đám cây rải rác sát biển.
Lũ heo béo múp míp, nằm tránh nắng dưới bóng cây, đầy hấp dẫn. Trời đứng gió và chúng yên tâm vì không phát hiện được hơi lạ. Kinh nghiệm đã khiến Jack lặng lẽ như những bóng cây kia. Nó lẩn về chỗ cũ, chỉ dẫn cho đám thợ săn đang ẩn nấp biết phải làm gì. Cả đám liền trườn tới, từng tấc một, mồ hôi nhễ nhại trong im ắng và nóng nực. Một cái tai biếng nhác vẫy dưới bóng cây. Cách xa bầy một chút là con heo nái lớn nhất trong đám đang chìm đắm trong hạnh phúc của heo mẹ. Da nó hồng hào, có khoang đen. Một đàn heo con bám vào cái bụng to kềnh của nó trông như những cái tua. Chúng đang ngủ hoặc rúc vào bụng mẹ, ủn ỉn.
Jack dừng lại cách đàn heo mười lăm mét; nó duỗi thẳng tay, chỉ vào con heo mẹ. Nó nhìn quanh, ngầm hỏi để biết chắc mọi đứa hiểu được ý nó. Bọn kia gật đầu. Một loạt cánh tay phải vung lên.
"Phóng!"
Bầy heo vùng chạy. Ở khoảng cách chỉ mười mét những ngọn lao gỗ đầu trui cứng bay tới con heo chúng đã chọn. Một con heo con cuống cuồng kêu, phóng ra biển, kéo theo ngọn lao của thằng Roger. Con heo mẹ loạng choạng, vừa kêu vừa thở hồng hộc, hai ngọn lao cắm bên mạn sườn béo núc. Lũ trẻ la ó, ào tới, đám heo con chạy tán loạn, còn heo mẹ xuyên thủng vòng vây đang tiến lại, phóng rầm rầm vào rừng.
"Đuổi theo!"
Chúng ào theo lối heo chạy, nhưng rừng quá tối và rậm rịt khiến Jack chửi thề, bảo chúng dừng lại, tìm dấu vết dưới những gốc cây. Nó không nói lời nào suốt một lúc lâu, chỉ hậm hực thở, khiến chúng đâm sợ nó và đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên lẫn băn khoăn. Chợt nó xỉa tay xuống đất.
"Đây rồi... "
Những đứa kia còn chưa kịp thấy vệt máu thì Jack đã quay đi, cúi xem một dấu vết, vạch một cành cây. Nó lần bước như thế đấy, chắc chắn đến lạ lùng; đám thợ săn lẽo đẽo theo sau.
Nó dừng lại trước một bụi rậm.
"Trong đó."
Chúng bao quanh bụi cây, nhưng con heo nái chạy thoát, thêm một ngọn lao nữa cắm vào sườn. Những cán lao kéo lê cản trở bước chân nó, còn những mũi lao sắc chẽ tư là một cực hình. Nó lao vào một thân cây khiến một ngọn lao cắm sâu hơn vào thịt, sau đó đứa nào cũng dễ dàng lần theo vết máu còn tươi của nó. Trời đã ngả sang chiều, đục hơi ẩm và nóng; con heo loạng choạng chạy, máu me và phát cuồng, còn đám thợ săn thèm khát bám sát nó, phấn khích bởi cuộc chạy đuổi lâu dài có máu đổ. Giờ đây chúng đã trông thấy và đuổi gần kịp, nhưng nó lại mang hết sức tàn vọt lên trước. Khi nó loạng choạng chạy vào một khoảng rừng thưa có hoa tươi rực rỡ, có bướm lượn quanh, có bầu không khí nóng và im lìm thì bị chúng bắt kịp.
Cái nóng nơi đây đã đánh gục con heo; nó ngã vật xuống và đám thợ săn đè lên. Sự bùng nổ đáng sợ của một thế giới xa lạ khiến nó phát rồi; nó kêu eng éc và điên cuồng chống cự. Không khí đầy mồ hôi, tiếng ồn, máu và nỗi kinh hoàng. Roger chạy quanh đống người và vật kia, hễ thấy chỗ nào có heo là thọc lao vào đấy. Jack ngồi trên lưng heo, cứ thế thọc dao găm xuống. Cuối cùng Roger tìm được chỗ đâm mũi lao rồi ấn bằng cả sức nặng của nó. Ngọn lao nhích sâu từng phần một, tiếng eng éc khủng khiếp nghe chói tai. Rồi Jack túm được họng con heo và máu nóng tóe đầy hai tay nó. Con heo gục chết dưới đám thợ săn, còn chúng đè trên nó, kiệt sức nhưng thỏa mãn. Lũ bướm vẫn còn say sưa nhảy múa ngay giữa khoảng rừng thưa.
Cuối cùng cơn giết chóc mê cuồng qua đi. Lũ trẻ tụt xuống, Jack đứng lên, chìa hai tay.
"Bay xem này!"
Nó khúc khích, vung vẩy, trong khi những đứa kia rộ lên cười vì thấy hai bàn tay nó còn bốc hơi máu. Rồi Jack túm lấy Maurice, quệt máu lên hai má thằng này. Roger kéo ngọn lao ra. Bấy giờ lũ trẻ mới biết là nó đã đâm con heo. Roger tóm gọn việc này bằng một câu khiến chúng cười ồ.
"Đâm thẳng vào đít nó!"
"Tụi bay nghe chưa?"
"Tụi bay nghe nó nói chưa?"
"Đâm thẳng vào đít con heo!"
Lần này Roger và Maurice đóng hai vai. Maurice giả làm con heo cố tránh ngọn lao đang đâm tới trông thật nhộn nhịp khiến lũ trẻ cười như nắc nẻ.
Xem hai đứa diễn mãi cũng chán. Jack chùi hai bàn tay đẫm máu lên đá. Rồi nó bắt đầu làm thịt con heo, mổ bụng, moi bộ lòng sẫm màu nóng hổi, chất thành đống trên tảng đá trong lúc bọn kia đứng nhìn. Nó vừa làm vừa nói.
"Mình mang thịt xuống bãi biển. Tao sẽ quay lại vỉa đá mời bọn nó dự tiệc. Mình sẽ có thì giờ suy tính.
Roger nói.
"Sếp... "
"Gì...?"
"Mình đốt lửa cách nào đây?"
Jack ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn con heo.
"Mình sẽ tập kích bọn nó, cướp lửa. Cần bốn đứa tụi bay: Henry, mày, Bill và Maurice. Mình bôi lên người để ngụy trang rồi bò tới. Trong lúc tao nói với tụi nó mình muốn gì thì Roger chớp lấy một cành cây đang cháy. Những thằng khác khuân thịt về chỗ của bọn mình hồi nãy. Mình sẽ đốt lửa ở đấy, rồi sau đó... "
Nó dừng lại rồi đứng lên, nhìn những cái bóng dưới đám cây. Rồi nó nói nhỏ hơn.
"Nhưng mình sẽ để lại một phần cho... "
Nó lại quỳ xuống, lo cắt mổ với con dao găm. Lũ trẻ bu quanh. Nó ngoái đầu nói với Roger.
"Vót nhọn hai đầu một cây gậy."
Lát sau nó đứng lên, hai tay giữ cái đầu heo đang nhỏ máu.
"Gậy đâu?"
"Đây."
"Cắm một đầu vào đất. Ô, đá hả? Tống nó vào cái khe. Thế."
Jack nâng đầu heo lên, ấn cái họng mềm xuống đầu chiếc gậy nhọn xuyên qua mõm heo. Nó lùi lại, đầu heo lủng lẳng ở đấy, một ít máu rỉ trên cây gậy.
Những đứa kia cũng lùi lại luôn. Khu rừng thật im ắng. Chúng lắng nghe. Ồn ào nhất là tiếng ruồi vo ve trên đống ruột gan.
Jack nói như thì thầm.
"Khiêng con heo lên."
Maurice và Robert xiên xác con vật, nâng khối thịt nặng nề lên, đứng chờ. Chúng đứng trên bãi máu khô, nhìn trộm nhau trong yên ắng.
Jack lớn tiếng.
"Đầu heo này là cho con ác thú. Để cúng nó."
Sự tĩnh lặng tiếp nhận lễ vật khiến chúng khiếp đảm. Cái đầu heo ở lại đấy, mắt mờ đục, miệng nhe ra, máu đen đọng giữa những chiếc răng. Đột nhiên chúng ù té chạy, cắm đầu cắm cổ, xuyên qua cánh rừng về phía bãi biển trống trải.
Simon ở trong cái hốc nâu nhỏ xíu có lá cây che chắn. Dù đã nhắm mắt lại, song nó vẫn thấy cái thủ heo vất vưởng như một dư ảnh. Đôi mắt heo khép hờ ẩn hiện sự trơ tráo không cùng của cuộc đời kẻ đã trưởng thành. Chúng khẳng định với Simon rằng mọi chuyện đều xấu xa.
"Tôi biết mà."
Simon chợt nhận ra nó vừa nói to. Nó mở bừng mắt. Cái đầu heo đang toét miệng cười thích thú trong ánh nắng khác lạ, không đếm xỉa gì đến lũ ruồi, đến đống ruột gan lòng thòng, thậm chí không đếm xỉa luôn cả chuyện bị cắm đầu ô nhục trên một cái cọc.
Nó quay nhìn chỗ khác, liếm đôi môi khô khốc.
Lễ vật cho ác thú. Con ác thú không đến được để thu nhận ư? Cái đầu heo, theo nó thấy, hình như cũng nghĩ như nó. Chạy đi, cái đầu kia lặng lẽ nói, về với những đứa kia đi. Đùa thôi mà - mày bận tâm làm gì? Mày chỉ không khỏe, thế thôi. Mày hơi nhức đầu, chắc mày ăn phải thứ gì đấy. Về đi, cậu bé, cái đầu lặng lẽ nói.
Simon ngước nhìn lên trời, cảm thấy mái tóc đẫm mồ hôi nặng trịch. Trên đó, như một ngoại lệ, là những đám mây to màu xám, màu sữa và màu đồng, trông như những ngọn tháp đang phình ra trên hòn đảo. Những đám mây đè lên hòn đảo, bị nén lại, liên tục tạo ra cái nóng dồn ép như thể tra tấn. Đến nỗi lũ bướm cũng đã bỏ quãng rừng thưa, nơi cái vệt ghe tởm kia nhe răng cười và nhỏ máu. Simon cúi đầu, cẩn thận nhắm nghiền mắt rồi che bằng cả hai tay. Không có bóng dưới những thân cây, song chỗ nào cũng im lìm một màu ngọc trai khiến những gì có thật trông như ảo ảnh không tên không tuổi. Đống ruột đen ngòm một đám ruồi vo ve như tiếng cưa. Lát sau chúng phát hiện ra Simon. Chúng sà xuống những dòng mồ hôi trên người nó, hút lấy hút để. Chúng làm nó nhột phía dưới lỗ mũi và nhảy nhót trên đùi nó. Chúng đen thui, óng ánh màu lục và nhiều không đếm xuể. Trước mặt Simon, Chúa Ruồi[15] cắm trên cọc nhe răng cười. Sau cùng, Simon đành chịu thua, lại ngó về phía đó, nhìn những cái răng trắng ởn, đôi mắt đục và máu - mắt nó dán vào cái hình ảnh cổ xưa không cưỡng nổi này. Mạch máu nơi thái dương bên phải của Simon đập hối hả.
Ralph và Piggy nằm trên bãi cát, đăm đăm nhìn đống lửa, biếng nhác ném sỏi vào giữa đám than hồng.
"Cái cành cháy tiêu rồi."
"Sam-Eric đâu?"
"Mình phải nấy thêm củi. Hết cành tươi rồi."
Ralph thở dài đứng lên. Dưới những gốc dừa trên vỉa đá không thấy chiếc bóng nào; chỉ có thứ nắng lạ lùng như thể đến từ khắp nơi cùng một lượt. Tiếng sấm rền như súng nổ tuốt trên những đám mây phình ra.
"Sắp mưa như xối đấy."
"Mình phải nàm sao với đống nửa đây?"
Ralph lững thững chạy vào rừng rồi quay ra với một cành cây rậm rịt lá, quăng trên đống lửa. Cành cây nổ lách tách, lá xoăn lại, khói vàng nghi ngút.
Piggy dùng mấy ngón tay vẽ những hình thù vớ vẩn trên cát.
"Phiền một điều nà mình không có đủ người canh đống nửa. Mày cắt Sam-Eric vào chung một phiên. Tụi nó muốn nàm chung với nhau... "
"Dĩ nhiên rồi."
"Ừ. Nhưng thế nà không công bằng. Mày không thấy sao? Tụi nó phải nàm hai phiên."
Ralph ngẫm nghĩ, thấy đúng. Nó bực bội thấy mình chẳng nghĩ được mấy như người lớn nên lại thở dài. Chuyện trên đảo càng ngày càng trở nên tồi tệ.
Piggy nhìn đống lửa.
"Mày sắp phải đi nhặt cành cây xanh nữa rồi đấy."
Ralph lăn người.
"Piggy này! Mình sẽ phải làm gì đây?"
"Phải tiếp tục, không có bọn kia."
"Nhưng... ngọn lửa."
Nó nhíu mày nhìn cái đống đen trắng với những khúc cành cây chưa cháy. Nó cố diễn tả.
"Tao sợ."
Thấy Piggy ngẩng lên, nó nói tiếp luôn một mạch.
"Không phải sợ con ác thú đâu. Tao cũng muốn nói là tao cũng sợ nó nữa. Nhưng không đứa nào hiểu về chuyện ngọn lửa. Nếu mày sắp chết đuối mà có người ném cho một sợi dây, nếu có tay bác sĩ bảo mày uống thứ thuốc nào đấy nếu không mày sẽ chết thì mày sẽ uống phải không? Mày nghĩ sao?"
"Dĩ nhiên tao sẽ uống chứ."
"Thế tụi nó không thấy à? Tụi nó không hiểu à? Không có khói làm tín hiệu thì mình sẽ chết ở đây mất. Nhìn kìa!"
Một làn khí nóng rung rinh trên đống tro, song không có tí khói nào.
"Mình không giữ nổi một đống lửa. Mà chúng mặc kệ. Tệ hơn nữa là... " Nó nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Piggy.
"Tệ hơn nữa là: chính tao đôi khi cũng vậy. Giả thử tao giống những đứa kia, cũng mặc kệ. Thì tụi mình sẽ ra sao?"
Piggy tháo kính, cực kỳ bối rối.
"Tao không biết nữa, Ralph à. Mình phải tiếp tục, đơn giản thế thôi. Người nớn sẽ nàm như thế đấy."
Ralph tiếp tục nói cho vơi gánh nặng.
"Piggy, có gì sai chăng?"
Piggy sửng sốt nhìn nó.
"Mày nghĩ chuyện... "
"Không, không phải chuyện đó... Tao nghĩ... cái gì đã khiến cho chuyện đổ bể như vừa rồi?"
Piggy chậm chạp lau kính và suy nghĩ. Nó đỏ mặt tự hào thấy Ralph đã tin tưởng nó tới ngần ấy.
"Tao không biết, Ralph à. Tao nghĩ nà tại nó."
"Tại Jack à?"
"Ừ, tại Jack."
Quanh cái tên này cũng đã có sự úy kỵ.
Ralph trầm ngâm gật đầu.
"Ừ," nó nói, "tao cũng cho là như thế."
Khu rừng gần hai đứa chợt xôn xao. Những hình dáng như quỷ sứ, mặt trắng, đỏ, lục gào thét ào ra khiến lũ nhóc kêu la bỏ trốn. Từ khóe mắt Ralph thấy Piggy bỏ chạy. Hai hình dáng ào tới đống lửa. Ralph đã sẵn sàng chống cự nhưng chúng chỉ chụp lấy mấy cái cành đang cháy dở rồi chạy ào đi dọc bãi biển. Còn ba hình dáng kia đứng im, nhìn Ralph. Nó thấy hình dáng cao nhất trong bọn, trần truồng trừ những vết vằn vện và chiếc thắt lưng là Jack.
Ralph đã thở lại được. Nó hỏi.
"Muốn gì?"
Jack phớt lờ, giơ cây lao nói lớn.
"Tụi bay nghe đây. Tao và đám thợ săn của tao, tụi tao hiện ở trên một vỉa đá phẳng bên bờ biển. Tụi tao đi săn, chè chén và vui chơi. Nếu tụi bay muốn gia nhập nhóm tao thì cứ tới gặp. Có thể tao cho tụi bay tham gia. Có thể không."
Nó ngừng lại, nhìn quanh. Dưới lớp mặt nạ vẽ vằn vện nó không cần phải xấu hổ hay rụt rè, mà nhìn từng đứa một. Ralph đang quỳ bên đống tàn lửa như một vận động viên nước rút ở vị trí xuất phát, mặt khuất dưới mái tóc và vết nhọ. Sam-Eric nấp sau một thân dừa bên bờ rừng ngó ra. Một thằng nhóc mặt đỏ gay đang nhăn nhó gào khóc bên vũng tắm, còn Piggy đứng trên vỉa đá, tay cầm chiếc tù và màu trắng.
"Tối nay tụi tao mở tiệc. Tụi tao vừa giết được một con heo nên có thịt. Tụi bay có thể đến ăn với tụi tao, nếu muốn."
Sấm lại ì ầm trên từng đám mây trùng điệp như những dải núi. Jack và hai thằng mọi vô danh hoang mang nhìn lên bầu trời rồi trấn tĩnh lại. Thằng nhóc kia vẫn tiếp tục khóc. Jack đang chờ gì đấy. Nó thì thầm với những đứa kia.
"Đi thôi... nào!"
Hai thằng mọi kia lẩm bẩm. Jack sẵng giọng.
"Đi!"
Hai thằng mọi nhìn nhau, giơ cao ngọn lửa rồi cùng hô.
"Sếp đã nói."
Rồi cả ba đứa quay người, lững thững chạy đi.
Tức thì Ralph đứng phắt dậy, nhìn vào chỗ bọn mọi đã biến đi. Sam-Eric bước tới, thì thào vì sợ.
"Tao tưởng là... "
"... còn tao... "
"... sợ."
Piggy đứng trên vỉa đá, bên trên chúng nó, tay vẫn nắm giữ tù và.
"Tụi thằng Jack với Maurice và Robert đấy," Ralph nói. "Tụi nó trông nhộn nhỉ?"
"Tao cứ sợ nại nên cơn suyễn."
"Dẹp bệnh xiễn của mày đi."
"Thấy thằng Jack tao niền đồ chắc nà nó tìm chiếc tù và. Mà chẳng rõ tại sao."
Lũ trẻ nhìn chiếc vỏ ốc màu trắng với vẻ tôn kính và trìu mến. Piggy đặt nó vào tay Ralph. Thấy dấu hiệu quen thuộc, lũ nhóc liền quay lại.
"Ở đây không được."
Nó quay tới vỉa đá, thấy cần phải làm đúng nghi thức. Ralph đi đầu, tay giữ chiếc tù và trắng, rồi tới Piggy rất trang nghiêm, rồi hai thằng sinh đôi, rồi lũ nhóc và những đứa khác.
"Tất cả ngồi xuống đi. Tụi nó đột kích mình để lấy lửa. Chúng nó vui chơi. Nhưng mà... "
Ralph lúng túng như có bức màn che lập lòe trong đầu. Nó đang định nói gì đấy thì bức màn kia hạ xuống.
"Nhưng mà... "
Lũ kia nghiêm trang nhìn nó, chưa chưa hề hoài nghi chút nào về năng lực của nó. Ralph vuốt mớ tóc ngu xuẩn ra khỏi mắt rồi nhìn Piggy.
"Nhưng mà... à... ngọn lửa! Phải rồi, ngọn lửa!"
Nó bật cười. Nhưng ngừng lại được và đột nhiên nói trôi chảy.
"Ngọn lửa là điều quan trọng nhất. Không có ngọn lửa kể như mình không được cứu. Tao cũng không ngại vẽ mình vằn vện ngụy trang và làm giống như một tên mọi. Nhưng mình phải giữ cho ngọn lửa cháy. Ngọn lửa là điều quan trọng nhất trên đảo, vì, vì... "
Nó lại ngừng và sự im lặng có cả hoài nghi lẫn kinh ngạc.
Piggy gấp gáp thì thầm.
"Để được cứu."
"Phải rồi. Không có lửa thì không thể được cứu. Thành ra mình phải ở bên đống lửa, làm cho nó tỏa khói."
Khi nó ngừng thì chúng đều lặng thinh. Đã nhiều lần Ralph ăn nói hùng hồn ngay tại chính nơi đây, lần này nghe chán ngắt, chính mấy thằng nhóc cũng thấy thế.
Cuối cùng Bill đưa tay cầm tù và.
"Bây giờ mình không đốt lửa được trên kia... vì mình không thể đốt lửa được trên kia... mình cần nhiều người giữ nó khỏi tắt. Mình hãy đi tới bữa tiệc của chúng, bảo chúng rằng tụi mình chỉ còn bấy nhiêu đây thật khó giữ ngọn lửa được. Rồi mình cùng đi săn và mọi chuyện linh tinh khác... sống như mọi, tao muốn nói... nhất định sẽ vui đáo để."
Sam-Eric cầm lấy tù và.
"Nhất định sẽ vui như Bill vừa nói... và vì nó đã mời bọn mình... "
"... tới dự tiệc... "
"... có thịt... "
"... giòn tan... "
"... tao có thể chén đẫy thịt... "
Ralph giơ tay.
"Tại sao tụi mình không tự tìm lấy thịt được?"
Hai đứa sinh đôi nhìn nhau, Bill trả lời.
"Mình đâu có thích chui vào rừng."
Ralph nhăn mặt.
"Nó... mày biết mà... vào rừng được."
"Nó là thợ săn. Hết thảy tụi nó là thợ săn. Khác nhau ở chỗ đó."
Không đứa nào nói gì. Lát sau Piggy cúi nhìn bãi cát, lẩm bẩm.
"Thịt... "
Lũ nhóc ngồi đấy, trịnh trọng nghĩ đến thịt mà chảy nước dãi. Trên đầu chúng lại ùng oàng như tiếng đại bác và những lá dừa khô rì rào trong một làn gió nóng đột ngột thổi qua.
"Mày là một thằng nhóc ngớ ngẩn," Chúa Ruồi nói, "đúng là một thằng nhóc ngu ngốc và ngớ ngẩn."
Cái lưỡi sưng tấy của Simon động đậy, nhưng nó không nói gì.
"Mày không đồng ý à?" Chúa Ruồi hỏi. "Không phải mày là một thằng nhóc ngớ ngẩn sao?"
Simon trả lời cũng với thứ tiếng im lặng ấy.
"Được thôi," Chúa Ruồi nói, "tốt nhất mày hãy chạy đi, chơi đùa với bọn kia. Chúng nó nghĩ rằng mày dở hơi. Mày không muốn thằng Ralph cho rằng mày dở hơi chứ gì? Mày rất mến thằng Ralph, đúng không? Thế còn thằng Piggy, thằng Jack?"
Simon hơn ngẩng đầu. Mắt nó không thể quay đi mà Chúa Ruồi thì lủng lẳng ngay trước mặt.
"Mày làm gì ngoài này một mình? Mày không sợ ta ư?"
Simon rùng mình.
"Chẳng ai giúp được mày cả. Chỉ có tao thôi. Mà tao là con ác thú."
Simon cố mở miệng, bật ra mấy tiếng nghe rõ được.
"Cái đầu heo cắm trên cọc."
"Tụi bay cứ tưởng ác thú là cái gì tụi bay có thể săn và giết được!" đầu heo nói. Trong chốc lát, khoảng rừng và những chỗ mờ ảo xunh quanh vọng lại tiếng cười chế nhạo. "Mày biết, phải không nào, rằng ta là một phần của bọn bay? Một phần rất gần gũi, rất gần gũi, gần gũi lắm! Mày biết rằng ta là lý do vì sao công chuyện của chúng bay không chạy, vì sao công chuyện lại xảy ra như thế, đúng không?"
Tiếng cười lại the thé.
"Thôi." Chúa Ruồi nói. "Mày hãy về với đám kia và mình quên mọi chuyện đi."
Đầu Simon lắc lư. Đôi mắt nó lim dim như bắt chước cái vật thô bỉ cắm trên cọc. Nó biết sắp lên cơn. Chúa Ruồi phình ra như quả bóng.
"Thật buồn cười. Mày biết rõ rằng mày sẽ gặp lại ta ở dưới kia... thành ra đừng tìm cách trốn!"
Simon cong cứng cả người. Chúa Ruồi nói với giọng của một ông thầy.
"Nói thế này là ta đã đi khá xa rồi đấy. Cậu bé đáng thương và nhầm lẫn ơi, cậu tưởng cậu khôn hơn ta ư?"
Rồi nó ngừng.
"Ta cảnh báo mày đấy! Ta sắp cáu sườn rồi đấy nhé. Hiểu chưa? Không ai muốn mày ở đây cả, hiểu chưa? Tụi ra sắp sửa náo nhiệt trên hòn đảo này! Thành ra đừng giở trò, hỡi cậu bé đáng thương và nhầm lẫn, kẻo... "
Simon thấy nó đang nhìn vào một cái miệng toang hoác. Trong ấy đen ngòm và màu đen kia đang lan rộng.
"... kẻo," Chúa Ruồi nói, "tụi ta sẽ cho mày chết. Rõ chưa? Jack, Roger, Maurice, Robert, Bill, Piggy, Ralph. Sẽ cho mày chết. Rõ chưa?"
Cái miệng trùm lên Simon. Nó quỵ xuống và ngất đi.
Chúa Ruồi Chúa Ruồi - William Golding Chúa Ruồi