Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: William Golding
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Lord Of The Flies
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3810 / 291
Cập nhật: 2015-09-11 19:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Ác Thú Từ Ngoài Khơi
ước triều tràn vào bãi, chỉ chừa lại một dải cát hẹp, chắc nịch giữa bờ nước và lớp sỏi trắng lổn nhổn gần vạt dừa. Ralph chọn dải cát này để đi tới đi lui vì nó cần suy nghĩ; chỉ ở đây nó mới được tha hồ bước mà không phải ngó chừng đôi bàn chân. Đang đi sát bờ nước nó chợt kinh ngạc. Nó đột nhiên thấu hiểu rằng cuộc sống trên đảo này là cả một sự vất vả, vì mỗi con đường mòn đều là một sự ứng biến và phải dành phần lớn thì giờ trong ngày để ngó chừng bước chân. Nó dừng chân, nhìn dải cát, nhớ lại lần khảo sát say mê đầu tiên như thể đó là một mảng đời của thời thơ ấu vui tươi; nó mỉm cười giễu cợt. Rồi nó quay về vỉa đá, mặt hứng nắng. Tới giờ họp rồi. Trong lúc đi lại dưới ánh nắng chói chang nó điểm lại tỉ mỉ những điều sẽ nói. Không thể để buổi họp này bị hiểu lầm được, không thể thả mồi bắt bóng được...
Nó rối tinh rối mù trong mớ bòng bong của những ý tưởng còn mơ hồ vì thiếu từ để diễn tả. Nó nhíu mày thử một lần nữa.
Buổi họp này không phải để vui mà là để bàn công việc.
Nghĩ tới đây, Ralph bước rảo hơn, đột nhiên nó cảm thấy phải gấp gáp lên vì vầng dương đang xuống và gió nhẹ hắt vào mặt theo từng bước chân. Gió ép sát làn áo sơ mi xám vào ngực, khiến nó nhận ra - cùng với điều mới hiểu được kia - những nếp áo sao mà cứng như bìa đến là khó chịu, lai quần soóc xác xơ cọ thành vệt ngứa ngáy đỏ ửng trên đùi. Nó giật mình thấy bản thân quá bẩn thỉu và tàn tạ, hiểu vì sao nó không thích cứ phải luôn tay gạt làn tóc rối bù khỏi mắt để rồi cuối cùng, khi mặt trời lặn, lăn lê ngủ trên đống lá khô xào xạc. Nghĩ tới đây, Ralph liền chạy.
Lũ trẻ đứng tụm năm tụm ba lố nhố trên bãi cạnh vũng tắm, chờ họp. Chúng lặng lẽ tránh lối vì tự biết có lỗi đã để tắt lửa và nó đang bực mình.
Nó đứng trên một chỗ họp tạm gọi là hình tam giác, gồ ghề và tạm bợ, giống như mọi chuyện chúng làm. Trước hết là thân cây nó vẫn ngồi, một cây chết quá to so với vỉa đá. Có lẽ đã bị một trong những trận bão kinh thiên động địa ở Thái Bình Dương cuốn tới đây. Thân dừa này nằm song song với bãi, nên khi ngồi Ralph quay mặt vào trong đảo khiến lũ nhỏ chỉ thấy một bóng đen trước phá nước loang loáng. Hai cạnh bên của tam giác, mà thân dừa kia là cạnh đáy, không được thẳng thớm lắm. Bên phải là một súc gỗ mà mặt trên được những cái mông nhấp nhổm mài nhẵn thin, nhưng không to và ngồi không thoải mái bằng cây của sếp. Bên trái là bốn súc cây nhỏ. Một súc cây - cái xa nhất - lắc lư thảm hại. Hết buổi họp này đến buổi họp khác đã gián đoạn vì chúng cười phá lên, khi có đứa ngả ra sau nhiều quá khiến súc gỗ bật lên, hất ngược cả nửa tá đứa xuống bãi cỏ. Nhưng bây giờ nó mới thấy chẳng đứa nào - nó, Jack hay Piggy - có nổi sáng kiến lượm một hòn đá chêm cho khỏi lật. Như thế thì chúng sẽ tiếp tục chịu đựng súc cây vẹo vọ thiếu cân bằng này, tại vì, tại vì... Đầu óc nó lại chìm đắm trong những chuyện rối như tơ vò.
Đám có trước mỗi súc cây đều xơ xác, nhưng ở giữa khu tam giác kia cỏ vẫn cao và không bị giẫm đạp. Cỏ cũng rậm rạp ở đầu những súc cây, vì không đứa nào ngồi đấy cả. Quanh chỗ họp là những thân cây màu xám, thẳng hay cong, vươn đỡ những tán lá rủ lòa xòa. Hai bên là bãi cát, phía sau là phá nước, mặt trước là bóng tối âm u của hòn đảo.
Ralph đi tới chỗ ngồi dành cho sếp. Chúng chưa từng họp hành trễ như thế này. Chính vì thế mà bãi họp hôm nay trông khác lạ. Mọi lần thì mặt dưới tán lá xanh sáng lên bởi bao ánh phản chiếu vàng rực xoắn xuýt vào nhau, còn khuôn mặt chúng được chiếu sáng ngược từ dưới lên, giống như - Ralph nghĩ - khi ta cầm đèn pin. Nhưng lúc này nắng chếch một bên nên những cái bóng ở đúng chỗ của chúng.
Nó lại rơi vào sự phỏng đoán mà nó vốn không quen. Nếu gương mặt được chiếu sáng từ trên xuống khác với từ dưới lên thì... khuôn mặt là cái gì? Còn những thứ khác thì sao?
Ralph sốt ruột đi tới đi lui. Phiền toái ở chỗ, làm sếp thì phải suy nghĩ, phải sáng suốt. Khi cơ hội vụt đến, phải có ngay quyết định. Muốn thế phải suy nghĩ, vì suy nghĩ là gì đấy đáng quý, đưa tới kết quả...
Khổ nỗi, Ralph khẳng định trong khi đứng đối diện chỗ ngồi dành cho sếp, mình không suy nghĩ nổi. Mình không được như Piggy.
Chiều hôm nay, thêm một lần nữa Ralph phải xét lại tài cán của nó. Piggy biết suy nghĩ. Nó có thể tính toán từng bước trong cái đầu béo ị của nó, chỉ có điều Piggy không phải là sếp thôi. Piggy trông cục mịch thật đấy, nhưng có đầu óc. Bây giờ Ralph rành rẽ về suy nghĩ rồi, nên nó biết trân trọng suy nghĩ của người khác.
Mặt trời chiếu vào mắt nhắc nhở thời gian đang trôi, nên nó cầm lấy chiếc tù và từ trên thân cây, săm soi nhìn. Không khí đã tẩy bạc màu vàng và hồng, khiến vỏ ốc thành gần như trắng và trong suốt. Ralph cảm thấy thiết tha sùng kính chiếc tù và này, dù chính nó đã nhặt lên từ phá nước. Nó nhìn bãi họp và đưa tù và lên môi.
Bọn kia đang chờ sẵn nên đến ngay. Những đứa biết chuyện có một con tàu chạy ngang đảo trong lúc đống lửa tắt ngấm cảm thấy e ngại khi nghĩ đến cơn giận dữ của Ralph, còn những đứa khác - kể cả lũ nhóc không biết đến chuyện này - thấy ấn tượng trước bầu không khí nghiêm trang. Bãi họp nhanh chóng đầy người. Jack, Simon, Maurice và phần lớn đám thợ săn ngồi bên phải Ralph; lũ còn lại ngồi bên trái, dưới nắng. Piggy đứng ngoài khu tam giác, cho thấy nó muốn nghe nhưng không muốn phát biểu. Piggy coi đó là biểu hiện của sự không tán thành.
"Chuyện quan trọng là: mình cần một buổi họp."
Không đứa nào nói gì nhưng mọi khuôn mặt đều nhìn Ralph chăm chú. Nó huơ tù và. Nó đã học được kinh nghiệm thực tiễn là những điều cơ bản như thế này phải được lặp lại ít nhất một lần mới mong đứa nào cũng có thể hiểu được. Ta phải ngồi đó, thu hút mọi cặp mắt vào chiếc tù và, rồi nói như trút những viên đá nặng và tròn vào những nhóm nhỏ đang co gối hay ngồi xổm. Nó moi tìm trong đầu những từ đơn giản để ngay cả lũ nhóc tì cũng hiểu được họp về chuyện gì. Có thể lát nữa đây, những tay sành ăn nói như Jack, Maurice, Piggy sẽ đem hết tài nghệ ra bóp méo ý nghĩa buổi họp, nhưng bây giờ, nội dung thảo luận phải được đặt ra rõ ràng ngay từ đầu.
"Mình cần một buổi họp. Không phải để cho vui. Không phải để cười và ngã lăn khỏi súc cây" - lũ nhóc ngồi trên súc cây cong queo nhìn nhau cười khúc khích - "không phải để làm trò đùa hoặc để" - nó giơ cao tù và, cố tìm một từ thật thích đáng - "để tỏ ra tài giỏi. Không phải họp vì những chuyện ấy. Mà để nói thẳng thừng mọi chuyện."
Nó ngừng một lúc.
"Tao đã đi dọc bãi cát, một mình suy nghĩ xem cái gì là quan trọng. Tao biết tụi mình cần gì. Cần một buổi họp để nói thẳng thừng mọi chuyện. Và tao nói trước tiên."
Nó ngừng một lúc, vuốt ngược mái tóc theo thói quen. Piggy rón rén bước lại khu tam giác ngồi chung với những đứa kia, sau khi thấy phản đối chẳng có tác dụng gì.
Ralph nói tiếp.
"Tụi mình có cả đống buổi họp rồi. Đứa nào cũng thích nói và được gần gũi nhau. Tụi mình đã quyết định nhiều chuyện. Nhưng không thực hiện. Tụi mình định rằng sẽ dùng sọ dừa lấy nước từ dưới sông rồi đậy lại bằng lá tươi. Việc này làm được vài ngày. Bây giờ chẳng thấy nước đâu. Các sọ dừa khô queo cả. Đứa nào cũng uống thẳng từ sông."
Có tiếng lẩm bẩm tán đồng.
"Uống thẳng từ sông chẳng có gì sai quấy cả. Tao khoái uống nước ở cái chỗ - tụi bay biết mà - ở cái vũng có thác nước ấy, hơn là nước đựng trong một sọ dừa cũ mèm. Chỉ có điều mình đã nói sẽ lấy nước lên, mà tới giờ không làm. Xế trưa nay chỉ có hai sọ dừa đầy nước thôi."
Nó liếm môi.
"Rồi tới chuyện lều, chỗ che mưa nắng."
Tiếng rì rầm lại rộ lên rồi lắng đi.
"Phần lớn tụi bay ngủ trong lều. Đêm qua, trừ Sam - Eric canh lửa trên kia, hết thảy tụi bay ngủ trong đó. Ai đã dựng lều?"
Chúng liền ầm ĩ. Đứa nào cũng dựng lều cả. Ralph phải huơ tù và một lần nữa.
"Khoan đã! Tao muốn nói là ai đã dựng cả ba cái lều? Hết thảy tụi mình dựng chiếc lều đầu tiên, bốn đứa dựng cái thứ nhì, cái cuối cùng kia chỉ có tao với Simon. Chính vì thế mà nó ngả nghiêng. Này, đừng cười. Cái lều này có thể đổ ụp nếu trời lại mưa. Lúc ấy, mình cần có lều."
Nó ngừng lại hắng giọng.
"Còn chuyện nữa. Tụi mình chọn những tảng đá ngay sau vũng tắm làm nơi vệ sinh. Thế là hợp lý. Thủy triều sẽ làm sạch chỗ đó. Bọn nhóc tụi bay biết như vậy mà."
Đây đó có những tiếng cười và những ánh mắt liếc nhau nhanh như chớp.
"Bây giờ hình như đứa nào cũng dùng mọi chỗ làm nơi vệ sinh. Thậm chí gần mấy chiếc lều và vỉa đá này. Lũ nhóc tụi bay, khi tụi bay ăn trái cây, nếu tụi bay bị tháo dạ... "
Chúng cười ồ.
"Tao nói nếu tụi bay bị tháo dạ thì tránh xa khu trái cây ra. Thế là bẩn thỉu."
Lại cười ồ.
"Tao nói như thế là bẩn thỉu!"
Nó kéo cái sơ mi xám cứng quèo.
"Bẩn thỉu thật đấy. Nếu tụi bay bị tháo dạ thì hãy làm dọc bãi biển, cạnh những tảng đá. Hiểu chưa?"
Piggy thò tay cầm tù và nhưng Ralph lắc đầu. Nó đã chuẩn bị phát biểu từng điểm một.
"Hết thảy tụi bay lại phải dùng những tảng đá thôi. Chỗ này rồi sẽ bẩn thỉu đấy." Nó ngừng lại. Cả lũ cảm thấy có chuyện quyết định đến nơi nên căng thẳng chờ đợi. "Còn cái này nữa: chuyện ngọn lửa."
Ralph thở hắt ra. Tiếng thở của nó như được dội lại từ phía cử tọa. Jack cầm dao găm gọt một mảnh gỗ, rồi thì thào gì đấy với Robert, thằng này quay mặt đi.
"Lửa là điều quan trọng nhất trên đảo. Làm sao ta có thể được cứu thoát nếu không giữ nổi ngọn lửa, trừ khi gặp may? Giữ lửa luôn cháy là chuyện quá khó với chúng ta hay sao?"
Nó vung tay.
"Nhìn xem! Chúng ta có bao nhiêu đứa? Thế mà chúng ta không giữ nổi một ngọn lửa tỏa khói. Bay không hiểu ư? Bay không thấy rằng mình thà chết còn hơn để tắt lửa ư?"
Trong đám thợ săn có tiếng cười ngượng ngập. Ralph quay sang chúng, tha thiết:
"Bọn thợ săn tụi bay cứ cười đi! Nhưng tao nói cho bay biết rằng khói quan trọng hơn lũ heo bay giết được, dù nhiều mấy đi nữa. Hết thảy bọn bay có thấy không?" Nó dang rộng tay rồi quay lại phía khu tam giác.
"Mình phải đốt lửa trên đó... hay là mình sẽ chết."
Nó ngừng lại, tìm điều cần nói tiếp.
"Còn chuyện nữa."
Đứa nào đó nói chõ vào: "Quá nhiều chuyện!"
Có tiếng lẩm bẩm tán thành. Ralph lờ đi.
"Còn chuyện nữa. Tí nữa thì tụi mình đã thiêu rụi cả hòn đảo. Rồi mình phí thời giờ xếp đá, gây những đám lửa nhỏ để nấu nướng. Bây giờ tao ra lệnh, vì tao là sếp: không được đốt lửa lung tung, trừ trên núi. Chỉ trên núi thôi!"
Chúng huyên náo tức thì. Nhiều đứa đứng lên cãi, Ralph quát lại.
"Tụi bay cần lửa nướng tôm cá thì tụi bay lên núi nướng cũng được vậy. Như thế thì mình chắc chắn được rằng trên đó lửa sẽ không tắt."
Những bàn tay đưa ra chụp chiếc tù và dưới ánh nắng tà, nhưng Ralph giữ khư khư, nhảy lên súc cây.
"Đó là những gì tao muốn nói. Bây giờ tao nói hết cả rồi. Tụi bay đã bầu tao làm sếp. Bay phải làm điều tao nói."
Chúng im lặng dần rồi cuối cùng ngồi cả xuống. Ralph cũng ngồi xuống, giọng bình thường trở lại.
"Nhớ nhé: các tảng đá là nơi vệ sinh. Giữ lửa cháy có khói làm tín hiệu. Không được đốt lửa chỗ khác. Muốn nướng đồ ăn thì mang lên núi mà nướng."
Jack đứng lên, cau mày nhìn vào ánh sáng nhập nhoạng, chìa tay ra.
"Tao chưa nói xong."
"Nhưng mày nói từ nãy giờ rồi!"
"Tao giữ tù và."
Jack cằn nhằn ngồi xuống.
"Và điều cuối cùng. Điều này ai muốn bàn ra tán vào cũng được."
Nó chờ đến khi vỉa đá lặng như tờ.
"Chuyện tùm lum cả. Tao không rõ tại sao. Thoạt tiên tụi mình rất vui vẻ, rất sung sướng. Nhưng rồi... "
Nó chậm rãi huơ tù và, nhìn vào khoảng trống phía sau bọn trẻ, nhớ tới ác thú, rắn, lửa và lần trò chuyện về sự sợ hãi.
"Rồi có nhiều đứa thấy sợ hãi."
Tiếng lẩm bẩm ồ lên như rên rỉ rồi lặng đi. Jack ngừng gọt cây gỗ. Ralph tiếp tục nói ngay.
"Đó là chuyện tầm phào của lũ nhóc tì. Mình sẽ thảo luận ngay bây giờ. Nghĩa là đến phần cuối cùng ai cũng được tham gia góp ý, về chuyện sợ hãi kia."
Tóc nó lại xõa xuống che kín mắt.
"Mình phải nói về chuyện sợ hãi này để thấy rằng thế là vớ vẩn. Thỉnh thoảng tao cũng sợ hãi vậy, nhưng đúng là vớ vẩn! Cứ như sợ ông ba bị! Khi đã rõ ràng rồi, mình sẽ bắt đầu lại, lo cẩn thận những chuyện như chuyện củi lửa." Trong đầu óc nó chợt hiện ra hình ảnh ba đứa trẻ đi dọc bãi biển chói nắng. "Và mình sẽ thấy vui."
Ralph long trọng đặt tù và lên thân cây bên cạnh nó để tỏ rằng đã nói xong. Nắng chiều giờ đã là là.
Jack đứng lên cầm tù và.
"Họp là để biết chuyện gì ra chuyện gì. Tao sẽ cho tụi bay biết chuyện gì ra chuyện gì. Mấy đứa nhóc tụi bay bắt đầu với ba cái chuyện sợ hãi. Ác thú? Ở đâu ra mới được chứ? Dĩ nhiên đôi khi ta sợ, nhưng ta chống trả sợ hãi. Có điều Ralph bảo rằng tụi bay la hét lúc đêm khuya. Đâu có nghĩa gì khác ngoài ác mộng? Dù sao bay cũng không săn bắt hay dựng lều hoặc đỡ đần chuyện gì... tụi bay là một đám khóc nhè và thỏ đế. Thế đấy. Còn chuyện sợ ấy hả... bay liệu mà chống trả như bọn tao."
Ralph há hốc mồm nhìn Jack, nhưng Jack không buồn quan tâm.
"Cụ thể là... hết mơ thì bay hết sợ. Chẳng có ác thú nào để sợ trên hòn đảo này." Nó nhìn lũ nhóc ngồi thành hàng đang thì thầm. "Nếu có gì đấy đến tóm cổ lũ khóc nhè vô dụng tụi bay thì cũng đáng đời thôi! Nhưng không có ác thú nào... "
Ralph bực bội ngắt lời nó.
"Vớ vẩn gì thế? Có ai nói đến ác thú đâu nào?"
"Mày nói hôm trước đó thôi. Mày bảo rằng tụi nó mơ và kêu la om sòm. Bây giờ chúng nói ra... không chỉ bọn nhóc mà thỉnh thoảng bọn thợ săn của tao nữa... chúng nói về một vật, một vật đen thui, một ác thú, một loài vật nào đấy. Tao có nghe. Mày tưởng là không à? Giờ hãy nghe này. Trên đảo nhỏ không có những con thú to. Chỉ có heo thôi. Chỉ những nước lớn như châu Phi hay Ấn Độ mới có sư tử và hổ... "
"Trong vườn bách thú nữa... "
"Tao đang cầm tù và. Tao không nói về sợ hãi. Tao đang nói về ác thú. Bay thích sợ thì cứ sợ. Nhưng mà ác thú... "
Jack ngừng lại, kẹp tù và dưới nách, quay nhìn đám thợ săn với những chiếc mũ đen bẩn thỉu.
"Tao có phải thợ săn không?"
Chúng chỉ gật. Dĩ nhiên nó là thợ săn. Không ai hoài nghi cả.
"Thế đấy... tao đã đi khắp hòn đảo này. Đi một mình. Nếu có ác thú thì tao phải thấy nó chứ. Bay sợ vì bay thích sợ... nhưng trong rừng không có con ác thú nào cả."
Jack đưa trả tù và rồi ngồi xuống. Tất cả vỗ tay vì nhẹ cả lòng. Rồi Piggy chìa tay ra.
"Tao không đồng ý với mọi điều Jack nói, trừ một số điểm. Dĩ nhiên là không có ác thú nào trong rừng. Nàm sao có được chứ? Nó nấy gì ăn?"
"Heo."
"Tụi mình ăn thịt heo."
"Ăn thịt heo con Piggy!"
"Tao cầm tù và!" Piggy phẫn nộ nói. "Ralph... chúng nó phải câm miệng, đúng không? Bọn nỏi chúng mày câm miệng! Cái tao muốn nói nà tao không đồng ý với chuyện sợ hãi ở đây. Dĩ nhiên chẳng có gì trong rừng để phải sợ cả. Sao ư? Tao từng vào đó rồi! Rồi đây bay sẽ nói tới ma và đủ thứ khác cho mà xem. Tụi mình biết chuyện sẽ diễn tiến thế nào và nếu có gì không đúng thì phải có người uốn nắn."
Nó gỡ kính, hấp háy nhìn bọn chúng. Mặt trời đã lặn, như có ai tắt đèn.
Nó tiếp tục giải thích.
"Nếu bay đau bụng, dù ít hay nhiều... "
"Mày đau bụng tàng trời."
"Bay cười xong đi để mình còn tiếp tục họp. Nếu bọn nỏi nại neo nên súc cây cong queo thì chúng sẽ nại ngã trong vòng một giây thôi. Thành ra chúng có thể ngồi trên nền đất nghe cũng được vậy. Không. Ta có bác sĩ cho mọi thứ, kể cả cho trong đầu. Chẳng nẽ bay thật sự nghĩ rằng ta sợ hãi triền miên chẳng vì gì hết ư? Cuộc sống," Piggy nói rộng ra, "nà khoa học, đúng như thế. Một hay hai năm nữa, khi dứt chiến tranh, người ta sẽ nên sao Hỏa và trở về. Tao biết hổng có ác thú nào hết... với móng vuốt và đủ thứ, ý tao muốn nói thế... nhưng tao cũng biết chẳng có gì đáng sợ."
Piggy ngừng một lúc.
"Trừ khi... "
Ralph nhấp nha nhấp nhổm.
"Trừ khi gì?"
"Trừ khi ta sợ người khác."
Trong đám trẻ đang ngồi bật lên tiếng nửa cười nửa giễu cợt. Piggy rụt cổ, hối hả nói tiếp.
"Nên ta hãy nghe đôi nhời từ thằng nỏi đã nói về ác thú. Có thể ta sẽ chỉ được cho nó thấy rằng nó vớ vẩn biết bao."
Bọn nhóc liền líu lo với nhau, rồi một đứa bước tới trước.
"Em tên gì?"
"Phil."
Nó là một thằng nhóc tự tin, chìa tay ôm tù và như Ralph đã làm, nhìn quanh để thu hút chú ý rồi mới nói.
"Tối hôm qua em đã mơ, hãi lắm, em đánh nhau với cái gì đấy. Một mình em ở ngoài lều, đánh nhau với những vật giống những thứ xoắn trên cây."
Nó ngừng, những đứa nhóc khác khiếp hãi cười thông cảm.
"Rồi em hoảng hồn thức dậy. Có một mình em ngoài lều trong bóng đêm và những vật xoắn kia bỏ đi mất."
Nỗi kinh hoàng thật sâu đậm, thật hợp lý, sự khiếp hãi trần trụi khiến chúng không nói nổi. Tiếng thằng nhỏ tiếp tục líu lo sau cái tù và màu trắng.
"Em hãi quá, định gọi anh Ralph, rồi em thấy cái gì đấy đi đi lại lại giữa những cái cây, nó thật to và đáng sợ."
Nó ngừng, hơi sợ vì nhớ lại, nhưng tự hào về cảm giác nó đã tạo ra cho buổi họp.
"Ác mộng ấy mà," Ralph nói, "thằng này mộng du."
Cả bọn khẽ lẩm bẩm tán thành.
Nhưng thằng nhỏ khăng khăng lắc đầu.
"Em đang ngủ khi những thứ xoắn ấy đến đánh nhau với em, khi chúng bỏ đi thì em thức dậy và em thấy cái gì đó to và đáng sợ đi lại giữa các cây."
Ralph đưa hai tay cầm tù và, thằng nhỏ liền ngồi xuống.
"Mày ngủ mà. Chẳng có gì ở đó cả. Làm gì có chuyện có người đi lại trong rừng vào ban đêm được? Có ai không? Có đứa nào vào rừng trong đêm không?
Buổi họp yên lặng hồi lâu. Chúng cười khi nghĩ rằng có đứa nào đấy đi ra ngoài trong đêm tối. Rồi Simon đứng lên và Ralph sửng sốt nhìn nó.
"Mày! Mày lang thang trong đêm tối làm gì chứ?"
Simon gượng gạo cầm tù và.
"Tao muốn... tới một chỗ... một chỗ tao biết."
"Chỗ nào?"
"Một chỗ tao biết. Một chỗ trong rừng."
Nó ngập ngừng.
Jack chấm dứt chuyện hỏi đáp này với giọng khinh bạc nghe khôi hài và dứt khoát.
"Nó phải đi ị gấp mà lị."
Ralph đăm đăm nhìn Simon khi cầm lại chiếc tù và, thấy tội nghiệp vì Simon bị hạ nhục.
"Thôi được, đừng làm thế nữa nhé. Rõ chưa? Đừng làm thế vào ban đêm. Đã có đủ chuyện vớ vẩn về ác thú rồi, đâu cần thêm tụi nhỏ thấy mày lang thang như một... "
Trong tiếng cười giễu cợt rộ lên có cả sự sợ hãi lẫn trách móc. Simon mở miệng định nói, nhưng vì Ralph đang giữ tù và nên nó quay về chỗ ngồi.
Khi đã yên lặng trở lại, Ralph quay sang Piggy.
"Thế nào, Piggy?"
"Còn một thằng nữa. Thằng kia kìa."
Bọn nhóc đẩy thằng Percival tới trước rồi để một mình nó đứng đó. Nó đứng trong cỏ ngập dưới đầu gối, nhìn xuống hai bàn chân bị che khuất, cố tưởng tượng đang ở trong lều. Ralph nhớ tới một thằng nhỏ khác từng đứng giống như thế kia và thoảng thốt. Nó cố nén và gạt đi, vì chỉ cần vài ba khung cảnh như thế này là đủ khiến chuyện kia bùng dậy. Chúng không tiếp tục đếm xem có bao nhiêu thằng nhóc nữa, một phần vì chẳng có gì đảm bảo rằng chúng không đếm sót, phần khác vì ít nhất Ralph biết câu trả lời cho một câu hỏi Piggy từng đặt ra trên đỉnh núi. Lũ nhóc này tóc vàng tóc đen, lấm chấm tàn nhang, đứa nào cũng bẩn thỉu, nhưng mặt mũi chúng hoàn toàn không bợn chút khuyết tật nào. Không đứa nào thấy lại khuôn mặt có vết bớt màu dâu. Nhưng lần đó Piggy đã nói linh tinh lang tang và làm mình làm mẩy. Ralph gật đầu với Piggy, ngầm thú nhận rằng nó có nhớ tới vụ không thể nói ra kia.
"Tiếp tục đi. Hỏi nó xem."
Piggy quỳ xuống, tay cầm tù và.
"Này, em tên gì?"
Thằng nhóc co rúm người như con ốc rút vào trong vỏ. Piggy bó tay nhìn Ralph, thằng này gằn giọng.
"Mày tên gì?"
Thằng nhóc không trả lời và bầu không khí nặng nề khiến chúng nhao nhao ồ lên:
"Mày tên gì? Mày tên gì?"
"Im lặng!"
Ralph chòng chọc nhìn thằng nhỏ đang đứng trong ánh chiều nhá nhem.
"Nói cho tụi tao biết mày tên gì?"
"Percival Wemys Madison, nhà xứ, Harcourt thánh Anthony, Hants, điện thoại, điện thoại, điện... "
Như thể thông tin này có dây mơ rễ má tới tận những suối nguồn khổ đau, thằng nhóc bật khóc. Mặt nó rúm ró, nước mắt ròng ròng, miệng há chỉ còn thấy một hốc vuông đen ngòm. Thoạt tiên nó lặng lẽ như một nỗi khổ âm thầm, nhưng rồi nó bật lên than vãn, to và lê thê như tiếng tù và.
"Nín đi, thôi, nín đi!"
Percival Wemys Madison không nín. Giếng đã khơi rồi, đâu có thể dùng quyền lực hay sức mạnh mà bít được. Nó tiếp tục khóc, từng hơi một, dường như tiếng khóc giữ nó đứng thẳng, như bị đóng đinh vào đấy.
"Nín đi! Nín!"
Vì bây giờ lũ nhóc không nhịn khóc được nữa. Chúng nhớ tới nỗi buồn phiền riêng và có lẽ cảm thấy qua tiếng khóc chúng chia sẻ được với cả lũ nỗi lo âu chung. Chúng gào lên vì đồng cảm, có hai đứa gào to không kém thằng Percival.
Maurice cứu nguy. Nó nói lớn.
"Nhìn tao này!"
Nó làm bộ như bị ngã lộn cổ. Nó xoa mông rồi ngồi lên súc cây cong queo để rồi lại ngã xuống bãi cỏ. Nó đóng trò rất kém, nhưng lôi cuốn được Percival và những đứa kia, chúng sụt sịt rồi bật cười. Bỗng nhiên chúng cười vô lối khiến những đứa lớn cũng cười lây.
Jack là đứa đầu tiên lên tiếng. Nó không cầm tù và, có nghĩa là sai quy định, nhưng không đứa nào phản đối.
"Thế còn ác thú thì sao?"
Có gì đấy khác thường xảy đến với Percival. Nó ngáp và lảo đảo khiến Jack phải túm lấy nó, lắc lia lịa.
"Con ác thú ấy ở đâu?"
Percival nhũn người trong tay Jack.
"Phải nà một con ác thú ranh mãnh," Piggy giễu cợt nói, "nếu nó nấp được trên hòn đảo này."
"Jack đã đi khắp nơi... "
"Con ác thú ấy sống ở đâu mới được chứ?"
"Ác thú cục cư... tao!"
Percival lẩm bẩm gì đấy làm chúng lại cười ồ. Ralph nghiêng tới trước.
"Nó nói gì?"
Jack lắng nghe Percival trả lời rồi buông thằng nhỏ ra. Percival được thả, thấy xung quanh toàn người liền yên tâm nằm xuống đám cỏ cao, thiếp đi.
Jack hắng giọng rồi thờ ơ nói.
"Nó bảo rằng con ác thú đến từ ngoài biển."
Mọi tiếng cười liền tắt ngấm. Ralph bỗng dưng quay người về phía phá nước, bóng nó đen thui, lom khom. Chúng nhìn theo nó, quan sát làn nước trải dài với biển rộng phía sau, màu chàm xanh bí ẩn chứa biết bao điều khả thể, chúng âm thầm lắng nghe tiếng rì rào thì thầm từ vỉa đá ngầm.
Maurice bật nói to khiến chúng giật nảy người.
"Bố tao bảo rằng người ta chưa phát hiện hết mọi sinh vật ở biển."
Lại tiếp tục tranh luận. Ralph chìa cái tù và lấp lánh. Maurice phục tùng đón nhận. Buổi họp bớt ồn ào.
"Tao nghĩ rằng khi Jack nói ta cứ việc sợ vì đằng nào người ta cũng sợ, thì điều này đúng. Nhưng khi nó nói trên đảo này chỉ có heo thôi thì tao mong cho nó nói đúng, nhưng nó đâu có biết, không thật biết, không chắc chắn, tao muốn nói thế." Maurice hít một hơi. "Bố tao bảo rằng có những vật, ta gọi con phun ra mực ấy là gì nhỉ - à, con cá mực - chúng dài hàng trăm mét, nuốt chửng cả voi gọn bâng." Nó lại ngừng và cười thích thú. "Dĩ nhiên tao không tin có ác thú. Piggy bảo rằng cuộc sống là khoa học mà ta không biết đó thôi, phải thế không? Không chắc đâu, tao nghĩ... "
Có đứa nào đó la lớn.
"Cá mực đâu thể ra khỏi nước!"
"Được chứ!"
"Không!"
Tức thì vỉa đá đầy những cái bóng tranh cãi và làm điệu bộ. Ralph ngồi đó, cảm thấy như chúng mất hết sáng suốt rồi. Sợ hãi, ác thú, không có được đồng thuận rằng lửa là điều quan trọng nhất, rồi khi ta có làm sáng tỏ chuyện gì đấy thì chúng lại chí chóe sang chuyện khác, nêu ra những chuyện mới rất khó xử.
Thấy trong ánh nhá nhem một vật màu trắng ngay gần bên cạnh, nó chụp lấy từ tay thằng Maurice rồi ra sức thổi. Bọn kia hốt hoảng im lặng hết. Simon ngồi cạnh nó, đặt hai tay lên tù và. Simon khao khát nói, nhưng nói trước buổi họp thì khủng khiếp quá.
"Có thể," nó ngập ngừng, "có thể có ác thú thật đấy."
Lũ kia gào lên như điên dại, còn Ralph ngạc nhiên đứng dậy.
"Simon, mày tin thế à?"
"Tao không biết nữa," Simon nói. Tim nó đập dồn khiến nó muốn ngộp thở. "Nhưng mà... "
Chúng la ó như bão nổi.
"Ngồi xuống!"
"Câm miệng!"
"Lấy lại tù và!"
"Cả thộn!"
"Câm họng!"
Ralph quát.
"Nghe nó nói đã! Nó đang cầm tù và!"
"Tao nghĩ... có thể tại chính tụi mình."
"Vớ vẩn!"
Piggy la lên. Nó tức nên mất cả chững chạc.
Simon nói tiếp.
"Mình có thể là thứ... "
Simon lúng túng cố diễn đạt thứ xấu xa nhất của loài người. Chợt nó nghĩ ra một cách.
"Cái gì xấu xa bẩn thỉu nhất từng có?"
Chúng lặng thinh ngơ ngác sau câu hỏi này. Riêng Jack, thay vì trả lời, đã buông thõng một từ rất thô tục. Khác nào thoát cũi, sổ lồng. Những thằng nhóc leo ngồi trên súc cây cong queo lại ngã xuống mà vẫn tỉnh bơ. Còn đám thợ săn cười rú lên.
Simon cố công mà thành ra công cốc. Tiếng cười đùa tàn nhẫn ập tới nó và nó ngồi thụp xuống không chút phản kháng.
Cuối cùng buổi họp im lặng trở lại. Có đứa nào đó nói mà không giơ tay.
"Có thể nó muốn nói tới một thứ hồn ma nào đấy."
Ralph nâng tù và lên cao, đăm đăm nhìn vào bóng tối lờ mờ. Sáng nhất là bãi biển nhợt nhạt. Hẳn là bọn nhóc gần hơn chứ nhỉ? Đúng thế, chúng đang túm tụm vào nhau thành nút trên đám cỏ giữa bãi họp. Một làn gió bất chợt khiến hàng dừa lao xao, giờ đây nghe như rất to, vì bóng tối và sự im ắng khiến ta nhận thấy thật rõ. Hai thân dừa xám cọ vào nhau nghe ken két như ma kêu quỷ hờn mà ban ngày chả ai để ý.
Piggy cầm lấy tù và từ tay Ralph. Tiếng nó nói bực dọc.
"Tao không tin vào ma quỷ - chưa hề!"
Jack cũng đứng bật dậy, cáu giận vô cớ.
"Mày tin gì thì mặc xác mày, đồ béo ị!"
"Tao cầm tù và!"
Nghe có tiếng ẩu đả và chiếc tù và lấp lánh bị giật giật chuyển lại.
"Đưa trả tao chiếc tù và!"
Ralph xông vào giữa hai đứa, bị một quả đấm vào ngực. Nó giật được chiếc tù và không biết từ tay đứa nào rồi ngồi xuống thở hổn hển.
"Mình nói quá nhiều về ma quỷ. Chuyện này lẽ ra phải để đến sáng."
Một giọng nói thầm thì, không biết của đứa nào.
"Có thể đó là con ác thú đấy, một hồn ma."
Buổi họp xôn xao như cái chợ.
"Lũ bay nói mà không chờ đến lượt." Ralph nói, "mình không thể họp hành nghiêm chỉnh được, nếu bay không giữ đúng quy định."
Nó lại ngừng. Kế hoạch nó đã chuẩn bị chu đáo cho buổi họp thế là hỏng mất rồi.
"Bay muốn tao nói gì bây giờ đây? Tao gọi họp muộn thế này thật sai lầm. Mình sẽ bỏ phiếu về chuyện này, ý tao nói thế, rồi về lều vì mình mệt rồi. Không - Jack hả? - chờ một chút. Tao nói rõ rằng tao không tin có ma. Hoặc tao không nghĩ rằng tao tin. Nhưng tao không thích nghĩ đến chuyện này nữa, lúc trời tối như bây giờ. Mình phải quyết định xem sao."
Nó giơ cao tù và một lúc.
"Thế này nhé. Tao nghĩ mình quyết định xem có ma hay không... "
Nó ngẫm nghĩ một lúc để đặt câu hỏi.
"Đứa nào tin có ma?"
Yên lặng hồi lâu. Chừng như không có gì nhúc nhích. Rồi Ralph nhìn đăm đăm vào trong bóng tối, thấy những bàn tay. Nó chán chường nói.
"Tao hiểu."
Cái thế giới có trật tự và hiểu được đã vuột khỏi tay rồi. Trước kia là thế này thế nọ, giờ đây... mà con tàu đã đi mất.
Chiếc tù và bị giật khỏi tay nó và tiếng Piggy the thé.
"Tao hổng có bỏ phiếu cho ma!"
Nó nhìn một vòng.
"Tụi bay nhớ nấy!"
Chúng nghe nó dậm chân.
"Mình nà gì? Nà người? Hay thú vật? Hay bọn mọi rợ? Người nớn sẽ nghĩ gì về bọn mình? Đi sơ tán... săn heo... để tắt nửa... và bây giờ như thế này!"
Một bóng đen ào ào tới.
"Câm mồm, đồ ốc sên béo ị!"
Một cuộc vật lộn ngắn ngủi, chiếc tù và lóng lánh nhấp nhô. Ralph đứng bật dậy.
"Jack! Jack! Mày không có tù và mà! Hãy để nó nói."
Khuôn mặt Jack trườn tới gần nó.
"Câm cái mồm mày đi! Mày là cái thớ gì mới được chứ? Toàn ngồi chỉ tay năm ngón. Mày đếch biết săn bắt, đếch biết hát... "
"Tao là sếp. Bay đã bầu tao."
"Bầu thì ăn thua cái đếch gì? Toàn ra lệnh vớ vẩn... "
"Piggy có tù và!"
"Được rồi... mày toàn thiên vị thằng Piggy... "
"Jack!"
Jack cáu kỉnh nhái lại:
"Jack! Jack!"
"Đó là quy định!" Ralph hét, "mày vi phạm quy định!"
"Tao đếch cần!"
Ralph cố thuyết phục.
"Mình phải giữ, vì mình chỉ có những quy định này thôi!"
Nhưng Jack lớn tiếng lại.
"Tao ị vào quy định! Tụi tao khỏe... tụi tao cứ săn! Nếu có ác thú thì tụi tao sẽ đuổi đến kỳ cùng! Tụi tao sẽ vây lại rồi đánh, đánh, đánh.!"
Nó hú lên man rợ rồi nhảy xuống bãi cát nhợt nhạt. Vỉa đá liền huyên náo tiếng la hét, tiếng cười. Buổi họp tan đàn rã nghé. Chúng lang thang từ hàng dừa xuống mé nước rồi đi dọc bãi biển, vào trong bóng đêm. Ralph cảm thấy chiếc tù và cọ vào má, liền đỡ lấy từ tay Piggy.
"Người nớn sẽ nói gì đây?" Piggy lại gào lên. "Hãy nhìn chúng xem!"
Tiếng giả săn bắn, tiếng cười điên dại và tiếng thật sự kinh hoàng vọng lên từ bãi biển.
"Thổi tù và đi, Ralph!"
Piggy đứng sát đến mức Ralph thấy mắt kính còn lại của nó lóe lên.
"Chuyện cần nà ngọn nửa. Chúng không hiểu sao?"
"Mày phải cứng rắn. Bắt chúng nó nàm điều mày muốn."
Ralph đắn đo trả lời như lặp lại một định lý.
"Nếu tao thổi tù và mà bọn chúng không quay lại là kể như hỏng bét. Mình sẽ không giữ cho lửa cháy được. Mình sẽ thành như thú vật thôi. Mình sẽ chẳng đời nào được cứu."
"Nếu mày không thổi thì chẳng bao nâu nữa đằng nào mình cũng sẽ thành như thú vật thôi. Tao không thấy được chúng nàm chuyện gì, nhưng tao nghe được."
Những hình bóng tản ra đã tụ lại trên bãi cát thành một khối đen lớn quay cuồng. Chúng nghêu ngao ca hát gì đấy, rồi bọn nhóc tì khóc toáng lểu thểu bước đi, sau khi đã nghe chán. Ralph đưa tù và lên miệng rồi lại hạ xuống.
"Phiền một điều là có ma không, hở Piggy? Có ác thú không?"
"Dĩ nhiên không có."
"Tại sao không?"
"Vì mọi thứ sẽ nộn tùng phèo cả. Nhà cửa, đường sá và... truyền hình... sẽ không chạy."
Lũ trẻ vừa nhảy múa vừa ca hát kéo nhau đi dần xa, nghe như một nhịp điệu không lời.
"Nhưng giả thử mọi thứ lộn tùng phèo cả, lộn tùng phèo hết trên hòn đảo này, thì sao? Giả thử có những thứ đang nhìn và rình mò chúng mình thì sao?"
Ralph run như cầy sấy, xích lại sát Piggy, đến nỗi đụng phải nhau, cả hai đứa đều giật bắn vì sợ.
"Mày chớ có nói vớ vẩn như vậy nữa! Tụi mình có bao nhiêu chuyện để no rồi mà, Ralph. Tao đã cố chịu đựng hết mức rồi. Nếu có ma thì... "
"Tao không nên làm sếp nữa. Nghe theo tụi nó thôi."
"Chúa ơi, không được đâu!"
Piggy nắm cánh tay Ralph.
"Nếu Jack làm sếp thì nó bắt mọi người phải đi săn và sẽ không có nửa nữa. Mình sẽ phải ở đây cho tới chết."
Nó chợt ré lên.
"Đứa nào ngồi đó vậy?"
"Tao, Simon."
"Bọn mình chẳng ra cái đếch gì," Ralph nói. "Ba thằng cù lần. Tao bỏ cuộc."
"Nếu mày bỏ cuộc," Piggy hoảng hốt thì thầm, "thì chuyện gì sẽ xảy đến với tao?"
"Chẳng có chuyện gì hết."
"Nó ghét tao. Tao hổng biết tại sao. Nếu nó được tác oai tác quái theo ý muốn... mày thì không sao vì nó nể mày. Với nại... mày sẽ nện nó."
"Mày vừa mới đánh nhau với nó một trận ra trò đấy thôi."
"Núc đó tao đang giữ tù và," Piggy thản nhiên nói. "Núc đó tao có quyền nói chứ."
Simon nhấp nhổm trong bóng tối.
"Làm sếp tiếp đi."
"Câm mồm đi, thằng oắt Simon! Sao hồi nãy mày không thể mở miệng nói rằng không có ác thú?"
"Tao sợ nó," Piggy đáp, "chính vì thế mà tao biết về con người nó. Nếu ta sợ đứa nào thì ta ghét nó, nhưng ta nuôn nghĩ tới nó. Ta tự dối nòng rằng nó được quá chứ, nhưng khi gặp nại... giống như bệnh suyễn, ta không thở nổi. Tao nói cho mày biết: nó cũng ghét mày đấy, Ralph ạ...!"
"Tao à? Tại sao lại tao?"
"Tao không biết. Mày trách mắng nó về vụ nửa. Mày nà sếp, nó không."
"Nhưng nó, thằng Jack Merridew, mới chính là sếp!"
"Tao thường đau ốm nên hay nằm nghĩ vớ vẩn này kia. Tao hiểu được con người ta. Tao biết về tao. Và về nó. Nó không nàm gì được mày, nhưng nếu mày rút nui thì nó sẽ hại đứa kế tiếp. Đó nà tao."
"Piggy nói đúng đấy, Ralph ạ! Về mày và Jack. Mày phải tiếp tục làm sếp mới được."
"Tụi mình cầu bơ cầu bất, mà mọi chuyện hỏng bét hết. Ở nhà lúc nào cũng có người lớn. Chỉ cần "thưa thầy, thưa cô" là mình có liền câu trả lời. Ước gì!"
"Tao ước cô tao có mặt ở đây."
"Tao ước có bố tao... Xì, ước mà làm gì!"
"Hãy giữ cho nửa nuôn cháy."
Đám thợ săn ngừng nhảy múa, quay về mấy túp lều.
"Người nớn biết đủ mọi chuyện," Piggy nói. "Họ không sợ bóng tối đâu. Họ gặp nhau, uống trà và bàn chuyện. Rồi mọi sự sẽ đâu vào đấy... "
"Họ sẽ không đốt cháy đảo, hay làm mất... "
"Họ sẽ đóng tàu... "
Ba đứa trẻ đứng trong bóng tối, hoài công cố miêu tả thế giới ưu việt của người lớn.
"Họ sẽ không cãi nhau... "
"Hay nàm vỡ kính của tao... "
"Hoặc nói bá láp về ác thú... "
"Nếu họ báo được cho bọn mình, chỉ một tin thôi," Ralph kêu lên thất vọng. "Họ chỉ cần gửi cho bọn mình tin gì đấy thôi của người lớn... một dấu hiệu hay gì đấy."
Từ trong bóng tối vẳng tới tiếng rên rỉ khe khẽ khiến chúng rợn người, bám chặt lấy nhau. Rồi tiếng rên rỉ to hơn, nhưng nghe xa xôi như không phải ở trên trái đất này, rồi biến thành tiếng lảm nhảm vô nghĩa. Hóa ra là thằng Percival Wemys Madison, nhà xứ, Hartcourt Thánh Anthony, đang nằm trong đám cỏ rậm, miệng lia lịa lẩm bẩm địa chỉ của nó như niệm chú mà chẳng ích lợi gì.
Chúa Ruồi Chúa Ruồi - William Golding Chúa Ruồi